Chàng Rể Chiến Thần
-
Chương 69: Con đi tìm anh ấy
Giờ phút này trong mắt tên đầu trọc tràn đầy sự bất ngờ, đồng thời còn có mấy phần sợ hãi.
Trong thời gian ngắn như vậy, rất nhiều người có thể gom góp 18 tỷ, nhưng có thể kiếm ra 18 tỷ tiền xu, toàn bộ Giang Châu, cũng không tìm tới người thứ hai.
Dương Cẩn cũng là một mặt ngây ngốc, ban đầu ở tập đoàn Tần thị lần thứ nhất nhìn thấy Dương Chấn, cũng không có để anh vào trong mắt.
Cho dù nhìn thấy dòng chính nhà họ Hùng, gia tộc đệ nhất Giang Châu, tự mình xin lỗi Dương Chấn, anh ta cũng không chịu tin tưởng là thật.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay, để anh ta rốt cuộc cũng ý thức được Dương Chấn không đơn giản, hôm đó cũng không phải là nhà họ Hùng nhận lầm người, mà là anh ta đã khinh thường Dương Chấn.
Phương Ưu cũng là một mặt ngây người, cô ta căn bản là không có cách nào tưởng tượng được, Dương Chấn vậy mà thật sự có thể lấy 18 tỷ ra, lại còn là tiền xu.
Nhìn xem thần sắc trên mặt tên đầu trọc biến hóa, Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “18 tỷ toàn bộ đều ở chỗ này, không biết ông có cần kiểm lại một chút hay không?”
Tên đầu trọc liền vội vàng lắc đầu: “Không cần kiểm kê.”
“Ba vợ tôi hẳn là còn thiếu anh ba tỷ đi?” Dương Chấn lại nhìn về phía Dương Cẩn hỏi.
Dương Cẩn dường như đã xác định, người hôm đó nhà họ Hùng nói xin lỗi, chính là Dương Chấn, lúc này nơi nào còn dám phách lối? Vội vàng nói: “anh Dương nói đùa, nếu biết chú Tần là ba vợ của ngài, đương nhiên không thể nhận tiền của ngài.”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tiền này đều cho người đưa tới, anh lại không thu, đây là dự định để cho tôi tự mình mang về?”
Dương Cẩn liền vội vàng lắc đầu: “Dương, anh Dương, thật xin lỗi, tôi không phải là có ý này.”
Anh ta bị dọa đến nói chuyện đều đang run rẩy.
“Anh Dương, tại sao anh lại xin lỗi anh ta? Coi như anh ta lấy ra được 18 tỷ, không thể thay đổi thân phận của anh ta là một tên con rể phế vật, anh Dương, anh đường đường là một đại thiếu gia hạng một, há lại có thể so sánh với tên phế vật như hắn?” Phương Ưu còn chưa ý thức được Dương Chấn không đơn giản, một mặt bất mãn nói.
“Bốp!”
Cô ta vừa dứt lời, liền chịu một cái tát của Dương Cẩn.
“Cái đồ phụ nữ chết tiệt này, anh Dương há lại là người mà cô có thể tùy ý sỉ nhục, con mẹ nó cô còn muốn gả vào nhà họ Dương chúng tôi, nằm mơ đi! Cút đi xa một chút cho tôi!” Dương Cẩn tức đến hổn hển, sau khi đánh Phương Ưu một bàn tay, lại một cước đạp lăn Phương Ưu trên mặt đất.
Nhưng giờ phút này không có một người đồng tình, đều là một mặt trào phúng mà nhìn Phương Ưu chật vật không chịu nổi.
Người phụ nữ này, lúc trước khi bắt đầu phủ nhận không biết Tần Đại Quang, đám người đã thấy được.
Má trái của Phương Ưu vốn dĩ bị Mã Tuân đánh sưng lên, lúc này má phải lại bị Dương Cẩn đánh, cả khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, ngũ quan đều có chút vặn vẹo.
“Anh Dương, anh ta chỉ là một tên phế vật mà! Anh làm sao…”
Phương Ưu còn muốn nói tiếp, Dương Cẩn xông lên, tát thêm vài cái, đánh cho miệng Phương Ưu đầy là máu, nói chuyện đều nghe không rõ mới dừng tay.
Dương Chấn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, cũng không ngăn cản.
Người phụ nữ chết tiệt này, anh đã sớm nhìn không được rồi.
“Anh Dương, từ hôm nay trở đi, tôi và người phụ nữ chết tiệt này, không có bất kỳ quan hệ gì.”
Dương Cẩn đánh Phương Ưu xong, vội vàng đi tới trước mặt Dương Chấn giải thích.
Dương Cẩn không ngốc, một người có thể để cho một người thừa kế gia tộc hạng nhất của Giang Châu tự mình đến nói xin lỗi, không phải là sự tồn tại mà anh ta có thể trêu chọc được.
Huống chi, hôm đó Hùng Bác Thành đã xin lỗi, bây giờ đã trở thành chủ nhân của nhà họ Hùng.
Nghĩ đến đêm nay anh ta kém chút liền lừa gạt ngủ với Tần Nhã, trong lòng tràn đầy sợ hãi, anh ta bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì tên đầu trọc xuất hiện.
Dương Chấn chỉ lặng lẽ nhìn Dương Cẩn một chút, sau đó ánh mắt chuyển qua trên thân tên đầu trọc: “Tiền ba vợ của tôi thiếu của anh, cả gốc lẫn lãi đã trả, sau đây, chúng ta tâm sự chuyện các ngươi làm ba vợ tôi bị thương!”
Tên đầu trọc vốn cho là Dương Chấn đã buông tha mình, không nghĩ tới còn muốn nhắc đến chuyện này, trong lúc nhất thời nổi giận không nhịn được.
Hai tay của ông ta nắm chặt lại, tiếp theo lại từ từ buông ra, cuối cùng vẫn là chịu thua.
“Trước đó đã đắc tội, còn xin anh Dương thứ lỗi, về chuyện tổn thương ba vợ của ngài, tôi nguyện ý bồi thường 15 tỷ, coi như là tiền chữa bệnh.” Trong lòng tên đầu trọc tràn đầy không cam lòng khuất phục.
Vốn dĩ 15 tỷ là tiền Tần Đại Quang nợ Bất Dạ Thành, bây giờ lại trả lại một phần không thiếu.
Nhưng ông ta không thể không nhịn lại, một tên huynh đệ dưới tay Dương Chấn, liền có thể đánh ngã cái đám cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông ta, nếu như Dương Chấn thật sự muốn giết ông ta, dễ như trở bàn tay.
Tên đầu trọc xin lỗi, làm cho tất cả mọi người đều là một mặt ngạc nhiên, ông ta đường đường là người cầm lái của Bất Dạ Thành, lại bị một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi, ép phải cúi đầu.
“Tôi biết ông không cam tâm, nhưng tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng có ý đồ xấu gì với tôi, nếu không chết như thế nào, ông cũng sẽ không biết đâu.” Dương Chấn nheo mắt nói.
Toàn thân tên đầu trọc run lên, vội vàng nói: “anh Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ không có bất kì ý đồ xấu gì.”
Dương Chấn không nói tiếp nữa, quay người rời đi.
“Sự tình phát sinh đêm nay, tôi không hi vọng bất luận kẻ nào nói ra ngoài, nếu không đừng trách Vương Cường tôi ra tay tàn nhẫn.” Sau khi Dương Chấn rời đi, tên đầu trọc uy hiếp nói.
Tên đầu trọc gọi là Vương Cường, bởi vì vẫn luôn tạo hình đầu trọc, người khác trong âm thầm đều gọi ông ta là Cường đầu trọc.
Ở Giang Châu, Vương Cường mặc dù không coi là gì, nhưng cũng coi là có chút thân phận.
Đến Bất Dạ Thành chơi phần lớn đều là người bình thường, ai dám đắc tội ông ta?
Dương Cẩn cũng thừa cơ rời khỏi Bất Dạ Thành, về phần ba tỷ tiền xu, nào dám cầm?
“Anh Cường, chẳng lẽ chúng ta thật sự như vậy sao?” Bên trong một phòng bao sang trọng của Bất Dạ Thành, một tên tiểu đệ bên người Vương Cường, một mặt không cam lòng hỏi.
Vương Cường trừng mắt liếc anh ta một cái: “Một tên đàn em bên cạnh tên kia, ở trong mười mấy giây ngắn ngủi, liền có thể đem chín huynh đệ mạnh nhất bên cạnh tao đánh ngã, mày nói với tao, còn có thể làm sao?”
Tiểu đệ nghe vậy, vội vàng nói: “Anh Cường, em chỉ là không cam tâm.”
“Không cam tâm cũng phải nhẫn nhịn, tên kia có gì đó quái lạ, tuyệt đối đừng thật sự coi anh ta thành một tên con rể phế vật mà đối đãi.”
Vương Cường nói xong, lại phân phó nói: “Chuẩn bị một thẻ ngân hàng 15 tỷ cho tao, sau đó cùng tao đi tìm Tần Đại Quang bồi tội.”
“Anh Cường, anh thật sự định đi bồi tội cho ông ta sao!” Tiểu đệ một mặt chấn kinh.
“Mẹ kiếp! Ông đây nói không phải là được rồi sao? Bảo mày làm thế nào, mày liền làm như thế đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Một bàn tay Vương Cường đánh vào trên đầu tiểu đệ, một mặt tức giận.
Một bên khác, Tần Nhã đã dỗ Tiếu Tiếu ngủ, vẫn không đợi được Dương Chấn về nhà, trong lòng rất là sốt ruột.
Mặc dù cô biết thực lực của Dương Chấn không đơn giản, nhưng vẫn là nhịn không được rất lo lắng cho Dương Chấn, sợ anh bị thương.
Đến cả chính cô còn không có ý thức được, lúc này trong lòng cô lo lắng nhất chính là Dương Chấn có bị thương hay không, mà không phải là ba có thể an toàn về nhà hay không.
Ngay ở trong lúc cô đang gấp, dưới lầu rốt cuộc có động tĩnh, cô vội vàng đi đến đại sảnh lầu một.
“Ba, Dương Chấn đâu?” Nhìn thấy chỉ có Tần Đại Quang về nhà, Tần Nhã rất sốt ruột.
Dáng vẻ Tần Đại Quang sưng mặt sưng mũi, trên thân còn có một số dấu chân, ông nặng nề mà hừ một tiếng: “Chết!”
“Ba, ba đang nói linh tinh gì vậy? Ba nợ người ta 18 tỷ, là Dương Chấn đi cứu ba, ba lại nói anh ấy như vậy?” Tần Nhã rất thất vọng và tức giận.
“Cái gì? Ba con thiếu nợ 18 tỷ?” Chu Kim Hảo lúc này cũng đi ra, một mặt kinh sợ.
“Ba, ba mau nói cho con biết, Dương Chấn đâu? Vì sao anh ấy không cùng ba về nhà?” Tần Nhã sốt ruột mà hỏi thăm.
“Tên hỗn đản kia, tự cho là đúng, Vương Cường đều nói để sau khi nó bồi thường tiền sau thì có thể đưa ba rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại muốn tìm Vương Cường để đòi công đạo cho ba, đây chính là Bất Dạ Thành, địa bàn của Vương Cường, Dương Chấn không phải đang tìm cái chết sao?”
Tần Đại Quang tức giận ầm ầm nói: “Nguyên bản còn tưởng rằng nó không phải người bình thường, hôm nay mới biết, là do ba nghĩ nhiều rồi, nó chính là một thằng ngu, chỉ sợ hiện tại đã bị đánh gãy chân đi!”
“Ba nói cái gì?” Dưới chân Tần Nhã dưới lảo đảo, sắc mặt đại biến, nước mắt nhịn không được chảy ra: “Không được, con phải đi tìm anh ấy!”
Cô còn mặc đồ ngủ và dép lê, vậy mà xoay người chạy ra ngoài.
Trong thời gian ngắn như vậy, rất nhiều người có thể gom góp 18 tỷ, nhưng có thể kiếm ra 18 tỷ tiền xu, toàn bộ Giang Châu, cũng không tìm tới người thứ hai.
Dương Cẩn cũng là một mặt ngây ngốc, ban đầu ở tập đoàn Tần thị lần thứ nhất nhìn thấy Dương Chấn, cũng không có để anh vào trong mắt.
Cho dù nhìn thấy dòng chính nhà họ Hùng, gia tộc đệ nhất Giang Châu, tự mình xin lỗi Dương Chấn, anh ta cũng không chịu tin tưởng là thật.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay, để anh ta rốt cuộc cũng ý thức được Dương Chấn không đơn giản, hôm đó cũng không phải là nhà họ Hùng nhận lầm người, mà là anh ta đã khinh thường Dương Chấn.
Phương Ưu cũng là một mặt ngây người, cô ta căn bản là không có cách nào tưởng tượng được, Dương Chấn vậy mà thật sự có thể lấy 18 tỷ ra, lại còn là tiền xu.
Nhìn xem thần sắc trên mặt tên đầu trọc biến hóa, Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “18 tỷ toàn bộ đều ở chỗ này, không biết ông có cần kiểm lại một chút hay không?”
Tên đầu trọc liền vội vàng lắc đầu: “Không cần kiểm kê.”
“Ba vợ tôi hẳn là còn thiếu anh ba tỷ đi?” Dương Chấn lại nhìn về phía Dương Cẩn hỏi.
Dương Cẩn dường như đã xác định, người hôm đó nhà họ Hùng nói xin lỗi, chính là Dương Chấn, lúc này nơi nào còn dám phách lối? Vội vàng nói: “anh Dương nói đùa, nếu biết chú Tần là ba vợ của ngài, đương nhiên không thể nhận tiền của ngài.”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tiền này đều cho người đưa tới, anh lại không thu, đây là dự định để cho tôi tự mình mang về?”
Dương Cẩn liền vội vàng lắc đầu: “Dương, anh Dương, thật xin lỗi, tôi không phải là có ý này.”
Anh ta bị dọa đến nói chuyện đều đang run rẩy.
“Anh Dương, tại sao anh lại xin lỗi anh ta? Coi như anh ta lấy ra được 18 tỷ, không thể thay đổi thân phận của anh ta là một tên con rể phế vật, anh Dương, anh đường đường là một đại thiếu gia hạng một, há lại có thể so sánh với tên phế vật như hắn?” Phương Ưu còn chưa ý thức được Dương Chấn không đơn giản, một mặt bất mãn nói.
“Bốp!”
Cô ta vừa dứt lời, liền chịu một cái tát của Dương Cẩn.
“Cái đồ phụ nữ chết tiệt này, anh Dương há lại là người mà cô có thể tùy ý sỉ nhục, con mẹ nó cô còn muốn gả vào nhà họ Dương chúng tôi, nằm mơ đi! Cút đi xa một chút cho tôi!” Dương Cẩn tức đến hổn hển, sau khi đánh Phương Ưu một bàn tay, lại một cước đạp lăn Phương Ưu trên mặt đất.
Nhưng giờ phút này không có một người đồng tình, đều là một mặt trào phúng mà nhìn Phương Ưu chật vật không chịu nổi.
Người phụ nữ này, lúc trước khi bắt đầu phủ nhận không biết Tần Đại Quang, đám người đã thấy được.
Má trái của Phương Ưu vốn dĩ bị Mã Tuân đánh sưng lên, lúc này má phải lại bị Dương Cẩn đánh, cả khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, ngũ quan đều có chút vặn vẹo.
“Anh Dương, anh ta chỉ là một tên phế vật mà! Anh làm sao…”
Phương Ưu còn muốn nói tiếp, Dương Cẩn xông lên, tát thêm vài cái, đánh cho miệng Phương Ưu đầy là máu, nói chuyện đều nghe không rõ mới dừng tay.
Dương Chấn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, cũng không ngăn cản.
Người phụ nữ chết tiệt này, anh đã sớm nhìn không được rồi.
“Anh Dương, từ hôm nay trở đi, tôi và người phụ nữ chết tiệt này, không có bất kỳ quan hệ gì.”
Dương Cẩn đánh Phương Ưu xong, vội vàng đi tới trước mặt Dương Chấn giải thích.
Dương Cẩn không ngốc, một người có thể để cho một người thừa kế gia tộc hạng nhất của Giang Châu tự mình đến nói xin lỗi, không phải là sự tồn tại mà anh ta có thể trêu chọc được.
Huống chi, hôm đó Hùng Bác Thành đã xin lỗi, bây giờ đã trở thành chủ nhân của nhà họ Hùng.
Nghĩ đến đêm nay anh ta kém chút liền lừa gạt ngủ với Tần Nhã, trong lòng tràn đầy sợ hãi, anh ta bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì tên đầu trọc xuất hiện.
Dương Chấn chỉ lặng lẽ nhìn Dương Cẩn một chút, sau đó ánh mắt chuyển qua trên thân tên đầu trọc: “Tiền ba vợ của tôi thiếu của anh, cả gốc lẫn lãi đã trả, sau đây, chúng ta tâm sự chuyện các ngươi làm ba vợ tôi bị thương!”
Tên đầu trọc vốn cho là Dương Chấn đã buông tha mình, không nghĩ tới còn muốn nhắc đến chuyện này, trong lúc nhất thời nổi giận không nhịn được.
Hai tay của ông ta nắm chặt lại, tiếp theo lại từ từ buông ra, cuối cùng vẫn là chịu thua.
“Trước đó đã đắc tội, còn xin anh Dương thứ lỗi, về chuyện tổn thương ba vợ của ngài, tôi nguyện ý bồi thường 15 tỷ, coi như là tiền chữa bệnh.” Trong lòng tên đầu trọc tràn đầy không cam lòng khuất phục.
Vốn dĩ 15 tỷ là tiền Tần Đại Quang nợ Bất Dạ Thành, bây giờ lại trả lại một phần không thiếu.
Nhưng ông ta không thể không nhịn lại, một tên huynh đệ dưới tay Dương Chấn, liền có thể đánh ngã cái đám cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông ta, nếu như Dương Chấn thật sự muốn giết ông ta, dễ như trở bàn tay.
Tên đầu trọc xin lỗi, làm cho tất cả mọi người đều là một mặt ngạc nhiên, ông ta đường đường là người cầm lái của Bất Dạ Thành, lại bị một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi, ép phải cúi đầu.
“Tôi biết ông không cam tâm, nhưng tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng có ý đồ xấu gì với tôi, nếu không chết như thế nào, ông cũng sẽ không biết đâu.” Dương Chấn nheo mắt nói.
Toàn thân tên đầu trọc run lên, vội vàng nói: “anh Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ không có bất kì ý đồ xấu gì.”
Dương Chấn không nói tiếp nữa, quay người rời đi.
“Sự tình phát sinh đêm nay, tôi không hi vọng bất luận kẻ nào nói ra ngoài, nếu không đừng trách Vương Cường tôi ra tay tàn nhẫn.” Sau khi Dương Chấn rời đi, tên đầu trọc uy hiếp nói.
Tên đầu trọc gọi là Vương Cường, bởi vì vẫn luôn tạo hình đầu trọc, người khác trong âm thầm đều gọi ông ta là Cường đầu trọc.
Ở Giang Châu, Vương Cường mặc dù không coi là gì, nhưng cũng coi là có chút thân phận.
Đến Bất Dạ Thành chơi phần lớn đều là người bình thường, ai dám đắc tội ông ta?
Dương Cẩn cũng thừa cơ rời khỏi Bất Dạ Thành, về phần ba tỷ tiền xu, nào dám cầm?
“Anh Cường, chẳng lẽ chúng ta thật sự như vậy sao?” Bên trong một phòng bao sang trọng của Bất Dạ Thành, một tên tiểu đệ bên người Vương Cường, một mặt không cam lòng hỏi.
Vương Cường trừng mắt liếc anh ta một cái: “Một tên đàn em bên cạnh tên kia, ở trong mười mấy giây ngắn ngủi, liền có thể đem chín huynh đệ mạnh nhất bên cạnh tao đánh ngã, mày nói với tao, còn có thể làm sao?”
Tiểu đệ nghe vậy, vội vàng nói: “Anh Cường, em chỉ là không cam tâm.”
“Không cam tâm cũng phải nhẫn nhịn, tên kia có gì đó quái lạ, tuyệt đối đừng thật sự coi anh ta thành một tên con rể phế vật mà đối đãi.”
Vương Cường nói xong, lại phân phó nói: “Chuẩn bị một thẻ ngân hàng 15 tỷ cho tao, sau đó cùng tao đi tìm Tần Đại Quang bồi tội.”
“Anh Cường, anh thật sự định đi bồi tội cho ông ta sao!” Tiểu đệ một mặt chấn kinh.
“Mẹ kiếp! Ông đây nói không phải là được rồi sao? Bảo mày làm thế nào, mày liền làm như thế đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Một bàn tay Vương Cường đánh vào trên đầu tiểu đệ, một mặt tức giận.
Một bên khác, Tần Nhã đã dỗ Tiếu Tiếu ngủ, vẫn không đợi được Dương Chấn về nhà, trong lòng rất là sốt ruột.
Mặc dù cô biết thực lực của Dương Chấn không đơn giản, nhưng vẫn là nhịn không được rất lo lắng cho Dương Chấn, sợ anh bị thương.
Đến cả chính cô còn không có ý thức được, lúc này trong lòng cô lo lắng nhất chính là Dương Chấn có bị thương hay không, mà không phải là ba có thể an toàn về nhà hay không.
Ngay ở trong lúc cô đang gấp, dưới lầu rốt cuộc có động tĩnh, cô vội vàng đi đến đại sảnh lầu một.
“Ba, Dương Chấn đâu?” Nhìn thấy chỉ có Tần Đại Quang về nhà, Tần Nhã rất sốt ruột.
Dáng vẻ Tần Đại Quang sưng mặt sưng mũi, trên thân còn có một số dấu chân, ông nặng nề mà hừ một tiếng: “Chết!”
“Ba, ba đang nói linh tinh gì vậy? Ba nợ người ta 18 tỷ, là Dương Chấn đi cứu ba, ba lại nói anh ấy như vậy?” Tần Nhã rất thất vọng và tức giận.
“Cái gì? Ba con thiếu nợ 18 tỷ?” Chu Kim Hảo lúc này cũng đi ra, một mặt kinh sợ.
“Ba, ba mau nói cho con biết, Dương Chấn đâu? Vì sao anh ấy không cùng ba về nhà?” Tần Nhã sốt ruột mà hỏi thăm.
“Tên hỗn đản kia, tự cho là đúng, Vương Cường đều nói để sau khi nó bồi thường tiền sau thì có thể đưa ba rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại muốn tìm Vương Cường để đòi công đạo cho ba, đây chính là Bất Dạ Thành, địa bàn của Vương Cường, Dương Chấn không phải đang tìm cái chết sao?”
Tần Đại Quang tức giận ầm ầm nói: “Nguyên bản còn tưởng rằng nó không phải người bình thường, hôm nay mới biết, là do ba nghĩ nhiều rồi, nó chính là một thằng ngu, chỉ sợ hiện tại đã bị đánh gãy chân đi!”
“Ba nói cái gì?” Dưới chân Tần Nhã dưới lảo đảo, sắc mặt đại biến, nước mắt nhịn không được chảy ra: “Không được, con phải đi tìm anh ấy!”
Cô còn mặc đồ ngủ và dép lê, vậy mà xoay người chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook