Chàng Rể Chiến Thần
Chương 60: Ai có thể cản tôi

Tay Dương Chấn giống như một cái gọng kiềm, kẹp chặt trên cổ tay của Vương Lộ Dao.

“Đau! Đau! Đau! Thả tôi ra mau!”

Vương Lộ Dao kêu đau liên tục, còn không quen đe dọa: “Mẹ nó cậu thả tôi ra nhanh lên, nếu không chờ chồng tôi đến thì cậu chết chắc.”

“Miệng toàn phun phân! Đáng đánh!”

Dương Chấn vừa nói xong đã tát thẳng một cái lên mặt Vương Lộ Dao.

Mặt bà ta vốn chỉ hơi đỏ lên một chút, nhưng Dương Chấn tát xong cú này, mặt bà ta lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.

Cảnh này làm tất cả người đứng hóng chuyện xung quanh đều hoảng sợ, người đàn ông này đúng là tàn nhẫn thật, cho dù người ta là phụ nữ mà cũng không hề nương tay.

Tuy là đàn ông đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này không có ai cảm thấy chán ghét Dương Chấn cả, người phụ nữ này ỷ thế hiếp người, miệng luôn ăn nói thô tục, rất nhiều người cũng nhịn không được.

Tần Yên nhìn bóng người cao lớn của Dương Chấn, trong lòng vô cùng cảm động.

Nhưng Chu Kim Hảo lại không hề biết ơn chút nào, thấy Dương Chấn tát Vương Lộ Dao một cái, lập tức xông lên tát thẳng lên mặt Dương Chấn, tức giận nói: “Cái tên vô dụng này, chỉ biêt kiếm chuyện cho bọn tôi, cậu có biết bà ta là ai không hả? Nếu cậu muốn chết thì cũng đừng liên lụy chúng tôi.”

Chu Kim Hảo mắng Dương Chấn xong, lại chạy đến đỡ Vương Lộ Dao lên: “Cô em, chúng tôi không có liên quan gì đến tên vô dụng kia hết, bà muốn làm gì cậu ta cũng được, nhất định đừng tính toán lỗi lầm của cậu ta lên người bọn tôi đó!”

“Mẹ!” Hành động của Chu Kim Hảo đã chọc giận Tần Yên, cô đỏ mắt tức giận nói: “Anh ấy là con rể của mẹ, là chồng của chị, là ba của Tiếu Tiếu, là anh rể của con, sao lại không có liên quan gì đến chúng ta chứ?” . Bạn có biết trang truyện == TRUM truyen.C OM ==

“Con im ngay cho mẹ!” Chu Kim Hảo tức giận rống to với Chu Kim Hảo.

Tần Yên cắn chặt đôi môi đỏ, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

“Anh rể, anh có sao không?” Cô nhìn nửa gương mặt đã đỏ lên của Dương Chấn, cực kỳ đau lòng.

Dương Chấn hơi cười mỉm lắc đầu: “Yên tâm đi, tôi không sao!”

Dưới sự nâng đỡ của Chu Kim Hảo, Vương Lộ Dao lảo đảo đứng lên, khi nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Dương Chấn, cơ thể nhịn không được run lên.

Lúc trước vẫn không để ý đến gương mặt của Dương Chấn, bay giờ mới nhìn thấy rõ, cơ thể của bà đột nhiên hơi run nhẹ.

Bởi vì bà đã nhớ ra Dương Chấn, lần trước khi xảy ra mâu thuẫn ở nhà trẻ Thiên Lam, chính là người đàn ông đứng trước mặt này đã sút bay chồng của bà.

Sau đó lại có thêm một người đàn ông lực lưỡng khác xuất hiện, một thân một mình đánh bại toàn bộ người mà chồng bà gọi đến.

“Mẹ nó đứa nào đánh vợ của tôi?”

Đúng lúc này, một tiếng rống lớn đầy tục tăng vang lên, sau đó một đám đàn ông cao to xông đến.

“Chồng ơi!” Vương Lộ Dao thấy Trương Quảng xuất hiện, lập tức nhào vào lòng ông khóc nấc lên.

“Cục cưng đừng khóc, nói cho anh biết là đứa nào đánh em, anh đánh chết đứa đó!” Trương Quảng hung dữ nói.

Chu Kim Hảo chưa từng gặp phải tình cảnh hùng hổ thế này, mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, tay người nào cũng có hình xăm, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng bảng bự, vừa nhìn là biết không phải dạng dễ chọc.

“Ông Trương, tôi biết người nào đánh vợ của ông đấy.” Vương Lộ Dao còn chưa nói gì, Chu Kim Hảo đã chạy ra trước.

Dương Chấn hơi híp hai mắt lại, anh đã chịu đựng người phụ nữ này đến thế rồi, bà lại còn không biết điều đến thế.

“Đứa nào?” Trương Quảng trừng to mắt, lớn tiếng hỏi.

Chu Kim Hảo duỗi tay chỉ thẳng vào Dương Chấn: “Chính là cái tên vô dụng này nè, tát vào mặt vợ ông, ngay cả phụ nữ mà cũng đánh, đúng là khốn nạn.”

Lúc nãy người chung quanh cũng đã biết được quan hệ giữa Dương Chấn và Chu Kim Hảo rồi, bây giờ lại thấy Chu Kim Hảo chỉ tội Dương Chấn, mọi người đều kinh ngạc và khinh thường.

Tần Yên cũng mặt mày kinh ngạc, hành động lúc nãy của Chu Kim Hảo đã làm cho người ta rất ghét rồi, bây giờ lại càng quá đáng hơn.

Ánh mắt Trương Quảng đột nhiên rơi xuống người Dương Chấn: “Là cậu!”

Ánh mắt của ông ta rất tốt, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra Dương Chấn ngay.

“Mẹ, sao mẹ lại có thể làm thế chứ?” Tần Yên rơi lệ, mặt mày vô cùng thất vọng.

Chu Kim Hảo thấy đã dời được lực chú ý của Trương Quảng đi rồi, vội vàng kéo tay Tần Yên nói: “Là tự cái thằng vô dụng đó kiếm chuyện phiền phức, chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả, đi nhanh thôi!”

“Muốn đi thì mẹ tự đi đi!” Tần Yên đột nhiên tránh khỏi tay Chu Kim Hảo.

“Yên, em đi cùng mẹ đi, tôi không sao đâu.” Dương Chấn nói, còn quay sang chớp chớp mắt với Tần Yên.

Nhưng Tần Yên lại vô cùng kiên quyết, đứng bên cạnh Dương Chấn, mặt mày nghiêm túc: “Tôi ở lại cùng anh!”

Năm chữ ngắn ngủn, lại làm Dương Chấn cảm thấy rất cảm động.

“Con không đi, mẹ đi!”

Chu Kim Hảo bực bội nói, không ngờ lại bỏ đi thật.

“Ôi vãi, bà già này thật sự bỏ con gái và con rể lại, tự trốn một mình kìa.”

“Đúng là làm tam quan của tôi được đổi mới mà, đụng trúng bà mẹ thế này, cũng xui xẻo thật.”

“Tự bà ta kiếm chuyện, con gái và con rể đến giúp đỡ, ngược lại bà ta lại bỏ trốn một mình, đúng là không phải người.”

Đến cả những người hóng chuyện xung quanh cũng không xem nỗi hành động của Chu Kim Hảo, mọi người đều mắng chửi bà.

“Nhóc con, nếu đã gặp lại, cũng tốt lắm, cùng tính sổ hết thù mới hận cũ luôn.” Trương Quảng ngậm một điếu xì gà trong miệng, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Dương Chấn hài hước nói: “Muốn kết thúc thế nào đây?”

“Tôi cho cậu hai lựa chọn, một, để con nhỏ đứng bên cạnh cậu lại chơi với tôi một đêm, xóa sạch toàn bộ ân oán giữa chúng ta; hai, tay nào dám đánh vợ tôi, tôi chặt cái tay đó của cậu, con nhỏ đứng cạnh cậu, tối nay vẫn là của tôi.”

Từ sau lần đầu tiên nhìn thấy Tần Yên ở nhà trẻ Lam Thiên hôm trước, trong lòng Trương Quảng vẫn luốn nhớ thương cô, không ngờ hôm nay lại gặp được ở nơi này, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này rồi.

Tần Yên theo bản năng nắm lấy quần áo của Dương Chấn, mặt mày tái nhợt, rõ ràng đã bị dọa sợ.

Dương Chấn cười cười: “Cho dù chọn cái này, ông cũng muốn bắt em gái tôi ở lại sao?”

“Đúng vậy!”

Trương Quảng nhả một ngụm khói trắng ra, nói: “Lần trước còn có tên cao thủ kia giúp cậu, nhưng hôm nay không có, cậu ngoại trừ việc phải đối phó với mấy anh em tôi dẫn đến, còn phải dẫn theo một người phụ nữ, hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn nào cả.”

“Có qua có lại, ông cho tôi hai sự lựa chọn, tôi cũng cho ông hai sự lựa chọn.”

Dương Chấn vô cùng bình tĩnh nói: “Một, mấy người biến khỏi tầm mắt tôi; hai, tôi tự mình ra tay làm các người biến khỏi tầm mắt tôi.”

Trương Quảng lập tức cười phá lên: “Nhóc con, cậu ngông cuồng thật đó, bộ tưởng đám anh em của tôi chỉ để trưng thôi sao?”

“Không thì thế nào?” Dương Chấn cười cười: “Nếu không lần trước, ông dẫn theo nhiều tên vô dụng như thế, cũng đã không bị một mình anh em của tôi đánh ngã hết rồi.”

“Nhóc con, cậu đang tự tìm đường chết.” Trương Quảng có hơi hoảng sợ, không biết vì sao, người trẻ tuổi đứng đối diện làm ông cảm thấy cực kỳ bất an.

“Tôi cũng muốn xem thử ai có thể cản được tôi?”

Dương Chấn đột nhiên cười, sau đó nắm tay Tần Yên, trực tiếp bước thẳng sang hướng mấy người Trương Quảng.

Tần Yên vốn còn đang rất hoảng loạn, sau khi bị Dương Chấn nắm tay rồi, cô lại không cảm thấy sợ hãi gì nữa, giống như mười mấy người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt bọn họ thật sự chỉ là người qua đường.

Nhìn Dương Chấn ung dung sải bước như đi dạo, mặt Trương Quảng tràn đầy tức giận: “Lên hết cho tôi!”

Ông ta vừa nói xong, mười mấy người đàn ông cao to lập tức xông về phía Dương Chấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương