Editor: ♪ Đậu ♪

Bữa tối là bữa thịnh soạn nhất trong ngày, không có bánh kem vì không ai ăn, phải vào lễ Giáng Sinh ngày mai mới đúng là sinh nhật để ăn bánh kem. Lê Hình và Cận Thần mỗi người cầm hai phần quà —— của cha mẹ và của bản thân. Còn quà của những người khác thì đều chờ đến ngày sinh nhật tặng.

Sau khi ăn tối xong, Lê Hình và Cận Thần về trước, bảo là muốn về quán bar xem xem chuẩn bị đến đâu rồi, ngày mai Giáng Sinh, tiệc sinh nhật chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Hơn 10 giờ Quý Thụy Vũ về công ty, nói có chuyện phải xử lý.

Lâm Triệt tắm nước nóng thoải mái xong nằm trên ghế bố ở hoa viên, ngẩng đầu ngắm những vì sao lẻ loi trên trời, gió đêm thổi khá lớn, cuối tháng 12 nhiệt độ lại giảm, giữa bầu trời xoay vần các bông tuyết li ti.

"Vào nhà, mới tắm xong đã chạy ra đây, ngoài đây lạnh vậy mà." Quý Thừa Tiêu nhíu mày, phủ thêm áo khoác cho Lâm Triệt.

Lâm Triệt ngáp, cười quấn cái áo trên người, cậu đứng dậy.

Mặc dù cả tòa biệt thự đều có hệ thống sưởi ấm vào mùa đông, nhưng trong phòng còn ấm áp hơn. Vào phòng Quý Thừa Tiêu, khung cảnh ấm cúng làm Lâm Triệt không nhịn được ngáp thêm cái nữa, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.

"Buồn ngủ à, ngủ sớm đi. Ngày mai ở bar sẽ thú vị lắm." Quy Thừa Tiêu cúi người dọn dẹp giường.

Lâm Triệt cởi áo khoác ra phủi rồi mắc lên giá treo, chuyển tầm mắt qua cái túi đen để trên sofa, bên trong còn chất đầy đồ ăn vặt. Lúc này cậu mới sực nhớ mình vẫn chưa tặng quà.

Lâm Triệt nhìn bóng lưng Quý Thừa Tiêu thu dọn giường, cậu lên tiếng: "Này..."

"Ừ?" [kuroneko3026.wp.com]

A... Khó nói quá à.

Lâm Triệt khụ xấu hổ, tay khều quai túi xách nhấc nó lên.

Quý Thừa Tiêu bước đến, xoa đầu Lâm Triệt: "Sao?"

Lâm Triệt cúi đầu kéo khóa túi xách, móc từ tít dưới đáy lên cái hộp tinh xảo.

"Tặng cho anh." Lâm Triệt ngượng ngùng nói.

Quý Thừa Tiêu bất ngờ nhận hộp nhung đen, mở nó ra ——

Là một chiếc nhẫn.

Anh lấy ra nhìn, làm bằng vàng kara, đính kim cương lấp lánh, từng hạt kim cương cắt tròn, thiết kế đinh ốc mang tính biểu tượng và phong cách thanh nhã tươi sáng, Quý Thừa Tiêu nhận ra ngay đây là dòng nhẫn Cartier Love. Vì Cartier quá nổi tiếng, anh cũng rất quan tâm đến trang sức hàng hiệu, giống như sợi dây chuyền lần trước tặng cho mẹ Lâm Triệt, cũng chính là dòng kinh điển của Cartier. Còn dòng Love thì tượng trưng cho lời tuyên ngôn của tình yêu, tình yêu vĩnh cửu không giới hạn...

Quý Thừa Tiêu gợi lên ý cười nơi đáy mắt, cậu nhóc tốn không ít tiền rồi đây, chắc chắn là móc tiền riêng lúc trước.

Thật ra Lâm Triệt không tặng quà cũng không sao, chỉ cần em ấy ở đây là được, quà tặng chỉ là vật bên ngoài. Nhưng... nếu tặng thật, Quý Thừa Tiêu thừa nhận rằng anh vui từ tận đáy lòng.

"Anh đừng chê nó không đẹp nha! Mắt nhìn của em chỉ có vậy thôi!" Lâm Triệt thấy lâu quá mà Quý Thừa Tiêu vẫn không lên tiếng, lòng hơi hốt hoảng. Nếu Quý Thừa Tiêu không thích, vậy hơn 80000 của mình chẳng phải trôi theo nước sao.

"Chiếc nhẫn này là lời thề ước vĩnh cửu không thay đổi. Lâm Triệt, em đang cầu hôn anh à?" Quý Thừa Tiêu nhìn nhẫn, anh hạnh phúc đeo nó vào ngón trỏ, vòng tay ôm eo Lâm Triệt: "Với lại... đeo vừa vặn ở ngón trỏ như thế này, là vì giữ lại ngón kết hôn sao?"

Lâm Triệt bị nhìn thấu thì đỏ bừng mặt, cố ương ngạnh hất đầu lên: "Không sai! Đúng là cầu hôn! Quý Thừa Tiêu, nhà mi có đồng ý gả cho ông không?"

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, hôn lên môi Lâm Triệt: "Bé ngốc, câu đó phải để anh nói mới đúng."

Nếu tình yêu lên đến mức độ nhất định thì tiếp xúc thân thể là điều cực hiển nhiên. Tai kề tai khắng khít gắn bó, quần áo cũng được cởi ra trong mê loạn, không biết là ai cởi áo đối phương trước, là ai ra tay kéo khóa quần của đối phương trước.

Quý Thừa Tiêu cười thỏa mãn, anh cởi sạch quần áo của người dưới thân, má em ấy đỏ ửng, đôi mắt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, né tránh liếc loạn, hai hạt đỏ bừng vươn mình đứng thẳng ở lồng ngực trắng bóc.

Quý Thừa Tiêu cúi đầu, ngậm một hạt vào, mút liếm nó, đầu lưỡi vòng quanh, thỉnh thoảng cắn hút, mài đến người bên dưới không kìm được rên lên.

Tay trái anh xoa lên thân thể trơn mịn dẻo dai của cậu, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, làm thân thể ấy run run. Bàn tay không hề sai lệch cầm vật đã ngẩng đầu của Lâm Triệt, ngón tay linh hoạt vuốt ve, đầu ngón tay còn ác liệt cọ qua lỗ nhỏ trên quy đầu.

"Ừm... A..." Lâm Triệt ngượng ngùng giơ tay lên che gương mặt đã sớm đỏ như thiêu cháy.

Chuyện thế này không phải lần đầu, nhưng Lâm Triệt biết, lần này, Quý Thừa Tiêu sẽ làm đến bước cuối.

Quý Thừa Tiêu, em là món quà dành cho anh, anh thích không.

Tay phải Quý Thừa Tiêu không nhàn rỗi, anh mò lên tủ đầu giường, kéo ngăn kéo, cầm một chai bôi trơn ra, đổ một đống xuống tay, rồi vòng qua eo cậu lướt đến bờ mông đang vểnh cao, ngón tay thon dài luồn vào giữa hai gò đất, đầu ngón tay chạm vào cửa hang xinh xắn mang theo những nếp nhăn mềm mại.

"A... Nhẹ chút... Ư..." Lỗ nhỏ bất ngờ bị vật lạ xông vào Lâm Triệt không thoải mái, nhưng lại xen lẫn cơn khoái cảm kỳ lạ.

Ngón tay anh không ngừng thăm dò vào trong, nhẹ nhàng vê tròn trong vách hang nóng hầm hập, cảm thụ nó co rút. Quý Thừa Tiêu nghĩ bản thân đang khiêu chiến với tính nhẫn nại cực hạn của nhân loại, anh khổ sở nhẫn nhịn chờ đợi được phóng thích dục vọng đã kìm nén quá lâu.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng cảm xúc về vật lạ vẫn rất mãnh liệt, trong cơ thể dần gia tăng thêm ngón tay, Lâm Triệt vốn đã xụi lơ càng thêm vô lực, từ lâu tay không còn nằm trên mặt mà vòng lên cổ Quý Thừa Tiêu, đôi chân thon dài cũng quấn chặt eo anh, treo cả người trên người anh.

Đến khi lỗ nhỏ của Lâm Triệt được khuếch trương đủ để chứa vật lớn của anh, Quý Thừa Tiêu mới chịu rút ngón tay ra, không hề ngừng nghỉ mà lập tức cắm cậu chàng đã cứng ngắc vào lỗ nhỏ còn chưa hoàn toàn co lại.

"A... Ừm...!...Quá... Quá lớn..." Lâm Triệt cảm nhận được nơi riêng tư bị lấp đầy hoàn toàn trong nháy mắt, không chừa lại khoảng trống nào, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được hình dạng và gân xanh chằng chịt đang đập thình thịch trên thân vật lớn của anh. Cậu lặng lẽ co thít miệng nhỏ lại.

Cảm giác này quá tuyệt vời.

Quý Thừa Tiêu nheo mắt, tròng mắt thâm trầm chứa đựng dục vọng, trong con ngươi sâu thẳm chỉ có bóng người của Lâm Triệt, theo động tác vô thức co thít của cậu, anh không còn nhẫn nại nổi nữa, hai tay nắm siết bên hông Lâm Triệt, xỏ xuyên mật độ lớn.

Gần như là rút toàn bộ ra rồi đâm tiến vào sâu hơn, mỗi một lần đều chuẩn xác đâm vào địa phương mẫn cảm nhất trong cơ thể Lâm Triệt, đâm chọc thần tốc làm tiếng rên rỉ của Lâm Triệt cũng vỡ vụn, "Ừm... Ôi... Chậm, chậm lại... A..."

Giọng nói trong sáng thuộc về độ tuổi của Lâm Triệt vang vọng mỗi một góc căn phòng rộng rãi, xen lẫn là tiếng thở dốc trầm khàn đầy dục vọng của đàn ông, tiếng va chạm cơ thể cũng càng lúc càng lớn, tần suất càng lúc càng nhanh, trong phòng tràn ngập mùi xạ hương.

"Quý, Quý Thừa Tiêu... Em không chịu được... A... Không xong rồi... Em không xong... Không... Xong... Ưm... Ư..." Khóe mắt Lâm Triệt phiếm lệ, nơi hạ thân kết nối với Quý Thừa Tiêu sắp bị vật cực nóng của anh ma sát không còn tri giác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm, tiết tấu như thế này là mẹ nó muốn tinh tẫn nhân vong mà.

"Ngoan... Một lần cuối..." Giọng nói đàn ông đầy mùi lừa lọc vang lên.

"Mẹ kiếp, anh, anh đã nói như vậy... mấy lần rồi... A... A... Anh đang chọc em phải không... Em thật không xong rồi... Em, a... Không xong... Xin, xin anh...." Khoái cảm trong cơ thể Lâm Triệt càng lúc càng rõ rệt theo tần suất cắm rút của anh, vật phía trước không bắn được gì nữa.

Quý Thừa Tiêu ôm cơ thể phủ đầy dấu vết hoan ái của Lâm Triệt lên, trở mình để cậu ngồi lên người anh, bàn tay to lớn ôm ngay phần mông cậu, dùng sức ra vào, dục vọng nóng hổi càng vào sâu làm Lâm Triệt càng cảm tưởng như thân thể mình cũng sắp bị đâm thủng.

"Ưm... Tên nhà anh... Anh là, là cái đồ lừa đảo!... A..." Phần bắp đùi đau xót mất cảm giác, chân vòng lỏng lẻo trên eo anh, ngay cả chếch trong chân cũng có dấu hôn đỏ tím, Lâm Triệt vô lực nằm ngã vào lồng ngực trần trụi trước mắt, vật giữa hai chân theo động tác mà cọ mài vào cơ bụng của anh, trên đỉnh chảy ra chất lỏng cạ vào bụng dưới anh, lưu lại dấu vết dâm mỹ tinh tuý.

"Lâm Triệt... A..." Người đàn ông thỏa mãn khàn khàn ngâm nga.

Lâm Triệt nghe mà da mặt mỏng nhất thời phụt đỏ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Quý Thừa Tiêu, cơ thể trắng mịn cũng vì vậy mà nổi lên tầng đỏ ửng đặc biệt mê người.

Rõ ràng là miệng nói không muốn, nhưng Lâm Triệt bất đắc dĩ phát hiện cảm giác hư không trong cơ thể càng lúc càng dâng trào, mà Quý Thừa Tiêu như quyết tâm để cậu chủ động nên không có động tĩnh đi vào, nhưng nửa lóng ngón tay vẫn ma sát khẽ khàng ở cửa hang.

Lâm Triệt chỉ muốn nói: Biết chơi lắm!

...Được rồi anh thắng.

"Quý Thừa Tiêu... Thừa Tiêu..." Lâm Triệt làm nũng gọi tên anh, lỗ nhỏ như dụ hoặc mà co rút lại, mút ngón tay anh, vật giữa hai chân không an phận nhẹ nhàng ma sát người anh em đang ngạo nghễ ngóc đầu của anh.

Quý Thừa Tiêu gồng cứng eo, ánh mắt lóe ra sự bất đắc dĩ, mặc dù biết cậu nhóc da mặt rất mỏng, nhưng anh vẫn cố dằn dục vọng đang thủ thế chờ đợi xuống.

Thấy anh không hề bị lay động, đôi mắt vốn trong veo ướt át của Lâm Triệt lại càng long lanh hơi nước, lựa lúc dục vọng đang sục sôi thì co thít lại làm Quý Thừa Tiêu xoa đầu cậu, giọng nói quyến rũ vang lên: "Ngoan... Để anh làm lần nữa..." Còn chưa nói xong thì đẩy mạnh vào, ra sức xỏ xuyên đâm chọc.

"Ưm..."

"A..."

Hai người cùng phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Thời khắc còn chưa mất đi ý thức, Lâm Triệt ghé vào gần tai Quý Thừa Tiêu thủ thỉ: "Em sẽ vĩnh viễn ở bên anh, mãi đến khi nào anh mất hứng mới thôi."

"Vĩnh viễn sẽ không." Quý Thừa Tiêu hôn lên môi Lâm Triệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương