Editor: ♪ Đậu ♪

Chọn quà cáp đối với Lâm Triệt mà nói không khác gì đi chết.

Bạn không thể nào tưởng tượng ra được một người có chướng ngại với chuyện mang tính lựa chọn sẽ hoảng loạn thế nào khi đối mặt với những vật rực rỡ đủ loại.

Lâm Triệt thấy mình thua, chỉ số năng lực lựa chọn quà cáp của cậu là một số 0 tròn trĩnh.

Ngày mai là 24 tháng 12, Lâm Triệt bắt đầu hồi hộp.

Trời trở rét nhưng cậu vẫn theo Quý Thừa Tiêu đến bệnh viện, hai ngày nay trong bệnh viện không đông người, năm mới sắp đến, năm nay Tết đến đặc biệt sớm, cuối tháng một là Tết, bây giờ trong thành phố, mỗi trường học đều đã vội vàng gấp rút để học sinh theo kịp tiến độ thi cuối kỳ còn nghỉ về nhà, trong công ty nào phát tiền thưởng cuối năm nào tăng ca bận rộn không thể tả, cũng chỉ có bệnh viện nhàn rỗi hai ngày nay, nói sao thì không ai muốn vào lúc này có chuyện gì phải đến bệnh viện.

Giữa trưa Quý Thừa Tiêu có buổi hội chẩn, Lâm Triệt lén lút chuồn đi tìm Thẩm Tư Tu.

Hỏi vài người y tá cả nửa buổi mới biết tung tích Thẩm Tư Tu, đi loay hoay mấy vòng mới gặp được người.

"Phù... Chào bác sĩ Thẩm!" Rốt cục cũng tìm được Thẩm Tư Tu, Lâm Triệt thở hồng hộc bước lên chào hỏi.

"Ớ, chào cậu." Thẩm Tư Tu đẩy kính mắt trên mũi bất ngờ nhìn Lâm Triệt. Đã một thời gian rồi Lâm Triệt không đến, trời lạnh trong bệnh viện dù có thể hệ thống sưởi ấm cũng vẫn làm người ta khó chịu.

"À... Là.. Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Lâm Triệt cười lúng túng, thật ra cậu không thân quen mấy với Thẩm Tư Tu, cũng chỉ thường hay gặp mặt trong bệnh viên, biết là bạn bè quan hệ không tệ với Quý Thừa Tiêu thôi.

"Chuyện gì? Cậu nói đi, có thể giúp nhất định tôi sẽ giúp." Thẩm Tư Tu nói rất hào phóng.

"Là... Anh biết Quý Thừa Tiêu thích gì không, tôi đã nghĩ ba, bốn ngày nay rồi, mấy cái trên mạng quá không đáng tin, tôi xoắn chết mất." Lâm Triệt nhăn lông mày bất đắc dĩ nói.

Thẩm Tư Tu nghe thế sững sờ, lập tức cười nói: "Cậu hỏi chuyện này tôi thật sự không biết, sinh nhật Thừa Tiêu chúng tôi muốn mua gì thì tặng đó, năm ngoái tôi còn tặng "Kinh Thánh", năm trước là gì nhỉ... À phải rồi, "Vở kịch Shakespeare" tôi cất giữ đã lâu."

Lâm Triệt nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên nhớ ra cậu đã từng thấy Quý Thừa Tiêu đọc "Vở kịch Shakespeare" rồi.

"Nhưng mà... đổi lại là cậu, hẳn sẽ phải khác. Cậu tặng bản thân mình chẳng phải là được rồi sao, còn có món quà nào tốt hơn quà này à?" Thẩm Tư Tu trêu.

Lâm Triệt ú ở đáp lại: "A... Cái này cái này không được, cái này... Thôi, tôi đi trước đây."

"Đi đi."

Thẩm Tư Tu nhìn Lâm Triệt bỏ chạy, hắn cong khóe môi cười.

"Năm nay tặng gì đây ta... "Kim Bình Mai"?"

... (kuroneko3026)

Sắp đến giữa trưa, điều này nói rõ nửa ngày đã trôi qua, khoảng cách đến sinh nhật Quý Thừa Tiêu chỉ còn lại nửa ngày nữa.

Ồ shit.

Lâm Triệt tuyệt vọng nằm bò trên sofa trong phòng làm việc không có người tìm kiếm "Tặng quà sinh nhật gì cho đàn ông".

Khăn choàng cổ chắc chắn anh ấy không thích, cà vạt anh ấy có rất nhiều, quần áo đừng nghĩ đến, đồ ăn anh ấy không cần, hiện tại anh ấy không phải học sinh, tặng cặp sách lại càng không thể.

Lâm Triệt muốn khóc. Lần đầu tiên cậu muốn tặng quà cho một người đến như vậy, đáng thương lại là... không biết tặng gì.

Nhìn lịch, ngày 23 tháng 12, thứ hai...

Thứ hai?!

Lâm Triệt giật mình bật dậy, thứ hai, mẹ Quý Thừa Tiêu chắc chắn có ở bệnh viện.

Cậu lén ra khỏi phòng như ăn trộm, dè dặt đi vào thang máy, liếc camera rồi ấn nút xuống tầng trệt.

...

Tiêu Thục khá bất ngờ nhìn người đứng ngoài cửa: "Đứa nhỏ này, sao chạy đến đây, tán gẫu với dì hả?"

Lâm Triệt đi vào theo sau Tiêu Thục, lập tức đóng cửa lại: "Dì, dì biết Quý Thừa Tiêu thích gì không, con con con..."

Tiêu Thục tươi cười nhìn Lâm Triệt: "Hóa ra là hỏi cái này, hỏi thẳng nó không phải tốt hơn sao?"

"Hả? Sao hỏi thẳng anh ấy được, tặng quà như vậy không đủ gây ngạc nhiên..."

Tiêu Thục vỗ vai Lâm Triệt: "Được, dì hỏi giúp con, con trốn đi, dì gọi Thừa Tiêu đến."

"Hả? Nhưng giờ anh ấy đang hội chẩn..."

"Không sao, giờ này chắc cũng xong rồi, để dì gọi điện."

Sau cuộc điện thoại, chẳng mấy chốc Quý Thừa Tiêu có mặt, Lâm Triệt trốn sau tấm rèm cửa dày nặng nín thở lắng nghe hai người nói chuyện.

"Thừa Tiêu, sáng mai về nhà ăn cơm nha."

"Dạ."

"Năm nay mẹ đã chuẩn bị quà cho con rồi, vui không?"

Quý Thừa Tiêu cười bất đắc dĩ: "Mẹ, con không còn là trẻ con, không cần chuẩn bị quà cho con."

"Làm gì có chuyện đó, trong mắt mẹ, con với Thụy Vũ vĩnh viễn là trẻ con."

"Rồi rồi rồi, là trẻ con."

"Cái thằng này, mà Thừa Tiêu, năm nay con muốn quà gì?" Tiêu Thục hỏi sâu xa.

"Con muốn Lâm Triệt mãi mãi ở bên con."

Tiêu Thục bất ngờ, vỗ lên vai Quý Thừa Tiêu, "Khá lắm, trước đây mẹ còn lo EQ con không đủ sẽ phải cô độc đến cuối đời, thì ra là vì tương lai chờ đứa bé Lâm Triệt kia đến."

"Vâng, con muốn ở bên em ấy."

"Được được, mẹ ủng hộ con."

Lâm Triệt đứng sau tấm rèm nhất thời nóng cháy mặt.

Món quà Quý Thừa Tiêu muốn, cậu sẽ làm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương