Rạng sáng 1:30.

Lâm Triệt là ma cũng đã say giấc nồng trên ghế sofa.

Quý Thừa Tiêu mặc pijama màu xám bạc chất lụa ngồi trước bàn, ánh đèn ấm áp nhu hòa chiếu xuống gương mặt anh, sống mũi thẳng tắp, in lại bóng ở bên mặt.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng múa trên bàn phím, từng chữ từng chữ thuật ngữ cao về y học nối tiếp nhau xuất hiện trên màn hình.

‘Ông có một mail mới từ jinchen.net’

Quý Thừa Tiêu ngừng tay, cầm tách cà phê đã khá nguội lạnh uống một hớp rồi mở mail.

“Phụt ——”

Hớp cà phê không sót giọt nào bị phun ra lại, Quý Thừa Tiêu vội gập nắp laptop.

Cái mail này do Cận Thần gửi, đương nhiên nội dung là tấm ảnh Cận Thần chụp anh.

Vốn dĩ tấm ảnh đó ngoại trừ trông anh rất ngốc ra thì không có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng trong ảnh Cận Thần gửi đến, thì bên cạnh anh còn có một chàng trai thanh tú khoảng 20 tuổi.

Chàng trai đó cười toe toét.



Chắc chắn là anh nhìn lầm.

Quý Thừa Tiêu rút vài tờ khăn giấy lau miệng và cà phê trắng trên bàn, xong lại mở máy tính lên.

(*) Cà phê trắng: Là loại cà phê truyền thống, nổi tiếng của Malaysia. Khác với cà phê “đen” của Malaysia được rang với bơ, đường, lúa mạch hay lúa mì, thì cà phê trắng chỉ được rang một chút với bơ nhằm giữ nguyên hương vị nguyên chất của hạt cà phê.



Chàng trai đó vẫn cười nhăn răng rạng rỡ ngồi bên cạnh anh.

Quý Thừa Tiêu: “…”

Chắc là anh bị mù bởi sự chói sáng của bản thân trong ảnh.

Quý Thừa Tiêu cầm điện thoại gác ở bên, bấm một dãy số.

“Cận Thần, sao cậu lại photoshop thêm người ngồi cạnh tớ.” Quý Thừa Tiêu hỏi bằng ngữ khí không tốt.

Cận Thần ở đầu bên kia điện thoại khó hiểu trả lời: “Ảnh cậu tớ có photoshop đâu.”

Quý Thừa Tiêu hơi nheo đôi mắt đen như diệu thạch, trầm giọng xuống nói: “Cậu còn giả vờ nữa.”

“Tớ có đâu, thật sự tớ không photoshop, cậu biết máy tính tớ đầy không chứa nổi Photoshop mà, thật đó! Lừa cậu thì tớ đến khu rừng rú Hoia sống 1 năm.” Cận Thần nói rất kiên định.

Dám nói ra lời thề độc như thế, xem ra quả thật Cận Thần không photoshop.

Vậy người trong ảnh là ai? Chẳng lẽ là ma?!

Quý Thừa Tiêu cúp điện thoại.

Anh thấy máy tính của mình hình như bị trúng độc, hơn nữa còn là loại rất nặng.

Anh phóng to tấm ảnh nhìn chăm chú chàng trai ngồi cạnh mình, phải nói, người này nhìn khá quen mắt.

Giống như đã gặp ở đâu đó.

Quý Thừa Tiêu nhíu mày rơi vào trầm tư, âm thanh tích tắc của đồng hồ treo trên vách nghe có vẻ đặc biệt vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng.

… [kuroneko3026.wp.com]

Hiếm thấy Lâm Triệt ngủ mà tự tỉnh.

Tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Quý Thừa Tiêu ngồi trước bàn dán mắt nhìn màn hình máy tính, trông có vẻ trắng đêm không ngủ.

Lâm Triệt lề mề quay người lại dụi mắt, “Quý Thừa Tiêu, sao anh không ngủ?”

“Có phải không có thân thể mềm mại của tên Mục Sở kia nên nhẫn nhịn không được?”

Lâm Triệt vừa nói vừa nhấc chân bước đến.

Quý Thừa Tiêu cảm giác một luồng hơi lành lạnh nhưng không làm người khó chịu, trái lại còn rất thoải mái nhích lại gần mình.

“Cụp ——” Quý Thừa Tiêu bất ngờ đưa tay đóng nắp máy tính.

Lâm Triệt bị động tác của Quý Thừa Tiêu dọa giật mình, cậu bực dọc ầm ĩ: “Cái đồ nhà mi! Có phải là đang xem ảnh không! Cho ông liếc mắt ké cái!”

Tiếp đó Quý Thừa Tiêu đứng dậy, lưu loát cởi đồ ngủ lộ ra vòng eo cường tráng và tám múi cơ bụng khêu gợi.

Lâm Triệt: “…Tôi phải báo cảnh sát.”

Quý Thừa Tiêu nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra cửa.

Lâm Triệt thấy nóc chiếc Porsche 911 của Quý Thừa Tiêu đã trở thành chỗ ngồi chuyên dụng của cậu, cái cảm giác quân lâm thiên hạ ngồi trên đầu Quý Thừa Tiêu nó thoải mái đừng nói.

Quý Thừa Tiêu đi vào bệnh viện, công nhân viên ở bệnh viện vẫn tươi cười chào hỏi anh. Sáng, Lâm Triệt ở bên cạnh Quý Thừa Tiêu, vô vị nhìn anh khám bệnh cho bệnh nhân đọc tài liệu viết luận văn.

Trầy trật lắm mới đến giữa trưa. Quý Thừa Tiêu xuống căn tin, bác gái múc cơm trong nhà ăn vẫn múc cho anh một khay đầy đủ.

Có một loại nghiệt duyên đó là lần này, ngồi gần Quý Thừa Tiêu vẫn là hai người bác sĩ nam lần trước.

Người bác sĩ nói trứng mình giật hữu hảo chào hỏi với Quý Thừa Tiêu, còn người bác sĩ đeo kính ngồi đối diện thì lạnh lùng gật đầu ra hiệu với Quý Thừa Tiêu.

Quý Thừa Tiêu cúi đầu ăn cơm, động tác vẫn rất thanh nhã vẫn rất nhã nhặn vẫn rất làm dáng, nhưng Lâm Triệt lại lấp lánh mắt đói không chịu nổi dõi nhìn khay cơm phong phú của anh.

Lâm Triệt cực kỳ thỏa mãn nói: “Ăn ngon quá.”

“Cái này cũng ngon.”

“Ngon cực, hạnh phúc ghê.”



Ăn ngon cái bíp, căn bản mày có được ăn đâu.

“Mình ăn phải cọng tóc của ông nào nè.” Bíp bíp bác sĩ nam kéo từ trong miệng ra một cọng tóc, anh ta ghét bỏ nói.

Bác sĩ nam đeo kính trả lời một cách không cảm xúc: “Cũng có thể là lông nách mà.”

“…”

Quý Thừa Tiêu nghe thấy đoạn đối thoại ấy thì run tay, cái chén cầm trong tay bị nghiêng đổ, súp sệt theo ngón tay trắng thon dài của Quý Thừa Tiêu chảy xuống, chầm chậm nhiễu xuống đất.

Lâm Triệt yên lặng che mắt, cảnh tượng này… phạm luật quá à.

Người bác sĩ đeo kính nhìn thấy Quý Thừa Tiêu làm đổ chén thì mắt sáng lên, nhanh chóng móc một bịch khăn ướt ra, rút một tờ đứng dậy đưa cho Quý Thừa Tiêu.

“Dùng tờ khăn ướt này cũng giống như lời cảm ơn anh.” Bác sĩ nam nói.

Quý Thừa Tiêu nhìn trên bề mặt bịch khăn ướt ghi ‘Khăn ướt chuyên phòng ngừa hăm tã cho trẻ em’, khóe mắt anh khẽ giật giật khó ai nhìn thấy.

Lâm Triệt nâng cằm, tiếp lời: “Nhận đi, phải hòa nhã không kích động.”

Quý Thừa Tiêu nói cảm ơn, đưa tay nhận khăn ướt cẩn thận lau sạch.

Xong anh không hề vấn vương đi một mạch ra khỏi căn tin.

Bữa cơm này thật sự nuốt không trôi, cảm giác cả khay thức ăn chỉ toàn là lông nách.

Quý Thừa Tiêu rời căn tin, tay đút túi áo đi về hướng văn phòng làm việc, ngang qua hoa viên của bệnh viện thành phố thì một nữ bác sĩ cầm xấp tài liệu vội vàng chạy qua.

Nữ bác sĩ sơ ý bị vấp ngã bởi Kim Cô Bổng của Đại Thánh bị đứa nhỏ ngốc nghếch nào đó bỏ lại, tài liệu trong tay bay tản mác.

Quý Thừa Tiêu phát huy đầy đủ tinh thần Lôi Phong đến đỡ nữ bác sĩ dậy, khom người nhặt giấy lên cho cô.

Nữ bác sĩ phủi bụi trên quần áo, cảm kích Quý Thừa Tiêu rồi cũng ngồi xuống nhặt tài liệu.

Trong lúc nhặt Quý Thừa Tiêu vô tình liếc qua trang giấy, bỗng chốc chết trân người.

Gương mặt trên ảnh giấy chứng từ…

“Những tài liệu này là gì?” Quý Thừa Tiêu mở miệng hỏi.

Nữ bác sĩ trả lời: “Đây là tất cả hồ sơ bệnh nhân đã qua đời trong khoảng thời gian trước ở bệnh viện.”

“Bệnh nhân qua đời?” Quý Thừa Tiêu không tự chủ thoáng cất cao giọng hỏi.

Nữ bác sĩ bị anh làm sợ, vội hỏi: “Bác sĩ Quý có vấn đề gì à?”

“Xác định không có nhầm lẫn chứ?” Quý Thừa Tiêu nhíu chặt mày hỏi.

Nữ bác sĩ bật cười, nói: “Bác sĩ Quý, chuyện này hẳn là anh biết rõ nhất, bệnh viện thành phố tuyệt không cho phép xuất hiện loại nhầm lẫn kiểu đó.”

Lâm Triệt thu hồi ánh mắt nhìn cái Kim Cô Bổng của Đại Thánh, kỳ quái nhìn Quý Thừa Tiêu, “Này, Quý Thừa Tiêu, anh sao thế?”

Quý Thừa Tiêu không nói tiếng nào xếp tư liệu vào trong túi hồ sơ trả cho nữ bác sĩ, nữ bác sĩ lại nói cảm ơn anh rồi vội vã chạy đi.

“Quý Thừa Tiêu, anh sao thế?” Lâm Triệt hỏi lần thứ hai.

Kế tiếp Quý Thừa Tiêu lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm dãy số.

“Mẹ, hôm nay con về nhà.”

Lâm Triệt: “…Thì ra là nhớ mẹ.”



Lâm Triệt bỗng thấy hơi khó chịu, nhỏ giọng lầm bầm: “…Tôi cũng nhớ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương