Editor: ♪ Đậu ♪

"Mẹ ——" Quý Thừa Tiêu hơi không vui gọi, anh sợ mẹ mình bắt nạt Lâm Triệt.

Tiêu Thục lúng túng đứng dậy giải thích: "Không phải Thừa Tiêu à, mẹ cũng không biết có chuyện gì, chỉ cho xem hình con còn nhỏ mà, chuyện này..."

Lâm Triệt nghe thấy giọng Quý Thừa Tiêu, tức thời bối rối kìm nén, nghĩ mình đường đường là một người đàn ông mà lại chảy nước mắt trước mặt người yêu thật quá mất mặt, nên vội đứng dậy, yếu xìu nói: "Em..."

Quý Thừa Tiêu vội bước lên ôm Lâm Triệt vào lòng.

"Mình về nhà."

Lâm Triệt mất tự nhiên lau vội nước mắt còn đọng bên khóe mắt, xấu hổ cúi gập đầu xuống.

Quý Thừa Tiêu tự nhiên ôm eo Lâm Triệt, anh nghe mẹ nói liền đoán lờ mờ được chuyện gì.

Cậu nhóc nhớ nhà rồi.

Quý Thừa Tiêu cũng đã ngồi nghĩ rất lâu trong phòng làm việc trước khi đến đón Lâm Triệt, trong lòng anh không muốn để Lâm Triệt gặp người nhà đặc biệt là cái người Lâm Thanh kia, anh thừa nhận mình ích kỉ, muốn cho Lâm Triệt ở bên mình, không để cậu thiếu ăn cũng không thiếu mặc, sống thoải mái gấp trăm ngàn lần so với người khác, như vậy không tốt sao.

Nhưng mà, lý trí nói với anh không thể làm thế. Lâm Triệt sẽ đau lòng.

Nói thế nào cũng mới là cậu nhóc chưa tròn 20, đối với anh mà nói, Lâm Triệt giống như đứa trẻ không lớn, rất dễ nhìn ra người thân Lâm Triệt đối xử với cậu rất tốt, thậm chí có thể nói Lâm Triệt chưa từng chịu ấm ức, có nhận thức với gia đình rất sâu nặng.

Gần như chuyện gì Quý Thừa Tiêu cũng chiều theo Lâm Triệt thật ra cũng vì có ý định không tốt, anh muốn cho Lâm Triệt rơi vào hoàn cảnh an nhàn quá mức để dần dần quên chuyện trước kia, bây giờ Lâm Triệt là người yêu của anh, ngay cả hộ khẩu cũng đều đặt dưới danh nghĩa của anh.

Quý Thừa Tiêu đẩy Lâm Triệt ngồi vào xe, anh không nói gì lái xe đi, lao vút về nhà.

Lâm Triệt có phần bứt rứt lo lắng nhìn bóng lưng Quý Thừa Tiêu đang cầm chìa khóa mở cửa. Cậu cảm giác được tâm tình anh không tốt.

Vào nhà, đóng cửa, Lâm Triệt cởi áo khoác chỉ để lại áo len, trong phòng ấm áp không hề thấy lạnh.

Lâm Triệt e dè chọt lưng Quý Thừa Tiêu, khẽ gọi: "Quý Thừa Tiêu..."

Quý Thừa Tiêu dừng bước, quay người ôm chầm Lâm Triệt, ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: "Muốn về nhà sao?"

Lâm Triệt khựng lại, rồi vùi mặt vào ngực Quý Thừa Tiêu, chóp mũi quẩn quanh hương thơm thoang thoảng, hồi lâu sau, cậu mới lầm bầm trả lời trong ngực anh: "Muốn."

Quý Thừa Tiêu tựa đầu lên bả vai không tính là dài rộng của Lâm Triệt, tay ôm sau gáy cậu, "Cho anh chút thời gian, sẽ dẫn em về."

Lâm Triệt không tin nổi trợn mắt, cậu rất bất ngờ Quý Thừa Tiêu đồng ý sẽ dẫn cậu về nhà.

Cậu cũng tự hiểu trong lòng, thân phận của mình không phải là người bình thường, cậu đã chết rồi, tốt nhất đời này đừng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nếu không sẽ gây ra sự cố, dù Quý Thừa Tiêu có không dẫn cậu về thậm chí không cho phép cậu về nhà, cậu vẫn có thể hiểu được.

Lâm Triệt vòng tay ôm eo Quý Thừa Tiêu.

"Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đồng ý dẫn em về nhà.

Còn nữa...

Cảm ơn anh năm ấy đã nhặt quả bóng nảy về cho em.

Lời cảm ơn muộn 13 năm, hôm nay rốt cục cũng được toại nguyện nói ra.

"Không cần nói cảm ơn với anh." Quý Thừa Tiêu giãn ra một khoảng cách nhỏ, cúi đầu nhìn vào mắt Lâm Triệt.

Lâm Triệt nhìn lại vào mắt anh, mắt anh thật đẹp. Đen láy, tựa như tất thảy mọi thứ xung quanh đều có thể bị anh hút vào, đôi khi có vài điểm sáng xẹt qua, lóe ra ánh sáng mê hoặc.

"Được."

Quý Thừa Tiêu dỗ dành xoa vai cậu, rồi cúi đầu, kề môi lên đôi môi mềm mại nhạt màu.

"Ấu ấu..." Con Husky dò dò bước đến, trước tiên dụi đầu vào chân Lâm Triệt, xong lại cụng đầu vào chân Quý Thừa Tiêu.

Lâm Triệt buông Quý Thừa Tiêu ra, vội cúi xuống.

"Em Trai, đói rồi phải không." Lâm Triệt ngồi chồm hỗm gãi người Husky.

Quý Thừa Tiêu trơ mắt nhìn thịt vịt đưa đến bên miệng mà lại sải cánh tung bay trong nháy mắt, lòng không khỏi khó chịu.

Husky thân mật dụi Lâm Triệt, rên "ư ử" còn liên tục dúi vào trong ngực cậu.

Lâm Triệt cười né tránh, kết quả Husky nhân lúc cậu không ổn định trọng tâm nhào đến làm cậu ngã ra thảm sàn.

Một người đàn ông nhìn thấy người của mình bị người khác hay con chó khác làm ngã ngửa xuống đất mà không hề có phản ứng nào thì không phải là đàn ông.

Đương nhiên Quý Thừa Tiêu là đàn ông. Một người đàn ông có thể chất bình thường đồng thời ở phương diện nào đó vượt xa người thường, nên dĩ nhiên sẽ không mặc kệ không quan tâm.

Anh ngồi xuống xua đuổi con Husky không biết xấu hổ còn tính lè lưỡi liếm mặt Lâm Triệt ra chỗ khác.

Lâm Triệt nằm dưới sàn nhìn sắc mặt Quý Thừa Tiêu không tốt, cậu thầm nghĩ một người đàn ông sẽ không đi ghen với cả con chó đó chứ, trẻ con quá đi. Xong giơ tay kéo cánh tay Quý Thừa Tiêu muốn mượn lực của anh để ngồi dậy.

Nào ngờ Quý Thừa Tiêu nghiêng người đè xuống, toàn thân bao trùm phía trên Lâm Triệt.

Từ góc độ của Quý Thừa Tiêu, anh thấy tai Lâm Triệt hơi ửng đỏ.

Quý Thừa Tiêu nhìn gương mặt dần dần đỏ bừng của cậu, tối sầm mặt, cúi đầu tìm đúng môi Lâm Triệt hôn cậu.

Khăng khít gắn bó, thỉnh thoảng bất cẩn va vào răng nhau, Lâm Triệt bị đau hừ nhẹ, Quý Thừa Tiêu càng làm sâu nụ hôn, âm thanh ừ hử của cậu bị tắt nghẹn lại giữa nụ hôn càng lúc càng kịch liệt.

Tay anh lặng lẽ mò vào trong vạt áo len rộng, chạm vào da thịt mịn màng khiến người ta hoàn toàn mất tự chủ.

Trên người bỗng có thêm một bàn tay ấm áp dao động, kích thích làm Lâm Triệt trước hết là sững sờ, sau đó nhắm mắt phối hợp nhấc cao eo, tay vòng lên bờ vai rộng lớn của anh.

Tay Quý Thừa Tiêu lướt qua rốn cậu. Bụng Lâm Triệt thoắt ẩn thoắt hiện dấu cơ bụng, đương nhiên đó là kết quả của quá trình vận động dữ dội thời cậu còn là học sinh, chỉ có điều đã quá lâu rồi, mà nay trạch cũng quá khủng kiếp, nên thành ra chúng gần như biến mất. Tay Quý Thừa Tiêu tiếp tục thăm dò lên trên, cuối cùng lần lên ngực.

"A..." Lâm Triệt chuyển từ vịn vai thành vòng lên cổ Quý Thừa Tiêu, từ ngực truyền đến cảm giác khác thường làm toàn thân cậu kỳ quái.

Husky há hốc nhìn hai người nằm trên thảm trải sàn bắt đầu quấn lấy nhau. Mặt nó trở nên thập phần vi diệu.

Ngón tay nóng rực của anh kéo đầu v* nhỏ xíu, lòng bàn tay tình dục xoa nắn nó.

Lâm Triệt chấn động, cảm giác kỳ dị lập tức truyền từ dưới xương cụt lên não bộ.

Môi anh chậm rãi trượt xuống, một tay khác nhàn rỗi kéo áo của Lâm Triệt để cổ áo mở rộng hơn, tiếp theo, anh hôn dọc theo đường cong xinh đẹp của cần cổ, đến hầu kết nhô ra thì liếm ngậm nó, sau đó lướt xuống xương quai xanh gợi cảm dụ người.

"Ưm..." Lâm Triệt không kìm lòng được bật rên ra tiếng.

Cậu đỏ mặt, lập tức che miệng lại.

Quý Thừa Tiêu đang bận nhưng vẫn nhàn nhã cong khóe môi, bàn tay linh hoạt nắm vạt áo của cậu kéo lên trên, hai ba động tác đã cởi áo len ra, thân trên của Lâm Triệt tức khắc bại lộ trong tầm mắt anh.

Mình sẽ bị Quý Thừa Tiêu làm. Lâm Triệt nghĩ vậy.

Nhưng, điều làm cậu bất ngờ đó là...

Cậu hoàn toàn không muốn phản kháng. Một chút ý muốn cự tuyệt cũng không có.

Lâm Triệt vốn nghĩ rằng nếu ngày nào đó Quý Thừa Tiêu cố ý muốn làm mình, cậu sẽ dây dưa thật lâu hoặc tìm đại một cái cớ, nhưng ngày đó thật sự đến rồi, ngờ đâu cậu phát hiện bản thân không có một ý nghĩ cự tuyệt nào cả.

Thật lòng yêu thương hoặc yêu sâu đậm một người, thân thể của mình sẽ không khống chế được muốn thân cận với người ấy.

Ánh mắt thâm trầm của Quý Thừa Tiêu nhìn chằm chằm mặt Lâm Triệt. Giờ phút này cậu nhắm tịt mắt, lông mi run run, gương mặt đỏ bừng tỏ rõ cậu nhóc hiện đang xấu hổ đến cỡ nào.

Thế nhưng điều làm Quý Thừa Tiêu đặc biệt mừng đó là em ấy không từ chối.

Anh cởi áo sơ mi, cởi bộ âu phục mặt người dạ thú ra, cúi xuống, dán môi vào cổ Lâm Triệt liếm mút, lưu lại từng dấu đỏ. Ngón tay trượt xuống quần cậu, kéo khóa quần rồi tuột nó xuống, lộ ra quần lót màu đen. Bàn tay mò vào trong quần lót áp lên vật đã ngẩng đầu vuốt ve nó.

Lâm Triệt là gà mờ, hơn nữa còn là gà mờ có quãng thời gian không xem phim tự an ủi, nếu chịu được bàn tay vuốt động của Quý Thừa Tiêu mới là lạ, cho nên, không được bao lâu, Lâm Triệt bắn ra.

"Nhanh vậy à." Quý Thừa Tiêu cười rút bàn tay dính chất dịch sền sệt từ trong quần lót cậu ra, tay kia kéo quần lót cậu xuống, dùng đầu gối kéo lê nó và quần ngoài xuống gót chân, ném chúng đi.

Husky bị quần lót với quần của Lâm Triệt đè trên mặt, nó bàng hoàng, lắc rơi đồ vật trên đầu, phóng "vèo" lên cầu thang.

Lâm Triệt cảm nhận giữa hai chân mình có một vật cứng nóng hầm hập chống lên, cậu vốn muốn mở miệng phản bác thanh minh là vì bấy lâu không làm nên mới bắn nhanh lại chuyển thành kinh hãi, tay vòng chặt cổ anh.

Quý Thừa Tiêu lau chất lỏng dinh dính trên tay mình lên bắp đùi Lâm Triệt, nhe nhàng vỗ lên bờ mông co dãn của cậu, trầm giọng nói: "Kẹp chặt chân."

Lâm Triệt hơi bất ngờ mở mắt nhìn Quý Thừa Tiêu, mấy giây sau cực kỳ nghe lời kẹp chặt chân lại.

Anh từ từ đẩy đưa rồi mãnh liệt cọ xát, hai vật bên dưới của họ không ngừng ma sát lẫn nhau, chỉ vài lần Lâm Triệt lại cứng trở lại. Mặc dù không thật sự tiến vào, nhưng có thể giải quyết vấn đề sinh lý.

Thích là làm tới, còn yêu là khắc chế, nhưng không trải qua làm tới mà đã bắt đầu khắc chế là ngu ngốc.

Quý Thừa Tiêu nghĩ, ngu thì ngu, không chuẩn bị đầy đủ anh sẽ không làm Lâm Triệt. Anh không muốn để sau này Lâm Triệt khắc sâu ấn tượng về lần đầu tiên là đau đớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương