Editor: ♪ Đậu ♪

Có thể nói Cận Thần và Lê Hình chọn một ngày đẹp trời để trở về thành phố A.

Ngày 11 tháng 11.

One one month one one day.

Một ngày tốt lành để hấp thụ bầu không khí độc thân.

(*) Ngày 11/11 là ngày độc thân ở Trung Quốc. Bởi vì tính chất đặc biệt được tạo thành từ 4 chữ số 1, giống như 4 cây gậy xếp liền nhau, nên người Trung Quốc gọi đây là ngày "quang côn" (hiểu nôm na là "toàn gậy"), mà "quang côn" trong tiếng Trung có nghĩa là độc thân - Google.

Buổi sáng, Quý Thừa Tiêu mới bước chân ra từ nhà bếp thì chuông cửa vang lên, mở cửa ra nhìn, chỉ thấy hai gã bộ dạng lang thang đầu đường xó chợ vô cùng đáng thương đứng trước cửa.

"Hai người lấy hết tiền đi chơi gái?" Quý Thừa Tiêu khoanh tay dựa vào cạnh cửa liếc xéo hai kẻ trước mắt.

Lê Hình gãi đầu tóc rối bù bóng nhẫy, vội khoát tay nói: "Không không không, tụi tớ giữ mình trong sạch lắm, tụi tớ chỉ đi chơi với nhau thôi, chơi với nhau hiểu không?"

"Không hiểu, tớ chỉ biết bộ dạng của các cậu không được vào nhà tớ." Quý Thừa Tiêu lướt tầm mắt nhìn bùn đất dính đầy trên chân hai người ngoài cửa, anh ghét bỏ nhíu mày, giơ tay muốn đóng cửa lại.

"Chờ đã đừng đóng, cởi quần ra là được chẳng phải sao, mệt chết để tớ vào nghỉ lát đi." Cận Thần lấy tốc độ cực nhanh cởi cái quần bẩn có họa tiết rằn ri rồi tiện tay vứt ở cửa, sau đó chỉ mặc chiếc quần lót ôm sát người đi chân đất vòng qua Quý Thừa Tiêu.

Lê Hình thấy động tác đi xộc vào như khỉ của Cận Thần thì cũng qua loa cởi quần bỏ giày nhảy vào theo.

Quý Thừa Tiêu: "..."

"Mệt quá, sa mạc đúng là vừa nóng vừa nắng, vẫn là ở nhà tốt hơn." Lê Hình duỗi người ra thả lỏng cảm thán.

"Đây là nhà tớ."

Lê Hình nhún vai, "Ừ ừ, của cậu của cậu. À phải rồi, cậu tìm Lâm Triệt về chưa?"

"Rồi, ngủ trên lầu." Quý Thừa Tiêu gật đầu.

Cận Thần ngửa cổ thoải mái uống ly nước, cũng không dám nằm lên sofa sạch sẽ ở phòng khách, chỉ đơn giản ngồi dưới sàn, cười không có ý tốt, "Ái chà chà, còn ngủ cơ à, xem ra tối qua làm đã phết nhỉ."

Quý Thừa Tiêu lặng lẽ nhìn Cận Thần, im lặng không nói một lời.

Cận Thần đoán có lẽ gã đã nhìn thấy sự bất mãn nhỏ bé từ trong ánh mắt không hề dao động của Quý Thừa Tiêu.

"Uầy... không thể nào." Cận Thần sửng sốt, không chắc chắn hỏi lại.

"Ừ."

Cận Thần bị nghẹn họng, "Không lẽ cậu thân sĩ rồi hả, chứ phải tớ tớ đã cho họa mi hót lâu rồi."

Lê Hình mới đi lấy ly nước quay lại không hiểu gì, hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì không có gì, mới hỏi Thừa Tiêu thời gian qua Em Trai có ngoan không hahaha, phải rồi, con chó đâu rồi?" Cận Thần hắng giọng nói.

"À nhỉ, Em Trai đâu, cha nó về mà cũng không ra mừng một câu? Cái tên bạch nhãn lang này." Lê Hình mất hứng lầm bầm.

"Cận Thần Lê Hình hai anh về rồi à... Hai người chơi trò lưu manh gì vậy?" Lâm Triệt đi xuống giữa cầu thang bất ngờ nhìn hai con người bẩn thỉu không mặc quần đứng trong phòng khách.

Lê Hình vừa nghe giọng thì lập tức vui vẻ, "Ây cha tiểu Lâm Triệt đã lâu không gặp em nhớ muốn chết!"

Lâm Triệt nhìn gương mặt có tạo hình như thổ dân còn trưng vẻ ngả ngớn phóng đãng của hắn, có chút không nỡ lòng nhìn thẳng.

"Các anh đi về bằng cách nào?" Nhớ lần trước một mình Cận Thần đi Châu Phi về, dáng vẻ hệt như dân tị nạn mười mấy ngày không ăn uống tắm rửa, không bàn đến không qua được trạm kiểm tra an ninh sân bay mà ngay cả tàu hỏa thiếu chút nữa không được đi.

Lê Hình nhún vai, sờ sờ bắp đùi trơn láng, "Thật ra là vậy nè, lúc đầu bọn anh không có ý định đi máy bay, nên chọn ngồi đường sắt cao tốc."

"Bọn anh ngồi cạnh đôi tình nhân, liên tục dính lấy nhau, thỉnh thoảng còn hôn hít sờ ngực, anh mù mắt chó luôn rồi, làm như người cả thế giới đều phải nhìn họ thể hiện." Cận Thần khinh bỉ bĩu môi, nhớ lại vẫn khá khó chịu.

Quý Thừa Tiêu đưa cho Lâm Triệt ly nước lọc, anh hứng thú hỏi: "Xong sao nữa?"

"Sau đó bọn mình đổi sang tàu hỏa." Cận Thần trả lời.

"Tuyệt hơn là gì cậu biết không, đổi qua ngồi tàu hỏa kết quả đối diện bọn tớ là một đôi les, trông còn đẹp trai hơn cả tớ." Lê Hình cười haha.

Thật ra chỉ là Lê Hình khá không thích một cô gái mà lại có ngoại hình còn đàn ông hơn cả đại lão gia như hắn.

"Hahaha, hai người các anh cứ sống với nhau đi là quá ổn, đều nghiệp giống nhau." Lâm Triệt uống ngụm nước ngồi lên sofa cười nghiêng ngả.

"Không thể! Anh tình nguyện bị Thừa Tiêu phịch cũng không muốn phịch cái tên Lê Hình." Cần Thần xanh mặt vội vàng xua tay.

Lâm Triệt tối sầm mặt, ngữ điệu không vui: "Anh nằm mơ đi."

Lê Hình cũng ghét bỏ liếc Cận Thần ngồi dưới sàn, "Tớ cũng vậy, tớ không xuống tay nổi với kẻ mà tớ biết rõ có bao nhiêu cọng lông trên họa mi. Huống chi tớ thích dễ thương, kiểu của Lâm Triệt á."

Lần này đổi thành Quý Thừa Tiêu đen mặt, giọng nói bình tĩnh đuổi người, "Nghỉ ngơi khỏe chưa, khỏe rồi thì đi đi."

"...Đừng đuổi người thẳng thừng vậy mà." Lê Hình bất mãn nói.

Lâm Triệt vừa định mở miệng, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

"Xin hỏi có ai không? Chuyển phát nhanh của Thuận Phong đây! Vị khách hàng ở tầng 16 mở cửa hàng trực tuyến dặn tôi đến ngày 11 đưa quà an ủi đến cho quý khách!" Ngoài cửa vang lên giọng nam to rõ.

Lâm Triệt cười, "Không tệ, rất tri kỷ." Nói đoạn đứng dậy đi ra mở cửa.

Mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông mặc đồng phục áo gi-lê khỏe khoắn cầm cuộn giấy vệ sinh cười híp mắt.

"..."

Lâm Triệt chần chờ nhận cuộn giấy vệ sinh, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Có ý gì, đây là ý gì hả.

"Đờ mờ! Là mi!" Lê Hình nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì kêu thành tiếng.

Anh chàng chuyển phát nhanh sững sờ, thấy mặt Lê Hình cũng lập tức nói to, "Đệt! Luôn gặp phải anh! Cũng tại các anh mà lốp xe điện của tôi bị nổ hại tôi đến giờ vẫn chưa giao hết đồ chuyển phát nhanh!"

Cận Thần đứng lên bước ra cửa, "Tay lái xe điện của tụi tôi đều xiêng vẹo giờ còn ở dưới lầu đó sao cậu không sửa cho tụi tôi?"

"Chưa từng thấy ai như các anh, người đi bộ trên đường cũng muốn chạy qua mặt, các anh chưa lái xe điện bao giờ à, vậy thì đừng đi, sáng sớm hôm nay còn nhiều hàng chuyển phát nữa chứ!"

"Lần đầu tiên lái thì sao? Cậu xem thường tụi tôi? Tôi nói cậu biết dù ông đây có uống rượu thì vẫn có thể lái xuất sắc như thường nhé!"

"Thôi dẹp đi, sao không phóng lên trời luôn!"

...

"Bọn họ làm gì thế?" Lâm Triệt bỏ vài hạt bỏng vào miệng hỏi.

Quý Thừa Tiêu xoa xoa mái tóc vô cùng mềm của Lâm Triệt, " Xé bức."

(*) Xé bức (撕逼): Tiếng anh là catfight, nghĩa là mạt sát, chửi rủa đối phương (thường dành cho phụ nữ), "bức" hiểu nghĩa bình thường là bức bách, uy hiếp, còn nghĩa tục là l-ồ-n. Nên "xé bức" còn có thể hiểu tục là xé l-ồ-n.

"Bọn họ không có bươm bướm xé không được đâu, chỉ có thể xé họa mi nhau thôi." Lâm Triệt nghiêm túc gật gù, rồi cầm hai hạt bỏng đưa đến miệng Quý Thừa Tiêu.

Quý Thừa Tiêu há miệng ngậm bỏng Lâm Triệt đưa đến, cuối cùng còn rất sắc tình liếm lên ngón tay cũng rất ngọt ngào của Lâm Triệt.

Lâm Triệt hỏi tiếp: "Vậy bọn họ lấy đâu ra xe điện?"

"Chắc là cướp."

"Em Trai đâu?" Lâm Triệt đột nhiên nhớ đến con Husky không ra chào đón chủ nhân đích thực đã về.

Lâm Triệt hỏi liên tiếp như con gấu con tò mò, nhưng Quý Thừa Tiêu có đủ kiên nhẫn với cậu.

"Chắc nó không thể đối mặt với ngày độc thân, nên vẫn còn ở trên lầu chưa tỉnh."

... (kuroneko3026)

"Các anh đừng có nói tôi, tự nhìn lại mình đi đều không mặc quần ahaha, hôm nay có là lễ độc thân cũng không cần khao khát đến vậy." Chàng trai chuyển phát nhanh đầy giễu cợt.

"Còn không phải là vì chờ đến làm cậu à."

"Các anh không có cơ hội rồi, tôi là Thuận Phong, tôi thích Trung Thông, và I"m not gay."

"Dẹp đi, sáng ra ngoài cậu không soi gương à, cậu không thấy mình đang mặc đồng phục chuyển phát nhanh của Viên Thông hả?"

"...Ơ đệt?"

(*) Thuận Phong: SF Express. Trung Thông: ZTO Express. Viên Thông: YTO Express.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương