Tên truyện: Chàng quỷ của bác sĩ

Tác giả: Bắc Dã

Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, thần quái, bác sĩ công x ma thụ.

Editor: ♪ Đậu ♪

Chương 20:

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa phổ thông nhưng lại nghe có vẻ khác thường.

"Vào đi." Quý Thừa Tiêu nghe tiếng gõ thì buông bút trong tay xuống ngẩng đầu lên, còn Lâm Triệt ngồi trên sofa cũng hiếu kỳ nhìn ra cửa.

Một bác sĩ đeo mắt kính vô cảm đi vào, trên tay cầm theo một xấp văn kiện, "Bác sĩ Quý, là bác sĩ Thẩm bảo đưa cho anh."

Quý Thừa Tiêu nhận chúng, gật đầu nói: "Phiền cậu rồi."

Lâm Triệt chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bác sĩ đó, nhìn một lúc mới nhớ ra, cái người trông lạnh lùng này chẳng phải là bác sĩ lần trước gặp trong căn tin bệnh viện sao, là người bác sĩ mang theo khăn ướt của trẻ con.

Bác sĩ nam vốn định quay người rời đi nhưng dường như chú ý đến ánh mắt cháy bỏng của Lâm Triệt, hắn dừng bước nhìn Lâm Triệt, đánh giá cậu vài lần xong vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên nói: "Chào cậu."

Lâm Triệt ngây người cười gượng hai tiếng, lúng túng đáp lại: "...Chào anh."

"Cậu đăng bài tôi có nhìn thấy, lầu thứ 532 là tôi, có thể tán gẫu có thể thông đồng không lạnh lùng." Bác sĩ nam nhẹ nhàng nói ra câu đó xong nhẹ nhàng bước ra văn phòng, còn tiện tay mang đi chút ít lý trí còn sót lại của Lâm Triệt.

"..." (kuroneko3026)

Bác sĩ các người nhàn rỗi lắm hả! Vì sao lại lên đọc tieba chứ (╯"□′)╯(┻━┻.

Còn không lạnh lùng? Mẹ nó anh đùa tôi à...

"Bài đăng gì?" Quý Thừa Tiêu lật vài tờ báo cáo kết quả trong tay hỏi.

Lâm Triệt ra sức lắc đầu, "Không có gì không có gì, một bài đăng về món ăn ngon thông thường thôi, là bài đăng về món ăn ngon, haha."

Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lâm Triệt, không truy hỏi thêm.

Lâm Triệt ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không địch lại lòng hiếu kỳ có thể dễ dàng giết chết mèo, động tác nhanh nhẹn lén cầm notebook như ăn trộm lần thứ hai đặt chân vào mảnh đất yêu nghiệt hoành hành kia, cậu mở bài lên tự động lướt qua những lầu khác thuận lợi tìm đến bình luận ở lầu 532.

Lầu 532 Bác sĩ lạnh lùng:

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lâm Triệt: "...."

Thế giới này không thể chỉ nhìn mỗi bề ngoài nữa rồi. Thật là sự tương phản đáng sợ.

"Sau này bớt uống bia rượu kỵ cay chú ý ăn uống có quy luật, xem kết quả kiểm tra của em vẫn rất bình thường." Một lúc sau Quý Thừa Tiêu buông báo cáo kết quả của Lâm Triệt xuống nói.

Lâm Triệt: "..." Có loại khó chịu không tên là sao.

"Ừa... Tôi đi vệ sinh." Lâm Triệt xóa lịch sử duyệt web, lướt sơ qua notebook xong đứng dậy chỉnh lại quần áo.

"Đi đi." Quý Thừa Tiêu gật đầu.

Lâm Triệt hơi bất ngờ Quý Thừa Tiêu lại dễ dàng thả mình đi, cậu mở cửa đóng lại cực cẩn thận.

Ba giây sau.

"Cạch——Rầm" cửa bị mở phắt ra rồi đóng sầm lại.

Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Triệt thở không ra hơi, anh nhíu mày, "Wow, em nhanh ghê."

Lâm Triệt cúi đầu đỡ đầu gối thở hổn hển, "Quý, Quý Quý Thừa Tiêu, anh trai anh đến!" Nói xong hoang mang nhìn cả phòng, rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Quý Thừa Tiêu ngồi chồm hỗm xuống muốn chui vào gầm bàn của anh.

"Anh ấy đến thì em sợ gì hả? Đừng nghịch ra đây mau." Quý Thừa Tiêu ngồi trên ghế lùi ra sau, đưa tay kéo cái người đang cố chui rúc vào trong, anh thoáng dùng sức lôi cậu ra ngoài.

Lâm Triệt hít sâu một hơi bình ổn trái tim đập thịch thịch, cậu ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Tiêu nghiêm túc nói: "Còn có anh tôi nữa, Lâm Thanh."

Quý Thừa Tiêu chững người, lập tức cúi xuống đè vai Lâm Triệt nhét cậu vào trong gầm bàn, "Chui vào nhanh lên."

"Nhẹ tay cái! Chỗ này nhỏ lắm!" Lâm Triệt giãy giụa kêu.

"Không sao em thấp mà." Quý Thừa Tiêu bâng quơ trả lời vẫn không giảm lực tay.

Lâm Triệt nghẹn họng, nhe răng thầm mắng Quý Thừa Tiêu một câu xong trót lọt chui vào.

Đúng lúc này vang lên vài tiếng gõ cửa tượng trưng, sau đó cửa bị người đẩy ra.

"Anh, sao đến đây?" Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu nhìn ra cửa, anh ứng dậy đẩy ghế vào trong mới bước ra.

Quý Thụy Vũ đi đến trước mặt Quý Thừa Tiêu, đằng sau gã bất ngờ lại là Lâm Thanh —— anh của Lâm Triệt.

"Đi ngang qua đây, tạt vào xem chút." Quý Thụy Vũ mặt đơ đáp, trong giọng nói không một chút lên xuống.

Quý Thừa Tiêu gật đầu sau nhìn sang Lâm Thanh, cười khẽ: "Chào, tôi là Quý Thừa Tiêu, lại gặp mặt."

Lâm Thanh nhìn người đàn ông xa lạ từng tình cờ gặp mặt hai lần, y trả lời câu nệ: "Chào anh, tôi là Lâm Thanh."

"Các người biết nhau?" Quý Thụy Vũ khá kinh ngạc nhìn Quý Thừa Tiêu.

"Gặp mặt vài lần, hiện tại hai người...?" Quý Thừa Tiêu đảo ánh mắt mang sự thăm dò và thú vị qua lại giữa Lâm Thanh với Quý Thụy Vũ.

Quý Thụy Vũ trả lời: "Hiện tại Lâm Thanh là trợ lý của anh."

Quý Thừa Tiêu hiểu, anh hứng thú nhướng mày, "Ồ, là vậy à."

Lâm Triệt núp trong gầm bàn chật hẹp, chỉ có ghé sát vào khe hở mới có thể nhìn quang cảnh bên ngoài. Cậu ngóng tai lên nghe ngóng họ nói chuyện, không ngừng lẩm bẩm.

Lâm Thanh sao anh lại làm trợ lý cho anh trai của Quý Thừa Tiêu, không sợ bị thương vì sự lạnh giá à? Làm trợ lý? Ở đại học còn chưa đến kỳ nghỉ mà chẳng lẽ anh tạm nghỉ hoặc bị đuổi học? Chỉ còn 2 năm là tốt nghiệp muốn đánh anh quá 484 hả? Ở gần anh trai của Quý Thừa Tiêu chẳng khác nào ở gần Quý Thừa Tiêu, anh phải cách xa Quý Thừa Tiêu ra, chỉ số nguy hiểm của Quý Thừa Tiêu thật sự đã tăng vọt lên rồi, anh ta đã có kỹ năng khống chế ý thức một người đang ngủ (bác tài xế) hắc ám vô cùng...

Có lẽ đại não hoạt động quá nhanh tỏa nhiệt làm Lâm Triệt thấy hơi ngứa đầu, trong không gian chật hẹp tối đen cậu chật vật giơ tay muốn gãi. Kết quả bởi vì không nhìn thấy xung quanh nên tay thẳng thừng không do dự va vào cạnh bàn cứng trên đỉnh đầu, phát ra một tiếng vang trầm.

Lâm Triệt tức thời đỏ hoe mắt, vội duỗi một tay khác muốn che miệng không cho tiếng kêu thảm thiết tràn ra, nào ngờ lại bất hạnh va vào vách bàn phía trước, lại lần nữa phát ra tiếng động nặng nề.

Lâm Triệt không khỏi rên khẽ, cậu sắp nội thương vì phải cố kìm nén tiếng kêu trong miệng, có thể chắc chắn bây giờ vẻ mặt mình méo xệch dữ tợn.

"Tiếng gì thế?" Quý Thụy Vũ im lặng, kỳ quái đánh giá căn phòng bài bố đơn giản sáng sủa.

Quý Thừa Tiêu quay đầu ho nhẹ: "Chắc là con hamster va vào tường." Nói xong anh còn gật đầu một cái để khẳng định.

Lâm Triệt thổi thổi hai bàn tay đau tê tái, cậu nghe Quý Thừa Tiêu nói thì khinh thường lầu bầu: "Đùa tôi à, hamster nhà anh mà có thể va vào tường ra âm thanh tương tự với thằng Em Trai ngốc kia, anh của anh sao tin cho được."

Nhưng sự thật là...

Quý Thụy Vũ tin.

Quý Thụy Vũ nhìn Quý Thừa Tiêu bằng ánh mắt bình thản không gợn sóng, "Từ bao giờ em cũng nuôi mấy con đó, đừng nên mang vào bệnh viện thì hơn."

"Bạn mang đến, tan tầm sẽ mang đi." Quý Thừa Tiêu không đổi sắc mặt bịa chuyện vớ vẩn.

"Ừ. Không còn sớm anh với Lâm Thanh đi trước." Quý Thụy Vũ nhìn đồng hồ nói.

"Vâng, anh đi thong thả." Quý Thừa Tiêu cười.

Quý Thụy Vũ mặt lạnh liếc Quý Thừa Tiêu, thấp giọng hỏi: "Em rất vui?"

"Đâu có, sao vậy được." Quý Thừa Tiêu khẽ lắc đầu, cười đầy hiền lành.

Nghe tiếng đóng cửa không còn ai nói, Lâm Triệt rốt cục thở phào, lò dò bò ra từ gầm bàn, cậu đứng dậy xoa xoa cánh tay tê rần mỏi nhừ, khá bất mãn hờn trách: "Trốn dưới đó ngột ngạt quá, Quý Thừa Tiêu anh có thể thử một lần."

Quý Thụy Vũ: "...."

Quý Thừa Tiêu: "..."

Chờ Lâm Triệt ngẩng đầu lên thấy trong phòng còn hai người, cậu im bặt, tự vấn có nên bò lại vào chỗ không.

Quý Thụy Vũ sửng sốt, mặt đơ hỏi: "Hamster?"

Lâm Triệt lúng túng đứng đó, cười ruồi: "Nhũ danh, nhũ danh thôi."

Quý Thụy Vũ nghiêm túc nói: "Anh không tán thành làm tình ở đây lắm, mặc dù rất có tình thú."

Quý Thừa Tiêu nhanh chân bước lại, tự nhiên ôm eo Lâm Triệt, cong khóe môi cười, "Lời kiến nghị của anh em sẽ cân nhắc."

Quý Thụy Vũ không nói nữa, chỉ là lại nhìn trên dưới Lâm Triệt vài lần như đang xác nhận gì đó, rồi mới quay người mở cửa rời đi.

"Anh trai anh nghĩ nhiều rồi, anh ấy tưởng tôi là tình nhân của anh." Lâm Triệt giật giật khóe miệng đến trước sofa, vô lực thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế êm ái.

Quý Thừa Tiêu về bàn ngồi xổm xuống mở ngăn tủ ra vừa tìm vừa nói: "Thì có sao, Cận Thần với Lê Hình cũng nghĩ em là tình nhân của tôi đấy thôi. Làm tình nhân của tôi không tốt à, em không thích mặt tôi?"

Lâm Triệt trề môi, "Đó là vì anh nói với họ như thế, tôi rất thẳng, anh có hiểu không, à anh không hiểu đâu. Đương nhiên là tôi thích mặt anh, thích đến mức lắp nó lên mặt tôi, anh đồng ý chứ?"

"Không, mặt cho em rồi tôi lấy gì dùng. Em có biết rất nhiều người đẹp đẽ thẩm mỹ quan có vấn đề không?" Quý Thừa Tiêu bỏ hòm thuốc lên bàn, giơ tay kéo bị thịt Lâm Triệt lười nhác nằm trên ghế sofa, rồi ngồi cạnh cậu mở hòm thuốc tìm đồ.

Lâm Triệt nghĩ cũng có đạo lý, từ cấp hai cho đến đại học, những anh em đẹp trai mà cậu quen biết trong trường thì bạn gái của họ đều rất phổ thông không quá xinh đẹp, không thể không nói... "Quý Thừa Tiêu anh cũng được đó thẩm mỹ quan của anh đủ bình thường, cái tên Mục Sở không những mặt đẹp mà ngay cả lúc không mặc quần áo cũng rất ngon."

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, hơi cúi đầu cầm tay phải Lâm Triệt lên nhìn, cười trêu: "Em quan sát em ấy lõa thể? Thật ra em là gay chứ gì."

Lâm Triệt lườm anh, nhìn người đàn ông đang lúi húi thấm máu trên tay mình, "Tôi bị ép đó chứ, anh mới là gay cả nhà anh đều là gay."

Quý Thừa Tiêu cầm tăm bông dịu dàng chậm nhẹ lên phần da tay bị xước rách chảy máu của cậu, anh không thèm để ý trả lời: "Tôi vốn là gay, nhưng cha tôi không phải, còn Quý Thụy Vũ, cái này khó nói, anh ấy có khả năng không thích con người."

Trên tay truyền đến cơn đau nhói tê rát, Lâm Triệt hít sâu: "Đau... Anh nhẹ tay chút đi, hơi rát. Quan hệ của anh với anh trai không tốt?"

Quý Thừa Tiêu lắc đầu, "Không phải, rất tốt. Anh ấy chẳng moe gì cả. Nhưng quả thật anh ấy rất thích hợp làm hòa thượng, một hòa thượng khó ưa thanh tâm quả dục."

Lâm Triệt nghe mấy chữ "chẳng moe gì cả" có chút không tự nhiên ho khụ, rồi hỏi: "Hòa thượng khó ưa?"

"Anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi, lúc tôi học lớp 2 anh ấy lớp 7. Có nhiều nữ sinh thích anh ấy, anh ấy luôn dùng một cớ để từ chối, mãi đến khi học 12 cũng chỉ dùng cớ đó." Quý Thừa Tiêu đều đều kể.

"Cớ gì?" Lâm Triệt tò mò hỏi.

Quý Thừa Tiêu nghĩ đến đây thì nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Anh ấy nói mình có một người em trai nhỏ tuổi hơn, có thể tìm nó."

Lâm Triệt ngạc nhiên, trong đầu nháy mắt hiện ra cảnh tượng Quý Thừa Tiêu vẫn còn là bé trai tiểu học dễ thương mềm mềm nhỏ nhỏ bị đám đàn chị chặn ở cửa lớp học như hổ như sói, bé Quý Thừa Tiêu rưng rưng đôi mắt to tròn, giọng cực non nớt bi bô: "Chị ơi cho em về..."

Quý Thừa Tiêu sẽ không phải vì chuyện đó mới trở thành gay chứ, Lâm Triệt suy ngẫm xong há miệng cười phá ra, "Hahahaha, thật quá dễ thương."

Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Triệt, hơi nheo con ngươi thâm thúy, anh trầm mặc.

Lâm Triệt cảm nhận được ánh mắt tuyệt đối không mang thiện ý của Quý Thừa Tiêu, cậu lập tức kìm tiếng cười vội sửa lời: "Không, ý tôi là quá bi thương."

"Được rồi, lần sau chú ý hơn. Đi thôi tôi dẫn em đi ăn." Quý Thừa Tiêu thu dọn nhanh đồ trên bàn, đứng dậy nói.

Lâm Triệt sờ miếng băng cá nhân dán rất vừa vặn, do dự nói: "Hình như... còn chưa tới giờ tan ca."

Quý Thừa Tiêu nhún vai, "Không sao, xong xuôi những việc cần làm rồi. Đi thôi Lâm hamster, tôi nghe bụng em kêu rồi kìa."

Lâm Triệt xoa bụng, ngạc nhiên nói: "Anh nghe được cơ à, vậy đi nhanh thôi! Tôi nói này, bác gái dưới căn tin bệnh viện anh phân biệt đối xử theo nhan trị à, rõ ràng mỗi lần anh đi ăn đều được múc siêu nhiều, mà trưa hôm nay múc cho tôi cực ít, không công bằng!"

Quý Thừa Tiêu cười khẽ, cầm lấy áo vest khoác trên sofa, giơ tay vỗ vai Lâm Triệt: "Lần sau em cứ nói là lấy cơm giúp bác sĩ Quý đi."

"Ý kiến hay, có điều tôi mong anh dẫn tôi ra ngoài ăn hơn." Lâm Triệt vuốt cằm suy nghĩ một chút xong nghiêm túc nói.

Quý Thừa Tiêu theo thói quen giơ tay xoa đầu Lâm Triệt, "Ừ."

"Phải rồi, nhũ danh của tôi không phải hamster, tôi uy vũ cường tráng thế này sao có thể có cái tên yếu ớt đó được." Lâm Triệt hấc cằm nói.

"Vậy kêu là gì?" Quý Thừa Tiêu cúi nhìn Lâm Triệt, cười nhạt hỏi.

Lâm Triệt hắng giọng, khá tự hào nói: "Gọi anh Lôi. Thế nào, ngầu bá cháy phải không?"

Quý Thừa Tiêu khựng lại, khẽ giật khóe miệng, gật đầu tán thưởng: "Người cũng như tên."

"Hahaha tôi đã nói mà, đúng rồi đồ ăn tôi viết trong điện thoại anh còn bao nhiêu món?" Lâm Triệt oai vệ cười, sực nhớ ra hỏi.

"Tôi nhìn thử xem. Ồ... còn rất nhiều." Quý Thừa Tiêu rút điện thoại ra nhìn rồi trả lời.

"Vậy hôm nay chúng ta đi ăn món ở dòng thứ năm đi." Lâm Triệt vui vẻ chỉ thị.

"...Em chắc chứ? Dòng năm là cà rốt táo nho và... tất cả các loại trái cây." Quý Thừa Tiêu nhìn danh sách đồ ăn trong điện thoại.

Lâm Triệt nghe thế thì sờ mũi, lập tức sửa lời: "Vậy dòng thứ ba."

"Ừ có thể." Quý Thừa Tiêu gật gù.

"Lâm Triệt." Quý Thừa Tiêu đắn đo mở miệng gọi.

Lâm Triệt ngước đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, nghi ngờ hỏi: "Sao?"

Quý Thừa Tiêu suy nghĩ một lúc mới nói: "Trực giác mách tôi biết, táo với nho thuộc về tất cả các loại trái cây."

Lâm Triệt yên lặng chớp mắt, vô cùng chân thành nhìn Quý Thừa Tiêu, cậu nói chắc nịch: "Anh ảo giác rồi."

"..."

Hết chương 20.

=====================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương