Chàng Quỷ Của Bác Sĩ
-
Chương 18
Sáng sớm lúc tỉnh giấc, đầu Lâm Triệt tựa như bị người lắp mấy chục quả bom đồng loạt nổ tung chỉ còn lại 1GB nhưng phải gắng gượng chứa 64GB.
Quái lạ khó nói nên lời.
“Tỉnh chưa, nước nóng pha xong rồi, nhanh đi tắm đi, trong đó có quần áo để thay.” Quý Thừa Tiêu bước ra từ phòng tắm vừa thả tay áo sơ mi xắn lên vừa nói với Lâm Triệt.
Lâm Triệt gõ đầu híp mắt không hiểu tình hình, trong trí nhớ của cậu là đi cùng với đám người Quý Thừa Tiêu vào KTV, sau đó cậu với Cận Thần Lê Hình cùng cạn ly, trước khi uống say mất ý thức thì ấn tượng duy nhất đó là ca khúc Bến Đò Tình Yêu do Lê Hình hát như ma chú vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
“Mới sáng sớm mà tắm cái gì, tôi không đi.” Lâm Triệt vén chăn lên bước xuống giường, cậu xoa huyệt thái dương bĩu môi từ chối, bỗng nhiên đứng dậy làm mắt tối đen vài giây, thân thể cũng ngẩn ngơ một lúc.
Quý Thừa Tiêu mặc kệ lời từ chối của Lâm Triệt kéo tay cậu vào phòng tắm, rồi đẩy mạnh cậu vào trong trực tiếp đóng cửa lại, cách qua cánh cửa nói: “Say rượu ngâm mình có thể giảm nhức đầu.”
Lâm Triệt vốn định đẩy cửa đi ra ngoài, cậu thấy tảng sáng mà tắm rửa không phải con gái không phải tao bao thì đích thị là Quý Thừa Tiêu, cậu thường xuyên kiên trì không tắm lâu hơn bất kỳ đực rựa nào trong khu ký túc, nói trắng ra là lười biếng, không muốn xuống giường không muốn ăn uống, ngay cả đi vệ sinh cũng phải không nhịn nổi nữa mới đi. Lâm Triệt nghe Quý Thừa Tiêu nói, cậu ngẫm nghĩ cuối cùng đánh không lại đầu cũng choáng váng đau nhức nên nhận mệnh ngoan ngoãn cởi áo ngủ tiến vào bồn nước nóng.
…
Cởi áo ngủ.
…Áo ngủ.
Áo.
“Hơ…” Mới vừa bước vào trong nước Lâm Triệt hít ngụm khí lạnh.
Quần áo trên người là ai thay cho?
Ngài Lê ốc, ngài Cận ốc hay là ngài Quý ốc?
Chỉ cần hơi động não tí thôi cũng biết Lê Hình Cận Thần uống say khướt với cậu, rồi dùng phương pháp loại trừ, chỉ có thể là Quý Thừa Tiêu.
Bỗng Lâm Triệt muốn biết trong tình huống bản thân không hề có ý thức rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Cứ thấy không thể lạc quan nổi.
Cậu sẽ không nói điều không nên nói, làm chuyện không nên làm, hay bị Quý Thừa Tiêu đè đó chứ…
Lâm Triệt hoảng hốt sờ soạng thân thể, không có cảm giác nào khác thường mới thở hắt ra.
Chẳng lẽ cậu đè Quý Thừa Tiêu.
“Mẹ kiếp, đừng nói mình đè anh ta thật nha…” Lâm Triệt kinh hãi trợn mắt.
Vậy phải làm sao bây giờ. Ngày đầu tiên biến thành người đã phịch người tình nổi tiếng của dân chúng thành phố A, có mất mạng không đây.
“Lâm Triệt, mày cầm thú quá.” Lâm Triệt buồn rười rượi tự nghĩ.
… (kuroneko3026.wp.com)
Đổi xong quần lót với quần áo vừa vặn, Lâm Triệt do dự bước ra phòng tắm rồi phiền muộn đến bên cạnh Quý Thừa Tiêu.
“Ê tôi nói… Ngày hôm qua tôi đã làm gì phải không?” Lâm Triệt vuốt mũi ngượng ngùng hỏi.
“Em thấy sao?” Quý Thừa Tiêu liếc cậu, cầm áo vest mắc trên móc mặc vào, đi ra khỏi phòng.
Thông thường trong tình huống này đều vì thẹn thùng nên ngại nói ra, Lâm Triệt tay chân loạng choạng đi theo sau Quý Thừa Tiêu xuống lầu, nói năng lộn xộn: “Quý Thừa Tiêu, xin lỗi, tôi không cố ý, thật đó, tôi thật sự thật sự thật sự hoàn toàn không có ý thức…”
Quý Thừa Tiêu không phản ứng với cậu, đứng ở cửa thay giày xong nói: “Em đi bệnh viện với tôi.”
Lâm Triệt nghe thế lập tức ngồi xổm xuống thay giày, bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng gõ cửa, cậu mới mang xong một chiếc đã đứng dậy mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là một người chàng trai, anh ta nói: “Xin chào, tôi là chuyển phát nhanh bên Thuận Phong, cho hỏi hai người này… là người thân của các anh ạ?” Nói xong chỉ tay xuống dưới.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu… Vài sọc đen trượt xuống trán, anh sầm mặt nói: “Đúng vậy.”
Lâm Triệt mang chiếc giày còn lại, kinh ngạc nhìn hai người nằm dài dưới đất, không phải là Lê Hình và Cận Thận đó sao, kỳ lạ là mặt mũi hai người họ đều sưng vù, “Anh trai, sao hai người họ lại ở chỗ này?”
Anh trai chuyển phát nhanh lắc đầu, “Không biết, tôi lấy xong hàng đi thang máy từ tầng trên xuống, lúc thang may mở ra ở tầng này thì tôi nhìn thấy hai người đó ngủ ở đây, dọa tôi giật mình, còn tưởng là…”
“Là hai thi thể, cảm ơn anh trai.” Lâm Triệt tiếp lời.
“Đừng khách khí.”
“Quý Thừa Tiêu, làm gì họ bây giờ?” Lâm Triệt khẽ đá đá vào chân Lê Hình, kết quả hắn ta không có lấy một phản ứng.
“Lôi vào trước, bớt mất mặt hơn bỏ ngoài đây.” Quý Thừa Tiêu trả lời bằng ngữ điệu không tốt.
Cận Thần lầm bầm vài tiếng lơ mơ tỉnh, giọng khàn khàn hỏi: “Thừa Tiêu, sao cậu ở đây?”
“Câu đó tớ phải hỏi cậu mới đúng.” Quý Thừa Tiêu kéo Lê Hình ngủ đến quên trời đất vào phòng khách xong không chút thương tiếc vứt xuống thảm trải sàn.
Cận Thần ngáp một cái, vừa xoa cái bụng rỗng tuếch vừa quét nhìn bốn phía, nhận ra chỗ này đúng là không phải nhà gã, “Ừ ha làm thế nào mà tớ chạy được đến chỗ cậu, chờ tớ nhớ lại cái đã, tớ quên mất rồi.”
Lâm Triệt thấy Lê Hình nằm ngủ dưới sàn mặt đầy các dấu bầm tím không có gì để đắp rất đáng thương, nên cậu kéo một góc thảm đắp cho hắn, cuối cùng còn vỗ vai nhỏ giọng nỏi: “Đừng cảm lạnh.”
Qua một hồi Cận Thần vỗ đầu, “À há, tớ nhớ rồi, tớ và Lê Hình ầm ĩ với bác tài, Lê Hình bảo ông ta hát ông ta không muốn, còn không cho tớ nôn trên xe, đáng ghét cực kỳ, bắt chúng tớ lăn xuống xe nữa chứ.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Triệt hỏi, cậu cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
“Sau đó bọn tôi cướp xe của ông ta.” Cận Thần nhún vai hờ hững nói.
Lâm Triệt: “…”
Không cần đoán, mặt mũi hai người sưng vù chắc chắn là do tài xế đánh..
Quý Thừa Tiêu hừ một tiếng, “Cậu lái xe? Uống đến thế mà còn lái xe có mặt ở đây được đúng thật là nhờ các cậu mạng lớn.”
Cận Thần vung tay, “Không phải không phải, chúng tớ dùng tay đẩy, mà nói cái xe tồi kia khó đẩy quá, đẩy có nhích nổi đâu, hại ông vấp ngã sưng cả mặt.”
Lâm Triệt: “…” Đáng đời.
Quý Thừa Tiêu trầm mặc quay người, thấp giọng nói: “Tớ mặc kệ bọn cậu, Lâm Triệt em đi với tôi đến bệnh viện.”
“Ừ.”
Xuống thang máy vừa ra hành lang, đập vào mắt họ là một chiếc xe màu vàng như ánh hào quang của Đức Phật.
Lâm Triệt nhìn thấy chiếc xe thì phấn khích, đây là một chiếc xe lịch lãm. Lâm Triệt hiếu kỳ đi vòng quanh xe tìm xem có va chạm chỗ nào hư hỏng không, bị hai con me men đẩy đi thì tối thiểu cũng phải tông vào cột đèn hoặc bốt điện thoại gì đó. Song cuối cùng không tìm thấy chỗ va đập nào mà lại phát hiện một người vạm vỡ để râu mép mặc quần áo tài xế ôm bánh trước xe ngủ khò khò.
Lâm Triệt: “Í da…” Xem ra đám Cận Thần cướp xe cũng thất bại, tài xế theo đến đây luôn rồi.
“Dám bắt ông hát, dám cướp xe của ông, ăn gan hùm mật gấu! Ông có nhà có xe có vợ, ông chính là kẻ chiến thắng trong cuộc sống, ngoại trừ thiên tử ra thì không ai sai bảo được ông!” Bác tài chép miệng hung dữ nói mớ.
Bác tài này, trông ông rất quen mắt, có phải chúng ta gặp ở đâu rồi không.
Quý Thừa Tiêu liếc nhìn người đàn ông dưới dất, anh hứng thú nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Rẽ trái tại giao lộ phía trước.”
“Ừ.” Bác tài im bặt, rồi đáp lại trong mơ.
Lâm Triệt thầm phỉ báng, Quý Thừa Tiêu mi quá tồi tệ, ngay cả người đang ngủ cũng không tha!
“Quý Thừa Tiêu, đến bệnh viện làm gì, tôi nhớ hôm nay anh không có ca mà…” Lâm Triệt chậm rì rì bám đuôi Quý Thừa Tiêu trên hành lang khá yên tĩnh của bệnh viện.
Quý Thừa Tiêu vươn tay kéo Lâm Triệt đi quá chậm, anh nhìn cậu thờ ơ nói: “Em cũng nhiều lời ghê, tôi sẽ không hại em.”
Lâm Triệt cười gượng hai tiếng, anh sẽ không hại tôi, anh chỉ phế tôi thôi. Bây giờ Lâm Triệt vô cùng bức thiết muốn biết tối hôm qua đến cùng cậu có giở trò với Quý Thừa Tiêu hay không, nếu thật sự đã làm chuyện cầm thú nào đó, anh ta dẫn mình vào bệnh viện chẳng phải là tính mượn dao giải phẫu…
Nghĩ đến đây Lâm Triệt bất giác run người, bước chân cũng run run theo.
“Chào buổi sáng bác sĩ Quý.” Nữ y tá đi đối diện nhìn thấy Quý Thừa Tiêu có tươi cười chào hỏi, rồi hoài nghi nhìn sang Lâm Triệt đứng cạnh Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu gật đầu, cười khẽ nói: “Chào buổi sáng. Cô biết bác sĩ Thẩm ở đâu không?”
Y tá ngẩng đâu suy nghĩ rồi nói: “Chắc là còn ở hoa viên, sáng nào bác sĩ Thẩm cũng đều ra đó dạo bộ, chắc giờ còn chưa đi đâu.”
“Ừ tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Bác sĩ Quý không cần khách sáo.”
Lâm Triệt không yên lòng nhẹ kéo tay áo vest của Quý Thừa Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Thẩm là ai? Sẽ không phải bác sĩ nam khoa đó chứ…”
Quý Thừa Tiêu khựng lại, hơi bất ngờ cúi đầu nhìn Lâm Triệt, “Sao em biết, em quen cậu ta?”
“…” QAQ.
Lâm Triệt khóc không ra nước mắt. Đồng mưu, nhân vật bác sĩ Thẩm đó tuyệt đối là đồng mưu với Quý Thừa Tiêu, quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu TAT.
Lâm Triệt mày muốn ngồi chờ chết?
Mày có thể chịu đựng cuộc sống tương lai dù có nhìn thấy Takizawa Rola cởi sạch cũng không có nổi phản ứng gì sao?
Tiếp theo Lâm Triệt gần như xuất phát từ bản năng, cậu bất chấp tất cả chạy về hướng ngược lại. Cậu muốn rời xa cái kẻ tính hủy hoại tính phúc tương lai của mình.
Quý Thừa Tiêu vốn không muốn kéo cậu lại, dù sao cậu chạy không xa, phạm vi 10 mét nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chạy theo cậu cũng được, xem như đứa nhóc sáng sớm hiếu động không nghe lời gia trưởng vậy, chờ cậu tự quay về.
Chỉ là đến khi Lâm Triệt chạy được 15 mét thì Quý Thừa Tiêu mới đen mặt, sải chân nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Triệt thề cậu dùng tốc độ chạy 100 mét lúc thi đại hội thể dục thể thao ở trung học, khi đó còn chạy vượt qua học sinh thể dục của trường. Mà sao, Quý Thừa Tiêu chạy nhanh hơn cậu. Hơn nữa còn nhanh hơn rất nhiều.
Cổ áo bị người tóm lấy từ phía sau, Lâm Triệt nắm cổ áo mặt ai oán bị Quý Thừa Tiêu kéo đi như kéo bao tải.
“Này… tôi hỏi, trước đây anh chuyên thể dục hả…” Lâm Triệt tránh thoát tay Quý Thừa Tiêu trên cổ mình, cậu rủ đầu xuống ủ rũ bé ngoan đi cạnh Quý Thừa Tiêu.
“Không phải, tôi ban văn hóa.” Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn Lâm Triệt chùng xuống căng thẳng không tên, chậm rãi nói.
“…” Không khoa học. Dáng dấp của anh ngay cả chuyên thể dục cũng uất ức phát khóc ấy chứ.
“Vốn đang lo cả sáng phải đi theo em, không ngờ em lại có thể chạy được xa thế, vậy càng tốt.” Quý Thừa Tiêu nhíu mày tâm tình không tệ nói tiếp.
Lâm Triệt ngước đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, cậu không hiểu hỏi: “Theo tôi? Đại ca anh lầm rồi là tôi theo anh…”
“Em tiến hóa nhanh thật, hiện giờ không cần theo tôi nữa.” Quý Thừa Tiêu nghe Lâm Triệt nói xong, anh bỗng chốc hạ giọng nói.
Lâm Triệt ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Đúng rồi, lúc trước không thể rời xa Quý Thừa Tiêu quá 10 mét, vừa nãy không chú ý chạy được bao xa, hóa ra bây giờ cậu hoàn toàn có thể bỏ chạy không cần theo Quý Thừa Tiêu. Đây chẳng phải nghĩa là cậu có thể phủi mông rời đi sao.
Quý Thừa Tiêu thoáng nhìn sự hưng phấn rõ mười mươi trên mặt Lâm Triệt, anh hừ lạnh: “Em chạy đi, chứng minh nhân dân còn phải nhờ tôi làm đấy.”
Lâm Triệt: “…” Còn có cái phải cầu anh ta, giờ không chạy được =A=.
Cậu lòng không cam tình không nguyện theo sát Quý Thừa Tiêu đi ra vườn hoa diện tích không nhỏ cảnh vật thoáng đãng của bệnh viện, Quý Thừa Tiêu đứng lại nhìn bốn phía xong kéo cậu đi đến chỗ một bác sĩ đang ngồi trên ghế đá yên tĩnh đọc sách.
Lâm Triệt nuốt nước bọt dừng bước chân, hai chân như bị ai dùng cường lực dính lại mặc cho Quý Thừa Tiêu kéo thế nào cũng không động đậy nổi.
“Lâm Triệt, em muốn làm gì?” Quý Thừa Tiêu dùng thêm lực kéo cánh tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt căng thẳng mặt mày, mở to mắt vạn phần vô tội nhìn Quý Thừa Tiêu, còn lắc đầu hết sức đáng thương: “…Tôi, tôi không đi…”
“Phải đi.” Quý Thừa Tiêu trầm giọng xuống.
“Tôi không đi!” Lâm Triệt thẳng thắn ngồi thụp xuống ăn vạ dưới dất không chịu đi.
Quý Thừa Tiêu sầm mặt, không ngờ tên nhóc này còn rất ngoan cố, bèn khom người bế ngang Lâm Triệt lên bước về phía ghế đá.
“Này này này! Tôi không đi! Tôi không muốn đi! Mau thả tôi xuống! Anh làm gì mà bế tôi như bế con gái thế hả!” Lâm Triệt vùng vẫy đạp chân quẫy tay.
Quý Thừa Tiêu bước nhanh hơn, hai tay giữ siết Lâm Triệt lộn xộn, “Em đừng có rối.”
“Này Quý Thừa Tiêu! Cùng lắm là bị nhà mi phịch lại một lần thôi chứ có làm sao, mi phịch ta bù lại được không ta không muốn cắt JJ đâu!” Lâm Triệt trực tiếp hét lên.
Quý Thừa Tiêu dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Lâm Triệt nói lời quái lạ.
Quý Thừa Tiêu trầm ngâm nheo đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, chợt như hiểu ra gì đó, anh nở nụ cười thâm sâu nói: “Được, tôi nhớ rồi, đây là chính em nói đấy nhé.”
Người bác sĩ dang đọc sách nghe động tĩnh ngẩng đầu lên, giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, hắn bất ngờ nhìn Quý Thừa Tiêu trước mắt, đặt sách xuống nghi ngờ hỏi: “Thừa Tiêu?”
“Tư Tu, dẫn người này đi làm kiểm tra toàn thân đi, tất cả kết quả kiểm tra đưa trực tiếp cho tôi đừng để người khác thấy.” Quý Thừa Tiêu buông Lâm Triệt ra chỉnh lại quần áo bị Lâm Triệt làm loạn.
Thẩm Tư Tu liếc nhìn Lâm Triệt đang không dễ chịu, hắn gật đầu, tiếp đó khép sách lại nhét vào trong túi áo blouse, rồi nói với Lâm Triệt: “Đi theo tôi.”
Lâm Triệt liếc nhìn Quý Thừa Tiêu, lại liếc nhìn Thẩm Tư Tu, cuối cùng vẫn đi theo hắn ta.
Quý Thừa Tiêu thấy Lâm Triệt an phận rời đi với Thẩm Tư Tu, anh hài lòng gật gù, bước đi về hướng ngược lại.
Điện thoại trong túi quần chợt rung lên, Quý Thừa Tiêu lấy ra nghe.
“Thừa Tiêu, cái người tên Hình Thiên mà anh bảo em tra á, tư liệu không nhiều lắm gửi vào hòm thư của anh hết rồi. Cái người này khá quái, anh đoán xem em tìm được gì, thẻ chứng minh của anh ta là của thời Trung Hoa dân quốc đó! Tính ra tuổi… ui… không nhỏ, mà sao trông mới hơn 30 tuổi, như nghịch thiên. Hù chết tía.” Người bên kia dùng ngữ điệu như nhìn thấy quỷ.
…Được lắm tuổi không nhỏ. Quả thực là lão bất tử hàng thật giá thật.
Quý Thừa Tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, tôi biết rồi. Thuận tiện cậu giúp tôi tra địa chỉ hiện tại của Lâm Thanh, người thân của Lâm Triệt đã tử vong vì tai nạn giao thông ở thành phố A trong thời gian trước đi.”
“Đại ca à, anh bảo em tra thân quyến của người đã chết hả? Em sợ lắm! Giờ em chỉ muốn được yên tĩnh chơi game thôi…”
Quý Thừa Tiêu nhíu mày, dụ dỗ: “Tôi nghe nói cậu muốn đổi máy tính đúng không, tùy cậu lựa chọn tôi cho cậu một máy thế nào?”
“…Nói sớm đi chứ, chuyện này không thành vấn đề cứ để em ôm hahahahahahaha.”
Quý Thừa Tiêu cúp điện thoại, nhếch miệng lên thành độ cong đắc ý.
Quái lạ khó nói nên lời.
“Tỉnh chưa, nước nóng pha xong rồi, nhanh đi tắm đi, trong đó có quần áo để thay.” Quý Thừa Tiêu bước ra từ phòng tắm vừa thả tay áo sơ mi xắn lên vừa nói với Lâm Triệt.
Lâm Triệt gõ đầu híp mắt không hiểu tình hình, trong trí nhớ của cậu là đi cùng với đám người Quý Thừa Tiêu vào KTV, sau đó cậu với Cận Thần Lê Hình cùng cạn ly, trước khi uống say mất ý thức thì ấn tượng duy nhất đó là ca khúc Bến Đò Tình Yêu do Lê Hình hát như ma chú vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
“Mới sáng sớm mà tắm cái gì, tôi không đi.” Lâm Triệt vén chăn lên bước xuống giường, cậu xoa huyệt thái dương bĩu môi từ chối, bỗng nhiên đứng dậy làm mắt tối đen vài giây, thân thể cũng ngẩn ngơ một lúc.
Quý Thừa Tiêu mặc kệ lời từ chối của Lâm Triệt kéo tay cậu vào phòng tắm, rồi đẩy mạnh cậu vào trong trực tiếp đóng cửa lại, cách qua cánh cửa nói: “Say rượu ngâm mình có thể giảm nhức đầu.”
Lâm Triệt vốn định đẩy cửa đi ra ngoài, cậu thấy tảng sáng mà tắm rửa không phải con gái không phải tao bao thì đích thị là Quý Thừa Tiêu, cậu thường xuyên kiên trì không tắm lâu hơn bất kỳ đực rựa nào trong khu ký túc, nói trắng ra là lười biếng, không muốn xuống giường không muốn ăn uống, ngay cả đi vệ sinh cũng phải không nhịn nổi nữa mới đi. Lâm Triệt nghe Quý Thừa Tiêu nói, cậu ngẫm nghĩ cuối cùng đánh không lại đầu cũng choáng váng đau nhức nên nhận mệnh ngoan ngoãn cởi áo ngủ tiến vào bồn nước nóng.
…
Cởi áo ngủ.
…Áo ngủ.
Áo.
“Hơ…” Mới vừa bước vào trong nước Lâm Triệt hít ngụm khí lạnh.
Quần áo trên người là ai thay cho?
Ngài Lê ốc, ngài Cận ốc hay là ngài Quý ốc?
Chỉ cần hơi động não tí thôi cũng biết Lê Hình Cận Thần uống say khướt với cậu, rồi dùng phương pháp loại trừ, chỉ có thể là Quý Thừa Tiêu.
Bỗng Lâm Triệt muốn biết trong tình huống bản thân không hề có ý thức rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Cứ thấy không thể lạc quan nổi.
Cậu sẽ không nói điều không nên nói, làm chuyện không nên làm, hay bị Quý Thừa Tiêu đè đó chứ…
Lâm Triệt hoảng hốt sờ soạng thân thể, không có cảm giác nào khác thường mới thở hắt ra.
Chẳng lẽ cậu đè Quý Thừa Tiêu.
“Mẹ kiếp, đừng nói mình đè anh ta thật nha…” Lâm Triệt kinh hãi trợn mắt.
Vậy phải làm sao bây giờ. Ngày đầu tiên biến thành người đã phịch người tình nổi tiếng của dân chúng thành phố A, có mất mạng không đây.
“Lâm Triệt, mày cầm thú quá.” Lâm Triệt buồn rười rượi tự nghĩ.
… (kuroneko3026.wp.com)
Đổi xong quần lót với quần áo vừa vặn, Lâm Triệt do dự bước ra phòng tắm rồi phiền muộn đến bên cạnh Quý Thừa Tiêu.
“Ê tôi nói… Ngày hôm qua tôi đã làm gì phải không?” Lâm Triệt vuốt mũi ngượng ngùng hỏi.
“Em thấy sao?” Quý Thừa Tiêu liếc cậu, cầm áo vest mắc trên móc mặc vào, đi ra khỏi phòng.
Thông thường trong tình huống này đều vì thẹn thùng nên ngại nói ra, Lâm Triệt tay chân loạng choạng đi theo sau Quý Thừa Tiêu xuống lầu, nói năng lộn xộn: “Quý Thừa Tiêu, xin lỗi, tôi không cố ý, thật đó, tôi thật sự thật sự thật sự hoàn toàn không có ý thức…”
Quý Thừa Tiêu không phản ứng với cậu, đứng ở cửa thay giày xong nói: “Em đi bệnh viện với tôi.”
Lâm Triệt nghe thế lập tức ngồi xổm xuống thay giày, bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng gõ cửa, cậu mới mang xong một chiếc đã đứng dậy mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là một người chàng trai, anh ta nói: “Xin chào, tôi là chuyển phát nhanh bên Thuận Phong, cho hỏi hai người này… là người thân của các anh ạ?” Nói xong chỉ tay xuống dưới.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu… Vài sọc đen trượt xuống trán, anh sầm mặt nói: “Đúng vậy.”
Lâm Triệt mang chiếc giày còn lại, kinh ngạc nhìn hai người nằm dài dưới đất, không phải là Lê Hình và Cận Thận đó sao, kỳ lạ là mặt mũi hai người họ đều sưng vù, “Anh trai, sao hai người họ lại ở chỗ này?”
Anh trai chuyển phát nhanh lắc đầu, “Không biết, tôi lấy xong hàng đi thang máy từ tầng trên xuống, lúc thang may mở ra ở tầng này thì tôi nhìn thấy hai người đó ngủ ở đây, dọa tôi giật mình, còn tưởng là…”
“Là hai thi thể, cảm ơn anh trai.” Lâm Triệt tiếp lời.
“Đừng khách khí.”
“Quý Thừa Tiêu, làm gì họ bây giờ?” Lâm Triệt khẽ đá đá vào chân Lê Hình, kết quả hắn ta không có lấy một phản ứng.
“Lôi vào trước, bớt mất mặt hơn bỏ ngoài đây.” Quý Thừa Tiêu trả lời bằng ngữ điệu không tốt.
Cận Thần lầm bầm vài tiếng lơ mơ tỉnh, giọng khàn khàn hỏi: “Thừa Tiêu, sao cậu ở đây?”
“Câu đó tớ phải hỏi cậu mới đúng.” Quý Thừa Tiêu kéo Lê Hình ngủ đến quên trời đất vào phòng khách xong không chút thương tiếc vứt xuống thảm trải sàn.
Cận Thần ngáp một cái, vừa xoa cái bụng rỗng tuếch vừa quét nhìn bốn phía, nhận ra chỗ này đúng là không phải nhà gã, “Ừ ha làm thế nào mà tớ chạy được đến chỗ cậu, chờ tớ nhớ lại cái đã, tớ quên mất rồi.”
Lâm Triệt thấy Lê Hình nằm ngủ dưới sàn mặt đầy các dấu bầm tím không có gì để đắp rất đáng thương, nên cậu kéo một góc thảm đắp cho hắn, cuối cùng còn vỗ vai nhỏ giọng nỏi: “Đừng cảm lạnh.”
Qua một hồi Cận Thần vỗ đầu, “À há, tớ nhớ rồi, tớ và Lê Hình ầm ĩ với bác tài, Lê Hình bảo ông ta hát ông ta không muốn, còn không cho tớ nôn trên xe, đáng ghét cực kỳ, bắt chúng tớ lăn xuống xe nữa chứ.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Triệt hỏi, cậu cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
“Sau đó bọn tôi cướp xe của ông ta.” Cận Thần nhún vai hờ hững nói.
Lâm Triệt: “…”
Không cần đoán, mặt mũi hai người sưng vù chắc chắn là do tài xế đánh..
Quý Thừa Tiêu hừ một tiếng, “Cậu lái xe? Uống đến thế mà còn lái xe có mặt ở đây được đúng thật là nhờ các cậu mạng lớn.”
Cận Thần vung tay, “Không phải không phải, chúng tớ dùng tay đẩy, mà nói cái xe tồi kia khó đẩy quá, đẩy có nhích nổi đâu, hại ông vấp ngã sưng cả mặt.”
Lâm Triệt: “…” Đáng đời.
Quý Thừa Tiêu trầm mặc quay người, thấp giọng nói: “Tớ mặc kệ bọn cậu, Lâm Triệt em đi với tôi đến bệnh viện.”
“Ừ.”
Xuống thang máy vừa ra hành lang, đập vào mắt họ là một chiếc xe màu vàng như ánh hào quang của Đức Phật.
Lâm Triệt nhìn thấy chiếc xe thì phấn khích, đây là một chiếc xe lịch lãm. Lâm Triệt hiếu kỳ đi vòng quanh xe tìm xem có va chạm chỗ nào hư hỏng không, bị hai con me men đẩy đi thì tối thiểu cũng phải tông vào cột đèn hoặc bốt điện thoại gì đó. Song cuối cùng không tìm thấy chỗ va đập nào mà lại phát hiện một người vạm vỡ để râu mép mặc quần áo tài xế ôm bánh trước xe ngủ khò khò.
Lâm Triệt: “Í da…” Xem ra đám Cận Thần cướp xe cũng thất bại, tài xế theo đến đây luôn rồi.
“Dám bắt ông hát, dám cướp xe của ông, ăn gan hùm mật gấu! Ông có nhà có xe có vợ, ông chính là kẻ chiến thắng trong cuộc sống, ngoại trừ thiên tử ra thì không ai sai bảo được ông!” Bác tài chép miệng hung dữ nói mớ.
Bác tài này, trông ông rất quen mắt, có phải chúng ta gặp ở đâu rồi không.
Quý Thừa Tiêu liếc nhìn người đàn ông dưới dất, anh hứng thú nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Rẽ trái tại giao lộ phía trước.”
“Ừ.” Bác tài im bặt, rồi đáp lại trong mơ.
Lâm Triệt thầm phỉ báng, Quý Thừa Tiêu mi quá tồi tệ, ngay cả người đang ngủ cũng không tha!
“Quý Thừa Tiêu, đến bệnh viện làm gì, tôi nhớ hôm nay anh không có ca mà…” Lâm Triệt chậm rì rì bám đuôi Quý Thừa Tiêu trên hành lang khá yên tĩnh của bệnh viện.
Quý Thừa Tiêu vươn tay kéo Lâm Triệt đi quá chậm, anh nhìn cậu thờ ơ nói: “Em cũng nhiều lời ghê, tôi sẽ không hại em.”
Lâm Triệt cười gượng hai tiếng, anh sẽ không hại tôi, anh chỉ phế tôi thôi. Bây giờ Lâm Triệt vô cùng bức thiết muốn biết tối hôm qua đến cùng cậu có giở trò với Quý Thừa Tiêu hay không, nếu thật sự đã làm chuyện cầm thú nào đó, anh ta dẫn mình vào bệnh viện chẳng phải là tính mượn dao giải phẫu…
Nghĩ đến đây Lâm Triệt bất giác run người, bước chân cũng run run theo.
“Chào buổi sáng bác sĩ Quý.” Nữ y tá đi đối diện nhìn thấy Quý Thừa Tiêu có tươi cười chào hỏi, rồi hoài nghi nhìn sang Lâm Triệt đứng cạnh Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu gật đầu, cười khẽ nói: “Chào buổi sáng. Cô biết bác sĩ Thẩm ở đâu không?”
Y tá ngẩng đâu suy nghĩ rồi nói: “Chắc là còn ở hoa viên, sáng nào bác sĩ Thẩm cũng đều ra đó dạo bộ, chắc giờ còn chưa đi đâu.”
“Ừ tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Bác sĩ Quý không cần khách sáo.”
Lâm Triệt không yên lòng nhẹ kéo tay áo vest của Quý Thừa Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Thẩm là ai? Sẽ không phải bác sĩ nam khoa đó chứ…”
Quý Thừa Tiêu khựng lại, hơi bất ngờ cúi đầu nhìn Lâm Triệt, “Sao em biết, em quen cậu ta?”
“…” QAQ.
Lâm Triệt khóc không ra nước mắt. Đồng mưu, nhân vật bác sĩ Thẩm đó tuyệt đối là đồng mưu với Quý Thừa Tiêu, quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu TAT.
Lâm Triệt mày muốn ngồi chờ chết?
Mày có thể chịu đựng cuộc sống tương lai dù có nhìn thấy Takizawa Rola cởi sạch cũng không có nổi phản ứng gì sao?
Tiếp theo Lâm Triệt gần như xuất phát từ bản năng, cậu bất chấp tất cả chạy về hướng ngược lại. Cậu muốn rời xa cái kẻ tính hủy hoại tính phúc tương lai của mình.
Quý Thừa Tiêu vốn không muốn kéo cậu lại, dù sao cậu chạy không xa, phạm vi 10 mét nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chạy theo cậu cũng được, xem như đứa nhóc sáng sớm hiếu động không nghe lời gia trưởng vậy, chờ cậu tự quay về.
Chỉ là đến khi Lâm Triệt chạy được 15 mét thì Quý Thừa Tiêu mới đen mặt, sải chân nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Triệt thề cậu dùng tốc độ chạy 100 mét lúc thi đại hội thể dục thể thao ở trung học, khi đó còn chạy vượt qua học sinh thể dục của trường. Mà sao, Quý Thừa Tiêu chạy nhanh hơn cậu. Hơn nữa còn nhanh hơn rất nhiều.
Cổ áo bị người tóm lấy từ phía sau, Lâm Triệt nắm cổ áo mặt ai oán bị Quý Thừa Tiêu kéo đi như kéo bao tải.
“Này… tôi hỏi, trước đây anh chuyên thể dục hả…” Lâm Triệt tránh thoát tay Quý Thừa Tiêu trên cổ mình, cậu rủ đầu xuống ủ rũ bé ngoan đi cạnh Quý Thừa Tiêu.
“Không phải, tôi ban văn hóa.” Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn Lâm Triệt chùng xuống căng thẳng không tên, chậm rãi nói.
“…” Không khoa học. Dáng dấp của anh ngay cả chuyên thể dục cũng uất ức phát khóc ấy chứ.
“Vốn đang lo cả sáng phải đi theo em, không ngờ em lại có thể chạy được xa thế, vậy càng tốt.” Quý Thừa Tiêu nhíu mày tâm tình không tệ nói tiếp.
Lâm Triệt ngước đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, cậu không hiểu hỏi: “Theo tôi? Đại ca anh lầm rồi là tôi theo anh…”
“Em tiến hóa nhanh thật, hiện giờ không cần theo tôi nữa.” Quý Thừa Tiêu nghe Lâm Triệt nói xong, anh bỗng chốc hạ giọng nói.
Lâm Triệt ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Đúng rồi, lúc trước không thể rời xa Quý Thừa Tiêu quá 10 mét, vừa nãy không chú ý chạy được bao xa, hóa ra bây giờ cậu hoàn toàn có thể bỏ chạy không cần theo Quý Thừa Tiêu. Đây chẳng phải nghĩa là cậu có thể phủi mông rời đi sao.
Quý Thừa Tiêu thoáng nhìn sự hưng phấn rõ mười mươi trên mặt Lâm Triệt, anh hừ lạnh: “Em chạy đi, chứng minh nhân dân còn phải nhờ tôi làm đấy.”
Lâm Triệt: “…” Còn có cái phải cầu anh ta, giờ không chạy được =A=.
Cậu lòng không cam tình không nguyện theo sát Quý Thừa Tiêu đi ra vườn hoa diện tích không nhỏ cảnh vật thoáng đãng của bệnh viện, Quý Thừa Tiêu đứng lại nhìn bốn phía xong kéo cậu đi đến chỗ một bác sĩ đang ngồi trên ghế đá yên tĩnh đọc sách.
Lâm Triệt nuốt nước bọt dừng bước chân, hai chân như bị ai dùng cường lực dính lại mặc cho Quý Thừa Tiêu kéo thế nào cũng không động đậy nổi.
“Lâm Triệt, em muốn làm gì?” Quý Thừa Tiêu dùng thêm lực kéo cánh tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt căng thẳng mặt mày, mở to mắt vạn phần vô tội nhìn Quý Thừa Tiêu, còn lắc đầu hết sức đáng thương: “…Tôi, tôi không đi…”
“Phải đi.” Quý Thừa Tiêu trầm giọng xuống.
“Tôi không đi!” Lâm Triệt thẳng thắn ngồi thụp xuống ăn vạ dưới dất không chịu đi.
Quý Thừa Tiêu sầm mặt, không ngờ tên nhóc này còn rất ngoan cố, bèn khom người bế ngang Lâm Triệt lên bước về phía ghế đá.
“Này này này! Tôi không đi! Tôi không muốn đi! Mau thả tôi xuống! Anh làm gì mà bế tôi như bế con gái thế hả!” Lâm Triệt vùng vẫy đạp chân quẫy tay.
Quý Thừa Tiêu bước nhanh hơn, hai tay giữ siết Lâm Triệt lộn xộn, “Em đừng có rối.”
“Này Quý Thừa Tiêu! Cùng lắm là bị nhà mi phịch lại một lần thôi chứ có làm sao, mi phịch ta bù lại được không ta không muốn cắt JJ đâu!” Lâm Triệt trực tiếp hét lên.
Quý Thừa Tiêu dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Lâm Triệt nói lời quái lạ.
Quý Thừa Tiêu trầm ngâm nheo đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, chợt như hiểu ra gì đó, anh nở nụ cười thâm sâu nói: “Được, tôi nhớ rồi, đây là chính em nói đấy nhé.”
Người bác sĩ dang đọc sách nghe động tĩnh ngẩng đầu lên, giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, hắn bất ngờ nhìn Quý Thừa Tiêu trước mắt, đặt sách xuống nghi ngờ hỏi: “Thừa Tiêu?”
“Tư Tu, dẫn người này đi làm kiểm tra toàn thân đi, tất cả kết quả kiểm tra đưa trực tiếp cho tôi đừng để người khác thấy.” Quý Thừa Tiêu buông Lâm Triệt ra chỉnh lại quần áo bị Lâm Triệt làm loạn.
Thẩm Tư Tu liếc nhìn Lâm Triệt đang không dễ chịu, hắn gật đầu, tiếp đó khép sách lại nhét vào trong túi áo blouse, rồi nói với Lâm Triệt: “Đi theo tôi.”
Lâm Triệt liếc nhìn Quý Thừa Tiêu, lại liếc nhìn Thẩm Tư Tu, cuối cùng vẫn đi theo hắn ta.
Quý Thừa Tiêu thấy Lâm Triệt an phận rời đi với Thẩm Tư Tu, anh hài lòng gật gù, bước đi về hướng ngược lại.
Điện thoại trong túi quần chợt rung lên, Quý Thừa Tiêu lấy ra nghe.
“Thừa Tiêu, cái người tên Hình Thiên mà anh bảo em tra á, tư liệu không nhiều lắm gửi vào hòm thư của anh hết rồi. Cái người này khá quái, anh đoán xem em tìm được gì, thẻ chứng minh của anh ta là của thời Trung Hoa dân quốc đó! Tính ra tuổi… ui… không nhỏ, mà sao trông mới hơn 30 tuổi, như nghịch thiên. Hù chết tía.” Người bên kia dùng ngữ điệu như nhìn thấy quỷ.
…Được lắm tuổi không nhỏ. Quả thực là lão bất tử hàng thật giá thật.
Quý Thừa Tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, tôi biết rồi. Thuận tiện cậu giúp tôi tra địa chỉ hiện tại của Lâm Thanh, người thân của Lâm Triệt đã tử vong vì tai nạn giao thông ở thành phố A trong thời gian trước đi.”
“Đại ca à, anh bảo em tra thân quyến của người đã chết hả? Em sợ lắm! Giờ em chỉ muốn được yên tĩnh chơi game thôi…”
Quý Thừa Tiêu nhíu mày, dụ dỗ: “Tôi nghe nói cậu muốn đổi máy tính đúng không, tùy cậu lựa chọn tôi cho cậu một máy thế nào?”
“…Nói sớm đi chứ, chuyện này không thành vấn đề cứ để em ôm hahahahahahaha.”
Quý Thừa Tiêu cúp điện thoại, nhếch miệng lên thành độ cong đắc ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook