Chẳng Qua Tôi Thấy Cậu Có Giá Trị Lợi Dụng
-
Chương 5: Nhưng nhà anh không nhận nuôi em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãng Nhận và Tần Vân Tuế ở bên nhau.
Tin tức này còn khiến người ta giật mình hơn tin Tần Đĩnh và Tần Vân Tuế chia tay nhau, Tần Vân Tuế bị đuổi khỏi nhà họ Tần.
Bao nhiêu năm qua, hai cái tên Tần Vân Tuế và Lãng Nhận chỉ cần xuất hiện cùng nhau thì từ khóa nhất định là đối chọi gay gắt, khẩu chiến kịch liệt, giao tranh tàn khốc.
Thế mà, họ ở bên nhau. Có người tận mắt nhìn thấy Lãng Nhận đích thân lái xe đi đón Tần Vân Tuế sau đó đeo bảng vẽ giúp cô, hai người nắm tay nhau thân mật, nhìn là biết là một đôi.
“Anh Lãng, hai người ở bên nhau thật đấy à?” Giám đốc Lý rất ngượng, lần trước anh ta còn buôn chuyện của Tần Vân Tuế trước mặt người ta, còn khẳng định Tần Vân Tuế làm tình nhân của Tần Đĩnh, vợ cả thành vợ bé các kiểu.
Đâu có ngờ, giờ đây còn chưa tới một tháng, Tần Vân Tuế không chỉ không làm tình nhân mà còn thu phục được đối thủ một mất một còn ngày xưa.
Giám đốc Lý nuốt nước bọt. Anh ta là đàn em của Lãng Nhận, theo Lãng Nhận từ ngày nhỏ. Phải biết rằng trước đây hai người đó hễ giáp mặt là liền cấu véo đến mức thù sâu hơn biển, có suy diễn thế nào cũng không thể ra được một chút mập mờ. Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên anh Lãng và Tần Vân Tuế chạm mặt, anh Lãng đã bị mất ngay hai chiếc răng cửa. Khoảng thời gian thay răng, mấy tháng ròng anh Lãng không hề nói một câu, chỉ theo dõi Tần Vân Tuế chằm chặp rồi đi đánh Tần Đĩnh, vậy là Tần Đĩnh cũng khuyết mất hai chiếc răng cửa…
Về sau anh Lãng đi nước ngoài, cuộc chiến giữa đôi bên mới hạ hỏa.
Tới khi về nước thì anh Lãng đã là thanh niên nho nhã mặc vét đi giày da, người trong ngành chẳng ai là không khen ngợi phong độ lịch lãm, tư thái quý công tử của Lãng Nhận. Tần Vân Tuế cũng đã trở thành một đóa hồng nóng bỏng, mỗi cử động, mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày đều đẹp mê hồn.
Thế nhưng, chỉ cần hai người đó chạm mặt nhau là y như rằng hiện nguyên hình.
Trong thâm tâm, giám đốc Lý vẫn chẳng mấy tin: “Anh Lãng, anh với Tần… với chị dâu ở bên nhau thật đấy à?”
Lãng Nhận uống chút rượu: “Chuyện này còn giả được à?”
Giám đốc Lý nói đầy thận trọng: “Chẳng phải là tôi sợ cô ấy lại bẫy anh hay sao? Giờ nhà họ Tần như thế, tôi sợ cô ấy lại giở mánh cũ. Anh quên từ nhỏ tới lớn cô ấy toàn gài anh để giúp Tần Đĩnh rồi à?”
Giám đốc Lý nhắc đến chuyện này liền bực mình: “Nhưng tôi thì vẫn nhớ rõ rành rành. Lần đó rõ ràng là Tần Đĩnh khiêu khích chúng ta trước, thế mà Tần Vân Tuế lại đánh anh sứt đầu chảy máu.”
Mắt Lãng Nhận sa sầm, anh không nói tiếng nào, thậm chí không biết mình nên nói gì.
Lãng Nhận về nhà đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tần Vân Tuế về.
Tần Vân Tuế nói cho dù hai người ở bên nhau cũng không nên can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Lãng Nhận thấy trước đây cô bị nhà họ Tần bóc lột quá kinh khủng, vốn đã thương cô, tất nhiên là đồng ý.
Giờ này người vẫn chưa về. Lãng Nhận nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn không gọi điện hỏi.
Thế nhưng, một lúc sau, anh vẫn ra khỏi cửa.
Địa điểm đi sưu tầm tư liệu thực tế của Tần Vân Tuế mấy hôm nay đều cố định.
Lãng Nhận tự mình lái xe, cho xe chạy chầm chậm trên đường, xuyên qua tiếng mọi người chơi ra ngón tay đoán số phạt uống rượu trong quán ăn đêm, cuối cùng tìm được bóng hình quen thuộc ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Tần Vân Tuế đeo bảng vẽ, người đứng cạnh cô chính là Tần Đĩnh.
Lãng Nhận ngồi trong xe nhìn người ở đằng kia.
Nhìn hai người đó chuyện trò vui vẻ, nhìn họ nhìn nhau, tuy không nghe được họ nói gì nhưng lại cảm nhận được sự tách biệt của hai người họ với xung quanh, họ mới là người chung một thế giới.
Trước nay đều thế.
Không giận dữ, chỉ thấy mệt mỏi từng cơn từng cơn kéo tới.
Bất kể anh nỗ lực nhiều bao nhiêu, chỉ cần Tần Đĩnh gọi, cô sẽ quay đầu lại.
Lãng Nhận lấy điện thoại nhắn một tin.
Anh thấy người đằng kia cầm điện thoại đọc tin nhắn rồi gõ chữ.
Lãng Nhận nhanh chóng nhận được hồi âm của đối phương…
“Em đâu thế?”
Tần Vân Tuế: “Em sắp về rồi, buổi tối em muốn ăn thịt hấp thính có được không?”
Lãng Nhận tức quá hóa cười, bừng bừng lửa giận nhắn lại: “Chúng ta chia tay đi.”
Lần này tin nhắn hồi âm của Tần Vân Tuế lại càng tới nhanh hơn: “Ngoan, không biết làm thịt hấp thính không phải là khuyết điểm gì lớn, em không chê anh đâu ha, tối chúng ta ăn bò nhúng nước cay nhé!”
Lãng Nhận: “Chia tay.”
“Bò nhúng nước cay anh cũng không biết nấu à? Chuyện này thì hơi lớn một chút, chúng ta có thể thận trọng cân nhắc thử chuyện chia tay.”
Lúc này Lãng Nhận thực sự là tức điên người.
Lại tới thêm một tin nhắn mới của Tần Vân Tuế: “Đùa anh đấy. Có phải nấu cơm mệt quá không? Lát em lấy hai gói mì, tối nay chúng ta ăn mì gói nhé. Anh muốn ăn bò xào ớt ngâm hay gà hầm nấm?”
“Em cứ việc ăn với bạn trai cũ của em đi, anh không muốn làm bóng đèn của hai người.”
“Thế anh mau xuống xe đi, ba người chúng ta cùng ăn nhé?” Tin nhắn của Tần Vân Tuế tới rất nhanh.
Lãng Nhận ngẩng đầu lên liền thấy Tần Vân Tuế đang vẫy tay gọi anh, tươi cười rực rỡ, đẹp như đóa bạch ngọc lan phơi phới nở giữa mùa xuân hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Lãng Nhận xuống xe đi về phía hai người họ. Tần Vân Tuế cực kỳ tự nhiên đưa bảng vẽ cho anh: “Hôm nay em mệt chết đi được!”
Lãng Nhận lúc này mới để ý tới ánh mắt của Tần Đĩnh đang nhìn họ, thù hằn, đố kị đều có đủ.
Tần Đĩnh nhanh chóng giấu diếm cảm xúc của bản thân, tươi cười chào hỏi: “Giám đốc Lãng, đã lâu không gặp.”
Lãng Nhận chỉ gật gật đầu, lãnh đạm không nói tiếng nào.
Tần Vân Tuế thành thử là người bình thường nhất trong ba người: “Được rồi, đồng chí Tần Đĩnh, anh gặp được em rể anh rồi đấy. Giới thiệu lại nhé, đây là bạn trai em, bạn Lãng Nhận.”
Lãng Nhận thấy lớp vỏ ngụy trang của Tần Đĩnh nứt hẳn ra, ánh mắt anh ta như phát điên: “Tuế Tuế, em đừng vậy mà, anh biết em đang trả thù anh, anh biết anh không nên phát sinh quan hệ với Lý Mai…”
Tần Vân Tuế vẫn tỏ thái độ y như cũ, như thể hoàn toàn không hiểu được Tần Đĩnh vì sao đau khổ như vậy, còn chân thành nói: “Không không, anh đừng hiểu lầm, em không hề trách anh, cũng không hề nghĩ tới chuyện trả thù. Tần gia đã cho em tất thảy, em hiểu rất rõ, thực sự em rất vui…”
Khi trước Lãng Nhận cảm thấy Tần Vân Tuế chẳng để tâm chuyện gì, lúc nào cũng bặt chăng hay chớ, ngay cả anh nói chia tay cô vẫn có thể thảo luận chuyện cơm tối với anh khiến anh cực kỳ đau đầu, còn giờ đây, anh phát hiện ra, khi chuyện này xảy ra với kẻ khác thì quả là làm người ta thấy thật thoải mái.
Lãng Nhận biết vì sao Tần Đĩnh hy vọng Tần Vân Tuế trả thù anh ta, hy vọng Tần Vân Tuế hận anh ta.
Bởi vì, trả thù hay căm hận là minh chứng của phản bội, tình yêu.
Nhưng Tần Vân Tuế không hề có một điều nào. Cho dù Tần Đĩnh ở bên người khác, cho dù Tần Đĩnh phản bội cô vì gia tộc, phản ứng đầu tiên của cô vẫn luôn là nhà họ Tần có ơn với cô, không trả thù, không căm hận.
Chuyện Lãng Nhận nghĩ được, tất nhiên Tần Đĩnh cũng nghĩ được. Trong chớp mắt, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Vân Tuế, em không có trái tim!”
Tần Vân Tuế khó hiểu nhìn Tần Đĩnh nổi giận đùng đùng chạy mất, quay sang nói với Lãng Nhận: “Thật khó hiểu, em tốt với anh ấy như thế, anh ấy lại còn to tiếng với em, còn bảo là em không có trái tim. Dạo này có phải Tần Đĩnh chịu áp lực lớn quá không?”
Lãng Nhận dằn cảm giác mừng rỡ trong lòng xuống, giả vờ khó hiểu: “Sao?”
“Anh thấy đó, em bảo vệ anh ấy từ nhỏ tới lớn, đến khi lớn thì từ bỏ chuyên ngành mình thích theo anh ấy học ngành kinh doanh, anh ấy thỉnh thoảng có léng phéng với cô bé nào, em cũng giúp anh ấy giữ gìn hình tượng người bạn trai hoàn mỹ, sau đó anh ấy muốn đính hôn với người khác, em gánh vác vụ việc lớn như vậy xong rút lui, giờ em tìm được người mình thích vẫn còn nhớ đem trả tín vật đính ước anh ấy tặng lại cho anh ấy. Em tận tình tận nghĩa như thế quả là tình sâu nghĩa nặng, thế mà anh ấy còn bảo em không có trái tim, anh ấy lại còn bảo em không có trái tim chứ! Thật quá đáng! Đúng là càng nghĩ càng bực mình!”
Trước đây Lãng Nhận không hề biết Tần Đĩnh từng léng phéng với cô gái khác, cũng không biết Tần Vân Tuế còn che giấu giúp anh ta, có điều, người thực sự từng yêu một người biết rõ mùi vị yêu một người là thế nào.
Anh cúi xuống nhìn Tần Vân Tuế, cảm thấy cô như bây giờ thật đẹp rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Anh cố ý hỏi: “Tuế Tuế, nếu anh léng phéng với cô khác…”
Lãng Nhận còn chưa nói xong, Tần Vân Tuế đã nhìn anh bằng ánh mắt đầy nguy hiểm: “Em cho anh cơ hội nói lại, anh nhất định phải nghĩ cho kỹ, nhà anh không hề nuôi dạy em trưởng thành đâu nhé…”
Ánh mắt Lãng Nhận nhìn Tần Vân Tuế dịu dàng như nước, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy người này chính là mảnh bổ khuyết phần khuyết thiếu trong ngực anh.
Tần Vân Tuế nói bằng giọng dọa dẫm: “Nếu anh dám ngoại tình thì em cũng dám cắt cái chân thứ ba của anh.”
Anh đứng ở đầu đường dòng người xe cộ qua lại như nước chảy, giữa phố sá sầm uất náo nhiệt, anh chỉ nhìn mỗi đôi môi không ngừng khép mở của Tần Vân Tuế, đây là câu nói hay nhất anh từng nghe. Anh muốn hôn nó.
Tần Vân Tuế giải tỏa xong cơn bực tức mới để ý thấy Lãng Nhận nhìn mình, nhận ra đối phương đang nhìn gì, cô đỏ mặt, nhón chân, hôn phớt một cái…
“Được rồi được rồi, em tuyệt đối không có ý đánh đồng anh với Tần Đĩnh!” Tần Vân Tuế tỏ ý mình hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho anh, “Em ưu tú như thế, hoa dại ngoài kia có thơm cũng chẳng thơm bằng em, anh thấy Tần Đĩnh hối hận rồi chứ.”
Lãng Nhận cười. Anh hiểu Tần Vân Tuế, anh hiểu cô thiếu cảm giác an toàn, hiểu cô hay mượn những câu đùa giỡn để nói ra lời thật lòng.
Ham muốn chiếm hữu cô dành cho anh là thật.
Lãng Nhận lâu rồi không vui vẻ như vậy. Thậm chí còn sinh ra cảm giác thương hại Tần Đĩnh.
Tần Vân Tuế đi đằng trước bỗng quay đầu lại…
“Phải rồi, không phải anh thực sự không biết nấu thịt hấp thính với bò nhúng nước cay đấy chứ?”
Lãng Nhận nhìn về phía Tần Vân Tuế: “Chớ nói với anh là em ở bên anh là vì anh biết nấu cơm.”
Tần Vân Tuế gật gật đầu: “Tất nhiên là vì nguyên nhân này rồi, chứ chẳng lẽ lại là vì em thèm thuồng thân thể của anh hay sao?”
Tần Vân Tuế vừa nói vừa ôm eo Lãng Nhận: “Em còn lâu mới thèm cơ bụng của anh, em chẳng thèm khuôn mặt đẹp trai của anh, em đâu phải người nông cạn như thế…”
Tần Vân Tuế thật sự quá mê chọc anh, hồi còn ít tuổi thì thích bắt nạt anh xem anh bày ra cái vẻ trẻ trâu cả thế giới đều là rác rưởi, riêng mỗi ông đây là tốt đẹp, sau này thì thích xem điệu bộ tức anh ách mà chẳng làm gì được cô của anh.
Còn hiện giờ, cô thích thú làm anh thể hiện ra thật nhiều dáng vẻ hơn nữa.
Cách đó không xa, Tần Đĩnh nhìn bóng dáng hai người đi xa. Trong tay anh ta là tín vật đính ước năm đó anh ta tặng cho Tần Vân Tuế.
Cảm giác lạnh lẽo từ chiếc vòng cổ làm anh nhớ tới rất nhiều chuyện. Năm học cấp ba, không biết vì sao Lãng Nhận và Tuế Tuế lại giảng hòa. Lúc đấy anh ta đã thấy không thoải mái rồi, thật không ngờ Lãng Nhận lại còn dự định tỏ tình với Tuế Tuế vào hôm sinh nhật.
Tần Đĩnh làm một chuyện mà cả đời này anh ta cũng chẳng thể xác định được là đúng hay sai. Ma xui quỷ khiến, anh ta đã bắt chước cách thức tỏ tình của Lãng Nhận.
Quả nhiên anh ta và Tần Vân Tuế thành một đôi. Lúc ấy anh ta nghĩ, anh ta sẽ đối xử tốt với người này trọn đời.
Còn giờ đây, anh ta nhìn hai người đi xa, cái không khí giữa hai người họ trước nay anh ta chưa từng có được, kể cả hồi niên thiếu. Mỗi lần Tần Vân Tuế và Lãng Nhận cãi lộn, đánh nhau đều chân thực, dồi dào sức sống, khác xa khi ở trước mặt anh ta.
Tần Đĩnh đột nhiên nhận ra, anh ta chưa từng có được người ấy.
Trong nháy mắt, anh ta mất sạch toàn bộ sức lực.
Chú thích:
*thịt hấp thính 粉蒸肉 món này từng được nhắc một lần trong truyện “Trời sinh một đôi”, mình quên mất chương mấy rồi. Để tìm lại đã, cách nấu, video cách làm hồi đó đều đã viết rồi. Link cách làm này bằng tiếng Trung nhưng có hình minh họa dễ hiểu: link. Cơ bản là ba chỉ (hoặc ngại béo thì thay bằng thịt chỗ khác) thái lát ướp gia vị rồi trộn với thính rang đem hấp.
*bò nhúng nước cay 水煮牛肉 là một món đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên, thái thịt bò thành lát thật mỏng, ướp với gia vị, chế nước cay đun nóng rồi bắc ra thả bò vào, đun sôi qua lại, đổ ra bát chung với rau xào bên dưới.. Video cách làm: link
*trò ra ngón tay đoán số phạt uống rượu (tiếng Trung: 划拳) từng được chú thích trong truyện “Giới hạn của tuổi trẻ”, mình chẳng nhớ lúc đó mình để tên là gì nữa nên viết luôn cách chơi ra.
*Bạch ngọc lan (tiếng Trung: 白玉兰) thuộc họ mộc lan, là loài hoa biểu tượng của Thượng Hải, hoa nở từ tháng Hai tới tháng Ba, có thể trổ lại vào tháng Bảy, tháng Tám, là loài đặc hữu chỉ có trong môi trường tự nhiên ở Trung Quốc, ban đầu phân bố ở lưu vực sông Dương Tử, ngày nay có mặt ở hầu khắp đất nước. Một giải thưởng phim truyền hình lớn của Trung Quốc được đặt theo tên loài hoa này.
Lãng Nhận và Tần Vân Tuế ở bên nhau.
Tin tức này còn khiến người ta giật mình hơn tin Tần Đĩnh và Tần Vân Tuế chia tay nhau, Tần Vân Tuế bị đuổi khỏi nhà họ Tần.
Bao nhiêu năm qua, hai cái tên Tần Vân Tuế và Lãng Nhận chỉ cần xuất hiện cùng nhau thì từ khóa nhất định là đối chọi gay gắt, khẩu chiến kịch liệt, giao tranh tàn khốc.
Thế mà, họ ở bên nhau. Có người tận mắt nhìn thấy Lãng Nhận đích thân lái xe đi đón Tần Vân Tuế sau đó đeo bảng vẽ giúp cô, hai người nắm tay nhau thân mật, nhìn là biết là một đôi.
“Anh Lãng, hai người ở bên nhau thật đấy à?” Giám đốc Lý rất ngượng, lần trước anh ta còn buôn chuyện của Tần Vân Tuế trước mặt người ta, còn khẳng định Tần Vân Tuế làm tình nhân của Tần Đĩnh, vợ cả thành vợ bé các kiểu.
Đâu có ngờ, giờ đây còn chưa tới một tháng, Tần Vân Tuế không chỉ không làm tình nhân mà còn thu phục được đối thủ một mất một còn ngày xưa.
Giám đốc Lý nuốt nước bọt. Anh ta là đàn em của Lãng Nhận, theo Lãng Nhận từ ngày nhỏ. Phải biết rằng trước đây hai người đó hễ giáp mặt là liền cấu véo đến mức thù sâu hơn biển, có suy diễn thế nào cũng không thể ra được một chút mập mờ. Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên anh Lãng và Tần Vân Tuế chạm mặt, anh Lãng đã bị mất ngay hai chiếc răng cửa. Khoảng thời gian thay răng, mấy tháng ròng anh Lãng không hề nói một câu, chỉ theo dõi Tần Vân Tuế chằm chặp rồi đi đánh Tần Đĩnh, vậy là Tần Đĩnh cũng khuyết mất hai chiếc răng cửa…
Về sau anh Lãng đi nước ngoài, cuộc chiến giữa đôi bên mới hạ hỏa.
Tới khi về nước thì anh Lãng đã là thanh niên nho nhã mặc vét đi giày da, người trong ngành chẳng ai là không khen ngợi phong độ lịch lãm, tư thái quý công tử của Lãng Nhận. Tần Vân Tuế cũng đã trở thành một đóa hồng nóng bỏng, mỗi cử động, mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày đều đẹp mê hồn.
Thế nhưng, chỉ cần hai người đó chạm mặt nhau là y như rằng hiện nguyên hình.
Trong thâm tâm, giám đốc Lý vẫn chẳng mấy tin: “Anh Lãng, anh với Tần… với chị dâu ở bên nhau thật đấy à?”
Lãng Nhận uống chút rượu: “Chuyện này còn giả được à?”
Giám đốc Lý nói đầy thận trọng: “Chẳng phải là tôi sợ cô ấy lại bẫy anh hay sao? Giờ nhà họ Tần như thế, tôi sợ cô ấy lại giở mánh cũ. Anh quên từ nhỏ tới lớn cô ấy toàn gài anh để giúp Tần Đĩnh rồi à?”
Giám đốc Lý nhắc đến chuyện này liền bực mình: “Nhưng tôi thì vẫn nhớ rõ rành rành. Lần đó rõ ràng là Tần Đĩnh khiêu khích chúng ta trước, thế mà Tần Vân Tuế lại đánh anh sứt đầu chảy máu.”
Mắt Lãng Nhận sa sầm, anh không nói tiếng nào, thậm chí không biết mình nên nói gì.
Lãng Nhận về nhà đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tần Vân Tuế về.
Tần Vân Tuế nói cho dù hai người ở bên nhau cũng không nên can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Lãng Nhận thấy trước đây cô bị nhà họ Tần bóc lột quá kinh khủng, vốn đã thương cô, tất nhiên là đồng ý.
Giờ này người vẫn chưa về. Lãng Nhận nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn không gọi điện hỏi.
Thế nhưng, một lúc sau, anh vẫn ra khỏi cửa.
Địa điểm đi sưu tầm tư liệu thực tế của Tần Vân Tuế mấy hôm nay đều cố định.
Lãng Nhận tự mình lái xe, cho xe chạy chầm chậm trên đường, xuyên qua tiếng mọi người chơi ra ngón tay đoán số phạt uống rượu trong quán ăn đêm, cuối cùng tìm được bóng hình quen thuộc ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Tần Vân Tuế đeo bảng vẽ, người đứng cạnh cô chính là Tần Đĩnh.
Lãng Nhận ngồi trong xe nhìn người ở đằng kia.
Nhìn hai người đó chuyện trò vui vẻ, nhìn họ nhìn nhau, tuy không nghe được họ nói gì nhưng lại cảm nhận được sự tách biệt của hai người họ với xung quanh, họ mới là người chung một thế giới.
Trước nay đều thế.
Không giận dữ, chỉ thấy mệt mỏi từng cơn từng cơn kéo tới.
Bất kể anh nỗ lực nhiều bao nhiêu, chỉ cần Tần Đĩnh gọi, cô sẽ quay đầu lại.
Lãng Nhận lấy điện thoại nhắn một tin.
Anh thấy người đằng kia cầm điện thoại đọc tin nhắn rồi gõ chữ.
Lãng Nhận nhanh chóng nhận được hồi âm của đối phương…
“Em đâu thế?”
Tần Vân Tuế: “Em sắp về rồi, buổi tối em muốn ăn thịt hấp thính có được không?”
Lãng Nhận tức quá hóa cười, bừng bừng lửa giận nhắn lại: “Chúng ta chia tay đi.”
Lần này tin nhắn hồi âm của Tần Vân Tuế lại càng tới nhanh hơn: “Ngoan, không biết làm thịt hấp thính không phải là khuyết điểm gì lớn, em không chê anh đâu ha, tối chúng ta ăn bò nhúng nước cay nhé!”
Lãng Nhận: “Chia tay.”
“Bò nhúng nước cay anh cũng không biết nấu à? Chuyện này thì hơi lớn một chút, chúng ta có thể thận trọng cân nhắc thử chuyện chia tay.”
Lúc này Lãng Nhận thực sự là tức điên người.
Lại tới thêm một tin nhắn mới của Tần Vân Tuế: “Đùa anh đấy. Có phải nấu cơm mệt quá không? Lát em lấy hai gói mì, tối nay chúng ta ăn mì gói nhé. Anh muốn ăn bò xào ớt ngâm hay gà hầm nấm?”
“Em cứ việc ăn với bạn trai cũ của em đi, anh không muốn làm bóng đèn của hai người.”
“Thế anh mau xuống xe đi, ba người chúng ta cùng ăn nhé?” Tin nhắn của Tần Vân Tuế tới rất nhanh.
Lãng Nhận ngẩng đầu lên liền thấy Tần Vân Tuế đang vẫy tay gọi anh, tươi cười rực rỡ, đẹp như đóa bạch ngọc lan phơi phới nở giữa mùa xuân hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Lãng Nhận xuống xe đi về phía hai người họ. Tần Vân Tuế cực kỳ tự nhiên đưa bảng vẽ cho anh: “Hôm nay em mệt chết đi được!”
Lãng Nhận lúc này mới để ý tới ánh mắt của Tần Đĩnh đang nhìn họ, thù hằn, đố kị đều có đủ.
Tần Đĩnh nhanh chóng giấu diếm cảm xúc của bản thân, tươi cười chào hỏi: “Giám đốc Lãng, đã lâu không gặp.”
Lãng Nhận chỉ gật gật đầu, lãnh đạm không nói tiếng nào.
Tần Vân Tuế thành thử là người bình thường nhất trong ba người: “Được rồi, đồng chí Tần Đĩnh, anh gặp được em rể anh rồi đấy. Giới thiệu lại nhé, đây là bạn trai em, bạn Lãng Nhận.”
Lãng Nhận thấy lớp vỏ ngụy trang của Tần Đĩnh nứt hẳn ra, ánh mắt anh ta như phát điên: “Tuế Tuế, em đừng vậy mà, anh biết em đang trả thù anh, anh biết anh không nên phát sinh quan hệ với Lý Mai…”
Tần Vân Tuế vẫn tỏ thái độ y như cũ, như thể hoàn toàn không hiểu được Tần Đĩnh vì sao đau khổ như vậy, còn chân thành nói: “Không không, anh đừng hiểu lầm, em không hề trách anh, cũng không hề nghĩ tới chuyện trả thù. Tần gia đã cho em tất thảy, em hiểu rất rõ, thực sự em rất vui…”
Khi trước Lãng Nhận cảm thấy Tần Vân Tuế chẳng để tâm chuyện gì, lúc nào cũng bặt chăng hay chớ, ngay cả anh nói chia tay cô vẫn có thể thảo luận chuyện cơm tối với anh khiến anh cực kỳ đau đầu, còn giờ đây, anh phát hiện ra, khi chuyện này xảy ra với kẻ khác thì quả là làm người ta thấy thật thoải mái.
Lãng Nhận biết vì sao Tần Đĩnh hy vọng Tần Vân Tuế trả thù anh ta, hy vọng Tần Vân Tuế hận anh ta.
Bởi vì, trả thù hay căm hận là minh chứng của phản bội, tình yêu.
Nhưng Tần Vân Tuế không hề có một điều nào. Cho dù Tần Đĩnh ở bên người khác, cho dù Tần Đĩnh phản bội cô vì gia tộc, phản ứng đầu tiên của cô vẫn luôn là nhà họ Tần có ơn với cô, không trả thù, không căm hận.
Chuyện Lãng Nhận nghĩ được, tất nhiên Tần Đĩnh cũng nghĩ được. Trong chớp mắt, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Vân Tuế, em không có trái tim!”
Tần Vân Tuế khó hiểu nhìn Tần Đĩnh nổi giận đùng đùng chạy mất, quay sang nói với Lãng Nhận: “Thật khó hiểu, em tốt với anh ấy như thế, anh ấy lại còn to tiếng với em, còn bảo là em không có trái tim. Dạo này có phải Tần Đĩnh chịu áp lực lớn quá không?”
Lãng Nhận dằn cảm giác mừng rỡ trong lòng xuống, giả vờ khó hiểu: “Sao?”
“Anh thấy đó, em bảo vệ anh ấy từ nhỏ tới lớn, đến khi lớn thì từ bỏ chuyên ngành mình thích theo anh ấy học ngành kinh doanh, anh ấy thỉnh thoảng có léng phéng với cô bé nào, em cũng giúp anh ấy giữ gìn hình tượng người bạn trai hoàn mỹ, sau đó anh ấy muốn đính hôn với người khác, em gánh vác vụ việc lớn như vậy xong rút lui, giờ em tìm được người mình thích vẫn còn nhớ đem trả tín vật đính ước anh ấy tặng lại cho anh ấy. Em tận tình tận nghĩa như thế quả là tình sâu nghĩa nặng, thế mà anh ấy còn bảo em không có trái tim, anh ấy lại còn bảo em không có trái tim chứ! Thật quá đáng! Đúng là càng nghĩ càng bực mình!”
Trước đây Lãng Nhận không hề biết Tần Đĩnh từng léng phéng với cô gái khác, cũng không biết Tần Vân Tuế còn che giấu giúp anh ta, có điều, người thực sự từng yêu một người biết rõ mùi vị yêu một người là thế nào.
Anh cúi xuống nhìn Tần Vân Tuế, cảm thấy cô như bây giờ thật đẹp rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Anh cố ý hỏi: “Tuế Tuế, nếu anh léng phéng với cô khác…”
Lãng Nhận còn chưa nói xong, Tần Vân Tuế đã nhìn anh bằng ánh mắt đầy nguy hiểm: “Em cho anh cơ hội nói lại, anh nhất định phải nghĩ cho kỹ, nhà anh không hề nuôi dạy em trưởng thành đâu nhé…”
Ánh mắt Lãng Nhận nhìn Tần Vân Tuế dịu dàng như nước, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy người này chính là mảnh bổ khuyết phần khuyết thiếu trong ngực anh.
Tần Vân Tuế nói bằng giọng dọa dẫm: “Nếu anh dám ngoại tình thì em cũng dám cắt cái chân thứ ba của anh.”
Anh đứng ở đầu đường dòng người xe cộ qua lại như nước chảy, giữa phố sá sầm uất náo nhiệt, anh chỉ nhìn mỗi đôi môi không ngừng khép mở của Tần Vân Tuế, đây là câu nói hay nhất anh từng nghe. Anh muốn hôn nó.
Tần Vân Tuế giải tỏa xong cơn bực tức mới để ý thấy Lãng Nhận nhìn mình, nhận ra đối phương đang nhìn gì, cô đỏ mặt, nhón chân, hôn phớt một cái…
“Được rồi được rồi, em tuyệt đối không có ý đánh đồng anh với Tần Đĩnh!” Tần Vân Tuế tỏ ý mình hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho anh, “Em ưu tú như thế, hoa dại ngoài kia có thơm cũng chẳng thơm bằng em, anh thấy Tần Đĩnh hối hận rồi chứ.”
Lãng Nhận cười. Anh hiểu Tần Vân Tuế, anh hiểu cô thiếu cảm giác an toàn, hiểu cô hay mượn những câu đùa giỡn để nói ra lời thật lòng.
Ham muốn chiếm hữu cô dành cho anh là thật.
Lãng Nhận lâu rồi không vui vẻ như vậy. Thậm chí còn sinh ra cảm giác thương hại Tần Đĩnh.
Tần Vân Tuế đi đằng trước bỗng quay đầu lại…
“Phải rồi, không phải anh thực sự không biết nấu thịt hấp thính với bò nhúng nước cay đấy chứ?”
Lãng Nhận nhìn về phía Tần Vân Tuế: “Chớ nói với anh là em ở bên anh là vì anh biết nấu cơm.”
Tần Vân Tuế gật gật đầu: “Tất nhiên là vì nguyên nhân này rồi, chứ chẳng lẽ lại là vì em thèm thuồng thân thể của anh hay sao?”
Tần Vân Tuế vừa nói vừa ôm eo Lãng Nhận: “Em còn lâu mới thèm cơ bụng của anh, em chẳng thèm khuôn mặt đẹp trai của anh, em đâu phải người nông cạn như thế…”
Tần Vân Tuế thật sự quá mê chọc anh, hồi còn ít tuổi thì thích bắt nạt anh xem anh bày ra cái vẻ trẻ trâu cả thế giới đều là rác rưởi, riêng mỗi ông đây là tốt đẹp, sau này thì thích xem điệu bộ tức anh ách mà chẳng làm gì được cô của anh.
Còn hiện giờ, cô thích thú làm anh thể hiện ra thật nhiều dáng vẻ hơn nữa.
Cách đó không xa, Tần Đĩnh nhìn bóng dáng hai người đi xa. Trong tay anh ta là tín vật đính ước năm đó anh ta tặng cho Tần Vân Tuế.
Cảm giác lạnh lẽo từ chiếc vòng cổ làm anh nhớ tới rất nhiều chuyện. Năm học cấp ba, không biết vì sao Lãng Nhận và Tuế Tuế lại giảng hòa. Lúc đấy anh ta đã thấy không thoải mái rồi, thật không ngờ Lãng Nhận lại còn dự định tỏ tình với Tuế Tuế vào hôm sinh nhật.
Tần Đĩnh làm một chuyện mà cả đời này anh ta cũng chẳng thể xác định được là đúng hay sai. Ma xui quỷ khiến, anh ta đã bắt chước cách thức tỏ tình của Lãng Nhận.
Quả nhiên anh ta và Tần Vân Tuế thành một đôi. Lúc ấy anh ta nghĩ, anh ta sẽ đối xử tốt với người này trọn đời.
Còn giờ đây, anh ta nhìn hai người đi xa, cái không khí giữa hai người họ trước nay anh ta chưa từng có được, kể cả hồi niên thiếu. Mỗi lần Tần Vân Tuế và Lãng Nhận cãi lộn, đánh nhau đều chân thực, dồi dào sức sống, khác xa khi ở trước mặt anh ta.
Tần Đĩnh đột nhiên nhận ra, anh ta chưa từng có được người ấy.
Trong nháy mắt, anh ta mất sạch toàn bộ sức lực.
Chú thích:
*thịt hấp thính 粉蒸肉 món này từng được nhắc một lần trong truyện “Trời sinh một đôi”, mình quên mất chương mấy rồi. Để tìm lại đã, cách nấu, video cách làm hồi đó đều đã viết rồi. Link cách làm này bằng tiếng Trung nhưng có hình minh họa dễ hiểu: link. Cơ bản là ba chỉ (hoặc ngại béo thì thay bằng thịt chỗ khác) thái lát ướp gia vị rồi trộn với thính rang đem hấp.
*bò nhúng nước cay 水煮牛肉 là một món đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên, thái thịt bò thành lát thật mỏng, ướp với gia vị, chế nước cay đun nóng rồi bắc ra thả bò vào, đun sôi qua lại, đổ ra bát chung với rau xào bên dưới.. Video cách làm: link
*trò ra ngón tay đoán số phạt uống rượu (tiếng Trung: 划拳) từng được chú thích trong truyện “Giới hạn của tuổi trẻ”, mình chẳng nhớ lúc đó mình để tên là gì nữa nên viết luôn cách chơi ra.
*Bạch ngọc lan (tiếng Trung: 白玉兰) thuộc họ mộc lan, là loài hoa biểu tượng của Thượng Hải, hoa nở từ tháng Hai tới tháng Ba, có thể trổ lại vào tháng Bảy, tháng Tám, là loài đặc hữu chỉ có trong môi trường tự nhiên ở Trung Quốc, ban đầu phân bố ở lưu vực sông Dương Tử, ngày nay có mặt ở hầu khắp đất nước. Một giải thưởng phim truyền hình lớn của Trung Quốc được đặt theo tên loài hoa này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook