Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!
-
Chương 8: Động cơ khủng bố người khác
Chàng trai trẻ rực rỡ như ánh mặt trời phát biểu một câu gây ra sóng to gió lớn, Bối Bối cũng liền một câu giải quyết vấn đề.
“Tầng hai là nhà ăn của tập đoàn Thánh Thế, khi đã trở thành nhân viên của công ty, nếu mọi người đói bụng, có thể đến đấy lấy phần cơm. Buổi chiều, phụ trách hướng dẫn các bạn sẽ là Cát tổng, đúng 1: 30 chiều sẽ tập trung tại đây. Tan học!”
Sau đó Bối Bối nâng giày cao gót, kiêu ngạo bước đi, ra khỏi phòng nghe – nhìn, lợi dụng địa hình quen thuộc, quay người đi đến toilet.
Mười phút trôi qua, cô đi xuống tầng 28, xa xa nhìn thấy Elaine cầm hồ sơ văn kiện để đến bàn làm việc của cô.
Elaine là tên tiếng Anh của Tiểu Tôn, bởi vì tên tiếng Trung của cô ấy là Tôn Y Liên
Alice là tên tiếng anh của Tiền Trinh, bởi vì tên tiếng Trung của cô ấy là Tiền Ái Lị.
Lynn là tên tiếng Anh của Bối Bối, được rồi, cô thừa nhận công ty yêu cầu phải sử dụng tên tiếng Anh, mọi người đều có những cái tên khác nhau, nhưng là ít người dùng tên thật.
Nếu không phải Thánh Ân có vốn đầu tư từ nước ngoài, cô sẽ không thể nào hiểu nổi vì sao công ty bắt nhân viên phải có tên tiếng Anh, tên tiếng Anh rất dễ bị trùng nhau.
Công tác ở phòng nhân lực, phải nhớ rất nhiều người, lại còn nhớ cả tên tiếng Anh và tên tiếng Trung, phải thừa nhận công tác càng ngày càng khó khăn!
” Lão đại…… Sắc mặt của chị rất hồng hào! Có vẻ như chị đang rất vui vẻ nha!”
Xem vẻ mặt tiểu lưu manh của tiểu Tôn, chắc chắn rằng, vừa rồi Tiền Trinh xuống đây, đã thì thầm to nhỏ với cô ấy.
Công ty lớn chính là không tốt ở điểm này, quan hệ phức tạp, hơn nữa mỗi người đều rất bát quái, chỉ cần một chuyện nhỏ xíu xảy ra, trên dưới tập đoàn Thánh Ân đều được biết rõ. (bát quái = tin đồn, tám chuyện)
“Đừng có nhiều lời, có việc nói mau, có rắm mau phóng!” Bối Bối nghĩ đến những tin đồn, tâm tình cực kỳ không tốt.
Tiểu Tôn lại tuyệt đối không sợ bộ dáng hung hăng của Bối Bối, cô ấy đã đi theo Bối Bối ba năm, Bối Bối là người như thế nào, Tiểu Tôn chẳng nhẽ còn không hiểu?!
Tiểu Tôn càng thêm nịnh nọt, đặt tay lên bả vai của Bối Bối, tay trái giơ lên văn kiện hồ sơ, nhẹ nhàng nói: “Lão đại, không cần tức giận ha…… Người ta chỉ là đem tập hồ sơ này đến để cho chị xem xét mà thôi!”
Xem như Tiểu Tôn thông minh, Bối Bối tiếp nhận hồ sơ: “Elaine, hôm nay không đi nghe Alice lên lớp sao?”
” Sếp, em rất sợ bục giảng, chị tạm tha cho em đi!”
Bối Bối ngồi xuống: “Em bộ dạng xinh đẹp như vậy, sợ cái gì mà sợ.”
Tiểu Tôn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn như bánh bao, nhăn lại, cô ấy sợ nhất việc bị sếp bắt đứng trên bục giảng, tình nguyện là nhân viên quản lý hồ sơ còn hơn.
“Chị không phải nhất quyết bức em đi giảng bài, chỉ là em phải nghĩ xa hơn, không thể chỉ giới hạn làm việc ở một phương diện nho nhỏ như vậy được.”
“Sếp, em biết chị là tốt với em, nhưng là em thật sự sợ, cứ nghĩ đến dưới bục giảng có rất nhiều người nhìn vào em, mắt em liền biến thành màu đen……”
“Quên đi, em có thể không lên bục giảng, nhưng là về sau những khóa học như vậy, chị muốn em đi quan sát!” Bối Bối thở dài.
Nhìn Tiểu Tôn như trút được gánh nặng, Bối Bối bổ sung:” Giữa trưa mang phần cơm đến văn phòng cho chị……”
“Yes, madam!”
***
Đứng dậy đến bàn trà, lấy một cốc cà phê Maxwell House, Bối Bối ôm chiếc cốc ấm áp ngồi xuống, nhẹ nhàng mở ra tập hồ sơ màu xanh nhạt đặt trên bàn làm việc.
Một gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, với một nụ cười như ánh mặt trời, Họ tên: Đoàn Huy, Giới tính: Nam, Tuổi:22 tuổi
Chậc chậc, Bối Bối nhịn không được phát ra thanh âm cảm thán, tiểu tử này muốn phóng ra ngàn đao giết chết cô sao (không để ý người ta chói mắt cỡ nào, Bối Bối thật thực tế = =), thật trẻ tuổi a.
Bối Bối uống một ngụm cà phê, rồi tiếp tục……
Tốt nghiệp đại học J, hóa ra là khóa dưới của cô a, học khoa máy tính, thạc sĩ quản trị thông tin, nhỏ như vậy đã có một lý lịch rất tốt, rất hứa hẹn a.
Nhìn xuống dòng……
Ôi, được tuyển thẳng vào đại học J, 18 tuổi là quán quân của cuộc thi Game Quốc Gia, giải quyết vấn đề nan giải của máy tính chỉ như chơi một trò chơi, lại còn có hai năm du học bên Mỹ. (Hyan: đúng là truyện a, thật đại thần!)
Thật lợi hại, khó trách vừa tốt nghiệp đã được tiến vào Thánh Thế. Nhưng là, tiểu tử này, sẽ phát triển tốt hơn khi được đem ra nước ngoài chứ?! Vì cái gì lại về nước như vậy?!
Hơn nữa, hắn vừa mới tiến vào đại học J, Bối Bối cũng vừa tốt nghiệp, hai người ở hai thời đại bất đồng.
Cô không hề biết hắn, lại không thù không oán, tiểu tử này đại khái là cảm thấy đùa giỡn với cô rất vui đi……
Bối Bối tổng kết, sau đó nổi giận…… Ánh mắt biến thành hàng ngàn dao nhỏ dường như phóng đến ảnh chụp có nụ cười như ánh mặt trời kia……
Tiểu Tôn thực săn sóc Bối Bối, buổi trưa, đem đến cho cô một hộp cơm sườn xào chua ngọt, nhưng là, cô mới chỉ ăn qua loa mấy miếng, liền ném, thật sự cảm thấy bụng có vấn đề.
Bối Bối ngồi ở bồn cầu toilet, nhìn đến quần lót của cô có chút dấu vết. Đại khái, sau khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, kinh nguyệt của cô liền không đều, thật khó chịu……
Có tiếng mở cửa toilet, có người đi vào, hình như đang soi gương, trang điểm lại, Bối Bối đang định bước ra, suy nghĩ thế nào, lại trở lại ngồi ở bồn cầu.
Có loại thuốc phiện có tên là “Bát quái”, mà toilet ở công ty chính là nơi buôn bán loại thuốc phiện này.
Nữ trùm thuốc phiện: Aiz…… Hứng thú của ta thay đổi rồi!
Nữ độc phiến: Làm sao vậy? Lại có cử nhân nào mới được tạp chí nước ngoài đề cử sao? (Nữ độc phiến = người mua thuốc phiện)
Nữ trùm thuốc phiện: Nếu cử nhân được coi là kim cương, hắn chính là nhân vật nam chính trong bộ phim Titanic!
Tiếng lòng của Bối Bối: Tỷ tỷ, Titanic là phim đã được chiếu rất lâu rồi, nhân vật nam chính đó đã lỗi thời rồi!
Nữ độc phiến: Làm cho cậu mê mẩn như vậy, rốt cuộc là người nào? Nếu không nói, không cho cậu đi chơi……
Nữ trùm thuốc phiện: Được rồi, là Tỉ Hà Di!
Nữ độc phiến: A…… A a…… A a a…… Là chủ tịch mới của công ty chúng ta, từ Mỹ trở về đây?!
Tiếng lòng của Bối Bối: Tỷ tỷ, chị đã xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết rồi, rõ ràng chỉ là CEO (Chief Executive Officer, viết tắt của Tổng giám đốc, Giám đốc điều hành) thôi mà?!
Nữ trùm thuốc phiện (biểu hiện kích thích): Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy là cháu trai của Chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất của Tỉ gia, Tỉ gia a…… Hơn nữa anh ấy mới có 30 tuổi, ảnh chụp ở tạp chí cũng là siêu đẹp trai!! Vẻ mặt kia thật sự rất hoàn mỹ, thực sự rất lạnh lùng! Ông trời ơi, sao lại có người đẹp trai đến vậy, lạnh lùng đến vậy, tớ thiếu chút nữa cầm quyển tạp chí hôn lên……
Nữ độc phiến (nhộn nhịp): Tạp chí nào, tớ cũng muốn xem!
Nữ trùm thuốc phiện (Háo sắc): Không cho a, đây là quyển tạp chí từ nước ngoài chuyển về, tớ phải giữ lấy làm của riêng!
Nữ độc phiến (Tức giận): Không cho tớ cũng chẳng thèm, vài ngày nữa người ta sẽ đến công ty, tớ sẽ được xem người thật! Nói không chừng tớ còn có thể câu dẫn anh ta……
Tiếng lòng của Bối Bối:……
Nữ trùm thuốc phiện: Được rồi, lần sau sẽ đem đến cho cậu xem! Nhưng là không cho phép cậu lấy nó…… Đúng rồi, cậu có biết Biện Bối Bối là HR của bên phòng hành chính không?!
Bối Bối đứng thẳng người, vểnh tai lên nghe!
Nữ độc phiến: làm sao mà tớ biết được?! Bình thường đều gọi mọi người bằng tên tiếng Anh, ai còn nhớ rõ tên tiếng Trung chứ?! Cái người kêu Biện Bối Bối này làm sao vậy?!
Nữ trùm thuốc phiện: Coco ở tầng 36 điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết ở tầng 28, Biện Bối Bối là ai!
Nữ độc phiến: Coco ở tầng 36?! Này háo sắc, cô ấy lại ngắm nghía được soái ca nào sao?!
Nữ trùm thuốc phiện: Cùng là tầng 36, người mới của công ty trò chơi……
Nữ độc phiến: Nữ nhân này đói bụng ăn quàng sao, đã 30 tuổi rồi, còn muốn nhúng chàm người mới tốt nghiệp sao! (Hyan: Ò.Ó không biết là ai mà lại biết người ta 30 tuổi, quá tài >”
Nữ trùm thuốc phiện: Ha ha, nhưng đó thật sự là một cái cực phẩm tiểu soái ca! Buổi trưa, ở nhà ăn, tớ đã có cơ hội chiêm ngưỡng, người kia quả thật rất cao và đẹp trai, nổi bật giữa đám đông, khi tiểu soái ca đó cười rộ lên có thể mê chết bao nhiêu người……
Nữ độc phiến: Thiết…… Tớ thích nam nhân đã có sự nghiệp như chủ tịch Tỉ, chứ không thích người mới xây dựng sự nghiệp!
Nữ trùm thuốc phiện: Cậu muốn mua một con ngựa đen, người ta cũng không cho cậu mua đâu! Tiểu soái ca, lần đầu tiên ở khóa huấn luyện người mới đã nói “Biện Bối Bối tiểu thư, buổi tối có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?!”
Tiếng lòng của Bối Bối:…… Vì sao cô ấy không ở hiện trường, lại có thể biết rõ như vậy?!
Nữ độc phiến: U…… Tiểu soái ca lá gan thật lớn! Biện Bối Bối thật có diễm phúc! Cô ấy thật thuận lợi, tớ khâm phục cô ấy nga!
Bối Bối tiếng lòng:…… đức hạnh của cô?! (từ đức hạnh này trong tiếng Trung thì thường mang nghĩa xấu)
Nữ trùm thuốc phiện: Ừ, cậu có biết Coco đang chuẩn bị tìm từng tầng một ở Thánh Ân, quật ba thước cũng phải đem Biện Bối Bối đào ra! Trước mắt mục tiêu thẳng hướng tầng 28 của chúng ta!
Bối Bối >_
Nữ độc phiến: Trở về tra bản địa chỉ email của mọi người, dù sao tên là tên tiếng Anh nhưng vẫn phải thêm họ tiếng Trung?! Xem ai là ***[email protected] , như vậy phạm vi sẽ được thu hẹp?!
Bối Bối >_
Nữ trùm thuốc phiện: Đúng! Để cho Coco đi nói chuyện với người mới, để hình dung xem Biện Bối Bối hôm nay mặc quần áo gì, sau đó chúng ta sẽ quay lại văn phòng để tìm kiếm……
Bối Bối >_
Nhóm buôn bán “bát quái” sau một lúc trang điểm xinh đẹp liền rời đi, chỉ còn lại Bối Bối ở đằng sau cánh cửa.
Cô không nói gì chỉ nhìn lên trời, nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng! (Hyan: Ở trong nhà cũng có thể nhìn lên trời!! ò.ó Pa: đề nghị muội qua hỏi Phong Nhi ah nha >v
Tất cả các đồng nghiệp ở tầng 28 đều không rõ tên tiếng rung của cô, vì sao ngay cả chưa nói chuyện lần nào, tiểu soái ca có thể nói ra tên họ đầy đủ của cô?!
Cô chỉ nói:” Tôi là huấn luyện chủ quản của các bạn – Lynn”
Mà hắn lại nói là:” Biện Bối Bối tiểu thư, buổi tối có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?!”
Giống như rất quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ……
Bối Bối bị ý nghĩ của mình đả kích, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Sau đó nhìn đến kiểu tóc, áo màu xám, nghĩ đến động cơ kinh khủng của nữ trùm thuốc phiện. Trong gương có một gương mặt càng trở nên trắng bệch, càng giống như người chết……
Bối Bối rửa mặt, thanh tỉnh một chút, quyết định đem việc buổi chiều, Cát tổng đón người mới đến giao cho Tiểu Tôn xử lý, sau đó trực tiếp cùng Triệu tổng xin nghỉ một buổi! Dù sao năm nay, số ngày được phép nghỉ của cô còn chưa có dùng đến.
Ngươi có thuật xuyên tường, ta có thang để lên trời!
Có thể kéo dài được bao lâu cứ kéo dài, đó là phong cách làm người của Biện Bối Bối……
“Tầng hai là nhà ăn của tập đoàn Thánh Thế, khi đã trở thành nhân viên của công ty, nếu mọi người đói bụng, có thể đến đấy lấy phần cơm. Buổi chiều, phụ trách hướng dẫn các bạn sẽ là Cát tổng, đúng 1: 30 chiều sẽ tập trung tại đây. Tan học!”
Sau đó Bối Bối nâng giày cao gót, kiêu ngạo bước đi, ra khỏi phòng nghe – nhìn, lợi dụng địa hình quen thuộc, quay người đi đến toilet.
Mười phút trôi qua, cô đi xuống tầng 28, xa xa nhìn thấy Elaine cầm hồ sơ văn kiện để đến bàn làm việc của cô.
Elaine là tên tiếng Anh của Tiểu Tôn, bởi vì tên tiếng Trung của cô ấy là Tôn Y Liên
Alice là tên tiếng anh của Tiền Trinh, bởi vì tên tiếng Trung của cô ấy là Tiền Ái Lị.
Lynn là tên tiếng Anh của Bối Bối, được rồi, cô thừa nhận công ty yêu cầu phải sử dụng tên tiếng Anh, mọi người đều có những cái tên khác nhau, nhưng là ít người dùng tên thật.
Nếu không phải Thánh Ân có vốn đầu tư từ nước ngoài, cô sẽ không thể nào hiểu nổi vì sao công ty bắt nhân viên phải có tên tiếng Anh, tên tiếng Anh rất dễ bị trùng nhau.
Công tác ở phòng nhân lực, phải nhớ rất nhiều người, lại còn nhớ cả tên tiếng Anh và tên tiếng Trung, phải thừa nhận công tác càng ngày càng khó khăn!
” Lão đại…… Sắc mặt của chị rất hồng hào! Có vẻ như chị đang rất vui vẻ nha!”
Xem vẻ mặt tiểu lưu manh của tiểu Tôn, chắc chắn rằng, vừa rồi Tiền Trinh xuống đây, đã thì thầm to nhỏ với cô ấy.
Công ty lớn chính là không tốt ở điểm này, quan hệ phức tạp, hơn nữa mỗi người đều rất bát quái, chỉ cần một chuyện nhỏ xíu xảy ra, trên dưới tập đoàn Thánh Ân đều được biết rõ. (bát quái = tin đồn, tám chuyện)
“Đừng có nhiều lời, có việc nói mau, có rắm mau phóng!” Bối Bối nghĩ đến những tin đồn, tâm tình cực kỳ không tốt.
Tiểu Tôn lại tuyệt đối không sợ bộ dáng hung hăng của Bối Bối, cô ấy đã đi theo Bối Bối ba năm, Bối Bối là người như thế nào, Tiểu Tôn chẳng nhẽ còn không hiểu?!
Tiểu Tôn càng thêm nịnh nọt, đặt tay lên bả vai của Bối Bối, tay trái giơ lên văn kiện hồ sơ, nhẹ nhàng nói: “Lão đại, không cần tức giận ha…… Người ta chỉ là đem tập hồ sơ này đến để cho chị xem xét mà thôi!”
Xem như Tiểu Tôn thông minh, Bối Bối tiếp nhận hồ sơ: “Elaine, hôm nay không đi nghe Alice lên lớp sao?”
” Sếp, em rất sợ bục giảng, chị tạm tha cho em đi!”
Bối Bối ngồi xuống: “Em bộ dạng xinh đẹp như vậy, sợ cái gì mà sợ.”
Tiểu Tôn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn như bánh bao, nhăn lại, cô ấy sợ nhất việc bị sếp bắt đứng trên bục giảng, tình nguyện là nhân viên quản lý hồ sơ còn hơn.
“Chị không phải nhất quyết bức em đi giảng bài, chỉ là em phải nghĩ xa hơn, không thể chỉ giới hạn làm việc ở một phương diện nho nhỏ như vậy được.”
“Sếp, em biết chị là tốt với em, nhưng là em thật sự sợ, cứ nghĩ đến dưới bục giảng có rất nhiều người nhìn vào em, mắt em liền biến thành màu đen……”
“Quên đi, em có thể không lên bục giảng, nhưng là về sau những khóa học như vậy, chị muốn em đi quan sát!” Bối Bối thở dài.
Nhìn Tiểu Tôn như trút được gánh nặng, Bối Bối bổ sung:” Giữa trưa mang phần cơm đến văn phòng cho chị……”
“Yes, madam!”
***
Đứng dậy đến bàn trà, lấy một cốc cà phê Maxwell House, Bối Bối ôm chiếc cốc ấm áp ngồi xuống, nhẹ nhàng mở ra tập hồ sơ màu xanh nhạt đặt trên bàn làm việc.
Một gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, với một nụ cười như ánh mặt trời, Họ tên: Đoàn Huy, Giới tính: Nam, Tuổi:22 tuổi
Chậc chậc, Bối Bối nhịn không được phát ra thanh âm cảm thán, tiểu tử này muốn phóng ra ngàn đao giết chết cô sao (không để ý người ta chói mắt cỡ nào, Bối Bối thật thực tế = =), thật trẻ tuổi a.
Bối Bối uống một ngụm cà phê, rồi tiếp tục……
Tốt nghiệp đại học J, hóa ra là khóa dưới của cô a, học khoa máy tính, thạc sĩ quản trị thông tin, nhỏ như vậy đã có một lý lịch rất tốt, rất hứa hẹn a.
Nhìn xuống dòng……
Ôi, được tuyển thẳng vào đại học J, 18 tuổi là quán quân của cuộc thi Game Quốc Gia, giải quyết vấn đề nan giải của máy tính chỉ như chơi một trò chơi, lại còn có hai năm du học bên Mỹ. (Hyan: đúng là truyện a, thật đại thần!)
Thật lợi hại, khó trách vừa tốt nghiệp đã được tiến vào Thánh Thế. Nhưng là, tiểu tử này, sẽ phát triển tốt hơn khi được đem ra nước ngoài chứ?! Vì cái gì lại về nước như vậy?!
Hơn nữa, hắn vừa mới tiến vào đại học J, Bối Bối cũng vừa tốt nghiệp, hai người ở hai thời đại bất đồng.
Cô không hề biết hắn, lại không thù không oán, tiểu tử này đại khái là cảm thấy đùa giỡn với cô rất vui đi……
Bối Bối tổng kết, sau đó nổi giận…… Ánh mắt biến thành hàng ngàn dao nhỏ dường như phóng đến ảnh chụp có nụ cười như ánh mặt trời kia……
Tiểu Tôn thực săn sóc Bối Bối, buổi trưa, đem đến cho cô một hộp cơm sườn xào chua ngọt, nhưng là, cô mới chỉ ăn qua loa mấy miếng, liền ném, thật sự cảm thấy bụng có vấn đề.
Bối Bối ngồi ở bồn cầu toilet, nhìn đến quần lót của cô có chút dấu vết. Đại khái, sau khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, kinh nguyệt của cô liền không đều, thật khó chịu……
Có tiếng mở cửa toilet, có người đi vào, hình như đang soi gương, trang điểm lại, Bối Bối đang định bước ra, suy nghĩ thế nào, lại trở lại ngồi ở bồn cầu.
Có loại thuốc phiện có tên là “Bát quái”, mà toilet ở công ty chính là nơi buôn bán loại thuốc phiện này.
Nữ trùm thuốc phiện: Aiz…… Hứng thú của ta thay đổi rồi!
Nữ độc phiến: Làm sao vậy? Lại có cử nhân nào mới được tạp chí nước ngoài đề cử sao? (Nữ độc phiến = người mua thuốc phiện)
Nữ trùm thuốc phiện: Nếu cử nhân được coi là kim cương, hắn chính là nhân vật nam chính trong bộ phim Titanic!
Tiếng lòng của Bối Bối: Tỷ tỷ, Titanic là phim đã được chiếu rất lâu rồi, nhân vật nam chính đó đã lỗi thời rồi!
Nữ độc phiến: Làm cho cậu mê mẩn như vậy, rốt cuộc là người nào? Nếu không nói, không cho cậu đi chơi……
Nữ trùm thuốc phiện: Được rồi, là Tỉ Hà Di!
Nữ độc phiến: A…… A a…… A a a…… Là chủ tịch mới của công ty chúng ta, từ Mỹ trở về đây?!
Tiếng lòng của Bối Bối: Tỷ tỷ, chị đã xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết rồi, rõ ràng chỉ là CEO (Chief Executive Officer, viết tắt của Tổng giám đốc, Giám đốc điều hành) thôi mà?!
Nữ trùm thuốc phiện (biểu hiện kích thích): Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy là cháu trai của Chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất của Tỉ gia, Tỉ gia a…… Hơn nữa anh ấy mới có 30 tuổi, ảnh chụp ở tạp chí cũng là siêu đẹp trai!! Vẻ mặt kia thật sự rất hoàn mỹ, thực sự rất lạnh lùng! Ông trời ơi, sao lại có người đẹp trai đến vậy, lạnh lùng đến vậy, tớ thiếu chút nữa cầm quyển tạp chí hôn lên……
Nữ độc phiến (nhộn nhịp): Tạp chí nào, tớ cũng muốn xem!
Nữ trùm thuốc phiện (Háo sắc): Không cho a, đây là quyển tạp chí từ nước ngoài chuyển về, tớ phải giữ lấy làm của riêng!
Nữ độc phiến (Tức giận): Không cho tớ cũng chẳng thèm, vài ngày nữa người ta sẽ đến công ty, tớ sẽ được xem người thật! Nói không chừng tớ còn có thể câu dẫn anh ta……
Tiếng lòng của Bối Bối:……
Nữ trùm thuốc phiện: Được rồi, lần sau sẽ đem đến cho cậu xem! Nhưng là không cho phép cậu lấy nó…… Đúng rồi, cậu có biết Biện Bối Bối là HR của bên phòng hành chính không?!
Bối Bối đứng thẳng người, vểnh tai lên nghe!
Nữ độc phiến: làm sao mà tớ biết được?! Bình thường đều gọi mọi người bằng tên tiếng Anh, ai còn nhớ rõ tên tiếng Trung chứ?! Cái người kêu Biện Bối Bối này làm sao vậy?!
Nữ trùm thuốc phiện: Coco ở tầng 36 điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết ở tầng 28, Biện Bối Bối là ai!
Nữ độc phiến: Coco ở tầng 36?! Này háo sắc, cô ấy lại ngắm nghía được soái ca nào sao?!
Nữ trùm thuốc phiện: Cùng là tầng 36, người mới của công ty trò chơi……
Nữ độc phiến: Nữ nhân này đói bụng ăn quàng sao, đã 30 tuổi rồi, còn muốn nhúng chàm người mới tốt nghiệp sao! (Hyan: Ò.Ó không biết là ai mà lại biết người ta 30 tuổi, quá tài >”
Nữ trùm thuốc phiện: Ha ha, nhưng đó thật sự là một cái cực phẩm tiểu soái ca! Buổi trưa, ở nhà ăn, tớ đã có cơ hội chiêm ngưỡng, người kia quả thật rất cao và đẹp trai, nổi bật giữa đám đông, khi tiểu soái ca đó cười rộ lên có thể mê chết bao nhiêu người……
Nữ độc phiến: Thiết…… Tớ thích nam nhân đã có sự nghiệp như chủ tịch Tỉ, chứ không thích người mới xây dựng sự nghiệp!
Nữ trùm thuốc phiện: Cậu muốn mua một con ngựa đen, người ta cũng không cho cậu mua đâu! Tiểu soái ca, lần đầu tiên ở khóa huấn luyện người mới đã nói “Biện Bối Bối tiểu thư, buổi tối có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?!”
Tiếng lòng của Bối Bối:…… Vì sao cô ấy không ở hiện trường, lại có thể biết rõ như vậy?!
Nữ độc phiến: U…… Tiểu soái ca lá gan thật lớn! Biện Bối Bối thật có diễm phúc! Cô ấy thật thuận lợi, tớ khâm phục cô ấy nga!
Bối Bối tiếng lòng:…… đức hạnh của cô?! (từ đức hạnh này trong tiếng Trung thì thường mang nghĩa xấu)
Nữ trùm thuốc phiện: Ừ, cậu có biết Coco đang chuẩn bị tìm từng tầng một ở Thánh Ân, quật ba thước cũng phải đem Biện Bối Bối đào ra! Trước mắt mục tiêu thẳng hướng tầng 28 của chúng ta!
Bối Bối >_
Nữ độc phiến: Trở về tra bản địa chỉ email của mọi người, dù sao tên là tên tiếng Anh nhưng vẫn phải thêm họ tiếng Trung?! Xem ai là ***[email protected] , như vậy phạm vi sẽ được thu hẹp?!
Bối Bối >_
Nữ trùm thuốc phiện: Đúng! Để cho Coco đi nói chuyện với người mới, để hình dung xem Biện Bối Bối hôm nay mặc quần áo gì, sau đó chúng ta sẽ quay lại văn phòng để tìm kiếm……
Bối Bối >_
Nhóm buôn bán “bát quái” sau một lúc trang điểm xinh đẹp liền rời đi, chỉ còn lại Bối Bối ở đằng sau cánh cửa.
Cô không nói gì chỉ nhìn lên trời, nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng! (Hyan: Ở trong nhà cũng có thể nhìn lên trời!! ò.ó Pa: đề nghị muội qua hỏi Phong Nhi ah nha >v
Tất cả các đồng nghiệp ở tầng 28 đều không rõ tên tiếng rung của cô, vì sao ngay cả chưa nói chuyện lần nào, tiểu soái ca có thể nói ra tên họ đầy đủ của cô?!
Cô chỉ nói:” Tôi là huấn luyện chủ quản của các bạn – Lynn”
Mà hắn lại nói là:” Biện Bối Bối tiểu thư, buổi tối có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?!”
Giống như rất quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ……
Bối Bối bị ý nghĩ của mình đả kích, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Sau đó nhìn đến kiểu tóc, áo màu xám, nghĩ đến động cơ kinh khủng của nữ trùm thuốc phiện. Trong gương có một gương mặt càng trở nên trắng bệch, càng giống như người chết……
Bối Bối rửa mặt, thanh tỉnh một chút, quyết định đem việc buổi chiều, Cát tổng đón người mới đến giao cho Tiểu Tôn xử lý, sau đó trực tiếp cùng Triệu tổng xin nghỉ một buổi! Dù sao năm nay, số ngày được phép nghỉ của cô còn chưa có dùng đến.
Ngươi có thuật xuyên tường, ta có thang để lên trời!
Có thể kéo dài được bao lâu cứ kéo dài, đó là phong cách làm người của Biện Bối Bối……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook