Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!
-
Chương 48: Vĩnh viễn hoàn thắng yêu nghiệt
Lúc ánh mặt trời lại lần nữa xuyên thấu qua bức màn tiến vào phòng
ngủ, Tỉ Hà Di mờ mịt không muốn mở mắt, xoay người sờ soạng xung quanh,
thân thể mềm mại đáng lý nên nằm bên cạnh lại không thấy.
Anh cau mày, rất không kiên nhẫn mở mắt ra, lại phát hiện tiểu nữ nhân đang ở trước tủ quần áo bày bán xếp đếm.
Chỉ thấy cô không ngừng lật qua lật lại đám quần áo, thường thường đem một vài cái ném ra, sau đó mở một cánh tủ khác, chuẩn bị cầm quần áo bỏ vào trong.
“Em đang làm gì? Ngăn tủ kia là anh dùng!”
Bối Bối ngơ ngác nhìn ngăn tủ nhét đầy đồ, nhớ rõ bên này vốn chỉ rải rác vài bộ quần áo mùa hè a!
“Vì sao anh lại có nhiều quần áo như vậy?!” Cô bi phẫn quay đầu, chỉ vào người đàn ông đang nằm trên giường: “Vì sao quần áo của anh còn nhiều hơn quần áo của em?!”
Đôi mắt đen như ngọc của Tỉ Hà Di nhẹ đảo qua ngăn tủ quần áo của cô, thoải mái trả lời: “Đó là bởi vì quần áo của em quá ít!”
Anh đứng dậy đi đến phòng tắm: “Hơn nữa anh chỉ mang theo một ít đồ thường dùng, hầu hết toàn bộ còn để lại Thánh Điển.”
Phốc……
Đây là lời nói của người bình thường a?!
Bối Bối giận dữ, trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh, trong đầu thầm tính toán tài chính của bản thân, nếu đảm nhiệm chức vị Tổng phụ trách, như vậy sẽ phải đối mặt rất nhiều trường hợp công khai, cũng nên chú ý hình tượng một chút.
Cô cũng không thể như trước kia, bảo trì trạng thái hạ thấp cực điểm, giữ nguyên một bộ đen tuyền hình tượng “Diệt Tuyệt sư thái”, như vậy là đem mặt mũi của chính mình quăng.
Nhưng vì còn phải trả tiền ngân hàng, duy trì cuộc sống, cô cũng chỉ còn lại một chút tiền nhỏ, làm sao có thể đầu tư vào mua quần áo cao cấp bây giờ?!
Bối Bối cầm sổ tiết kiệm cùng ví da, ngẩng đầu rơi lệ……
Buồn chán đem ví da bỏ vào túi xách, cô chạy vào phòng tắm, nhìn yêu nghiệt đang đánh răng hỏi: “Cái kia, tiền lương tháng này của em là bao nhiêu?”
Miệng đầy kem đánh răng yêu nghiệt giơ ra năm ngón tay, Bối Bối khóc: “Chỉ có năm trăm sao?!”
Tỉ Hà Di muốn sặc, nhổ đi bọt kem lặp lại: “Là gấp năm lần!”
Bối Bối⊙.⊙
“Hơn nữa là gấp năm lần lương chính!”
Bối Bối⊙o⊙
Chủ quản huấn luyện Thánh Thế, kiêm quản lí HR Thánh Du, gấp năm lần lương chính… trong đầu Bối Bối hiện ra một con số kinh người.
Nửa ngày sau, Bối Bối mang bộ mặt như bị rút gân, ngây ngô cười bắt tay vào mơ ước nói: “Thiệt nhiều tiền…. Em coi như đã trở thành người có tiền!”
Sau đó lại nửa ngày nữa mới phản ứng lại đây, số tiền đó bây giờ cô còn chưa có, như vậy hôm nay phải làm sao bây giờ?!
Bi thương đấm tường……
Sớm biết như vậy sẽ không đem hai mươi vạn mượn của Long Điện trả lại cho Tỉ yêu nghiệt, dù sao anh cũng có nhiều tiền như vậy!
Mang theo ý nghĩ vô sỉ như vậy, Bối Bối lại trộm ngắm yêu nghiệt có tiền đang rửa mặt, cảm giác cả người hắn đều tỏa ra thứ ánh sáng của kim cương lấp lánh.
Mà nay Kim cương Vương Lão Ngũ ở ngay trong nhà cô, dùng phòng tắm của cô đánh răng rửa mặt……
Đôi mắt của Bối Bối liền sáng lên, ôm lấy thắt lưng anh, đem mặt tựa vào tấm lưng rộng lớn mà dùng sức cọ cọ: “Hà Di, chắc anh không nghĩ để cho bạn gái mình làm mất mặt mình chứ?!”
“Ừ?!” Tỉ Hà Di xoay người, buồn cười nhìn tiểu nữ nhân đang nép ở trong lòng đã biến thân thành mèo không xương Bối Bối.
“Anh có muốn giúp em đầu tư một chút quần áo đẹp, giầy, túi xách, còn có vật dụng linh tinh gì đó…..” Cô chớp chớp mắt to, vô tội nói.
“Lúc trước không phải vẫn liều chết bồi thường tiền cho anh sao?!” Anh đùa nghịch gãi gãi cằm cô.
_ _
“Kia không giống với, lúc trước thân phận anh không giống với bây giờ!”
“Sao?” Anh nhướn mi, bày ra vẻ mặt muốn được chỉ rõ hơn: “Thận phận như thế nào lại không giống nhau?”
“Lúc trước anh là thái tử gia, là Boss đại nhân, là đối tượng một đêm tình…. Hiện tại, những thân phận đó anh đều không phải! Anh là người đàn ông của em – Biện Bối Bối!” Bối Bối bày ra bộ dáng cao ngạo, bễ nghễ nói: “Cho nên, của anh chính là của em, của em vẫn là của em!”
“Nói lại lần nữa xem!”
“Nói cái gì? Của anh chính là của em, của em vẫn là của em!”
Tỉ Hà Di yên lặng nhìn cô chăm chú, con ngươi tối đen lóe lên u quang, nhìn vẻ mặt chíp bông của Bối Bối…..
Cô do dự một chút, đỏ mặt nói: “Hay là nói, anh cái gì cũng không phải, là người đàn ông của em?!”
Ánh mắt của Tỉ Hà Di lóe sáng, đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Bối Bối có chút ngạc nhiên, sau đó trong lòng yên lặng rơi lệ: Vì sao anh muốn cô nói lời lẽ buồn nôn như vậy?! Vì sao lời nói làm mất mặt như vậy, còn muốn cô nói hai lần?!
= =
Cuối cùng, lúc Bối Bối chuẩn bị đi ra ngoài, thấy trong ví da lại lóe ra thẻ vàng kim lấp lánh.
“A……”
Bối Bối chân chó chạy tới bên người kim chủ, ánh mắt lóe sáng: “Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải nói của anh chính là của em, của em cũng vẫn là của em?” Tỉ Hà Di mở máy tính ra, một tay vuốt nhẹ lên tóc cô: “Nhớ rõ trở về sớm một chút đấm bóp lưng cho anh!”
“Ừ…..” Cô vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, trong lòng rạo rực hạnh phúc, có bạn trai thật tốt!
“Giả dạng hầu gái!”
Phốc……
Bối Bối nằm đường ngoài bậc thềm.
囧
“Tắc kè hoa” (Biến Sắc Long) một nhóm ba người đi dạo trên đường Hoài Giang, giữa trưa chọn một quán cà phê nhỏ để ăn cơm, sau đó lại thẳng tiến bách hóa T.I, lưu lại cả một buổi chiều.
T.I là bách hóa xây dựng cuối tháng chín năm ngoái, chuyên bày bán các loại trang sức phẩm xa hoa nhất thế giới, vô cùng nổi danh. Không chỉ có trang phục mốt các loại mà còn có linh kiện, trang sức, mĩ phẩm, toàn bộ đều là các nhãn hàng hàng đầu.
Nơi này tuy trưng bày đơn giản, các loại trang phục theo mốt xếp cạnh nhau ở lầu 1, lầu hai thì giống như triển lãm bày ra các kiểu giày, túi xách, phụ kiện, so sánh với những trung tâm mua sắm đèn đuốc trang hoàng khác thì nơi này hoàn toàn lộ ra vẻ thanh lịch, cùng một chút bí ẩn mang theo thoải mái.
Bối Bối mua mấy bộ quần áo, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng, cũng mất nhiều thời gian để giản lược một số thứ không cần thiết, tránh tiêu mất khoản tiền quá lớn, cô chỉ chú trọng ăn mặc chỉnh thể mà thôi.
“Bây giờ cậu có thể đi tiếp Nữ hoàng Anh được rồi!” Long Điện cười nhạo cô, chính mình cũng lựa chọn vài chiếc áo khoác mỏng cùng phụ kiện đi kèm.
Chỉ có Sắc Nha ở một bên ôm lấy phiếu giá, ai oán thì thào: “Cái này có thể đổi được bao nhiêu tranh BL và GV a?!” (BL: truyện Boy Love; GV: Gay Video)
Vị tiểu thư bán hàng xinh đẹp ở một bên tà mắt nhìn cô.
─.─||||
Đến khi ngồi trong nhà ăn ‘Thần thoại Hy Lạp’ đã là lúc đèn đuốc mới lên, đối diện nhà ăn là khu nghê hồng Giang Minh Châu ánh sáng ngọc lấp lánh chiều rọi sang.
Sắc Nha đã đói bụng đến mức không chịu được, đưa bánh nướng với lạc rang nhét vào trong miệng, một bên phun phì phì hỏi: “A Biến, trước kia không phải cậu rất ít khi mua quần áo đắt tiền sao? Hiện tại có cơ hội tiêu tiền của nam nhân như vậy, sao không mua nhiều một chút?!”
“Đủ mặc là được, đã muốn tiêu thật nhiều tiền!” Bối Bối đau lòng ┬_┬.
“Cái rắm….Namnhân nhà cậu có tiền như vậy, tiền ngày hôm nay cậu tiêu hắn căn bản không để vào trong mắt?!”
Sắc Nha một tay cắn bánh bao, một tay cầm menu xem xét, nhân viên phục vụ ở bên cạnh bị hành động thô lỗ của cô kích thích nhíu mày.
“Việc này cậu sẽ không hiểu được. Tuy rằng anh ấy để cho tớ lãng phí tiền bạc, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ làm vậy!” Bối Bối xoa bóp cổ: “Chu Lập Ba từng nói: làm việc gì cũng không thể quá, quá chính là sai, thì sẽ là ‘sai lầm’!”
“Cái rắm…. Không cần nhắc đến đồng chí Ba Ba vĩ đại……”
Bối Bối cười khanh khách, quay đầu nhìn Long Điện nói: “Đúng rồi, ngày mai tớ được nhận lương, chờ khi nào lấy được tiền, tớ đem hai mươi vạn trả lại cho cậu, sau đó mua tặng anh ấy cái gì bây giờ?!”
Long Điện cầm vỏ bao thuốc lá xoay tròn, cười đáp: “Không vội, hiện tại tớ cũng không thiếu tiền. Tốt nhất là cậu cứ lo nghĩ xem nên mua cái gì cho nam nhân nhà cậu đi…..”
Bối Bối = =
Ngẫm lại thì, Tỉ yêu nghiệt cái gì cũng không thiếu!
“Đợi chút, trừ bỏ những thứ vừa rồi, cho thêm một phần phần thịt bò đông, một phần thịt lợn nướng tình yêu, một phần cá lăng nướng!” Sắc Nha nói liền một hơi, rồi lại kéo nhân viên phục vụ, lại quay đầu hướng Bối Bối hét: “Nhận tiền lương sao?! Bữa này cậu trả!”
Bối Bối= =
Sắc Nha cậu đúng là thích đổ dầu vào lửa, thích bỏ đá xuống giếng – chị em tốt!
“A….. Cậu lại không ăn tiểu xử nam sao?! Cái loại này thực tươi mới ướt át, xanh miết đáng yêu tiểu xử nam! Hơn nữa còn là cái loại này trơn mềm cúc hoa…..” Sắc Nha chảy nước miếng, hai tay nắm chặt kích động hét lớn: “A……. Mãnh a…… muốn chết……”
(Pup: Sắc tỷ quả thực sắc! Em muốn theo tỷ học tập! >.
Bối Bối = =
“Hơn nữa cậu nói học đệ bốn mắt kia cũng là một nhân tài a! Nếu hắn và tiểu xanh miết ở chung một chỗ, trạch nam cùng xử nam, sẽ là cỡ nào nhiệt huyết!” Sắc Nha bị hình ảnh mây mưa gió bão trong tưởng tượng kích thích, lại lần nữa rống to: “A…… Mãnh a….. muốn chết………”
Bối Bối = =
“Biến, cậu xác định?”
Bối Bối nhìn Long Lưu Ly, cô ấy có ý gì?!
Long Lưu Ly uống một ngụm rượu, lấy một điếu Saint Laurent, đang muốn châm một cây thuốc, lại nhớ ra đây là nhà hàng cấm thuốc lá, cảm thấy phiền toái, ném đi zippo, thuốc lá vẫn kẹp giữa hai ngón tay, liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm bình rượu trên bàn.
Bối Bối mỉm cười, ánh mắt rõ ràng: “Đúng vậy, tớ xác định.”
Long Lưu Ly bỏ thuốc lá vào hộp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lạnh hừ một tiếng: “Hào môn thế gia không phải dễ dàng tiến vào đâu! Giống như Long gia so với Tỉ gia chỉ là nhà giàu mới nổi, nhưng năm đó chẳng phải cũng trộm lấy tóc của tớ đi xét nghiệm DNA, trưởng bối còn muốn bức mẹ tớ ký khế ước vĩnh viễn không thừa hưởng một chút gia sản. Bởi vì chảy trong người dòng máu của Long gia, tên của tớ mới được ghi lại trên gia phả, mà mẹ tớ thì lại không có, ngay cả sau này trăm tuổi cũng không thể được cùng lão nhân an táng cùng một chỗ. Bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào đều có thể cướp đi thứ gì đó trên tay cậu hoặc người nào đó thuộc về cậu. Trên người cậu giống như đã bị khắc lại ấn kí, vĩnh viễn kém một bậc!”
(Pup: Chết tiêt Long gia! Làm cho Long Điện tỷ tỷ thực thương tâm. Đầu tiên là Long lão gia để cho con gái phải chịu ủy khuất như vậy. Tiếp đến là Long ‘đại tiểu thư’ đến chồng của em gái mà cũng muốn cướp, rồi đến ‘Long nhị tử’ đầu óc heo chỉ biết phỉ báng người khác… Cuối cùng là cái tên Tô Triết kia, rót đầy tâm Long Điện tỷ tỷ rồi lại cưới người khác! Đi chết đi!)
Câu nói cuối cùng dường như nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi, lộ ra thật sâu thống hận…….
Bối Bối cùng là lần đầu tiên nghe chính miệng Lưu Ly nói ra tình cảnh năm đó, cho dù không có chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng có thể tượng tượng đoạn đường này thật gập ghềnh mà gian nan.
Long Điện vì mẹ mà ẩn nhẫn nhiều lắm, hôm nay nhắc nhở cô cũng là một lần vạch lại vết thương cũ kia.
Bối Bối lau đi nước mắt, cầm lấy bàn tay đang xiết chặt khăn ăn.
“Cám ơn cậu, Lưu Ly! Nhưng là mẹ mình đã từng nói…..” Cô ngẩng đầu, gương mặt thanh tú tràn đầy tự tin, từng chữ một nhấn mạnh: “Đường do mình chọn, quỳ cũng phải đi hết!”
Long Lưu Ly đốt một cây thuốc, nhìn ánh mắt sáng như sao của cô…….
“Hai người làm sao vậy?! Chỉ là A Biến tìm được một tên nam nhân có tiền mà thôi…….” Sắc Nha đột nhiên nhớ tới cái gì, lục lọi trong ba lô mang theo, sau đó lấy ra một gói lễ vật to đùng nhét vào trong tay Bối Bối: “Đây, thiếu chút nữa quên đưa cho cậu! Tam đại pháp bảo dạy chồng, cam đoan hắn sẽ ngoan ngoãn làm M!” (M: nôm na là người nằm dưới =]]~)
Bối Bối không hiểu ra sao, lễ vật của Sắc Nha bao giờ cũng là trên trời dưới đất hiếm có, gì mà tam đại pháp bảo dạy chồng?!
Vừa mở ra gói to liền hộc máu…..
Nến thơm!
Roi da!!
Vòng lục lạc!!!
***
Đem bao lớn bao nhỏ linh tinh về nhà, Bối Bối ngồi phịch trên sô pha, Tỉ Hà Di thú vị xem xét những thứ gì đó cô mua về.
Máy tính ở trước mặt đang truy cập vào trang chủ của diễn đàn ‘Bát quái thoại Thánh Thế’, ai cũng đang chăm chú chờ kết quả: [Chờ ngươi đặt cược: Hoa hậu của Thánh Thế sẽ thuộc về ai?!]
Có một ID khiến cho Bối Bối chú ý.
[Ta có người ở trên]: Đặt 120 bát quái tệ cho Tỉ Hà Di thắng, nói cho mọi người biết cùng đi theo ta đặt cho Boss đại nhân là chuẩn xác đấy! Bản nhân khi đó cùng Biện Bối Bối tiến vào Thánh Thế làm việc, dắt tay nhau đi qua sóng to gió lớn, có được tin tức trực tiếp! Nói trắng ra là, ta… có người ở trên!
Phốc……. Là Carol.
Bối Bối lau mồ hôi, không phải cô ấy bảo chỉ đặt 10 bát quái tệ thôi sao? Như thế nào lại gia tăng đến 120 cái?!
Nhưng tỉ lệ 1 ăn 150 a, thực sự rất hấp dẫn người ta a! Nếu là cô, cô cũng sẽ cố gắng đặt cược một ván bài toàn thắng.
Có điểm thèm thuồng nhìn tài sản của [Ta là Giroro] còn lại 80 bát quái tệ, cô vụng trộm đem 80 bát quái tệ này tặng cho [A Biến], sau đó rất nhanh thoát ra, rồi đăng nhập lại.
“Em đang làm gì thế?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Bối Bối có tật giật mình, “Bá!” một tiếng, đem máy tính đóng lại, nịnh nọt quay đầu: “À… Suy nghĩ xem sau khi nhận được lương tháng này em nên mua cho anh lễ vật gì thì tốt!”
Tiểu nữ nhân ngốc, nghĩ rằng anh không thấy được cô vừa làm gì sao? Màn hình hiện rõ một dòng chữ nổi bật…..
[A Biến]: 80 bát quái tệ đặt cược Tỉ yêu nghiệt toàn thắng!
Toàn thắng?!
Có một dòng nước ấm chảy qua Tỉ Hà Di, anh dịu dàng đưa tay đeo gì đó vòng lên cổ cô: “Không phải em đã tặng rồi sao?
Ách?! Đã tặng rồi?! Cô đưa cái gì rồi?!
Bối Bối không rõ ràng cúi xuống nhìn xem anh vừa đeo cái gì lên cổ mình……
Phốc……
Lục lạc…… Vòng lục lạc!!!
Khóe miệng của Tỉ Hà Di cong vút, một tay cầm toàn bộ gói to lễ vật của Sắc Nha, một tay ôm lấy Bối Bối hướng phòng ngủ đi đến. “Hầu gái đeo vòng lục lạc cũng còn rất đáng yêu!”
Dọc theo đường đi vang lên âm thanh đinh đang, cùng với tiếng Bối Bối bi thương kêu rên: “Người ta không cần làm M!”
Nhưng yêu nghiệt đại nhân luôn toàn thắng, không phải sao?! Amen……
Anh cau mày, rất không kiên nhẫn mở mắt ra, lại phát hiện tiểu nữ nhân đang ở trước tủ quần áo bày bán xếp đếm.
Chỉ thấy cô không ngừng lật qua lật lại đám quần áo, thường thường đem một vài cái ném ra, sau đó mở một cánh tủ khác, chuẩn bị cầm quần áo bỏ vào trong.
“Em đang làm gì? Ngăn tủ kia là anh dùng!”
Bối Bối ngơ ngác nhìn ngăn tủ nhét đầy đồ, nhớ rõ bên này vốn chỉ rải rác vài bộ quần áo mùa hè a!
“Vì sao anh lại có nhiều quần áo như vậy?!” Cô bi phẫn quay đầu, chỉ vào người đàn ông đang nằm trên giường: “Vì sao quần áo của anh còn nhiều hơn quần áo của em?!”
Đôi mắt đen như ngọc của Tỉ Hà Di nhẹ đảo qua ngăn tủ quần áo của cô, thoải mái trả lời: “Đó là bởi vì quần áo của em quá ít!”
Anh đứng dậy đi đến phòng tắm: “Hơn nữa anh chỉ mang theo một ít đồ thường dùng, hầu hết toàn bộ còn để lại Thánh Điển.”
Phốc……
Đây là lời nói của người bình thường a?!
Bối Bối giận dữ, trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh, trong đầu thầm tính toán tài chính của bản thân, nếu đảm nhiệm chức vị Tổng phụ trách, như vậy sẽ phải đối mặt rất nhiều trường hợp công khai, cũng nên chú ý hình tượng một chút.
Cô cũng không thể như trước kia, bảo trì trạng thái hạ thấp cực điểm, giữ nguyên một bộ đen tuyền hình tượng “Diệt Tuyệt sư thái”, như vậy là đem mặt mũi của chính mình quăng.
Nhưng vì còn phải trả tiền ngân hàng, duy trì cuộc sống, cô cũng chỉ còn lại một chút tiền nhỏ, làm sao có thể đầu tư vào mua quần áo cao cấp bây giờ?!
Bối Bối cầm sổ tiết kiệm cùng ví da, ngẩng đầu rơi lệ……
Buồn chán đem ví da bỏ vào túi xách, cô chạy vào phòng tắm, nhìn yêu nghiệt đang đánh răng hỏi: “Cái kia, tiền lương tháng này của em là bao nhiêu?”
Miệng đầy kem đánh răng yêu nghiệt giơ ra năm ngón tay, Bối Bối khóc: “Chỉ có năm trăm sao?!”
Tỉ Hà Di muốn sặc, nhổ đi bọt kem lặp lại: “Là gấp năm lần!”
Bối Bối⊙.⊙
“Hơn nữa là gấp năm lần lương chính!”
Bối Bối⊙o⊙
Chủ quản huấn luyện Thánh Thế, kiêm quản lí HR Thánh Du, gấp năm lần lương chính… trong đầu Bối Bối hiện ra một con số kinh người.
Nửa ngày sau, Bối Bối mang bộ mặt như bị rút gân, ngây ngô cười bắt tay vào mơ ước nói: “Thiệt nhiều tiền…. Em coi như đã trở thành người có tiền!”
Sau đó lại nửa ngày nữa mới phản ứng lại đây, số tiền đó bây giờ cô còn chưa có, như vậy hôm nay phải làm sao bây giờ?!
Bi thương đấm tường……
Sớm biết như vậy sẽ không đem hai mươi vạn mượn của Long Điện trả lại cho Tỉ yêu nghiệt, dù sao anh cũng có nhiều tiền như vậy!
Mang theo ý nghĩ vô sỉ như vậy, Bối Bối lại trộm ngắm yêu nghiệt có tiền đang rửa mặt, cảm giác cả người hắn đều tỏa ra thứ ánh sáng của kim cương lấp lánh.
Mà nay Kim cương Vương Lão Ngũ ở ngay trong nhà cô, dùng phòng tắm của cô đánh răng rửa mặt……
Đôi mắt của Bối Bối liền sáng lên, ôm lấy thắt lưng anh, đem mặt tựa vào tấm lưng rộng lớn mà dùng sức cọ cọ: “Hà Di, chắc anh không nghĩ để cho bạn gái mình làm mất mặt mình chứ?!”
“Ừ?!” Tỉ Hà Di xoay người, buồn cười nhìn tiểu nữ nhân đang nép ở trong lòng đã biến thân thành mèo không xương Bối Bối.
“Anh có muốn giúp em đầu tư một chút quần áo đẹp, giầy, túi xách, còn có vật dụng linh tinh gì đó…..” Cô chớp chớp mắt to, vô tội nói.
“Lúc trước không phải vẫn liều chết bồi thường tiền cho anh sao?!” Anh đùa nghịch gãi gãi cằm cô.
_ _
“Kia không giống với, lúc trước thân phận anh không giống với bây giờ!”
“Sao?” Anh nhướn mi, bày ra vẻ mặt muốn được chỉ rõ hơn: “Thận phận như thế nào lại không giống nhau?”
“Lúc trước anh là thái tử gia, là Boss đại nhân, là đối tượng một đêm tình…. Hiện tại, những thân phận đó anh đều không phải! Anh là người đàn ông của em – Biện Bối Bối!” Bối Bối bày ra bộ dáng cao ngạo, bễ nghễ nói: “Cho nên, của anh chính là của em, của em vẫn là của em!”
“Nói lại lần nữa xem!”
“Nói cái gì? Của anh chính là của em, của em vẫn là của em!”
Tỉ Hà Di yên lặng nhìn cô chăm chú, con ngươi tối đen lóe lên u quang, nhìn vẻ mặt chíp bông của Bối Bối…..
Cô do dự một chút, đỏ mặt nói: “Hay là nói, anh cái gì cũng không phải, là người đàn ông của em?!”
Ánh mắt của Tỉ Hà Di lóe sáng, đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Bối Bối có chút ngạc nhiên, sau đó trong lòng yên lặng rơi lệ: Vì sao anh muốn cô nói lời lẽ buồn nôn như vậy?! Vì sao lời nói làm mất mặt như vậy, còn muốn cô nói hai lần?!
= =
Cuối cùng, lúc Bối Bối chuẩn bị đi ra ngoài, thấy trong ví da lại lóe ra thẻ vàng kim lấp lánh.
“A……”
Bối Bối chân chó chạy tới bên người kim chủ, ánh mắt lóe sáng: “Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải nói của anh chính là của em, của em cũng vẫn là của em?” Tỉ Hà Di mở máy tính ra, một tay vuốt nhẹ lên tóc cô: “Nhớ rõ trở về sớm một chút đấm bóp lưng cho anh!”
“Ừ…..” Cô vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, trong lòng rạo rực hạnh phúc, có bạn trai thật tốt!
“Giả dạng hầu gái!”
Phốc……
Bối Bối nằm đường ngoài bậc thềm.
囧
“Tắc kè hoa” (Biến Sắc Long) một nhóm ba người đi dạo trên đường Hoài Giang, giữa trưa chọn một quán cà phê nhỏ để ăn cơm, sau đó lại thẳng tiến bách hóa T.I, lưu lại cả một buổi chiều.
T.I là bách hóa xây dựng cuối tháng chín năm ngoái, chuyên bày bán các loại trang sức phẩm xa hoa nhất thế giới, vô cùng nổi danh. Không chỉ có trang phục mốt các loại mà còn có linh kiện, trang sức, mĩ phẩm, toàn bộ đều là các nhãn hàng hàng đầu.
Nơi này tuy trưng bày đơn giản, các loại trang phục theo mốt xếp cạnh nhau ở lầu 1, lầu hai thì giống như triển lãm bày ra các kiểu giày, túi xách, phụ kiện, so sánh với những trung tâm mua sắm đèn đuốc trang hoàng khác thì nơi này hoàn toàn lộ ra vẻ thanh lịch, cùng một chút bí ẩn mang theo thoải mái.
Bối Bối mua mấy bộ quần áo, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng, cũng mất nhiều thời gian để giản lược một số thứ không cần thiết, tránh tiêu mất khoản tiền quá lớn, cô chỉ chú trọng ăn mặc chỉnh thể mà thôi.
“Bây giờ cậu có thể đi tiếp Nữ hoàng Anh được rồi!” Long Điện cười nhạo cô, chính mình cũng lựa chọn vài chiếc áo khoác mỏng cùng phụ kiện đi kèm.
Chỉ có Sắc Nha ở một bên ôm lấy phiếu giá, ai oán thì thào: “Cái này có thể đổi được bao nhiêu tranh BL và GV a?!” (BL: truyện Boy Love; GV: Gay Video)
Vị tiểu thư bán hàng xinh đẹp ở một bên tà mắt nhìn cô.
─.─||||
Đến khi ngồi trong nhà ăn ‘Thần thoại Hy Lạp’ đã là lúc đèn đuốc mới lên, đối diện nhà ăn là khu nghê hồng Giang Minh Châu ánh sáng ngọc lấp lánh chiều rọi sang.
Sắc Nha đã đói bụng đến mức không chịu được, đưa bánh nướng với lạc rang nhét vào trong miệng, một bên phun phì phì hỏi: “A Biến, trước kia không phải cậu rất ít khi mua quần áo đắt tiền sao? Hiện tại có cơ hội tiêu tiền của nam nhân như vậy, sao không mua nhiều một chút?!”
“Đủ mặc là được, đã muốn tiêu thật nhiều tiền!” Bối Bối đau lòng ┬_┬.
“Cái rắm….Namnhân nhà cậu có tiền như vậy, tiền ngày hôm nay cậu tiêu hắn căn bản không để vào trong mắt?!”
Sắc Nha một tay cắn bánh bao, một tay cầm menu xem xét, nhân viên phục vụ ở bên cạnh bị hành động thô lỗ của cô kích thích nhíu mày.
“Việc này cậu sẽ không hiểu được. Tuy rằng anh ấy để cho tớ lãng phí tiền bạc, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ làm vậy!” Bối Bối xoa bóp cổ: “Chu Lập Ba từng nói: làm việc gì cũng không thể quá, quá chính là sai, thì sẽ là ‘sai lầm’!”
“Cái rắm…. Không cần nhắc đến đồng chí Ba Ba vĩ đại……”
Bối Bối cười khanh khách, quay đầu nhìn Long Điện nói: “Đúng rồi, ngày mai tớ được nhận lương, chờ khi nào lấy được tiền, tớ đem hai mươi vạn trả lại cho cậu, sau đó mua tặng anh ấy cái gì bây giờ?!”
Long Điện cầm vỏ bao thuốc lá xoay tròn, cười đáp: “Không vội, hiện tại tớ cũng không thiếu tiền. Tốt nhất là cậu cứ lo nghĩ xem nên mua cái gì cho nam nhân nhà cậu đi…..”
Bối Bối = =
Ngẫm lại thì, Tỉ yêu nghiệt cái gì cũng không thiếu!
“Đợi chút, trừ bỏ những thứ vừa rồi, cho thêm một phần phần thịt bò đông, một phần thịt lợn nướng tình yêu, một phần cá lăng nướng!” Sắc Nha nói liền một hơi, rồi lại kéo nhân viên phục vụ, lại quay đầu hướng Bối Bối hét: “Nhận tiền lương sao?! Bữa này cậu trả!”
Bối Bối= =
Sắc Nha cậu đúng là thích đổ dầu vào lửa, thích bỏ đá xuống giếng – chị em tốt!
“A….. Cậu lại không ăn tiểu xử nam sao?! Cái loại này thực tươi mới ướt át, xanh miết đáng yêu tiểu xử nam! Hơn nữa còn là cái loại này trơn mềm cúc hoa…..” Sắc Nha chảy nước miếng, hai tay nắm chặt kích động hét lớn: “A……. Mãnh a…… muốn chết……”
(Pup: Sắc tỷ quả thực sắc! Em muốn theo tỷ học tập! >.
Bối Bối = =
“Hơn nữa cậu nói học đệ bốn mắt kia cũng là một nhân tài a! Nếu hắn và tiểu xanh miết ở chung một chỗ, trạch nam cùng xử nam, sẽ là cỡ nào nhiệt huyết!” Sắc Nha bị hình ảnh mây mưa gió bão trong tưởng tượng kích thích, lại lần nữa rống to: “A…… Mãnh a….. muốn chết………”
Bối Bối = =
“Biến, cậu xác định?”
Bối Bối nhìn Long Lưu Ly, cô ấy có ý gì?!
Long Lưu Ly uống một ngụm rượu, lấy một điếu Saint Laurent, đang muốn châm một cây thuốc, lại nhớ ra đây là nhà hàng cấm thuốc lá, cảm thấy phiền toái, ném đi zippo, thuốc lá vẫn kẹp giữa hai ngón tay, liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm bình rượu trên bàn.
Bối Bối mỉm cười, ánh mắt rõ ràng: “Đúng vậy, tớ xác định.”
Long Lưu Ly bỏ thuốc lá vào hộp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lạnh hừ một tiếng: “Hào môn thế gia không phải dễ dàng tiến vào đâu! Giống như Long gia so với Tỉ gia chỉ là nhà giàu mới nổi, nhưng năm đó chẳng phải cũng trộm lấy tóc của tớ đi xét nghiệm DNA, trưởng bối còn muốn bức mẹ tớ ký khế ước vĩnh viễn không thừa hưởng một chút gia sản. Bởi vì chảy trong người dòng máu của Long gia, tên của tớ mới được ghi lại trên gia phả, mà mẹ tớ thì lại không có, ngay cả sau này trăm tuổi cũng không thể được cùng lão nhân an táng cùng một chỗ. Bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào đều có thể cướp đi thứ gì đó trên tay cậu hoặc người nào đó thuộc về cậu. Trên người cậu giống như đã bị khắc lại ấn kí, vĩnh viễn kém một bậc!”
(Pup: Chết tiêt Long gia! Làm cho Long Điện tỷ tỷ thực thương tâm. Đầu tiên là Long lão gia để cho con gái phải chịu ủy khuất như vậy. Tiếp đến là Long ‘đại tiểu thư’ đến chồng của em gái mà cũng muốn cướp, rồi đến ‘Long nhị tử’ đầu óc heo chỉ biết phỉ báng người khác… Cuối cùng là cái tên Tô Triết kia, rót đầy tâm Long Điện tỷ tỷ rồi lại cưới người khác! Đi chết đi!)
Câu nói cuối cùng dường như nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi, lộ ra thật sâu thống hận…….
Bối Bối cùng là lần đầu tiên nghe chính miệng Lưu Ly nói ra tình cảnh năm đó, cho dù không có chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng có thể tượng tượng đoạn đường này thật gập ghềnh mà gian nan.
Long Điện vì mẹ mà ẩn nhẫn nhiều lắm, hôm nay nhắc nhở cô cũng là một lần vạch lại vết thương cũ kia.
Bối Bối lau đi nước mắt, cầm lấy bàn tay đang xiết chặt khăn ăn.
“Cám ơn cậu, Lưu Ly! Nhưng là mẹ mình đã từng nói…..” Cô ngẩng đầu, gương mặt thanh tú tràn đầy tự tin, từng chữ một nhấn mạnh: “Đường do mình chọn, quỳ cũng phải đi hết!”
Long Lưu Ly đốt một cây thuốc, nhìn ánh mắt sáng như sao của cô…….
“Hai người làm sao vậy?! Chỉ là A Biến tìm được một tên nam nhân có tiền mà thôi…….” Sắc Nha đột nhiên nhớ tới cái gì, lục lọi trong ba lô mang theo, sau đó lấy ra một gói lễ vật to đùng nhét vào trong tay Bối Bối: “Đây, thiếu chút nữa quên đưa cho cậu! Tam đại pháp bảo dạy chồng, cam đoan hắn sẽ ngoan ngoãn làm M!” (M: nôm na là người nằm dưới =]]~)
Bối Bối không hiểu ra sao, lễ vật của Sắc Nha bao giờ cũng là trên trời dưới đất hiếm có, gì mà tam đại pháp bảo dạy chồng?!
Vừa mở ra gói to liền hộc máu…..
Nến thơm!
Roi da!!
Vòng lục lạc!!!
***
Đem bao lớn bao nhỏ linh tinh về nhà, Bối Bối ngồi phịch trên sô pha, Tỉ Hà Di thú vị xem xét những thứ gì đó cô mua về.
Máy tính ở trước mặt đang truy cập vào trang chủ của diễn đàn ‘Bát quái thoại Thánh Thế’, ai cũng đang chăm chú chờ kết quả: [Chờ ngươi đặt cược: Hoa hậu của Thánh Thế sẽ thuộc về ai?!]
Có một ID khiến cho Bối Bối chú ý.
[Ta có người ở trên]: Đặt 120 bát quái tệ cho Tỉ Hà Di thắng, nói cho mọi người biết cùng đi theo ta đặt cho Boss đại nhân là chuẩn xác đấy! Bản nhân khi đó cùng Biện Bối Bối tiến vào Thánh Thế làm việc, dắt tay nhau đi qua sóng to gió lớn, có được tin tức trực tiếp! Nói trắng ra là, ta… có người ở trên!
Phốc……. Là Carol.
Bối Bối lau mồ hôi, không phải cô ấy bảo chỉ đặt 10 bát quái tệ thôi sao? Như thế nào lại gia tăng đến 120 cái?!
Nhưng tỉ lệ 1 ăn 150 a, thực sự rất hấp dẫn người ta a! Nếu là cô, cô cũng sẽ cố gắng đặt cược một ván bài toàn thắng.
Có điểm thèm thuồng nhìn tài sản của [Ta là Giroro] còn lại 80 bát quái tệ, cô vụng trộm đem 80 bát quái tệ này tặng cho [A Biến], sau đó rất nhanh thoát ra, rồi đăng nhập lại.
“Em đang làm gì thế?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Bối Bối có tật giật mình, “Bá!” một tiếng, đem máy tính đóng lại, nịnh nọt quay đầu: “À… Suy nghĩ xem sau khi nhận được lương tháng này em nên mua cho anh lễ vật gì thì tốt!”
Tiểu nữ nhân ngốc, nghĩ rằng anh không thấy được cô vừa làm gì sao? Màn hình hiện rõ một dòng chữ nổi bật…..
[A Biến]: 80 bát quái tệ đặt cược Tỉ yêu nghiệt toàn thắng!
Toàn thắng?!
Có một dòng nước ấm chảy qua Tỉ Hà Di, anh dịu dàng đưa tay đeo gì đó vòng lên cổ cô: “Không phải em đã tặng rồi sao?
Ách?! Đã tặng rồi?! Cô đưa cái gì rồi?!
Bối Bối không rõ ràng cúi xuống nhìn xem anh vừa đeo cái gì lên cổ mình……
Phốc……
Lục lạc…… Vòng lục lạc!!!
Khóe miệng của Tỉ Hà Di cong vút, một tay cầm toàn bộ gói to lễ vật của Sắc Nha, một tay ôm lấy Bối Bối hướng phòng ngủ đi đến. “Hầu gái đeo vòng lục lạc cũng còn rất đáng yêu!”
Dọc theo đường đi vang lên âm thanh đinh đang, cùng với tiếng Bối Bối bi thương kêu rên: “Người ta không cần làm M!”
Nhưng yêu nghiệt đại nhân luôn toàn thắng, không phải sao?! Amen……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook