Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!
Chương 1: Tối hôm qua cô đã 419 sao?!

Ào ào ào….. Gì vậy, là ai sớm như vậy đã tắm rửa, quấy rầy giấc ngủ quý giá của cô.

Mở mắt lim dim, nhìn lên trên trần nhà, là những chùm đèn được tạo hình rất nghệ thuật, hình như là được thiết kế theo kiến trúc của người Italia, cô đã từng rất thèm muốn nhà của mình được thiết kế theo kiểu này trong một thời gian dài. Dám trang trí hoa văn đồ dùng trong nhà như thế này, được, rất có đẳng cấp.

Mơ hồ dời mắt khỏi trần nhà, cô nhìn ga trải giường bằng chất liệu tơ tằm màu sô-cô-la, đầu giường bừa bộn hai chiếc gối đầu cũng là cùng một màu sắc và được làm bằng chất liệu tơ tằm cao cấp.

Tơ tằm, thật mềm mại, thật thoải mái, cô híp mắt, thỏa mãn xoay người ở trên giường, sau đó mới xoay người ngồi dậy.

1,2,3, đầu gỗ!

Shock! trước mặt Biện Bối Bối bây giờ không phải là cửa sổ chói mắt, cũng không phải cảnh những người xếp hàng đông như kiến ở các tòa nhà.

Mà là ngoài cửa sổ kia có một tòa nhà nhìn rất quen mắt, đó là nơi mỗi ngày cô đến đó làm việc, tầng 38 của cao ốc Thánh Ân.

Phòng ngủ có cửa sổ bằng kính sáng chói rực rỡ, nằm ở chính giữa vùng đất thương mại, gần với cao ốc Thánh Ân, nhà ở chung cư cao cấp……

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, cô hiện tại đang ở tại phòng ngủ của nơi ở truyền thuyết “Tuyệt thế Thánh Điển”?!

Không có khả năng đi…… Cô dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt……

Cửa sổ nhìn ra được cao ốc Thánh Ân không có biến mất, giống như bức tường kính đen bề ngoài phản xạ ánh mặt trời.

Nhớ ngày đó “Tuyệt thế Thánh Điển” được xây xong, Biện Bối Bối chỉ có thể ở dưới chân nó, chảy nước miếng nhìn lên, nó phát ra ánh hào quang như những viên kim cương sáng chói màu đen.

Nhưng là từ bên ngoài nhìn qua thấy tường kính có màu đen không thể nhìn thấy bên trong, nhưng đổi góc độ khác, nhìn từ trong phòng nhìn ra, kính liền biến thành trong suốt, thật đúng là bên trong Thánh Điển a!

Trong truyền thuyết nó là nơi cực kỳ nổi tiếng, cực kỳ sang trọng, tiện nghi, có thể đem so sánh với các khách sạn bảy sao khác, được gọi là căn hộ cao cấp kinh điển, cũng giống như cao ốc Thánh Ân cao 38 tầng, nhưng lại chỉ có 76 hộ, dù có bỏ ra hàng trăm ngàn Nhân dân tệ một mét vuông cũng khó có thể ở tại “Tuyệt thế Thánh Điển” này !( Thở gấp……)

Biện Bối Bối phát 囧, để chứng thực, cô lấy hai tay tự đánh vào mình hai cái, đồng thời đối với bắp đùi hung hăng cấu hai cái.

Không sai, đau đến mức có thể rơi lệ rồi!

Kích động rời khỏi giường, bắp đùi lại truyền đến một trận đau đớn, gót chân mềm nhũn, lảo đảo hướng về phía trước. Cô ” Phốc” một tiếng, ngã nhào về hướng cửa sổ, tạo ra một cảnh tượng vồ ếch.

Thủy Tinh lạnh như băng tiếp xúc với thân thể làm cho cô cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng trong nháy mắt, cô giật mình , trực tiếp nhảy ra xa cái cửa sổ.

Cho dù biết người ở bên ngoài không nhìn tới bên trong được, nhưng đứng ở nơi mặt trời chiếu sáng chói như vậy, cửa kính tưởng chừng như là trong suốt, cũng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Cô rùng mình một cái, đỏ mặt.

Đợi chút, □? (Yuu: Cái này nhìn giống chữ “khẩu” lắm! Ý nghĩa hẳn là há hốc mồm ra vì kinh ngạc đi!! Pa: *gật gù* ta nghĩ đây giống 1 cái icon) ! Kia, kia……. cái phản chiếu ở cửa kính…….. là bộ ngực trắng như tuyết của cô.

Một con quạ đen bay qua cửa sổ, ngó vào, cạc cạc cười lạnh, “……”.

Run run chậm rãi xoay người, suy nghĩ lại, cô vĩnh viễn cũng không có khả năng hạ quyết tâm quyết định đèn ngủ đầy tính nghệ thuật như thế.

Biện Bối Bối tự nhận bản thân chỉ là một người Tiểu Bạch (nhỏ bé, nhút nhát), nhưng không phải đần độn, không có việc gì lại đem tiền ra để chơi nha!

Ga trải giường của cô cũng không phải màu nâu sôcôla, chưa kể đến đó lại là lụa tơ tằm, cuối tuần vừa rồi nàng vừa thay ga trải giường cho hợp với thời tiết, vải bông màu tím hình mèo hello kitty, vậy không tốt sao?!

Ở dưới cái gối kia là một chiếc quần ren nhìn thật quen mắt, kia không phải quần tam giác nhỏ của cô, ngày thường cô gọi nó thân mật là ” Tiểu ác ma” sao ?!

Hai chân bắt đầu dao động ……

Còn có ở trên giường kia giống như chính là dấu vết của tối qua, cái gì đó có màu thẫm đông đông?!

Tiếng thét chói ta bị mắc kẹt trong cổ họng……

Ầm ầm, ông trời! Chuyện lớn xảy ra rồi!

Cô chợt cảm thấy hoa mắt ù tai, như kiểu máy đánh chữ kiểu cổ đánh từng chữ tách tách trong đầu, cuối cùng ở chỗ trống trong tờ giấy đánh ra ba con số cực lớn: 419.(*)

Ha ha…… Ào ào…… Ha ha a…… Ào ào ào ào……

Tiếng nước thật thần kỳ, còn có thể phối hợp với tiếng cười ha ha ngây ngô từ chính cô phát ra, cứng ngắc quẹo phải đầu, nghe được tiếng cổ rắc rắc.

Bên phải giống như là một phòng tắm trong suốt, hơi nước dày đặc trắng xóa, thấp thoáng hiện ra một dáng người cao lớn, không hề nghi ngờ đây là nam nhân.

Thời đại này, phát sinh 419 không hề dọa người, dọa người chính là ngày hôm sau tỉnh lại phải đối mặt với người đó!

Biện Bối Bối im lặng khóe miệng run rẩy, tại thời điểm một nén nhang còn không kịp đốt, cô liền nhảy lên trên giường, nhanh chóng đem quần lót mặc vào, kia cách phòng ngủ ba bước chính là cái váy đen của cô.

Ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, mục tiêu tiếp theo chính là cái áo ngực bị vứt ở ghế sô pha.

Cô bối rối tìm cách mặc quần áo, một bên không đầu không đuôi nghĩ, ngay cả khi còn học đại học phải chạy trăm mét trong các cuộc đua, cô cũng không cảm thấy mệt thế này.

Đang chạy ra để lấy quần vào về mặc “Bing” một tiếng, đầu cô đập vào cửa phòng, cô ngã vào phòng ngủ, trước mắt tối đen, nước mắt chảy ra như suối, tay chân vung loạn.

Cái gì mà đầu gỗ, chuyên môn dùng để giết người thôi?!

Sau đó, cô lại nhìn thấy được chiếc đèn ngủ nghệ thuật sáng rực rỡ, cả một chuỗi ánh sáng nối liền nhau thành một bức tranh trên tường. Một bể cá thủy tinh hình thoi, đột nhiên bể cá bị vỡ nước chảy ra ngoài, và hàng chục những chú cá cảnh nhiệt đới đổ ra ngoài theo, phe phẩy cái đuôi ở trên sàn.

Trong lúc cô đang bàng hoàng không biết phải làm gì, một chai rượu vang nho từ trên bàn, anh dũng ngã xuống, phát ra một tiếng nổ, ở trước mặt của cô.

Khói tràn ngập, khắp căn phòng là một đống hỗn độn ……

Biện Bối Bối há hốc mồm, trợn tròn mắt……

Nhìn lại chỗ rượu vang đổ trên mặt đất, nhìn lại cái bể cá, bức tranh và đèn ngủ, tính toán qua loa một chút, phí tổn này chắc phải mất đến hai mươi vạn. Bối Bối bắt đầu tính toán, số tiền này sẽ mua được rất nhiều thịt heo, laptop Sony, đi du lịch Hàn Quốc……

Thật cẩn thận, cô tránh chai rượu vừa bị đổ, đi đến bàn trà, Bối Bối ra vẻ trấn định, đem áo ngực mặc vào người.

Sau đó, gót chân như nhũn ra, cô chống đỡ không được liền ngã xuống sô pha, mông chạm phải một vật cứng, sinh đau!

Đưa tay ra tìm, lấy ra được một chiếc cốc thủy Tinh, cô nhìn chiếc cốc rồi cười lạnh.

Căn phòng hỗn độn nhưng yên tĩnh, tiếng nước ở trong nhà tắm dường như đã ngừng lại, nhìn qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ, Bối Bối có thể nhìn thấy hơi nước ở phòng tắm có chút phân tán, bóng đen cao lớn đã dần dần hiện ra một đường cong thân thể đẹp như được chạm khắc.

Trong đầu Biện Bối Bối hiện tại toàn là một màu đen, nếu như cô bị bắt gặp ngay tại chỗ không phải sẽ càng thê thảm sao?!

Không kịp tự hỏi, cũng bất chấp tóc bay tán loạn, quần áo không chỉnh, Bối Bối trong tay cầm một cái cốc, bỏ chạy thục mạng ra khỏi cửa.

Trong đầu còn đang rối rắm nghĩ về hai mươi vạn, cô còn có thiệt nhiều những khoản vay a a a a a…… Đùa ư, lúc này không trốn nên chờ đến khi nào nữa?!

Mặc dù đô thị phồn hoa này mỗi đêm đều phát sinh 419, nhưng là nó có ấn tượng như vậy không?!

Cô muốn chết……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương