Di Hòa ôm một vò rượu to chạy đến gốc cây đào.

Nữ tử như nàng tiên giáng trần giờ phút này lại ngồi trên táng cây đào, trông thật tịch mịch. Chiếc váy dài màu đỏ được thiết kế xẻ tà để lộ ra một bên chân trắng trẻo mịn màng.

“ Rượu của người", hắn cúi đầu nói.

Hàn Sương Mai không nhìn hắn, chỉ khẽ nói:” Trăng hôm nay sáng thật". Khi nói câu này, nàng cúi đầu, có cơn gió thổi qua, mấy lọn tóc che đi khuôn mặt nàng.

Di Hòa ngước mắt nhìn lên, gật đầu đáp" Rất sáng". Sau đó, cũng rời đi.

Hàn Sương Mai lặng im, nàng vẫn ngồi ở đó. Đôi mắt phượng có chút xa xăm.

Không biết Hữu Quốc tới từ bao giờ, hắn tựa đầu vào cây đối diện nàng cũng không ồn ào.

“ Ngươi vẫn chưa quay về phủ vương gia của ngươi à?”, nàng nhếch mép nói.

Dưới ánh trăng, bóng dáng hắn hiện rõ trên mắtj đất. Mái tóc dài màu tím bị gió thổi tán loạn, đôi mắt yêu nghiệt của hắn cũng mang nét cười nhẹ. Phải chăng là do nàng đã say, hay vì trăng đêm nay mờ ảo quá mà nàng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình thật dịu dàng.

“ Gió lạnh, nàng không nên ngồi ở đó", hắn nhẹ giỏng bảo.

Nàng bật cười:” Gío lạnh, không bằng lòng người lạnh".

Hữu Quốc một bước liền yên tọa ngồi bên cạnh nàng. Hắn đưa tay, vén đi những sợi tóc trên mặt nàng, giọng nói ấm áp reo vào lòng người:” Theo ta đi “.

Hàn Sương Mai nhìn hắn, nàng không phải đứa ngốc. Nàng biết rõ, rất rõ hắn thích nàng. Và quan trọng hơn nữa, hắn biết người nàng để trong lòng là ai.

Hữu Quốc cẩn thận quan sát, nàng không đáp chỉ im lặng uống hết vò rượu trong tay.Một lúc sau mới khẽ nói:” Ngươi về đi".

Tập tin gởi kèm:
60-464D3934C37Fjpeg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương