Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
-
Chương 28
Edit: Rabbitlyn
Beta: Như Bình
Đại Bảo bị từ hôn. Lúc Hà Hoa biết tin này chạy về nhà, thì Đại Bảo đang bị cha cô khóa cửa nhốt trong phòng, cậu ta sốt ruột chạy tới chạy lui, cửa sổ bị những thanh gỗ chặn lại, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cố gắng phá cửa và rống to phẫn nộ.
Hà Hoa kéo mẹ cô đến nhà bếp, hỏi chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt mẹ cô lo âu nói: “Sáng sớm hôm nay cha Tú Nhi cùng với hai cậu trai trẻ mang sính lễ đến trả, nói là việc hôn nhân này coi như chưa bao giờ xảy ra.”
Hà Hoa nói: “Sao lại nói như vậy chứ, chớp mắt đến mùa thu là đã thành hôn, đang tốt lành sao tự dưng lại từ hôn? Năm mới rồi Đại Bảo còn mang đồ đi chúc tết cơ mà?”
Mẹ Hà Hoa thở dài: “Thời gian xảy ra chuyện là vừa sang năm mới… Tiểu Tú Nhi đi theo người nhà lên trấn trên họp chợ, dáng dấp của con bé xinh xắn thuần khiết nên đã lọt vào mắt xanh đại thiếu gia của Triệu lão gia trấn trên. Qua mười lăm tháng Giêng này sẽ mời bà mối đến nhà họ Trương hỏi vợ, nói là muốn nạp thêm thiếp. Nhà họ Trương tất nhiên là không quan tâm, vì không nói đến việc Tú Nhi đã đính hôn với Đại Bảo, mà bản thân việc hôn nhân này không có cửa thành công. Một người con gái tốt ai lại muốn làm thiếp cho người khác chứ.”
“Tuy nhiên bà mối kia lại nói đại thiếu phu nhân nhà họ Triệu là một con ma bệnh, gả vào họ Triệu nhiều năm như vậy chỉ sinh được một đứa con gái, hai năm nay không thể sinh thêm được đứa nào nữa, sợ là không thể qua nỗi năm nay mà về chầu trời. Tú Nhi tuy là gả đến làm thiếp, nhưng chờ đại thiếu phu nhân kia qua đời, năm sau Tú Nhi sinh con trai cho đại thiếu gia thì bảo đảm sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ cả. Lão phu nhân nhà họ Triệu mất từ sớm, đến lúc đó Tiểu Tú Nhi chính thức trở thành chủ mẫu trong nhà.”
“Nhà họ Triệu ở trong huyện cũng có uy tín và danh tiếng, nghe nói huyện thái gia cũng phải nể mặt họ vài phần, gả vào nhà này làm phu nhân, thế nào cũng tốt hơn là gả cho nhà anh nông dân cả ngày ướt đẫm mồ hôi, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhà họ Trương lúc ấy cũng đã động lòng, do dự mất hai ba tháng, cuối cùng cũng đồng ý, rồi họ chạy tới đây từ hôn .”
Hà Hoa nghe xong tức giận nói: “Cha con đâu? Cha con đồng ý sao?”
Mẹ Hà Hoa nói: “Còn có thể làm gì nữa, con cũng hiểu tính tình cha con lúc ấy phát hỏa như thế nào. Nhưng người nhà họ Trương đã có chuẩn bị kỹ trước khi đến, nói ngày đó cha con đã nhận sính lễ gả con cho Lưu Phú Quý, đến cuối cùng chẳng phải cũng hủy hôn gả con gái cho… Ai…” Mẹ Hà Hoa nói còn chưa hết, nuốt nửa câu sau lại.
Sắc mặt Hà Hoa tối sầm, không nói nên lời. Chẳng phải đúng vậy sao, trong mắt người ngoài, cha cô vì nửa mẫu ruộng mà trả sính lễ cho nhà người ta, đem con gái của mình gả cho kẻ ngốc, thì nhà người ta sao không thể đem con gái mình gả cho nhà khác tốt hơn chứ? Đại thiếu gia nhà họ Triệu tốt xấu gì cũng đọc sách mấy năm, hiểu biết chữ nghĩa, gia đình vừa có nhà cửa vừa có sản nghiệp, tốt hơn rất nhiều so với nhà cô.
Trong phòng, Đại Bảo còn đang ầm ầm phá cửa, đổi giọng điệu gào to: “Mẹ! Mẹ mở cửa cho con! Mở cửa ra!! Con muốn đi tìm Trương Vượng Tài nói cho ra lẽ! Ông ta dựa vào đâu! Dựa vào đâu! Con phải liều mạng với ông ta! Nếu ông ta dám đem Tú Nhi gả cho người khác! Con sẽ lấy đao làm thịt ông ta! Con liều mạng với ông ta!”
Mẹ Hà Hoa nghe xong ôm ngực rơi lệ, khóc ròng: “Làm thế nào cho tốt đây, đang yên đang lành lại tự dưng xảy ra chuyện này… Trước đó nhận được thư của Hạnh Hoa nói con bé đã có thai, trong lòng mẹ còn đang vui vẻ, còn cảm thấy mọi việc tốt lắm rồi, nhà ta coi như ai cũng đã được như ý… Ai ngờ hết chuyện này lại đến chuyện khác… đúng là sao chổi giáng xuống mà, vừa sang năm đã có chuyện náo loạn, nay lại thêm chuyện của Đại Bảo nữa…”
Hà Hoa vội vàng khuyên nhủ: “Mẹ đừng sốt ruột, chẳng phải cha con đã đi cùng chú ba đến nhà họ Trương sao, từ từ nói chuyện với người ta, biết đâu bọn họ có thể thay đổi tâm ý… Dù nhà họ Triệu giàu có, nhưng đại thiếu gia kia cũng đã hơn ba mươi, Tiểu Tú Nhi mới mười lăm tuổi, không xứng một chút nào. Nhà họ Trương nhất thời tối mắt vì tiền, chưa biết chừng còn có lối thoát…”
Lúc cô đang nói những lời này, liền nghe cạch một tiếng, cửa bị xô ra. Hai người vội vàng chạy ra ngoài xem, lại thấy cha Hà Hoa xanh mặt đi vào nhà.
Đại Bảo ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh, yên lặng lắng nghe một chút, rồi hét lớn: “Cha! Cha! Thế nào rồi! Có phải nhà họ Trương đồng ý rồi hay không! Không hủy hôn nữa đúng không!”
Cha Hà Hoa đen mặt giận dữ: “Sau này không ai được phép nhắc đến nhà họ Trương trước mặt tao!”
Lời vừa nói ra cho thấy việc này có lẽ đã không thể cứu vãn được, mối quan hệ này xem như hoàn toàn cắt đứt.
Trong phòng, Đại Bảo rống lên một tiếng phẫn nộ và tuyệt vọng, theo sau đó là tiếng đập vỡ đồ đạc. Tiếng tức giận mắng chửi kia khiến cho Hà Hoa cảm thấy khiếp đảm, cô thấy lúc này nếu thả Đại Bảo ra, em cô thật sự có thể đi giết người. Cuối cùng tiếng la mắng tức giận kia lại hóa thành gào khóc tuyệt vọng, nghe mà khiến người ta đau lòng, giống như Đại Bảo đang bị cắt từng thớ da thịt trên người mình. Hà Hoa đến cửa phòng khuyên giải an ủi, lại bị Đại Bảo không biết tốt xấu mắng cho một trận, Hà Hoa không lên tiếng trả lời cứ đứng vậy không đi, chỉ lẳng lặng đứng nghe, chỉ mong em trai mắng đến mệt mỏi, đem tất cả uất ức trong lòng mắng ra hết may ra mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Đại Bảo bị cha Hà Hoa nhốt tròn một tháng, trong khoảng thời gian đó thật ra cũng muốn thả cậu ra ngoài, nhưng vừa mở cửa cậu liền giống như một kẻ điên lao đầu chạy đi, mang theo đôi mắt đỏ ngầu và dáng vẻ muốn liều mạng với người. Cha Hà Hoa không đuổi kịp con, nhưng mỗi lần đều la hét nhờ người trong thôn ngăn lại. Vài chàng trai cao lớn vây lại, ấn tay, ấn chân, ấn đầu, sau đó lôi Đại Bảo trở về. Tình trạng như vậy cứ diễn ra liên tục hết một tháng, cả Hà Hoa và những người trong nhà đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, trong một tháng đó ai cũng gầy đi nhiều.
Cuối cùng nhà họ Trương cũng gả con gái vào nhà họ Triệu, đợi cho ván đã đóng thuyền, cha Hà Hoa đứng ở cửa mắng Đại Bảo một trận, rồi mới mở cửa ra. Lúc này Đại Bảo không bị trúng tà chạy thẳng ra ngoài như trước đây nữa, người trong nhà đều lo lắng vội vào xem, thấy Đại Bảo ủ rũ ngồi ở góc tường khóc hu hu. Cha Hà Hoa tức giận mắng cậu không có chí cầu tiến, vì một đứa con gái mà khóc như chết cha chết mẹ, ông giơ chân đạp hai cái vào ngực. Đại Bảo dường như không biết đau, vẫn khóc hu hu. Mẹ Hà Hoa đau lòng thiếu chút nữa không ngăn được muốn ra tay chống lại cha Hà Hoa, ôm chặt con vào lòng rồi gạt lệ cho con.
Cha Hà Hoa dù sao cũng là người coi trọng thể diện, bị người ta từ hôn, con lại làm ầm ĩ giống như một tên điên, thật sự làm cho ông mất hết cả mặt mũi. Hơn nữa trong lòng đã phải kìm nén đến phát hỏa, cảm thấy bị người nhà họ Trương lăng nhục, chưa qua được mấy ngày ông liền tìm cho Đại Bảo một hôn sự mới. Ông giống như cố tình dùng sính lễ gấp ba lần trước kia, đến một thôn khác hỏi cưới con gái của nhà họ Vương, vốn có tiếng tốt không thua kém gì con gái nhà họ Trương, tên con bé là Vương Sơ Nhất, ở nhà thường gọi là nha đầu béo.
Cũng không chọn chờ ngày đính hôn, chưa đến một tháng liền dùng hơn phân nửa tiền dành dụm trong nhà, gióng trống khua chiêng, khiến cho hôn lễ vô cùng náo nhiệt. Đại Bảo lúc này cũng không làm ầm ĩ, đập bình hay ném thứ gì nữa, mà tùy ý để cho cha cậu sắp xếp lo liệu, làm như chuyện cưới vợ không liên quan gì đến cậu.
Rượu mừng bày ra, bái lạy thiên địa, hôn sự này của Đại Bảo cũng xem như đã thành. Chỉ là cậu ta giống như đã chết một lần, như thể dáng vẻ linh hoạt trước kia chưa từng tồn tại, trên mặt không hề có một nụ cười, tính khí thay đổi thất thường, vô cùng nóng nảy, dù có chuyện hay không cũng tìm cớ mắng người. Mặc dù cậu ta không dám nổi giận với cha mẹ, nhưng thường xuyên trừng mắt nhăn mặt với vợ. Mọi người trong nhà biết trong lòng cậu ấm ức, cùng đành bỏ qua cho cậu. Chỉ khổ thân vợ Đại Bảo luôn nơm nớp lo sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trưa hôm đó, mẹ Hà Hoa gọi cô đến nhà, nói là cha cô có việc tìm cô, vừa vào cửa, đã nghe thấy Đại Bảo ồn ào mắng vợ trong phòng. Hà Hoa nhìn mẹ cô, vẻ mặt mẹ cô vừa bất đắc dĩ vừa lo âu. Hà Hoa dừng lại đứng trước cửa phòng của hai vợ chồng Đại Bảo, nghe Đại Bảo ở trong phòng mắng nha đầu béo tay chân vụng về, ngay cả pha nước rửa chân cũng không biết, làm bỏng chân cậu ta gì gì đó. Nha đầu béo khúm núm nói gì đó nghe không rõ, một lúc sau thấy con bé từ trong phòng đi ra.
Nha đầu béo chợt thấy Hà Hoa đứng ở cửa, mặt ngượng ngùng, giọng nói cũng không được tự nhiên: “Tỷ tỷ.”
Hà Hoa cũng biết em dâu xấu hổ, cười không nói gì, đợi béo nha đầu cúi đầu chạy xuống nhà bếp cô liền gọi lại, thấp giọng nói: “Tính tình Đại Bảo hơi ngang ngược, những lời khó nghe của nó muội đừng để ý, chốc nữa tỷ sẽ thay muội mắng nó.”
Nha đầu béo đỏ mặt mất tự nhiên nói: “Không, không phải, là muội không tốt, muội đun nước quá nóng …”
Hà Hoa cũng không biết nói gì nữa, đành cười với con bé. Nha đầu béo rụt rè cười, bưng chậu gỗ đến nhà bếp pha thêm nước lạnh.
Hà Hoa thở dài, vào nhà thấy ngay cha cô. Trước đó cha cô đã mắng Đại Bảo không có lòng cầu tiến, mấy ngày nay ông vô cùng tức giận, đến nỗi nhăn nhó cau có mặt mày, có vẻ rất đáng sợ. Hà Hoa cố gắng khuyên nhủ nói rằng Đại Bảo rất dễ mềm lòng, đợi nó ở cùng nha đầu béo một thời gian nữa, thì hai vợ chồng sẽ nảy sinh tình cảm thôi.
Cha Hà Hoa nhăn mặt im lặng, xem ra trong lòng ông cũng đầy lo âu, ông ngẩn ra một lát, rồi mới mở miệng nói: “Con gái nhà họ Tôn về thăm cha mẹ, con có biết không?”
“Vâng.” Hà Hoa gật đầu. Thôn của bọn họ nhỏ, họ hàng nhà ai đến không tới một ngày thì cả thôn đều biết, càng đừng nói tới Tôn cô nương gả cho bộ đầu trong nha huyện, đã ba năm chưa quay về thôn. Mỗi năm cô ấy đều đón cha mẹ lên thị trấn ở, nay cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn, cô ấy cùng chồng về nhà cha mẹ thăm người thân, chuyện một nhân vật lớn như bộ đầu tới thôn của bọn họ, khiến hai ngày này cả thôn như bùng nổ, sao cô có thể không biết chứ.
Cha Hà Hoa nói: “Ta nhớ con bé khá thân với con, con đi mời con bé đó và chồng nó đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Hả?” Hà Hoa sửng sốt.
Cha Hà Hoa nói: “Hả cái gì mà hả? Chồng của con bé đó là người cầm đầu trong nha huyện, lại là thân thích của huyện thái gia, chuyên quản lý công việc nội bộ. Ta nghe nói gần đây nha huyện đang tuyển nha dịch. Tên tiểu tử Đại Bảo suốt ngày không chịu làm việc đứng đắn, trốn ở nhà làm loạn, nếu có thể xin được công việc này, có thể giúp cho nó bình tĩnh lại, cũng để cho cả nhà có chút thể diện.”
Hà Hoa hơi giật mình, phục hồi tinh thần lại rồi mới nói: “Cha muốn để Đại Bảo đến nha huyện làm nha dịch sao? Đệ ấy không có chút quyền cước công phu nào, người ta sẽ cần nó sao.”
Cha Hà Hoa nói: “Thói đời này không cần biết con có giỏi hay không, mà là nhìn con có biết nịnh bợ hay không, trước đây có Lâm Tử Thôn bị tám cái chốc trên đầu, gã thực sự có bản lĩnh ư? Chẳng phải cũng đã trà trộn vào làm cai ngục trong huyện nha hay sao. Đại Bảo giỏi hơn gã ta nhiều, ta thấy nó làm nha dịch thì có gì không được chứ.”
Hà Hoa nói: “Nhưng chúng ta làm sao xoay xở được đây, mẫu ruộng nhà mình để ai làm, chỉ dựa vào một mình cha thì biết làm thế nào.”
Cha Hà Hoa mặt lạnh nói: “Con sợ Đại Bảo đi rồi, ta sẽ bắt chồng con làm việc chứ gì?”
Hà Hoa cúi đầu không lên tiếng.
Cha Hà Hoa nói: “Con gái đúng là nuôi không cho nhà người ta mà, trong đầu chỉ để ý, đau lòng người khác! Con cứ yên tâm, ta sẽ không thèm sai đồ ngốc kia làm việc đâu.”
Hà Hoa nói: “Con không có ý đó, con chỉ là lo cho cha mà thôi.”
Cha Hà Hoa nói: “Nếu con thật sự thương cha thì mời Trình lão gia đến đây. Con có thể yên tâm, ta đã tính toán cả rồi, làm nha dịch một tháng đều được lĩnh tiền trước, đủ để cho chúng ta ăn nửa năm, qua nửa năm sẽ tìm hai người làm công thời vụ. Sắp xếp như vậy qua vài năm sẽ mở rộng được thêm mấy mẫu ruộng nữa, thuê thêm hai tá điền, vậy là được rồi. Đến lúc đó ai thấy chúng ta còn phải kêu một tiếng lão gia đó, không kém chút nào so với nhà họ Triệu kia đâu. Ta xem nhà họ Trương còn dám hoành hành ngang ngược trước mặt chúng ta nữa không?!”
Hà Hoa không khỏi thở dài trong lòng, cha cô cứ mắng tại sao Đại Bảo mãi không chịu từ bỏ, thật ra trong lòng cha cô cũng không nuốt trôi cục tức này. Tuy nhiên cô cũng không nói gì nữa, đành hứa với cha cô.
Sau khi Hà Hoa ra khỏi nhà cha mẹ liền đi đến nhà họ Tôn. Trên đường đi trong lòng cô có chút sầu muộn, thật ra cô và Tôn cô nương cũng không phải quá thân thiết. Nói đến chuyện này cũng là có duyên cớ, diện mạo của Tôn cô nương ở thôn bọn họ cũng được xem như số một số hai, mẹ cô ấy lại là người ở trên thị trấn được gả tới đây, dạy dỗ cô ấy có chút phong thái giống tiểu thư. Chỉ tiếc Tôn cô nương này vừa mới sinh ra đã có sáu ngón tay, nên từ nhỏ bị xem như quái vật, bình thường những đứa trẻ khác cũng không muốn chơi cùng cô ấy, cô ấy chỉ biết nhốt mình trong nhà suốt ngày, rất ít khi ra ngoài, chứ đừng nói là đến chơi với bọn cô.
Sau đó mọi người đều trưởng thành, các cô gái trong thôn đều lần lượt được gả đi, cuối cùng chỉ còn lại Hà Hoa và Tôn cô nương, hai người cùng tuổi, qua một thời gian hai người giống như đồng bệnh tương lân. Nữ công của Tôn cô nương khá tốt, Hà Hoa thỉnh thoảng mượn cớ nhờ vẽ hoa tìm cô ấy tâm sự giải buồn, hai cô gái lỡ thì chưa được gả ra ngoài dần dần trở thành bạn, coi như vừa có người thông cảm với mình vừa có người an ủi.
Ba năm trước, Tôn cô nương vào thành thăm người thân, trùng hợp được bộ đầu trong nha huyện nhìn trúng, người ta không chê cô ấy thân tàn, mà còn dùng tam môi lục sính (*) cưới cô ấy vào thành làm phu nhân, từ đó trong thôn này chỉ còn lại mình Hà Hoa là gái lỡ thì. Lúc ấy Hà Hoa thật sự vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, ngày Tôn cô nương thành thân cô còn giả bệnh không dám ra ngoài góp vui, chỉ sợ mình sẽ lộ ra vẻ xót xa khiến người khác chê cười.
* Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”
– “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
- “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất)
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp Cát
+ Lễ Nạp Tệ
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba)
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)
Từ sau lần đó, ba năm nay hai người chưa từng gặp lại, nay cô cũng đã gả cho người, chỉ là người ta gả cho bộ đầu, còn cô gả cho kẻ ngốc Trường Sinh.
Nhớ tới Trường Sinh, Hà Hoa còn cảm thấy hắn còn gần gũi với Tôn cô nương hơn cả cô. Hai người bọn họ một là “kẻ ngốc”, một là “quái vật”, trước đây đều là bị bọn trẻ trong thôn cười nhạo và xa lánh, có vài lần Hà Hoa thấy bọn họ cùng ngồi ở một góc trong thôn.
Hà Hoa nghĩ nếu Trường Sinh không ngốc như vậy, có lẽ còn có thể nhờ hắn tranh thủ cảm tình giúp em vợ. Nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của Trường Sinh, Hà Hoa bất giác cong cong khóe miệng, trong lòng nói để cho hắn đi nhờ vả người khác thì còn tệ hơn để người què đi cà kheo, người câm hát đồng dao.
Hà Hoa đang nghĩ thầm trong lòng, thì bất giác đã gần đến nhà họ Tôn, vừa ngẩng đầu, đã thấy Tôn cô nương đang đứng ở cửa nhà nói chuyện với một người. Cô nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc, người đang nói chuyện với Tôn cô nương kia… Tại sao lại là… là Trường Sinh?!
Khi Hà Hoa còn đang kinh ngạc không hiểu gì, lại thấy Trường Sinh cầm thứ gì đó từ trong lòng đưa cho Tôn cô nương, Tôn cô nương dùng tay đẩy về, làm như không cần, Trường Sinh lại bướng bỉnh đưa cho cô ấy.
Hà Hoa ngây người nhìn kĩ từ đằng xa, thứ Trường Sinh đưa cho người ta không phải là cái hộp đậu phộng — bảo bối mà hắn coi như mạng sống sao! ?
Beta: Như Bình
Đại Bảo bị từ hôn. Lúc Hà Hoa biết tin này chạy về nhà, thì Đại Bảo đang bị cha cô khóa cửa nhốt trong phòng, cậu ta sốt ruột chạy tới chạy lui, cửa sổ bị những thanh gỗ chặn lại, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cố gắng phá cửa và rống to phẫn nộ.
Hà Hoa kéo mẹ cô đến nhà bếp, hỏi chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt mẹ cô lo âu nói: “Sáng sớm hôm nay cha Tú Nhi cùng với hai cậu trai trẻ mang sính lễ đến trả, nói là việc hôn nhân này coi như chưa bao giờ xảy ra.”
Hà Hoa nói: “Sao lại nói như vậy chứ, chớp mắt đến mùa thu là đã thành hôn, đang tốt lành sao tự dưng lại từ hôn? Năm mới rồi Đại Bảo còn mang đồ đi chúc tết cơ mà?”
Mẹ Hà Hoa thở dài: “Thời gian xảy ra chuyện là vừa sang năm mới… Tiểu Tú Nhi đi theo người nhà lên trấn trên họp chợ, dáng dấp của con bé xinh xắn thuần khiết nên đã lọt vào mắt xanh đại thiếu gia của Triệu lão gia trấn trên. Qua mười lăm tháng Giêng này sẽ mời bà mối đến nhà họ Trương hỏi vợ, nói là muốn nạp thêm thiếp. Nhà họ Trương tất nhiên là không quan tâm, vì không nói đến việc Tú Nhi đã đính hôn với Đại Bảo, mà bản thân việc hôn nhân này không có cửa thành công. Một người con gái tốt ai lại muốn làm thiếp cho người khác chứ.”
“Tuy nhiên bà mối kia lại nói đại thiếu phu nhân nhà họ Triệu là một con ma bệnh, gả vào họ Triệu nhiều năm như vậy chỉ sinh được một đứa con gái, hai năm nay không thể sinh thêm được đứa nào nữa, sợ là không thể qua nỗi năm nay mà về chầu trời. Tú Nhi tuy là gả đến làm thiếp, nhưng chờ đại thiếu phu nhân kia qua đời, năm sau Tú Nhi sinh con trai cho đại thiếu gia thì bảo đảm sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ cả. Lão phu nhân nhà họ Triệu mất từ sớm, đến lúc đó Tiểu Tú Nhi chính thức trở thành chủ mẫu trong nhà.”
“Nhà họ Triệu ở trong huyện cũng có uy tín và danh tiếng, nghe nói huyện thái gia cũng phải nể mặt họ vài phần, gả vào nhà này làm phu nhân, thế nào cũng tốt hơn là gả cho nhà anh nông dân cả ngày ướt đẫm mồ hôi, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhà họ Trương lúc ấy cũng đã động lòng, do dự mất hai ba tháng, cuối cùng cũng đồng ý, rồi họ chạy tới đây từ hôn .”
Hà Hoa nghe xong tức giận nói: “Cha con đâu? Cha con đồng ý sao?”
Mẹ Hà Hoa nói: “Còn có thể làm gì nữa, con cũng hiểu tính tình cha con lúc ấy phát hỏa như thế nào. Nhưng người nhà họ Trương đã có chuẩn bị kỹ trước khi đến, nói ngày đó cha con đã nhận sính lễ gả con cho Lưu Phú Quý, đến cuối cùng chẳng phải cũng hủy hôn gả con gái cho… Ai…” Mẹ Hà Hoa nói còn chưa hết, nuốt nửa câu sau lại.
Sắc mặt Hà Hoa tối sầm, không nói nên lời. Chẳng phải đúng vậy sao, trong mắt người ngoài, cha cô vì nửa mẫu ruộng mà trả sính lễ cho nhà người ta, đem con gái của mình gả cho kẻ ngốc, thì nhà người ta sao không thể đem con gái mình gả cho nhà khác tốt hơn chứ? Đại thiếu gia nhà họ Triệu tốt xấu gì cũng đọc sách mấy năm, hiểu biết chữ nghĩa, gia đình vừa có nhà cửa vừa có sản nghiệp, tốt hơn rất nhiều so với nhà cô.
Trong phòng, Đại Bảo còn đang ầm ầm phá cửa, đổi giọng điệu gào to: “Mẹ! Mẹ mở cửa cho con! Mở cửa ra!! Con muốn đi tìm Trương Vượng Tài nói cho ra lẽ! Ông ta dựa vào đâu! Dựa vào đâu! Con phải liều mạng với ông ta! Nếu ông ta dám đem Tú Nhi gả cho người khác! Con sẽ lấy đao làm thịt ông ta! Con liều mạng với ông ta!”
Mẹ Hà Hoa nghe xong ôm ngực rơi lệ, khóc ròng: “Làm thế nào cho tốt đây, đang yên đang lành lại tự dưng xảy ra chuyện này… Trước đó nhận được thư của Hạnh Hoa nói con bé đã có thai, trong lòng mẹ còn đang vui vẻ, còn cảm thấy mọi việc tốt lắm rồi, nhà ta coi như ai cũng đã được như ý… Ai ngờ hết chuyện này lại đến chuyện khác… đúng là sao chổi giáng xuống mà, vừa sang năm đã có chuyện náo loạn, nay lại thêm chuyện của Đại Bảo nữa…”
Hà Hoa vội vàng khuyên nhủ: “Mẹ đừng sốt ruột, chẳng phải cha con đã đi cùng chú ba đến nhà họ Trương sao, từ từ nói chuyện với người ta, biết đâu bọn họ có thể thay đổi tâm ý… Dù nhà họ Triệu giàu có, nhưng đại thiếu gia kia cũng đã hơn ba mươi, Tiểu Tú Nhi mới mười lăm tuổi, không xứng một chút nào. Nhà họ Trương nhất thời tối mắt vì tiền, chưa biết chừng còn có lối thoát…”
Lúc cô đang nói những lời này, liền nghe cạch một tiếng, cửa bị xô ra. Hai người vội vàng chạy ra ngoài xem, lại thấy cha Hà Hoa xanh mặt đi vào nhà.
Đại Bảo ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh, yên lặng lắng nghe một chút, rồi hét lớn: “Cha! Cha! Thế nào rồi! Có phải nhà họ Trương đồng ý rồi hay không! Không hủy hôn nữa đúng không!”
Cha Hà Hoa đen mặt giận dữ: “Sau này không ai được phép nhắc đến nhà họ Trương trước mặt tao!”
Lời vừa nói ra cho thấy việc này có lẽ đã không thể cứu vãn được, mối quan hệ này xem như hoàn toàn cắt đứt.
Trong phòng, Đại Bảo rống lên một tiếng phẫn nộ và tuyệt vọng, theo sau đó là tiếng đập vỡ đồ đạc. Tiếng tức giận mắng chửi kia khiến cho Hà Hoa cảm thấy khiếp đảm, cô thấy lúc này nếu thả Đại Bảo ra, em cô thật sự có thể đi giết người. Cuối cùng tiếng la mắng tức giận kia lại hóa thành gào khóc tuyệt vọng, nghe mà khiến người ta đau lòng, giống như Đại Bảo đang bị cắt từng thớ da thịt trên người mình. Hà Hoa đến cửa phòng khuyên giải an ủi, lại bị Đại Bảo không biết tốt xấu mắng cho một trận, Hà Hoa không lên tiếng trả lời cứ đứng vậy không đi, chỉ lẳng lặng đứng nghe, chỉ mong em trai mắng đến mệt mỏi, đem tất cả uất ức trong lòng mắng ra hết may ra mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Đại Bảo bị cha Hà Hoa nhốt tròn một tháng, trong khoảng thời gian đó thật ra cũng muốn thả cậu ra ngoài, nhưng vừa mở cửa cậu liền giống như một kẻ điên lao đầu chạy đi, mang theo đôi mắt đỏ ngầu và dáng vẻ muốn liều mạng với người. Cha Hà Hoa không đuổi kịp con, nhưng mỗi lần đều la hét nhờ người trong thôn ngăn lại. Vài chàng trai cao lớn vây lại, ấn tay, ấn chân, ấn đầu, sau đó lôi Đại Bảo trở về. Tình trạng như vậy cứ diễn ra liên tục hết một tháng, cả Hà Hoa và những người trong nhà đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, trong một tháng đó ai cũng gầy đi nhiều.
Cuối cùng nhà họ Trương cũng gả con gái vào nhà họ Triệu, đợi cho ván đã đóng thuyền, cha Hà Hoa đứng ở cửa mắng Đại Bảo một trận, rồi mới mở cửa ra. Lúc này Đại Bảo không bị trúng tà chạy thẳng ra ngoài như trước đây nữa, người trong nhà đều lo lắng vội vào xem, thấy Đại Bảo ủ rũ ngồi ở góc tường khóc hu hu. Cha Hà Hoa tức giận mắng cậu không có chí cầu tiến, vì một đứa con gái mà khóc như chết cha chết mẹ, ông giơ chân đạp hai cái vào ngực. Đại Bảo dường như không biết đau, vẫn khóc hu hu. Mẹ Hà Hoa đau lòng thiếu chút nữa không ngăn được muốn ra tay chống lại cha Hà Hoa, ôm chặt con vào lòng rồi gạt lệ cho con.
Cha Hà Hoa dù sao cũng là người coi trọng thể diện, bị người ta từ hôn, con lại làm ầm ĩ giống như một tên điên, thật sự làm cho ông mất hết cả mặt mũi. Hơn nữa trong lòng đã phải kìm nén đến phát hỏa, cảm thấy bị người nhà họ Trương lăng nhục, chưa qua được mấy ngày ông liền tìm cho Đại Bảo một hôn sự mới. Ông giống như cố tình dùng sính lễ gấp ba lần trước kia, đến một thôn khác hỏi cưới con gái của nhà họ Vương, vốn có tiếng tốt không thua kém gì con gái nhà họ Trương, tên con bé là Vương Sơ Nhất, ở nhà thường gọi là nha đầu béo.
Cũng không chọn chờ ngày đính hôn, chưa đến một tháng liền dùng hơn phân nửa tiền dành dụm trong nhà, gióng trống khua chiêng, khiến cho hôn lễ vô cùng náo nhiệt. Đại Bảo lúc này cũng không làm ầm ĩ, đập bình hay ném thứ gì nữa, mà tùy ý để cho cha cậu sắp xếp lo liệu, làm như chuyện cưới vợ không liên quan gì đến cậu.
Rượu mừng bày ra, bái lạy thiên địa, hôn sự này của Đại Bảo cũng xem như đã thành. Chỉ là cậu ta giống như đã chết một lần, như thể dáng vẻ linh hoạt trước kia chưa từng tồn tại, trên mặt không hề có một nụ cười, tính khí thay đổi thất thường, vô cùng nóng nảy, dù có chuyện hay không cũng tìm cớ mắng người. Mặc dù cậu ta không dám nổi giận với cha mẹ, nhưng thường xuyên trừng mắt nhăn mặt với vợ. Mọi người trong nhà biết trong lòng cậu ấm ức, cùng đành bỏ qua cho cậu. Chỉ khổ thân vợ Đại Bảo luôn nơm nớp lo sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trưa hôm đó, mẹ Hà Hoa gọi cô đến nhà, nói là cha cô có việc tìm cô, vừa vào cửa, đã nghe thấy Đại Bảo ồn ào mắng vợ trong phòng. Hà Hoa nhìn mẹ cô, vẻ mặt mẹ cô vừa bất đắc dĩ vừa lo âu. Hà Hoa dừng lại đứng trước cửa phòng của hai vợ chồng Đại Bảo, nghe Đại Bảo ở trong phòng mắng nha đầu béo tay chân vụng về, ngay cả pha nước rửa chân cũng không biết, làm bỏng chân cậu ta gì gì đó. Nha đầu béo khúm núm nói gì đó nghe không rõ, một lúc sau thấy con bé từ trong phòng đi ra.
Nha đầu béo chợt thấy Hà Hoa đứng ở cửa, mặt ngượng ngùng, giọng nói cũng không được tự nhiên: “Tỷ tỷ.”
Hà Hoa cũng biết em dâu xấu hổ, cười không nói gì, đợi béo nha đầu cúi đầu chạy xuống nhà bếp cô liền gọi lại, thấp giọng nói: “Tính tình Đại Bảo hơi ngang ngược, những lời khó nghe của nó muội đừng để ý, chốc nữa tỷ sẽ thay muội mắng nó.”
Nha đầu béo đỏ mặt mất tự nhiên nói: “Không, không phải, là muội không tốt, muội đun nước quá nóng …”
Hà Hoa cũng không biết nói gì nữa, đành cười với con bé. Nha đầu béo rụt rè cười, bưng chậu gỗ đến nhà bếp pha thêm nước lạnh.
Hà Hoa thở dài, vào nhà thấy ngay cha cô. Trước đó cha cô đã mắng Đại Bảo không có lòng cầu tiến, mấy ngày nay ông vô cùng tức giận, đến nỗi nhăn nhó cau có mặt mày, có vẻ rất đáng sợ. Hà Hoa cố gắng khuyên nhủ nói rằng Đại Bảo rất dễ mềm lòng, đợi nó ở cùng nha đầu béo một thời gian nữa, thì hai vợ chồng sẽ nảy sinh tình cảm thôi.
Cha Hà Hoa nhăn mặt im lặng, xem ra trong lòng ông cũng đầy lo âu, ông ngẩn ra một lát, rồi mới mở miệng nói: “Con gái nhà họ Tôn về thăm cha mẹ, con có biết không?”
“Vâng.” Hà Hoa gật đầu. Thôn của bọn họ nhỏ, họ hàng nhà ai đến không tới một ngày thì cả thôn đều biết, càng đừng nói tới Tôn cô nương gả cho bộ đầu trong nha huyện, đã ba năm chưa quay về thôn. Mỗi năm cô ấy đều đón cha mẹ lên thị trấn ở, nay cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn, cô ấy cùng chồng về nhà cha mẹ thăm người thân, chuyện một nhân vật lớn như bộ đầu tới thôn của bọn họ, khiến hai ngày này cả thôn như bùng nổ, sao cô có thể không biết chứ.
Cha Hà Hoa nói: “Ta nhớ con bé khá thân với con, con đi mời con bé đó và chồng nó đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Hả?” Hà Hoa sửng sốt.
Cha Hà Hoa nói: “Hả cái gì mà hả? Chồng của con bé đó là người cầm đầu trong nha huyện, lại là thân thích của huyện thái gia, chuyên quản lý công việc nội bộ. Ta nghe nói gần đây nha huyện đang tuyển nha dịch. Tên tiểu tử Đại Bảo suốt ngày không chịu làm việc đứng đắn, trốn ở nhà làm loạn, nếu có thể xin được công việc này, có thể giúp cho nó bình tĩnh lại, cũng để cho cả nhà có chút thể diện.”
Hà Hoa hơi giật mình, phục hồi tinh thần lại rồi mới nói: “Cha muốn để Đại Bảo đến nha huyện làm nha dịch sao? Đệ ấy không có chút quyền cước công phu nào, người ta sẽ cần nó sao.”
Cha Hà Hoa nói: “Thói đời này không cần biết con có giỏi hay không, mà là nhìn con có biết nịnh bợ hay không, trước đây có Lâm Tử Thôn bị tám cái chốc trên đầu, gã thực sự có bản lĩnh ư? Chẳng phải cũng đã trà trộn vào làm cai ngục trong huyện nha hay sao. Đại Bảo giỏi hơn gã ta nhiều, ta thấy nó làm nha dịch thì có gì không được chứ.”
Hà Hoa nói: “Nhưng chúng ta làm sao xoay xở được đây, mẫu ruộng nhà mình để ai làm, chỉ dựa vào một mình cha thì biết làm thế nào.”
Cha Hà Hoa mặt lạnh nói: “Con sợ Đại Bảo đi rồi, ta sẽ bắt chồng con làm việc chứ gì?”
Hà Hoa cúi đầu không lên tiếng.
Cha Hà Hoa nói: “Con gái đúng là nuôi không cho nhà người ta mà, trong đầu chỉ để ý, đau lòng người khác! Con cứ yên tâm, ta sẽ không thèm sai đồ ngốc kia làm việc đâu.”
Hà Hoa nói: “Con không có ý đó, con chỉ là lo cho cha mà thôi.”
Cha Hà Hoa nói: “Nếu con thật sự thương cha thì mời Trình lão gia đến đây. Con có thể yên tâm, ta đã tính toán cả rồi, làm nha dịch một tháng đều được lĩnh tiền trước, đủ để cho chúng ta ăn nửa năm, qua nửa năm sẽ tìm hai người làm công thời vụ. Sắp xếp như vậy qua vài năm sẽ mở rộng được thêm mấy mẫu ruộng nữa, thuê thêm hai tá điền, vậy là được rồi. Đến lúc đó ai thấy chúng ta còn phải kêu một tiếng lão gia đó, không kém chút nào so với nhà họ Triệu kia đâu. Ta xem nhà họ Trương còn dám hoành hành ngang ngược trước mặt chúng ta nữa không?!”
Hà Hoa không khỏi thở dài trong lòng, cha cô cứ mắng tại sao Đại Bảo mãi không chịu từ bỏ, thật ra trong lòng cha cô cũng không nuốt trôi cục tức này. Tuy nhiên cô cũng không nói gì nữa, đành hứa với cha cô.
Sau khi Hà Hoa ra khỏi nhà cha mẹ liền đi đến nhà họ Tôn. Trên đường đi trong lòng cô có chút sầu muộn, thật ra cô và Tôn cô nương cũng không phải quá thân thiết. Nói đến chuyện này cũng là có duyên cớ, diện mạo của Tôn cô nương ở thôn bọn họ cũng được xem như số một số hai, mẹ cô ấy lại là người ở trên thị trấn được gả tới đây, dạy dỗ cô ấy có chút phong thái giống tiểu thư. Chỉ tiếc Tôn cô nương này vừa mới sinh ra đã có sáu ngón tay, nên từ nhỏ bị xem như quái vật, bình thường những đứa trẻ khác cũng không muốn chơi cùng cô ấy, cô ấy chỉ biết nhốt mình trong nhà suốt ngày, rất ít khi ra ngoài, chứ đừng nói là đến chơi với bọn cô.
Sau đó mọi người đều trưởng thành, các cô gái trong thôn đều lần lượt được gả đi, cuối cùng chỉ còn lại Hà Hoa và Tôn cô nương, hai người cùng tuổi, qua một thời gian hai người giống như đồng bệnh tương lân. Nữ công của Tôn cô nương khá tốt, Hà Hoa thỉnh thoảng mượn cớ nhờ vẽ hoa tìm cô ấy tâm sự giải buồn, hai cô gái lỡ thì chưa được gả ra ngoài dần dần trở thành bạn, coi như vừa có người thông cảm với mình vừa có người an ủi.
Ba năm trước, Tôn cô nương vào thành thăm người thân, trùng hợp được bộ đầu trong nha huyện nhìn trúng, người ta không chê cô ấy thân tàn, mà còn dùng tam môi lục sính (*) cưới cô ấy vào thành làm phu nhân, từ đó trong thôn này chỉ còn lại mình Hà Hoa là gái lỡ thì. Lúc ấy Hà Hoa thật sự vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, ngày Tôn cô nương thành thân cô còn giả bệnh không dám ra ngoài góp vui, chỉ sợ mình sẽ lộ ra vẻ xót xa khiến người khác chê cười.
* Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”
– “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
- “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất)
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp Cát
+ Lễ Nạp Tệ
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba)
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)
Từ sau lần đó, ba năm nay hai người chưa từng gặp lại, nay cô cũng đã gả cho người, chỉ là người ta gả cho bộ đầu, còn cô gả cho kẻ ngốc Trường Sinh.
Nhớ tới Trường Sinh, Hà Hoa còn cảm thấy hắn còn gần gũi với Tôn cô nương hơn cả cô. Hai người bọn họ một là “kẻ ngốc”, một là “quái vật”, trước đây đều là bị bọn trẻ trong thôn cười nhạo và xa lánh, có vài lần Hà Hoa thấy bọn họ cùng ngồi ở một góc trong thôn.
Hà Hoa nghĩ nếu Trường Sinh không ngốc như vậy, có lẽ còn có thể nhờ hắn tranh thủ cảm tình giúp em vợ. Nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của Trường Sinh, Hà Hoa bất giác cong cong khóe miệng, trong lòng nói để cho hắn đi nhờ vả người khác thì còn tệ hơn để người què đi cà kheo, người câm hát đồng dao.
Hà Hoa đang nghĩ thầm trong lòng, thì bất giác đã gần đến nhà họ Tôn, vừa ngẩng đầu, đã thấy Tôn cô nương đang đứng ở cửa nhà nói chuyện với một người. Cô nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc, người đang nói chuyện với Tôn cô nương kia… Tại sao lại là… là Trường Sinh?!
Khi Hà Hoa còn đang kinh ngạc không hiểu gì, lại thấy Trường Sinh cầm thứ gì đó từ trong lòng đưa cho Tôn cô nương, Tôn cô nương dùng tay đẩy về, làm như không cần, Trường Sinh lại bướng bỉnh đưa cho cô ấy.
Hà Hoa ngây người nhìn kĩ từ đằng xa, thứ Trường Sinh đưa cho người ta không phải là cái hộp đậu phộng — bảo bối mà hắn coi như mạng sống sao! ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook