Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
-
Chương 22
Edit : Kim NC
Beta : Vô Phương
Ngày ba mươi Tết ngày một gần, sân trước nhà bị hai trận tuyết lớn phủ kín, thời tiết lạnh buốt cắt da cắt thịt, nhà nhà người người đều trốn rịt trong nhà, đường trong thôn gần như không bóng người. Hà Hoa và Trường Sinh tất nhiên cũng thế, cả ngày gần như đều ở trong phòng, chỉ mong sao cả ngày không phải xuống giường ra ngoài.
Mặc dù trong nhà chỉ có hai người, nhưng qua năm mới thì cũng phải có chút không khí của năm mới. Sáng sớm Hà Hoa đã nấu một nồi hồ, bê vào trong phòng đặt lên giường, bảo Trường Sinh trát hồ để dán lại cửa sổ cho mới, còn bản thân mình thì đứng dựa vào chồng chăn đệm cắt giấy dán cửa sổ. Trước tiên là cắt chữ ‘Phúc’, cắt xong giở ra xem xét, đắc ý gọi Trường Sinh: “Trường Sinh, huynh xem có đẹp không?”
Trường Sinh còn đang quỳ gối trên giường bôi hồ lên cửa sổ, nghe cô gọi liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, không chú ý lắm gật gật đầu, tiếp tục quét hồ lên cửa sổ để dán giấy.
Hà Hoa lại tự lẩm bẩm: “Huynh đúng là có phúc, cưới được người vợ vừa thông minh vừa khéo léo như ta, ta nói cho huynh biết, không ai trong thôn cắt giấy dán cửa sổ đẹp bằng ta đâu. Năm vừa rồi tất cả cửa sổ nhà ta đều do một tay ta cắt cả đó.”
Trường Sinh ừm một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe cô nói chuyện.
Hòa Hoa tự thưởng thức thành quả của mình, lại hỏi: “Huynh nói xem ta nên cắt hình gì tiếp? Chim khách hay là hoa mẫu đơn nhỉ? Hay là một con cá chép lớn? Hay là một đĩnh vàng?” Hà Hoa ngẩng đầu thấy Trường Sinh dường như chẳng thèm đoái hoài gì tới lời cô nói, bèn dùng chân đá đá hắn, giống như dâng hiến vật quý đưa ra trước mặt hắn hỏi: “Huynh từ từ hãy làm, huynh xem này, huynh nghĩ xem muốn cắt thành hình gì, huynh thích cái gì ta đều có thể cắt được, giống y như thật luôn.”
Trường Sinh nghe thấy cô nói vậy, xoay người bảo: “Muốn một bà nội.”
“Hả?” Hà Hoa sửng sốt.
Trường Sinh rất thật thà nói: “Cô nói, ta thích cái gì cô sẽ làm cái đó mà. Ta thích bà nội, cô cắt hình bà nội đi.”
Hà Hoa bĩu môi một cái, trong lòng thầm bảo: Huynh cố tình đùa cợt ta hả, ta làm sao mà cắt được cơ chứ.
Trường Sinh đi tới chỗ ngủ của mình nhìn sang cánh cửa sổ đối diện, rồi bước lại đập đập vào đó, nói với Hà Hoa: “Cắt hình bà nội dán ở đây, mỗi buổi ta đều có thể nhìn thấy.”
Hà Hoa nhìn hắn thế thì lại có chút đau lòng, nghĩ hắn từ nhỏ chưa bao giờ xa bà Tứ, mà lúc này bà Tứ đi lâu như vậy rồi, miệng hắn không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn nhớ thương lắm rồi.
Cô đang nghĩ thì lại nghe thấy Trường Sinh nói tiếp: “Cắt thêm hình Hà Hoa nữa, dán ở chỗ này.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào bên phải cánh cửa sổ.
Hà Hoa ngẩn người, cong miệng nở nụ cười, đang định mở miệng nói thì Trường Sinh lại lắc lắc đầu bảo: “Không được, không được, không phải dán ở chỗ này…” Hắn chỉ vào chỗ góc bên phải cánh cửa sổ nói: “Hà Hoa dán ở chỗ này.”
Hà Hoa không vui hỏi: “Sao lại dán ta ở xa vậy chứ?”
Trường Sinh toét miệng cười bảo: “Dán hình ta ở giữa, bên trái là bà nội, bên phải là Hà Hoa.”
Hà Hoa thấy Trường Sinh cười tươi rói với cô, bất ngờ cũng không biết nói làm sao nữa, cảm thấy trong lòng rất rất ngọt ngào, cũng cười một cái tươi rói đáp lại hắn.
Hà Hoa rốt cuộc không cắt như Trường Sinh nói, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cắt hình ba cái đầu heo lớn thay thế. Một cái tai to mặt lớn mắt híp cười ngớ ngẩn là Trường Sinh, hai cái khác trên đầu đội hoa là cô và bà Tứ. Cô lấy hai cái hình này đem ra nhuộm một lúc lâu cho thành màu hồng, chọn cái đẹp hơn, cười hì hì nói: “Cái này đẹp nè, đây là ta.”
Trường Sinh ở bên cạnh tiếp lời: “Bà nội đẹp.”
Hà Hoa nhăn mặt: “Huynh bảo ta xấu xí?”
Trường Sinh lắc lắc đầu bảo: “Không phải, Hà Hoa cũng đẹp.”
Hà Hoa hỏi: “Vậy huynh nói xem ta và bà nội ai đẹp hơn?”
Trường Sinh suy nghĩ một lúc lâu, hơi khó xử đáp : “Đều đẹp cả…”
Hà Hoa ra vẻ rất nghiêm túc dạy bảo: “Ta nói cho huynh biết, bây giờ huynh đã cưới vợ, sau này chỉ có thể cảm thấy vợ mình là xinh đẹp nhất, cho dù là bà nội cũng không thể đẹp bằng vợ mình, hiểu không hả??!”
Trường Sinh ngây ngô gật gật đầu.
“Vậy bây giờ ta hỏi huynh, huynh nói xem ai đẹp nhất?”
“Vợ ta đẹp nhất.”
“Ai là vợ huynh?”
” Hà Hoa là vợ ta, Hà Hoa đẹp nhất.”
***
Đến ba mươi Tết, trời vừa nhá nhem tối Hà Hoa liền đem đồ gói sủi cảo chuyển vào trong phòng, bột và nhân đều đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhân sủi cảo cô cố ý chuẩn bị hai phần khác nhau, một phần nhiều thịt, một phần nhiều rau. Cô nhờ Trường Sinh cán bột ra cho cô gói sủi cảo, nghĩ rằng làm thế có thể sẽ nhanh hơn, nhưng đến khi làm mới biết so với một mình cô làm còn tốn thời gian hơn. Nguyên nhân là do Trường Sinh nhất quyết đem từng nắm bột mì đều cán ra thật mỏng thật tròn, nếu nó hơi méo mó chút xíu cũng phải cán lại cho bằng được. Hà Hoa nhìn sốt cả ruột, giành lấy làm. Cán một lát, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Trường Sinh đứng ngay bên cạnh kiểm tra từng ly từng tí một, chỉ cần không đủ tròn, lại bị hắn không nể tình nhào vò lại chất đống sang một bên.
Hà Hoa vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, hắn lại đúng lý hợp tình nói: “Bà nội bảo, phải cán bột mì thành hình tròn.” Hà Hoa cũng đành chiều theo ý hắn, kết quả cho tới tận lúc trời tối mịt mới làm xong món sủi cảo.
Hai người lúc này đều quá đói, sủi cảo nóng hổi đặt trên hai chiếc mâm lớn trên bàn, Hà Hoa đẩy khay sủi cảo nhân thịt tới trước mặt Trường Sinh, gắp hai miếng bỏ vào trong bát hắn cười nói: “Ăn nhiều một chút, trên bệ bếp vẫn còn nữa, tất cả đều là nhân thịt heo đó.”
Trường Sinh nhìn sủi cảo trên bàn, trên mâm đặt trước mặt mình đều là những đĩnh vàng to, còn trên bàn trước mặt Hà Hoa đều là chuột nhỏ, hắn tò mò hỏi: “Sao lại không giống nhau?”
Hà Hoa thuận miệng bảo: “Đĩnh vàng là thịt, chuột là rau cải, ta không thích ăn thịt lắm, ngán chết được, huynh ăn nhiều vào.”
“Ừm.” Trường Sinh chọc chọc sủi cảo hình đĩnh vàng trong bát mình, ngẩn ngơ than thở: “Bà nội cũng không thích ăn thịt, sao cô cũng không thích ăn thịt nữa vậy…Thịt ngon lắm …”
Hà Hoa cười nhẹ, gắp thêm vài miếng sủi cảo vào bát hắn: “Huynh thấy ngon thì ăn nhiều một chút đi, ăn thịt thì sẽ có nhiều sức lực, chúng ta chỉ trông chờ mình huynh làm việc thôi, tới đầu mùa xuân phải trồng trọt nhiều nữa, chờ tới khi bà nội trở về sẽ rất vui mừng.”
Trường Sinh nghĩ ngợi, còn giả bộ nghiêm túc bảo: “Ừ, phải rồi, vậy cô cho ta luôn mâm đó đi, ta ăn nhiều sẽ có sức khỏe phi thường.”
Hà Hoa cười, lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu hắn bảo: “Huynh còn tính toán thiệt hơn với ta à, còn không mau ăn đi! Ăn hết thì còn trong nồi! Không thiếu cho huynh ăn đâu!”
Thấy bản thân mình vừa giả vờ đùa tí đã bị dẹp ngay, Trường Sinh co rụt cổ lại, lè lưỡi.
Đầu năm mới, trời còn chưa kịp sáng, Hà Hoa đã dọn chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, đặt chiếc gương đồng nhỏ lên đó, châm ngọn đèn cẩn thận thoa son. Thoa thoa, không quá nhạt, cũng không quá đậm, cô thầm nghĩ mình cũng có tay nghề trang điểm đấy chứ.
Tuy là gà còn chưa gáy, nhưng Trường Sinh vẫn bị cô gọi dậy, hắn dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm : “Gà còn chưa có gáy mà.”
Hà Hoa không đáp, rất cẩn thận thoa son lên hai má, lại nhìn vào gương soi soi, ngắm ngắm, một mảng hồng rực lên, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên, chỉ thấy giống như bị bệnh phát sốt lên, rõ ràng Đào Hoa thoa lên đâu có giống vậy? Cô nắm chiếc khăn dài lau sạch mặt, vừa lau vừa oán giận bảo: “Huynh thấy chưa, đều do ta mải nói chuyện với huynh mà ta thoa xấu rồi này.”
Trường Sinh không hiểu chuyện gì, giở chăn đắp lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Suốt buổi sáng sớm, Hà Hoa bận bịu thoa son lên má, Trường Sinh ngủ dậy liền gấp chăn, mặc quần áo, rửa mặt, rồi đi vào trong bếp múc một bát sủi cảo lạnh ra ăn nhồm nhoàm. Hà Hoa vẫn ngồi ở trên giường soi gương ở chiếc bàn bên cạnh, cố chấp thoa son phấn. Cho tới khi cô cảm thấy tạm được, khăn mặt đã bị dính một mảng đỏ. Hà Hoa nhìn thế không khỏi đau lòng chẹp chẹp miệng cảm thán: “Tiếc quá đi, lãng phí không ít rồi…”
Cô thu dọn son phấn bỏ vào hộp, lại nhìn Trường Sinh, nhíu mày bảo: “Ai cho huynh mặc quần áo cũ!” Cô nói xong lấy từ ngăn tủ ra một bộ đồ mới tinh đưa cho Trường Sinh, vừa giúp hắn thay đồ, vừa nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta về nhà ta, phải mặc quần áo phẳng phiu đẹp đẽ khiến cho cha mẹ ta nhìn cũng thích… Có em gái ta và chồng nó nữa, ta rất nhớ nó. Chị gái lập gia đình, em gái đã gả đi không thể tới, từ lúc chúng ta thành thân, đây là lần đầu tiên ta gặp lại mấy đứa nó, để cho chúng nó thấy huynh sạch sẽ gọn gàng, có chút bộ dạng của anh rể chứ… Còn chồng của em gái ta, ta thấy bộ dạng cậu ta cũng không bằng huynh, chúng ta ráng duy trì hình tượng, không thể để bộ quần áo cũ đó làm mất mặt được… Còn nữa, lúc đó huynh không được phép không để ý tới ai. Huynh cầm lấy quà, vào nhà thì đưa cho cha ta, ta cũng không cần huynh miệng ngon lưỡi ngọt, chỉ cần huynh mở miệng gọi một tiếng cha mẹ là được, đừng im lặng để cho cha ta chướng mắt, ta không muốn thua thiệt ai cái gì cả …” Cuối cùng Hà Hoa kéo kéo cổ tay áo Trường Sinh, ngẩng đầu hỏi: “Nhớ kỹ rồi chứ?”
Trường Sinh cúi đầu ừ một tiếng.
Hà Hoa thấy bộ dạng rầu rĩ này của hắn thì cảm thấy cô nói mỏi miệng cũng phí lời mà thôi, căn bản như nước đổ đầu vịt. Quả nhiên, đợi tới khi vào cửa nhà họ Lý, Trường Sinh lại biến thành một cái hủ kín bưng.
Hai người cầm quà cáp vào phòng, Hà Hoa mang bộ mặt tươi cười gọi cha mẹ, lại lặng lẽ kéo góc áo Trường Sinh.
Trường Sinh không hé răng mở miệng, đi tới phía trước hai người, cúi đầu nhấc tay, ngây ngốc đứng thẳng cầm lấy quai bình rượu và hộp bánh ngọt đưa thẳng tới trước mặt cha Hà Hoa.
Cha Hà Hoa giật mình hoảng sợ, theo bản năng liền né về phía sau, đợi tới khi kịp phản ứng lại thì mặt đã đổi sang đen xì.
Trong lòng Hà Hoan tức giận bừng bừng, trừng mắt lườm hắn, trong lòng thầm nghĩ: Huynh bình thường vẫn nói năng, còn có thể tính toát thiệt hơn muốn tranh ăn sủi cảo với ta, sao vừa thấy cha vợ lại ngốc ra đó rồi, huynh có phải cố tình khiến cho ta bị mắng không hả?!”
Mẹ Hà Hoa vội vàng tới giải vây khỏi tình cảnh xấu hổ này, nhận đồ trong tay Trường Sinh, cười khanh khách nói: “Về nhà là tốt rồi, không cần mang mấy thứ này làm gì, mẹ biết các con tới nên sáng sớm đã đốt lò cho ấm giường rồi, mau lên đây ngồi đi. Mẹ đi lấy nước cho các con rửa chân tay.”
Hà Hoa nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con làm cho.”
Mẹ Hà Hoa ngăn lại: “Con gái đi lấy chồng về lại nhà, sao có thể để cho làm việc được. Các con nói chuyện với cha đi, nước đã đun xong xuôi hết rồi, chỉ việc đổ ra nữa thôi.” Bà nói xong liền vén mành đi ra ngoài.
Hà Hoa kéo Trường Sinh ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát sắc mặt cha cô hỏi han: “Cha, cha vẫn khỏe chứ ạ?”
Cha Hà Hoa ôn hòa đáp: “Ừ, vẫn rất khỏe.”
Hà Hoa nói: “Vậy là tốt rồi, con cũng yên tâm.”
Cha Hà Hoa nói: “Yên tâm rồi thì mày càng không phải tới đây nữa nhỉ.”
Hà Hoa sửng sốt, nhưng lại nghe giọng điệu cha cô giống như là tức giận nói: “Con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi…Mày cũng không ở xa giống như mấy đứa em mày. Chúng nó ở xa thì đã đành, đây mày ở cùng một thôn, đi hai ba bước đã tới thì mệt chết hả? Mày nói xem nửa năm nay mày về nhà được mấy lần? Mẹ mày mấy ngày hôm nay cứ ho sù sụ suốt. Mày bất hiếu nó vừa vừa thôi, suốt ngày chỉ biết lo cho nhà mình thôi à. Chúng tao nuôi dưỡng mày lớn như vậy, thế mà gả đi một cái là không biết trở về nhà báo hiếu, hiếu thuận với cha mẹ nữa hả?”
Hà Hoa rụt cổ, không biết phải nói gì. Thật ra cô vẫn thường xuyên về nhà, biếu mẹ ít hoa nọ quả kia, chỉ là cô sợ cha mắng mình, nên mỗi lần đến đều không vào trong nhà, chỉ ngồi với mẹ một lúc ở trong bếp rồi đi ngay. Bây giờ thấy bộ dạng cha cô trừng mắt quát mắng, khiến cho cô hơi chột dạ, dường như cảm thấy bản thân mình giống như một đứa con gái bất hiếu không để ý quan tâm gì tới cha mẹ, lại nghe cha bảo mẹ cô người không được khỏe, không khỏi có chút lo lắng.
Bầu không khí đang hơi căng thẳng nặng nề, Tiểu Bảo mang theo hơi lạnh chạy từ bên ngoài vào, vừa vào phòng liền đứng im khom lưng thở hổn hển.
Hà Hoa kéo Tiểu Bảo hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm gì hả?”
Tiểu Bảo hiển nhiên là vừa mới cùng bọn nhóc choai choai mới lớn trong thôn nghịch ngợm trở về, vẻ mặt rất hưng phấn, cười hì hì nói: “Đệ ném tuyết với thằng Hổ, nó ném trượt liền đuổi đệ. Haha nhưng không kịp, đệ chạy nhanh hơn!” Tiểu Bảo nói xong lấy tay áo lau lau cái mũi, thò tay lên bàn cầm lấy một miếng bánh nhét thẳng vào miệng.
Cha Hà Hoa giận dữ đập tay nó quát: “Chỉ có đàn bà con gái mới hay ăn vặt, mày là đàn ông không được làm thế biết chưa hả?!”
Tiểu Bảo bị đánh vào tay rát rát, lấy tay kia xoa xoa, bĩu môi đi tới giường ngồi xuống.
Trường Sinh ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tiểu Bảo bị đánh, hắn theo bản năng sờ sờ túi đậu phộng của mình, ôm tay xoa xoa, vẻ mặt bất an, giống như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Beta : Vô Phương
Ngày ba mươi Tết ngày một gần, sân trước nhà bị hai trận tuyết lớn phủ kín, thời tiết lạnh buốt cắt da cắt thịt, nhà nhà người người đều trốn rịt trong nhà, đường trong thôn gần như không bóng người. Hà Hoa và Trường Sinh tất nhiên cũng thế, cả ngày gần như đều ở trong phòng, chỉ mong sao cả ngày không phải xuống giường ra ngoài.
Mặc dù trong nhà chỉ có hai người, nhưng qua năm mới thì cũng phải có chút không khí của năm mới. Sáng sớm Hà Hoa đã nấu một nồi hồ, bê vào trong phòng đặt lên giường, bảo Trường Sinh trát hồ để dán lại cửa sổ cho mới, còn bản thân mình thì đứng dựa vào chồng chăn đệm cắt giấy dán cửa sổ. Trước tiên là cắt chữ ‘Phúc’, cắt xong giở ra xem xét, đắc ý gọi Trường Sinh: “Trường Sinh, huynh xem có đẹp không?”
Trường Sinh còn đang quỳ gối trên giường bôi hồ lên cửa sổ, nghe cô gọi liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, không chú ý lắm gật gật đầu, tiếp tục quét hồ lên cửa sổ để dán giấy.
Hà Hoa lại tự lẩm bẩm: “Huynh đúng là có phúc, cưới được người vợ vừa thông minh vừa khéo léo như ta, ta nói cho huynh biết, không ai trong thôn cắt giấy dán cửa sổ đẹp bằng ta đâu. Năm vừa rồi tất cả cửa sổ nhà ta đều do một tay ta cắt cả đó.”
Trường Sinh ừm một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe cô nói chuyện.
Hòa Hoa tự thưởng thức thành quả của mình, lại hỏi: “Huynh nói xem ta nên cắt hình gì tiếp? Chim khách hay là hoa mẫu đơn nhỉ? Hay là một con cá chép lớn? Hay là một đĩnh vàng?” Hà Hoa ngẩng đầu thấy Trường Sinh dường như chẳng thèm đoái hoài gì tới lời cô nói, bèn dùng chân đá đá hắn, giống như dâng hiến vật quý đưa ra trước mặt hắn hỏi: “Huynh từ từ hãy làm, huynh xem này, huynh nghĩ xem muốn cắt thành hình gì, huynh thích cái gì ta đều có thể cắt được, giống y như thật luôn.”
Trường Sinh nghe thấy cô nói vậy, xoay người bảo: “Muốn một bà nội.”
“Hả?” Hà Hoa sửng sốt.
Trường Sinh rất thật thà nói: “Cô nói, ta thích cái gì cô sẽ làm cái đó mà. Ta thích bà nội, cô cắt hình bà nội đi.”
Hà Hoa bĩu môi một cái, trong lòng thầm bảo: Huynh cố tình đùa cợt ta hả, ta làm sao mà cắt được cơ chứ.
Trường Sinh đi tới chỗ ngủ của mình nhìn sang cánh cửa sổ đối diện, rồi bước lại đập đập vào đó, nói với Hà Hoa: “Cắt hình bà nội dán ở đây, mỗi buổi ta đều có thể nhìn thấy.”
Hà Hoa nhìn hắn thế thì lại có chút đau lòng, nghĩ hắn từ nhỏ chưa bao giờ xa bà Tứ, mà lúc này bà Tứ đi lâu như vậy rồi, miệng hắn không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn nhớ thương lắm rồi.
Cô đang nghĩ thì lại nghe thấy Trường Sinh nói tiếp: “Cắt thêm hình Hà Hoa nữa, dán ở chỗ này.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào bên phải cánh cửa sổ.
Hà Hoa ngẩn người, cong miệng nở nụ cười, đang định mở miệng nói thì Trường Sinh lại lắc lắc đầu bảo: “Không được, không được, không phải dán ở chỗ này…” Hắn chỉ vào chỗ góc bên phải cánh cửa sổ nói: “Hà Hoa dán ở chỗ này.”
Hà Hoa không vui hỏi: “Sao lại dán ta ở xa vậy chứ?”
Trường Sinh toét miệng cười bảo: “Dán hình ta ở giữa, bên trái là bà nội, bên phải là Hà Hoa.”
Hà Hoa thấy Trường Sinh cười tươi rói với cô, bất ngờ cũng không biết nói làm sao nữa, cảm thấy trong lòng rất rất ngọt ngào, cũng cười một cái tươi rói đáp lại hắn.
Hà Hoa rốt cuộc không cắt như Trường Sinh nói, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cắt hình ba cái đầu heo lớn thay thế. Một cái tai to mặt lớn mắt híp cười ngớ ngẩn là Trường Sinh, hai cái khác trên đầu đội hoa là cô và bà Tứ. Cô lấy hai cái hình này đem ra nhuộm một lúc lâu cho thành màu hồng, chọn cái đẹp hơn, cười hì hì nói: “Cái này đẹp nè, đây là ta.”
Trường Sinh ở bên cạnh tiếp lời: “Bà nội đẹp.”
Hà Hoa nhăn mặt: “Huynh bảo ta xấu xí?”
Trường Sinh lắc lắc đầu bảo: “Không phải, Hà Hoa cũng đẹp.”
Hà Hoa hỏi: “Vậy huynh nói xem ta và bà nội ai đẹp hơn?”
Trường Sinh suy nghĩ một lúc lâu, hơi khó xử đáp : “Đều đẹp cả…”
Hà Hoa ra vẻ rất nghiêm túc dạy bảo: “Ta nói cho huynh biết, bây giờ huynh đã cưới vợ, sau này chỉ có thể cảm thấy vợ mình là xinh đẹp nhất, cho dù là bà nội cũng không thể đẹp bằng vợ mình, hiểu không hả??!”
Trường Sinh ngây ngô gật gật đầu.
“Vậy bây giờ ta hỏi huynh, huynh nói xem ai đẹp nhất?”
“Vợ ta đẹp nhất.”
“Ai là vợ huynh?”
” Hà Hoa là vợ ta, Hà Hoa đẹp nhất.”
***
Đến ba mươi Tết, trời vừa nhá nhem tối Hà Hoa liền đem đồ gói sủi cảo chuyển vào trong phòng, bột và nhân đều đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhân sủi cảo cô cố ý chuẩn bị hai phần khác nhau, một phần nhiều thịt, một phần nhiều rau. Cô nhờ Trường Sinh cán bột ra cho cô gói sủi cảo, nghĩ rằng làm thế có thể sẽ nhanh hơn, nhưng đến khi làm mới biết so với một mình cô làm còn tốn thời gian hơn. Nguyên nhân là do Trường Sinh nhất quyết đem từng nắm bột mì đều cán ra thật mỏng thật tròn, nếu nó hơi méo mó chút xíu cũng phải cán lại cho bằng được. Hà Hoa nhìn sốt cả ruột, giành lấy làm. Cán một lát, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Trường Sinh đứng ngay bên cạnh kiểm tra từng ly từng tí một, chỉ cần không đủ tròn, lại bị hắn không nể tình nhào vò lại chất đống sang một bên.
Hà Hoa vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, hắn lại đúng lý hợp tình nói: “Bà nội bảo, phải cán bột mì thành hình tròn.” Hà Hoa cũng đành chiều theo ý hắn, kết quả cho tới tận lúc trời tối mịt mới làm xong món sủi cảo.
Hai người lúc này đều quá đói, sủi cảo nóng hổi đặt trên hai chiếc mâm lớn trên bàn, Hà Hoa đẩy khay sủi cảo nhân thịt tới trước mặt Trường Sinh, gắp hai miếng bỏ vào trong bát hắn cười nói: “Ăn nhiều một chút, trên bệ bếp vẫn còn nữa, tất cả đều là nhân thịt heo đó.”
Trường Sinh nhìn sủi cảo trên bàn, trên mâm đặt trước mặt mình đều là những đĩnh vàng to, còn trên bàn trước mặt Hà Hoa đều là chuột nhỏ, hắn tò mò hỏi: “Sao lại không giống nhau?”
Hà Hoa thuận miệng bảo: “Đĩnh vàng là thịt, chuột là rau cải, ta không thích ăn thịt lắm, ngán chết được, huynh ăn nhiều vào.”
“Ừm.” Trường Sinh chọc chọc sủi cảo hình đĩnh vàng trong bát mình, ngẩn ngơ than thở: “Bà nội cũng không thích ăn thịt, sao cô cũng không thích ăn thịt nữa vậy…Thịt ngon lắm …”
Hà Hoa cười nhẹ, gắp thêm vài miếng sủi cảo vào bát hắn: “Huynh thấy ngon thì ăn nhiều một chút đi, ăn thịt thì sẽ có nhiều sức lực, chúng ta chỉ trông chờ mình huynh làm việc thôi, tới đầu mùa xuân phải trồng trọt nhiều nữa, chờ tới khi bà nội trở về sẽ rất vui mừng.”
Trường Sinh nghĩ ngợi, còn giả bộ nghiêm túc bảo: “Ừ, phải rồi, vậy cô cho ta luôn mâm đó đi, ta ăn nhiều sẽ có sức khỏe phi thường.”
Hà Hoa cười, lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu hắn bảo: “Huynh còn tính toán thiệt hơn với ta à, còn không mau ăn đi! Ăn hết thì còn trong nồi! Không thiếu cho huynh ăn đâu!”
Thấy bản thân mình vừa giả vờ đùa tí đã bị dẹp ngay, Trường Sinh co rụt cổ lại, lè lưỡi.
Đầu năm mới, trời còn chưa kịp sáng, Hà Hoa đã dọn chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, đặt chiếc gương đồng nhỏ lên đó, châm ngọn đèn cẩn thận thoa son. Thoa thoa, không quá nhạt, cũng không quá đậm, cô thầm nghĩ mình cũng có tay nghề trang điểm đấy chứ.
Tuy là gà còn chưa gáy, nhưng Trường Sinh vẫn bị cô gọi dậy, hắn dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm : “Gà còn chưa có gáy mà.”
Hà Hoa không đáp, rất cẩn thận thoa son lên hai má, lại nhìn vào gương soi soi, ngắm ngắm, một mảng hồng rực lên, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên, chỉ thấy giống như bị bệnh phát sốt lên, rõ ràng Đào Hoa thoa lên đâu có giống vậy? Cô nắm chiếc khăn dài lau sạch mặt, vừa lau vừa oán giận bảo: “Huynh thấy chưa, đều do ta mải nói chuyện với huynh mà ta thoa xấu rồi này.”
Trường Sinh không hiểu chuyện gì, giở chăn đắp lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Suốt buổi sáng sớm, Hà Hoa bận bịu thoa son lên má, Trường Sinh ngủ dậy liền gấp chăn, mặc quần áo, rửa mặt, rồi đi vào trong bếp múc một bát sủi cảo lạnh ra ăn nhồm nhoàm. Hà Hoa vẫn ngồi ở trên giường soi gương ở chiếc bàn bên cạnh, cố chấp thoa son phấn. Cho tới khi cô cảm thấy tạm được, khăn mặt đã bị dính một mảng đỏ. Hà Hoa nhìn thế không khỏi đau lòng chẹp chẹp miệng cảm thán: “Tiếc quá đi, lãng phí không ít rồi…”
Cô thu dọn son phấn bỏ vào hộp, lại nhìn Trường Sinh, nhíu mày bảo: “Ai cho huynh mặc quần áo cũ!” Cô nói xong lấy từ ngăn tủ ra một bộ đồ mới tinh đưa cho Trường Sinh, vừa giúp hắn thay đồ, vừa nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta về nhà ta, phải mặc quần áo phẳng phiu đẹp đẽ khiến cho cha mẹ ta nhìn cũng thích… Có em gái ta và chồng nó nữa, ta rất nhớ nó. Chị gái lập gia đình, em gái đã gả đi không thể tới, từ lúc chúng ta thành thân, đây là lần đầu tiên ta gặp lại mấy đứa nó, để cho chúng nó thấy huynh sạch sẽ gọn gàng, có chút bộ dạng của anh rể chứ… Còn chồng của em gái ta, ta thấy bộ dạng cậu ta cũng không bằng huynh, chúng ta ráng duy trì hình tượng, không thể để bộ quần áo cũ đó làm mất mặt được… Còn nữa, lúc đó huynh không được phép không để ý tới ai. Huynh cầm lấy quà, vào nhà thì đưa cho cha ta, ta cũng không cần huynh miệng ngon lưỡi ngọt, chỉ cần huynh mở miệng gọi một tiếng cha mẹ là được, đừng im lặng để cho cha ta chướng mắt, ta không muốn thua thiệt ai cái gì cả …” Cuối cùng Hà Hoa kéo kéo cổ tay áo Trường Sinh, ngẩng đầu hỏi: “Nhớ kỹ rồi chứ?”
Trường Sinh cúi đầu ừ một tiếng.
Hà Hoa thấy bộ dạng rầu rĩ này của hắn thì cảm thấy cô nói mỏi miệng cũng phí lời mà thôi, căn bản như nước đổ đầu vịt. Quả nhiên, đợi tới khi vào cửa nhà họ Lý, Trường Sinh lại biến thành một cái hủ kín bưng.
Hai người cầm quà cáp vào phòng, Hà Hoa mang bộ mặt tươi cười gọi cha mẹ, lại lặng lẽ kéo góc áo Trường Sinh.
Trường Sinh không hé răng mở miệng, đi tới phía trước hai người, cúi đầu nhấc tay, ngây ngốc đứng thẳng cầm lấy quai bình rượu và hộp bánh ngọt đưa thẳng tới trước mặt cha Hà Hoa.
Cha Hà Hoa giật mình hoảng sợ, theo bản năng liền né về phía sau, đợi tới khi kịp phản ứng lại thì mặt đã đổi sang đen xì.
Trong lòng Hà Hoan tức giận bừng bừng, trừng mắt lườm hắn, trong lòng thầm nghĩ: Huynh bình thường vẫn nói năng, còn có thể tính toát thiệt hơn muốn tranh ăn sủi cảo với ta, sao vừa thấy cha vợ lại ngốc ra đó rồi, huynh có phải cố tình khiến cho ta bị mắng không hả?!”
Mẹ Hà Hoa vội vàng tới giải vây khỏi tình cảnh xấu hổ này, nhận đồ trong tay Trường Sinh, cười khanh khách nói: “Về nhà là tốt rồi, không cần mang mấy thứ này làm gì, mẹ biết các con tới nên sáng sớm đã đốt lò cho ấm giường rồi, mau lên đây ngồi đi. Mẹ đi lấy nước cho các con rửa chân tay.”
Hà Hoa nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con làm cho.”
Mẹ Hà Hoa ngăn lại: “Con gái đi lấy chồng về lại nhà, sao có thể để cho làm việc được. Các con nói chuyện với cha đi, nước đã đun xong xuôi hết rồi, chỉ việc đổ ra nữa thôi.” Bà nói xong liền vén mành đi ra ngoài.
Hà Hoa kéo Trường Sinh ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát sắc mặt cha cô hỏi han: “Cha, cha vẫn khỏe chứ ạ?”
Cha Hà Hoa ôn hòa đáp: “Ừ, vẫn rất khỏe.”
Hà Hoa nói: “Vậy là tốt rồi, con cũng yên tâm.”
Cha Hà Hoa nói: “Yên tâm rồi thì mày càng không phải tới đây nữa nhỉ.”
Hà Hoa sửng sốt, nhưng lại nghe giọng điệu cha cô giống như là tức giận nói: “Con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi…Mày cũng không ở xa giống như mấy đứa em mày. Chúng nó ở xa thì đã đành, đây mày ở cùng một thôn, đi hai ba bước đã tới thì mệt chết hả? Mày nói xem nửa năm nay mày về nhà được mấy lần? Mẹ mày mấy ngày hôm nay cứ ho sù sụ suốt. Mày bất hiếu nó vừa vừa thôi, suốt ngày chỉ biết lo cho nhà mình thôi à. Chúng tao nuôi dưỡng mày lớn như vậy, thế mà gả đi một cái là không biết trở về nhà báo hiếu, hiếu thuận với cha mẹ nữa hả?”
Hà Hoa rụt cổ, không biết phải nói gì. Thật ra cô vẫn thường xuyên về nhà, biếu mẹ ít hoa nọ quả kia, chỉ là cô sợ cha mắng mình, nên mỗi lần đến đều không vào trong nhà, chỉ ngồi với mẹ một lúc ở trong bếp rồi đi ngay. Bây giờ thấy bộ dạng cha cô trừng mắt quát mắng, khiến cho cô hơi chột dạ, dường như cảm thấy bản thân mình giống như một đứa con gái bất hiếu không để ý quan tâm gì tới cha mẹ, lại nghe cha bảo mẹ cô người không được khỏe, không khỏi có chút lo lắng.
Bầu không khí đang hơi căng thẳng nặng nề, Tiểu Bảo mang theo hơi lạnh chạy từ bên ngoài vào, vừa vào phòng liền đứng im khom lưng thở hổn hển.
Hà Hoa kéo Tiểu Bảo hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm gì hả?”
Tiểu Bảo hiển nhiên là vừa mới cùng bọn nhóc choai choai mới lớn trong thôn nghịch ngợm trở về, vẻ mặt rất hưng phấn, cười hì hì nói: “Đệ ném tuyết với thằng Hổ, nó ném trượt liền đuổi đệ. Haha nhưng không kịp, đệ chạy nhanh hơn!” Tiểu Bảo nói xong lấy tay áo lau lau cái mũi, thò tay lên bàn cầm lấy một miếng bánh nhét thẳng vào miệng.
Cha Hà Hoa giận dữ đập tay nó quát: “Chỉ có đàn bà con gái mới hay ăn vặt, mày là đàn ông không được làm thế biết chưa hả?!”
Tiểu Bảo bị đánh vào tay rát rát, lấy tay kia xoa xoa, bĩu môi đi tới giường ngồi xuống.
Trường Sinh ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tiểu Bảo bị đánh, hắn theo bản năng sờ sờ túi đậu phộng của mình, ôm tay xoa xoa, vẻ mặt bất an, giống như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook