Tiểu Tần xuống xe, sau đó đi tới.

“Cám ơn trời đất, tôi về sau cũng không dám trên xe nói hai chữ cô Tang này nữa.” Tiểu Tần nói.

Tang Vô Yên thay Tô Niệm Khâm xin lỗi Tiểu Tần, ngượng ngùng cười cười.

Tô Niệm Khâm còn lưu luyến khối băng trên mặt cô, ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, ma sát chỗ đó, hoàn toàn không để ý đây là giờ tan ca đường bộ rất nhiều người.

Từ một khắc kia, Tiểu Tần mới phát hiện, thì ra Tô Niệm Khâm cũng là một người đàn ông vô cùng ôn nhu.

Anh nói: “Vô Yên, em có biết em đối anh rất quan trọng hay không?” giọng Tô Niệm Khâm hòa lẫn với tiếng xe cọ. Giờ phút này dòng xe cộ tấp nập, người đi đường qua lại rất ít.

Tang Vô Yên bị anh làm cho cảm động.

Nhưng cô vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo trước sự ôn nhu của anh, sau đó hỏi: “So với Dư Vi Lan còn quan trọng hơn?”

Tay Tô Niệm Khâm tức khắc lạnh cứng trên trán cô, hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.

Cảnh tượng này giống như ba năm trước đây, cô hỏi: “Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai trước?”

Bọn họ đi hai vòng lớn, vốn nghĩ rằng qua nhiều như vậy hai người sẽ thành thục hơn, hoàn toàn tiếp nhận đối phương, kết quả gần đến giờ phút cuối cùng mới phát hiện vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Tang Vô Yên cúi xuống, thản nhiên nói: “Tôi muốn đi về, trong nhà có chuyện.” Cô đáp ứng về nhà ăn cơm với bà Tang.

Tô Niệm Khâm vội nói: “Anh…… Chúng ta đưa em đi.”

“Không cần, anh lo việc của mình đi.” Sau đó cô giả bộ tươi cười tạm biệt hai người.

Lí Lộ Lộ khuyên cô: “Kỳ thật vị trí thứ hai trong tim anh ta cũng không tệ.”

Tang Vô Yên về nhà nói cho Trình Nhân nghe.

Trình Nhân phát hỏa nói: “Cái gì thứ hai hả, bậy bạ!” Tang Vô Yên biết, Trình Nhân không phải giận ý kiến của Lí Lộ Lộ, khiến cô ấy tức giận chính là người kia.

Trước kia ngủ, Trình Nhân còn không quên mắng một câu, “Con bà nó Tô Niệm Khâm, thứ gì!”

Ngày hôm sau, mấy đài trong thành phố tổ chức một chương trình. Tổng giám nói mời một DJ nổi tiếng của thành A tới, Tang Vô Yên cảm thấy rất có thể là Nhiếp Hi, vì thế còn chưa tới giờ làm đã tới phòng thu, kết quả không phải.

Tang Vô Yên hơi thất vọng.

Sau ngày đó, cô và Nhiếp Hi chỉ còn quan hệ tiền bối và hậu bối.

Rất lâu sau đó, trong lễ trao giải cô gặp được Nhiếp Hi.

Nhiếp Hi lúc ấy thấy cô liền hỏi: “Hai người thế nào……” Buổi tối, Tang Vô Yên nhận được điện thoại của chị.

“Chị thật ngượng khi giáp mặt nói chuyện với em, chị rất hối hận lúc ấy nói với em những lời đó. Chị dường như là một đầu sỏ gây nên cuộc chia tay của hai người, cũng làm cho Niệm Khâm thống khổ lâu như vậy.”

“Không phải. Chuyện đó không thể trách chị.”

Nhiếp Hi cười khổ, “Chị nói trắng ra như vậy, vì chị cũng có tư tâm. Cho nên chị áy náy. Nào biết vô luận là không còn Dư Vi Lan và mất đi em, anh ấy vẫn như cũ không chọn chị.”

“Như vậy chị Hi, chị cảm thấy hai chúng ta, ai có vẻ may mắn hơn?” Tang Vô Yên nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp Hi nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Chị sẽ lựa chọn là em. Dù sao em còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chính là em hiểu lầm, có lẽ anh ấy đã quên cô ấy.”

Tang Vô Yên cười chán nản, “ Chỉ cần anh ta yêu một người, sẽ dám trước mặt người khác thừa nhận anh ta yêu cô ấy, làm sao có thể hiểu lầm. Anh ta chính là người như vậy. Chúng ta đều biết.”

Anh ta cũng không lừa cô, cũng sẽ không nói, không hề dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa cô vui, dường như chuyện anh ta không làm được sẽ không hứa hẹn. Nhưng Tang Vô Yên phát hiện bị người yêu lừa kỳ thật là một chuyện mang lại cảm giác hạnh phúc.

Mà Tô Niệm Khâm không phải.

Bởi vì là Dư Vi Lan, cho nên Tô Niệm Khâm một chữ cũng không nói. Đây là phương thức lảng tránh yêu thích nhất của anh ta.

Câu cuối cùng, Tang Vô Yên hỏi: “Người đó có khỏe không?”

“Em nói Niệm Khâm?”

“Không.” Tang Vô Yên lập tức phủ nhận, cô cũng không dám hỏi thăm tin tức anh ta.

Nhiếp Hi hiển nhiên hiểu được “người đó” là ai, “ Tốt lắm, chồng thoát được một kiếp sinh tử, càng thêm ân ái. Cô ấy là một phụ nữ có bản lĩnh, một gia đình tan rã hiện giờ được cô ấy thu vén không tệ.”

Hôm qua cô lại một lần nữa nhắc tới tên Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm thế nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không có.

Trán ngã bị thương, kỳ thật cũng không nhẹ. Cô là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị kim châm. Lại đến bệnh viện thay thuốc, lần này sửa một chút là ok. Lại đi ngang qua cửa hàng thời trang đó, Tang Vô Yên nhìn ví tiền, nhịn đau mua cặp áo lông đó. nhân viên cửa hàng nhiệt tâm nói: “Nếu bạn trai mặc vào không thích hợp, có thể cầm đến đổi.”

Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó vĩnh viễn chỉ có bị mình để trong tủ áo thôi. Cô ngồi ở ghế dài trong công viên, đem mặt dán vào áo lông. Áo làm từ lông dê và lông thỏ dệt thành chạm vào cảm giác rất tốt, rất giống vẻ mặt ôn nhu đếm trên đầu ngón tay của Tô Niệm Khâm. Mới nghĩ tới anh, bất tri bất giác, Tang Vô Yên lại rơi lệ.

Bọn họ đều không hiểu, nhưng cô biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu là yêu, tình yêu là suốt đời, có thể sông cạn đá mòn; nếu anh nói không thương, kia thật sự chính là không thương. Nhưng đối với chuyện Dư Vi Lan, anh luôn lảng tránh, làm cho cô rất khổ sở.

Buổi tối cô đem món cá hầm bà Tang làm, đặt ở lò vi sóng hâm nóng cho Trình Nhân ăn.

Trình Nhân nói: “Tớ đang cảm, một mình đi ăn cơm, nhìn thực đơn chọn món ít cay. Kết quả thiếu chút nữa tớ bị cay chết”

Tang Vô Yên bật cười, “Do cậu ăn không quen.”

“Nhưng một khi mê rồi, không cay không ngon.”

Tang Vô Yên cũng biết ăn quán quê nhà, khẩu vị rất nặng, thích ăn cay và nóng, cho dù ăn đồ nướng cũng phải cay, cảm giác rất đã nghiền.

Trình Nhân lại nhìn đĩa cá, hít một ngụm lớn không khí vào bụng.

Tang Vô Yên nói: “Buổi chiều tớ lại gặp được Ngô Vu. Anh ta đúng là người không tệ.”

“Đáng tiếc cậu lại không thích.”

“Nếu tớ gặp Ngô Vu trước tớ sẽ thích anh ta, sau đó lập tức gả đi, cho nên nói duyên phận là chuyện rất kỳ diệu, gặp một ít người liền bỏ lỡ một ít người khác.”

Trình Nhân trừng mắt nhìn,“ Nhảm nhí? Có cái gì mà kỳ diệu, không phải chỉ là một đống shit chó sao.” (lời tg 100%)

Tang Vô Yên dừng phản ứng 3 giây, sau đó phun hết cơm trong miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương