Buổi tối, Tiểu Tần ở khách sạn chờ lái xe đưa Tô Niệm Khâm về, phát hiện tâm tình anh trở nên không tồi, lại nói với cô: “Giúp tôi tìm một quán thanh tịnh, thức ăn ngon, ngày mai tôi mời người ta ăn cơm chiều.” Lại bổ sung: “Là ăn món trung.”

“Nhưng tối mai có tiệc rượu.” Tiểu Tần nói.

“Vậy ăn khuya cũng tốt lắm.” anh lầm bầm lầu bầu, “ Hoặc là sớm một chút ăn cơm chiều cũng tốt.”

Tiểu Tần vụng trộm xem xét xem xét Tô Niệm Khâm, có chút khác thường không khỏi hơi tò mò, chẳng lẽ ông chủ đang theo đuổi phụ nữ?

Ngày hôm sau, Ngô Vu gọi điện hẹn Tang Vô Yên ra ngoài.

Ngô Vu nói: “Tôi nghe người bạn nói có một tiệm Nhật Bản có bán sách thiếu nhi, tôi nghĩ sẽ thích hợp với Tiểu Kiệt.”

Tang Vô Yên cũng không phải như đứa bé mười tuổi không hiểu chuyện, cô biết mục đích của Ngô Vu là cái gì. Cô cười trả lời: “Được.”

“Vậy khi nào em tan học, tôi tới đón.”

“5h30.”

“Tôi mua vé, có thể hay không đi xem phim với tôi?” từ chỗ bà Tang anh biết được Tang Vô Yên có sở thích đó.

Ngô Vu là luật sư khôn khéo, chỉ cần một vấn đề mời ăn cơm chiều còn có thể rủ theo buổi tối đi chơi.

Trên xe, Tang Vô Yên nhìn cuốn sách trên tay, người Nhật Bản đúng là tinh xảo. Tuy rằng không thông thạo tiếng Nhật, nhưng tranh vẽ là không biên giới.

“Không chỉ Tiểu Kiệt, ngay cả tôi cũng thích.” Tang Vô Yên nói.

Ngô Vu cười.

“Hôm nay trời lạnh, thích hợp ăn thịt nướng hàn quốc.”

Tang Vô Yên vui vẻ đồng ý.

Xem ra Ngô Vu hỏi qua bà Tang rồi, biết tất cả sở thích của Tang Vô Yên.

Một quán ăn rất khác biệt. Nướng sườn xong lại để lên đĩa xà lách, hai mắt Tang Vô Yên tỏa sáng.

Ngô Vu kêu một chai rượu gừng.

Nói là uống rượu không bằng nói là uống cồn, rượu chứa trong một chai màu lục lúc rót ra một chất lỏng màu vàng đậm. Tang Vô Yên đưa đầu lưỡi nếm thử có vị ngọt, vì thế yên tâm uống một ngụm lớn, ai biết vào miệng lại rất cay, thiếu chút phun ra hết.

Ngô Vu thay Tang Vô Yên kêu phục vụ lấy một cốc nước, một mặt cười, “ Vô Yên, có khi em rất giống một đứa trẻ.” Chút bất tri bất giác, anh đã gọi từ cô Tang biến thành Vô Yên.

Sau đó gắp miếng thịt nướng, chấm vào tương ớt cuốn xà lách rồi đưa cô.

Ăn đến một nửa, di động Tang Vô Yên vang.

“Alo–” Tang Vô Yên dùng khăn lau lau tay, tiếp điện thoại.

“Tang Vô Yên.”

“Ách?” Tang Vô Yên thiếu chút nữa bị nghẹn, lại là Tô Niệm Khâm. Sớm biết như vậy lần trước không nên dùng di động mình để gọi anh.

“Em đi ra ngoài.” Điện thoại truyền đến âm thanh Tô Niệm Khâm cố nén tức giận.

“Ra chỗ nào?” Cô không rõ chuyện gì nữa.

“Đến cửa nhà hàng, trên đường cái.”

“Tôi đang dùng cơm.” Cô thấp giọng nói, ý muốn anh không cần cố tình gây sự.

“Tôi biết em đang dùng cơm! Cho em 5 giây, em có tin hay không tôi sẽ đốt nhà hàng đó!” Tô Niệm Khâm giận nói.

Ngô Vu cảm thấy không ổn, hỏi“ sao vậy?”

Tô Niệm Khâm đếm ngược: “5.”

“4.”

“3.”



Tang Vô Yên thu hồi điện thoại, “ Tôi ra ngoài một chút.” Sau đó chạy đến thẳng đến cửa. Cô không dám nghiệm chứng tính nhẫn nại của Tô Niệm Khâm.

Ở ven đường đối diện, không có gì khác thường, vì thế muốn gọi cho anh không cần hồ nháo.

Mới lấy điện thoại ra, đột nhiên, cánh tay của cô bị một cái tay rất mạnh bắt lấy. Chủ nhân cánh tay không nói tiếng nào, túm cô, đem kéo đến một bãi cỏ ven đường, nhét cô vào xe, hung hăng đóng cửa lại, hơn nữa còn hung ác kêu lái xe khóa cửa.

Cô hoảng sợ, nhìn qua cửa sổ thấy kẻ bắt cóc là Tô Niệm Khâm, mới không hét lên.

Tiểu Tần đi theo hộ giá nói, “ Ông Tô, bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.”

Có nhiều người nhìn về bên này. Nếu không phải vì Tô Niệm Khâm ngồi trong Bentley, ăn mặc đàng hoàng, diện mạo không giống đạo tặc, thì người đi đường sẽ nghĩ rằng anh là bắt cóc, mà gọi điện thoại báo nguy.

Tô Niệm Khâm mặt mày xanh đen bước vào từ một cửa khác.

“Tô Niệm Khâm, anh sao vậy?”

“Tang Vô Yên em nằm mơ đi!” Tô Niệm Khâm nói.

“?” Tang Vô Yên hoàn toàn không hiểu.

“Trừ phi tôi chết, nếu không em muốn quen người khác chính là đang mơ mộng hão huyền!”

Tang Vô Yên bắt đầu hiểu được.

Sau đó điện thoại Tang Vô Yên lại rung, không cần xem cũng có thể khẳng định là Ngô Vu gọi. Vẫn do dự, tiếp hay là không tiếp, bởi vì cô không chút nghi ngờ chỉ cần nhất tiếp, di động yêu quý của mình sẽ bị Tô Niệm Khâm quăng ra cửa sổ, cuối cùng sẽ nát không toàn thây

Vì thế bấm tắt.

“Chúng tôi…… Chỉ là ăn cơm……” Ngay cả Tang Vô Yên cũng không biết sao mình lại ấp úng.

“Em uống rượu? Em lại còn cùng anh ta uống rượu?!” Mũi Tô Niệm Khâm rất nhạy cảm với mùi hương.

“Này không phải vấn đề cùng hay không cùng, mọi người cùng nhau ăn cơm uống chút rượu là chuyện bình thường.” Tang Vô Yên dũng cảm phản bác.

“Trong mắt tôi là giống nhau!” Tô Niệm Khâm lên giọng.

“Tô Niệm Khâm, anh có một chút lý trí của đàn ông được không!”

“Em còn biết tôi là đàn ông!” Tô Niệm Khâm như gầm lên.

Tiểu Tần ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm phát hỏa lớn như vậy, bình thường nhiều nhất cũng chỉ là mặt đen hết rồi chửi một chút, cũng không có dùng có hét lên như vậy.

Càng làm cô ngạc nhiên là Tang tiểu thư này còn có thể dũng cảm chọc vào ngọn lửa đó cùng anh giằng co.

Tang Vô Yên bắt đầu hơi giận, “ Anh là anh, tôi là tôi, không có quan hệ gì. Đừng nói cùng anh ta uống rượu, chính là cùng anh ta lên giường, anh cũng không có quyền xen vào!”

“Em dám!!” Tô Niệm Khâm bạo xích.

Vừa mới dứt lời, trong lúc giận, Tô Niệm Khâm kéo cánh tay Tang Vô Yên, thuận thế kiềm chặt cằm cô, hung hăng hôn xuống, lần thứ nhất hai đôi môi hơi lệch một chút, lần thứ hai liền sửa lại cho đúng. Hôn là cách giải quyết tốt nhất cho việc không quan hệ, giống như muốn lửa giận trong lòng phát tiết ra, anh chà đạp cánh môi Tang Vô Yên, cuốn lưỡi cô. Hoàn toàn không để ý còn hai người ngồi phía trước. Mãi đến khi Tang Vô Yên hoàn toàn đánh mất hô hấp, bắt đầu hít thở không thông, mới thỏa mãn buông ra.

Tang Vô Yên hít một ngụm lớn không khí, hai má đỏ bừng. Tức giận của Tô Niệm Khâm hơi giảm xuống, xem ra anh đối loại phương pháp trừng phạt này có vẻ vừa lòng.

Tiểu Tần thật sự không muốn mạo hiểm xen vào, nhưng là cô không thể không nói.

“Ông Tô, tiệc tối sắp bắt đầu, chúng ta phải đi.” Xe đã dừng ở đây rất lâu rồi.

Đây là lễ chúc mừng song phương hợp tác do chủ tịch Toro đặc biệt tổ chức, muốn thuận đường tác hợp con gái Bành Đạm Kì và Tô Niệm Khâm. Cho nên có thể nói buổi tiệc đêm nay Tô Niệm Khâm là nhân vật chính, nếu không đi không chừng người ta lập tức trở mặt.

Tô Niệm Khâm nói: “Hiện tại đi.” anh vốn đi ra vì chuyện này.

“Cô Tang thì sao? Chúng ta có phải hay không……” Ý Tiểu Tần muốn hỏi để cô ấy xuống chỗ nào.

“Cùng đi.”

“Được.” Tiểu Tần không có nghi vấn.

“Tiệc gì? Tôi không đi.” Tang Vô Yên đã hô hấp bình thường, nhưng khuôn mặt vẫn ửng hồng.

“Chẳng lẽ muốn quay lại với người đàn ông kia? Em mơ đi!” Tô Niệm Khâm nheo mắt.

“Tô Niệm Khâm, chúng ta có thể hay không tâm bình khí hòa nói chuyện.”

“Là em cãi với tôi.” Tô Niệm Khâm sửa đúng.

Điện thoại Tang Vô Yên không ngừng rung, có thể thấy được Ngô Vu rất lo lắng.

“Tôi ít nhất nên cùng Ngô Vu nói một tiếng.”

“Đúng rồi, anh ta tên Ngô Vu. Vì sao em luôn cùng người đàn ông họ Ngô có liên quan?” Vẻ mặt hiện rõ tuyệt đối không được.

Tang Vô Yên không nói gì, ngay cả việc này anh cũng tức giận, nhiều năm như vậy, sao tâm trí anh không thể thành thục một chút.

Bên ngoài tấp nập xe cộ.

Tô Niệm Khâm đột nhiên nói: “Đem vật đó trả lại cho tôi.”

“Cái gì?”

“Đồng hồ của tôi.” Tô Niệm Khâm lại bổ sung một câu, “ Ngày đó em trộm trong phòng tôi.”

Nói xong kéo tay Tang Vô Yên, không chút nào ôn nhu từ túi quần lấy đồng hồ ra đeo vào tay Tang Vô Yên.

“Tôi không có trộm, hơn nữa đó là tôi mua.” Tang Vô Yên vừa giải thích vừa đưa tay vào túi xách ngoan ngoãn trả lại cho anh.

“Vậy là em cố tình tới lấy nó về hả?”

“Ý của tôi không phải vậy, tôi chỉ là nghe Ngô Vu nói đồng hồ này rất đáng giá.”

“Lần sau nếu miệng em còn nhắc tới tên của người đàn ông kia, tôi liền đi giết anh.” Tô Niệm Khâm nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương