Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
-
Chương 41
Báo tài chính và kinh tế đăng: “RD hợp tác với công ty Toro của ta, cuộc đàm phán đã đến giai đoạn cuối”.
Tang Vô Yên đọc xong tin tức, xếp báo lại.
Đúng như Tô Niệm Khâm nói với cô, anh không phải đến thành B tìm cô.
Trong phim, thường xuyên có người đàn ông vì truy tìm bạn gái, ngày ngày đứng dưới lầu nhà cô gái đó chờ đợi. Nhưng Tô Niệm Khâm sẽ không, ba năm trước sẽ không, ba năm sau cũng như thế.
“Ngày mai cậu đi theo giúp tớ.” Lí Lộ Lộ nói.
Cô ấy chuẩn bị 4 ngày, cũng hẹn với bệnh viện, sáng mai phải đến làm giải phẫu mắt.
“Mang mắt kính thì làm sao, sao phải làm giải phẫu.”
“Cậu nói chuyện đúng là không biết suy nghĩ. Mắt cậu tốt, đương nhiên không biết nỗi khổ của người thị lực kém.” Lí Lộ Lộ nói,“ Dù sao Hoàng Hà phải đi, cậu càng phải đi, chỗ đó đều quen hai người, nếu không tớ cũng không liếc mắt cậu một cái.” Hoàng Hà là bạn trai Lí Lộ Lộ.
Tang Vô Yên trợn trắng liếc nhìn Lí Lộ Lộ.
Buổi chiều, Tang Vô Yên dẫn Tiểu Kiệt đi. bệnh của bé khiến nó không thích chỗ nhiều người, càng không thể chật chội.
“Cô Tang!”
Đột nhiên trên xe có người gọi cô.
Cô xoay người, thì thấy một người đàn ông đậu xe ven đường. Người nọ diện mạo nhã nhặn.
“Anh……” Tang Vô Yên hồ nghi, không nhớ nổi gặp qua người này ở đâu.
“Chúng ta gặp qua, ở khách sạn, Ngô Vu.” Anh ta nói.
“Ah, anh Ngô.” Tang Vô Yên thấy mình có lỗi.
“Cô đi đâu vậy? Tôi vừa tan tầm có thể tiễn cô một đoạn đường.”
“Không cần không cần.” Tang Vô Yên xua tay.
“Dù sao cũng là vinh hạnh của tôi, đường này khó gọi xe lắm không tốt cho trẻ con.” anh nhìn Tiểu Kiệt trong tay Tô Vô Yên.
Tang Vô Yên chần chờ.
“Cô Tang lại chối từ nữa cảnh sát sẽ đưa giấy phạt cho tôi đó.” Ngô Vu cười.
Anh ta là một người đàn ông biết quan tâm, lúc lên xe Tang Vô Yên nghĩ vậy.
“Hai người đi đâu?” Ngô Vu hỏi.
Cô vì muốn chiếu cố Tiểu Kiệt nên ngồi phía sau.“ Đi KFC trong nội thành.”
“Muốn đi ăn àh?” Ngô Vu nhìn Tang Vô Yên qua kính chiếu hậu.
“Đúng vậy.”
“Chỗ đó hơi nhiều người, nếu cậu bé không ngại ăn Mc Donalds tôi biết một chỗ có vẻ yên tĩnh hơn.” Ngô Vu hỏi.
“Uh, vậy cám ơn anh.”
Vì thế, đi nhờ xe bị Ngô Vu thuận lợi biến thành một buổi hẹn kỳ quái.
Ngô Vu đi mua này nọ nhưng lại không biết trẻ con thích món nào, lúc bưng thức ăn tới chỗ ngồi có hơi ngại.
“Tôi chưa từng ăn ở đây. Chỉ là đi làm thường ngang qua nơi này.”
“Đàn ông bình thường đều nghĩ trẻ con mới thích món ăn này.” Tang Vô Yên vì anh giải nguy, ý này rất phù hợp với Tô Niệm Khâm.
“Quê tôi là một thị trấn nhỏ, không có những chỗ như thế này. Tới nơi này học đại học, kinh tế cũng không dư dả, một cái hamburger giá 10 tệ khi đó đối với tôi mà nói đã là vật phẩm xa xỉ.”
Anh thẳng thắn nói.
Cùng người kia hoàn toàn không giống.
Tang Vô Yên mỉm cười nhìn anh, có hảo cảm.
“Anh Ngô hiện tại làm gì?” Cô lại quên.
“Luật sư.”
“Vậy hiện tại anh muốn ăn cái gì cũng không thấy xa xỉ rồi.”
Ngô Vu bị lời của cô chọc cho cười.
Tang Vô Yên cắm ống hút vào Coca, đặt trước mặt Tiểu Kiệt, bé im lặng uống. Mà động tác chấm khoai tây chiên vào sốt cà đối với bé mà nói có điểm cố sức. Vì thế Tang Vô Yên dạy bé từng chút một.
“Tôi có nghe qua loại bệnh này.” Vừa rồi Tang Vô Yên có giải thích một chút với anh. “Bệnh trạng của bé tốt lắm.”
“Trị liệu càng trễ bệnh càng nghiêm trọng, bé thuộc loại bẩm sinh, nói như vậy cả đời đều khó có thể chữa khỏi.” Tang Vô Yên thở dài.
“Di truyền?”
“Y học còn chưa có thể xác định. Phỏng đoán là có thể do bệnh tạo thành từ cơ thể mẹ.”
“Vậy cũng không phải trách nhiệm của đứa nhỏ.”
“Cha mẹ bé cho là vậy.” Tang Vô Yên sờ sờ đầu Tiểu Kiệt.“ Tôi đưa bé đến đây, hy vọng bé có thể gặp những bạn nhỏ khác, có thể giúp bé cố gắng hơn.”
“Bé có thể nghe được chúng ta nói chuyện.”
“Có lẽ, tự bé có thể tự động loại bỏ những tin tức bên ngoài mà nó không muốn biết.”
Đột nhiên, Tiểu Kiệt làm đở ly Coca, Tang Vô Yên vội vàng này nọ dời đi. Ngô Vu thấy trước ngực Tiểu Kiệt dính Coca, vì thế muốn dùng khăn tay giúp bé lau khô.
“Anh Ngô!” Tang Vô Yên lập tức ngăn lại,“ Tiểu Kiệt không quen người khác đụng vào người bé.” Nếu không bé sẽ hét lên.
Ngô Vu dừng tay giữa không trung.
“Vừa mới bắt đầu bé đối với tôi cũng vậy như vậy. Bé cần thời gian chấp nhận tiếp xúc của người khác.” Tang Vô Yên vội vàng giải thích, để cho anh khỏi xấu hổ.“ Auá trình này rất thong thả cũng rất thống khổ.”
Ngô Vu nói: “Tôi thật có lỗi.”
Tang Vô Yên cười: “Không có gì, quen là được rồi.”
Ngô Vu lại mua một ly Coca khác.
Trở về trong lúc vô tình anh nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay trái của Tang Vô Yên. Bởi vì máy sưởi trong quán ăn độ ấm rất cao, Tang Vô Yên cuộn tay áo lên, nhìn thấy một đồng hồ nam mang trên tay cô nhìn rất được.
“Polley sản xuất ở Thụy Sĩ, cô Tang cũng có sở thích này àh?” Ngô Vu một lần nữa tìm đề tài nói chuyện.
“Ách?” Tang Vô Yên không hiểu.
“Tôi trước kia từ sống ở Hongkong làm về nghề này.” Ngô Vu cũng có chút tò mò, bởi vì đó là một đồng hồ dành cho người mù.
“Anh nói đây là cái gì?”
“Polley, ở trong nước không mua được chính phẩm, giá tiền đủ để tôi có thể không ăn không uống để dành rất nhiều năm.”
“Không thể nào.” Tang Vô Yên líu lưỡi.
Tang Vô Yên nghĩ, cô mua cho Tô Niệm Khâm cái kia tuy nói rất khó mua nhưng cũng chỉ tốn có hai trăm đồng hơn, không nghĩ lại kém nhau nhiều như vậy.
“Nghe nói toàn bộ đều chế tác bằng thủ công.” Ngô Vu giải thích,“ nghe nói là phải đặt làm.”
“Đặt làm?”
“Loại này tôi cũng không biết rõ, tóm lại nó rất quý, nhưng cụ thể vì sao quý như vậy, người bình thường như chúng ta đều không thể lý giải.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi cười xong, không khí trở nên có chút không được tự nhiên.
Ngô Vu lại nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay Tang Vô Yên, “ Nghe nói loại này cũng giống như châu báu, còn có thể tăng giá trị theo thời gian.”
Tang Vô Yên kéo tay áo xuống, lơ đãng giải thích: “Kỳ thật…… tôi ở mua ở một tiệm phỏng chế, làm được rất giống. Nghe anh nói như vậy, tôi mới biết nó quý như vậy, khó trách ông chủ bắt tôi đưa vài trăm.”
Ngô Vu nghe thấy cũng thở ra, anh cũng không nghĩ muốn truy cô gái có gia thế như vậy.
Tang Vô Yên đọc xong tin tức, xếp báo lại.
Đúng như Tô Niệm Khâm nói với cô, anh không phải đến thành B tìm cô.
Trong phim, thường xuyên có người đàn ông vì truy tìm bạn gái, ngày ngày đứng dưới lầu nhà cô gái đó chờ đợi. Nhưng Tô Niệm Khâm sẽ không, ba năm trước sẽ không, ba năm sau cũng như thế.
“Ngày mai cậu đi theo giúp tớ.” Lí Lộ Lộ nói.
Cô ấy chuẩn bị 4 ngày, cũng hẹn với bệnh viện, sáng mai phải đến làm giải phẫu mắt.
“Mang mắt kính thì làm sao, sao phải làm giải phẫu.”
“Cậu nói chuyện đúng là không biết suy nghĩ. Mắt cậu tốt, đương nhiên không biết nỗi khổ của người thị lực kém.” Lí Lộ Lộ nói,“ Dù sao Hoàng Hà phải đi, cậu càng phải đi, chỗ đó đều quen hai người, nếu không tớ cũng không liếc mắt cậu một cái.” Hoàng Hà là bạn trai Lí Lộ Lộ.
Tang Vô Yên trợn trắng liếc nhìn Lí Lộ Lộ.
Buổi chiều, Tang Vô Yên dẫn Tiểu Kiệt đi. bệnh của bé khiến nó không thích chỗ nhiều người, càng không thể chật chội.
“Cô Tang!”
Đột nhiên trên xe có người gọi cô.
Cô xoay người, thì thấy một người đàn ông đậu xe ven đường. Người nọ diện mạo nhã nhặn.
“Anh……” Tang Vô Yên hồ nghi, không nhớ nổi gặp qua người này ở đâu.
“Chúng ta gặp qua, ở khách sạn, Ngô Vu.” Anh ta nói.
“Ah, anh Ngô.” Tang Vô Yên thấy mình có lỗi.
“Cô đi đâu vậy? Tôi vừa tan tầm có thể tiễn cô một đoạn đường.”
“Không cần không cần.” Tang Vô Yên xua tay.
“Dù sao cũng là vinh hạnh của tôi, đường này khó gọi xe lắm không tốt cho trẻ con.” anh nhìn Tiểu Kiệt trong tay Tô Vô Yên.
Tang Vô Yên chần chờ.
“Cô Tang lại chối từ nữa cảnh sát sẽ đưa giấy phạt cho tôi đó.” Ngô Vu cười.
Anh ta là một người đàn ông biết quan tâm, lúc lên xe Tang Vô Yên nghĩ vậy.
“Hai người đi đâu?” Ngô Vu hỏi.
Cô vì muốn chiếu cố Tiểu Kiệt nên ngồi phía sau.“ Đi KFC trong nội thành.”
“Muốn đi ăn àh?” Ngô Vu nhìn Tang Vô Yên qua kính chiếu hậu.
“Đúng vậy.”
“Chỗ đó hơi nhiều người, nếu cậu bé không ngại ăn Mc Donalds tôi biết một chỗ có vẻ yên tĩnh hơn.” Ngô Vu hỏi.
“Uh, vậy cám ơn anh.”
Vì thế, đi nhờ xe bị Ngô Vu thuận lợi biến thành một buổi hẹn kỳ quái.
Ngô Vu đi mua này nọ nhưng lại không biết trẻ con thích món nào, lúc bưng thức ăn tới chỗ ngồi có hơi ngại.
“Tôi chưa từng ăn ở đây. Chỉ là đi làm thường ngang qua nơi này.”
“Đàn ông bình thường đều nghĩ trẻ con mới thích món ăn này.” Tang Vô Yên vì anh giải nguy, ý này rất phù hợp với Tô Niệm Khâm.
“Quê tôi là một thị trấn nhỏ, không có những chỗ như thế này. Tới nơi này học đại học, kinh tế cũng không dư dả, một cái hamburger giá 10 tệ khi đó đối với tôi mà nói đã là vật phẩm xa xỉ.”
Anh thẳng thắn nói.
Cùng người kia hoàn toàn không giống.
Tang Vô Yên mỉm cười nhìn anh, có hảo cảm.
“Anh Ngô hiện tại làm gì?” Cô lại quên.
“Luật sư.”
“Vậy hiện tại anh muốn ăn cái gì cũng không thấy xa xỉ rồi.”
Ngô Vu bị lời của cô chọc cho cười.
Tang Vô Yên cắm ống hút vào Coca, đặt trước mặt Tiểu Kiệt, bé im lặng uống. Mà động tác chấm khoai tây chiên vào sốt cà đối với bé mà nói có điểm cố sức. Vì thế Tang Vô Yên dạy bé từng chút một.
“Tôi có nghe qua loại bệnh này.” Vừa rồi Tang Vô Yên có giải thích một chút với anh. “Bệnh trạng của bé tốt lắm.”
“Trị liệu càng trễ bệnh càng nghiêm trọng, bé thuộc loại bẩm sinh, nói như vậy cả đời đều khó có thể chữa khỏi.” Tang Vô Yên thở dài.
“Di truyền?”
“Y học còn chưa có thể xác định. Phỏng đoán là có thể do bệnh tạo thành từ cơ thể mẹ.”
“Vậy cũng không phải trách nhiệm của đứa nhỏ.”
“Cha mẹ bé cho là vậy.” Tang Vô Yên sờ sờ đầu Tiểu Kiệt.“ Tôi đưa bé đến đây, hy vọng bé có thể gặp những bạn nhỏ khác, có thể giúp bé cố gắng hơn.”
“Bé có thể nghe được chúng ta nói chuyện.”
“Có lẽ, tự bé có thể tự động loại bỏ những tin tức bên ngoài mà nó không muốn biết.”
Đột nhiên, Tiểu Kiệt làm đở ly Coca, Tang Vô Yên vội vàng này nọ dời đi. Ngô Vu thấy trước ngực Tiểu Kiệt dính Coca, vì thế muốn dùng khăn tay giúp bé lau khô.
“Anh Ngô!” Tang Vô Yên lập tức ngăn lại,“ Tiểu Kiệt không quen người khác đụng vào người bé.” Nếu không bé sẽ hét lên.
Ngô Vu dừng tay giữa không trung.
“Vừa mới bắt đầu bé đối với tôi cũng vậy như vậy. Bé cần thời gian chấp nhận tiếp xúc của người khác.” Tang Vô Yên vội vàng giải thích, để cho anh khỏi xấu hổ.“ Auá trình này rất thong thả cũng rất thống khổ.”
Ngô Vu nói: “Tôi thật có lỗi.”
Tang Vô Yên cười: “Không có gì, quen là được rồi.”
Ngô Vu lại mua một ly Coca khác.
Trở về trong lúc vô tình anh nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay trái của Tang Vô Yên. Bởi vì máy sưởi trong quán ăn độ ấm rất cao, Tang Vô Yên cuộn tay áo lên, nhìn thấy một đồng hồ nam mang trên tay cô nhìn rất được.
“Polley sản xuất ở Thụy Sĩ, cô Tang cũng có sở thích này àh?” Ngô Vu một lần nữa tìm đề tài nói chuyện.
“Ách?” Tang Vô Yên không hiểu.
“Tôi trước kia từ sống ở Hongkong làm về nghề này.” Ngô Vu cũng có chút tò mò, bởi vì đó là một đồng hồ dành cho người mù.
“Anh nói đây là cái gì?”
“Polley, ở trong nước không mua được chính phẩm, giá tiền đủ để tôi có thể không ăn không uống để dành rất nhiều năm.”
“Không thể nào.” Tang Vô Yên líu lưỡi.
Tang Vô Yên nghĩ, cô mua cho Tô Niệm Khâm cái kia tuy nói rất khó mua nhưng cũng chỉ tốn có hai trăm đồng hơn, không nghĩ lại kém nhau nhiều như vậy.
“Nghe nói toàn bộ đều chế tác bằng thủ công.” Ngô Vu giải thích,“ nghe nói là phải đặt làm.”
“Đặt làm?”
“Loại này tôi cũng không biết rõ, tóm lại nó rất quý, nhưng cụ thể vì sao quý như vậy, người bình thường như chúng ta đều không thể lý giải.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi cười xong, không khí trở nên có chút không được tự nhiên.
Ngô Vu lại nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay Tang Vô Yên, “ Nghe nói loại này cũng giống như châu báu, còn có thể tăng giá trị theo thời gian.”
Tang Vô Yên kéo tay áo xuống, lơ đãng giải thích: “Kỳ thật…… tôi ở mua ở một tiệm phỏng chế, làm được rất giống. Nghe anh nói như vậy, tôi mới biết nó quý như vậy, khó trách ông chủ bắt tôi đưa vài trăm.”
Ngô Vu nghe thấy cũng thở ra, anh cũng không nghĩ muốn truy cô gái có gia thế như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook