Chàng Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh
-
Chương 21
CHƯƠNG 21
Hứa Minh Ưu trên trán chảy máu, môi mím thật chặt;
Lê Viễn Phong cũng chẳng khá hơn, quần áo xộc xệch, khoé miệng bầm tím.
Gã đè Hứa Minh Ưu vào tường, cười lạnh: Không thể không nói, Trình Tư cũng có biệt tài lấy lòng người khác, chẳng ai bì kịp.
Hứa Minh Ưu bị chặn ngang cổ, khó nhọc phun từng chữ: Anh xem ra cũng không sao bằng nổi Trình Tư cái gì, phải không?
Lê Viễn Phong thoáng chốc tức đến đỏ mắt.
Hứa Minh Ưu vừa đâm trúng chỗ đau của gã.
Cái tên “Trình Tư” này, đối với Lê Viễn Phong, chính là ác mộng.
Rõ ràng ra mắt sớm hơn hắn, kết quả khắp trong ngành giải trí, đâu đâu cũng thua hắn một bậc;
Thật vất vả mới thấy hắn rời khỏi ngành, sự nghiệp của mình cũng không ngừng phát triển, hiện nay hắn lại trở về.
Gã quả thực thiếu nước hoài nghi ngành giải trí có phải do nhà Trình Tư mở ra không, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi,
Hắn nghĩ hắn là ai?
Dựa vào cái gì!
Bất quá chỉ là một minh tinh thân mang tai tiếng trở về kiếm miếng ăn,
Vẫn còn cho mình là vương tử cao cao tại thượng ngày trước sao?
Lê Viễn Phong vỗ vỗ mặt Hứa Minh Ưu: Đúng vậy, tao làm sao mà bì kịp nó. Trình Tư bây giờ chỉ là thằng hèn mọn, chẳng phải vốn rất kiêu ngạo sao? Chẳng phải luôn được xưng tụng không bao giờ để người khác sửa lại sáng tác của mình sao, nhìn nó trên bàn ăn ngày hôm nay mà xem, bộ dạng ti tiện đến mức nào.
Sáng tác cho anh chẳng có ý nghĩa gì hết. Lê Viễn Phong, không phải tôi xem thường anh, nhưng bằng trình độ của anh mà nói, không có cửa cho anh sửa lại sáng tác của tôi đâu.
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.
Trình Tư dựa vào tường, dáng dấp nhìn qua có vẻ vô cùng nhàn nhã,
Nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao, chậm rãi xẹt qua mặt Lý Vi Vi, Vương Đạo,
Cuối cùng rơi trên người Lê Viễn Phong.
Buông cậu ấy ra, Lê Viễn Phong. Nếu không, tin tức anh đánh người ngày mai sẽ lên trang nhất đấy.
Trình Tư giơ điện thoại đung đưa trước mắt hắn.
Vương Đạo đứng một bên hô lên: Trình Tư, cậu làm sao thế? Trợ lý của cậu chẳng nói chẳng rằng xông vào đánh Viễn Phong trước đấy! Đừng có vừa ăn cắp vừa la làng!
Lê Viễn Phong: Tao đã nói thằng này có gì tốt đẹp đâu, thế mà lại như chó điên ***g lên cắn người, hoá ra là ở chỗ này đợi tao mắc bẫy. Không bao giờ quên tính toán mưu đồ với tao, Trình Tư, mày giỏi lắm.
Trình Tư cười lạnh: Đúng thế thì sao? Anh nói cứ như mình cũng chưa từng làm qua chuyện như vậy ấy nhỉ.
Lê Viễn Phong biến sắc.
Trình Tư không thèm nhìn hắn, đi tới kéo tay Hứa Minh Ưu: Buông ra.
Lê Viễn Phong ác độc lườm hắn một cái, buông lỏng tay.
Bữa tối kết thúc trong sự bất hoà cực điểm.
Trình Tư thẳng tay kéo Hứa Minh Ưu lên xe, giẫm chân ga lao đi.
Ngồi trên xe, Hứa Minh Ưu rút cục cũng tỉnh táo lại.
Cậu lén nhìn Trình Tư:
Gương mặt bình tĩnh, bờ môi vốn luôn cong lên một đường xinh đẹp, giờ phút này lại mím chặt.
Hắn đang tức giận.
Hứa Minh Ưu chột dạ, lại ấm ức: Hắn còn biết tức hả? Mình mới là người đang tức này!
Hai người cứ như vậy một đường trầm mặc về thẳng studio của Trình Tư.
Trình Tư có chút thô bạo túm Hứa Minh Ưu xuống xe, dẫn tới một căn phòng, sau đó lục tung đồ đạc lên.
Hứa Minh Ưu tò mò nhìn hắn: Anh tìm cái gì vậy?
Trình Tư quay đầu trừng cậu một cái: Ngồi im!
Một lát sau, Trình Tư cầm theo bông băng thuốc đỏ đi tới.
Hắn cẩn thận kiểm tra trên dưới, cũng may chỉ có vết thương trên trán là chảy máu, những chỗ khác không sao.
Hắn khẽ thở phào, chậm rãi giúp Hứa Minh Ưu lau đi vết máu trên mặt, vừa lau vừa nói: Hứa Minh Ưu, cậu vốn giỏi nhẫn nhịn, tôi thật không ngờ cậu lại biết đánh nhau đấy?
Hứa Minh Ưu nghe khẩu khí kỳ quặc của hắn, có chút không thoải mái: Tôi còn biết nhiều thứ nữa kia.
Trình Tư: Ồ? Nói nghe coi, còn biết gì nữa?
Hứa Minh Ưu nghẹn họng trân trối một lúc, bật ra: Tôi còn biết làm thịt chiên mắm.
Trình Tư: …
Trình Tư giận đến mức buồn cười: Ừ, quả là một việc khó khăn, cậu rất ư là lợi hại.
Lau sạch sẽ gương mặt cậu, Trình Tư giúp Hứa Minh Ưu bôi thuốc đỏ.
Cũng may miệng vết thương không quá lớn, Hứa Minh Ưu nói là bị mảnh thuỷ tinh rạch phải.
Đợi đến lúc lo liệu xong xuôi, Trình Tư nhìn trên dưới trái phải Hứa Minh Ưu: Nói đi, rút cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Minh Ưu cúi đầu không nói.
Trình Tư: Cậu không nói thì để tôi đoán. Lê Viễn Phong nói xấu sau lưng tôi.
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu nhìn hắn.
Trình Tư đáy mắt thâm thuý, khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ mọi chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.
Hứa Minh Ưu nghĩ thầm: Người này sao lại có thể ung dung đến vậy cơ chứ?
Không thể không nhận làm OST cho bộ phim kia nữa ư? Giọng Hứa Minh Ưu rầu rĩ vang lên.
Trình Tư lắc đầu: Nhận làm việc này là để trả món nợ nhân tình cho Lâm Sanh, bởi vì trước kia —–
Hứa Minh Ưu bực bội: Lâm Sanh Lâm Sanh Lâm Sanh, anh với Lâm Sanh rút cục có quan hệ gì? Sao cái gì cũng phải làm cho cậu ta thế!
Nhẫn nhịn hồi lâu được dịp bạo phát, trong lòng Hứa Minh Ưu cũng thoải mái hơn vài phần.
Hứa Minh Ưu cuộn mình trên ghế sofa, nhắm mắt.
Xung quanh rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng tai cậu cứ ù ù không thôi.
Câu trả lời của Trình Tư thế nào cũng chẳng quan trọng nữa,
Cậu chỉ là hơi mệt mỏi.
Qua rất lâu sau, Hứa Minh Ưu cảm thấy ghế sofa bên người lõm xuống, hẳn là Trình Tư đang ngồi cạnh cậu.
Tôi nói lúc trước mình trở về là do Tống Diệm mời, thật ra mới nói được một nửa. Hắn lên tiếng.
Hứa Minh Ưu chậm rãi mở to mắt.
Tôi và Tống Diệm là bạn từ trước khi tôi ra mắt, gia cảnh cậu ấy rất tốt. Tôi gia nhập ngành giải trí vì âm nhạc, mà cậu ấy thuần tuý chỉ vì hiếu kỳ, muốn trải nghiệm một phen. Nhưng là, mấy năm làm đại diện của tôi, cậu ấy làm rất tuyệt, rất có khả năng trên lĩnh vực này. Rồi chuyện năm năm trước xảy ra, tôi nản lòng rút lui khỏi ngành giải trí, cậu ấy cảm thấy không còn thú vị, cũng lui.
Mà Lâm Sanh, làm sao cậu ta quen Tống Diệm, tôi cũng không rõ lắm, nhưng cậu ta đã chủ động tìm đến Tống Diệm, hi vọng cậu ấy trở thành người đại diện của mình. Cái tên Tống Diệm này, tính tình thật ra rất cổ quái, cho nên Lâm Sanh có thể thuyết phục cậu ấy quả là chuyện tôi không ngờ được. Đến bây giờ tôi vẫn không rõ ngày đó chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Sanh và Tống Diệm. Cậu cũng thấy đấy, suốt ngày đấu khẩu không ngừng, nhưng vẫn không tách khỏi nhau.
Lâm Sanh trở thành ca sĩ, có một chất giọng thiên phú, bất quá cũng chỉ có duy nhất cái đó mà thôi, phương diện khác hoàn toàn mù tịt. Nói khó nghe một chút thì, với trình độ của cậu ta, trong làng nhạc, đại khái chỉ đáng đội sổ. Tống Diệm cũng nói với cậu ta, cậu ta cần một người thầy, vị trí này chỉ tôi mới có thể đảm nhận, vì tôi biết sáng tác, còn có danh tiếng và nhân mạch. Thế nên, Lâm Sanh tới tìm tôi.
Cậu ta cùng Tống Diệm tìm được địa chỉ của tôi, chạy tới trước mặt tôi nói: Trình Tư, anh giúp tôi sáng tác đi, thật nhiều bài vào. Tôi thành danh, những ca khúc kia cũng thành danh, mỗi ngày đi trên đường sẽ thấy trong máy nghe nhạc của rất nhiều người, thấy người ta ngâm nga, đều là sáng tác của anh hết. Tôi sẽ vượt mặt tất cả những kẻ anh không ưa, sau đó mở thật nhiều buổi hoà nhạc, anh sẽ là khách mời, muốn hát bao nhiêu bài sẽ được hát bấy nhiêu, Trình Tư, sân khấu sẽ là của anh.
Trình Tư bắt chước giọng điệu của Lâm Sanh, Hứa Minh Ưu bị khẩu khí trẻ con này chọc cười.
Có phải nghe rất buồn cười hay không? Thế nhưng lúc đó, tôi đã bị cậu ta lay động rồi. Cậu ta cho tôi một lý do để tiếp tục đồng hành với âm nhạc. Tôi cảm kích cậu ta. Về sau tôi trở lại, mở studio này, giúp Tống Diệm đào tạo Lâm Sanh. Đúng rồi, thật ra trong studio này cũng có cổ phần của Tống Diệm. Cậu hỏi tôi và Lâm Sanh quan hệ như thế nào, tôi đã nghĩ rồi, có lẽ là thầy trò, bạn bè, hoặc là đối tác.
Trình Tư nghiêm túc hoàn thành câu trả lời của mình, chờ đợi thầy giáo Hứa cho điểm.
Hứa Minh Ưu mặt hết đỏ lại trắng, mở miệng:
Thật xin lỗi, Trình Tư, hôm nay tôi phá hư chuyện của anh rồi.
Trình Tư: Tôi lựa chọn quay trở lại, kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý rất tốt. Ngành giải trí cho tới bây giờ vốn luôn là nơi dù gió không thổi cũng có thể dậy sóng ba thước, huống chi tôi vẫn còn rất nhiều chiêu thức mà. Người chán ghét tôi thực sự nhiều lắm, nhưng tôi cũng biết, người yêu mến tôi còn rất nhiều. Cho nên, lãng phí thời gian và nước bọt cho mấy kẻ đáng ghét, không bằng đem thời gian ấy dành cho những người mình yêu quý.
Trình Tư mỉm cười vuốt tóc Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu ngây ngốc nhìn hắn: Hả?
Trình Tư thở dài: Hứa Minh Ưu, cậu xem cậu kìa, cùng tôi trải qua ngày sinh nhật, vì tôi mà khóc, giờ lại vì tôi mà đánh nhau, tôi còn tưởng mình sắp biến thành nhân vật nữ chính trong phim thần tượng đến nơi.
Hắn lộ ra vẻ mặt phiền muộn: Chuyện này thực sự rất ám muội. Nhưng mà —–
Hắn đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Hứa Minh Ưu: Phải làm sao đây? Trong lòng tôi thật ra vô cùng hạnh phúc.
Trình Tư cúi người, hôn nhẹ lên vầng trán thương tích của Hứa Minh Ưu: Cảm ơn cậu, nam chính.
__________________________________________
Trong lúc edit chủ nhà đã chết ngắc vì tiểu đường *giãy* Sao mà ngọt thế *giãy*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook