Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 46: Con Thực Sự Ngộ Ra Rồi Hả
Nhưng mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất là phải ổn định Trương Hàn này.
Sở Duyên nghĩ rất nhiều.
Còn định đi xuống gặp mặt Trương Hàn.
Hắn cảm thấy chuyện xấu duy nhất hiện giờ, chính là vấn đề tâm trạng của Trương Hàn.
Chỉ cần có thể hoàn toàn ổn định tâm trạng của Trương Hàn, vậy một cảnh giới tiểu giai này có thể ổn thỏa.
Sở Duyên ngầm gật đầu, bay xuống điện Truyền Pháp.
...
Trong điện Truyền Pháp.
Trương Hàn ngồi trong góc, trong tay là một quyển sách, đang xem hăng say.
Quyển sách trên tay hắn ta, là một quyển sách ghi chép về trận pháp.
Trận pháp loại xưa và nay, đều ở bên trong.
Trong truyền thuyết, tông môn trận pháp đứng đầu Đông Châu có một cuốn sách ghi lại trận pháp từ xưa tới nay, hướng tới pháp sư dẫn thiên hạ trận, ngay cả hắn ta trước đây, đều rất mong muốn thấy được cuốn sách ghi lại tất cả trận pháp từ xưa tới nay.
Mà lúc này nhìn quyển sách trên tay hắn ta, Trương Hàn khinh thường.
Khinh thường đi xem cuốn sách của tông môn trận pháp đứng đầu Đông Châu.
Các loại bí tịch của Vô Đạo Tông hắn ta, không kém gì những tông môn này.
Nhìn điện Truyền Pháp có nhiều bí tịch pháp điển như vậy, Trương Hàn cảm thấy tràn ngập dũng khí.
Cho dù là truyền thừa của tất cả tông môn ở Đông Châu so với Vô Đạo Tông, cũng tuyệt đối không thắng được Vô Đạo Tông.
Điều này khiến Trương Hàn cảm khái về cường đại của Vô Đạo Tông.
Tông môn ẩn thế không hổ là tông môn ẩn thế.
Trương Hàn chuẩn bị tiếp tục đọc tiếp.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai hắn ta truyền đến giọng nói như gần như xa.
“Hàn Nhi.”
Trương Hàn nghe thấy giọng nói này, toàn thân run lên, vội vàng đóng sách lại nhìn bên ngoài điện.
Chỉ thấy Sở Duyên cất bước đi tới.
Trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc đen khoác lên trên vai, đôi mắt thâm thúy có thần, giống như trích tiên.
“Sư tôn!”
Trương Hàn nhìn thấy Sở Duyên tâm trạng hơi kích động, nhưng hắn ta vẫn kìm nén kích động xuống, nho nhã cúi người hành lễ với sư tôn.
Sở Duyên khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Hàn Nhi, sao lại tới đây đọc sách? Con lĩnh ngộ thế nào rồi?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi.
Cách đó không xa Trương Hàn nghe sư tôn đặt câu hỏi.
Cảm xúc không dễ dàng áp chế xuống lập tức bùng nổ.
Hắn ta muốn nói với sư tôn, hắn ta đã ngộ ra được, thức tỉnh trận tâm.
Hắn ta không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn!
Nhưng khi Trương Hàn định nói, không hiểu sao lại nghĩ tới những lời đại sư huynh nói.
Với cảnh giới của sư tôn, sao có thể không nhìn ra hắn ta đã ngộ ra được?
Mà hắn ta còn đắc ý nói với sư tôn.
Chẳng phải là đang nói với sư tôn, tâm tính của hắn ta không được, đã kiêu ngạo sao?
Không được!
Hắn ta không thể kiêu ngạo!
Ngộ tính của hắn ta không được, vốn đã khiến sư tôn thất vọng.
Nếu tâm tính còn khiến sư tôn thất vọng, vậy hắn ta còn mặt mũi gì làm đồ đệ của sư tôn?
Trương Hàn ngầm nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cảm xúc khôi phục trạng thái bình thường.
“Sư tôn, đệ tử đã ngộ ra được một chút, nghe đại sư huynh nói trong điện Truyền Pháp có đủ diệu pháp, cho nên tạm hoãn ngộ đạo, tới đây xem qua!”
Trương Hàn cúi người hành lễ lần nữa.
Những lời này nói ra, Sở Duyên vốn còn có vẻ hờ hững biểu cảm cứng đờ, bất chợt nở nụ cười.
Ngộ ra được một chút sao?
Ngươi lừa người khác cũng không nên lừa như vậy chứ.
Còn ngộ ra được một chút.
Từ trên một dấu vết, ngươi ngộ ra được gì? Ngộ ra quả chuối tiêu cây gậy sao?
Rõ ràng là Trương Hàn sợ bị hắn quở trách, cho nên mới nói đã ngộ ra được một chút!
Nhưng mà vẫn nên hỏi kỹ thì hơn.
Nhỡ đâu xảy ra sai sót, chỉ sợ hắn ngay cả Kim Đan đều không còn.
“Hàn Nhi, con thực sự ngộ ra được điều gì sao?”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, thoáng nghiêm túc hỏi một câu.
Trương Hàn nghe sư tôn hỏi, sửng sốt một lát.
Muốn hiển hóa trận tâm ra theo bản năng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại.
Không thích hợp!
Sư tôn không có khả năng không biết trận tâm trời sinh của hắn ta, sư tôn cần gì phải hỏi.
Hơn nữa giọng điệu của sư tôn nghiêm túc như thế...
Không thích hợp, rất không thích hợp.
Trương Hàn cau mày, suy nghĩ một lát.
Bỗng nhiên trong đầu chấn động.
Hắn ta đã hiểu!
Thực ra sư tôn muốn nhắc nhở hắn ta, đừng quá đắc ý.
Cái gì gọi là ngộ ra được một chút?
Ở trước mặt đại đạo chân chính, người nào dám nói mình ngộ ra được một chút?
Vẫn luôn gắng giữ lòng bình thường đi ngộ đạo, mới là ý sư tôn muốn biểu đạt.
Sư tôn, đệ tử đã hiểu!
Dụng tâm lương khổ của sư tôn, ân tình này đệ tử không dám quên!
Trương Hàn rất kích động nghĩ, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bộ dạng nho nhã lễ độ, nói: “Sư tôn, là đệ tử mở miệng nói linh tinh, đệ tử không lĩnh ngộ được gì!”
Sở Duyên nghe thấy thế, lập tức vui vẻ.
Như vậy mới đúng chứ.
Đây mới là đồ đệ phế vật của hắn.
Sở Duyên nghĩ rất nhiều.
Còn định đi xuống gặp mặt Trương Hàn.
Hắn cảm thấy chuyện xấu duy nhất hiện giờ, chính là vấn đề tâm trạng của Trương Hàn.
Chỉ cần có thể hoàn toàn ổn định tâm trạng của Trương Hàn, vậy một cảnh giới tiểu giai này có thể ổn thỏa.
Sở Duyên ngầm gật đầu, bay xuống điện Truyền Pháp.
...
Trong điện Truyền Pháp.
Trương Hàn ngồi trong góc, trong tay là một quyển sách, đang xem hăng say.
Quyển sách trên tay hắn ta, là một quyển sách ghi chép về trận pháp.
Trận pháp loại xưa và nay, đều ở bên trong.
Trong truyền thuyết, tông môn trận pháp đứng đầu Đông Châu có một cuốn sách ghi lại trận pháp từ xưa tới nay, hướng tới pháp sư dẫn thiên hạ trận, ngay cả hắn ta trước đây, đều rất mong muốn thấy được cuốn sách ghi lại tất cả trận pháp từ xưa tới nay.
Mà lúc này nhìn quyển sách trên tay hắn ta, Trương Hàn khinh thường.
Khinh thường đi xem cuốn sách của tông môn trận pháp đứng đầu Đông Châu.
Các loại bí tịch của Vô Đạo Tông hắn ta, không kém gì những tông môn này.
Nhìn điện Truyền Pháp có nhiều bí tịch pháp điển như vậy, Trương Hàn cảm thấy tràn ngập dũng khí.
Cho dù là truyền thừa của tất cả tông môn ở Đông Châu so với Vô Đạo Tông, cũng tuyệt đối không thắng được Vô Đạo Tông.
Điều này khiến Trương Hàn cảm khái về cường đại của Vô Đạo Tông.
Tông môn ẩn thế không hổ là tông môn ẩn thế.
Trương Hàn chuẩn bị tiếp tục đọc tiếp.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai hắn ta truyền đến giọng nói như gần như xa.
“Hàn Nhi.”
Trương Hàn nghe thấy giọng nói này, toàn thân run lên, vội vàng đóng sách lại nhìn bên ngoài điện.
Chỉ thấy Sở Duyên cất bước đi tới.
Trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc đen khoác lên trên vai, đôi mắt thâm thúy có thần, giống như trích tiên.
“Sư tôn!”
Trương Hàn nhìn thấy Sở Duyên tâm trạng hơi kích động, nhưng hắn ta vẫn kìm nén kích động xuống, nho nhã cúi người hành lễ với sư tôn.
Sở Duyên khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Hàn Nhi, sao lại tới đây đọc sách? Con lĩnh ngộ thế nào rồi?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi.
Cách đó không xa Trương Hàn nghe sư tôn đặt câu hỏi.
Cảm xúc không dễ dàng áp chế xuống lập tức bùng nổ.
Hắn ta muốn nói với sư tôn, hắn ta đã ngộ ra được, thức tỉnh trận tâm.
Hắn ta không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn!
Nhưng khi Trương Hàn định nói, không hiểu sao lại nghĩ tới những lời đại sư huynh nói.
Với cảnh giới của sư tôn, sao có thể không nhìn ra hắn ta đã ngộ ra được?
Mà hắn ta còn đắc ý nói với sư tôn.
Chẳng phải là đang nói với sư tôn, tâm tính của hắn ta không được, đã kiêu ngạo sao?
Không được!
Hắn ta không thể kiêu ngạo!
Ngộ tính của hắn ta không được, vốn đã khiến sư tôn thất vọng.
Nếu tâm tính còn khiến sư tôn thất vọng, vậy hắn ta còn mặt mũi gì làm đồ đệ của sư tôn?
Trương Hàn ngầm nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cảm xúc khôi phục trạng thái bình thường.
“Sư tôn, đệ tử đã ngộ ra được một chút, nghe đại sư huynh nói trong điện Truyền Pháp có đủ diệu pháp, cho nên tạm hoãn ngộ đạo, tới đây xem qua!”
Trương Hàn cúi người hành lễ lần nữa.
Những lời này nói ra, Sở Duyên vốn còn có vẻ hờ hững biểu cảm cứng đờ, bất chợt nở nụ cười.
Ngộ ra được một chút sao?
Ngươi lừa người khác cũng không nên lừa như vậy chứ.
Còn ngộ ra được một chút.
Từ trên một dấu vết, ngươi ngộ ra được gì? Ngộ ra quả chuối tiêu cây gậy sao?
Rõ ràng là Trương Hàn sợ bị hắn quở trách, cho nên mới nói đã ngộ ra được một chút!
Nhưng mà vẫn nên hỏi kỹ thì hơn.
Nhỡ đâu xảy ra sai sót, chỉ sợ hắn ngay cả Kim Đan đều không còn.
“Hàn Nhi, con thực sự ngộ ra được điều gì sao?”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, thoáng nghiêm túc hỏi một câu.
Trương Hàn nghe sư tôn hỏi, sửng sốt một lát.
Muốn hiển hóa trận tâm ra theo bản năng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại.
Không thích hợp!
Sư tôn không có khả năng không biết trận tâm trời sinh của hắn ta, sư tôn cần gì phải hỏi.
Hơn nữa giọng điệu của sư tôn nghiêm túc như thế...
Không thích hợp, rất không thích hợp.
Trương Hàn cau mày, suy nghĩ một lát.
Bỗng nhiên trong đầu chấn động.
Hắn ta đã hiểu!
Thực ra sư tôn muốn nhắc nhở hắn ta, đừng quá đắc ý.
Cái gì gọi là ngộ ra được một chút?
Ở trước mặt đại đạo chân chính, người nào dám nói mình ngộ ra được một chút?
Vẫn luôn gắng giữ lòng bình thường đi ngộ đạo, mới là ý sư tôn muốn biểu đạt.
Sư tôn, đệ tử đã hiểu!
Dụng tâm lương khổ của sư tôn, ân tình này đệ tử không dám quên!
Trương Hàn rất kích động nghĩ, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bộ dạng nho nhã lễ độ, nói: “Sư tôn, là đệ tử mở miệng nói linh tinh, đệ tử không lĩnh ngộ được gì!”
Sở Duyên nghe thấy thế, lập tức vui vẻ.
Như vậy mới đúng chứ.
Đây mới là đồ đệ phế vật của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook