Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 30: Trở Lại Nguyên Trạng 1
Bây giờ lão ta coi như là đáp cầu dắt mối giữa Càn Đế Đạo Tông và Vô Đạo Tông, xây dựng quan hệ hữu nghị rồi.
Quan trọng nhất là, lão ta thành công tặng quà cho vị này, cũng lộ mặt trước vị này nữa!
Hơn nữa, lão ta loáng thoáng tìm hiểu được một chuyện.
Có lẽ cảnh giới Độ Kiếp muốn phi thăng, biện pháp chính là phải đi lên con đường tu luyện lại một lần nữa, tu luyện từ trên đi xuống, lần lượt thể nghiệm.
Giống như tông chủ của tông môn ẩn thế này.
Càng tu luyện càng giáng cấp.
Từ cảnh giới Nguyên Anh tu luyện tới Kim Đan.
Nói không chừng đợi tông chủ của tông môn ẩn thế tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí, thậm chí là tu tới phàm nhân, chính là lúc vị này phi thăng.
Đại trưởng lão cảm thấy, có thể dùng tin tức này đổi lấy một đợt ân tình.
Lão ta tin tưởng tông chủ chắc chắn sẽ cảm thấy có hứng thú đối với tin tức này, lão ta có thể dùng tin tức này đổi lấy ân tình hoặc tài nguyên tu luyện.
Trong mắt đại trưởng lão lóe lên tinh quang...
Đại trưởng lão dẫn theo các đệ tử ngựa không dừng vó trở về Càn Đế Đạo Tông.
Một ngày sau, thì tiến vào địa phận của tông môn.
Khi còn chưa trở lại trong tông môn, đã khiến cả Càn Đế Đạo Tông bùng nổ.
Cấp cao trong tông đã sớm tụ tập ở đại điện, đợi đại trưởng lão trở về, nghe tin tốt chuyện về tông môn ẩn thế.
Nhưng đợi mòn đợi mỏi, đều không đợi được tin tức đại trưởng lão trở về.
Chuyện này khiến bọn họ sốt ruột tới mức thiếu chút nữa ra ngoài tìm kiếm.
May mà dưới ngàn trông vạn trông, cuối cùng đại trưởng lão cũng trở lại.
...
Trong đại điện của Càn Đế Đạo Tông.
“Ha ha ha ha, các vị đều đang đợi lão phu sao?”
Đại trưởng lão còn chưa đi vào đại điện, tiếng cười đã truyền vào.
Rất nhiều trưởng lão vốn đang nổi giận đùng đùng nghe thấy tiếng cười của đại trưởng lão, đều ngẩn người.
Bọn họ ít khi nghe thấy đại trưởng lão cười vui vẻ như vậy.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, cho tới bây giờ đại trưởng lão đều là mặt không chút thay đổi, tràn ngập nghiêm túc uy nghiêm, đừng nói là liếm, cười cũng hiếm thấy.
Nhưng hôm nay vậy mà phá lệ nở nụ cười.
Đúng là kỳ tích.
Xem ra chuyện hòa hợp với tông môn ẩn thế xử lý rất tốt.
Ở trong tầm mắt của rất nhiều trưởng lão.
Đại trưởng lão tinh thần sảng khoái đi tới, gật đầu với rất nhiều trưởng lão xem như chào hỏi.
Sau đó lão ta lập tức đi tới trước vị trí người đứng đầu.
Chắp tay với tông chủ đang ngồi bên trên.
“Bái kiến tông chủ!”
Đại trưởng lão cung kính cúi người hành lễ.
Tông chủ Càn Nguyên xua tay, nói: “Đừng dài dòng nữa, đại trưởng lão, nói nhanh lên đi, bên Vô Đạo Tông nói thế nào?”
Đại trưởng lão nghe thấy thế, trên gương mặt già nua lộ ra ý cười, thản nhiên nói: “Tông chủ đừng u sầu! Tông ta và Vô Đạo Tông, xem như xác định quan hệ cơ sở bước đầu tiên, mà nghe lão phu chậm rãi nói...”
Lão ta chậm rãi kể những chuyện xảy ra ở dãy núi Huyền Thiên.
Đương nhiên loại bỏ chuyện lão ta tặng lễ và các đệ tử đưa lễ vật bỏ đi của cảnh giới Kim Đan, còn có chuyện cảnh giới của vị kia đột nhiên giảm xuống là đợi phi thăng, đều che giấu cả.
Chỉ kể cho bọn họ nghe một số chuyện không quan trọng.
Đám trưởng lão trước mặt nghe tông chủ của Vô Đạo Tông biểu đạt ra thiện ý xong, đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Còn biểu đạt thiện ý như thế nào...
Bảo Sở Duyên tự mình tới, có lẽ cũng không biết mình từng biểu đạt thiện ý khi nào.
Dù sao trắng đen, đều do đại trưởng lão tự mình mở miệng nói.
Rất nhiều trưởng lão cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đại trưởng lão.
Ừm, bọn họ cảm thấy đại trưởng lão nghiêm túc như thế, chắc chắn sẽ không phải kẻ lừa đảo chó liếm gì đó.
Sau khi nói chuyện với nhau một lát.
Đại trưởng lão lợi dụng danh nghĩa phải đi về nghỉ ngơi, chuẩn bị bảo rất nhiều trưởng lão tản đi.
Rất nhiều trưởng lão không có ý kiến, nhao nhao gật đầu.
Bọn họ đến đây, chỉ vì xác định thái độ của Vô Đạo Tông đối với Càn Đế Đạo Tông mà thôi.
Nếu bây giờ vấn đề đã được giải quyết, vậy thì bọn họ ở lại đại điện cũng không có chuyện gì.
“Được rồi, đại trưởng lão bôn ba lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, vậy thì đi nghỉ ngơi đi...”
“Không sai không sai, đại trưởng lão đã vất vả rồi.”
“Đại trưởng lão, chỗ ta có trà dưỡng thần, có tác dụng đối với vô cùng mệt nhọc, nếu không ta lấy cho ngươi một chút nhé? Yên tâm đi, ta chỉ hỏi một chút mà thôi, nói lời khách sáo, không phải thực sự cho ngươi, ngươi không cần trả lời...”
Rất nhiều trưởng lão cười hì hì rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người là tông chủ Càn Nguyên và đại trưởng lão.
Tông chủ Càn Nguyên nhìn đại trưởng lão ở phía dưới, khẽ cau mày nói: “Đại trưởng lão ngươi không muốn đi nghỉ ngơi sao? Sao còn đứng ở chỗ này?”
Vẻ mặt đại trưởng lão không đổi, nói: “Tông chủ, lão phu còn có một tin tức rất bí mật, có liên quan tới việc phi thăng, tin tức này là từ tông chủ của Vô Đạo Tông, tuyệt đối đáng tin, vì tránh nhiều người nhiều miệng, lúc này mới bảo đám trưởng lão rời đi, gặp riêng với tông chủ.”
Không phải chứ, không phải chứ.
Thực sự đạt được cơ duyên sao?
Còn liên quan tới chuyện phi thăng nữa?
Có phải là lão ta đang nằm mơ hay không?
Quan trọng nhất là, lão ta thành công tặng quà cho vị này, cũng lộ mặt trước vị này nữa!
Hơn nữa, lão ta loáng thoáng tìm hiểu được một chuyện.
Có lẽ cảnh giới Độ Kiếp muốn phi thăng, biện pháp chính là phải đi lên con đường tu luyện lại một lần nữa, tu luyện từ trên đi xuống, lần lượt thể nghiệm.
Giống như tông chủ của tông môn ẩn thế này.
Càng tu luyện càng giáng cấp.
Từ cảnh giới Nguyên Anh tu luyện tới Kim Đan.
Nói không chừng đợi tông chủ của tông môn ẩn thế tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí, thậm chí là tu tới phàm nhân, chính là lúc vị này phi thăng.
Đại trưởng lão cảm thấy, có thể dùng tin tức này đổi lấy một đợt ân tình.
Lão ta tin tưởng tông chủ chắc chắn sẽ cảm thấy có hứng thú đối với tin tức này, lão ta có thể dùng tin tức này đổi lấy ân tình hoặc tài nguyên tu luyện.
Trong mắt đại trưởng lão lóe lên tinh quang...
Đại trưởng lão dẫn theo các đệ tử ngựa không dừng vó trở về Càn Đế Đạo Tông.
Một ngày sau, thì tiến vào địa phận của tông môn.
Khi còn chưa trở lại trong tông môn, đã khiến cả Càn Đế Đạo Tông bùng nổ.
Cấp cao trong tông đã sớm tụ tập ở đại điện, đợi đại trưởng lão trở về, nghe tin tốt chuyện về tông môn ẩn thế.
Nhưng đợi mòn đợi mỏi, đều không đợi được tin tức đại trưởng lão trở về.
Chuyện này khiến bọn họ sốt ruột tới mức thiếu chút nữa ra ngoài tìm kiếm.
May mà dưới ngàn trông vạn trông, cuối cùng đại trưởng lão cũng trở lại.
...
Trong đại điện của Càn Đế Đạo Tông.
“Ha ha ha ha, các vị đều đang đợi lão phu sao?”
Đại trưởng lão còn chưa đi vào đại điện, tiếng cười đã truyền vào.
Rất nhiều trưởng lão vốn đang nổi giận đùng đùng nghe thấy tiếng cười của đại trưởng lão, đều ngẩn người.
Bọn họ ít khi nghe thấy đại trưởng lão cười vui vẻ như vậy.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, cho tới bây giờ đại trưởng lão đều là mặt không chút thay đổi, tràn ngập nghiêm túc uy nghiêm, đừng nói là liếm, cười cũng hiếm thấy.
Nhưng hôm nay vậy mà phá lệ nở nụ cười.
Đúng là kỳ tích.
Xem ra chuyện hòa hợp với tông môn ẩn thế xử lý rất tốt.
Ở trong tầm mắt của rất nhiều trưởng lão.
Đại trưởng lão tinh thần sảng khoái đi tới, gật đầu với rất nhiều trưởng lão xem như chào hỏi.
Sau đó lão ta lập tức đi tới trước vị trí người đứng đầu.
Chắp tay với tông chủ đang ngồi bên trên.
“Bái kiến tông chủ!”
Đại trưởng lão cung kính cúi người hành lễ.
Tông chủ Càn Nguyên xua tay, nói: “Đừng dài dòng nữa, đại trưởng lão, nói nhanh lên đi, bên Vô Đạo Tông nói thế nào?”
Đại trưởng lão nghe thấy thế, trên gương mặt già nua lộ ra ý cười, thản nhiên nói: “Tông chủ đừng u sầu! Tông ta và Vô Đạo Tông, xem như xác định quan hệ cơ sở bước đầu tiên, mà nghe lão phu chậm rãi nói...”
Lão ta chậm rãi kể những chuyện xảy ra ở dãy núi Huyền Thiên.
Đương nhiên loại bỏ chuyện lão ta tặng lễ và các đệ tử đưa lễ vật bỏ đi của cảnh giới Kim Đan, còn có chuyện cảnh giới của vị kia đột nhiên giảm xuống là đợi phi thăng, đều che giấu cả.
Chỉ kể cho bọn họ nghe một số chuyện không quan trọng.
Đám trưởng lão trước mặt nghe tông chủ của Vô Đạo Tông biểu đạt ra thiện ý xong, đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Còn biểu đạt thiện ý như thế nào...
Bảo Sở Duyên tự mình tới, có lẽ cũng không biết mình từng biểu đạt thiện ý khi nào.
Dù sao trắng đen, đều do đại trưởng lão tự mình mở miệng nói.
Rất nhiều trưởng lão cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đại trưởng lão.
Ừm, bọn họ cảm thấy đại trưởng lão nghiêm túc như thế, chắc chắn sẽ không phải kẻ lừa đảo chó liếm gì đó.
Sau khi nói chuyện với nhau một lát.
Đại trưởng lão lợi dụng danh nghĩa phải đi về nghỉ ngơi, chuẩn bị bảo rất nhiều trưởng lão tản đi.
Rất nhiều trưởng lão không có ý kiến, nhao nhao gật đầu.
Bọn họ đến đây, chỉ vì xác định thái độ của Vô Đạo Tông đối với Càn Đế Đạo Tông mà thôi.
Nếu bây giờ vấn đề đã được giải quyết, vậy thì bọn họ ở lại đại điện cũng không có chuyện gì.
“Được rồi, đại trưởng lão bôn ba lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, vậy thì đi nghỉ ngơi đi...”
“Không sai không sai, đại trưởng lão đã vất vả rồi.”
“Đại trưởng lão, chỗ ta có trà dưỡng thần, có tác dụng đối với vô cùng mệt nhọc, nếu không ta lấy cho ngươi một chút nhé? Yên tâm đi, ta chỉ hỏi một chút mà thôi, nói lời khách sáo, không phải thực sự cho ngươi, ngươi không cần trả lời...”
Rất nhiều trưởng lão cười hì hì rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người là tông chủ Càn Nguyên và đại trưởng lão.
Tông chủ Càn Nguyên nhìn đại trưởng lão ở phía dưới, khẽ cau mày nói: “Đại trưởng lão ngươi không muốn đi nghỉ ngơi sao? Sao còn đứng ở chỗ này?”
Vẻ mặt đại trưởng lão không đổi, nói: “Tông chủ, lão phu còn có một tin tức rất bí mật, có liên quan tới việc phi thăng, tin tức này là từ tông chủ của Vô Đạo Tông, tuyệt đối đáng tin, vì tránh nhiều người nhiều miệng, lúc này mới bảo đám trưởng lão rời đi, gặp riêng với tông chủ.”
Không phải chứ, không phải chứ.
Thực sự đạt được cơ duyên sao?
Còn liên quan tới chuyện phi thăng nữa?
Có phải là lão ta đang nằm mơ hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook