Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 27: Lại Nhân Đôi Lĩnh Ngộ 1
Nếu những lời này bị người ngoài nghe thấy, e rằng sẽ cười tới mức rụng răng.
Một đám đệ tử Kim Đan, còn có một trưởng lão cảnh giới Hóa Thần dẫn đội, đội hình này đủ tung hoành một dãy núi cỡ lớn.
Bây giờ ở trong một dãy núi nhỏ, lại còn nói người nhiều lực lượng mạnh, phòng bị yêu thú trong núi.
Sở Duyên nghe lời ông cụ này nói, khóe miệng hơi căng lên.
Người này không nghe ra hắn đang đuổi người sao?
Nhưng người giới tu tiên thực nhiệt tình.
Hắn không thể trực tiếp đuổi người đi.
Chỉ có thể nghiến răng, gật đầu, chỉ có thể đồng ý...
…
Núi Thiên Vụ.
Mây mù lượn lờ mà không tiêu tan, nhìn rất đẹp.
Trong sân đại điện của Vô Đạo Tông.
Diệp Lạc vẫn ngồi khoanh chân, nhìn chân ngộ đạo.
Hắn ta loáng thoáng đã có thể nắm giữ và lĩnh ngộ “trật tự tỏa liên” trên bầu trời lần nữa.
Hắn ta có loại cảm giác, khi hắn ta lĩnh ngộ trật tự tỏa liên nhánh thứ hai, hắn ta sẽ xảy ra loại lột xác nào đó.
Nhưng mà cho dù hắn ta chưa từng lĩnh ngộ trật tự tỏa liên nhánh thứ hai.
Nhưng mỗi ngày đều quan sát bầu trời, cũng sẽ luôn xảy ra thay đổi, đặc biệt là tự phù màu vàng kim còn đang không ngừng tẩm bổ mọi thứ của hắn ta.
Diệp Lạc gần như là mỗi ngày đều xảy ra biến hóa.
Khí chất càng mờ mịt, liếc mắt một cái trông qua, giống như hợp làm một thể với trời đất.
Trên trán, lại càng có một ấn ký màu vàng kim đang lóe lên, rất bất phàm.
“Sư tôn không hổ là sư tôn, trước khi đi, chỉ một câu ngẩng đầu nhìn nhiều, thì có thể khiến ta hiểu nhiều như vậy.”
Diệp Lạc cảm khái trong lòng vạn phần.
Thông qua quan sát bầu trời mấy ngày nay, hắn ta đã biết hơn rất nhiều.
Bầu trời có thể truy tìm dấu vết.
Chỉ cần thông qua dấu hiệu truy tìm, hắn ta có thể hiểu ra được thiên địa chi lực.
Phương pháp chậm rãi này, cũng được hắn ta thôi diễn thành hình.
Hắn ta lấy tên là Quan Thiên Thuật!
Mà lai lịch của pháp quyết, chỉ vì một câu của sư tôn là “ngẩng đầu nhìn nhiều”, điều này khiến hắn ta chỉ có thể thán phục sự thần bí của sư tôn.
Diệp Lạc khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bên ngoài núi Thiên Vụ, chậm rãi nói: “Không biết khi nào sư tôn mới trở về, nếu sư tôn biết rõ ta đã lĩnh ngộ được lời sư tôn nói, sư tôn nhất định sẽ rất vui mừng đúng không?”
Nghĩ tới sư tôn sẽ lộ ra nụ cười vui mừng.
Diệp Lạc cảm thấy, mọi thứ đều đáng giá.
Hắn ta chưa bao giờ phụ lòng sự kỳ vọng của sư tôn!
Diệp Lạc cười, rút kiếm đứng dậy.
Ở trên quảng trường bắt đầu luyện kiếm.
Một thanh trường kiếm ở trong tay hắn ta, được múa đến uy vũ sinh gió, vô cùng sắc bén, quan trọng nhất là, khi hắn ta múa kiếm, tự mang theo sự huyền diệu bên trong.
Khiến người khác nhìn qua, không nhịn được say mê ở bên trong.
Thực ra Diệp Lạc không biết rằng, dựa vào mấy chiêu thức kiếm thuật này của hắn ta, cảnh giới Trúc Cơ bình thường đều không thể sống quá mấy chiêu trên tay hắn ta.
Bởi vì vận vị này, là đạo vận, đạo ý chỉ cảnh giới Hóa Thần mới có!
Nếu người ngoài nhìn, e rằng sẽ bị hù chết.
Rõ ràng chưa vào cảnh giới Luyện Khí, nhưng lại dùng chiêu thức của cảnh giới Hóa Thần.
Diệp Lạc căn bản không biết những thứ này, hắn ta một lòng múa kiếm, trường kiếm trên tay được hắn ta múa càng lúc càng nhanh, kiếm quang nối thành một vùng, đạo ý đầy trời.
Ngay trong khi múa kiếm.
Trong đầu Diệp Lạc chấn động, lại nhân đôi ngộ đạo.
Bỗng nhiên hắn ta dừng múa kiếm, ngồi khoanh chân.
Trong bầu trời một trật tự tỏa liên vọt xuống, tiến vào trán hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Diệp Lạc một tự phù màu vàng kim mới tinh xuất hiện.
Những tự phù màu vàng kim này trước sau như một, huyền ảo mà tối nghĩa khó hiểu.
Bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói mờ mịt lạnh lẽo, giống như âm thanh trời đất truyền đến, vì hắn ta giảng giải ý nghĩa của những tự phụ màu vàng kim này.
Diệp Lạc nhanh chóng hiểu ra, đôi mắt nhắm nghìn, khí thế toàn thân dâng cao.
Bây giờ tự phụ màu vàng kim không tiếp tục đặt căn cơ cho hắn ta, cũng không khiến tâm trạng hắn ta thăng hoa...
Mà dạy bảo hắn ta, như thế nào lấy đạo ý hình thành sát phạt chi thuật!
Lĩnh ngộ dạy bảo này.
Diễn ra vài canh giờ.
Mãi đến khi sắc trời tối đen, mặt trời dần nhô lên cao.
Diệp Lạc mới kết thúc lĩnh ngộ này.
Chậm rãi tỉnh lại.
Hắn ta mở to mắt, trong đôi mắt lóe lên kim quang lướt qua rồi biến mất.
“Hóa ra thứ mà ta lĩnh ngộ, gọi là đạo ý, đạo ý có thể ngưng tụ thành sát phạt chi thuật, tiến hành tiến đánh thảo phạt.”
“Sư tôn bảo ta ngẩng đầu nhìn nhiều, có lẽ ý không phải bảo ta lĩnh ngộ Quan Thiên Thuật, Quan Thiên Thuật chỉ là bổ sung thêm.
Ý của sư tôn, e rằng muốn ta sớm một chút lĩnh ngộ hoàn toàn toàn bộ “đạo” này!
“Bây giờ ta mới chỉ lĩnh ngộ một chút, đã có thu hoạch lớn như vậy, nếu lĩnh ngộ toàn bộ, thực sự sẽ là cảnh tượng thế nào?”
Diệp Lạc nghĩ như vậy, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trong đầu chấn động mạnh một cái.
Không đúng!
Ta lĩnh ngộ nhầm rồi!
Một đám đệ tử Kim Đan, còn có một trưởng lão cảnh giới Hóa Thần dẫn đội, đội hình này đủ tung hoành một dãy núi cỡ lớn.
Bây giờ ở trong một dãy núi nhỏ, lại còn nói người nhiều lực lượng mạnh, phòng bị yêu thú trong núi.
Sở Duyên nghe lời ông cụ này nói, khóe miệng hơi căng lên.
Người này không nghe ra hắn đang đuổi người sao?
Nhưng người giới tu tiên thực nhiệt tình.
Hắn không thể trực tiếp đuổi người đi.
Chỉ có thể nghiến răng, gật đầu, chỉ có thể đồng ý...
…
Núi Thiên Vụ.
Mây mù lượn lờ mà không tiêu tan, nhìn rất đẹp.
Trong sân đại điện của Vô Đạo Tông.
Diệp Lạc vẫn ngồi khoanh chân, nhìn chân ngộ đạo.
Hắn ta loáng thoáng đã có thể nắm giữ và lĩnh ngộ “trật tự tỏa liên” trên bầu trời lần nữa.
Hắn ta có loại cảm giác, khi hắn ta lĩnh ngộ trật tự tỏa liên nhánh thứ hai, hắn ta sẽ xảy ra loại lột xác nào đó.
Nhưng mà cho dù hắn ta chưa từng lĩnh ngộ trật tự tỏa liên nhánh thứ hai.
Nhưng mỗi ngày đều quan sát bầu trời, cũng sẽ luôn xảy ra thay đổi, đặc biệt là tự phù màu vàng kim còn đang không ngừng tẩm bổ mọi thứ của hắn ta.
Diệp Lạc gần như là mỗi ngày đều xảy ra biến hóa.
Khí chất càng mờ mịt, liếc mắt một cái trông qua, giống như hợp làm một thể với trời đất.
Trên trán, lại càng có một ấn ký màu vàng kim đang lóe lên, rất bất phàm.
“Sư tôn không hổ là sư tôn, trước khi đi, chỉ một câu ngẩng đầu nhìn nhiều, thì có thể khiến ta hiểu nhiều như vậy.”
Diệp Lạc cảm khái trong lòng vạn phần.
Thông qua quan sát bầu trời mấy ngày nay, hắn ta đã biết hơn rất nhiều.
Bầu trời có thể truy tìm dấu vết.
Chỉ cần thông qua dấu hiệu truy tìm, hắn ta có thể hiểu ra được thiên địa chi lực.
Phương pháp chậm rãi này, cũng được hắn ta thôi diễn thành hình.
Hắn ta lấy tên là Quan Thiên Thuật!
Mà lai lịch của pháp quyết, chỉ vì một câu của sư tôn là “ngẩng đầu nhìn nhiều”, điều này khiến hắn ta chỉ có thể thán phục sự thần bí của sư tôn.
Diệp Lạc khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bên ngoài núi Thiên Vụ, chậm rãi nói: “Không biết khi nào sư tôn mới trở về, nếu sư tôn biết rõ ta đã lĩnh ngộ được lời sư tôn nói, sư tôn nhất định sẽ rất vui mừng đúng không?”
Nghĩ tới sư tôn sẽ lộ ra nụ cười vui mừng.
Diệp Lạc cảm thấy, mọi thứ đều đáng giá.
Hắn ta chưa bao giờ phụ lòng sự kỳ vọng của sư tôn!
Diệp Lạc cười, rút kiếm đứng dậy.
Ở trên quảng trường bắt đầu luyện kiếm.
Một thanh trường kiếm ở trong tay hắn ta, được múa đến uy vũ sinh gió, vô cùng sắc bén, quan trọng nhất là, khi hắn ta múa kiếm, tự mang theo sự huyền diệu bên trong.
Khiến người khác nhìn qua, không nhịn được say mê ở bên trong.
Thực ra Diệp Lạc không biết rằng, dựa vào mấy chiêu thức kiếm thuật này của hắn ta, cảnh giới Trúc Cơ bình thường đều không thể sống quá mấy chiêu trên tay hắn ta.
Bởi vì vận vị này, là đạo vận, đạo ý chỉ cảnh giới Hóa Thần mới có!
Nếu người ngoài nhìn, e rằng sẽ bị hù chết.
Rõ ràng chưa vào cảnh giới Luyện Khí, nhưng lại dùng chiêu thức của cảnh giới Hóa Thần.
Diệp Lạc căn bản không biết những thứ này, hắn ta một lòng múa kiếm, trường kiếm trên tay được hắn ta múa càng lúc càng nhanh, kiếm quang nối thành một vùng, đạo ý đầy trời.
Ngay trong khi múa kiếm.
Trong đầu Diệp Lạc chấn động, lại nhân đôi ngộ đạo.
Bỗng nhiên hắn ta dừng múa kiếm, ngồi khoanh chân.
Trong bầu trời một trật tự tỏa liên vọt xuống, tiến vào trán hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Diệp Lạc một tự phù màu vàng kim mới tinh xuất hiện.
Những tự phù màu vàng kim này trước sau như một, huyền ảo mà tối nghĩa khó hiểu.
Bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói mờ mịt lạnh lẽo, giống như âm thanh trời đất truyền đến, vì hắn ta giảng giải ý nghĩa của những tự phụ màu vàng kim này.
Diệp Lạc nhanh chóng hiểu ra, đôi mắt nhắm nghìn, khí thế toàn thân dâng cao.
Bây giờ tự phụ màu vàng kim không tiếp tục đặt căn cơ cho hắn ta, cũng không khiến tâm trạng hắn ta thăng hoa...
Mà dạy bảo hắn ta, như thế nào lấy đạo ý hình thành sát phạt chi thuật!
Lĩnh ngộ dạy bảo này.
Diễn ra vài canh giờ.
Mãi đến khi sắc trời tối đen, mặt trời dần nhô lên cao.
Diệp Lạc mới kết thúc lĩnh ngộ này.
Chậm rãi tỉnh lại.
Hắn ta mở to mắt, trong đôi mắt lóe lên kim quang lướt qua rồi biến mất.
“Hóa ra thứ mà ta lĩnh ngộ, gọi là đạo ý, đạo ý có thể ngưng tụ thành sát phạt chi thuật, tiến hành tiến đánh thảo phạt.”
“Sư tôn bảo ta ngẩng đầu nhìn nhiều, có lẽ ý không phải bảo ta lĩnh ngộ Quan Thiên Thuật, Quan Thiên Thuật chỉ là bổ sung thêm.
Ý của sư tôn, e rằng muốn ta sớm một chút lĩnh ngộ hoàn toàn toàn bộ “đạo” này!
“Bây giờ ta mới chỉ lĩnh ngộ một chút, đã có thu hoạch lớn như vậy, nếu lĩnh ngộ toàn bộ, thực sự sẽ là cảnh tượng thế nào?”
Diệp Lạc nghĩ như vậy, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trong đầu chấn động mạnh một cái.
Không đúng!
Ta lĩnh ngộ nhầm rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook