Tu sĩ trẻ tuổi cuống quít đứng dậy, kinh hãi nói: “Vị tiền bối này! Vãn bối mạo phạm tới tiền bối chỗ nào sao?”

Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói: “Ngươi tên là gì? Bổn tọa có chuyện muốn mời ngươi đi làm, không biết ngươi có bằng lòng không?”

Tu sĩ trẻ tuổi vội vàng trả lời, chắp tay nói: “Tiền bối, vãn bối tên là Vương Duy, chính là người nhà họ Vương ở thành Ngân Nguyệt bên cạnh, không biết tiền bối muốn vãn bối làm chuyện gì? Nếu đủ khả năng, vãn bối chắc chắn sẽ giúp!”

Những lời này vừa nói ra.

Sở Duyên lập tức nói bố trí của hắn cho tu sĩ trẻ tuổi “Vương Duy” nghe.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này thay bổn tọa, bổn tọa tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, ban cho ngươi bảo vật cũng không phải không có khả năng.”

Sở Duyên dụ dỗ.

Đừng hỏi, hỏi chính là hắn đang tay không bắt sói trắng.

Hắn đâu có bảo vật gì, chỉ là một tên nghèo, bạc trắng hoàng kim trên người cũng không còn nhiều.

Chỉ sợ tu sĩ cảnh giới Luyện Khí còn giàu hơn hắn.

Vương Duy nghe thấy những lời này, trên mặt lộ vẻ phức tạp.

“Tiền, tiền bối, ngươi bảo ta đi diễn sao?”

“Diễn nhân vật phản diện? Vậy nhân vật phản diện nên, nên diễn thế nào?”

Sở Duyên thản nhiên xua tay, tùy ý trả lời.

“Chuyện này thì đơn giản, nhân vật phản diện chính là loại này, ừm, cười ha ha ha như thế, ngươi hiểu chưa?”

Vương Duy: “?”



Trong khu vực Đông Châu, thành Võ Thường.

Màn đêm buông xuống.

Vương Duy nhìn phủ đệ nhà họ Trương trước mặt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Hắn ta đi về trước mấy bước.

Hắn ta là nhân vật phản diện, hắn ta là nhân vật phản diện!

Mấy gã hộ vệ canh giữ ở phủ đệ nhà họ Trương thấy thế, nhao nhao mở miệng.

“Khu vực nhà họ Trương, người tới dừng bước!”

Vương Duy dừng bước, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Sở Duyên, vẫn giơ tay đánh ra một tia pháp quyết qua.

Ong...

Một tia sáng hình thành sao ngũ giác đánh mạnh qua.

Chỉ trong nháy mắt mấy gã hộ vệ bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất.



Cho dù bị thương tổn, nhưng đều là vết thương nhẹ, không tính là bị thương nặng, rõ ràng là khi Vương Duy ra tay đã khống chế lực.

Sau đó Vương Duy đi vào trong phòng.

Hộ vệ ngã trên đất thấy Vương Duy đi vào, trong lúc kinh hoảng đi tới chỗ chuông to bên cạnh, gõ mạnh một lát.

Coong...

Coong...

Coong...

Ba tiếng chuông vang lên.

Cả nhà họ Trương bắt đầu chuyển động...

Ở trên tầng mây.

Sở Duyên đạp mây trắng, nhìn mọi chuyện.

Khi hắn thấy Vương Duy đánh ra pháp quyết kia, đôi mắt sáng lên.

Trên người hắn có pháp lực cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hắn không có pháp quyết pháp bảo gì đó, đánh người toàn bộ dựa vào pháp lực.

Đối với loại pháp quyết này, hắn thực sự nhìn mà thèm.

“Nghe nói trong không ít thành trì, đều có chỗ chuyên bán pháp quyết, hay là hôm nào đi nhìn một cái?”

Sở Duyên ngầm hạ quyết định ở trong lòng.

Hắn vừa nghĩ, vừa hạ quyết định.

Tiếp tục cúi đầu nhìn cảnh tượng phía dưới.

Vương Duy tiến vào nhà họ Trương, dẫn tới sự chú ý của nhà họ Trương.

Rất nhiều người vây quanh Vương Duy.

Nhưng mà những người này đều hơn cảnh giới phàm tục một chút mà thôi.

Chỉ có mấy người ở phía trước, là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.

Cùng một cảnh giới với Vương Duy.

“Chuyện này... Vương Duy có làm được không?”

Sở Duyên kinh ngạc một chút, không có bất cứ động tác gì, lựa chọn tiếp tục xem tiếp.

...

Phía dưới, trong sân rộng nhà họ Trương.

Vương Duy bị đám người nhà họ Trương bao vây.



Gia chủ nhà họ Trương tức giận, quát lớn với Vương Duy: “Ngươi là người phương nào? Tự tiện xông vào nhà họ Trương, là có mục đích gì?”

Dù sao lão ta cũng làm gia chủ nhà họ Trương lâu rồi.

Trong khi nói chuyện, tự mang một chút uy nghiêm.

Vương Duy bị quát lớn như vậy, dọa nhảy dựng lên, muốn bồi tội theo bản năng.

Nhưng nghĩ tới sự tồn tại của Sở Duyên.

Cho nên nuốt xuống ý nghĩ muốn bồi tội, nhớ tới lời dặn dò của Sở Duyên.

Vương Duy nghiến răng, làm bộ như cười to nói: “Ha ha ha ha, ta là tới... Tới tìm nhà họ Trương các ngươi, ừm, đánh nhà họ Trương các ngươi!

Tiếng cười quái dị này truyền ra.

Người nhà họ Trương nhìn Vương Duy vẻ mặt đều kỳ lạ không thôi.

Không phải tên này là tên ngốc đấy chứ?

Gia chủ nhà họ Trương hừ lạnh một tiếng, nói: “Đánh nhà họ Trương ta? Chỉ dựa vào ngươi sao?”

Vẻ mặt Vương Duy đau khổ, tiếp tục cười: “Ha ha ha, chỉ dựa vào ta!”

Đôi mắt gia chủ nhà họ Trương nheo lại, không nói lời vô nghĩa, tay bao trùm một tầng bạch quang, đánh về phía Vương Duy.

Động tác của lão ta rất nhanh.

Ngay từ đầu Vương Duy đã không kịp phản ứng.

Trực tiếp bị đánh bay, cả người bay ngược ra sau giống như diều đứt dây.

Sở Duyên ở trên bầu trời: “...”

Ngươi làm gì thế?

Không dám đánh ngã nhà họ Trương sao?

Vậy mà ngươi còn bị đánh ngã?

Vương Duy ngươi hại ta rồi!

Sở Duyên không kịp suy nghĩ, hạ khí thế của bản thân xuống, bóng dáng nhanh chóng xuống dưới.

Khí thế cảnh giới Nguyên Anh áp bách.

Trên sân tất cả người nhà họ Trương bị ép quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt ửng hồng, không thể ngẩng đầu.

Sở Duyên chậm rãi hạ xuống.

Áo bào trắng như tuyết, gương mặt bình tĩnh như nước, không có cảm xúc gì, giống như một trích tiên tuyệt thế.

Sau khi hắn hạ xuống, thì thu hết khí thế vào.

Lúc này người nhà họ Trương mới đứng dậy, cả đám vô cùng hoảng sợ nhìn trích tiên tuyệt thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương