Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
-
Chương 19: Anh Vỡ Thành Đan 2
Nếu hắn thực sự nhận thiên tài, vậy hắn sẽ xảy ra chuyện gì?
Người ta đan vỡ thành anh, hắn là anh vỡ thành đan sao?
Sở Duyên nghĩ tới cảnh đó, không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng nói: “Ta không muốn biết chuyện này! Ta cần thông tin về phế vật, phế vật ngươi biết đúng không? Giống như tin tức về Diệp Lạc lúc trước ấy.”
Chưởng quầy mập mạp ngẩn người.
Không cần thiên tài? Chỉ cần phế vật sao?
Đây là logic gì.
Lão ta thấy Sở Duyên không giống nói đùa, cẩn thận suy nghĩ.
Một lát sau, chưởng quầy mập mạp vỗ tay một cái: “Phế vật... Lão đại, lúc trước ta từng nghe nói tới một tin, ở thành Võ Thường bên cạnh thành Ngân Nguyệt, có một thiên tài trận pháp, đối với trận pháp vẫn luôn lý giải rất sâu, nghe nói khi tám tuổi, có thể bố trí ra một số trận pháp cấp thấp.”
“Nghe nói là thiên tài trận pháp này, lại càng vốn có thiên linh căn, chẳng qua năm mười tuổi, không hiểu sao lại bị sét đánh, thiên linh căn bị phá hủy, sau này không thể tu luyện, biến thành phế vật.”
Sau khi lão ta nói xong, cũng thổn thức một trận.
Một thế hệ thiên tài trận pháp, lại càng vốn có thiên linh căn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ tương lai đều thành cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn là cảnh giới Hóa Thần.
Đáng tiếc gen trời cho.
Sấm đánh linh căn, cường bạo hủy đi một thiên tài.
Trước mắt Sở Duyên sáng lên, thiếu chút nữa vỗ bàn trầm trồ khen ngợi.
Đến đây, lại là một cảnh giới tiểu giai đang đi về phía hắn.
Đây thực sự là đồ đệ trời sinh của hắn mà!
Linh căn bị sét đánh không còn.
Nói đúng ra là không có linh căn!
Tu luyện đều đã không làm được, lại là một Diệp Lạc, lừa dối sẽ xong chuyện.
“Được! Tên gọi là gì? Vị trí cụ thể ở đâu?”
Sở Duyên vô cùng kích động kêu lên.
Lập tức muốn nhận đồ đệ phế vật, cảnh giới có năng lực tăng lên rồi.
Chưởng quầy mập mạp cung kính trả lời: “Lão đại, người này tên là Trương Hàn, hiện giờ đang ở nhà họ Trương trong thành Võ Thường, có lẽ địa vị không được tốt lắm, dù sao cũng là đồ bỏ đi.”
Lại cùng kiểu...
Sao nghe quen thế nhỉ?
Sở Duyên nói thầm trong lòng, cũng nghiêm túc lắc mình rời khỏi khách điếm, chuẩn bị đến thành Võ Thường trước.
Nhưng trước khi rời đi, hắn còn nói với chưởng quầy mập mạp.
“Ngươi ta mới quen đã thân, nói tiền bạc sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, ngươi đã nói ta vào đây sẽ miễn phí toàn bộ, vậy phần ân tình này ta không thể cô phụ, nhưng mà bình thường ta không thể tới thường xuyên, đặc quyền này không thể lãng phí.”
“Như vậy đi, sau này đệ tử tông ta xuống núi đến thành Ngân Nguyệt, đều tới chỗ ngươi, ngươi giao đặc quyền này cho bọn họ là được, lão hữu, tạm biệt!”
Sở Duyên nói những lời này xong, nhẹ lướt đi, tiêu sái theo gió.
Những lời này khiến chưởng quầy mập mạp tức tới mức mặt đều tái đi.
Lão ta chưa từng gặp đại năng Nguyên Anh nào không biết xấu hổ như vậy.
Mình ăn chùa còn chưa đủ, còn muốn kéo tất cả tông môn tới ăn chùa.
Đây là đây là...
Đây còn là người sao?
...
Cùng lúc đó, trong đại điện của Càn Đế Đạo Tông.
Đại trưởng lão đang cầm bức họa cuộn tròn.
Tông chủ Càn Nguyên và rất nhiều trưởng lão ở bên cạnh đều quan sát bức họa cuộn tròn này.
“Đây là lấy bí thuật của tông môn chúng ta hóa thành bức tranh cuộn tròn sao? Ồ, người trong bức tranh này là người phương nào? Khí phách như vậy, tay nắm sao trời hái nhật nguyệt.”
“Chỉ mình ta cảm thấy người này có chút đẹp trai à?”
“Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt! Trên thế gian này không có người như ta! Người này, khẩu khí thật lớn!”
Rất nhiều trưởng lão đều lấy làm tò mò.
Bọn họ không nhận ra được gì.
Chỉ cảm thấy người này rất tuấn tú, khẩu khí thật lớn.
Chỉ có tông chủ Càn Nguyên có ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm bức họa cuộn tròn này, hỏi: “Chẳng lẽ đây là... Người của tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông?”
Vẻ mặt đại trưởng lão không chút thay đổi, nghiêm túc gật đầu.
Nói cho rất nhiều trưởng lão và tông chủ nghe những chuyện xảy ra ở gần núi Thiên Vụ.
Đương nhiên chuyện liên quan tới giọng điệu “hiền lành” của đại trưởng lão, sẽ bị cắt bỏ đi.
Chuyện này có thể để người khác biết được sao?
Lão ta còn cần mặt mũi đấy!
….
Càn Đế Đạo Tông.
Trong đại điện.
Phù!
Phù!
Phù!
Rất nhiều trưởng lão đều hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ nghe nói tới chuyện về Vô Đạo Tông, cả đám rơi vào trong rung động.
Một lát sau, các trưởng lão hoàn hồn, đều không tin được nói.
“Chuyện này chuyện này... Trưởng bối của tông môn đều phi thăng, cho nên trong tông môn không còn ai nữa? Tông môn ẩn thế đều ngang tàng như vậy sao?”
“Một kiếm của đệ tử nhìn giống phàm tục có thể khiến hai đệ tử Kim Đan của tông ta thiếu chút nữa đạo tâm tan vỡ? Đây là tông môn ẩn thế à?”
“Ít nhất nội tình vạn năm! Tông chủ, không bằng chúng ta đi làm chó liếm đi?”
Rất nhiều trưởng lão đều thán phục lại rung động.
“Chỉ dựa vào lời nói của đệ tử kia có thể tin tưởng được sao? Nhỡ đâu đây chỉ là một tông môn nhỏ, đều là chúng ta suy nghĩ nhiều thì sao?”
Có không ít trưởng lão nghĩ tới điểm này, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa nói.
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trợn to mắt.
Người ta đan vỡ thành anh, hắn là anh vỡ thành đan sao?
Sở Duyên nghĩ tới cảnh đó, không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng nói: “Ta không muốn biết chuyện này! Ta cần thông tin về phế vật, phế vật ngươi biết đúng không? Giống như tin tức về Diệp Lạc lúc trước ấy.”
Chưởng quầy mập mạp ngẩn người.
Không cần thiên tài? Chỉ cần phế vật sao?
Đây là logic gì.
Lão ta thấy Sở Duyên không giống nói đùa, cẩn thận suy nghĩ.
Một lát sau, chưởng quầy mập mạp vỗ tay một cái: “Phế vật... Lão đại, lúc trước ta từng nghe nói tới một tin, ở thành Võ Thường bên cạnh thành Ngân Nguyệt, có một thiên tài trận pháp, đối với trận pháp vẫn luôn lý giải rất sâu, nghe nói khi tám tuổi, có thể bố trí ra một số trận pháp cấp thấp.”
“Nghe nói là thiên tài trận pháp này, lại càng vốn có thiên linh căn, chẳng qua năm mười tuổi, không hiểu sao lại bị sét đánh, thiên linh căn bị phá hủy, sau này không thể tu luyện, biến thành phế vật.”
Sau khi lão ta nói xong, cũng thổn thức một trận.
Một thế hệ thiên tài trận pháp, lại càng vốn có thiên linh căn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ tương lai đều thành cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn là cảnh giới Hóa Thần.
Đáng tiếc gen trời cho.
Sấm đánh linh căn, cường bạo hủy đi một thiên tài.
Trước mắt Sở Duyên sáng lên, thiếu chút nữa vỗ bàn trầm trồ khen ngợi.
Đến đây, lại là một cảnh giới tiểu giai đang đi về phía hắn.
Đây thực sự là đồ đệ trời sinh của hắn mà!
Linh căn bị sét đánh không còn.
Nói đúng ra là không có linh căn!
Tu luyện đều đã không làm được, lại là một Diệp Lạc, lừa dối sẽ xong chuyện.
“Được! Tên gọi là gì? Vị trí cụ thể ở đâu?”
Sở Duyên vô cùng kích động kêu lên.
Lập tức muốn nhận đồ đệ phế vật, cảnh giới có năng lực tăng lên rồi.
Chưởng quầy mập mạp cung kính trả lời: “Lão đại, người này tên là Trương Hàn, hiện giờ đang ở nhà họ Trương trong thành Võ Thường, có lẽ địa vị không được tốt lắm, dù sao cũng là đồ bỏ đi.”
Lại cùng kiểu...
Sao nghe quen thế nhỉ?
Sở Duyên nói thầm trong lòng, cũng nghiêm túc lắc mình rời khỏi khách điếm, chuẩn bị đến thành Võ Thường trước.
Nhưng trước khi rời đi, hắn còn nói với chưởng quầy mập mạp.
“Ngươi ta mới quen đã thân, nói tiền bạc sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, ngươi đã nói ta vào đây sẽ miễn phí toàn bộ, vậy phần ân tình này ta không thể cô phụ, nhưng mà bình thường ta không thể tới thường xuyên, đặc quyền này không thể lãng phí.”
“Như vậy đi, sau này đệ tử tông ta xuống núi đến thành Ngân Nguyệt, đều tới chỗ ngươi, ngươi giao đặc quyền này cho bọn họ là được, lão hữu, tạm biệt!”
Sở Duyên nói những lời này xong, nhẹ lướt đi, tiêu sái theo gió.
Những lời này khiến chưởng quầy mập mạp tức tới mức mặt đều tái đi.
Lão ta chưa từng gặp đại năng Nguyên Anh nào không biết xấu hổ như vậy.
Mình ăn chùa còn chưa đủ, còn muốn kéo tất cả tông môn tới ăn chùa.
Đây là đây là...
Đây còn là người sao?
...
Cùng lúc đó, trong đại điện của Càn Đế Đạo Tông.
Đại trưởng lão đang cầm bức họa cuộn tròn.
Tông chủ Càn Nguyên và rất nhiều trưởng lão ở bên cạnh đều quan sát bức họa cuộn tròn này.
“Đây là lấy bí thuật của tông môn chúng ta hóa thành bức tranh cuộn tròn sao? Ồ, người trong bức tranh này là người phương nào? Khí phách như vậy, tay nắm sao trời hái nhật nguyệt.”
“Chỉ mình ta cảm thấy người này có chút đẹp trai à?”
“Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt! Trên thế gian này không có người như ta! Người này, khẩu khí thật lớn!”
Rất nhiều trưởng lão đều lấy làm tò mò.
Bọn họ không nhận ra được gì.
Chỉ cảm thấy người này rất tuấn tú, khẩu khí thật lớn.
Chỉ có tông chủ Càn Nguyên có ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm bức họa cuộn tròn này, hỏi: “Chẳng lẽ đây là... Người của tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông?”
Vẻ mặt đại trưởng lão không chút thay đổi, nghiêm túc gật đầu.
Nói cho rất nhiều trưởng lão và tông chủ nghe những chuyện xảy ra ở gần núi Thiên Vụ.
Đương nhiên chuyện liên quan tới giọng điệu “hiền lành” của đại trưởng lão, sẽ bị cắt bỏ đi.
Chuyện này có thể để người khác biết được sao?
Lão ta còn cần mặt mũi đấy!
….
Càn Đế Đạo Tông.
Trong đại điện.
Phù!
Phù!
Phù!
Rất nhiều trưởng lão đều hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ nghe nói tới chuyện về Vô Đạo Tông, cả đám rơi vào trong rung động.
Một lát sau, các trưởng lão hoàn hồn, đều không tin được nói.
“Chuyện này chuyện này... Trưởng bối của tông môn đều phi thăng, cho nên trong tông môn không còn ai nữa? Tông môn ẩn thế đều ngang tàng như vậy sao?”
“Một kiếm của đệ tử nhìn giống phàm tục có thể khiến hai đệ tử Kim Đan của tông ta thiếu chút nữa đạo tâm tan vỡ? Đây là tông môn ẩn thế à?”
“Ít nhất nội tình vạn năm! Tông chủ, không bằng chúng ta đi làm chó liếm đi?”
Rất nhiều trưởng lão đều thán phục lại rung động.
“Chỉ dựa vào lời nói của đệ tử kia có thể tin tưởng được sao? Nhỡ đâu đây chỉ là một tông môn nhỏ, đều là chúng ta suy nghĩ nhiều thì sao?”
Có không ít trưởng lão nghĩ tới điểm này, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa nói.
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trợn to mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook