Chàng Khờ
-
Chương 288: Sự xuất hiện bá đạo
Đây là tiếng nói của Ngô Bách Tuế nhưng lại không giống giọng thường ngày của anh. Giọng nói này vừa linh hoạt kì ảo lại vừa bén nhọn, cực kì có lực xuyên thấu. Dường như chỉ một câu thôi đã xuyên qua toàn bộ không gian.
Đại trưởng lão đang muốn giết người thì bất thình lình nghe thấy âm thanh này, lão ta không khỏi thoáng giật mình sửng sốt. Sắc mặt lão ta hơi thay đổi, tay lão ta từ từ buông lỏng, lão ta thả Ngô Thanh Đế xuống mặt đất nhưng vẫn không rời tay khỏi cổ Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế vừa chạm đất, ngay lập tức ông tìm thấy cảm giác ổn định chân thật. Hô hấp của ông cũng không còn khó khăn nữa, toàn thân dễ chịu hơn nhiều so với lúc nãy. Có điều, cảm giác hít thở không thông như sắp chết này vẫn gắt gao quấn lấy ông. Đại não ông nhất thời chưa kịp hoạt động, hoàn toàn ở trong trạng thái trống rỗng.
Bởi vì Ngô Bách Tuế thình lình lên tiếng, hiện trường ồn ào bỗng nhiên rơi vào im lặng. Những người còn đang kêu khóc cũng hoàn toàn im bặt. Mọi người bắt đầu không hẹn mà cùng tìm kiếm bóng hình Ngô Bách Tuế.
Mọi người đã biết, ngày hôm qua Quy Hư Đạo Nhân đã đưa Ngô Bách Tuế đến Bạch Long Quán. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Quy Hư Đạo Nhân quay về, hoàn toàn không thấy tung tích Ngô Bách Tuế.
Bây giờ, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngô Bách Tuế, mọi người đều cảm thấy một chút kích động nho nhỏ. Trái tim bồn chồn kinh hãi và đầy ắp tuyệt vọng của họ đều như tìm được một nơi để dựa vào, cảm thấy Ngô Bách Tuế từ Bạch Long Quán trở về đã mang cho họ một niềm hi vọng khác biệt.
Trái tim lụi tàn của Đường Chấn Phong giây phút này như đập thình thịch thật nhanh. Ông ta biết rất rõ hôm qua Ngô Bách Tuế đã đi gặp Dương Kim Dương, hôm nay Ngô Bách Tuế quay về, có phải Dương Kim Dương cũng sẽ xuất hiện hay không? Tuy rằng, Đại trưởng lão hung mãnh không gì sánh được, nhưng nếu Dương Kim Dương đích thân tới đây, vậy thì Đường Chấn Phong cũng có thêm một tia hi vọng. Suy cho cùng, mảnh giấy Ngô Lại để lại chính là muốn mọi người tới Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương. Dương Kim Dương là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân, nói không chừng Dương Kim Dương thật sự có thể đấu lại Đại trưởng lão thì sao?
Đường Dĩnh nghe thấy tiếng Ngô Bách Tuế, cô cảm thấy kích động hơn bất kì ai, mong đợi nhanh chóng được gặp Ngô Bách Tuế, đồng thời cô cảm thấy hơi hoảng sợ, sợ Ngô Bách Tuế xuất hiện là tự tìm đường chết. Vốn Ngô Bách Tuế ở lại Bạch Long Quán thì có thể sẽ vẫn an toàn. Bây giờ anh quay về chiến trường Tu La ở trang viên nhà họ Ngô chẳng khác nào dê dâng miệng cọp. Đường Dĩnh thật sự rất sợ Ngô Bách Tuế và bọn họ đều phải chết ở nơi này.
Ở bên kia, người nhà họ Đường nghe thấy âm thanh này, trong nháy mắt nâng cao cảnh giác. Bọn họ không biết đây là tiếng Ngô Bách Tuế, chỉ mơ hồ cảm thấy người phát ra âm thanh này nhất định không phải kẻ tầm thường. Bởi vậy, tất cả mọi người xốc lại tinh thần nhìn một vòng xung quanh tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Thế nhưng bọn họ liếc nhìn một vòng cũng không tài nào tìm thấy bất kì ai đáng ngờ cả, thậm chí ngay cả một chút khí tức đáng ngờ cũng không có. Dường như âm thanh vừa rồi hoàn toàn từ trong không trung truyền tới.
Vẻ mặt của Đại trưởng lão cũng trở nên âm trầm, lão ta nhíu mày hỏi với không trung: “Kẻ nào?”
Giọng Đại trưởng lão có chứa công lực cho nên đặc biệt trầm hùng, vang dội giống như một tiếng sấm chấn động trời đất, vang vọng thật lâu trên bầu trời của trang viên.
Giây lát sau, trong không trung lại truyền đến tiếng của Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế”.
Ba chữ này vẫn rõ ràng, linh động kỳ ảo như trước, sắc bén hùng hồn như một lưỡi đao sắc nhọn xuyên thấu toàn bộ không gian.
Chẳng qua lần này vẫn chỉ nghe thấy tiếng chứ không hề thấy người.
Hiện trường rộng lớn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngô Bách Tuế, đến chút hơi thở uy hiếp cũng chẳng có nốt.
Sau khi Đại trưởng lão nghe thấy ba chữ Ngô Bách Tuế, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt, lão ta không ngờ người nói ra tiếng này lại là Ngô Bách Tuế.
Nhà họ Ngô nằm trong danh sách diệt trừ của nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế được xem như là nhân vật quan trọng của nhà họ Ngô, lại đã vào ở rể nhà họ Đường, Đường Tranh Vanh cũng do Ngô Bách Tuế giết chết. Thế nên đương nhiên Đại trưởng lão hiểu rõ Ngô Bách Tuế, nhưng theo những gì lão ta biết thì Ngô Bách Tuế là người thường, còn không có cả lực chân nguyên. Mặc dù sức mạnh Man Hoang của anh có thể đánh thắng Vũ Thánh bình thường, thế nhưng đối với cao nhân như Đại trưởng lão mà nói, Ngô Bách Tuế cũng không có gì ghê gớm, nhưng âm thanh vừa rồi vọng trong không trung cũng có chút khác thường.
Đại trưởng lão không thể nào tin tiếng nói vừa rồi là của Ngô Bách Tuế.
Đại trưởng lão trầm ngâm trong giây lát rồi lên tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến rồi thì ra đây đi, đừng giả vờ thần bí nữa”.
Giọng Đại trưởng lão vẫn như tiếng sấm vang tận mây xanh. Lão ta muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Bách Tuế hòng cởi bỏ nghi hoặc.
Chỉ có điều lời Đại trưởng lão như đá chìm đáy biển, không có bất kì ai trả lời.
Ngô Bách Tuế không nói gì, cũng không xuất hiện.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều nín thở im lặng, lờ mờ có một cảm giác kỳ quái.
Sắc mặt Đại trưởng lão dần dần lạnh xuống, trong mắt lão ta cũng dâng lên tia lửa giận. Lão ta không nói thêm lời thừa nào, ác độc buông lời: “Tôi đếm đến ba mà cậu không xuất hiện thì cậu sẽ không được thấy Ngô Thanh Đế lần cuối đâu”.
“Một”, Đại trưởng lão không chần chừ đếm tiếng đầu tiên đồng thời gia tăng thêm lực đạo trong tay, bóp chặt cổ Ngô Thanh Đế.
“Hai”.
Lời vừa dứt, Đại trưởng lão lại bóp chặt tay thêm.
Ngô Thanh Đế bị bóp nghẹt thở cả mặt đỏ bừng, hít thở hoàn toàn bị tước đoạt, hai mắt như muốn rơi ra.
Ngô Bách Tuế vẫn không xuất hiện, bầu không khí nháy mắt trở nên khẩn trương.
Tất cả người nhà họ Ngô đều cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt, hô hấp khó khăn.
“Ba”.
Sau một tiếng cuối cùng, sát ý của Đại trưởng lão hoàn toàn bùng nổ. Cánh tay đang bóp cổ Ngô Thanh Đế bị dùng lực mạnh mẽ. Lập tức đôi mắt Ngô Thanh Đế chỉ còn tròng trắng, cổ họng phát ra từng tiếng kêu nghẹn ngào.
Tính mạng ông đang nghìn cân treo sợi tóc rồi.
Thế nhưng, Ngô Bách Tuế vẫn không xuất hiện.
Lần này, Đại trưởng lão hoàn toàn hết sạch kiên nhẫn, hai mắt lão ta đột nhiên bắn ra một tia sát ý, khí thế toàn thân sôi trào, sát khí nồng đậm. Lão ta đột nhiên dùng lực định bẻ gãy cổ Ngô Thanh Đế.
Người nhà họ Ngô chợt hít mạnh một hơi. Ngô Thiên lại càng căng thẳng, mặt hắn đỏ bừng, hô hấp ngưng trệ giống như người đang bị bóp nghẹt là hắn vậy.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ xuất hiện.
Soạt!
Là Huyết Long Đao!
Toàn thân Huyết Long Đao màu đỏ tươi, xuyên qua không trung mang theo khí thế lạnh thấu xương với uy lực rung trời chém xuống cánh tay đang bóp chặt cổ Ngô Thanh Đế của Đại trưởng lão.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ hiện ra trong hư không, sức mạnh của Huyết Long Đao trong nháy mắt phát huy tối đa. Nó giống như được tôi luyện từ trong địa ngục, giải phóng toàn bộ sức mạnh ma mị khát máu, lưỡi đao tựa như dung nham núi lửa, tràn đầy lực hủy diệt mạnh mẽ.
Đại trưởng lão nhìn thấy thanh đao bổ về phía tay mình thì lập tức buông Ngô Thanh Đế ra, cả người nhanh chóng bay ngược về phía sau.
Huyết Long Đao không đuổi theo Đại trưởng lão, nó bay đến trước mặt Ngô Thanh Đế thì dừng lại. Nó giống như kẻ bảo vệ trung thành nhất, treo lơ lửng phía trước Ngô Thanh Đế, bảo vệ Ngô Thanh Đế.
Hiển nhiên Đại trưởng lão nhìn ra được thanh đao này không tầm thường. Lão ta ổn định thân mình, ánh mắt sắc bén nhìn Huyết Long Đao, tay phải lão ta đột nhiên vung lên đánh một luồng chân nguyên mạnh mẽ không gì sánh được về phía Huyết Long Đao.
Chân nguyên này ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa đủ để phá hủy bất kỳ món thần binh lợi khí nào. Hiển nhiên có thể thấy Đại trưởng lão muốn phá hủy thanh đao này.
Huyết Long Đao cũng không bó tay chịu chết, nó dường như có ý thức độc lập. Khi luồng chân nguyên của Đại trưởng lão đánh tới, nó lập tức bắn ra ánh sáng đỏ vô cùng mạnh mẽ.
Nó đang đấu với Đại trưởng lão.
Ầm!
Chân nguyên của Đại trưởng lão và lưỡi đao của Huyết Long Đao ầm ầm va chạm phát ra một tiếng nổ lớn.
Ngay lập tức ánh sáng đỏ bắn ra tứ phía, sát khí đầy trời.
Một làn sóng chân nguyên lan ra, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao trùm toàn bộ xung quanh trong nháy mắt, từng trận cuồng phong mang theo sóng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn dâng lên không dứt.
Những người đứng gần và người nhà họ Ngô đều bị làn sóng khí này đánh đến nỗi liên tục lùi về sau.
Nhưng Huyết Long Đao vẫn treo ở chỗ cũ không chút dao động, càng không mảy may bị tổn hại.
Huyết Long Đạo chống lại thế tấn công mang tính hủy diệt của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão thấy thế, vẻ mặt thoáng chốc biến đổi. Lão ta thừa biết, thanh Huyết Long Đao này cho dù có mạnh đến đâu thì nó cũng chỉ là một thứ vũ khí. Cứ cho nó là thần khí thì cũng không thể đấu lại được chân nguyên hủy diệt của mình.
Trừ phi có người điều khiển nó.
Người điều khiển Huyết Long Đao tất nhiên sẽ không thể là Ngô Thanh Đế đang hấp hối. Như vậy người làm được tất cả những điều này nhất định là Ngô Bách Tuế đang ẩn nấp mãi không chịu xuất hiện kia.
Đại trưởng lão nghĩ đến đây, trong mắt bốc lên sát ý âm u mãnh liệt không gì sánh được. Lão ta hung ác đối mặt với thinh không, lạnh lùng lớn tiếng nói: “Ngô Bách Tuế, tôi biết là cậu đang làm trò quỷ. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu như cậu còn không xuất hiện, tôi sẽ hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngô”.
Ngô Bách Tuế có thể dùng ý niệm để điều khiển Huyết Long Đao ngăn cản một mình lão ta nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản hơn trăm người nhà họ Đường tiêu diệt nhà họ Ngô.
Lão ta không tin Ngô Bách Tuế sẽ trơ mắt nhìn nhà họ Ngô bị diệt như vậy.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, Huyết Long Đạo đang treo lơ lửng trong không trung bỗng nhiên lung lay dữ dội, ánh sáng đỏ tỏa ra trên thân đao càng thêm chói mắt, luồng sát khí nó phóng ra càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Hô hấp của tất cả mọi người ở hiện trường như ngừng lại, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Đúng vào lúc này, một vật thể như thiên thạch rơi xuống quét qua không trung. Nó từ Bạch Long Quán bay thẳng về phía trang viên nhà họ Ngô.
Tốc độ của nó cực kì nhanh.
Giữ bầu trời mênh mông, nó tựa như sao băng vụt qua. Vật thể rơi xuống ma sát với không khí tạo nên những tia sáng chói mắt rực rỡ.
Ầm!
Một tiếng động vang ầm lên.
Đột nhiên, toàn bộ trang viên nhà họ Ngô ầm ầm rung chuyển. Một bóng người đáp xuống trước tầm mắt của tất cả mọi người.
Anh chính là Ngô Bách Tuế.
Đại trưởng lão đang muốn giết người thì bất thình lình nghe thấy âm thanh này, lão ta không khỏi thoáng giật mình sửng sốt. Sắc mặt lão ta hơi thay đổi, tay lão ta từ từ buông lỏng, lão ta thả Ngô Thanh Đế xuống mặt đất nhưng vẫn không rời tay khỏi cổ Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế vừa chạm đất, ngay lập tức ông tìm thấy cảm giác ổn định chân thật. Hô hấp của ông cũng không còn khó khăn nữa, toàn thân dễ chịu hơn nhiều so với lúc nãy. Có điều, cảm giác hít thở không thông như sắp chết này vẫn gắt gao quấn lấy ông. Đại não ông nhất thời chưa kịp hoạt động, hoàn toàn ở trong trạng thái trống rỗng.
Bởi vì Ngô Bách Tuế thình lình lên tiếng, hiện trường ồn ào bỗng nhiên rơi vào im lặng. Những người còn đang kêu khóc cũng hoàn toàn im bặt. Mọi người bắt đầu không hẹn mà cùng tìm kiếm bóng hình Ngô Bách Tuế.
Mọi người đã biết, ngày hôm qua Quy Hư Đạo Nhân đã đưa Ngô Bách Tuế đến Bạch Long Quán. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Quy Hư Đạo Nhân quay về, hoàn toàn không thấy tung tích Ngô Bách Tuế.
Bây giờ, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngô Bách Tuế, mọi người đều cảm thấy một chút kích động nho nhỏ. Trái tim bồn chồn kinh hãi và đầy ắp tuyệt vọng của họ đều như tìm được một nơi để dựa vào, cảm thấy Ngô Bách Tuế từ Bạch Long Quán trở về đã mang cho họ một niềm hi vọng khác biệt.
Trái tim lụi tàn của Đường Chấn Phong giây phút này như đập thình thịch thật nhanh. Ông ta biết rất rõ hôm qua Ngô Bách Tuế đã đi gặp Dương Kim Dương, hôm nay Ngô Bách Tuế quay về, có phải Dương Kim Dương cũng sẽ xuất hiện hay không? Tuy rằng, Đại trưởng lão hung mãnh không gì sánh được, nhưng nếu Dương Kim Dương đích thân tới đây, vậy thì Đường Chấn Phong cũng có thêm một tia hi vọng. Suy cho cùng, mảnh giấy Ngô Lại để lại chính là muốn mọi người tới Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương. Dương Kim Dương là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân, nói không chừng Dương Kim Dương thật sự có thể đấu lại Đại trưởng lão thì sao?
Đường Dĩnh nghe thấy tiếng Ngô Bách Tuế, cô cảm thấy kích động hơn bất kì ai, mong đợi nhanh chóng được gặp Ngô Bách Tuế, đồng thời cô cảm thấy hơi hoảng sợ, sợ Ngô Bách Tuế xuất hiện là tự tìm đường chết. Vốn Ngô Bách Tuế ở lại Bạch Long Quán thì có thể sẽ vẫn an toàn. Bây giờ anh quay về chiến trường Tu La ở trang viên nhà họ Ngô chẳng khác nào dê dâng miệng cọp. Đường Dĩnh thật sự rất sợ Ngô Bách Tuế và bọn họ đều phải chết ở nơi này.
Ở bên kia, người nhà họ Đường nghe thấy âm thanh này, trong nháy mắt nâng cao cảnh giác. Bọn họ không biết đây là tiếng Ngô Bách Tuế, chỉ mơ hồ cảm thấy người phát ra âm thanh này nhất định không phải kẻ tầm thường. Bởi vậy, tất cả mọi người xốc lại tinh thần nhìn một vòng xung quanh tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Thế nhưng bọn họ liếc nhìn một vòng cũng không tài nào tìm thấy bất kì ai đáng ngờ cả, thậm chí ngay cả một chút khí tức đáng ngờ cũng không có. Dường như âm thanh vừa rồi hoàn toàn từ trong không trung truyền tới.
Vẻ mặt của Đại trưởng lão cũng trở nên âm trầm, lão ta nhíu mày hỏi với không trung: “Kẻ nào?”
Giọng Đại trưởng lão có chứa công lực cho nên đặc biệt trầm hùng, vang dội giống như một tiếng sấm chấn động trời đất, vang vọng thật lâu trên bầu trời của trang viên.
Giây lát sau, trong không trung lại truyền đến tiếng của Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế”.
Ba chữ này vẫn rõ ràng, linh động kỳ ảo như trước, sắc bén hùng hồn như một lưỡi đao sắc nhọn xuyên thấu toàn bộ không gian.
Chẳng qua lần này vẫn chỉ nghe thấy tiếng chứ không hề thấy người.
Hiện trường rộng lớn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngô Bách Tuế, đến chút hơi thở uy hiếp cũng chẳng có nốt.
Sau khi Đại trưởng lão nghe thấy ba chữ Ngô Bách Tuế, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt, lão ta không ngờ người nói ra tiếng này lại là Ngô Bách Tuế.
Nhà họ Ngô nằm trong danh sách diệt trừ của nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế được xem như là nhân vật quan trọng của nhà họ Ngô, lại đã vào ở rể nhà họ Đường, Đường Tranh Vanh cũng do Ngô Bách Tuế giết chết. Thế nên đương nhiên Đại trưởng lão hiểu rõ Ngô Bách Tuế, nhưng theo những gì lão ta biết thì Ngô Bách Tuế là người thường, còn không có cả lực chân nguyên. Mặc dù sức mạnh Man Hoang của anh có thể đánh thắng Vũ Thánh bình thường, thế nhưng đối với cao nhân như Đại trưởng lão mà nói, Ngô Bách Tuế cũng không có gì ghê gớm, nhưng âm thanh vừa rồi vọng trong không trung cũng có chút khác thường.
Đại trưởng lão không thể nào tin tiếng nói vừa rồi là của Ngô Bách Tuế.
Đại trưởng lão trầm ngâm trong giây lát rồi lên tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến rồi thì ra đây đi, đừng giả vờ thần bí nữa”.
Giọng Đại trưởng lão vẫn như tiếng sấm vang tận mây xanh. Lão ta muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Bách Tuế hòng cởi bỏ nghi hoặc.
Chỉ có điều lời Đại trưởng lão như đá chìm đáy biển, không có bất kì ai trả lời.
Ngô Bách Tuế không nói gì, cũng không xuất hiện.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều nín thở im lặng, lờ mờ có một cảm giác kỳ quái.
Sắc mặt Đại trưởng lão dần dần lạnh xuống, trong mắt lão ta cũng dâng lên tia lửa giận. Lão ta không nói thêm lời thừa nào, ác độc buông lời: “Tôi đếm đến ba mà cậu không xuất hiện thì cậu sẽ không được thấy Ngô Thanh Đế lần cuối đâu”.
“Một”, Đại trưởng lão không chần chừ đếm tiếng đầu tiên đồng thời gia tăng thêm lực đạo trong tay, bóp chặt cổ Ngô Thanh Đế.
“Hai”.
Lời vừa dứt, Đại trưởng lão lại bóp chặt tay thêm.
Ngô Thanh Đế bị bóp nghẹt thở cả mặt đỏ bừng, hít thở hoàn toàn bị tước đoạt, hai mắt như muốn rơi ra.
Ngô Bách Tuế vẫn không xuất hiện, bầu không khí nháy mắt trở nên khẩn trương.
Tất cả người nhà họ Ngô đều cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt, hô hấp khó khăn.
“Ba”.
Sau một tiếng cuối cùng, sát ý của Đại trưởng lão hoàn toàn bùng nổ. Cánh tay đang bóp cổ Ngô Thanh Đế bị dùng lực mạnh mẽ. Lập tức đôi mắt Ngô Thanh Đế chỉ còn tròng trắng, cổ họng phát ra từng tiếng kêu nghẹn ngào.
Tính mạng ông đang nghìn cân treo sợi tóc rồi.
Thế nhưng, Ngô Bách Tuế vẫn không xuất hiện.
Lần này, Đại trưởng lão hoàn toàn hết sạch kiên nhẫn, hai mắt lão ta đột nhiên bắn ra một tia sát ý, khí thế toàn thân sôi trào, sát khí nồng đậm. Lão ta đột nhiên dùng lực định bẻ gãy cổ Ngô Thanh Đế.
Người nhà họ Ngô chợt hít mạnh một hơi. Ngô Thiên lại càng căng thẳng, mặt hắn đỏ bừng, hô hấp ngưng trệ giống như người đang bị bóp nghẹt là hắn vậy.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ xuất hiện.
Soạt!
Là Huyết Long Đao!
Toàn thân Huyết Long Đao màu đỏ tươi, xuyên qua không trung mang theo khí thế lạnh thấu xương với uy lực rung trời chém xuống cánh tay đang bóp chặt cổ Ngô Thanh Đế của Đại trưởng lão.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ hiện ra trong hư không, sức mạnh của Huyết Long Đao trong nháy mắt phát huy tối đa. Nó giống như được tôi luyện từ trong địa ngục, giải phóng toàn bộ sức mạnh ma mị khát máu, lưỡi đao tựa như dung nham núi lửa, tràn đầy lực hủy diệt mạnh mẽ.
Đại trưởng lão nhìn thấy thanh đao bổ về phía tay mình thì lập tức buông Ngô Thanh Đế ra, cả người nhanh chóng bay ngược về phía sau.
Huyết Long Đao không đuổi theo Đại trưởng lão, nó bay đến trước mặt Ngô Thanh Đế thì dừng lại. Nó giống như kẻ bảo vệ trung thành nhất, treo lơ lửng phía trước Ngô Thanh Đế, bảo vệ Ngô Thanh Đế.
Hiển nhiên Đại trưởng lão nhìn ra được thanh đao này không tầm thường. Lão ta ổn định thân mình, ánh mắt sắc bén nhìn Huyết Long Đao, tay phải lão ta đột nhiên vung lên đánh một luồng chân nguyên mạnh mẽ không gì sánh được về phía Huyết Long Đao.
Chân nguyên này ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa đủ để phá hủy bất kỳ món thần binh lợi khí nào. Hiển nhiên có thể thấy Đại trưởng lão muốn phá hủy thanh đao này.
Huyết Long Đao cũng không bó tay chịu chết, nó dường như có ý thức độc lập. Khi luồng chân nguyên của Đại trưởng lão đánh tới, nó lập tức bắn ra ánh sáng đỏ vô cùng mạnh mẽ.
Nó đang đấu với Đại trưởng lão.
Ầm!
Chân nguyên của Đại trưởng lão và lưỡi đao của Huyết Long Đao ầm ầm va chạm phát ra một tiếng nổ lớn.
Ngay lập tức ánh sáng đỏ bắn ra tứ phía, sát khí đầy trời.
Một làn sóng chân nguyên lan ra, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao trùm toàn bộ xung quanh trong nháy mắt, từng trận cuồng phong mang theo sóng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn dâng lên không dứt.
Những người đứng gần và người nhà họ Ngô đều bị làn sóng khí này đánh đến nỗi liên tục lùi về sau.
Nhưng Huyết Long Đao vẫn treo ở chỗ cũ không chút dao động, càng không mảy may bị tổn hại.
Huyết Long Đạo chống lại thế tấn công mang tính hủy diệt của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão thấy thế, vẻ mặt thoáng chốc biến đổi. Lão ta thừa biết, thanh Huyết Long Đao này cho dù có mạnh đến đâu thì nó cũng chỉ là một thứ vũ khí. Cứ cho nó là thần khí thì cũng không thể đấu lại được chân nguyên hủy diệt của mình.
Trừ phi có người điều khiển nó.
Người điều khiển Huyết Long Đao tất nhiên sẽ không thể là Ngô Thanh Đế đang hấp hối. Như vậy người làm được tất cả những điều này nhất định là Ngô Bách Tuế đang ẩn nấp mãi không chịu xuất hiện kia.
Đại trưởng lão nghĩ đến đây, trong mắt bốc lên sát ý âm u mãnh liệt không gì sánh được. Lão ta hung ác đối mặt với thinh không, lạnh lùng lớn tiếng nói: “Ngô Bách Tuế, tôi biết là cậu đang làm trò quỷ. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu như cậu còn không xuất hiện, tôi sẽ hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngô”.
Ngô Bách Tuế có thể dùng ý niệm để điều khiển Huyết Long Đao ngăn cản một mình lão ta nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản hơn trăm người nhà họ Đường tiêu diệt nhà họ Ngô.
Lão ta không tin Ngô Bách Tuế sẽ trơ mắt nhìn nhà họ Ngô bị diệt như vậy.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, Huyết Long Đạo đang treo lơ lửng trong không trung bỗng nhiên lung lay dữ dội, ánh sáng đỏ tỏa ra trên thân đao càng thêm chói mắt, luồng sát khí nó phóng ra càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Hô hấp của tất cả mọi người ở hiện trường như ngừng lại, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Đúng vào lúc này, một vật thể như thiên thạch rơi xuống quét qua không trung. Nó từ Bạch Long Quán bay thẳng về phía trang viên nhà họ Ngô.
Tốc độ của nó cực kì nhanh.
Giữ bầu trời mênh mông, nó tựa như sao băng vụt qua. Vật thể rơi xuống ma sát với không khí tạo nên những tia sáng chói mắt rực rỡ.
Ầm!
Một tiếng động vang ầm lên.
Đột nhiên, toàn bộ trang viên nhà họ Ngô ầm ầm rung chuyển. Một bóng người đáp xuống trước tầm mắt của tất cả mọi người.
Anh chính là Ngô Bách Tuế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook