Chàng Khờ
Chương 252: Ngô Thanh Đế tỉnh lại

Đường Dĩnh mới trở về nhà họ Đường một khoảng thời gian không lâu, nhưng cô đã tường tận các quy tắc của nhà họ Đường cũng như nắm bắt rõ tình hình hiện tại, cô biết được sự tàn khốc của cuộc thi "Thanh niên tranh bá", người anh trai mà cô chưa từng gặp mặt đã bỏ mạng trong chính cuộc tranh tài ác liệt này, nên lúc này Đường Dĩnh rất tức giận, cô cảm thấy bố mình đang đẩy Ngô Bách Tuế vào biển lửa.

Cảm nhận được sự lo lắng và tức giận của Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong nghiêm mặt nói: "Trước khi cuộc thi "Thanh niên tranh bá" bắt đầu, bố sẽ truyền dạy cho Ngô Bách Tuế võ thuật của nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế có nền tảng tốt, nhất định sẽ tỏa sáng ở cuộc thi "Thanh niên tranh bá".

Đường Chấn Phong hiểu rõ Ngô Bách Tuế là một thiên tài võ nghệ tuyệt thế, anh có xương cốt và cơ bắp rắn rỏi mạnh mẽ, có khả năng học hỏi siêu phàm, do vậy ông ta mới ba lần bảy lượt cho Ngô Bách Tuế cơ hội, còn cho phép anh làm con rể nhà họ Đường. Ông ta tin rằng chỉ cần chuyên tâm đào tạo Ngô Bách Tuế, anh sẽ đạt đến trình độ đỉnh cao, ông ta muốn Ngô Bách Tuế thay mặt gia đình ông ta giành chỗ đứng trong cuộc thi "Thanh niên tranh bá".

Đường Dĩnh nghe xong, chân mày vẫn nhíu chặt, cô phật lòng nói: "Nhưng dù sao anh ấy vẫn sẽ gặp nguy hiểm!"

Dù Ngô Bách Tuế có tiến bộ đến đâu, nhưng núi cao luôn có núi cao hơn, nhà họ Đường không thiếu cao thủ kỳ tài, một khi Ngô Bách Tuế đụng độ với những kẻ mạnh hơn ắt sẽ phải chết ngay tại chỗ. Đường Dĩnh cũng biết bản thân Ngô Bách Tuế đã không vui vẻ gì khi ở rể nhà họ Đường, bây giờ Đường Chấn Phong lại muốn thao túng tính mạng của Ngô Bách Tuế trong tay, Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ càng chống đối, Đường Dĩnh không muốn Ngô Bách Tuế phải chịu thiệt, không muốn tính mạng Ngô Bách Tuế gặp nguy hiểm.

Nghe vậy, mắt Đường Chấn Phong hơi lóe lên vẻ giận dữ, ông ta nghiêm khắc nói với Đường Dĩnh: "Đã người nhà họ Đường, chịu chút hiểm nguy thì có làm sao? Không lẽ con muốn nâng cậu ấy như nâng trứng, hứng như hứng hoa cả đời sao?"

Cơn giận của Đường Chấn Phong khiến Đường Dĩnh theo bản năng nảy sinh sợ hãi, cô mím môi muốn cãi lại, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Lúc này, Ngô Bách Tuế tiến tới vỗ vai Đường Dĩnh, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, chẳng qua chỉ là một cuộc thi "Thanh niên tranh bá" thôi sao, tôi có thể tham gia".

Ngô Bách Tuế cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Đường Dĩnh, anh còn nhớ tối hôm qua Đường Dĩnh đã thổ lộ rằng sẽ hết mực ủng hộ bảo vệ anh. Nhưng anh sẽ không núp sau lưng Đường Dĩnh mà sống, những việc cần phải làm thì anh nhất định sẽ làm. Huống hồ việc tham gia cuộc thi "Thanh niên tranh bá" cũng không phải chuyện bất lợi gì đối với Ngô Bách Tuế, anh không chỉ có thể nhân cơ hội này mà gia tăng thực lực, hơn nữa còn có thể tìm hiểu một chút về năng lực của thế hệ con cháu nhà họ Đường, thăm dò xem thế lực nhà họ Đường rốt cuộc thâm sâu đến đâu.

Nghe xong lời của Ngô Bách Tuế, trái tim Đường Dĩnh đau xót, cô biết Ngô Bách Tuế đang trấn an mình, cô vừa cảm động vừa lo lắng khôn nguôi, cô nhìn Ngô Bách Tuế, nặng nề nói: "Nhưng em lo anh sẽ..."

Đường Dĩnh chưa kịp nói hết, Ngô Bách Tuế đã ngắt lời cô: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để mình gặp bất trắc".

Giọng nói Ngô Bách Tuế chứa đựng một sức mạnh kiên định, sức mạnh này truyền sang Đường Dĩnh, gột bỏ mọi thấp thỏm lo âu của cô, cuối cùng cô không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Thấy Ngô Bách Tuế tỏ vẻ dũng cảm không sợ hãi, Đường Chấn Phong bèn nhắc nhở một câu: "Mặc dù hôm nay con đã đánh lui Đường Tiếu Hồng, nhưng con cũng không thể khinh thường, cậu ta chưa sử dụng hết sức lực ".

Bất kỳ ai trong nhà họ Đường cũng không thể coi thường, Ngô Bách Tuế lúc này còn chưa đủ lông đủ cánh, Đường Chấn Phong phải nhắc nhở anh không nên xem nhẹ sức mạnh của thế hệ con cháu nhà họ Đường.

Ngô Bách Tuế trầm giọng trả lời: "Con biết ".

Đường Chấn Phong tiếp tục nghiêm túc nói: "Con mới tới nhà họ Đường, chưa nắm bắt được tình hình bên trong, con tuyệt đối không được chủ quan khinh địch. Trong cuộc thi "Thanh niên tranh bá", trình độ như Đường Tiếu Hồng giỏi lắm cũng chỉ có thể coi là hạng trung bình, những cao thủ mà con phải chạm mặt sẽ còn nhiều hơn, mấy ngày tới bố sẽ truyền dạy võ nghệ cho con, con phải chăm chỉ tập luyện, bố hy vọng con có thể bộc lộ năng lực của mình trong cuộc thi "Thanh niên tranh bá"".

Dựa vào nền tảng võ thuật và khả năng thiên phú của Ngô Bách Tuế, dưới sự chỉ bảo của Đường Chấn Phong, thực lực Ngô Bách Tuế nhất định sẽ tiến bộ rất lớn, trong thâm tâm Đường Chấn Phong nuôi hy vọng rằng anh có thể đem về vinh quang, khiến ông ta nở mày nở mặt.

Nghe xong lời của Đường Chấn Phong, Ngô Bách Tuế khựng lại một chút, rồi nghiêm túc nói: "Con sẽ dốc toàn sức lực tham gia cuộc thi "Thanh niên tranh bá". Còn bố cũng đã đồng ý sẽ thả bố của con ra, ông ấy đang ở đâu?"

Điều kiện tiên quyết để Ngô Bách Tuế chấp thuận ở rể nhà họ Đường chính là sự an toàn của bố mình và toàn bộ nhà họ Ngô. Bây giờ anh đã kết hôn với Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế rất muốn Đường Chấn Phong thực hiện lời hứa, anh muốn nhìn thấy bố mình vẫn khỏe mạnh bình an.

Nghe vậy, Đường Chấn Phong nhìn Ngô Bách Tuế thật sâu rồi nhàn nhạt trả lời: "Yên tâm đi, bố đã hứa sẽ thả bố của con thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, bố đã cho người chữa trị cho ông ấy, đợi ông ấy khỏe lên, bố sẽ dẫn ông ấy tới gặp con".

Ngô Bách Tuế khăng khăng: "Con muốn gặp ông ấy ngay lập tức".

Ngô Bách Tuế không thể hoàn toàn tin tưởng nhà họ Đường, dù bây giờ anh và Đường Dĩnh đã là vợ chồng, coi như đã là người một nhà với Đường Chấn Phong, nhưng anh không thể lơ là cảnh giác, nếu không tận mắt nhìn thấy bố, anh sẽ không yên tâm.

Đường Chấn Phong muốn Ngô Bách Tuế giành vinh quang cho ông ta ở cuộc thi "Thanh niên tranh bá", vì vậy cuối cùng ông ta cũng đáp ứng yêu cầu của Ngô Bách Tuế, ông ta nói với Đường Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, con đưa cậu ấy tới gian nhà phía Tây đi".

Đường Dĩnh lập tức nói: "Vâng."

Sau đó Đường Dĩnh dẫn Ngô Bách Tuế rời khỏi đại điện, tiến về gian nhà phía Tây.

Bên ngoài đại điện là một khoảng sân rộng lớn, một con đường mòn quanh co khúc khuỷu chạy xuyên qua sân, hoa cỏ hai bên đường tươi tốt rực rỡ, những hòn núi giả nằm lởm chởm, cách đó không xa còn có một ngôi đình ngự trên một hồ nước xanh ngắt, toàn bộ khung cảnh đẹp đến mê hồn. Ngô Bách Tuế nhận ra dinh cơ này vừa rộng lớn vừa độc nhất, dường như chỉ gia đình nhà Đường Chấn Phong mới có. Anh có thể tưởng tượng được, toàn bộ nhà họ Đường thực sự lớn đến mức nào, có thể sánh ngang một tòa thành kiên cố thời cổ đại.

Đi mất không biết bao lâu, Đường Dĩnh chợt dừng bước trước một căn nhà gỗ tinh xảo, nhẹ giọng nói với Ngô Bách Tuế: "Đến rồi, đây chính là gian nhà phía Tây".

Ngô Bách Tuế nhìn theo hướng bàn tay Đường Dĩnh đang chỉ, trước mắt hiện lên một căn nhà thiết kế theo lối cổ xưa. Nghĩ đến việc Ngô Thanh Đế đang ở trong đó, đáy lòng yên tĩnh của Ngô Bách Tuế liền gợn sóng lăn tăn.

Anh không chần chừ, lập tức tiến tới đẩy cửa bước vào.

Vào trong căn nhà, Ngô Bách Tuế chỉ liếc mắt đã trông thấy ông cụ râu bạc đang chữa trị cho bố mình.

Lúc này, ông cụ râu bạc đang ngồi bên mép giường phía trong căn nhà, rút kim châm cứu ra khỏi cơ thể một người đang nằm trên giường.

Thấy vậy, Ngô Bách Tuế nhanh chóng đi tới mép giường, anh nhận ra người đang ngủ mê man trên giường chính là bố mình, Ngô Thanh Đế.

Sắc mặt Ngô Thanh Đế vẫn tái nhợt, nhưng nhìn chung dáng vẻ của ông trông đã khá hơn nhiều so với lúc còn ở nhà họ Ngô.

Ngô Bách Tuế thở phào nhẹ nhõm, Đường Chấn Phong không lừa gạt mình, ông ta quả thật đã buông tha Ngô Thanh Đế, thậm chí còn tìm người chữa trị cho Ngô Thanh Đế.

Ông cụ râu bạc đang tập trung rút kim châm cứu ra khỏi người Ngô Thanh Đế, không buồn bận tâm đến Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Thanh Đế, chờ ông ta hoàn thành công việc.

Không lâu sau, ông cụ râu bạc đã rút ra cây kim cuối cùng, lúc này ông ta mới giương mắt nhìn Ngô Bách Tuế, sau đó vừa chầm chậm thu dọn hộp thuốc của mình, vừa nhàn nhạt nói với anh: "Vết thương của ông ấy đã không còn nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi".

Nghe vậy, tâm trạng Ngô Bách Tuế vốn căng như dây đàn nay đã thả lỏng, anh nhìn Ngô Thanh Đế thật sâu rồi chân thành nói với ông cụ râu bạc: "Cảm ơn ông".

Ông cụ râu bạc chữa lành vết thương cho Ngô Bách Tuế, còn cứu sống Ngô Thanh Đế khỏi bàn tay Thần Chết, khiến Ngô Bách Tuế không khỏi cảm kích ông ta.

Trước lời cảm ơn của Ngô Bách Tuế, ông cụ râu bạc chỉ mỉm cười gật đầu mà không đáp lại, ông ta thu dọn xong hộp thuốc của mình rồi đứng dậy rời khỏi gian nhà phía Tây.

Ngô Bách Tuế bất động nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế, cơ thể như đã hóa đá.

Đường Dĩnh thấy ông cụ râu bạc đã đi, cô lẳng lặng tới bên người Ngô Bách Tuế.

Thời gian yên tĩnh chảy trôi.

Một lát sau, mí mắt Ngô Thanh Đế chợt giật nhẹ.

Thấy vậy, ánh mắt Ngô Bách Tuế căng thẳng, anh lập tức khẽ gọi: "Bố, bố có nghe thấy con nói không?"

Lúc này, lòng Ngô Bách Tuế thấp thỏm bồn chồn, Ngô Thanh Đế sắp tỉnh lại rồi, cuối cùng anh cũng đã tận mắt thấy bố tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên hai bố con thực sự gặp lại nhau sau mấy năm xa cách, Ngô Bách Tuế không khỏi kích động.

Trong tiếng gọi của Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế từ từ mở mắt.

Khi vừa tỉnh, ánh mắt của ông còn mơ màng, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận ra gương mặt của Ngô Bách Tuế.

Đột ngột trông thấy Ngô Bách Tuế, nét mặt Ngô Thanh Đế kinh ngạc, khàn giọng nói: "Bách Tuế?"

Giọng điệu Ngô Bách Tuế nghiêm túc hơn: "Bố ơi, là con đây".

Ngô Thanh Đế luôn đối xử rất tốt với Ngô Bách Tuế, từ nhỏ đến lớn, Ngô Bách Tuế không hề thiếu thốn tình thương của bố hay mẹ, anh là người con trai mà Ngô Thanh Đế coi trọng nhất, được Ngô Thanh Đế quan tâm dạy dỗ hết mực. Nên Ngô Bách Tuế rất yêu thương bố, hôm nay hai người được đoàn tụ, trong lòng anh vô cùng xúc động.

Ngô Thanh Đế nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế hồi lâu, rồi di chuyển ánh mắt khắp căn phòng xa lạ, yếu ớt hỏi: "Bố đang ở đâu?"

Ngô Bách Tuế đáp ngay mà không suy nghĩ: "Nhà họ Đường".

Vừa nghe đến ba chữ "nhà họ Đường", sắc mặt Ngô Thanh Đế lập tức thay đổi, đôi mắt ông đột nhiên trợn trừng đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương