Những ngày sau đó, Thiên Việt vẫn đến lớp bình thường, tham gia thi cuối kỳ, kết quả vẫn đạt loại ưu như mọi lần.

Trên thực tế cậu cũng không phải loại mọt sách ham học gì, chẳng qua nhờ có trí nhớ hơn người, về phần kỹ năng nói thành thạo, có được là nhờ cậu chăm chỉ xem phim tiếng Pháp để luyện tập.
Ngày Tết đang gần kề, đám bạn học đều gấp rút đóng gói quà cáp, vừa thi xong môn cuối cùng, liền tay xách nách mang ba chân bốn cẳng ùa ra nhà ga hoặc là bến xe.

Chẳng mấy chốc, trong trường chỉ còn lại vài sinh viên, hoặc do nhà xa ngại về hoặc muốn ở lại làm thêm.

Thiên Việt hiện đang làm gia sư cho một gia đình nọ, có đứa con gái sắp thi lên cấp hai, cha mẹ cô bé đã hứa với, chỉ cần chịu khó học thêm tới sát đêm giao thừa, họ sẽ tặng cô bé một chuyến du lịch kéo dài năm ngày liền, nhưng đến khi về thì vẫn phải học bù.

Người bạn cùng phòng ở ký túc xá nhờ cậu tạm thời làm thay công việc ở siêu thị, vì cậu chàng phải về quê ở miền bắc vùng Giang Tô.

Cộng thêm khoản tiền dành dụm mỗi ngày, xem như học kì sau Thiên Việt không cần phải bận tâm về học phí nữa rồi.
Đêm ba mươi Tết, Thiên Việt ra ngoài tắm cho sạch sẽ, vì nhà tắm của trường học đã ngừng cung cấp nước nóng.

Đến khi quay về kí túc xá, cũng như mọi năm, chú Trần – Quản lý ký túc xá – lại tặng cho các sinh viên ăn Tết trong trường ít đồ ăn do nhà chú tự làm, ông chú này ngoài mặt hung dữ vậy thôi chứ tốt tánh lắm.

Thiên Việt được chia cho một phần ăn thập cẩm, ngoài ra chú Trần còn lén giúi thêm cho cậu một phần cá xông khói nữa, chú bảo trông cậu gầy nhom như cây tre miễu ấy, bắc lên làm sào phơi đồ cũng còn được nữa là.
Thiên Việt trở về căn phòng ký túc xá vắng tanh, chậm rãi dùng bữa, thức ăn còn rất mới, thơm lừng, thấm đượm hương vị của gia đình, Thiên Việt ăn đến no căng bụng.

Anh bạn ở phòng kế bên lại còn gọi cậu sang cùng xem tivi một lúc, đến gần một giờ khuya mới về lại phòng chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đang thay đồ, điện thoại di động trượt ra khỏi túi áo rơi xuống nền nhà, Thiên Việt lật đật nhặt lên xem thử có bị rơi hỏng hay không.
Cậu nhấn từng phím một, lại chợt nhớ ra, người ấy, sẽ không còn gọi điện cho cậu nữa rồi.

Anh ta đã từng nói, vẫn còn anh ở bên em mà, cớ sao giờ đây, đã không còn như thế nữa rồi.

Lệ đắng, sau cùng vẫn cứ tí tách tuôn trào.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt à, mấy chuyện vặt vãnh xưa cũ này, chúng ta đừng nhắc đến nữa.”
Thiên Việt nói: “Yên tâm đi, nếu hôm nay em có đủ can đảm nói ra, tức là đã không sao nữa rồi.

Chính anh cũng đã bảo, chỉ là ba cái chuyện vặt vãnh cũ rích mà, nó không còn tổn thương em được nữa đâu.

Với lại,” – Thiên Việt toét miệng cười – “Chẳng phải bên em hiện giờ đã có một Quách đại hiệp đó sao.

Có anh che chở rồi, thì em còn sợ gì nữa?”
Dĩ Thành cũng cười hềnh hệch hùa theo.
Vì nếu không cười lên như vậy, nước mắt của anh sẽ rơi ra mất thôi.

Một thằng đàn ông lớn xác đến nhường này, lại ở ngay trước mặt Việt Việt, xấu hổ chết đi được.
Thiên Việt nói: “Anh biết không, anh Dĩ Thành? Thời điểm đó, em bỗng lại nhớ đến anh.

Thật đấy.

Hồi còn nhỏ, trong viện nghiên cứu có biết bao nhiêu đứa trẻ, vậy mà anh chỉ chăm chăm bảo vệ một mình em thôi.”
Dĩ Thành đáp: “Còn phải nói.

Có mặt anh thì đừng hòng người nào bắt nạt được em.

Mà sau này cũng vậy.

Ai mà dám ức hiếp Việt Việt nhà mình, thì sẽ biết mùi Thập bát Giáng Long chưởng của anh.”
Thiên Việt chỉnh lại: “Là Giáng Long Thập bát chưởng chứ.”

Dĩ Thành gãi đầu nói: “Vậy hả? Sao anh cứ toàn nhớ thành Thập bát Giáng Long chưởng không vậy kìa.”
Thiên Việt phá lên cười nắc nẻ.
Dĩ Thành nghĩ, cười được là tốt rồi.

Trò đùa này xem ra cũng có tí tác dụng nhỉ.
Đúng vào Tết nguyên tiêu năm đó, Kế Hiểu kết hôn.
Cha Từ Thu Y không nỡ để con gái gả đi xa, cho nên, sau đám cưới, gã đành về ở rể nhà Từ Thu Y, nơi họ sống là một căn biệt thự được xây theo lối kiến trúc Tây Dương nằm trên đường Tây Bắc Kinh.

Vợ chồng Kế Hiểu sống ở tầng trên.

Trong nhà có thuê bảo vệ và người giúp việc, chi phí ăn ở tính ra thì cũng không lấy gì làm xa xỉ lắm, song, vô hình trung vẫn toát lên vẻ bề thế hơn người.
Cha của Từ Thu Y hiển nhiên là một kẻ bụng dạ khó lường, bởi vậy nên, trước mặt ông, Kế Hiểu vẫn luôn hết sức cẩn trọng, đúng mực, chẳng mấy chốc đã lấy được thiện cảm với ông.

Thế nhưng trong lòng ông, vẫn âm thầm cảnh giác với chàng rể mặt ngoài nho nhã, tâm tư lại sắc sảo này.
Chỉ trong vòng có nửa năm, Kế Hiểu đã chính thức được thăng chức từ Phó giám đốc lên Giám đốc Sở, không bao lâu nữa sẽ lên được tới cấp Cục rồi.

Chẳng qua, ông Từ đã bí mật căn dặn cậu con cả của mình, rằng cha đưa nó về dưới trướng con, con trông chừng nó giúp cha.

Nó muốn làm gì kệ nó, nhưng nhất quyết không được để nó làm tổn thương con gái rượu của cha.
Kế Hiểu biết, con đường thăng tiến của gã giờ đây hẳn là đã thuận buồm xuôi gió rồi.

Mặc dù cha vợ qua vài năm nữa là về hưu rồi, nhưng bọn họ vốn là danh gia vọng tộc, vòi bạch tuộc vươn ra đủ mọi ngóc ngách trong giới chính trị, hơn nữa, đến lúc ấy, hẳn bản thân gã cũng đã có thể tự tạo thế lực cho riêng mình.
Kế Hiểu nghĩ, coi như gã cũng trả một cái giá xứng đáng rồi, để có được kết quả như ngày hôm nay, gã đã phải hy sinh tình cảm của bản thân.
Gã chỉ nghĩ đến việc người chịu thiệt là mình.


Mà hoàn toàn không để ý tới chuyện Thiên Việt đã phải uất ức như thế nào.
Trong thâm tâm, Kế Hiểu cho rằng bất kì ai, cũng sẽ phải trả giá cho một mặt tính cách của mình.

Tỷ dụ như, nếu bạn quá kiêu ngạo, thì bạn sẽ không tránh khỏi bị cô lập, còn nếu bạn nhu nhược, thì bạn chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.

Nếu Thẩm Thiên Việt nhẹ dạ cả tin, nhẹ dạ trong tình cảm, cả tin lời người khác, thế thì, Thẩm Thiên Việt đành phải nhận lấy sự phản bội, nhận lấy sự đả kích mà thôi, âu cũng bởi cá tính của cậu gây nên, chẳng liên quan gì tới hành vi của Kế Hiểu cả.
Việc gã giỏi nhất chính là bao biện kiếm cớ đó mà.
Thời gian dần trôi, Kế Hiểu ngày càng thất vọng vì đời sống hôn nhân không được như ý, mà cảm giác thất vọng này, lại đến từ những cảm nhận về mặt xác thịt của gã.
Kế Hiểu là một người đồng tính từ trong trứng nước, gã có cố tới đâu đi nữa cũng không tài nào yêu được phụ nữ, bất kể là tâm hồn hay thân thể họ.

Huống chi cô gái tên Từ Thu Y này xét về hình thể mà nói, thì hoàn toàn nhạt nhẽo.

Sau khi kết hôn, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn, thế là vóc dáng ngày càng đẫy đà, không phải béo kiểu tròn trịa, săn chắc, mà là theo chiều hướng ục ịch, bủng beo.

Làm lộ rõ khung xương to bè của người phương Bắc nơi cô.

Nỗi bất mãn trong chuyện chăn gối cứ tích tụ từ ngày này qua tháng nọ.

Như có chú mèo nhỏ cứ liên tục cào vào trái tim gã.
Một buổi tối nọ, vừa xong cuộc làm tình chẳng chút hòa hợp mỹ mãn nào, Thu Y liền lăn ngủ mất dạng.

Cô chưa bao giờ là mẫu phụ nữ yêu kiều gợi cảm cả, cô cũng không có quá nhiều ham muốn về tình dục, cô còn tự quy kết thái độ hời hợt trong chuyện chăn gối của Kế Hiểu cho bản tính trầm lặng của gã, cũng bởi vậy mà cho rằng gã thật đáng tin cậy.

Mà Kế Hiểu, thì lại chính trong một đêm như vậy, đã nhận ra nỗi nhớ da diết khôn nguôi mình dành cho Thiên Việt.
Gã nhung nhớ dáng người trẻ trung, mảnh dẻ, tinh tế của cậu.

Một Thiên Việt với đường cong kéo dài từ vành tai tới cầu vai mỹ miều như tạc tượng, cần cổ thuôn dài tựa cuống hoa huệ, cậu có một thân thể dẻo dai, sống lưng gầy guộc đến vô cùng, nhưng trên đó, lại tồn tại một đường cong đầy ma mị.

Cậu rất ngây ngô trên giường, thế nhưng, đó lại không phải là làm bộ làm tịch, phản ứng của cậu vừa nhạy cảm vừa thành thật.


Khi đã hưng phấn, thì vẻ mặt cậu như đang cố nén niềm khoái lạc, trông mà thấy thương.
Kế Hiểu muốn đi tìm Thiên Việt, ý định này vừa nảy sinh trong đầu, thì không cách nào ngăn lại được nữa.
Gã nhớ, Thiên Việt, cậu trai hiền lành ít nói kia, Kế Hiểu nhớ lắm, nếu bây giờ muốn quay lại với cậu nhỏ, hẳn cũng chẳng khó khăn gì mấy đâu nhỉ? Huống hồ, theo như tình hình hiện tại mà nói, việc này không phải là quá mạo hiểm, suy cho cùng thì, việc tìm một nhân tình là nam vẫn dễ che giấu hơn là nữ nhiều.
Đưa ra quyết định xong, Kế Hiểu chẳng hiểu sao bỗng thấy lòng vui phơi phới, gã thậm chí còn hồi tưởng lại khoái cảm tột đỉnh khi vùi mình vào thân thể mơn mởn tuyệt đẹp ấy.

Trong bóng tối, gã an nhiên nhoẻn miệng cười.
Vào một buổi trưa, cách thời điểm chia tay được gần một năm, Thiên Việt đã gặp lại Kế Hiểu.
Nói đúng hơn thì, là Kế Hiểu đã chầu chực sẵn ở nơi mà cậu có khả năng sẽ xuất hiện nhất.
Thiên Việt lúc đó đang học năm ba, chương trình học cũng nhẹ bớt đi rồi, chiều hôm đó, cậu dự tính sẽ đi siêu thị sắm sửa ít đồ.

Địa điểm cậu thường ghé đến, là một siêu thị Suguo* nằm gần trường học, giờ này khách vắng, đỡ phải xếp hàng khi tính tiền.
Kế Hiểu vẫn nhớ như in những thói quen của cậu.
Trong những tháng ngày chia xa, mỗi lần trông thấy dáng ai hao hao gã, là Thiên Việt lại hốt hoảng đến mức ngưng thở, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh.

Vậy mà đến khi thật sự gặp lại rồi, thì chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Nụ cười của Kế Hiểu, vẫn lịch lãm và bình thản như ngày nào.
Gã gọi cậu: “Thiên Việt.” – Rồi lại gọi tiếp – “Thiên Việt.

Thiên Việt.”
Trái tim Thiên Việt thoắt cái như bị đôi bàn tay ai bóp nghẹn, chặt quá, đau quá, chua xót làm sao, ngột ngạt làm sao, đủ thứ xúc cảm hòa trộn vào nhau, khiến cậu thốt không nên lời, chỉ mong trốn đi thật nhanh.
Kế Hiểu tiến đến gần, giữ cậu lại, ngay sau đó liền tỉnh rụi mà buông ra, nhưng ngữ điệu trái lại càng thêm tha thiết: “Thiên Việt, chúng mình kiếm chỗ trò chuyện một lát nhé.

Anh có lời muốn nói với em.”
Thiên Việt đáp: “Có gì để mà nói chứ.”
Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, anh, thú thật là, nhớ em, đến vô cùng.”
Những lời này, như mũi tên nhọn hoắm, bay xuyên qua không trung, cắm phập vào nơi yếu mềm nhất, dễ bị công phá nhất trong tim Thiên Việt.
- Hết chương 25-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương