95.
Tôi rất nhiều tiền
Trên tuyến thể của Thẩm Yểu dán băng gạc, cậu thay quần áo, chiếc áo khoác choàng lên người thoạt nhìn có chút rộng. Cậu không hỏi Yến Tri Hành đưa mình thoát khỏi Từ Ý Bạch bằng cách nào, cũng không hỏi vì sao Yến Tri Hành muốn đưa mình đi.
Cậu chỉ túm chặt áo khoác lại, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ sườn mặt có chút xa lạ với mình.
Dường như bị đôi đồng tử khác biệt kia hấp dẫn, Thẩm Yểu làm ra hành vi mà trước lúc mất trí nhớ cậu tuyệt đối sẽ không làm. Cậu nâng tay phải sờ vào gò má Yến Tri Hành, ngón tay khe khẽ chạm lên đôi mắt tựa biển sâu kia.
“Ngài nói em chưa bao giờ đưa ra lựa chọn sai lầm sao?”
“Vậy đi theo ngài, là đúng phải không?”
Hàng mi Yến Tri Hành thoáng rung lên, y với Thẩm Yểu nhìn nhau, lời nói ra không chút dao động:
“Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ em.”
“Bảo vệ em không để cho Alpha khác tổn thương ư? Như là Từ Ý Bạch......?” Thẩm Yểu chậm rãi buông tay, nhưng không dời tầm mắt, thoáng dừng rồi lại hỏi, “Hay như Alpha kia, có thể nói cho em biết cậu ấy là ai không?”
Cậu tìm được đáp án trên mặt Yến Tri Hành, đầy mặt vô tội phỏng đoán nói: “Chẳng lẽ lại là bạn trai cũ của em sao? Hóa ra trước khi mất trí nhớ em lại lợi hại thế cơ à, có thể khiến nhiều Alpha vương vấn đến vậy ư?”
Mặt Yến Tri Hành lạnh như tảng băng, y nhàn nhạt nói: “Em không chỉ lợi hại, mà gan thật sự còn rất lớn nữa.”
Lợi hại đến mức đồng thời đùa bỡn ba Alpha, thờ ơ nhìn bọn họ tranh giành tình nhân, một mình tính toán chu toàn để chuẩn bị trốn thoát.
“Ngài đang giận sao? Hay là đang ghen?” Thẩm Yểu bất chợt cười áp sát lại, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nào của Yến Tri Hành, “Nhưng đó đều là những chuyện em làm trước khi mất trí nhớ, có liên quan gì em của hiện tại đâu?”
Hô hấp của cậu áp vào quá gần, Yến Tri Hành lặng thinh vươn tay, gỡ chiếc khuy trên cùng trên cổ áo sơmi ra.
Yến Tri Hành lại cảm giác trái tim đập thình thịch, pheromone bắt đầu lên xuống bất ổn. Mấy tháng gần đây, cơ hồ mỗi ngày y đều mất nửa thời gian ở trong phòng cách ly.
Thẩm Yểu lại như thể không phát giác ra sự biến đổi của y, một mình tiếp lời: “Nếu chúng ta đã gặp nhau, có thể nói cho em biết chuyện quá khứ hay không? Giả như ngài không muốn nói những chuyện khác, vậy trước tiên có thể kể về chuyện tình yêu trước kia của chúng ta cũng được.”
Y với Thẩm Yểu làm gì có câu chuyện yêu đương nào, ban đầu là lạnh lùng tính kế lẫn nhau, sau thì là một mình y bị thuần hóa đắm chìm.
Tầm mắt của Thẩm Yểu phải chia cho quá nhiều người, y là kẻ bị cậu ghét nhất, cho nên chưa từng chia cho một cái liếc mắt, chút ấm áp còn sót lại chẳng bao nhiêu thì đã chia cho Từ Ý Bạch cùng Quan Thù.
Yến Tri Hành trầm lặng không nói gì nhìn chằm làn môi không ngừng khép mở của Thẩm Yểu, y bất ngờ đưa tay chắn phía sau đầu Thẩm Yểu, sau đó thình lình áp sát lại.
“Ưm ——”
Bàn tay nặng nề đập lên mặt thủy tinh, làn môi va đập vào nhau, tấm chắn trong xe phút chốc được nâng lên.
Những kỹ xảo hôn môi Yến Tri Hành từng học đều bị quăng ra sau đầu, tay đưa sang bên cạnh, khóa chặt bàn tay đang có ý định phản kháng của Thẩm Yểu. Y chỉ biết phải dùng sức hôn nhiều thêm một chút, khiến Thẩm Yểu biết là ai đang hôn cậu.
“...... Thẩm Yểu.”
Yến Tri Hành hôn môi Thẩm Yểu sưng phồng lên, y đưa tay chạm, mang đến cảm xúc như dòng điện châm chích, làm cho thân thể Thẩm Yểu run rẩy.
“Từ Ý Bạch đưa em đi làm loại phẫu thuật này đúng là quá ngu ngốc, bởi vì em rất hiểu bản thân mình, đến mức tôi chẳng có cách nào lừa gạt em được cả. Em biết bản thân không có tình cảm gì cả, tiếp cận tôi chỉ là vì mưu cầu lợi ích.”
“Vậy em rất hiếu kỳ.” Thẩm Yểu tựa vào cửa kính xe bình ổn hô hấp, liếm môi dưới hỏi, “Là em đã mưu tính điều gì?”
Xe vừa lúc ngừng lại, Trần Song xuống khỏi vị trí ghế lái, mở cửa xe cho bọn họ.
Yến Tri Hành bước xuống xe trước rồi chìa tay vào trong, tỏ ý bảo Thẩm Yểu đặt tay lên, để y đỡ xuống xe.
Lúc này Thẩm Yểu mới nhận ra mình đang ở trong một trang viên, thoạt nhìn tựa hồ lớn không kém gì Cố gia. Yến Tri Hành xoay chiếc nhẫn trong tay, bình tĩnh nói:
“Bởi vì —— tôi rất nhiều tiền.”
“Tôi không giống Từ Ý Bạch, tất cả quyền lực hay tiền tài đều nằm trong sự khống chế của tôi. Tôi không phải chịu sự quản chế của những người khác, tôi có thể cho em tất cả những gì tôi sở hữu, cũng có thể dùng hết thảy để bảo vệ em.”
Trước mặt là một đài phun nước cực đại, thời điểm bọt nước bắn tung lên mặt, Thẩm Yểu cảm giác được Yến Tri Hành từ phía sau đặt tay lên bả vai cậu.
“Em đã từng đến trang viên này rất nhiều lần, nhưng tôi chưa từng nói với em một bí mật. Nếu em cẩn thận quan sát, em sẽ phát hiện một số phong cách trang trí của trang viên có phần rời rạc.” Yến Tri Hành chậm rãi nói, “Thuở ban đầu, tôi cũng không dự định ở lại trong nước quá lâu, mà trang viên này, chỉ được tôi xem như một công trình thiết yếu để chiêu đãi khách hàng.”
“Trong quá trình xây dựng, tôi gặp được em, rồi phát sinh chút ngoài ý muốn không tốt đẹp gì. Còn về chuyện ngoài ý muốn này, giả như em muốn biết, tôi cũng sẽ nói cho em.”
“Mà trang viên này......”
Yến Tri Hành tạm dừng, dùng giọng điệu hơi có chút kỳ lạ nói: “Bắt đầu từ lần đầu gặp em, nó liền trở thành nơi chuẩn bị cho em, em là chủ nhân chốn này, mà tôi cũng muốn biến nó thành một tổ ấm.”
Chuyện này không hề giả dối, y tìm kiếm Omega thần bí này rất nhiều năm, dựa vào tính cách của phần lớn Omega, phong cách trang trí tầng hai trang viên đột ngột biến thành sắc ấm.
Y tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được Thẩm Yểu, rồi lại đẩy cậu ấy cách xa ngàn dặm.
Có lẽ, mọi người đều phải trả giá cho những hành vi nhất thời của bản thân.
Ánh mắt Yến Tri Hành rơi trên khuôn mặt Thẩm Yểu.
Giả như cho y thêm một cơ hội nữa...... Giả như có thể quay lại một lần nữa......
Y không yêu ai, nhưng nếu đối phương là Thẩm Yểu, vậy có lẽ sẽ khác.
Chỉ cần có được, sẽ yêu mà không cần người nào dạy dỗ.
“Không sao.” Âm thanh của Thẩm Yểu lôi y ra khỏi cơn thẫn thờ, yết hầu rõ ràng lăn lộn, “Hiện tại ngài nói với em cũng chưa muộn, bây giờ chúng ta cũng có thể biến nó thành nhà.”
Thẩm Yểu đưa tay lột băng gạc ra, để lộ tuyến thể bị che giấu. Tuyến thể của cậu không còn nhẵn nhụi nữa, bên trên còn có vết thương nhỏ.
Dấu răng nơi tuyến thể đã tan biến, thậm chí ký hiệu vĩnh viễn liên kết với Từ Ý Bạch cũng đã nhạt nhòa, nói dối không chớp mắt:
“Từ Ý Bạch ký hiệu em vĩnh viễn, nhưng em làm tổn thương tuyến thể, ép anh ấy phải đưa đi xóa ký hiệu.”
Thẩm Yểu đang đánh cược, cược rằng Yến Tri Hành không biết bí mật này của cậu, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Yến Tri Hành lại sững sờ nhìn chằm chằm tuyến thể của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào, sau đó hỏi: “Đau không?”
“Đau...... Đau lắm.....”
“Thời điểm anh ấy xỏ khuyên ngực cho em cũng rất đau......”
Cơn đau khi cố ý dùng tuyến thể đập vào tủ đầu giường Thẩm Yểu không thể quên được, vành mắt cậu nháy mắt liền đỏ, xoay người lập tức ôm lấy Yến Tri Hành nói:
“Nếu ngài có thể vĩnh viễn bảo vệ em, giúp em không còn bị Từ Ý Bạch trói buộc. Vậy ngài ký hiệu em vĩnh viễn đi, chúng ta sẽ bên nhau suốt đời.”
Yến Tri Hành vươn tay ôm Thẩm Yểu theo bản năng, phóng ra pheromone.
Giây phút Thẩm Yểu ngửi được pheromone của Yến Tri Hành, sắc mặt cậu đột ngột trở nên tái nhợt.
Cậu bất chấp đẩy Yến Tri Hành ra, bịt miệng khó lòng ức chế phát ra tiếng nôn khan.
“Ọe ——”
———————-
Signature của anh Yến: “Anh có tiền” =))))
Tôi rất nhiều tiền
Trên tuyến thể của Thẩm Yểu dán băng gạc, cậu thay quần áo, chiếc áo khoác choàng lên người thoạt nhìn có chút rộng. Cậu không hỏi Yến Tri Hành đưa mình thoát khỏi Từ Ý Bạch bằng cách nào, cũng không hỏi vì sao Yến Tri Hành muốn đưa mình đi.
Cậu chỉ túm chặt áo khoác lại, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ sườn mặt có chút xa lạ với mình.
Dường như bị đôi đồng tử khác biệt kia hấp dẫn, Thẩm Yểu làm ra hành vi mà trước lúc mất trí nhớ cậu tuyệt đối sẽ không làm. Cậu nâng tay phải sờ vào gò má Yến Tri Hành, ngón tay khe khẽ chạm lên đôi mắt tựa biển sâu kia.
“Ngài nói em chưa bao giờ đưa ra lựa chọn sai lầm sao?”
“Vậy đi theo ngài, là đúng phải không?”
Hàng mi Yến Tri Hành thoáng rung lên, y với Thẩm Yểu nhìn nhau, lời nói ra không chút dao động:
“Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ em.”
“Bảo vệ em không để cho Alpha khác tổn thương ư? Như là Từ Ý Bạch......?” Thẩm Yểu chậm rãi buông tay, nhưng không dời tầm mắt, thoáng dừng rồi lại hỏi, “Hay như Alpha kia, có thể nói cho em biết cậu ấy là ai không?”
Cậu tìm được đáp án trên mặt Yến Tri Hành, đầy mặt vô tội phỏng đoán nói: “Chẳng lẽ lại là bạn trai cũ của em sao? Hóa ra trước khi mất trí nhớ em lại lợi hại thế cơ à, có thể khiến nhiều Alpha vương vấn đến vậy ư?”
Mặt Yến Tri Hành lạnh như tảng băng, y nhàn nhạt nói: “Em không chỉ lợi hại, mà gan thật sự còn rất lớn nữa.”
Lợi hại đến mức đồng thời đùa bỡn ba Alpha, thờ ơ nhìn bọn họ tranh giành tình nhân, một mình tính toán chu toàn để chuẩn bị trốn thoát.
“Ngài đang giận sao? Hay là đang ghen?” Thẩm Yểu bất chợt cười áp sát lại, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nào của Yến Tri Hành, “Nhưng đó đều là những chuyện em làm trước khi mất trí nhớ, có liên quan gì em của hiện tại đâu?”
Hô hấp của cậu áp vào quá gần, Yến Tri Hành lặng thinh vươn tay, gỡ chiếc khuy trên cùng trên cổ áo sơmi ra.
Yến Tri Hành lại cảm giác trái tim đập thình thịch, pheromone bắt đầu lên xuống bất ổn. Mấy tháng gần đây, cơ hồ mỗi ngày y đều mất nửa thời gian ở trong phòng cách ly.
Thẩm Yểu lại như thể không phát giác ra sự biến đổi của y, một mình tiếp lời: “Nếu chúng ta đã gặp nhau, có thể nói cho em biết chuyện quá khứ hay không? Giả như ngài không muốn nói những chuyện khác, vậy trước tiên có thể kể về chuyện tình yêu trước kia của chúng ta cũng được.”
Y với Thẩm Yểu làm gì có câu chuyện yêu đương nào, ban đầu là lạnh lùng tính kế lẫn nhau, sau thì là một mình y bị thuần hóa đắm chìm.
Tầm mắt của Thẩm Yểu phải chia cho quá nhiều người, y là kẻ bị cậu ghét nhất, cho nên chưa từng chia cho một cái liếc mắt, chút ấm áp còn sót lại chẳng bao nhiêu thì đã chia cho Từ Ý Bạch cùng Quan Thù.
Yến Tri Hành trầm lặng không nói gì nhìn chằm làn môi không ngừng khép mở của Thẩm Yểu, y bất ngờ đưa tay chắn phía sau đầu Thẩm Yểu, sau đó thình lình áp sát lại.
“Ưm ——”
Bàn tay nặng nề đập lên mặt thủy tinh, làn môi va đập vào nhau, tấm chắn trong xe phút chốc được nâng lên.
Những kỹ xảo hôn môi Yến Tri Hành từng học đều bị quăng ra sau đầu, tay đưa sang bên cạnh, khóa chặt bàn tay đang có ý định phản kháng của Thẩm Yểu. Y chỉ biết phải dùng sức hôn nhiều thêm một chút, khiến Thẩm Yểu biết là ai đang hôn cậu.
“...... Thẩm Yểu.”
Yến Tri Hành hôn môi Thẩm Yểu sưng phồng lên, y đưa tay chạm, mang đến cảm xúc như dòng điện châm chích, làm cho thân thể Thẩm Yểu run rẩy.
“Từ Ý Bạch đưa em đi làm loại phẫu thuật này đúng là quá ngu ngốc, bởi vì em rất hiểu bản thân mình, đến mức tôi chẳng có cách nào lừa gạt em được cả. Em biết bản thân không có tình cảm gì cả, tiếp cận tôi chỉ là vì mưu cầu lợi ích.”
“Vậy em rất hiếu kỳ.” Thẩm Yểu tựa vào cửa kính xe bình ổn hô hấp, liếm môi dưới hỏi, “Là em đã mưu tính điều gì?”
Xe vừa lúc ngừng lại, Trần Song xuống khỏi vị trí ghế lái, mở cửa xe cho bọn họ.
Yến Tri Hành bước xuống xe trước rồi chìa tay vào trong, tỏ ý bảo Thẩm Yểu đặt tay lên, để y đỡ xuống xe.
Lúc này Thẩm Yểu mới nhận ra mình đang ở trong một trang viên, thoạt nhìn tựa hồ lớn không kém gì Cố gia. Yến Tri Hành xoay chiếc nhẫn trong tay, bình tĩnh nói:
“Bởi vì —— tôi rất nhiều tiền.”
“Tôi không giống Từ Ý Bạch, tất cả quyền lực hay tiền tài đều nằm trong sự khống chế của tôi. Tôi không phải chịu sự quản chế của những người khác, tôi có thể cho em tất cả những gì tôi sở hữu, cũng có thể dùng hết thảy để bảo vệ em.”
Trước mặt là một đài phun nước cực đại, thời điểm bọt nước bắn tung lên mặt, Thẩm Yểu cảm giác được Yến Tri Hành từ phía sau đặt tay lên bả vai cậu.
“Em đã từng đến trang viên này rất nhiều lần, nhưng tôi chưa từng nói với em một bí mật. Nếu em cẩn thận quan sát, em sẽ phát hiện một số phong cách trang trí của trang viên có phần rời rạc.” Yến Tri Hành chậm rãi nói, “Thuở ban đầu, tôi cũng không dự định ở lại trong nước quá lâu, mà trang viên này, chỉ được tôi xem như một công trình thiết yếu để chiêu đãi khách hàng.”
“Trong quá trình xây dựng, tôi gặp được em, rồi phát sinh chút ngoài ý muốn không tốt đẹp gì. Còn về chuyện ngoài ý muốn này, giả như em muốn biết, tôi cũng sẽ nói cho em.”
“Mà trang viên này......”
Yến Tri Hành tạm dừng, dùng giọng điệu hơi có chút kỳ lạ nói: “Bắt đầu từ lần đầu gặp em, nó liền trở thành nơi chuẩn bị cho em, em là chủ nhân chốn này, mà tôi cũng muốn biến nó thành một tổ ấm.”
Chuyện này không hề giả dối, y tìm kiếm Omega thần bí này rất nhiều năm, dựa vào tính cách của phần lớn Omega, phong cách trang trí tầng hai trang viên đột ngột biến thành sắc ấm.
Y tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được Thẩm Yểu, rồi lại đẩy cậu ấy cách xa ngàn dặm.
Có lẽ, mọi người đều phải trả giá cho những hành vi nhất thời của bản thân.
Ánh mắt Yến Tri Hành rơi trên khuôn mặt Thẩm Yểu.
Giả như cho y thêm một cơ hội nữa...... Giả như có thể quay lại một lần nữa......
Y không yêu ai, nhưng nếu đối phương là Thẩm Yểu, vậy có lẽ sẽ khác.
Chỉ cần có được, sẽ yêu mà không cần người nào dạy dỗ.
“Không sao.” Âm thanh của Thẩm Yểu lôi y ra khỏi cơn thẫn thờ, yết hầu rõ ràng lăn lộn, “Hiện tại ngài nói với em cũng chưa muộn, bây giờ chúng ta cũng có thể biến nó thành nhà.”
Thẩm Yểu đưa tay lột băng gạc ra, để lộ tuyến thể bị che giấu. Tuyến thể của cậu không còn nhẵn nhụi nữa, bên trên còn có vết thương nhỏ.
Dấu răng nơi tuyến thể đã tan biến, thậm chí ký hiệu vĩnh viễn liên kết với Từ Ý Bạch cũng đã nhạt nhòa, nói dối không chớp mắt:
“Từ Ý Bạch ký hiệu em vĩnh viễn, nhưng em làm tổn thương tuyến thể, ép anh ấy phải đưa đi xóa ký hiệu.”
Thẩm Yểu đang đánh cược, cược rằng Yến Tri Hành không biết bí mật này của cậu, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Yến Tri Hành lại sững sờ nhìn chằm chằm tuyến thể của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào, sau đó hỏi: “Đau không?”
“Đau...... Đau lắm.....”
“Thời điểm anh ấy xỏ khuyên ngực cho em cũng rất đau......”
Cơn đau khi cố ý dùng tuyến thể đập vào tủ đầu giường Thẩm Yểu không thể quên được, vành mắt cậu nháy mắt liền đỏ, xoay người lập tức ôm lấy Yến Tri Hành nói:
“Nếu ngài có thể vĩnh viễn bảo vệ em, giúp em không còn bị Từ Ý Bạch trói buộc. Vậy ngài ký hiệu em vĩnh viễn đi, chúng ta sẽ bên nhau suốt đời.”
Yến Tri Hành vươn tay ôm Thẩm Yểu theo bản năng, phóng ra pheromone.
Giây phút Thẩm Yểu ngửi được pheromone của Yến Tri Hành, sắc mặt cậu đột ngột trở nên tái nhợt.
Cậu bất chấp đẩy Yến Tri Hành ra, bịt miệng khó lòng ức chế phát ra tiếng nôn khan.
“Ọe ——”
———————-
Signature của anh Yến: “Anh có tiền” =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook