94.
“Chúng ta quay lại nhé?”
“Thẩm Yểu! Đủ rồi!”
Từ Ý Bạch vươn tay dùng sức bịt kín miệng Thẩm Yểu, không để cậu tiếp tục nói những lời khó nghe nữa. Cánh tay anh căng thẳng đến mức gân xanh gồ hết lên, như muốn làm cậu ngạt thở chết.
Mãi đến khi ngón tay Thẩm Yểu vô lực đặt lên cánh tay phải của anh, lưu lại vết cào sinh tồn thật sâu, Từ Ý Bạch mới bất chợt buông lỏng tay, sau đó xoay toàn thân Thẩm Yểu lại.
Mặt Thẩm Yểu bị đè lên gối đầu mềm mại, bởi vì thiếu dưỡng khí nên bên tai ù ù của cậu chỉ nghe được âm thanh u ám của Từ Ý Bạch, phẫn nộ vô cùng như muốn dùng răng nanh cắn xé.
Một bàn tay đặt trên lưng Thẩm Yểu, tay kia thì đè chặt nơi gáy, ngón tay cọ vào tuyến thể nhạy cảm, phần lưng mỏng manh dưới thân càng run rẩy dữ dội, hô hấp thốt nặng thốt nhẹ, tựa ngọc trai tản mát rơi trên mặt đất.
“Em sẽ không cơ hội lên giường với Alpha khác, càng không có gã đàn ông nào có thể nhìn đến chiếc khuyên của em.”
Từ Ý Bạch làm theo lời Thẩm Yểu, anh ôm Thẩm Yểu đang quỳ gối trên giường, vươn tay kéo chiếc khuyên bạc mới vừa đeo lên trước người cậu.
Thẩm Yểu vì cố tình chọc giận Từ Ý Bạch mà nói ra những lời này đã phải chịu trả giá, cậu cắn môi phát ra tiếng rên rỉ, dấu răng in thật sâu trên làn môi. Loại đau đớn này không khiến người gào khóc, nhưng lại khó có thể chịu đựng.
Cậu không khống chế được muốn tiến về phía nguồn lực, hông ngả ra sau, hình thành một đường cong đẹp đẽ, gần như dán sát xuống ga giường.
Từ Ý Bạch cũng không để cậu được toại nguyện, một mực bức ép cậu thẳng người lên.
“...... Đau.” Cuối cùng Thẩm Yểu vẫn không nhịn được bắt đầu cầu xin tha thứ, cậu bất lực tóm lấy tay Từ Ý Bạch, ngay cả nước mắt sinh lý cũng tuôn lã chã, “Từ Ý Bạch...... Em đau......”
“Đây là thứ anh tự tay đeo lên, chỉ có anh được chạm vào. Nếu có kẻ nào dám chạm, dám kéo, anh sẽ chặt tay kẻ đó xuống.”
Từ Ý Bạch không còn mềm lòng như trước, anh như không nghe thấy tiếng kêu đau của Thẩm Yểu, vẫn dùng sức kéo chiếc khuyên kia, vừa cảnh cáo nói: “Nếu em dám cởi quần áo cho Alpha khác xem, còn dám ngoại tình, thì đời này đừng hòng xuống khỏi cái giường này nữa.”
“Đã biết chưa, Thẩm Yểu?”
Nước mắt tuôn lã chã, rơi xuống gối đầu. Thẩm Yểu gật đầu lung tung đáp ứng, ngay cả đồng ý điều gì cũng không rõ.
Anh sẽ không mắng Thẩm Yểu, càng không thể đánh Thẩm Yểu.
Cho nên Từ Ý Bạch chỉ có thể lựa chọn thuần hóa Thẩm Yểu trên giường, khiến cậu nghe lời một chút,
Thẩm Yểu đã bò về phía trước, chỉ còn cách ván giường một đoạn nhỏ. Giây tiếp theo, đầu bị đập một cái, lại bị người kéo chân lôi về.
Dung mạo Từ Ý Bạch đã hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng thường ngày, đường nét ngược lại trở nên sắc bén vô cùng. Mồ hôi chảy xuống theo đường cằm, nhỏ vào sau gáy Thẩm Yểu.
Anh đưa tay xoa nơi mới bị đập trên đầu của Thẩm Yểu. Đồng thời, anh cúi đầu ra lệnh bên tai Thẩm Yểu:
“Em đã bị anh ký hiệu vĩnh viễn, em chỉ có thể là Omega của anh.”
“Sau này chỉ mình anh có thể chạm vào em.”
“Cũng chỉ có anh được phép ký hiệu em, biết chưa?”
Thẩm Yểu nghẹn ngào bị Alpha xiết chặt cằm, cậu bất giác hé môi, nướt bọt nhỏ xuống theo khóe miệng, rơi trên ngón tay Từ Ý Bạch.
“Trả lời anh, Thẩm Yểu.”
Cậu run rẩy lại một lần nữa gật đầu tùy tiện đồng ý.
Từ Ý Bạch dùng hổ khẩu kẹp cằm Thẩm Yểu, dùng sức nâng cổ cậu lên, sau đó nhe răng nanh cắn xuống.
Tại giây phút Alpha dùng sức cắn mạnh vào tuyến thể, nước bọt nơi khóe miệng Thẩm Yểu càng chảy nhiều thêm.
Tuyến thể đau đến mức như thể bị cắn đứt ra, đầu óc đờ đẫn của Thẩm Yểu trong phút chốc lại có một chút tỉnh táo. Cậu đã lần tìm được đến kí ức bị ép thất lạc của mình, nhớ ra được một chuyện.
Cậu là một Omega không thể bị ký hiệu vĩnh viễn.
Thứ gông xiềng suốt đời này vĩnh viễn chẳng thể trói buộc cậu.
Omega sau khi bị ký hiệu vô lực ngã quỵ xuống, lúc mê man bên đùi còn không ngừng co giật, vừa nhìn liền biết đã bị người ức hiếp thê thảm.
Từ Ý Bạch cúi đầu nhìn ngón tay lấp lánh ánh nước của mình. Anh nâng tay lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm nướt bọt mang hương vị hoa hạnh ngọt ngào lưu lại bên trên.
*
Ngày hôm sau, Từ Ý Bạch đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh ôm Thẩm Yểu trong lòng, giúp cậu bôi thuốc.
Bôi thuốc hẳn phải là một chuyện vô cùng bình thường, dưới cái nhìn chăm chú cùng động chạm của Từ Ý Bạch, lại dường như trở nên bất thường.
Từ Ý Bạch tháo chiếc khuyên bạc xuống trước, bên trên đã vương nhiệt độ ấm áp của Thẩm Yểu, mà phần da trước ngực cậu kia không thể tránh được đã trở nên sưng đỏ, đóa anh đào đã biến thành đóa hồng diễm lệ.
Thời điểm anh bôi thuốc mỡ lên, Thẩm Yểu vì cơn đau âm ỉ mà khẽ run lẩy bẩy. Nhưng thuốc mỡ còn cần tán đều ra, Từ Ý Bạch như thể không điều chỉnh được sức lực ngón tay mình, Thẩm Yểu dựa đầu vào vai anh, hơi thở nóng bỏng lại hỗn loạn.
Có đôi khi phát ra tiếng kêu đau, có đôi khi lại chỉ là tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
Thuốc mỡ lạnh giá trắng đục từng chút tan ra trên ngực, lại làm cho mảng da kia càng thêm hồng.
“Trong khoảng thời gian này trước hết đừng mặc quần áo, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
Giọng điệu của Từ Ý Bạch tự nhiên, biểu hiện như thể chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Giống như lời nói dối chưa bị vạch trần, anh tìm được một lý do vô cùng phù hợp, “Khoảng thời gian này cũng dứt khoát đừng ra ngoài, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho đầy đủ.”
Anh đưa tay giúp Thẩm Yểu chỉnh trang lại tóc bị dính trên mặt, mới vừa đặt thuốc mỡ lên cạnh bàn, cửa phòng liền bị gõ vang. Nữ giúp việc đứng phía sau cửa, khẽ khàng nhắc Cố Vân Vận đang chờ bên dưới, có chuyện gì đó tìm anh.
Từ Ý Bạch nhíu mày, nhưng vẫn theo xuống.
“Rầm!”
Từ Ý Bạch mới vừa đi đến chân cầu thang, thình lình nghe thấy trong phòng trên tầng truyền đến một tiếng động lớn, như thể âm thanh của thứ gì đó đổ xuống thật mạnh.
Anh chợt xoay người, không chút do dự chạy lên trên tầng. Từ Ý Bạch không kịp mở cả cửa, lập tức một cước liền đá văng cửa phòng.
Ngay ánh mắt đầu tiên, Từ Ý Bạch thấy được Thẩm Yểu tê liệt ngã trên sàn.
Tủ đầu giường bên cạnh cậu bị đụng phải chệch khỏi vị trí, kéo thành một vệt đen nhánh trên mặt sàn. Thẩm Yểu đau đến không phát nổi âm thanh nào, ngón tay tái nhợt bịt chặt vị trí tuyến thể, dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống theo kẽ ngón tay.
Bất kể là Omega hay Alpha, tuyến thể đều là nơi yếu ớt nhất trên thân thể bọn họ. Cho dù là một vết thương nho nhỏ, cũng có thể đau đến mức khiến người không đứng thẳng người nổi.
“Thẩm Yểu!”
Từ Ý Bạch không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh sải bước chạy đến, trước tiên bế Thẩm Yểu lên giường. Ngón tay anh run rẩy bịt vết thương cho Thẩm Yểu, máu tươi nóng bỏng nhỏ một giọt lên tay, trái tim anh liền rơi xuống một tấc.
Anh chợt quay đầu về phía ngoài cửa, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn, gào thét nói:
“Bác sỹ! Gọi bác sỹ đến đây!”
Vài phút đợi chờ như chìm vào trong bóng tối, anh không biết Thẩm Yểu lần này là cố ý hay vô tình. Nhưng mỗi một lần, chỉ cần anh làm ra hành vi cực đoan nào để giữ Thẩm Yểu lại, cậu sẽ lại tự tổn thương bản thân.
Giống như đang dùng phương thức này để trả thù anh.
Bác sỹ riêng xách thùng thuốc chạy tới trong thời gian cực ngắn, trước tiên ông tiêm cho Thẩm Yểu một mũi giảm đau, kiểm tra thương thích trên tuyến thể của Thẩm Yểu xong mới nhẹ nhàng thở ra. Vết thương bên trên không quá sâu, chỉ là chút thương tích nhỏ do bị va đập, song ông vẫn dùng thái độ chu đáo nhất bôi thuốc cho Thẩm Yểu, sau đó băng bó vết thương lại.
“Không còn gì đáng ngại nữa.”
Vừa nãy ông không khỏi nhìn thấy dấu răng trên tuyến thể của Omega, bác sỹ thật không ngờ rằng Từ Ý Bạch thoạt nhìn điềm đạm, khi ký hiệu Omega thế mà lại như sói dữ.
Dấu răng lưu lại bên trên cái sau sâu hơn cái trước, loang lổ chồng chất.
Bác sỹ uyển chuyển nhắc nhở nói: “Trước khi vết thương của cậu ấy lành hẳn, cậu đừng có ký hiệu cậu ấy, sẽ tạo thành thương tổn lần hai, đến lúc đó tuyến thể có thể sẽ bị tổn hại.”
Sau khi bác sỹ đi rồi, thuốc giảm đau cũng bắt đầu có hiệu lực, Thẩm Yểu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Sắc môi cậu vẫn có chút nhợt nhạt, đưa tay túm lấy tay áo Từ Ý Bạch, thời điểm ngồi thẳng dậy chiếc chăn mỏng phủ trên người tuột xuống khỏi vai. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm quần áo treo trên giá, mở miệng nói:
“...... Áo khoác.”
Từ Ý Bạch chậm chạp hoàn hồn lại, nháy mắt liền đoán được nguyên nhân hậu quả.
Anh không cho Thẩm Yểu mặc quần áo, Thẩm Yểu muốn choàng áo khoác, vậy nên cậu muốn xuống giường lấy chiếc áo kia để mặc, nhưng có thể là bởi vì chân run, cho nên không cẩn thận ngã nhào xuống.
Mà bên cạnh vừa vặn là tủ đầu giường, tuyến thể của cậu đập vào góc bên cạnh.
Từ Ý Bạch chầm chậm đi đến, lấy chiếc áo khoác, lặng im giúp đỡ choàng lên người Thẩm Yểu.
Anh không hỏi Thẩm Yểu có phải cố ý hay không, mà chỉ hỏi:
“Còn đau không?”
*
Có lẽ vì vết thương trên tuyến thể, trong khoảng thời gian kế tiếp, Từ Ý Bạch không còn làm gì cậu nữa, mà lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu.
Chẳng qua rất kiệm lời, hơn nữa vẫn không thả lỏng cho cậu ra ngoài như trước. Song Thẩm Yểu cũng không phản kháng, chỉ lặng yên dưỡng thương.
Mãi cho đến buổi trưa ngày nọ, cậu bị tiếng động kịch liệt dưới tầng đánh thức. Thẩm Yểu không chạy xuống xem, chỉ chậm chạp ngồi dậy khỏi giường.
Tiếng động kéo dài rất lâu, khoảng cách cũng xa. Thẩm Yểu chẳng nghe được câu nào, chỉ cảm thấy ồn ã.
Tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng tiến gần, sau đó là một tiếng mở cửa. Thẩm Yểu đứng dựa bên cửa sổ, tựa như giây tiếp theo sẽ nhảy từ đó xuống, cậu quay người lại.
Người tới không phải Từ Ý Bạch, mà là người xưng danh bạn trai cũ của cậu. Cậu còn nhớ y gọi là Yến Tri Hành.
Trong đầu cậu hoàn toàn không có kí ức về Yến Tri Hành, nhưng Thẩm Yểu vẫn giang hai cánh tay về phía y, chờ y tiến đến ôm.
“Yến Tri Hành.” Dịu dàng nhỏ nhẹ gọi tên y, như nũng nịu oán trách nói, “Sao đến giờ mới đến tìm em vậy?”
Ánh mắt Yến Tri Hành lại khóa chặt vào bên ngực phải của cậu.
Thẩm Yểu không mặc áo, mà trên ngực phải cậu lại xỏ một chiếc khuyên bạc. Khuôn mặt Thẩm Yểu diễm lệ mà không phải sắc tình, chiếc khuyên trên ngực ngược lại mang vẻ lẳng lơ rõ ràng, đung đưa trên làn da trắng trẻo của cậu.
Nhưng Yến Tri Hành biết, đây là một xiềng xích trinh tiết, là dấu vết của một Alpha khác lưu lại khi điên cuồng.
Mà Alpha kia, là chồng của Thẩm Yểu.
Yến Tri Hành đi về phía cậu, Thẩm Yểu lập tức nhào vào lòng y, ôm chặt lấy y.
Thời điểm ôm cậu, Yến Tri Hành cảm nhận được chiếc khuyên bạc đè lên ngực mình.
“Chúng ta quay lại nhé?”
Thẩm Yểu hỏi y.
Tác giả có chuyện nói:
Một tiết mục ngắn:
Thẩm Yểu mất trí nhớ phát hiện Từ Ý Bạch mỗi ngày đều tập đối kháng cùng quyền anh.
Cậu cảm thấy rất nghi hoặc, rất tò mò Từ Ý Bạch là một nghệ sỹ dương cầm vì sao lại muốn tập mấy thứ này chứ, không sợ bị hỏng tay sao?
Vì thế vào một buổi tối, Thẩm Yểu tò mò hỏi ra vấn đề này.
Từ Ý Bạch:......
Từ Ý Bạch: Để bảo vệ em.
Trong lòng Từ Ý Bạch: Để đánh bẹp dí mấy tên Alpha khác.
“Chúng ta quay lại nhé?”
“Thẩm Yểu! Đủ rồi!”
Từ Ý Bạch vươn tay dùng sức bịt kín miệng Thẩm Yểu, không để cậu tiếp tục nói những lời khó nghe nữa. Cánh tay anh căng thẳng đến mức gân xanh gồ hết lên, như muốn làm cậu ngạt thở chết.
Mãi đến khi ngón tay Thẩm Yểu vô lực đặt lên cánh tay phải của anh, lưu lại vết cào sinh tồn thật sâu, Từ Ý Bạch mới bất chợt buông lỏng tay, sau đó xoay toàn thân Thẩm Yểu lại.
Mặt Thẩm Yểu bị đè lên gối đầu mềm mại, bởi vì thiếu dưỡng khí nên bên tai ù ù của cậu chỉ nghe được âm thanh u ám của Từ Ý Bạch, phẫn nộ vô cùng như muốn dùng răng nanh cắn xé.
Một bàn tay đặt trên lưng Thẩm Yểu, tay kia thì đè chặt nơi gáy, ngón tay cọ vào tuyến thể nhạy cảm, phần lưng mỏng manh dưới thân càng run rẩy dữ dội, hô hấp thốt nặng thốt nhẹ, tựa ngọc trai tản mát rơi trên mặt đất.
“Em sẽ không cơ hội lên giường với Alpha khác, càng không có gã đàn ông nào có thể nhìn đến chiếc khuyên của em.”
Từ Ý Bạch làm theo lời Thẩm Yểu, anh ôm Thẩm Yểu đang quỳ gối trên giường, vươn tay kéo chiếc khuyên bạc mới vừa đeo lên trước người cậu.
Thẩm Yểu vì cố tình chọc giận Từ Ý Bạch mà nói ra những lời này đã phải chịu trả giá, cậu cắn môi phát ra tiếng rên rỉ, dấu răng in thật sâu trên làn môi. Loại đau đớn này không khiến người gào khóc, nhưng lại khó có thể chịu đựng.
Cậu không khống chế được muốn tiến về phía nguồn lực, hông ngả ra sau, hình thành một đường cong đẹp đẽ, gần như dán sát xuống ga giường.
Từ Ý Bạch cũng không để cậu được toại nguyện, một mực bức ép cậu thẳng người lên.
“...... Đau.” Cuối cùng Thẩm Yểu vẫn không nhịn được bắt đầu cầu xin tha thứ, cậu bất lực tóm lấy tay Từ Ý Bạch, ngay cả nước mắt sinh lý cũng tuôn lã chã, “Từ Ý Bạch...... Em đau......”
“Đây là thứ anh tự tay đeo lên, chỉ có anh được chạm vào. Nếu có kẻ nào dám chạm, dám kéo, anh sẽ chặt tay kẻ đó xuống.”
Từ Ý Bạch không còn mềm lòng như trước, anh như không nghe thấy tiếng kêu đau của Thẩm Yểu, vẫn dùng sức kéo chiếc khuyên kia, vừa cảnh cáo nói: “Nếu em dám cởi quần áo cho Alpha khác xem, còn dám ngoại tình, thì đời này đừng hòng xuống khỏi cái giường này nữa.”
“Đã biết chưa, Thẩm Yểu?”
Nước mắt tuôn lã chã, rơi xuống gối đầu. Thẩm Yểu gật đầu lung tung đáp ứng, ngay cả đồng ý điều gì cũng không rõ.
Anh sẽ không mắng Thẩm Yểu, càng không thể đánh Thẩm Yểu.
Cho nên Từ Ý Bạch chỉ có thể lựa chọn thuần hóa Thẩm Yểu trên giường, khiến cậu nghe lời một chút,
Thẩm Yểu đã bò về phía trước, chỉ còn cách ván giường một đoạn nhỏ. Giây tiếp theo, đầu bị đập một cái, lại bị người kéo chân lôi về.
Dung mạo Từ Ý Bạch đã hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng thường ngày, đường nét ngược lại trở nên sắc bén vô cùng. Mồ hôi chảy xuống theo đường cằm, nhỏ vào sau gáy Thẩm Yểu.
Anh đưa tay xoa nơi mới bị đập trên đầu của Thẩm Yểu. Đồng thời, anh cúi đầu ra lệnh bên tai Thẩm Yểu:
“Em đã bị anh ký hiệu vĩnh viễn, em chỉ có thể là Omega của anh.”
“Sau này chỉ mình anh có thể chạm vào em.”
“Cũng chỉ có anh được phép ký hiệu em, biết chưa?”
Thẩm Yểu nghẹn ngào bị Alpha xiết chặt cằm, cậu bất giác hé môi, nướt bọt nhỏ xuống theo khóe miệng, rơi trên ngón tay Từ Ý Bạch.
“Trả lời anh, Thẩm Yểu.”
Cậu run rẩy lại một lần nữa gật đầu tùy tiện đồng ý.
Từ Ý Bạch dùng hổ khẩu kẹp cằm Thẩm Yểu, dùng sức nâng cổ cậu lên, sau đó nhe răng nanh cắn xuống.
Tại giây phút Alpha dùng sức cắn mạnh vào tuyến thể, nước bọt nơi khóe miệng Thẩm Yểu càng chảy nhiều thêm.
Tuyến thể đau đến mức như thể bị cắn đứt ra, đầu óc đờ đẫn của Thẩm Yểu trong phút chốc lại có một chút tỉnh táo. Cậu đã lần tìm được đến kí ức bị ép thất lạc của mình, nhớ ra được một chuyện.
Cậu là một Omega không thể bị ký hiệu vĩnh viễn.
Thứ gông xiềng suốt đời này vĩnh viễn chẳng thể trói buộc cậu.
Omega sau khi bị ký hiệu vô lực ngã quỵ xuống, lúc mê man bên đùi còn không ngừng co giật, vừa nhìn liền biết đã bị người ức hiếp thê thảm.
Từ Ý Bạch cúi đầu nhìn ngón tay lấp lánh ánh nước của mình. Anh nâng tay lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm nướt bọt mang hương vị hoa hạnh ngọt ngào lưu lại bên trên.
*
Ngày hôm sau, Từ Ý Bạch đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh ôm Thẩm Yểu trong lòng, giúp cậu bôi thuốc.
Bôi thuốc hẳn phải là một chuyện vô cùng bình thường, dưới cái nhìn chăm chú cùng động chạm của Từ Ý Bạch, lại dường như trở nên bất thường.
Từ Ý Bạch tháo chiếc khuyên bạc xuống trước, bên trên đã vương nhiệt độ ấm áp của Thẩm Yểu, mà phần da trước ngực cậu kia không thể tránh được đã trở nên sưng đỏ, đóa anh đào đã biến thành đóa hồng diễm lệ.
Thời điểm anh bôi thuốc mỡ lên, Thẩm Yểu vì cơn đau âm ỉ mà khẽ run lẩy bẩy. Nhưng thuốc mỡ còn cần tán đều ra, Từ Ý Bạch như thể không điều chỉnh được sức lực ngón tay mình, Thẩm Yểu dựa đầu vào vai anh, hơi thở nóng bỏng lại hỗn loạn.
Có đôi khi phát ra tiếng kêu đau, có đôi khi lại chỉ là tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
Thuốc mỡ lạnh giá trắng đục từng chút tan ra trên ngực, lại làm cho mảng da kia càng thêm hồng.
“Trong khoảng thời gian này trước hết đừng mặc quần áo, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
Giọng điệu của Từ Ý Bạch tự nhiên, biểu hiện như thể chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Giống như lời nói dối chưa bị vạch trần, anh tìm được một lý do vô cùng phù hợp, “Khoảng thời gian này cũng dứt khoát đừng ra ngoài, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho đầy đủ.”
Anh đưa tay giúp Thẩm Yểu chỉnh trang lại tóc bị dính trên mặt, mới vừa đặt thuốc mỡ lên cạnh bàn, cửa phòng liền bị gõ vang. Nữ giúp việc đứng phía sau cửa, khẽ khàng nhắc Cố Vân Vận đang chờ bên dưới, có chuyện gì đó tìm anh.
Từ Ý Bạch nhíu mày, nhưng vẫn theo xuống.
“Rầm!”
Từ Ý Bạch mới vừa đi đến chân cầu thang, thình lình nghe thấy trong phòng trên tầng truyền đến một tiếng động lớn, như thể âm thanh của thứ gì đó đổ xuống thật mạnh.
Anh chợt xoay người, không chút do dự chạy lên trên tầng. Từ Ý Bạch không kịp mở cả cửa, lập tức một cước liền đá văng cửa phòng.
Ngay ánh mắt đầu tiên, Từ Ý Bạch thấy được Thẩm Yểu tê liệt ngã trên sàn.
Tủ đầu giường bên cạnh cậu bị đụng phải chệch khỏi vị trí, kéo thành một vệt đen nhánh trên mặt sàn. Thẩm Yểu đau đến không phát nổi âm thanh nào, ngón tay tái nhợt bịt chặt vị trí tuyến thể, dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống theo kẽ ngón tay.
Bất kể là Omega hay Alpha, tuyến thể đều là nơi yếu ớt nhất trên thân thể bọn họ. Cho dù là một vết thương nho nhỏ, cũng có thể đau đến mức khiến người không đứng thẳng người nổi.
“Thẩm Yểu!”
Từ Ý Bạch không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh sải bước chạy đến, trước tiên bế Thẩm Yểu lên giường. Ngón tay anh run rẩy bịt vết thương cho Thẩm Yểu, máu tươi nóng bỏng nhỏ một giọt lên tay, trái tim anh liền rơi xuống một tấc.
Anh chợt quay đầu về phía ngoài cửa, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn, gào thét nói:
“Bác sỹ! Gọi bác sỹ đến đây!”
Vài phút đợi chờ như chìm vào trong bóng tối, anh không biết Thẩm Yểu lần này là cố ý hay vô tình. Nhưng mỗi một lần, chỉ cần anh làm ra hành vi cực đoan nào để giữ Thẩm Yểu lại, cậu sẽ lại tự tổn thương bản thân.
Giống như đang dùng phương thức này để trả thù anh.
Bác sỹ riêng xách thùng thuốc chạy tới trong thời gian cực ngắn, trước tiên ông tiêm cho Thẩm Yểu một mũi giảm đau, kiểm tra thương thích trên tuyến thể của Thẩm Yểu xong mới nhẹ nhàng thở ra. Vết thương bên trên không quá sâu, chỉ là chút thương tích nhỏ do bị va đập, song ông vẫn dùng thái độ chu đáo nhất bôi thuốc cho Thẩm Yểu, sau đó băng bó vết thương lại.
“Không còn gì đáng ngại nữa.”
Vừa nãy ông không khỏi nhìn thấy dấu răng trên tuyến thể của Omega, bác sỹ thật không ngờ rằng Từ Ý Bạch thoạt nhìn điềm đạm, khi ký hiệu Omega thế mà lại như sói dữ.
Dấu răng lưu lại bên trên cái sau sâu hơn cái trước, loang lổ chồng chất.
Bác sỹ uyển chuyển nhắc nhở nói: “Trước khi vết thương của cậu ấy lành hẳn, cậu đừng có ký hiệu cậu ấy, sẽ tạo thành thương tổn lần hai, đến lúc đó tuyến thể có thể sẽ bị tổn hại.”
Sau khi bác sỹ đi rồi, thuốc giảm đau cũng bắt đầu có hiệu lực, Thẩm Yểu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Sắc môi cậu vẫn có chút nhợt nhạt, đưa tay túm lấy tay áo Từ Ý Bạch, thời điểm ngồi thẳng dậy chiếc chăn mỏng phủ trên người tuột xuống khỏi vai. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm quần áo treo trên giá, mở miệng nói:
“...... Áo khoác.”
Từ Ý Bạch chậm chạp hoàn hồn lại, nháy mắt liền đoán được nguyên nhân hậu quả.
Anh không cho Thẩm Yểu mặc quần áo, Thẩm Yểu muốn choàng áo khoác, vậy nên cậu muốn xuống giường lấy chiếc áo kia để mặc, nhưng có thể là bởi vì chân run, cho nên không cẩn thận ngã nhào xuống.
Mà bên cạnh vừa vặn là tủ đầu giường, tuyến thể của cậu đập vào góc bên cạnh.
Từ Ý Bạch chầm chậm đi đến, lấy chiếc áo khoác, lặng im giúp đỡ choàng lên người Thẩm Yểu.
Anh không hỏi Thẩm Yểu có phải cố ý hay không, mà chỉ hỏi:
“Còn đau không?”
*
Có lẽ vì vết thương trên tuyến thể, trong khoảng thời gian kế tiếp, Từ Ý Bạch không còn làm gì cậu nữa, mà lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu.
Chẳng qua rất kiệm lời, hơn nữa vẫn không thả lỏng cho cậu ra ngoài như trước. Song Thẩm Yểu cũng không phản kháng, chỉ lặng yên dưỡng thương.
Mãi cho đến buổi trưa ngày nọ, cậu bị tiếng động kịch liệt dưới tầng đánh thức. Thẩm Yểu không chạy xuống xem, chỉ chậm chạp ngồi dậy khỏi giường.
Tiếng động kéo dài rất lâu, khoảng cách cũng xa. Thẩm Yểu chẳng nghe được câu nào, chỉ cảm thấy ồn ã.
Tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng tiến gần, sau đó là một tiếng mở cửa. Thẩm Yểu đứng dựa bên cửa sổ, tựa như giây tiếp theo sẽ nhảy từ đó xuống, cậu quay người lại.
Người tới không phải Từ Ý Bạch, mà là người xưng danh bạn trai cũ của cậu. Cậu còn nhớ y gọi là Yến Tri Hành.
Trong đầu cậu hoàn toàn không có kí ức về Yến Tri Hành, nhưng Thẩm Yểu vẫn giang hai cánh tay về phía y, chờ y tiến đến ôm.
“Yến Tri Hành.” Dịu dàng nhỏ nhẹ gọi tên y, như nũng nịu oán trách nói, “Sao đến giờ mới đến tìm em vậy?”
Ánh mắt Yến Tri Hành lại khóa chặt vào bên ngực phải của cậu.
Thẩm Yểu không mặc áo, mà trên ngực phải cậu lại xỏ một chiếc khuyên bạc. Khuôn mặt Thẩm Yểu diễm lệ mà không phải sắc tình, chiếc khuyên trên ngực ngược lại mang vẻ lẳng lơ rõ ràng, đung đưa trên làn da trắng trẻo của cậu.
Nhưng Yến Tri Hành biết, đây là một xiềng xích trinh tiết, là dấu vết của một Alpha khác lưu lại khi điên cuồng.
Mà Alpha kia, là chồng của Thẩm Yểu.
Yến Tri Hành đi về phía cậu, Thẩm Yểu lập tức nhào vào lòng y, ôm chặt lấy y.
Thời điểm ôm cậu, Yến Tri Hành cảm nhận được chiếc khuyên bạc đè lên ngực mình.
“Chúng ta quay lại nhé?”
Thẩm Yểu hỏi y.
Tác giả có chuyện nói:
Một tiết mục ngắn:
Thẩm Yểu mất trí nhớ phát hiện Từ Ý Bạch mỗi ngày đều tập đối kháng cùng quyền anh.
Cậu cảm thấy rất nghi hoặc, rất tò mò Từ Ý Bạch là một nghệ sỹ dương cầm vì sao lại muốn tập mấy thứ này chứ, không sợ bị hỏng tay sao?
Vì thế vào một buổi tối, Thẩm Yểu tò mò hỏi ra vấn đề này.
Từ Ý Bạch:......
Từ Ý Bạch: Để bảo vệ em.
Trong lòng Từ Ý Bạch: Để đánh bẹp dí mấy tên Alpha khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook