85.
“Nào, cục cưng.”
Dẫu rằng biết rõ Thẩm Yểu nói lời yêu thích này chỉ là để kích động Quan Thù, nhưng dù dùng danh nghĩa anh làm dao đâm Quan Thù, Từ Ý Bạch lại vẫn không thể kiềm được hy vọng mấy câu kia là thật.
Từ Ý Bạch không biết Thẩm Yểu đã phải chịu những tra tấn gì ở chỗ Quan Thù, bụng cậu phồng lên tựa như phụ nữ mang thai ba tháng, trên vai đầy những dấu răng thô lỗ của Alpha, đôi mắt nguyên bản xinh đẹp đa tình hiện giờ lại thất thần.
Thẩm Yểu dường như sợ hãi Quan Thù ở phía sau theo bản năng, liều mạng trốn vào trong lòng anh, ôm thật chặt tựa như sợ bị anh vứt bỏ, giống như một con mèo hoang cực kỳ dính người.
Từ trong làn môi chưa khép chặt vẫn còn phát ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ, mang theo sự nghẹn ngào hơi khàn, nghe lại càng thêm đáng thương.
Dục vọng chở che cho cậu của Từ Ý Bạch lại dâng lên, anh biết Thẩm Yểu am hiểu diễn kịch nhất, sự đáng thương hiện giờ của cậu phần nhiều là nửa thật nửa giả.
Song Từ Ý Bạch vẫn cởi áo khoác ra, muốn phủ lên cho Thẩm Yểu.
Quan Thù ngăn tay Từ Ý Bạch lại giữa không trung, lập tức hất chiếc áo khoác ra: “Đừng có phủ thứ quần áo bẩn mang đầy mùi của mày lên người Thẩm Yểu.”
Cánh tay hắn vẫn khóa chặt trên eo Thẩm Yểu, hai luồng lực lôi kéo cân bằng, khiến Từ Ý Bạch không thể đưa Thẩm Yểu đi, chỉ có thể giằng co với Quan Thù ở nơi này.
“Mày điên rồi hả, Quan Thù?! Dọa em ấy thành bộ dạng này rồi à?!” Từ Ý Bạch cảm thấy ngực mình bị nước mắt Thẩm Yểu thấm ướt, anh đưa tay bảo vệ sau đầu cậu, “Nếu tao tới muộn một chút, thì mày còn làm gì em ấy nữa?!”
“Làm gì thì liên quan éo gì đến mày? Mày cho mình là gì của Thẩm Yểu chứ?”
Quan Thù lại nhắm mắt làm ngơ trước sự phẫn nộ của Từ Ý Bạch, ý thù địch ác độc trong mắt lộ ra: “Mày có biết vì sao Thẩm Yểu lớn gan đến mức cái gì cũng dám làm không? Là bởi vì cậu ấy bị Alpha chiều hư rồi, cho rằng tất cả Alpha đều phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, làm chó cho cậu ấy! Cho nên cậu ấy mới dám một chân đạp ba thuyền, mới dám chơi lớn như vậy rồi chuẩn bị bỏ trốn!”
“Có điều Omega của tao có nghe lời hay không chẳng liên quan quái gì đến mày cả, dạy dỗ cậu ấy là việc của tao, tao dạy dỗ như thế nào cũng không cần mày chõ mũi vào.”
Đôi mắt một mí của Quan Thù nheo lại, ánh mắt lạnh thấu xương quét qua cánh tay Từ Ý Bạch, ánh nhìn ác liệt nói: “Việc mày nên làm —— là buông cái tay bẩn của mày ra, đừng có bám dính không rời Omega của người khác nữa, nhanh chóng dứt khoát cút khỏi đây đi.”
“Omega của mày ư? Cái tay bẩn nên buông ra chẳng phải là của mày sao?”
Từ Ý Bạch nâng tay lên, đôi tay dùng để đàn dương cầm của anh cầm súng, tư thế tiêu chuẩn ngắm thẳng đầu Quan Thù.
“Trên tay mày là súng lục M1911, băng đạn nhiều nhất chỉ có tám viên.” Quan Thù như không cảm thấy mối uy hiếp tử vong đang tới gần, trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, “Thời điểm phá khóa đã có tám tiếng súng rồi.”
Súng trong tay Từ Ý Bạch quả thật đã không còn đạn, anh lại vẫn lạnh tanh dùng súng ngắm, “Quan Thù, mày cưỡng bức Omega có hôn nhân hợp pháp với tao, nói thử xem liệu mày có phải ngồi tù đến già hay không đây?”
“Sao mày không hỏi ký hiệu vĩnh viễn trên người Thẩm Yểu là từ đâu mà có đi?”
Quan Thù cười lạnh một tiếng, bịa đặt nói, “Là cậu ấy cởi sạch quần áo, nằm dưới người tao, chủ động quyến rũ, cầu xin tao ký hiệu cậu ấy vĩnh viễn.”
Hắn vừa nói, vừa siết cánh tay chặt thêm. Thẩm Yểu không thích ở bên hắn, hắn sẽ trực tiếp cướp người về.
Động tác của hắn ngược lại khiến cho Thẩm Yểu càng phản kháng mãnh liệt, ngón tay cậu bấu chặt vào góc áo Từ Ý Bạch, căng thẳng dùng sức đến mức khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Ở trong mắt cậu, dường như Từ Ý Bạch mới là chỗ dựa duy nhất.
Âm thanh của Thẩm Yểu vẫn trong trẻo như những ngày xưa kia, chỉ là bây giờ còn mang theo chút khàn: “Em không phải Omega của cậu ấy...... Cậu ấy đang lừa anh đấy...... Em không hề quyến rũ cậu ấy. Cậu ấy chỉ ký hiệu em vĩnh viễn thôi, em có thể đi xóa ký hiệu mà.”
“Từ Ý Bạch, đưa em đi...... Đưa em đi đi.”
Hô hấp nguyên bản căng thẳng của Từ Ý Bạch dần dần buông lỏng, yết hầu khẽ cuộn xuống. Anh nắm tay Thẩm Yểu, cúi đầu hôn lên tóc cậu.
“Em không muốn, không muốn ở bên cậu ấy, em muốn......”
Đi với anh.
Không hề có sự miễn cưỡng trong cái ôm của Thẩm Yểu và Từ Ý Bạch, Omega dính người dựa vào Alpha, Alpha đầy mắt thương yêu nhìn cậu.
Không khí giữa bọn họ hài hòa êm dịu, tựa đôi tình nhân thực sự đang yêu đương nồng thắm, mà Quan Thù lại giống kẻ ngoài cuộc bị gạt ra bên ngoài.
“Thẩm Yểu, giờ ông đây vẫn còn đang chịch cậu đó!?” Vẻ mặt Quan Thù nháy mắt trở nên dữ tợn khủng bố, hắn đột ngột tàn nhẫn kéo cánh tay Thẩm Yểu, muốn hoàn toàn lôi người về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu mẹ nó đang nhìn ai đấy? Lẳng lơ cái mẹ gì với Alpha khác thế?! Lại còn nũng nịu gì vậy?!”
Kích thích phía sau đột ngột kéo đến, Thẩm Yểu chỉ mới bị hắn chạm vào tay, lại tựa như bị dòng điện mới nãy châm chích, run rẩy dữ dội.
Cậu không thể nào thẳng người dậy nổi, vẫn luôn nửa ngã nửa dậy, trong phạm vi tầm nhìn mơ hồ ngả nghiêng, Thẩm Yểu chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tuấn tú.
Cằm và trán Thẩm Yểu luôn không thể khống chế đập vào ngực Từ Ý Bạch, cậu thậm chí có thể ngửi được hương hoa chuông xanh nhàn nhạt trên người anh.
Trong thời gian một ngày một đêm bị Quan Thù nhốt trong phòng, Thẩm Yểu không có bao nhiêu thời gian để hít thở bình tĩnh, tuyến thể bị Alpha cắn hết lần này đến lần khác, thân thể đã sớm quen với sự tồn tại của Quan Thù.
“A......”
Cậu tựa vào ngực Từ Ý Bạch, không ngừng vặn vẹo trong ngực anh, phần eo còn được Từ Ý Bạch che chở vững vàng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi kích thích Quan Thù gây ra cho cậu, như thể rơi vào giữa cơn lốc xoáy.
Hô hấp nặng nề của Từ Ý Bạch ở bên cạnh, lướt qua tai cậu, cảm giác tồn tại hiện diện khắp mọi nơi, làm cho vành tai Thẩm Yểu đỏ lựng, cũng khiến cậu cảm nhận rõ ràng việc đang bị người nhìn ngó.
Vai lưng Thẩm Yểu kéo căng dữ dội hơn hẳn ngày thường, Quan Thù giữ cánh tay cậu thấp giọng chửi câu tục tĩu, sau đó đưa tay đánh “Bốp” một cái vào mông cậu.
Đó là cơn đau tê dại khiến người tủi hổ, đầu mày Thẩm Yểu run rẩy, tuyến thể lại mất kiểm soát tỏa ra hương hoa hạnh.
Phần áo trước ngực Từ Ý Bạch ướt một mảng lớn, lần này không phải nước mắt, mà là nước bọt chảy xuống từ khóe miệng Thẩm Yểu.
Chiếc áo khoác trên lưng Thẩm Yểu lại không thể khống chế sắp tuột xuống, rồi lại bị Quan Thù cố chấp lôi lên, nhưng lại không phủ được hết mông của cậu.
Bên trên lộ ra dấu tay đỏ ửng mới tinh, còn có vài chỗ lưu lại màu sắc nhàn nhạt. Không biết đã bị người đánh bao nhiêu lần, mông Thẩm Yểu đã sưng đỏ phồng lên.
Con ngươi Từ Ý Bạch chợt rụt lại, đừng nói là bình thường, cho dù trên giường anh cũng chưa bao giờ nỡ đánh Thẩm Yểu dù một cái.
Ngón tay anh theo bản năng muốn chạm vào, lại bị Quan Thù nhanh tay nhanh mắt hất ra, lạnh lùng chửi một câu:
“Cút.”
Quan Thù cưỡng ép nắm cằm Thẩm Yểu, mạnh mẽ lôi khuôn mặt đang vùi trên người Từ Ý Bạch ra, sau đó dùng ngón tay khuấy đảo môi lưỡi cậu, khàn giọng hỏi:
“Nào, cục cưng.”
“Tự mình nói với Từ Ý Bạch, rằng cậu cũng rất sướng đi.”
Thẩm Yểu bất lực ngửa đầu, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Ánh mắt nhìn về phía Từ Ý Bạch như bất lực cầu xin giúp đỡ, lại như sự cám dỗ giấu sau làn hơi nước mịt mù.
“Tao với Thẩm Yểu không phải cưỡng bức.” Bàn tay Quan Thù lần sờ xuống dưới eo Thẩm Yểu, ngón tay hắn ướt sũng, bên trên không chỉ có nước bọt của Thẩm Yểu. Hắn nâng mắt lên, đôi mắt sâu đen đối chọi với họng súng đen ngòm, chẳng hề có chút sợ hãi, “Là đồng thuận.”
Từ Ý Bạch không biết phải hạ thủ từ đâu, sức lực của anh với Quan Thù tương đương nhau, không có cách nào trực tiếp kéo Thẩm Yểu ra khỏi Quan Thù, nếu trực tiếp động thủ, anh lại sợ làm tổn thương cậu.
Anh tận mắt thấy Quan Thù há miệng, răng nanh cắm dần từng tấc vào giữa tuyến thể của Thẩm Yểu, ánh mắt lại mở trừng như chuông cảnh cáo, nhìn chằm chằm vào Từ Ý Bạch.
Là địch ý cùng chiếm hữu rõ ràng, hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất để cảnh cáo Từ Ý Bạch ——
“Thẩm Yểu là của tao, mày lấy cái gì mà tranh chứ.”
Quan Thù trấn tĩnh ung dung như thể chắc chắn địa vị chiến thắng của bản thân, ánh mắt tập trung trên người Thẩm Yểu, coi Từ Ý Bạch bên cạnh thành không khí.
Hô hấp của Từ Ý Bạch càng lúc càng dồn dập, sợi dây lý trí trực tiếp đứt đoạn, pheromone trên người đột ngột bùng nổ. Anh giơ súng lục lên, mang theo tiếng phá gió, đập mạnh xuống đầu Quan Thù.
Cú đánh lén như thế, bình thường với phản ứng và sự nhạy bén Quan Thù hoàn toàn có thể tránh thoát. Song hắn quá tự phụ, thậm chí hắn còn không để Từ Ý Bạch vào mắt.
Hắn ôm Thẩm Yểu, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào Thẩm Yểu đang kêu đau. Đợi đến khi phản ứng lại, hắn chỉ còn lại một chút không gian để né tránh.
Biết rõ cú đánh cách Thẩm Yểu một khoảng rất lớn, Quan Thù lại vẫn sợ Từ Ý Bạch đánh phải cậu. Hắn không né tránh, vươn tay ôm Thẩm Yểu, bảo vệ cậu chặt chẽ trong lòng.
“Bốp!”
Một tiếng nặng nề vang lên, cú đánh trí mạng của Từ Ý Bạch vừa vặn đập vào vết thương của trên đỉnh đầu của Quan Thù, ý thức của hắn nháy mắt trở nên thoáng mơ hồ.
Từ Ý Bạch cũng hoàn toàn mất khống chế, thừa dịp Quan Thù choáng váng, cánh tay bộc phát sức mạnh, tóm lấy cổ hắn đè ngã ngửa xuống, đồng thời lại nâng tay lên.
“Bốp!”
“Bốp!”
Từ Ý Bạch nghĩ đến hình ảnh chứng kiến mới nãy, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, máy móc liên tục nâng tay lên, sau đó dụng sức giáng báng súng cứng nặng xuống đúng vị trí vết thương của Quan Thù, lồng ngực cũng phập phồng mãnh liệt.
Có máu tươi bắn lên mặt Thẩm Yểu, ấm nóng cùng vị tanh tưởi. Nước mắt của Thẩm Yểu sớm đã ngừng, chỉ còn đuôi mắt cùng chóp mũi vẫn còn đỏ ửng.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm máu trên môi, sau đó nắm bàn tay lại, dùng ngón tay cái lau vết thương trên mặt.
“Từ Ý Bạch.”
Thẩm Yểu nhẹ giọng ngăn cản động tác của Từ Ý Bạch, cậu nhặt áo khoác của Từ Ý Bạch từ dưới đất lên mặc, giang hai tay về phía anh:
“Đưa em đi đi.”
Từ Ý Bạch rốt cuộc chậm rãi dừng tay, đầu mũi Quan Thù vẫn còn hơi thở, anh đưa tay đẩy hắn xuống khỏi giường.
Các dấu vết đậm nhạt trên người Thẩm Yểu, đều là do Alpha khác lưu lại, anh cũng ngửi được hương pheromone quấn quanh trên thân Thẩm Yểu.
Dưới tình huống anh không hay biết, Thẩm Yểu đã bị Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn không biết bao nhiêu lần.
Từ trong ra ngoài, hoàn toàn bị chiếm hữu.
Viền đỏ quanh hốc mắt Từ Ý Bạch còn chưa nhạt, sau khi bùng nổ cực hạn, ngón tay anh run rẩy. Anh như vẫn bị giam hãm trong cơn kích thích thị giác mới nãy, những lời Quan Thù đã nói không ngừng vang vọng bên tai.
“Thẩm Yểu là cam tâm tình nguyện để tao ký hiệu vĩnh viễn.”
“Là Omega của tao.”
“......”
Bất kể là anh hay Quan Thù, có lẽ ở trong lòng Thẩm Yểu, đều là sự tồn tại có thể tùy ý vứt bỏ.
Bọn họ lại có điểm bất đồng, ngay cả chuyện Thẩm Yểu bỏ trốn này anh cũng chỉ có thể biết được từ miệng Quan Thù. Ở trong lòng Thẩm Yểu, so ra anh còn kém hơn cả Quan Thù.
Tình huống trong quá khứ kia, nếu Thẩm Yểu không cho Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn, liệu Quan Thù có dám làm không?
Ánh mắt Từ Ý Bạch biến đổi từng chút một, vào giây phút Thẩm Yểu nhạy bén phát giác, cậu liền co chân muốn chạy, lại quên mất sợi xích trói buộc cậu phía sau.
Mới vừa chạy không được bao xa, liền nặng nề ngã nhào xuống giường.
Từ Ý Bạch nhìn sợi xích chằm chằm, đó là thứ của Quan Thù, anh vươn tay tháo xích ra, động tác thô bạo khó kiềm nén.
“Đừng sợ, anh không có hứng thú với mấy dụng cụ này.” Từ Ý Bạch dịu dàng trấn an Thẩm Yểu, lại đưa tay chợt lôi Thẩm Yểu đến hôn, ngón tay xoa lên những dấu hôn trên người Thẩm Yểu, “Anh chỉ là muốn che phủ lên tất cả dấu vết Alpha khác lưu lại trên người em.”
Giọng nói anh ôn hòa, hương pheromone đậm đặc trên người lại nói cho Thẩm Yểu biết một sự thật.
Từ Ý Bạch bị kích động đến mức tiến thẳng vào kỳ nhạy cảm.
Quan Thù nằm trên sàn nhà, máu tươi từ trán cùng đỉnh đầu không ngừng nhỏ xuống cổ, ý thức của hắn rốt cuộc cũng dần dần quay về từ trong bóng đêm.
Chiếc giường bên cạnh hắn phát ra tiếng kẽo kẹt, âm thanh Omega không nhịn được muốn phát ra, lại bị người lấy tay bịt chặt lại, cuối cùng chỉ để lại những tiếng động ám muội.
Hô hấp của Quan Thù càng lúc càng nặng, mỗi một lần đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hắn đưa tay giữ chặt nhịp tim mạnh mẽ của mình.
Hương cỏ lau cùng hoa chuông xanh va chạm trong không khí.
Alpha trong kỳ nhạy cảm hoàn toàn để mặc vết thương trên đầu, hắn chỉ cố chấp với một việc ——
Quan Thù muốn đi tìm Omega của mình. Hắn biết Omega của mình ở nơi nào.
Trên chiếc giường cách hắn chưa đầy một mét, bên dưới thân một Alpha khác.
—————————
Chữ 正 ở chương trước hẳn ai đọc H*ntai hoặc Yaoi g@ngbang chắc thấy nhiều rồi phải hơm:))))
Đọc H thì vui đó, mà edit thì hông vui =))) H kiểu tả cảnh ngụ tình như này hay trần trụi đối với tui cũng là thử thách hết á ;___;
“Nào, cục cưng.”
Dẫu rằng biết rõ Thẩm Yểu nói lời yêu thích này chỉ là để kích động Quan Thù, nhưng dù dùng danh nghĩa anh làm dao đâm Quan Thù, Từ Ý Bạch lại vẫn không thể kiềm được hy vọng mấy câu kia là thật.
Từ Ý Bạch không biết Thẩm Yểu đã phải chịu những tra tấn gì ở chỗ Quan Thù, bụng cậu phồng lên tựa như phụ nữ mang thai ba tháng, trên vai đầy những dấu răng thô lỗ của Alpha, đôi mắt nguyên bản xinh đẹp đa tình hiện giờ lại thất thần.
Thẩm Yểu dường như sợ hãi Quan Thù ở phía sau theo bản năng, liều mạng trốn vào trong lòng anh, ôm thật chặt tựa như sợ bị anh vứt bỏ, giống như một con mèo hoang cực kỳ dính người.
Từ trong làn môi chưa khép chặt vẫn còn phát ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ, mang theo sự nghẹn ngào hơi khàn, nghe lại càng thêm đáng thương.
Dục vọng chở che cho cậu của Từ Ý Bạch lại dâng lên, anh biết Thẩm Yểu am hiểu diễn kịch nhất, sự đáng thương hiện giờ của cậu phần nhiều là nửa thật nửa giả.
Song Từ Ý Bạch vẫn cởi áo khoác ra, muốn phủ lên cho Thẩm Yểu.
Quan Thù ngăn tay Từ Ý Bạch lại giữa không trung, lập tức hất chiếc áo khoác ra: “Đừng có phủ thứ quần áo bẩn mang đầy mùi của mày lên người Thẩm Yểu.”
Cánh tay hắn vẫn khóa chặt trên eo Thẩm Yểu, hai luồng lực lôi kéo cân bằng, khiến Từ Ý Bạch không thể đưa Thẩm Yểu đi, chỉ có thể giằng co với Quan Thù ở nơi này.
“Mày điên rồi hả, Quan Thù?! Dọa em ấy thành bộ dạng này rồi à?!” Từ Ý Bạch cảm thấy ngực mình bị nước mắt Thẩm Yểu thấm ướt, anh đưa tay bảo vệ sau đầu cậu, “Nếu tao tới muộn một chút, thì mày còn làm gì em ấy nữa?!”
“Làm gì thì liên quan éo gì đến mày? Mày cho mình là gì của Thẩm Yểu chứ?”
Quan Thù lại nhắm mắt làm ngơ trước sự phẫn nộ của Từ Ý Bạch, ý thù địch ác độc trong mắt lộ ra: “Mày có biết vì sao Thẩm Yểu lớn gan đến mức cái gì cũng dám làm không? Là bởi vì cậu ấy bị Alpha chiều hư rồi, cho rằng tất cả Alpha đều phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, làm chó cho cậu ấy! Cho nên cậu ấy mới dám một chân đạp ba thuyền, mới dám chơi lớn như vậy rồi chuẩn bị bỏ trốn!”
“Có điều Omega của tao có nghe lời hay không chẳng liên quan quái gì đến mày cả, dạy dỗ cậu ấy là việc của tao, tao dạy dỗ như thế nào cũng không cần mày chõ mũi vào.”
Đôi mắt một mí của Quan Thù nheo lại, ánh mắt lạnh thấu xương quét qua cánh tay Từ Ý Bạch, ánh nhìn ác liệt nói: “Việc mày nên làm —— là buông cái tay bẩn của mày ra, đừng có bám dính không rời Omega của người khác nữa, nhanh chóng dứt khoát cút khỏi đây đi.”
“Omega của mày ư? Cái tay bẩn nên buông ra chẳng phải là của mày sao?”
Từ Ý Bạch nâng tay lên, đôi tay dùng để đàn dương cầm của anh cầm súng, tư thế tiêu chuẩn ngắm thẳng đầu Quan Thù.
“Trên tay mày là súng lục M1911, băng đạn nhiều nhất chỉ có tám viên.” Quan Thù như không cảm thấy mối uy hiếp tử vong đang tới gần, trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, “Thời điểm phá khóa đã có tám tiếng súng rồi.”
Súng trong tay Từ Ý Bạch quả thật đã không còn đạn, anh lại vẫn lạnh tanh dùng súng ngắm, “Quan Thù, mày cưỡng bức Omega có hôn nhân hợp pháp với tao, nói thử xem liệu mày có phải ngồi tù đến già hay không đây?”
“Sao mày không hỏi ký hiệu vĩnh viễn trên người Thẩm Yểu là từ đâu mà có đi?”
Quan Thù cười lạnh một tiếng, bịa đặt nói, “Là cậu ấy cởi sạch quần áo, nằm dưới người tao, chủ động quyến rũ, cầu xin tao ký hiệu cậu ấy vĩnh viễn.”
Hắn vừa nói, vừa siết cánh tay chặt thêm. Thẩm Yểu không thích ở bên hắn, hắn sẽ trực tiếp cướp người về.
Động tác của hắn ngược lại khiến cho Thẩm Yểu càng phản kháng mãnh liệt, ngón tay cậu bấu chặt vào góc áo Từ Ý Bạch, căng thẳng dùng sức đến mức khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Ở trong mắt cậu, dường như Từ Ý Bạch mới là chỗ dựa duy nhất.
Âm thanh của Thẩm Yểu vẫn trong trẻo như những ngày xưa kia, chỉ là bây giờ còn mang theo chút khàn: “Em không phải Omega của cậu ấy...... Cậu ấy đang lừa anh đấy...... Em không hề quyến rũ cậu ấy. Cậu ấy chỉ ký hiệu em vĩnh viễn thôi, em có thể đi xóa ký hiệu mà.”
“Từ Ý Bạch, đưa em đi...... Đưa em đi đi.”
Hô hấp nguyên bản căng thẳng của Từ Ý Bạch dần dần buông lỏng, yết hầu khẽ cuộn xuống. Anh nắm tay Thẩm Yểu, cúi đầu hôn lên tóc cậu.
“Em không muốn, không muốn ở bên cậu ấy, em muốn......”
Đi với anh.
Không hề có sự miễn cưỡng trong cái ôm của Thẩm Yểu và Từ Ý Bạch, Omega dính người dựa vào Alpha, Alpha đầy mắt thương yêu nhìn cậu.
Không khí giữa bọn họ hài hòa êm dịu, tựa đôi tình nhân thực sự đang yêu đương nồng thắm, mà Quan Thù lại giống kẻ ngoài cuộc bị gạt ra bên ngoài.
“Thẩm Yểu, giờ ông đây vẫn còn đang chịch cậu đó!?” Vẻ mặt Quan Thù nháy mắt trở nên dữ tợn khủng bố, hắn đột ngột tàn nhẫn kéo cánh tay Thẩm Yểu, muốn hoàn toàn lôi người về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu mẹ nó đang nhìn ai đấy? Lẳng lơ cái mẹ gì với Alpha khác thế?! Lại còn nũng nịu gì vậy?!”
Kích thích phía sau đột ngột kéo đến, Thẩm Yểu chỉ mới bị hắn chạm vào tay, lại tựa như bị dòng điện mới nãy châm chích, run rẩy dữ dội.
Cậu không thể nào thẳng người dậy nổi, vẫn luôn nửa ngã nửa dậy, trong phạm vi tầm nhìn mơ hồ ngả nghiêng, Thẩm Yểu chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tuấn tú.
Cằm và trán Thẩm Yểu luôn không thể khống chế đập vào ngực Từ Ý Bạch, cậu thậm chí có thể ngửi được hương hoa chuông xanh nhàn nhạt trên người anh.
Trong thời gian một ngày một đêm bị Quan Thù nhốt trong phòng, Thẩm Yểu không có bao nhiêu thời gian để hít thở bình tĩnh, tuyến thể bị Alpha cắn hết lần này đến lần khác, thân thể đã sớm quen với sự tồn tại của Quan Thù.
“A......”
Cậu tựa vào ngực Từ Ý Bạch, không ngừng vặn vẹo trong ngực anh, phần eo còn được Từ Ý Bạch che chở vững vàng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi kích thích Quan Thù gây ra cho cậu, như thể rơi vào giữa cơn lốc xoáy.
Hô hấp nặng nề của Từ Ý Bạch ở bên cạnh, lướt qua tai cậu, cảm giác tồn tại hiện diện khắp mọi nơi, làm cho vành tai Thẩm Yểu đỏ lựng, cũng khiến cậu cảm nhận rõ ràng việc đang bị người nhìn ngó.
Vai lưng Thẩm Yểu kéo căng dữ dội hơn hẳn ngày thường, Quan Thù giữ cánh tay cậu thấp giọng chửi câu tục tĩu, sau đó đưa tay đánh “Bốp” một cái vào mông cậu.
Đó là cơn đau tê dại khiến người tủi hổ, đầu mày Thẩm Yểu run rẩy, tuyến thể lại mất kiểm soát tỏa ra hương hoa hạnh.
Phần áo trước ngực Từ Ý Bạch ướt một mảng lớn, lần này không phải nước mắt, mà là nước bọt chảy xuống từ khóe miệng Thẩm Yểu.
Chiếc áo khoác trên lưng Thẩm Yểu lại không thể khống chế sắp tuột xuống, rồi lại bị Quan Thù cố chấp lôi lên, nhưng lại không phủ được hết mông của cậu.
Bên trên lộ ra dấu tay đỏ ửng mới tinh, còn có vài chỗ lưu lại màu sắc nhàn nhạt. Không biết đã bị người đánh bao nhiêu lần, mông Thẩm Yểu đã sưng đỏ phồng lên.
Con ngươi Từ Ý Bạch chợt rụt lại, đừng nói là bình thường, cho dù trên giường anh cũng chưa bao giờ nỡ đánh Thẩm Yểu dù một cái.
Ngón tay anh theo bản năng muốn chạm vào, lại bị Quan Thù nhanh tay nhanh mắt hất ra, lạnh lùng chửi một câu:
“Cút.”
Quan Thù cưỡng ép nắm cằm Thẩm Yểu, mạnh mẽ lôi khuôn mặt đang vùi trên người Từ Ý Bạch ra, sau đó dùng ngón tay khuấy đảo môi lưỡi cậu, khàn giọng hỏi:
“Nào, cục cưng.”
“Tự mình nói với Từ Ý Bạch, rằng cậu cũng rất sướng đi.”
Thẩm Yểu bất lực ngửa đầu, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Ánh mắt nhìn về phía Từ Ý Bạch như bất lực cầu xin giúp đỡ, lại như sự cám dỗ giấu sau làn hơi nước mịt mù.
“Tao với Thẩm Yểu không phải cưỡng bức.” Bàn tay Quan Thù lần sờ xuống dưới eo Thẩm Yểu, ngón tay hắn ướt sũng, bên trên không chỉ có nước bọt của Thẩm Yểu. Hắn nâng mắt lên, đôi mắt sâu đen đối chọi với họng súng đen ngòm, chẳng hề có chút sợ hãi, “Là đồng thuận.”
Từ Ý Bạch không biết phải hạ thủ từ đâu, sức lực của anh với Quan Thù tương đương nhau, không có cách nào trực tiếp kéo Thẩm Yểu ra khỏi Quan Thù, nếu trực tiếp động thủ, anh lại sợ làm tổn thương cậu.
Anh tận mắt thấy Quan Thù há miệng, răng nanh cắm dần từng tấc vào giữa tuyến thể của Thẩm Yểu, ánh mắt lại mở trừng như chuông cảnh cáo, nhìn chằm chằm vào Từ Ý Bạch.
Là địch ý cùng chiếm hữu rõ ràng, hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất để cảnh cáo Từ Ý Bạch ——
“Thẩm Yểu là của tao, mày lấy cái gì mà tranh chứ.”
Quan Thù trấn tĩnh ung dung như thể chắc chắn địa vị chiến thắng của bản thân, ánh mắt tập trung trên người Thẩm Yểu, coi Từ Ý Bạch bên cạnh thành không khí.
Hô hấp của Từ Ý Bạch càng lúc càng dồn dập, sợi dây lý trí trực tiếp đứt đoạn, pheromone trên người đột ngột bùng nổ. Anh giơ súng lục lên, mang theo tiếng phá gió, đập mạnh xuống đầu Quan Thù.
Cú đánh lén như thế, bình thường với phản ứng và sự nhạy bén Quan Thù hoàn toàn có thể tránh thoát. Song hắn quá tự phụ, thậm chí hắn còn không để Từ Ý Bạch vào mắt.
Hắn ôm Thẩm Yểu, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào Thẩm Yểu đang kêu đau. Đợi đến khi phản ứng lại, hắn chỉ còn lại một chút không gian để né tránh.
Biết rõ cú đánh cách Thẩm Yểu một khoảng rất lớn, Quan Thù lại vẫn sợ Từ Ý Bạch đánh phải cậu. Hắn không né tránh, vươn tay ôm Thẩm Yểu, bảo vệ cậu chặt chẽ trong lòng.
“Bốp!”
Một tiếng nặng nề vang lên, cú đánh trí mạng của Từ Ý Bạch vừa vặn đập vào vết thương của trên đỉnh đầu của Quan Thù, ý thức của hắn nháy mắt trở nên thoáng mơ hồ.
Từ Ý Bạch cũng hoàn toàn mất khống chế, thừa dịp Quan Thù choáng váng, cánh tay bộc phát sức mạnh, tóm lấy cổ hắn đè ngã ngửa xuống, đồng thời lại nâng tay lên.
“Bốp!”
“Bốp!”
Từ Ý Bạch nghĩ đến hình ảnh chứng kiến mới nãy, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, máy móc liên tục nâng tay lên, sau đó dụng sức giáng báng súng cứng nặng xuống đúng vị trí vết thương của Quan Thù, lồng ngực cũng phập phồng mãnh liệt.
Có máu tươi bắn lên mặt Thẩm Yểu, ấm nóng cùng vị tanh tưởi. Nước mắt của Thẩm Yểu sớm đã ngừng, chỉ còn đuôi mắt cùng chóp mũi vẫn còn đỏ ửng.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm máu trên môi, sau đó nắm bàn tay lại, dùng ngón tay cái lau vết thương trên mặt.
“Từ Ý Bạch.”
Thẩm Yểu nhẹ giọng ngăn cản động tác của Từ Ý Bạch, cậu nhặt áo khoác của Từ Ý Bạch từ dưới đất lên mặc, giang hai tay về phía anh:
“Đưa em đi đi.”
Từ Ý Bạch rốt cuộc chậm rãi dừng tay, đầu mũi Quan Thù vẫn còn hơi thở, anh đưa tay đẩy hắn xuống khỏi giường.
Các dấu vết đậm nhạt trên người Thẩm Yểu, đều là do Alpha khác lưu lại, anh cũng ngửi được hương pheromone quấn quanh trên thân Thẩm Yểu.
Dưới tình huống anh không hay biết, Thẩm Yểu đã bị Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn không biết bao nhiêu lần.
Từ trong ra ngoài, hoàn toàn bị chiếm hữu.
Viền đỏ quanh hốc mắt Từ Ý Bạch còn chưa nhạt, sau khi bùng nổ cực hạn, ngón tay anh run rẩy. Anh như vẫn bị giam hãm trong cơn kích thích thị giác mới nãy, những lời Quan Thù đã nói không ngừng vang vọng bên tai.
“Thẩm Yểu là cam tâm tình nguyện để tao ký hiệu vĩnh viễn.”
“Là Omega của tao.”
“......”
Bất kể là anh hay Quan Thù, có lẽ ở trong lòng Thẩm Yểu, đều là sự tồn tại có thể tùy ý vứt bỏ.
Bọn họ lại có điểm bất đồng, ngay cả chuyện Thẩm Yểu bỏ trốn này anh cũng chỉ có thể biết được từ miệng Quan Thù. Ở trong lòng Thẩm Yểu, so ra anh còn kém hơn cả Quan Thù.
Tình huống trong quá khứ kia, nếu Thẩm Yểu không cho Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn, liệu Quan Thù có dám làm không?
Ánh mắt Từ Ý Bạch biến đổi từng chút một, vào giây phút Thẩm Yểu nhạy bén phát giác, cậu liền co chân muốn chạy, lại quên mất sợi xích trói buộc cậu phía sau.
Mới vừa chạy không được bao xa, liền nặng nề ngã nhào xuống giường.
Từ Ý Bạch nhìn sợi xích chằm chằm, đó là thứ của Quan Thù, anh vươn tay tháo xích ra, động tác thô bạo khó kiềm nén.
“Đừng sợ, anh không có hứng thú với mấy dụng cụ này.” Từ Ý Bạch dịu dàng trấn an Thẩm Yểu, lại đưa tay chợt lôi Thẩm Yểu đến hôn, ngón tay xoa lên những dấu hôn trên người Thẩm Yểu, “Anh chỉ là muốn che phủ lên tất cả dấu vết Alpha khác lưu lại trên người em.”
Giọng nói anh ôn hòa, hương pheromone đậm đặc trên người lại nói cho Thẩm Yểu biết một sự thật.
Từ Ý Bạch bị kích động đến mức tiến thẳng vào kỳ nhạy cảm.
Quan Thù nằm trên sàn nhà, máu tươi từ trán cùng đỉnh đầu không ngừng nhỏ xuống cổ, ý thức của hắn rốt cuộc cũng dần dần quay về từ trong bóng đêm.
Chiếc giường bên cạnh hắn phát ra tiếng kẽo kẹt, âm thanh Omega không nhịn được muốn phát ra, lại bị người lấy tay bịt chặt lại, cuối cùng chỉ để lại những tiếng động ám muội.
Hô hấp của Quan Thù càng lúc càng nặng, mỗi một lần đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hắn đưa tay giữ chặt nhịp tim mạnh mẽ của mình.
Hương cỏ lau cùng hoa chuông xanh va chạm trong không khí.
Alpha trong kỳ nhạy cảm hoàn toàn để mặc vết thương trên đầu, hắn chỉ cố chấp với một việc ——
Quan Thù muốn đi tìm Omega của mình. Hắn biết Omega của mình ở nơi nào.
Trên chiếc giường cách hắn chưa đầy một mét, bên dưới thân một Alpha khác.
—————————
Chữ 正 ở chương trước hẳn ai đọc H*ntai hoặc Yaoi g@ngbang chắc thấy nhiều rồi phải hơm:))))
Đọc H thì vui đó, mà edit thì hông vui =))) H kiểu tả cảnh ngụ tình như này hay trần trụi đối với tui cũng là thử thách hết á ;___;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook