82.
“Kẻ nói dối phải nuốt một nghìn cây kim”
Tất cả mọi người đều biết Thẩm Yểu có một người chồng là Từ Ý Bạch, khi chứng kiến Alpha đi bên cậu thì ngạc nhiên không thôi, thời điểm Thẩm Yểu đến gần thêm một chút, có thể ngửi được pheromone Alpha mãnh liệt trên người cậu.
Mùi hương nồng đến vậy, chỉ có sau khi ký hiệu vĩnh viễn mới lưu lại được.
Thẩm Yểu không quá để ý đến ánh mắt của người khác, sắc mặt cậu như thường đi vào phòng trang điểm ở cuối cùng, trang phục biểu diễn của cậu đã được treo sẵn trên giá quần áo lập thể bên cạnh.
“Để tớ.” Quan Thù giành trước một bước, hắn nói, “Tớ giúp cậu thay đồ.”
Hai người chen chúc trong phòng thay đồ, Quan Thù lại cao to lực lưỡng, có vẻ có chút chật chội. Hắn cúi đầu đứng sau Thẩm Yểu, nhìn thấy tấm lưng nhỏ gầy ngập đầy dấu hôn của Thẩm Yểu, đáy mắt lại không hề có dục vọng.
Ánh mắt Quan Thù trong sạch tựa như tấm lụa trắng quàng trên trang phục diễn của Thẩm Yểu, mảnh lụa theo động tác cố ý vô tình của hắn buông trên mái tóc đen của Thẩm Yểu, như thể khăn trùm đầu của cô dâu.
Tầm mắt hắn lưu lại có chút lâu, cuối cùng kéo mảnh lụa xuống vai Thẩm Yểu, hoàn thành bước cuối cùng.
“Yểu Yểu.” Quan Thù xoay Thẩm Yểu lại, hắn dồn Thẩm Yểu vào một góc, cúi đầu hôn cậu mạnh mẽ, thấp giọng khen ngợi, “Đẹp lắm đấy.”
Thẩm Yểu bị hắn hôn đến hô hấp hơi dồn dập, cậu đưa tay ngoắc lấy ngón út của Quan Thù, nhẹ nhàng lắc mấy cái, thiết lập quy ước kế tiếp:
“Đừng quên, chờ tớ ở nơi đã giao hẹn nhé.”
Quan Thù rũ mắt, hắn đưa ngón cái lên, hai ngón tay đè chặt vào nhau. Như đôi tình nhân bỏ trốn khỏi gia đình, Quan Thù lại ôm chặt cậu, má cằm cùng cọ vào nhau:
“Được.”
Buổi diễn của Thẩm Yểu vào buổi tối, mà hiện tại là buổi chiều. Quan Thù ngồi một mình trong xe, hắn không cảm thấy nhàm chán, hồi tưởng lại những kí ức liên quan đến Thẩm Yểu, mãi cho đến khi màn trời tối đen.
Hắn cũng nhìn thấy bóng dáng Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành, mặc nghiêm chỉnh một trắng một đen tiến vào trong nhà hát. Quan Thù cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vẫn là tuyền một thân đen nghìn năm không đổi, hắn mặc cái gì cũng đều khó che giấu được khí thế trên thân.
Quan Thù đóng cửa xe “Rầm” một cái, cầm vé mời đi vào nhà hát. Hắn tìm vị trí dựa theo tấm vé, bước chân thoáng dừng lại trên bậc thang.
Trong tiếng thúc giục của người phía sau, hắn mới mím chặt môi tiếp tục đi.
Vé mời Thẩm Yểu cho bọn họ là ba chỗ liền nhau, Từ Ý Bạch ngồi tại chính giữa, Quan Thù lạnh mặt, ngồi xuống bên tay phải bọn họ.
Hắn không xịt thuốc ngăn mùi, trên người mang theo hương hoa hạnh nồng nàn, khiến con ngươi của Từ Ý Bạch thoáng khuếch đại, chợt quay sang nhìn về phía Quan Thù.
Quan Thù lãnh đạm hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Từ Ý Bạch không tìm được chút bằng chứng gì từ sắc mặt của hắn, anh buông sự ngờ vực trong lòng xuống, chậm rãi quay mặt đi.
Yến Tri Hành ngồi bên trái mang diện mạo con lai sắc nét, xa cách như một tảng băng. Từ Ý Bạch ngồi chính giữa mang vẻ tuấn tú hài hòa, khi không có cảm xúc gì cũng là sự xa cách lãnh đạm. Quan Thù phía bên phải rõ ràng mang nét công kích nhất, dung mạo mạnh mẽ nhìn thẳng phía trước.
Ba Alpha ngồi cạnh nhau quả thực thu hút ánh nhìn, giữa bọn họ lại chẳng hề có chút trao đổi, phân chia không gian khoảng cách cực kỳ rõ ràng.
Thoạt nhìn không giống như quen biết, nhưng lại trông giống như quan hệ rất tệ.
Màn sân khấu được kéo lên, Thẩm Yểu theo tiếng nhạc xuất hiện ở trung tâm sân khấu, ánh mắt nhóm Alpha thoáng động, toàn bộ cùng tập trung vào Thẩm Yểu đứng dưới chùm sáng.
Trang phục trên người cậu dường như rất nhẹ, lụa trắng được gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, luồng sáng phủ lên người cậu như ánh vàng thần diệu. Giống như chú chim dưới ánh ban mai, giây tiếp theo sẽ liền bay mất.
Tầm mắt Yến Tri Hành khó lòng rời khỏi Thẩm Yểu trên sân khấu, đây là lần thứ hai y ngồi tại đây xem Thẩm Yểu múa, tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên.
Thẩm Yểu đứng chân trần trên sân khấu, cậu đã múa rất nhiều lần, lần đầu tiên nhịp tim lại mãnh liệt như vậy, như dung hòa làm một với nhịp trống dồn dập của bản nhạc nền.
Trước mắt cậu dường như xuất hiện ảo ảnh trong đoạn video, nữ Omega xinh đẹp động lòng người đứng trên sân khấu, tà váy phấp phới theo từng nhịp xoay tròn.
Giống như được người dắt tay, Thẩm Yểu buông xuống hết thảy suy nghĩ.
Đại đa số động tác vũ đạo cậu không sửa lại, bước múa của nữ vũ công có phần mềm mại, đến phiên cậu múa lại càng gọn gàng linh hoạt hơn một chút.
Nửa đoạn sau do Thẩm Yểu biên soạn không hề có cảm giác rời rạc, mười bảy năm đã qua, Thẩm Yểu đã trưởng thành ở trên cùng một sân khấu, cùng một ngày hoàn thành bài múa còn dang dở của mẹ mình.
Thời điểm kết thúc hô hấp của cậu có chút nặng, Thẩm Yểu hơi cúi người chào. Mồ hôi từ trán nhỏ xuống, giữa ánh đèn mờ mịt không rõ trước mắt, Thẩm Yểu nhìn về vị trí vé mời đã tặng, sau đó không chút do dự xoay người lui ra.
Đợi đến khi bắt đầu biểu diễn tiết mục đơn, dẫu cho người thay thế có mang mặt nạ theo yêu cầu của vở diễn, Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành cũng sẽ nhận ra ngay lập tức.
Cho đến lúc bắt đầu, Thẩm Yểu còn có thời gian một tiếng.
“Dì à, mắt cá chân của con vừa nãy bị trẹo.” Cậu gọi Trác Nhiễm, thần sắc trấn tĩnh bắt đầu tháo trang sức trước gương, “Đến bài múa nhóm thì dùng người dự bị đi ạ, trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luyện tập cùng cháu, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Vẻ mặt Omega dự bị trở nên mừng rỡ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cậu ta đã sớm ngầm chấp nhận bản thân không thể lên sân khấu biểu diễn, nhưng mỗi ngày vẫn muốn luyện tập đến khuya với Thẩm Yểu, trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi khổ cực vô cùng.
“Yểu Yểu cháu......” Trác Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ mắt cá chân cậu, bà muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười nói, “Không phải lấy cớ đâu, cháu có thể nói thẳng với dì. Nếu có chuyện cháu nhất định phải đi làm, vậy cứ đi đi.”
Thẩm Yểu không ngụy trang nữa, giẫm thẳng chân xuống mặt đất. Cậu lấy quần áo của mình từ trong ngăn tủ ra, sờ lần từng góc áo một lượt.
Chạm vào đều là vải dệt mềm mại, Thẩm Yểu lại nhìn Omega kia, vóc dáng bọn họ cũng xấp xỉ nhau, bất kể là chiều cao cân nặng. Cậu đánh liều hỏi: “Tôi có thể mua quần áo của cậu được không?”
Đầu tiên Omega sửng sốt, cậu ta không biết Thẩm Yểu muốn quần áo của cậu để làm gì, nhưng bởi vì Thẩm Yểu đã trao cho cậu một cơ hội cực lớn, bèn cười thoải mái: “Không cần trả tiền, cậu cứ lấy đi.”
“Cảm ơn.” Thẩm Yểu nói câu cảm tạ hời hợt, trước lúc rời đi lại chú ý dến bàn tay run rẩy của cậu ta, bổ sung nói, “Cậu múa rất tốt, không cần căng thẳng đâu, “
Thẩm Yểu hiếm khi đeo đồng hồ, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, thời gian đã trôi qua mười phút.
Cậu mặc hoodie cùng quần không phải của mình bước ra ngoài, ngoài cửa có chiếc xe chờ sẵn. Omega mặc Âu phục dựa bên cạnh xe, không còn là bộ dáng yếu đuối bị người bắt nạt khi xưa nữa. Bởi Thẩm Phục Lâm sa lưới, anh trai Cao Văn Vãn cũng bị liên lụy, cậu ta chờ đợi thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã chạm được đến thực quyền.
Ngón tay Cao Văn Vãn kẹp điếu thuốc, lẳng lặng thiêu đốt. Ánh mắt cậu ta có ý tứ khó hiểu, yết hầu khẽ lăn, mở miệng nói: “Thẩm......”
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thẩm Yểu lại cắt ngang lời cậu, vô cảm nói, “Cậu cũng là Omega đấy.”
Tàn thuốc rơi trên ngón tay, Cao Văn Vãn siết chặt chìa khóa xe trong tay, cậu ta hỏi: “Thẩm Yểu, liệu cậu còn quay lại nữa không?”
“Có lẽ, có thể vậy.”
Giữa bóng đêm tĩnh lặng, Thẩm Yểu chìa tay với cậu, khuôn mặt xinh đẹp lại lãnh đạm. Tại giây phút Cao Văn Vãn đưa tay qua, Thẩm Yểu lại nói:
“Cho tôi một điếu đi.”
Thẩm Yểu ghét mùi thuốc lá, bất kể là thụ động, hay tự mình hút. Đối với cậu mà nói, hút thuốc là một cơ hội đáng quý trọng, cậu cất điếu thuốc vào trong túi.
Thời gian trôi qua hai mươi phút.
Trước tiên cậu đến khu mộ, quỳ xuống yên lặng tế bái xong xuôi, ngồi trên mặt đất dùng chứng minh thư của mình mua vé của tất cả các chuyến bay kế tiếp.
Nơi đây cực kỳ gần cảng, Thẩm Yểu thậm chí có thể ngửi được vị mặn trong gió biển. Làm xong hết thảy, Thẩm Yểu đứng dậy, quẳng di động xuống đất.
Thời gian còn dư lại mười lăm phút, cộng thêm thời gian bọn họ tranh chấp, bỏ lại một mình Quan Thù rời đi, khoảng thời gian nhàn rỗi này là dư dả với Thẩm Yểu.
*
Quan Thù ngồi trên ghế, di đông hắn lúc này rung lên điên cuồng. Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, quá mức bình tĩnh, khiến hắn thoạt nhìn như là núi lửa sắp phun trào.
Thời điểm hắn nhìn đến chấm đỏ trên di động thì đứng bật dậy, như thể bùng nổ, nháy mắt chặn mất tầm nhìn của người phía sau. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, Quan Thù lại như phát điên lao về phía cửa.
Tim Từ Ý Bạch nảy lên dồn dập, anh đuổi theo theo bản năng, tóm lấy cánh tay Quan Thù, cản người lại: “Cậu đi đâu vậy?!”
“Cút!” Ở trước mắt bao người, Quan Thù chẳng thèm để tâm đến tầm mắt của người khác, như phẫn nộ tới cùng cực, trực tiếp rống lên nói, “Thẩm Yểu mẹ nó muốn chạy ra nước ngoài! Tao mẹ nó phải ra sân bay tìm cậu ấy!!”
Đầu óc Từ Ý Bạch nổ đùng một tiếng, buổi sáng hôm nay anh vừa mới nhận được hoa của Thẩm Yểu. Bó hoa chuông xanh cậu tặng, bên trên có cài tấm vé mời, còn có một lá thư viết tay gửi anh của Thẩm Yểu.
Tiếng gào của Quan Thù đinh tai nhức óc, ở phía sau bọn họ, Yến Tri Hành đã cầm di động lên, bắt Trần Song đi dừng tất cả các chuyến bay hiện tại.
“Tao đã ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, cả đời này cậu ấy không thể nào rời khỏi tao được nữa.” Quan Thù dùng sức hất tay Từ Ý Bạch ra, hắn đứng ở bậc thang cao nhất, lại đột ngột như bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống anh, “Đánh cuộc một phen, xem ai trong chúng ta có thể bắt được Thẩm Yểu trước.”
*
Màn đêm sâu thẳm, bầu trời lấp lóe ánh sáng, tháp viễn vọng sừng sững đứng thẳng phương xa. Du thuyền to lớn lướt trên mặt biển, mang theo ánh sáng, chiếu rọi sóng nước lấp lánh.
Thẩm Yểu đứng trên boong, ngón tay dài nhỏ kẹp điếu thuốc, tỏa làn khói trắng có chút tịch liêu trong đêm vắng. Cậu đưa lên miệng, sau đó phun ra một vòng khói, tầm mắt nhìn về phía thành thị phồn hoa rực rỡ phía sau, ánh mắt lại bị khói thuốc hoàn toàn che phủ.
Cậu đang dần dần rời xa chốn đô thành đã nương náu suốt hai mươi năm qua, cũng rời xa ba Alpha dính dáng với mình.
Thứ ông nội để lại cho cậu rốt cuộc phát huy công dụng. Thẩm Yểu quen thói dự trù biện pháp dự phòng, cậu căn bản không tính toán rời đi bằng máy bay, thậm chí thay đổi quần áo, đảm bảo không có thiết bị định vị trên người.
Thẩm Yểu ngửi áo mình, mùi pheromone càng lúc càng mờ nhạt, ký hiệu vĩnh viễn theo thời gian từng chút nhạt dần trên thân cậu.
Du thuyền chở khách chỉ có một mình cậu, có phương tiện giải trí đầy đủ, cũng có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, có thể khiến cậu thoải mái đi một mình đến đích.
Trong một thành phố yên tĩnh mới mẻ, không ai quen biết, cũng không ai có thể tìm được cậu.
Thời tiết vừa mới chuyển ấm, gió biển buổi đêm còn mang theo chút hơi lạnh thấu xương. Giây đầu tiên nghe được tiếng rẽ nước bên tai cậu còn tưởng rằng ảo giác, Thẩm Yểu bất chợt quay đầu lại.
Từng đợt sóng trên biển xô nhau, Thẩm Yểu nhìn thấy một bóng người cưỡi motor lướt sóng rẽ biển xông tới, tốc độ nhanh như không cần mạng, đuổi theo sau du thuyền.
Trong gió biển ẩm ướt, Thẩm Yểu dường như thấy được con ngươi đen nhánh giữa đêm khuya của hắn, còn có hàng mày bị đứt đoạn kia nữa.
“Tùm!”
Tiếng nước mạnh mẽ vang lên trong một giây, tốc độ Thẩm Yểu bỏ chạy ra sau đã rất nhanh, song Quan Thù đã kịp trèo lên du thuyền, gân xanh cánh tay gồ lên, như con báo săn nhanh nhẹn nhất, thậm chí ngay cả một giây hô hấp cũng chưa dùng đến.
Bàn tay vừa lạnh giá lại nóng bỏng của hắn tóm được mắt cá chân Thẩm Yểu.
lần này Thẩm Yểu thật sự có chút kinh hoàng, vẻ mặt lãnh đạm vỡ vụn: “Quan......!”
Quan Thù tựa ác quỷ bò lên từ đáy biển, một câu cũng chưa nói, trực tiếp dùng sức lôi, kéo cả người Thẩm Yểu xuống nước.
“Tùm!”
Khoảng cách từ du thuyền rơi xuống mặt nước không hề ít, vào một khắc cảm nhận được sự đau đớn, dòng nước đã từ bốn phương tám hướng tràn vào trong mũi miệng Thẩm Yểu, cảm giác ngạt thở đè nặng trên ngực.
Khác hẳn với nước trong bể bơi, là vị mặn chát.
Quan Thù bất chợt thu tay, lực chống đỡ cho cậu biến mất.
Thẩm Yểu hoảng hốt cuống cuồng, nếu vào lúc tỉnh táo, cậu có thể ghi nhớ từng câu, nói những lời nói dối tròn trịa trơn tru.
Thân thể dần chìm xuống, cơn lạnh thấu xương cùng bóng tối khôn cùng đang cắn nuốt cậu.
Thẩm Yểu sớm đã quên mất mình từng nói không biết bơi, theo bản năng quơ hai bên, bơi về phía ánh trăng.
“Khụ, khụ khụ!”
Cảnh tượng trước mắt còn chưa thấy rõ, Thẩm Yểu đã bị Quan Thù kéo cánh tay, tóm phần lưng mỏng manh lôi thẳng lên phía sau motor.
Bởi rơi xuống nước, sắc mặt Thẩm Yểu tái nhợt như tờ giấy, ngay cả làn môi mỏng cũng trắng bệch, như một linh hồn diễm lệ sắp tan biến.
“Không biết bơi à? Muốn bỏ trốn à?” Quan Thù bình tĩnh lặp lại từng lời cậu từng nói, “Gặp mặt ở trước trường cấp ba sao?”
“Vấp ngã một lần thì phải khôn hơn một chút, tôi sẽ không bao giờ bị cậu lừa nữa đâu. Đây là cơ hội cuối cùng tôi trao cho cậu, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho chính tôi.”
“Tôi đã học được rất nhiều thủ đoạn ép cung ở trường quân đội, giả như cậu ngoan ngoãn xuất hiện ở cổng trường, những thủ đoạn đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải dùng trên người cậu.”
“Tôi sẽ bảo vệ cậu mãi mãi, làm Alpha của cậu, không để cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào, thậm chí có thể lên trời hái sao cho cậu.”
Thẩm Yểu vẫn không ngừng ho khan, thoạt nhìn như thể vẫn đang bình tĩnh, nhưng chỉ có Quan Thù cảm nhận được, thân thể Thẩm Yểu đang khẽ run rẩy, có lẽ bởi vì giá lạnh.
Quan Thù không ôm ấp trao cậu hơi ấm nữa, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, đây là sự bình tĩnh cuối cùng của hắn. Chỉ cần cảm xúc của hắn biến động một chút, hắn sợ bản thân sẽ bóp chết Thẩm Yểu ngay tại chỗ.
“Thẩm Yểu, móc ngoéo ngón tay còn có một ý nghĩa khác.”
Trên tay Quan Thù cầm thuốc mê, hắn trở tay đè Thẩm Yểu đang vùng vẫy cật lực lại, trực tiếp cắm vào cổ cậu.
“Cậu có biết không.”
“Kẻ nói dối phải nuốt một nghìn cây kim.”
Cứ phải đi tàu lượn cảm xúc thế này mới vui cơ:)))
Chương kế là bắt đầu giam cầm play, dính tí xíu BDSM play, còn kế nữa là Non con 3p:)))
“Kẻ nói dối phải nuốt một nghìn cây kim”
Tất cả mọi người đều biết Thẩm Yểu có một người chồng là Từ Ý Bạch, khi chứng kiến Alpha đi bên cậu thì ngạc nhiên không thôi, thời điểm Thẩm Yểu đến gần thêm một chút, có thể ngửi được pheromone Alpha mãnh liệt trên người cậu.
Mùi hương nồng đến vậy, chỉ có sau khi ký hiệu vĩnh viễn mới lưu lại được.
Thẩm Yểu không quá để ý đến ánh mắt của người khác, sắc mặt cậu như thường đi vào phòng trang điểm ở cuối cùng, trang phục biểu diễn của cậu đã được treo sẵn trên giá quần áo lập thể bên cạnh.
“Để tớ.” Quan Thù giành trước một bước, hắn nói, “Tớ giúp cậu thay đồ.”
Hai người chen chúc trong phòng thay đồ, Quan Thù lại cao to lực lưỡng, có vẻ có chút chật chội. Hắn cúi đầu đứng sau Thẩm Yểu, nhìn thấy tấm lưng nhỏ gầy ngập đầy dấu hôn của Thẩm Yểu, đáy mắt lại không hề có dục vọng.
Ánh mắt Quan Thù trong sạch tựa như tấm lụa trắng quàng trên trang phục diễn của Thẩm Yểu, mảnh lụa theo động tác cố ý vô tình của hắn buông trên mái tóc đen của Thẩm Yểu, như thể khăn trùm đầu của cô dâu.
Tầm mắt hắn lưu lại có chút lâu, cuối cùng kéo mảnh lụa xuống vai Thẩm Yểu, hoàn thành bước cuối cùng.
“Yểu Yểu.” Quan Thù xoay Thẩm Yểu lại, hắn dồn Thẩm Yểu vào một góc, cúi đầu hôn cậu mạnh mẽ, thấp giọng khen ngợi, “Đẹp lắm đấy.”
Thẩm Yểu bị hắn hôn đến hô hấp hơi dồn dập, cậu đưa tay ngoắc lấy ngón út của Quan Thù, nhẹ nhàng lắc mấy cái, thiết lập quy ước kế tiếp:
“Đừng quên, chờ tớ ở nơi đã giao hẹn nhé.”
Quan Thù rũ mắt, hắn đưa ngón cái lên, hai ngón tay đè chặt vào nhau. Như đôi tình nhân bỏ trốn khỏi gia đình, Quan Thù lại ôm chặt cậu, má cằm cùng cọ vào nhau:
“Được.”
Buổi diễn của Thẩm Yểu vào buổi tối, mà hiện tại là buổi chiều. Quan Thù ngồi một mình trong xe, hắn không cảm thấy nhàm chán, hồi tưởng lại những kí ức liên quan đến Thẩm Yểu, mãi cho đến khi màn trời tối đen.
Hắn cũng nhìn thấy bóng dáng Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành, mặc nghiêm chỉnh một trắng một đen tiến vào trong nhà hát. Quan Thù cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vẫn là tuyền một thân đen nghìn năm không đổi, hắn mặc cái gì cũng đều khó che giấu được khí thế trên thân.
Quan Thù đóng cửa xe “Rầm” một cái, cầm vé mời đi vào nhà hát. Hắn tìm vị trí dựa theo tấm vé, bước chân thoáng dừng lại trên bậc thang.
Trong tiếng thúc giục của người phía sau, hắn mới mím chặt môi tiếp tục đi.
Vé mời Thẩm Yểu cho bọn họ là ba chỗ liền nhau, Từ Ý Bạch ngồi tại chính giữa, Quan Thù lạnh mặt, ngồi xuống bên tay phải bọn họ.
Hắn không xịt thuốc ngăn mùi, trên người mang theo hương hoa hạnh nồng nàn, khiến con ngươi của Từ Ý Bạch thoáng khuếch đại, chợt quay sang nhìn về phía Quan Thù.
Quan Thù lãnh đạm hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Từ Ý Bạch không tìm được chút bằng chứng gì từ sắc mặt của hắn, anh buông sự ngờ vực trong lòng xuống, chậm rãi quay mặt đi.
Yến Tri Hành ngồi bên trái mang diện mạo con lai sắc nét, xa cách như một tảng băng. Từ Ý Bạch ngồi chính giữa mang vẻ tuấn tú hài hòa, khi không có cảm xúc gì cũng là sự xa cách lãnh đạm. Quan Thù phía bên phải rõ ràng mang nét công kích nhất, dung mạo mạnh mẽ nhìn thẳng phía trước.
Ba Alpha ngồi cạnh nhau quả thực thu hút ánh nhìn, giữa bọn họ lại chẳng hề có chút trao đổi, phân chia không gian khoảng cách cực kỳ rõ ràng.
Thoạt nhìn không giống như quen biết, nhưng lại trông giống như quan hệ rất tệ.
Màn sân khấu được kéo lên, Thẩm Yểu theo tiếng nhạc xuất hiện ở trung tâm sân khấu, ánh mắt nhóm Alpha thoáng động, toàn bộ cùng tập trung vào Thẩm Yểu đứng dưới chùm sáng.
Trang phục trên người cậu dường như rất nhẹ, lụa trắng được gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, luồng sáng phủ lên người cậu như ánh vàng thần diệu. Giống như chú chim dưới ánh ban mai, giây tiếp theo sẽ liền bay mất.
Tầm mắt Yến Tri Hành khó lòng rời khỏi Thẩm Yểu trên sân khấu, đây là lần thứ hai y ngồi tại đây xem Thẩm Yểu múa, tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên.
Thẩm Yểu đứng chân trần trên sân khấu, cậu đã múa rất nhiều lần, lần đầu tiên nhịp tim lại mãnh liệt như vậy, như dung hòa làm một với nhịp trống dồn dập của bản nhạc nền.
Trước mắt cậu dường như xuất hiện ảo ảnh trong đoạn video, nữ Omega xinh đẹp động lòng người đứng trên sân khấu, tà váy phấp phới theo từng nhịp xoay tròn.
Giống như được người dắt tay, Thẩm Yểu buông xuống hết thảy suy nghĩ.
Đại đa số động tác vũ đạo cậu không sửa lại, bước múa của nữ vũ công có phần mềm mại, đến phiên cậu múa lại càng gọn gàng linh hoạt hơn một chút.
Nửa đoạn sau do Thẩm Yểu biên soạn không hề có cảm giác rời rạc, mười bảy năm đã qua, Thẩm Yểu đã trưởng thành ở trên cùng một sân khấu, cùng một ngày hoàn thành bài múa còn dang dở của mẹ mình.
Thời điểm kết thúc hô hấp của cậu có chút nặng, Thẩm Yểu hơi cúi người chào. Mồ hôi từ trán nhỏ xuống, giữa ánh đèn mờ mịt không rõ trước mắt, Thẩm Yểu nhìn về vị trí vé mời đã tặng, sau đó không chút do dự xoay người lui ra.
Đợi đến khi bắt đầu biểu diễn tiết mục đơn, dẫu cho người thay thế có mang mặt nạ theo yêu cầu của vở diễn, Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành cũng sẽ nhận ra ngay lập tức.
Cho đến lúc bắt đầu, Thẩm Yểu còn có thời gian một tiếng.
“Dì à, mắt cá chân của con vừa nãy bị trẹo.” Cậu gọi Trác Nhiễm, thần sắc trấn tĩnh bắt đầu tháo trang sức trước gương, “Đến bài múa nhóm thì dùng người dự bị đi ạ, trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luyện tập cùng cháu, không có vấn đề gì đâu ạ.”
Vẻ mặt Omega dự bị trở nên mừng rỡ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cậu ta đã sớm ngầm chấp nhận bản thân không thể lên sân khấu biểu diễn, nhưng mỗi ngày vẫn muốn luyện tập đến khuya với Thẩm Yểu, trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi khổ cực vô cùng.
“Yểu Yểu cháu......” Trác Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ mắt cá chân cậu, bà muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười nói, “Không phải lấy cớ đâu, cháu có thể nói thẳng với dì. Nếu có chuyện cháu nhất định phải đi làm, vậy cứ đi đi.”
Thẩm Yểu không ngụy trang nữa, giẫm thẳng chân xuống mặt đất. Cậu lấy quần áo của mình từ trong ngăn tủ ra, sờ lần từng góc áo một lượt.
Chạm vào đều là vải dệt mềm mại, Thẩm Yểu lại nhìn Omega kia, vóc dáng bọn họ cũng xấp xỉ nhau, bất kể là chiều cao cân nặng. Cậu đánh liều hỏi: “Tôi có thể mua quần áo của cậu được không?”
Đầu tiên Omega sửng sốt, cậu ta không biết Thẩm Yểu muốn quần áo của cậu để làm gì, nhưng bởi vì Thẩm Yểu đã trao cho cậu một cơ hội cực lớn, bèn cười thoải mái: “Không cần trả tiền, cậu cứ lấy đi.”
“Cảm ơn.” Thẩm Yểu nói câu cảm tạ hời hợt, trước lúc rời đi lại chú ý dến bàn tay run rẩy của cậu ta, bổ sung nói, “Cậu múa rất tốt, không cần căng thẳng đâu, “
Thẩm Yểu hiếm khi đeo đồng hồ, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, thời gian đã trôi qua mười phút.
Cậu mặc hoodie cùng quần không phải của mình bước ra ngoài, ngoài cửa có chiếc xe chờ sẵn. Omega mặc Âu phục dựa bên cạnh xe, không còn là bộ dáng yếu đuối bị người bắt nạt khi xưa nữa. Bởi Thẩm Phục Lâm sa lưới, anh trai Cao Văn Vãn cũng bị liên lụy, cậu ta chờ đợi thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã chạm được đến thực quyền.
Ngón tay Cao Văn Vãn kẹp điếu thuốc, lẳng lặng thiêu đốt. Ánh mắt cậu ta có ý tứ khó hiểu, yết hầu khẽ lăn, mở miệng nói: “Thẩm......”
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thẩm Yểu lại cắt ngang lời cậu, vô cảm nói, “Cậu cũng là Omega đấy.”
Tàn thuốc rơi trên ngón tay, Cao Văn Vãn siết chặt chìa khóa xe trong tay, cậu ta hỏi: “Thẩm Yểu, liệu cậu còn quay lại nữa không?”
“Có lẽ, có thể vậy.”
Giữa bóng đêm tĩnh lặng, Thẩm Yểu chìa tay với cậu, khuôn mặt xinh đẹp lại lãnh đạm. Tại giây phút Cao Văn Vãn đưa tay qua, Thẩm Yểu lại nói:
“Cho tôi một điếu đi.”
Thẩm Yểu ghét mùi thuốc lá, bất kể là thụ động, hay tự mình hút. Đối với cậu mà nói, hút thuốc là một cơ hội đáng quý trọng, cậu cất điếu thuốc vào trong túi.
Thời gian trôi qua hai mươi phút.
Trước tiên cậu đến khu mộ, quỳ xuống yên lặng tế bái xong xuôi, ngồi trên mặt đất dùng chứng minh thư của mình mua vé của tất cả các chuyến bay kế tiếp.
Nơi đây cực kỳ gần cảng, Thẩm Yểu thậm chí có thể ngửi được vị mặn trong gió biển. Làm xong hết thảy, Thẩm Yểu đứng dậy, quẳng di động xuống đất.
Thời gian còn dư lại mười lăm phút, cộng thêm thời gian bọn họ tranh chấp, bỏ lại một mình Quan Thù rời đi, khoảng thời gian nhàn rỗi này là dư dả với Thẩm Yểu.
*
Quan Thù ngồi trên ghế, di đông hắn lúc này rung lên điên cuồng. Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, quá mức bình tĩnh, khiến hắn thoạt nhìn như là núi lửa sắp phun trào.
Thời điểm hắn nhìn đến chấm đỏ trên di động thì đứng bật dậy, như thể bùng nổ, nháy mắt chặn mất tầm nhìn của người phía sau. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, Quan Thù lại như phát điên lao về phía cửa.
Tim Từ Ý Bạch nảy lên dồn dập, anh đuổi theo theo bản năng, tóm lấy cánh tay Quan Thù, cản người lại: “Cậu đi đâu vậy?!”
“Cút!” Ở trước mắt bao người, Quan Thù chẳng thèm để tâm đến tầm mắt của người khác, như phẫn nộ tới cùng cực, trực tiếp rống lên nói, “Thẩm Yểu mẹ nó muốn chạy ra nước ngoài! Tao mẹ nó phải ra sân bay tìm cậu ấy!!”
Đầu óc Từ Ý Bạch nổ đùng một tiếng, buổi sáng hôm nay anh vừa mới nhận được hoa của Thẩm Yểu. Bó hoa chuông xanh cậu tặng, bên trên có cài tấm vé mời, còn có một lá thư viết tay gửi anh của Thẩm Yểu.
Tiếng gào của Quan Thù đinh tai nhức óc, ở phía sau bọn họ, Yến Tri Hành đã cầm di động lên, bắt Trần Song đi dừng tất cả các chuyến bay hiện tại.
“Tao đã ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, cả đời này cậu ấy không thể nào rời khỏi tao được nữa.” Quan Thù dùng sức hất tay Từ Ý Bạch ra, hắn đứng ở bậc thang cao nhất, lại đột ngột như bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống anh, “Đánh cuộc một phen, xem ai trong chúng ta có thể bắt được Thẩm Yểu trước.”
*
Màn đêm sâu thẳm, bầu trời lấp lóe ánh sáng, tháp viễn vọng sừng sững đứng thẳng phương xa. Du thuyền to lớn lướt trên mặt biển, mang theo ánh sáng, chiếu rọi sóng nước lấp lánh.
Thẩm Yểu đứng trên boong, ngón tay dài nhỏ kẹp điếu thuốc, tỏa làn khói trắng có chút tịch liêu trong đêm vắng. Cậu đưa lên miệng, sau đó phun ra một vòng khói, tầm mắt nhìn về phía thành thị phồn hoa rực rỡ phía sau, ánh mắt lại bị khói thuốc hoàn toàn che phủ.
Cậu đang dần dần rời xa chốn đô thành đã nương náu suốt hai mươi năm qua, cũng rời xa ba Alpha dính dáng với mình.
Thứ ông nội để lại cho cậu rốt cuộc phát huy công dụng. Thẩm Yểu quen thói dự trù biện pháp dự phòng, cậu căn bản không tính toán rời đi bằng máy bay, thậm chí thay đổi quần áo, đảm bảo không có thiết bị định vị trên người.
Thẩm Yểu ngửi áo mình, mùi pheromone càng lúc càng mờ nhạt, ký hiệu vĩnh viễn theo thời gian từng chút nhạt dần trên thân cậu.
Du thuyền chở khách chỉ có một mình cậu, có phương tiện giải trí đầy đủ, cũng có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, có thể khiến cậu thoải mái đi một mình đến đích.
Trong một thành phố yên tĩnh mới mẻ, không ai quen biết, cũng không ai có thể tìm được cậu.
Thời tiết vừa mới chuyển ấm, gió biển buổi đêm còn mang theo chút hơi lạnh thấu xương. Giây đầu tiên nghe được tiếng rẽ nước bên tai cậu còn tưởng rằng ảo giác, Thẩm Yểu bất chợt quay đầu lại.
Từng đợt sóng trên biển xô nhau, Thẩm Yểu nhìn thấy một bóng người cưỡi motor lướt sóng rẽ biển xông tới, tốc độ nhanh như không cần mạng, đuổi theo sau du thuyền.
Trong gió biển ẩm ướt, Thẩm Yểu dường như thấy được con ngươi đen nhánh giữa đêm khuya của hắn, còn có hàng mày bị đứt đoạn kia nữa.
“Tùm!”
Tiếng nước mạnh mẽ vang lên trong một giây, tốc độ Thẩm Yểu bỏ chạy ra sau đã rất nhanh, song Quan Thù đã kịp trèo lên du thuyền, gân xanh cánh tay gồ lên, như con báo săn nhanh nhẹn nhất, thậm chí ngay cả một giây hô hấp cũng chưa dùng đến.
Bàn tay vừa lạnh giá lại nóng bỏng của hắn tóm được mắt cá chân Thẩm Yểu.
lần này Thẩm Yểu thật sự có chút kinh hoàng, vẻ mặt lãnh đạm vỡ vụn: “Quan......!”
Quan Thù tựa ác quỷ bò lên từ đáy biển, một câu cũng chưa nói, trực tiếp dùng sức lôi, kéo cả người Thẩm Yểu xuống nước.
“Tùm!”
Khoảng cách từ du thuyền rơi xuống mặt nước không hề ít, vào một khắc cảm nhận được sự đau đớn, dòng nước đã từ bốn phương tám hướng tràn vào trong mũi miệng Thẩm Yểu, cảm giác ngạt thở đè nặng trên ngực.
Khác hẳn với nước trong bể bơi, là vị mặn chát.
Quan Thù bất chợt thu tay, lực chống đỡ cho cậu biến mất.
Thẩm Yểu hoảng hốt cuống cuồng, nếu vào lúc tỉnh táo, cậu có thể ghi nhớ từng câu, nói những lời nói dối tròn trịa trơn tru.
Thân thể dần chìm xuống, cơn lạnh thấu xương cùng bóng tối khôn cùng đang cắn nuốt cậu.
Thẩm Yểu sớm đã quên mất mình từng nói không biết bơi, theo bản năng quơ hai bên, bơi về phía ánh trăng.
“Khụ, khụ khụ!”
Cảnh tượng trước mắt còn chưa thấy rõ, Thẩm Yểu đã bị Quan Thù kéo cánh tay, tóm phần lưng mỏng manh lôi thẳng lên phía sau motor.
Bởi rơi xuống nước, sắc mặt Thẩm Yểu tái nhợt như tờ giấy, ngay cả làn môi mỏng cũng trắng bệch, như một linh hồn diễm lệ sắp tan biến.
“Không biết bơi à? Muốn bỏ trốn à?” Quan Thù bình tĩnh lặp lại từng lời cậu từng nói, “Gặp mặt ở trước trường cấp ba sao?”
“Vấp ngã một lần thì phải khôn hơn một chút, tôi sẽ không bao giờ bị cậu lừa nữa đâu. Đây là cơ hội cuối cùng tôi trao cho cậu, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho chính tôi.”
“Tôi đã học được rất nhiều thủ đoạn ép cung ở trường quân đội, giả như cậu ngoan ngoãn xuất hiện ở cổng trường, những thủ đoạn đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải dùng trên người cậu.”
“Tôi sẽ bảo vệ cậu mãi mãi, làm Alpha của cậu, không để cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào, thậm chí có thể lên trời hái sao cho cậu.”
Thẩm Yểu vẫn không ngừng ho khan, thoạt nhìn như thể vẫn đang bình tĩnh, nhưng chỉ có Quan Thù cảm nhận được, thân thể Thẩm Yểu đang khẽ run rẩy, có lẽ bởi vì giá lạnh.
Quan Thù không ôm ấp trao cậu hơi ấm nữa, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, đây là sự bình tĩnh cuối cùng của hắn. Chỉ cần cảm xúc của hắn biến động một chút, hắn sợ bản thân sẽ bóp chết Thẩm Yểu ngay tại chỗ.
“Thẩm Yểu, móc ngoéo ngón tay còn có một ý nghĩa khác.”
Trên tay Quan Thù cầm thuốc mê, hắn trở tay đè Thẩm Yểu đang vùng vẫy cật lực lại, trực tiếp cắm vào cổ cậu.
“Cậu có biết không.”
“Kẻ nói dối phải nuốt một nghìn cây kim.”
Cứ phải đi tàu lượn cảm xúc thế này mới vui cơ:)))
Chương kế là bắt đầu giam cầm play, dính tí xíu BDSM play, còn kế nữa là Non con 3p:)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook