80.
Ký hiệu vĩnh viễn
Sự xuất hiện của Từ Ý Bạch không khiến Yến Tri Hành cảm thấy bất ngờ, hoặc giả là do y cố tình chọn nơi đây, ánh mắt y không gợn sóng nhìn vọng qua, mở miệng nói: “Quấy rầy người khác dùng bữa là chuyện vô cùng bất lịch sự.”
“Thế ư?” Từ Ý Bạch nhìn y, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Anh lẳng lặng dẫn Omega của người khác đi hẹn hò lại là chuyện còn bất lịch sự hơn.”
Anh không tiếp tục tranh chấp với Yến Tri Hành, mà đứng dậy, kéo Thẩm Yểu đi từng bước ra ngoài. Thẩm Yểu khẽ nhướn mi với Yến Tri Hành, như có chút bất đắc dĩ, song lại đi theo Từ Ý Bạch chẳng hề có chút giãy dụa.
Yến Tri Hành không đuổi theo, y chầm chậm lẳng lặng thu hồi tầm mắt khỏi cánh cửa đóng chặt. Bên cạnh bàn đặt một hộp quà tinh xảo, mặt trên cài một đóa hoa hạnh đẹp đẽ, là Thẩm Yểu đưa cho y.
Vẻ mặt y lãnh đạm, trong lòng lại kỳ vọng điều gì đó. Yến Tri Hành đưa tay mở ra, nằm bên trong mà một tấm vé của đoàn múa, buổi hội diễn kỷ niệm vào ngày kia.
Yến Tri Hành cầm lấy tấm vé, cất vào trong túi áo bên trái sát với tim.
Ban đầu Từ Ý Bạch chỉ nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Yểu, cuối cùng sức lực vẫn không thể khống chế mà gia tăng. Anh không biết bản thân phải tha thứ cho Thẩm Yểu bao lần, hoặc có lẽ cả đời này anh sẽ phải trải qua như vậy lặp đi lặp lại.
Sở hữu danh hiệu chồng hợp pháp, lại chỉ có thể đau khổ chứng kiến Thẩm Yểu ngoại tình hết lần này đến lần khác.
Từ Ý Bạch cảm thấy bước chân Thẩm Yểu bám theo mình bỗng nhiên dừng lại, anh liền nhìn theo hướng tầm mắt cậu, cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc đàn dương cầm đặt ở chính giữa.
Ngày thường luôn có người đến biểu diễn, nếu khách hàng có đủ tự tin, cũng có thể đi lên thể hiện.
Thẩm Yểu bất chợt nắm chặt tay anh, hỏi: “Hồi trước khi chúng ta gặp mặt ở phòng đàn, lúc đó anh đang đàn bản nhạc nào vậy?”
“River Flows In You.” Từ Ý Bạch cúi đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt của Thẩm Yểu khiến anh trong nháy mắt như trở về quá khứ. Anh dẫn Thẩm Yểu đi đến bên đàn dương cầm, hỏi, “Em muốn nghe không?”
“Anh dạy em đi.” Thẩm Yểu lại tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống, cậu ngửa đầu ra sau nhìn về phía Từ Ý Bạch nói, “Cầm tay em dạy này.”
Ánh đèn xoay chuyển trên người họ, Từ Ý Bạch đứng phía sau cậu, phủ lên tay Thẩm Yểu, tựa như trước đây, tay nắm tay dạy cậu đàn dương cầm.
Ánh mắt của Từ Ý Bạch khi đánh đàn không giống với lúc bình thường, tiếng đàn bởi động tác không thuận tiện mà ngắc ngứ, tựa dòng suối chảy ngập ngừng.
Thẩm Yểu rũ mắt, nhìn những phím đàn đen trắng được ấn xuống, thấp giọng nói một câu: “Anh cho người đi theo em.”
Tiếng đàn êm tai dừng lại, Từ Ý Bạch lặng im, thừa nhận nói: “Anh chỉ là muốn biết khi em không ở cạnh anh thì làm những gì thôi.”
“Anh có thể trực tiếp đến hỏi em, em sẽ nói với anh. Có điều không sao cả, hôm nay tâm trạng của em rất tốt, cho nên sẽ tha thứ cho lần không nghe lời này của anh. Nhưng đừng có cho người bám theo em nữa, em không thích cảm giác bị người giám sát.”
Thái độ đột ngột trở nên rộng lượng của cậu ngược lại làm cho Từ Ý Bạch có chút bất an, sự chú ý của Thẩm Yểu vẫn tập trung trên đàn dương cầm, thúc giục động đậy tay, tỏ ý bảo Từ Ý Bạch tiếp tục.
Ngón tay lại nhấn lên phím đàn: “Từ Ý Bạch, ngày kia đến em xem múa nhé, em đã chuẩn bị vé mời cho anh rồi.”
“Thùng ——”
Sai lầm không đáng có phát sinh trên người Từ Ý Bạch, vẻ mặt nháy mắt anh thay đổi. Lời nói của Thẩm Yểu như trùng lặp với niềm vui bất ngờ trao cho anh trong quá khứ, đằng sau điệu múa được chuẩn bị tỉ mỉ đó, trong sự hân hoan vô cùng cùng của Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu nói lời chia tay, sau đó cuộc sống đã phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại tiết mục đó dường như lại tái diễn, Từ Ý Bạch không thể vượt qua nổi ngọn núi đang đè ngang ngực nói “Được”.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Thẩm Yểu đan ngón tay vào kẽ ngón tay anh, mười ngón gắn kết chặt chẽ, lập tức liền đoán trúng suy nghĩ trong lòng anh, “Nghĩ về chuyện quá khứ à?”
“......”
“Sẽ không tái diễn nữa đâu.” Thẩm Yểu trấn an anh, chậm rãi nói, “Anh từng thấy di vật của mẹ em rồi đó, ở đó có giày múa, váy múa. Nguyên nhân em múa có một nửa là bởi sở thích, một nửa khác là vì bà ấy. thời điểm phát sinh chuyện bất trắc bà ấy còn có một buổi biểu diễn chưa hoàn hành, nó là chuẩn bị cho em, em muốn hoàn thành nó một lần nữa.”
“Anh sẽ đến xem em mà, phải không?”
Thẩm Yểu cũng không thích nói chuyện quá khứ của bản thân, cậu tựa như con mèo nhỏ lặng lẽ ẩn mình liếm viết thương, không đỂ cho bất cứ kẻ nào thấy được. Trái tim Từ Ý Bạch đột nhiên siết lại, anh bất giác nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rồi.”
Từ Ý Bạch đứng sau Thẩm Yểu, khẽ khom lưng, tay đàn khúc dương cầm dịu dàng như nước, âm thanh lại chẳng hề có chút ấm áp:
“Thẩm Phục Lâm mua vé máy bay ngày mai, lão muốn chạy trốn.”
“Hãy làm chuyện em thích đi.” Từ Ý Bạch vuốt má cậu, “Có rất nhiều phương pháp dồn ép để khiến lão ta phải chết.”
*
Sáng sớm, Thẩm Yểu mặc hoodie thuần đen, đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất non nửa khuôn mặt. Cậu ngồi vào ghế lái trong xe, ống xả phát tiếng gầm rú theo chân ga.
Ghế phụ đặt súng lục cùng súng gây mê, cuối cùng Quan Thù vẫn cho cậu mấy thứ này, chỉ là có điều kiện —— Thẩm Yểu hờ hững liếc nhìn qua kính chiếu hậu, xe của Quan Thù bám phía sau cậu, căn bản không cắt đuôi được.
Thẩm Yểu cúi đầu nhìn về phía di động, lái xe đuổi theo điểm đỏ. Đoạn đường đi ra sân bay thông thoáng đến bất ngờ, như thể có ai dọn sạch hết thảy chướng ngại cho cậu từ trước.
Lên cầu vượt trên cao, Thẩm Yểu liền thấy chiếc xe đi phía trước. Một tay Thẩm Yểu đặt trên bánh lái, thần sắc lãnh đạm, dùng sức đạp chân ga, liều mạng xông đến.
Hai đầu xe đi song song nhau, trong nháy mắt Thẩm Yểu vọt lên liền chợt đánh đuôi xe.
“Rầm!”
Trên tuyến đường cao tốc, cậu không chút sợ hãi trực tiếp dùng sườn xe va chạm, ép xe của Thẩm Phục Lâm vào một góc bắt dừng lại.
Thẩm Yểu cầm súng xuống xe, trên tay còn cầm chiếc dùi cui nén, mặt không chút thay đổi trực tiếp dùng sức vụt lên cửa kính xe. Thủy tinh cứng chắc nháy mắt vỡ tan tành, như bụi hoa bay đầy trời, bắn tung tóe trên khuôn mặt hoảng hốt của Thẩm Phục Lâm.
Trên xe chỉ có một mình lão, hai đứa con cũng chẳng thèm mang theo. Lão không ngờ Thẩm Yểu lại đến đây, kinh hoàng lại bất lực nói: “Chẳng phải mày......”
“Tôi làm sao?” Thẩm Yểu trực tiếp nâng tay lên, cách khoảng không nhắm họng súng thẳng vào đầu Thẩm Phục Lâm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi han, “Tôi có nói là thả chú đi sao?”
Cậu không dự định dông dài với Thẩm Phục Lâm, đổi tay trực tiếp lấy súng gây mê ra, bắn vào người Thẩm Phục Lâm. Ý thức của Thẩm Phục Lâm vẫn còn, thân thể trong chớp mắt lại không thể nhúc nhích.
Thẩm Yểu dùng dây thừng trói chặt tay chân lão lại, dùng băng dính bịt miệng lão, sau đó vừa lôi vừa kéo vào ghế lái phụ của mình.
Cậu không quan tâm chiếc xe sắp hỏng, trực tiếp mở cửa sổ lao về phía đích.
“Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi vốn dĩ phải theo chú, nhưng ông nội nói ông đã lớn tuổi rồi, muốn có con cháu kề bên, cho nên muốn tôi ở bên ông ấy.” Thẩm Yểu vừa lái xe, vừa chợt mở miệng, ngữ khí bình thản như kể chuyện xưa, “Ông ấy nuôi tôi lớn, chưa từng nặng lời gì với tôi, những thứ cho tôi cũng là tốt nhất. Năm tôi mười tuổi, ông nội bệnh nặng, ông ấy cũng muốn rời bỏ tôi.”
Trước mắt Thẩm Yểu hiện lên hình ảnh ——
Bàn tay vì bệnh nặng mà trở nên tiều tụy nắm chặt lấy cậu, trong đôi mắt xám trắng chứa rất nhiều cảm xúc, mỗi một chữ cụ ông nằm trên giường bệnh nói ra đều run rẩy theo điện tâm đồ, như đang thiêu đốt nốt chút sức lực chẳng còn lại bao nhiêu của sinh mệnh.
Cậu thuở thiếu thời ngồi trên chiếc ghế cứng trong phòng bệnh, sắc mặt phát sinh biến hóa dữ dội theo từng lời ông nói ra. Hàng lệ chỉ rưng rưng nơi hốc mắt, trong một lần vô thức chớp mắt mới chảy xuống.
Thẩm Yểu mười tuổi đã thấu hiểu một đạo lý bạc bẽo của thế giới này.
Chớ tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng bản thân.
“Ông ấy đã phung phí nốt chút tín nhiệm cuối cùng của tôi.” Thẩm Yểu thấp giọng nói, “Ông ấy vì Thẩm gia mà che giấu sự thật về cái chết của cha mẹ tôi, để hung thủ cứ yên ổn sống như vậy, song lại vì áy náy trước lúc lâm chung mà nắm tay tôi, nói với tôi chân tướng.”
“Ông ấy nói cho tôi biết chân tướng song lại mong tôi không báo thù, ngược lại dự định cho tôi di sản cực lớn, vạch sẵn con đường để tôi rời đi, một du thuyền xa hoa, cùng một chỗ ở nơi hải đảo yên tĩnh, đủ cho tôi sung túc yên ổn trải qua quãng đời còn lại.”
“Con người là sinh vật mâu thuẫn nhất phải không?”
Thẩm Yểu thản nhiên hỏi, lại làm cho Thẩm Phục Lâm mở trừng mắt, trái tim thoáng chốc rơi xuống từ đỉnh cao nhất.
Lão từng ghen tị anh trai mình có thể sở hữu tất cả những thứ lão muốn, thân phận Alpha, tài sản của Thẩm gia, bao gồm cả mẹ của Thẩm Yểu từng lớn lên cùng với bọn họ.
Lão nhìn chằm chằm gương mặt cực kỳ tương đồng kia của Thẩm Yểu, chỉ muốn chà đạp cậu, nhưng mỗi lần đều không kiềm được mà kéo dài kỳ hạn.
“Hết rồi.”
Đây là suy nghĩ còn sót lại trong đầu lão.
“Còn như chú.” Thẩm Yểu tiếc hận địa thở dài, “Chú vụng về, tự phụ như vậy, lại bởi vì ghen ghét cha tôi là Alpha, có thể thừa kế phần lớn gia sản, cho nên mới làm ra chuyện mưu sát kín kẽ không một kẽ hở như vậy.”
Cậu đối mắt với Thẩm Phục Lâm, như nhìn thấu hết thảy những mặt tăm tối, hiểu rõ nói: “Tôi biết chú muốn nói gì, chú muốn nói thế giới không công bằng chuyện chú là con riêng không công bằng, chú sinh ra là Beta không công bằng, bởi vì là Beta mà bị rất nhiều người xem thường cũng không công bằng nốt.”
Thẩm Yểu không muốn nghe bất cứ âm thanh nào từ Thẩm Phục Lâm, cũng không cần nhận được một lời giải thích. Cậu không quan tâm kẻ đáng hận kia đến tột cùng là có những điểm đáng thương nào, Thẩm Yểu chỉ muốn trả lại hết những hận thù của mình.
“Chú thành công rồi, Thẩm gia chỉ còn lại mình chú, chú đã giành được thứ chú muốn.”
Thẩm Yểu chầm chậm thở ra một hơi nặng trịch từ lồng ngực, tựa như hết thảy đã đến hồi kết, khẽ cười với Thẩm Phục Lâm nói:
“Hiện tại tôi cũng đã thành công, tôi chỉ cần chú chết đi là được.”
Thẩm Yểu lái xe vào nhà họ Thẩm, đỗ xe bên cạnh tòa biệt thự kia. Cận vẫn để Thẩm Phục Lâm bị trói trên xe, xuống xe đi vào trong biệt thự.
So với lần trước cậu vào đây thì nơi này đã hoang tàn đổ nát không ít, Thẩm Yểu gõ cửa từng tầng một.
Những Beta Omega xinh đẹp này khi được Thẩm Phục Lâm đưa đến đều là tự nguyện, hiện tại lại như những đóa hoa úa tàn. Thẩm Yểu với bọn họ chưa từng có bao nhiêu trao đổi, cậu chỉ đưa cho mỗi người một chiếc thẻ ngân hàng, bảo bọn họ rời khỏi nơi đây.
Có người khóc nói cảm ơn, có người đầy mặt hoảng hốt tiếp nhận, cũng có người sợ hãi hỏi cậu có cần nhân chứng hay không. Thẩm Yểu lắc đầu, từ chối.
Sau khi cả đám rời đi, Thẩm Yểu lấy một thùng xăng từ cốp sau ra, kiên nhẫn rải đều xung quanh biệt thự.
Thẩm Yểu nghe được tiếng phanh phía sau, cậu không quay đầu lại, chỉ quẹt diêm, sau đó ném vào giữa đống xăng.
Câu từng có vô số cơ hội thoát khỏi con lốc xoáy này, nhưng lại chỉ để bản thân lún sâu vào trong, càng lún càng sâu, đến mức không thể thoát thân.
Cậu không chớp mắt, nhìn ngọn lửa bốc lên lan ra ngùn ngụt, ngọn lửa thiêu đốt từng viên gạch của công trình, in ngược vào trong đáy mắt tối đen của cậu, che đậy tất cả bóng tối.
Omega thoạt nhìn gầy yếu dựa lưng vào xe, cầm súng chọc vào đầu Thẩm Phục Lâm, bức bách lão đang không ngừng run rẩy chứng kiến hình ảnh này.
Quan Thù từ xa nhìn vọng lại, ánh lửa mãnh liệt ngút trời, chiếu rọi lên mặt Thẩm Yểu, như muốn nuốt cậu vào trong.
Nhịp tim hắn bất chợt khựng lại, chờ đến thời điểm phản ứng lại hắn đã tiến đến ôm lấy Thẩm Yểu, hắn dùng cánh tay rắn chắc ôm ghì Thẩm Yểu ngồi xuống đầu xe.
“Quan Thù.”
Thẩm Yểu vuốt tóc hắn, bởi gia nhập Lưu Ưng, tóc Quan Thù bị cắt ngắn, sờ vào có chút ngứa ngáy. Cậu nâng cằm, ra hiệu cho Quan Thù quay đầu nhìn về phía sau, bên kia mới thực sự là nhà họ Thẩm.
“Tớ ở trong căn phòng đó đến năm mười tám tuổi trưởng thành, không có Alpha nào khác từng vào trong đó, cậu chính là Alpha đầu tiên nhìn thấy thời thơ ấu của tớ.”
“Có muốn ký hiệu vĩnh viễn tớ, ở nơi này không?”
Ý nghĩa của ký hiệu vĩnh viễn đối với Omega là sự sở hữu chân chính, là chiếm hữu hoàn toàn, không một Alpha nào có thể cưỡng lại câu nói này của Omega mình thích.
Adrenalin tăng nhanh trong nháy mắt, Quan Thù ôm chầm lấy eo Thẩm Yểu, để cậu trượt xuống khỏi mui xe, kề sát vào hắn, gần như kích động đến suýt nữa cưỡng hôn Thẩm Yểu.
Lý trí thành công kiềm chế hết thảy kích động.
Thẩm Phục Lâm ngồi trong xe nghe được lời trao đổi của bọn họ, lão bất chợt vùng vẫy, từ trong miệng bị Thẩm Yểu dùng băng dán kín phát ra tiếng “Ư ư”, lại bị hai người ngoài xe hoàn toàn coi khinh.
Thẩm Yểu đưa ngón tay nâng cằm Quan Thù, vuốt ve như tán tỉnh, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, chỉ chứa mình Quan Thù nơi đáy mắt:
“Từ Ý Bạch, Yến Tri Hành gì đó, hai bọn họ đáng ghét quá phải không? Cứ luôn đến quấy rầy chúng ta.”
“Thế nên chúng ta hãy rời khỏi bọn họ, cùng bỏ trốn đi.”
Từng câu từng lời của cậu kích thích Quan Thù, hắn sợ đây là một cơn ảo giác, cánh tay ôm trên eo Thẩm Yểu căn bản không chịu buông lỏng, khiến toàn thân Thẩm Yểu như treo trên người hắn. Làn môi mím chặt của Quan Thù run rẩy, hỏi: “Thật ư......?”
“Sao lại giả được chứ?” Thẩm Yểu lấy một tấm vé mời biểu diễn từ trong túi ra, thả vào túi áo ngực của Quan Thù, “Tớ biết cậu thu thập tất cả cuống vé buổi diễn của tớ, đây là tấm vé cuối cùng của tớ ở nơi này.”
“Ngày mai bọn họ cũng sẽ đến xem tớ diễn, bọn họ khẳng định sẽ theo dõi hành động của tớ. Trong danh sách tiết mục, tớ sẽ có một vở độc diễn và một bài múa chính, nhưng trên thực tế, bài múa nhóm cuối cùng sẽ đổi người.”
“Giả như cậu đột ngột biến mất cùng với tớ, bọn họ nhất định sẽ nhận ra được điều gì đó. Thời điểm bọn họ phát hiện người trên sân khấu không phải là tớ, cậu nghĩ biện pháp giữ chân họ, sau đó tới tìm tớ nhé.”
“Cậu nhất định có năng lực tự mình thoát thân, sau đó thì đến tìm tớ.” Thẩm Yểu ngập tràn tin tưởng nhìn hắn nói, “Tớ sẽ chờ cậu ở cổng trường cấp ba trước kia, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Bọn họ”, “Chúng ta”, vạch ra quan hệ thân quen xa lạ đối lập.
Quan Thù tựa như bị niềm vui đột nhiên kéo đến đánh cho choáng váng, hắn sững sờ nhìn Thẩm Yểu thật lâu mới chợt lấy lại tinh thần.
Hắn vô thức cho rằng cần phải trả giá mới nhận được món quà này từ nơi Thẩm Yểu, liền nhìn về phía Thẩm Phục Lâm bị trói ở ghế lái phụ, hỏi:
“Vậy tớ giết lão trước nhé?”
Thẩm Phục Lâm nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức giãy dụa càng thêm dữ dội, Thẩm Yểu như chê lão phiền, bảo Quan Thù cầm súng gây mê bắn lão một phát.
“Tớ báo cảnh sát rồi, chúng ta chỉ cần chờ cảnh sát đến đây, không cần cậu làm gì đâu.” Thẩm Yểu cúi đầu hôn hắn, “Bởi vì tớ thích cậu, cho nên mới muốn cậu ký hiệu vĩnh viễn, cũng muốn bỏ trốn cùng với cậu.”
Quan Thù rất mạnh miệng nhưng lần nào bị thả thính cũng đớp rất nhiệt tình =))))
Ký hiệu vĩnh viễn
Sự xuất hiện của Từ Ý Bạch không khiến Yến Tri Hành cảm thấy bất ngờ, hoặc giả là do y cố tình chọn nơi đây, ánh mắt y không gợn sóng nhìn vọng qua, mở miệng nói: “Quấy rầy người khác dùng bữa là chuyện vô cùng bất lịch sự.”
“Thế ư?” Từ Ý Bạch nhìn y, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Anh lẳng lặng dẫn Omega của người khác đi hẹn hò lại là chuyện còn bất lịch sự hơn.”
Anh không tiếp tục tranh chấp với Yến Tri Hành, mà đứng dậy, kéo Thẩm Yểu đi từng bước ra ngoài. Thẩm Yểu khẽ nhướn mi với Yến Tri Hành, như có chút bất đắc dĩ, song lại đi theo Từ Ý Bạch chẳng hề có chút giãy dụa.
Yến Tri Hành không đuổi theo, y chầm chậm lẳng lặng thu hồi tầm mắt khỏi cánh cửa đóng chặt. Bên cạnh bàn đặt một hộp quà tinh xảo, mặt trên cài một đóa hoa hạnh đẹp đẽ, là Thẩm Yểu đưa cho y.
Vẻ mặt y lãnh đạm, trong lòng lại kỳ vọng điều gì đó. Yến Tri Hành đưa tay mở ra, nằm bên trong mà một tấm vé của đoàn múa, buổi hội diễn kỷ niệm vào ngày kia.
Yến Tri Hành cầm lấy tấm vé, cất vào trong túi áo bên trái sát với tim.
Ban đầu Từ Ý Bạch chỉ nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Yểu, cuối cùng sức lực vẫn không thể khống chế mà gia tăng. Anh không biết bản thân phải tha thứ cho Thẩm Yểu bao lần, hoặc có lẽ cả đời này anh sẽ phải trải qua như vậy lặp đi lặp lại.
Sở hữu danh hiệu chồng hợp pháp, lại chỉ có thể đau khổ chứng kiến Thẩm Yểu ngoại tình hết lần này đến lần khác.
Từ Ý Bạch cảm thấy bước chân Thẩm Yểu bám theo mình bỗng nhiên dừng lại, anh liền nhìn theo hướng tầm mắt cậu, cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc đàn dương cầm đặt ở chính giữa.
Ngày thường luôn có người đến biểu diễn, nếu khách hàng có đủ tự tin, cũng có thể đi lên thể hiện.
Thẩm Yểu bất chợt nắm chặt tay anh, hỏi: “Hồi trước khi chúng ta gặp mặt ở phòng đàn, lúc đó anh đang đàn bản nhạc nào vậy?”
“River Flows In You.” Từ Ý Bạch cúi đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt của Thẩm Yểu khiến anh trong nháy mắt như trở về quá khứ. Anh dẫn Thẩm Yểu đi đến bên đàn dương cầm, hỏi, “Em muốn nghe không?”
“Anh dạy em đi.” Thẩm Yểu lại tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống, cậu ngửa đầu ra sau nhìn về phía Từ Ý Bạch nói, “Cầm tay em dạy này.”
Ánh đèn xoay chuyển trên người họ, Từ Ý Bạch đứng phía sau cậu, phủ lên tay Thẩm Yểu, tựa như trước đây, tay nắm tay dạy cậu đàn dương cầm.
Ánh mắt của Từ Ý Bạch khi đánh đàn không giống với lúc bình thường, tiếng đàn bởi động tác không thuận tiện mà ngắc ngứ, tựa dòng suối chảy ngập ngừng.
Thẩm Yểu rũ mắt, nhìn những phím đàn đen trắng được ấn xuống, thấp giọng nói một câu: “Anh cho người đi theo em.”
Tiếng đàn êm tai dừng lại, Từ Ý Bạch lặng im, thừa nhận nói: “Anh chỉ là muốn biết khi em không ở cạnh anh thì làm những gì thôi.”
“Anh có thể trực tiếp đến hỏi em, em sẽ nói với anh. Có điều không sao cả, hôm nay tâm trạng của em rất tốt, cho nên sẽ tha thứ cho lần không nghe lời này của anh. Nhưng đừng có cho người bám theo em nữa, em không thích cảm giác bị người giám sát.”
Thái độ đột ngột trở nên rộng lượng của cậu ngược lại làm cho Từ Ý Bạch có chút bất an, sự chú ý của Thẩm Yểu vẫn tập trung trên đàn dương cầm, thúc giục động đậy tay, tỏ ý bảo Từ Ý Bạch tiếp tục.
Ngón tay lại nhấn lên phím đàn: “Từ Ý Bạch, ngày kia đến em xem múa nhé, em đã chuẩn bị vé mời cho anh rồi.”
“Thùng ——”
Sai lầm không đáng có phát sinh trên người Từ Ý Bạch, vẻ mặt nháy mắt anh thay đổi. Lời nói của Thẩm Yểu như trùng lặp với niềm vui bất ngờ trao cho anh trong quá khứ, đằng sau điệu múa được chuẩn bị tỉ mỉ đó, trong sự hân hoan vô cùng cùng của Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu nói lời chia tay, sau đó cuộc sống đã phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại tiết mục đó dường như lại tái diễn, Từ Ý Bạch không thể vượt qua nổi ngọn núi đang đè ngang ngực nói “Được”.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Thẩm Yểu đan ngón tay vào kẽ ngón tay anh, mười ngón gắn kết chặt chẽ, lập tức liền đoán trúng suy nghĩ trong lòng anh, “Nghĩ về chuyện quá khứ à?”
“......”
“Sẽ không tái diễn nữa đâu.” Thẩm Yểu trấn an anh, chậm rãi nói, “Anh từng thấy di vật của mẹ em rồi đó, ở đó có giày múa, váy múa. Nguyên nhân em múa có một nửa là bởi sở thích, một nửa khác là vì bà ấy. thời điểm phát sinh chuyện bất trắc bà ấy còn có một buổi biểu diễn chưa hoàn hành, nó là chuẩn bị cho em, em muốn hoàn thành nó một lần nữa.”
“Anh sẽ đến xem em mà, phải không?”
Thẩm Yểu cũng không thích nói chuyện quá khứ của bản thân, cậu tựa như con mèo nhỏ lặng lẽ ẩn mình liếm viết thương, không đỂ cho bất cứ kẻ nào thấy được. Trái tim Từ Ý Bạch đột nhiên siết lại, anh bất giác nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rồi.”
Từ Ý Bạch đứng sau Thẩm Yểu, khẽ khom lưng, tay đàn khúc dương cầm dịu dàng như nước, âm thanh lại chẳng hề có chút ấm áp:
“Thẩm Phục Lâm mua vé máy bay ngày mai, lão muốn chạy trốn.”
“Hãy làm chuyện em thích đi.” Từ Ý Bạch vuốt má cậu, “Có rất nhiều phương pháp dồn ép để khiến lão ta phải chết.”
*
Sáng sớm, Thẩm Yểu mặc hoodie thuần đen, đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất non nửa khuôn mặt. Cậu ngồi vào ghế lái trong xe, ống xả phát tiếng gầm rú theo chân ga.
Ghế phụ đặt súng lục cùng súng gây mê, cuối cùng Quan Thù vẫn cho cậu mấy thứ này, chỉ là có điều kiện —— Thẩm Yểu hờ hững liếc nhìn qua kính chiếu hậu, xe của Quan Thù bám phía sau cậu, căn bản không cắt đuôi được.
Thẩm Yểu cúi đầu nhìn về phía di động, lái xe đuổi theo điểm đỏ. Đoạn đường đi ra sân bay thông thoáng đến bất ngờ, như thể có ai dọn sạch hết thảy chướng ngại cho cậu từ trước.
Lên cầu vượt trên cao, Thẩm Yểu liền thấy chiếc xe đi phía trước. Một tay Thẩm Yểu đặt trên bánh lái, thần sắc lãnh đạm, dùng sức đạp chân ga, liều mạng xông đến.
Hai đầu xe đi song song nhau, trong nháy mắt Thẩm Yểu vọt lên liền chợt đánh đuôi xe.
“Rầm!”
Trên tuyến đường cao tốc, cậu không chút sợ hãi trực tiếp dùng sườn xe va chạm, ép xe của Thẩm Phục Lâm vào một góc bắt dừng lại.
Thẩm Yểu cầm súng xuống xe, trên tay còn cầm chiếc dùi cui nén, mặt không chút thay đổi trực tiếp dùng sức vụt lên cửa kính xe. Thủy tinh cứng chắc nháy mắt vỡ tan tành, như bụi hoa bay đầy trời, bắn tung tóe trên khuôn mặt hoảng hốt của Thẩm Phục Lâm.
Trên xe chỉ có một mình lão, hai đứa con cũng chẳng thèm mang theo. Lão không ngờ Thẩm Yểu lại đến đây, kinh hoàng lại bất lực nói: “Chẳng phải mày......”
“Tôi làm sao?” Thẩm Yểu trực tiếp nâng tay lên, cách khoảng không nhắm họng súng thẳng vào đầu Thẩm Phục Lâm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi han, “Tôi có nói là thả chú đi sao?”
Cậu không dự định dông dài với Thẩm Phục Lâm, đổi tay trực tiếp lấy súng gây mê ra, bắn vào người Thẩm Phục Lâm. Ý thức của Thẩm Phục Lâm vẫn còn, thân thể trong chớp mắt lại không thể nhúc nhích.
Thẩm Yểu dùng dây thừng trói chặt tay chân lão lại, dùng băng dính bịt miệng lão, sau đó vừa lôi vừa kéo vào ghế lái phụ của mình.
Cậu không quan tâm chiếc xe sắp hỏng, trực tiếp mở cửa sổ lao về phía đích.
“Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi vốn dĩ phải theo chú, nhưng ông nội nói ông đã lớn tuổi rồi, muốn có con cháu kề bên, cho nên muốn tôi ở bên ông ấy.” Thẩm Yểu vừa lái xe, vừa chợt mở miệng, ngữ khí bình thản như kể chuyện xưa, “Ông ấy nuôi tôi lớn, chưa từng nặng lời gì với tôi, những thứ cho tôi cũng là tốt nhất. Năm tôi mười tuổi, ông nội bệnh nặng, ông ấy cũng muốn rời bỏ tôi.”
Trước mắt Thẩm Yểu hiện lên hình ảnh ——
Bàn tay vì bệnh nặng mà trở nên tiều tụy nắm chặt lấy cậu, trong đôi mắt xám trắng chứa rất nhiều cảm xúc, mỗi một chữ cụ ông nằm trên giường bệnh nói ra đều run rẩy theo điện tâm đồ, như đang thiêu đốt nốt chút sức lực chẳng còn lại bao nhiêu của sinh mệnh.
Cậu thuở thiếu thời ngồi trên chiếc ghế cứng trong phòng bệnh, sắc mặt phát sinh biến hóa dữ dội theo từng lời ông nói ra. Hàng lệ chỉ rưng rưng nơi hốc mắt, trong một lần vô thức chớp mắt mới chảy xuống.
Thẩm Yểu mười tuổi đã thấu hiểu một đạo lý bạc bẽo của thế giới này.
Chớ tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng bản thân.
“Ông ấy đã phung phí nốt chút tín nhiệm cuối cùng của tôi.” Thẩm Yểu thấp giọng nói, “Ông ấy vì Thẩm gia mà che giấu sự thật về cái chết của cha mẹ tôi, để hung thủ cứ yên ổn sống như vậy, song lại vì áy náy trước lúc lâm chung mà nắm tay tôi, nói với tôi chân tướng.”
“Ông ấy nói cho tôi biết chân tướng song lại mong tôi không báo thù, ngược lại dự định cho tôi di sản cực lớn, vạch sẵn con đường để tôi rời đi, một du thuyền xa hoa, cùng một chỗ ở nơi hải đảo yên tĩnh, đủ cho tôi sung túc yên ổn trải qua quãng đời còn lại.”
“Con người là sinh vật mâu thuẫn nhất phải không?”
Thẩm Yểu thản nhiên hỏi, lại làm cho Thẩm Phục Lâm mở trừng mắt, trái tim thoáng chốc rơi xuống từ đỉnh cao nhất.
Lão từng ghen tị anh trai mình có thể sở hữu tất cả những thứ lão muốn, thân phận Alpha, tài sản của Thẩm gia, bao gồm cả mẹ của Thẩm Yểu từng lớn lên cùng với bọn họ.
Lão nhìn chằm chằm gương mặt cực kỳ tương đồng kia của Thẩm Yểu, chỉ muốn chà đạp cậu, nhưng mỗi lần đều không kiềm được mà kéo dài kỳ hạn.
“Hết rồi.”
Đây là suy nghĩ còn sót lại trong đầu lão.
“Còn như chú.” Thẩm Yểu tiếc hận địa thở dài, “Chú vụng về, tự phụ như vậy, lại bởi vì ghen ghét cha tôi là Alpha, có thể thừa kế phần lớn gia sản, cho nên mới làm ra chuyện mưu sát kín kẽ không một kẽ hở như vậy.”
Cậu đối mắt với Thẩm Phục Lâm, như nhìn thấu hết thảy những mặt tăm tối, hiểu rõ nói: “Tôi biết chú muốn nói gì, chú muốn nói thế giới không công bằng chuyện chú là con riêng không công bằng, chú sinh ra là Beta không công bằng, bởi vì là Beta mà bị rất nhiều người xem thường cũng không công bằng nốt.”
Thẩm Yểu không muốn nghe bất cứ âm thanh nào từ Thẩm Phục Lâm, cũng không cần nhận được một lời giải thích. Cậu không quan tâm kẻ đáng hận kia đến tột cùng là có những điểm đáng thương nào, Thẩm Yểu chỉ muốn trả lại hết những hận thù của mình.
“Chú thành công rồi, Thẩm gia chỉ còn lại mình chú, chú đã giành được thứ chú muốn.”
Thẩm Yểu chầm chậm thở ra một hơi nặng trịch từ lồng ngực, tựa như hết thảy đã đến hồi kết, khẽ cười với Thẩm Phục Lâm nói:
“Hiện tại tôi cũng đã thành công, tôi chỉ cần chú chết đi là được.”
Thẩm Yểu lái xe vào nhà họ Thẩm, đỗ xe bên cạnh tòa biệt thự kia. Cận vẫn để Thẩm Phục Lâm bị trói trên xe, xuống xe đi vào trong biệt thự.
So với lần trước cậu vào đây thì nơi này đã hoang tàn đổ nát không ít, Thẩm Yểu gõ cửa từng tầng một.
Những Beta Omega xinh đẹp này khi được Thẩm Phục Lâm đưa đến đều là tự nguyện, hiện tại lại như những đóa hoa úa tàn. Thẩm Yểu với bọn họ chưa từng có bao nhiêu trao đổi, cậu chỉ đưa cho mỗi người một chiếc thẻ ngân hàng, bảo bọn họ rời khỏi nơi đây.
Có người khóc nói cảm ơn, có người đầy mặt hoảng hốt tiếp nhận, cũng có người sợ hãi hỏi cậu có cần nhân chứng hay không. Thẩm Yểu lắc đầu, từ chối.
Sau khi cả đám rời đi, Thẩm Yểu lấy một thùng xăng từ cốp sau ra, kiên nhẫn rải đều xung quanh biệt thự.
Thẩm Yểu nghe được tiếng phanh phía sau, cậu không quay đầu lại, chỉ quẹt diêm, sau đó ném vào giữa đống xăng.
Câu từng có vô số cơ hội thoát khỏi con lốc xoáy này, nhưng lại chỉ để bản thân lún sâu vào trong, càng lún càng sâu, đến mức không thể thoát thân.
Cậu không chớp mắt, nhìn ngọn lửa bốc lên lan ra ngùn ngụt, ngọn lửa thiêu đốt từng viên gạch của công trình, in ngược vào trong đáy mắt tối đen của cậu, che đậy tất cả bóng tối.
Omega thoạt nhìn gầy yếu dựa lưng vào xe, cầm súng chọc vào đầu Thẩm Phục Lâm, bức bách lão đang không ngừng run rẩy chứng kiến hình ảnh này.
Quan Thù từ xa nhìn vọng lại, ánh lửa mãnh liệt ngút trời, chiếu rọi lên mặt Thẩm Yểu, như muốn nuốt cậu vào trong.
Nhịp tim hắn bất chợt khựng lại, chờ đến thời điểm phản ứng lại hắn đã tiến đến ôm lấy Thẩm Yểu, hắn dùng cánh tay rắn chắc ôm ghì Thẩm Yểu ngồi xuống đầu xe.
“Quan Thù.”
Thẩm Yểu vuốt tóc hắn, bởi gia nhập Lưu Ưng, tóc Quan Thù bị cắt ngắn, sờ vào có chút ngứa ngáy. Cậu nâng cằm, ra hiệu cho Quan Thù quay đầu nhìn về phía sau, bên kia mới thực sự là nhà họ Thẩm.
“Tớ ở trong căn phòng đó đến năm mười tám tuổi trưởng thành, không có Alpha nào khác từng vào trong đó, cậu chính là Alpha đầu tiên nhìn thấy thời thơ ấu của tớ.”
“Có muốn ký hiệu vĩnh viễn tớ, ở nơi này không?”
Ý nghĩa của ký hiệu vĩnh viễn đối với Omega là sự sở hữu chân chính, là chiếm hữu hoàn toàn, không một Alpha nào có thể cưỡng lại câu nói này của Omega mình thích.
Adrenalin tăng nhanh trong nháy mắt, Quan Thù ôm chầm lấy eo Thẩm Yểu, để cậu trượt xuống khỏi mui xe, kề sát vào hắn, gần như kích động đến suýt nữa cưỡng hôn Thẩm Yểu.
Lý trí thành công kiềm chế hết thảy kích động.
Thẩm Phục Lâm ngồi trong xe nghe được lời trao đổi của bọn họ, lão bất chợt vùng vẫy, từ trong miệng bị Thẩm Yểu dùng băng dán kín phát ra tiếng “Ư ư”, lại bị hai người ngoài xe hoàn toàn coi khinh.
Thẩm Yểu đưa ngón tay nâng cằm Quan Thù, vuốt ve như tán tỉnh, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, chỉ chứa mình Quan Thù nơi đáy mắt:
“Từ Ý Bạch, Yến Tri Hành gì đó, hai bọn họ đáng ghét quá phải không? Cứ luôn đến quấy rầy chúng ta.”
“Thế nên chúng ta hãy rời khỏi bọn họ, cùng bỏ trốn đi.”
Từng câu từng lời của cậu kích thích Quan Thù, hắn sợ đây là một cơn ảo giác, cánh tay ôm trên eo Thẩm Yểu căn bản không chịu buông lỏng, khiến toàn thân Thẩm Yểu như treo trên người hắn. Làn môi mím chặt của Quan Thù run rẩy, hỏi: “Thật ư......?”
“Sao lại giả được chứ?” Thẩm Yểu lấy một tấm vé mời biểu diễn từ trong túi ra, thả vào túi áo ngực của Quan Thù, “Tớ biết cậu thu thập tất cả cuống vé buổi diễn của tớ, đây là tấm vé cuối cùng của tớ ở nơi này.”
“Ngày mai bọn họ cũng sẽ đến xem tớ diễn, bọn họ khẳng định sẽ theo dõi hành động của tớ. Trong danh sách tiết mục, tớ sẽ có một vở độc diễn và một bài múa chính, nhưng trên thực tế, bài múa nhóm cuối cùng sẽ đổi người.”
“Giả như cậu đột ngột biến mất cùng với tớ, bọn họ nhất định sẽ nhận ra được điều gì đó. Thời điểm bọn họ phát hiện người trên sân khấu không phải là tớ, cậu nghĩ biện pháp giữ chân họ, sau đó tới tìm tớ nhé.”
“Cậu nhất định có năng lực tự mình thoát thân, sau đó thì đến tìm tớ.” Thẩm Yểu ngập tràn tin tưởng nhìn hắn nói, “Tớ sẽ chờ cậu ở cổng trường cấp ba trước kia, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
“Bọn họ”, “Chúng ta”, vạch ra quan hệ thân quen xa lạ đối lập.
Quan Thù tựa như bị niềm vui đột nhiên kéo đến đánh cho choáng váng, hắn sững sờ nhìn Thẩm Yểu thật lâu mới chợt lấy lại tinh thần.
Hắn vô thức cho rằng cần phải trả giá mới nhận được món quà này từ nơi Thẩm Yểu, liền nhìn về phía Thẩm Phục Lâm bị trói ở ghế lái phụ, hỏi:
“Vậy tớ giết lão trước nhé?”
Thẩm Phục Lâm nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức giãy dụa càng thêm dữ dội, Thẩm Yểu như chê lão phiền, bảo Quan Thù cầm súng gây mê bắn lão một phát.
“Tớ báo cảnh sát rồi, chúng ta chỉ cần chờ cảnh sát đến đây, không cần cậu làm gì đâu.” Thẩm Yểu cúi đầu hôn hắn, “Bởi vì tớ thích cậu, cho nên mới muốn cậu ký hiệu vĩnh viễn, cũng muốn bỏ trốn cùng với cậu.”
Quan Thù rất mạnh miệng nhưng lần nào bị thả thính cũng đớp rất nhiệt tình =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook