70.

“Vẫn còn những người khác.”

Yến Tri Hành “Phịch” một tiếng ngã xuống đất, tiếng hít thở nặng nề, mỗi một lần như hút cả tấn nước ra khỏi phế quản. Trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, lại bị cơn thịnh nộ cùng hoảng hốt vì để mất Omega bao trùm, hai mắt y đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào cánh cửa.

Y nghe được tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa.

“Thẩm Yểu.”

Yến Tri Hành dùng sức đập cửa, trái tim dường như bị người bóp chặt, y rống lên một tiếng vọng ra ngoài: “Thẩm Yểu!”

Liều thuốc thử bị rơi vỡ nát trên mặt đất vẫn còn có tác dụng, hương hoa hạnh nhân tạo lại làm cho đầu Yến Tri Hành thêm căng nhức dữ dội, hít vào mũi khiến lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn nhộn nhạo, bản năng y đang kháng cự lại.

Không phải.

Đây không phải là của em ấy!

Y đỡ cửa, loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất. mắt Yến Tri Hành dường như biến thành kính vạn hoa, hình ảnh điên đảo hỗn loạn, ngay cả đường đi bằng phẳng cũng nhìn không rõ, chỉ duy nhất chiếc áo rơi trên sofa là rõ ràng trong tầm mắt.

Hơi thở của Yến Tri Hành nóng rực, thần trí mờ mịt quỳ sụp xuống đất. Lần này trên sofa không có Thẩm Yểu, chỉ có chiếc áo khoác cậu cố tình vứt lại.

Y vươn tay, như người chết đuối bắt lấy khúc gỗ trôi cuối cùng. Yến Tri Hành dùng sức siết chặt chiếc áo đến mức mạch máu gồ lên, y vùi mặt sâu vào trong áo, hít ngửi hương hoa hạnh Thẩm Yểu lưu lại bên trên.

Mồ hôi trên trán Yến Tri Hành càng lúc càng nhiều, chút pheromone chẳng còn sót bao nhiêu làm y càng thêm bức bối. Y thô lỗ lôi chiếc áo xuống, ôm siết vào trong lòng mình.

Gò má y có chút đỏ, vừa cọ vào áo, vừa thấp giọng gọi:

“Thẩm Yểu......”

*

Trong phòng VIP đơn của bệnh viện, Yến Tri Hành mở mắt. Trong nháy mắt tỉnh táo, sắc mặt y chợt sản sinh biến hóa dữ dội, dẫu cho hiện tại không phải kỳ nhạy cảm, cũng không duy trì nổi bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng.

Y vươn tay lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh, một ngụm nước lạnh xuống họng, những ký ức liên quan đến kỳ nhạy cảm nháy mắt ồ ạt tràn vào trong đầu —— bộ dạng y mất sạch tôn nghiêm quỳ gối trước mặt Thẩm Yểu, trắng trợn bộc lộ hết thảy dục vọng của bản thân. Ánh mắt ngạo nghễ khinh khi của Thẩm Yểu, còn có bàn chân cậu nhẹ nhàng lắc trong không trung.

Thậm chí khi đạt đến đỉnh, khoái cảm từ trong xương cốt bò lên tận mây ngàn, tất cả cảm quan thế mà lại ghi nhớ đến rõ nét như vậy.

“Choang ——”

Chiếc cốc trong tay Yến Tri Hành bị y quăng vỡ trên mặt đất, tiếng vang vừa mạnh lại giòn giã. Nghe được động tĩnh bên trong, Trần Song đẩy cửa nhẹ tay nhẹ chân đi đến.

Trong tay hắn cầm một bộ quần áo sạch sẽ, còn có cây batoong màu đen kia, Trần Song cúi đầu đặt ở bên giường.

“Thẩm Yểu đâu?”

“......”

Trần Song dừng lại, có lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Yểu luôn có biện pháp làm cho Yến Tri Hành thảm hại. Hắn không biết giữa Yến Tri Hành cùng Thẩm Yểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng phải sắp xếp thế nào cho Thẩm Yểu đã trở thành một mối phiền toái. Trước lúc Yến Tri Hành ra lệnh, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ với Thẩm Yểu.

“Ở nhà tổ.”

Khóe mắt Yến Tri Hành liếc nhìn về phía tủ đầu giường, ngoại trừ cốc thủy tinh, bên trên còn đặt ống thuốc, giống y hệt cái đã bị vỡ. Tầm mắt y khóa chặt bên trên, lại chầm chậm thu hồi.

Giản Nhiên đã tìm được rất nhiều tài liệu về chứng phụ thuộc, chiết xuất pheromone của bọn họ, làm không ít thí nghiệm. Căn cứ vào kết quả thí nghiệm, đã chế được dược phẩm mô phỏng có tác dụng hoàn toàn khống chế triệu chứng.

Nhưng mà, ống thuốc này đối với y mà nói là không hề có tác dụng.

Y vốn tưởng rằng ngay cả pheromone của Thẩm Yểu cũng chẳng thể cứu nổi mình, nhưng sự thật chứng minh, chính là thân thể y đang kháng cự thuốc mô phỏng.

Yến Tri Hành quẳng ống thuốc vào trong thùng rác bên cạnh, y mới vừa tỉnh lại không bao lâu, vết thương bị bút máy đâm trên đùi cũng mới được xử lý sạch sẽ, y đã chống batoong bước khỏi giường.

Y cầm quần áo sạch chuẩn bị thay, mặt mũi lạnh tanh ra lệnh nói: “Bảo lái xe ra đi, đến nhà tổ.”

Thời điểm Yến Tri Hành đến nơi, Thẩm Yểu đang điềm tĩnh chờ trong phòng mình, bên tay thậm chí còn bày trà chiều, vẻ mặt thảnh thơi cúi đầu nghịch di động.

Cậu hoàn toàn không định trốn đi.

Thẩm Yểu nghe thấy động tĩnh mở cửa mới ngẩng đầu, thoáng chốc nhìn thấy thần sắc của Yến Tri Hành, nghi hoặc hỏi: “Ngài đây là khởi binh vấn tội đó sao? Nhưng lúc đó chẳng phải ngài rất sướng ư? Sao thế, hiện giờ liền trở mặt rồi à?”

Vẻ mặt cậu ngây thơ vô tội, giống như thật sự không biết bản thân đang nói gì: “Tôi cũng có làm gì đâu, chỉ dùng chân ngài liền......”

Khi Thẩm Yểu nói chuyện vừa vặn cũng để chân trần, giẫm trên tấm thảm màu đen. Ống quần cậu có chút dài, phủ qua hơn phân nửa bàn chân, chỉ có thể nhìn thấy ngón chân thanh tú, đang khẽ cong lên.

“Đủ rồi.”

Yến Tri Hành bất chợt ngắt lời cậu, y đứng trước cửa, một bước cũng không muốn lại gần Thẩm Yểu. Y không thể lặp lại những hồi ức đánh mất tôn nghiêm đó, chỉ hỏi:

“Em đã kết hôn với Từ Ý Bạch rồi à?”

“Đúng vậy.” Thẩm Yểu nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng chẳng chút lo sợ, “Vì sao tôi lại không thể kết hôn với anh ấy chứ?”

Thẩm Yểu xoay người, mở toang cửa sổ ra. Gió lạnh nháy mắt nhào vào, bên ngoài đang rơi tuyết, là tuyết đầu mùa năm nay.

“Ngài dường như rất tức giận.”

Thẩm Yểu đứng bên giường, sau khi đẩy cửa sổ ra, nửa thân hình cậu như treo ở  trong gió. Cậu cười đề nghị nói:

“Vậy ngài có thể giết tôi.”

Thân hình Omega nhỏ nhắn, quần áo bị gió thổi phồng lên. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần khẽ đẩy vai Thẩm Yểu, cậu sẽ trực tiếp ngã xuống.

Bước chân Yến Tri Hành tiến về phía trước, y vươn tay, nhưng lại không đẩy Thẩm Yểu chẳng chút phòng vệ từ nơi đây xuống.

“Thẩm Yểu.” Yến Tri Hành siết chặt cổ áo Thẩm Yểu, lôi người về phía trước. Y rũ mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, “Em có chút hiểu sai về giới hạn của tôi rồi.”

Yến Tri Hành lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trong túi áo trước ngực ra, kiểu dáng rõ ràng đã rất cũ kỹ, kim đồng hồ bên trong cũng không còn hoạt động, nhưng vẫn được giữ gìn rất tốt.

Từ nhỏ tới lớn y luôn thấu hiểu nhất một điều, người động tâm sẽ phải chết thảm thiết, y phải làm kẻ máu lạnh nhất, hết thảy đều phải lấy ích lợi làm trọng tâm.

Y cũng đã sớm biết, thích một Omega như Thẩm Yểu, sẽ bị chơi cho đến xương cốt cũng chẳng còn dư lại.

Tay Yến Tri Hành trượt xuống, đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm Yểu, dùng sức lôi người ra ngoài cửa. Thẩm Yểu bị động tác lôi kéo bất thình lình này làm bước chân loạng choạng, đầu đập vào lưng y.

Y đã rất lâu không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hiện tại lại đầy mặt giận dữ kéo Thẩm Yểu vào thang máy. Yến Tri Hành kéo cửa xe, lôi Thẩm Yểu ngồi vào ghế sau.

Yến Tri Hành ý thức được sự thất thố của bản thân, y khẽ nhắm mắt, như thể đã bình tĩnh lại, mở miệng ra lệnh nói:

“Lái xe đi.”

Thẩm Yểu khẽ xoa cổ tay, cậu không phản kháng, cũng không trông chờ Yến Tri Hành buông tha cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết trắng như từng hạt tròn rơi xuống từ trên trời. Cậu vươn tay, đón lấy một bông tuyết trong suốt.

Cậu xuống xe liền nhìn thấy một kiến trúc tối tăm khiêm nhường, khi đẩy cửa tiến vào, bên trong bên ngoài là tựa như hai thế giới.

Đèn đuốc lộng lẫy đủ mọi màu sắc nhoang nhoáng chiếu đến, biển người như sóng triều dâng lên hạ xuống, màn trình diễn trên sân khấu vừa lộ liễu lại ngập tràn táo bạo giữa những tiếng hú hét, ngay cả Omega dẫn đường phía trước cũng mặc đồng phục bunny trên người.

Vừa thấy đã biết không phải môi trường đứng đắn gì.

Tầm mắt Thẩm Yểu tuần tra một vòng, cậu theo Yến Tri Hành cùng lên căn phòng tại tầng cao nhất. Mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng lưng ngồi trên ghế xoay.

Đại khái là nghe được tiếng mở cửa, ghế dựa thoáng chốc xoay lại, lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc của Alpha, tầm mắt gã trực tiếp dán vào mặt Thẩm Yểu.

Đó là Alpha lần trước đã từng gặp, Thẩm Yểu lập tức hiểu được mục đích của Yến Tri Hành. Cậu quay sang, nhìn chằm chằm Yến Tri Hành không chớp mắt hỏi: “Ngài muốn trao tôi cho anh ta ư?”

Yến Tri Hành nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt giống như viên đá quý được khảm trên batoong trong tay y, không chút độ ấm.

Y không trả lời, Alpha lại lập tức trở nên hưng phấn. Gã sợ Yến Tri Hành đổi ý, hấp tấp nói: “Yến, lợi nhuận lần trước đã chấp thuận, tôi sẽ trao cho cậu theo đúng như đã giao hẹn!”

Thần sắc của Yến Tri Hành vẫn không chút biến chuyển như cũ, tầm mắt chỉ đặt vào Thẩm Yểu, thoạt nhìn chẳng có chút hứng thú nào với những lợi ích được trao cho đó.

Y chờ hồi lâu, sau đó quay người lại.

Trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Yểu cùng Alpha kia. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Yểu không quay đầu, để lộ nụ cười khéo léo thường ngày với Alpha kia: “Yến Tri Hành tặng em cho ngài rồi.”

“Em thích y sao? Em mà thích y thì quá là đáng thương rồi.” Alpha ngồi thẳng dậy trên ghế, ngũ quan gã sắc nét, ánh mắt nhìn khóa vào Thẩm Yểu thoạt nhìn thâm tình lại thương tiếc nói, “Yến chính là thứ quái vật chẳng biết chuyện phong tình, Omega xinh đẹp như em, ở bên y là chuyện rất đáng tiếc.”

“Em cũng đâu thích anh ta.”

Thẩm Yểu học theo bộ dáng của Alpha, cũng khẽ nhún vai. Cậu vươn tay đặt lên vai Alpha, đẩy gã về lại ghế, cười khẽ hỏi:

“Tên ngài là gì vậy?”

Đồng thời trong lúc hỏi, trong lòng cũng bình thản đếm ngược.

Yến Tri Hành đứng ngoài cửa phòng, phía ngoài là một hành lang dài, sâu đến mức nhìn không thấy điểm cuối. Trong phòng không có động tĩnh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng chiếc bàn bị di chuyển.

Mặt y lạnh tanh quay sang, cầm batoong chống xuống sàn nhà, như muốn quay người bỏ đi.

Chỉ là một Omega mà thôi, y thà bị kỳ nhạy cảm tra tấn đến chết, cũng không cho phép một Omega trèo lên đầu mình.

Chỉ là một Omega mà thôi, y không tin bản thân lại để tâm đến vậy, đến lúc nên vứt bỏ thì phải buông tay, y không cho phép bản thân tồn tại bất cứ yếu điểm nào.

Vừa nãy Thẩm Yểu không cầu cứu y, cậu ta kỳ thật cũng không quan tâm mà? Đối với cậu ta mà nói, Alpha nào cũng vậy phải không?

Bước chân của y căn bản không động đậy nổi, sức lực nắm batoong của Yến Tri Hành càng lúc càng lớn, như muốn đè gãy nó ngay tại chỗ.

Thời gian Yến Tri Hành đứng chờ bên ngoài còn chưa được một phút đồng hồ, y chợt xoay người, dùng sức đá bật cửa.

Cửa vừa mở ra, hình ảnh Yến Tri Hành chứng kiến khiến y muốn nứt toác mắt.

Thẩm Yểu quỳ gối trên ghế, trước giờ cậu chưa từng nói mình biết hút thuốc, hiện tại trên ngón tay thon dài lại kẹp điếu thuốc, một luồng khói trắng chầm chậm tản ra từ tàn thuốc.

Hàng mi cậu khẽ rủ, không cần cố tình tỏ vẻ gì, tự nhiên đã mang theo nét quyến rũ.

Tay kia của Thẩm Yểu vuốt má Alpha, cậu khom eo, khoảng cách rất gần, thoạt nhìn như sắp hôn Alpha này.

Bên tai Yến Tri Hành “Đùng” một tiếng, tất cả cảm xúc đè nén bị kích nổ trong nháy mắt.

Y lập tức xông vào, quên đi cả vết thương cùng đau đớn trên đùi, chợt tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu, lôi cậu rời xa khỏi Alpha.

Alpha nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không vui: “Yến......”

Gã chỉ kịp nói một chữ, cổ áo đã bị tóm lấy, nắm tay Yến Tri Hành không chờ phân bua đã giáng xuống.

Ghế xoay Alpha ngồi bị sức lực mạnh mẽ đẩy trượt ra sau, lưng ghế đập mạnh vào bức tường phía sau, còn bị lực quán tính, đập đầu khiến cho tai vang lên ù ù.

“Cậu điên rồi hả?! Chuyện hợp tác cậu có còn muốn hay không?!”

Hô hấp của Yến Tri Hành dồn dập, chẳng hề để sự uy hiếp của Alpha vào mắt, gợn sóng nơi đáy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Y quăng batoong, túm cổ áo Alpha, trong tiếng kêu gào thê thảm, mỗi một nắm đấm của Yến Tri Hành đều nện xuống đúng chỗ, mỗi lần lại càng hung hãn hơn.

Dường như đã biến thành cách thức để y biểu đạt cảm xúc.

“A!”

Alpha lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, sống mũi gã đau đớn, hẳn là trực tiếp bị đánh gãy xương rồi.

Các đốt ngón tay y đã nhuốm máu của Alpha kia, song vẫn như dã thú chém giết đỏ mắt, không hề ngừng động tác lại.

Mãi cho đến khi Alpha dưới nắm đấm hoàn toàn mất ý thức, y mới dần dần dừng tay. Quần áo mặc trên người vì động tác vừa rồi mà trở nên hỗn loạn, Yến Tri Hành chậm rãi quay sang nhìn Thẩm Yểu.

Y không ở trong kỳ nhạy cảm, loạt hành động mới nãy hoàn toàn xảy ra dưới tình trạng tỉnh táo. Yến Tri Hành bỏ lại Alpha mê man, nâng bước tiến về phía Thẩm Yểu.

“Ngài muốn dùng hành động vô nghĩa này để xác nhận điều gì vậy? Xác nhận ngài không quan tâm tôi à? Xác nhận ngài có thể vứt bỏ tôi ư?” Thẩm Yểu cười khẽ, ngón tay kẹp điếu thuốc của cậu xoay lại, dùng khớp ngón tay lướt qua trái tim dưới lớp quần áo của Yến Tri Hành, “Nhưng dường như ngài lại rất để tâm.”

Cậu thù rất dai, còn nhỏ nhen hơn cả Yến Tri Hành. Thẩm Yểu chỉ là không có thói quen hút thuốc, cậu chưa từng nói mình không biết hút.

“Hơn nữa tim ngài đập nhanh thật đấy.”

“Vì sao thế?”

Cậu cắn điếu thuốc, rũ mi hút một hơi. Thẩm Yểu tiến dần đến Yến Tri Hành, thời điểm đầu mũi sắp chạm vào nhau, cậu dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, sau đó chậm rãi nhả khói, động tác không thuần thục nhưng cũng chẳng bỡ ngỡ.

Cậu phun toàn bộ khói thuốc lên mặt Yến Tri Hành, không chệch đi một ly.

Thuốc là mang theo hương vị cay nồng, quanh quẩn nơi đầu mũi Yến Tri Hành, trôi về phía phế quản. Như thể bị nicotin làm tê dại, thân thể Yến Tri Hành không thể động đậy nổi.

Dưới màn khói lượn lờ, dung mạo của Thẩm Yểu trong mắt y mơ hồ không rõ, song vẫn diễm lệ chấn động lòng người. Là một vẻ thần bí bất đồng với quá khứ.

Nhịp tim của y đúng như Thẩm Yểu nói, rất nhanh, trên mặt lại vẫn cố chấp giấu diếm không để lộ một chút sơ hở.

Làn môi Thẩm Yểu mím thẳng, khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp, mở miệng lại nói ra những lời bạc tình bạc nghĩa trăm phần trăm:

“Chuyện quỳ gối trước mặt tôi dường như khiến ngài không thoải mái. Ngài không thích, thì vẫn còn những người khác.”

Điếu thuốc trong tay cậu cháy còn một mẩu ngắn, Thẩm Yểu chỉ hút thêm một hơi.

Sau đó trở tay dụi tàn thuốc còn đang cháy vào cổ Yến Tri Hành, dùng phương thức này để dập tắt.
Học đòi làm tra nam đồ, mang bồ cho thằng khác xơi giống một vài anh trong manhwa mà không đến nơi đến chốn =))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương