66.
Hạ hạ sách
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Thẩm Yểu nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên tay Từ Ý Bạch. Cậu được Từ Ý Bạch dẫn đi, bước lên từng bậc thang hướng lên trên.
Bài múa đơn của cậu cùng buổi độc tấu của Từ Ý Bạch đều có ý nghĩa đặc biệt.
Không biết từ lúc nào, trên sân khấu có nhiều thêm một chiếc ghế chân cao màu trắng, mặt bên hướng về phía thính giả, hòa vào bài trí của khung cảnh và sân khấu, nhìn không quá lạc lõng.
Tựa như một miếng ghép hoàn chỉnh cuối cùng, Thẩm Yểu ngồi lên, cậu cảm thấy một luồng sáng chiếu lên trên thân mình.
Từ Ý Bạch vốn nên quay về bên dương cầm lại chưa đi, anh cúi đầu, nụ hôn rơi lên trán Thẩm Yểu, tựa như sợi lông mềm mại.
Thời điểm nụ hôn hạ xuống, Thẩm Yểu rất phối hợp nhắm hai mắt lại, hình thành một hình ảnh hoàn mỹ đẹp đẽ, phía dưới nháy mắt vang lên một hồi vỗ tay chúc mừng.
Chỉ duy có Yến Tri Hành trên ban công mặt lạnh tanh, tay y lại siết chặt gậy batoong, như muốn ấn sâu nó vào gạch men cứng chắc.
Trần Song phát giác sự xao động dưới cơn sóng ngầm, hắn cúi đầu gọi một tiếng: “Thưa ngài.”
Hàm dưới của Yến Tri Hành siết căng, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Yểu dù một giây, từng bước thả lỏng động tác trên tay.
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, mặt Yến Tri Hành không chút thay đổi nghĩ:
“Ta không giống Quan Thù, bất kể Thẩm Yểu hôn môi ai, cũng không thể kích động ta. Mỗi lần dao động cảm xúc vì Thẩm Yểu, làm ra hành vi thất thố, đều chỉ là vì bản năng của Alpha mà thôi.”
Lúc này Thẩm Yểu lại chậm rãi nâng mặt lên, động tác của cậu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người càng chậm gấp bội. Cậu rõ ràng không biết Yến Tri Hành đang ở chỗ nào, lại chuẩn xác nhìn vọng về phía tầng hai.
Vào một khắc tiếng đàn vang lê, ánh mắt chạm vào nhau giữa không trung, đôi mắt Thẩm Yểu tựa như biết nói.
Thẩm Yểu ngồi dưới ánh sáng, mỗi một biểu cảm đều lộ ra rõ ràng. Yến Tri Hành thấy Thẩm Yểu khẽ cong môi với mình, kiều diễm ngắn ngủi tựa hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya.
Như đang mơ hồ quyến rũ y, giống như trước đây.
Thẩm Yểu luôn thích làm loại chuyện này với y, cậu sẽ không nồng nhiệt trực tiếp vươn tay ôm y, cũng sẽ không nói lời yêu thích. Cậu chỉ như có như không lộ ra vẻ mặt xinh đẹp của mình, vào thời điểm con mồi lơi lỏng nhất, mới cho một kích cuối cùng.
Cái bẫy tương tự, y sẽ không nhảy vào lần thứ hai.
Yến Tri Hành nghĩ như vậy, song ngay cả chính y cũng chưa phát hiện, ngón tay lại bắt đầu dồn sức, làm cho khớp ngón trở nên tái nhợt.
Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, khúc nhạc cuối của Từ Ý Bạch đã hoàn thành không có một lỗi lầm. Buổi biểu diễn kết thúc hoàn mỹ như vậy, trên mặt Từ Ý Bạch ngược lại không có ý cười nhẹ nhõm mãn nguyện.
Anh đứng dậy khỏi đàn dương cầm, thực hiện nghi lễ cuối cùng kết thúc biểu diễn.
Về lý mà nói, hiện tại anh hoàn toàn có thể lui về, song thời điểm anh tóm chặt lấy cổ tay Thẩm Yểu, lôi ra sau cánh gà, lại có vẻ cực kỳ gấp gáp.
Trên con đường phía sau hậu trường có không ít nhân viên công tác, phản ứng đầu tiên khi nhìn đến Từ Ý Bạch đều là muốn chúc mừng anh một chút. Nhưng Từ Ý Bạch lại trực tiếp phớt lờ, tóm chặt cổ tay Thẩm Yểu.
Bước chân Thẩm Yểu theo sau anh có chút loạng choạng, nhưng vẫn mang vẻ hòa nhã thay mặt Từ Ý Bạch nở nụ cười cáo lỗi với nhân viên công tác.
Nhân viên trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ để ý rằng, vẻ mặt Từ Ý Bạch nhìn bình tĩnh như vậy, lại vô cớ làm cho người ta cảm giác như một gã chồng ghen tuông.
Như thể Omega phía sau không chính chuyên vậy.
Nhưng trong mấy ngày nay, bọn họ cũng tiếp xúc với Thẩm Yểu không ít, mỗi lần cậu đều cùng Từ Ý Bạch đến đây xử lý công việc, thoạt nhìn chính là một bạn trai nhỏ khôn khéo xinh đẹp. Bọn họ hai người không tách rời lấy một khắc, tình cảm thoạt trông cũng rất tốt.
Cửa phòng nghỉ bị Từ Ý Bạch hất văng ra, sau một tiếng ầm ỹ, Từ Ý Bạch vẫn không hề buông bàn tay siết chặt ra như cũ.
Thẩm Yểu tựa lưng trên cửa, xương cổ tay bị Từ Ý Bạch siết đến phát đau, cậu nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Đau, buông ra đi.”
Hồi lâu cậu vẫn chưa cảm thấy lực trên cổ tay buông lỏng, ngược lại càng lúc càng chặt. Thẩm Yểu dứt khoát từ bỏ kháng cự, để mặc anh nắm như vậy.
“Từ Ý Bạch, em có chỗ nào không vừa ý anh sao?” Thẩm Yểu bình thản hơi ngẩng cằm, “Anh thu di động của em, mỗi ngày đều giam giữ em, chưa từng cho em chút tự do nào, em có nổi giận, có cãi câu nào với anh đâu? Giờ anh lại nổi cáu gì với em chứ?”
Tay Từ Ý Bạch rốt cuộc chợt buông lỏng, kế đó bàn tay lại nhanh chóng di lên trên, lập tức tóm lấy cánh tay cậu, tựa hồ chỉ có nắm chặt, chạm vào Thẩm Yểu như thế, anh mới có thể cảm thấy an tâm.
Anh biết Thẩm Yểu hoàn toàn hiểu rõ vì sao anh lại giận dữ, song Thẩm Yểu lại cố ý chọc giận anh như vậy.
Giống như trong mấy tháng này, Thẩm Yểu đích xác không hề nổi giận lần nào với anh. Cậu thậm chí rất thức thời phối hợp với Từ Ý Bạch, không hề tỏ ý kiến với sự sắp xếp của anh, cũng không hề oán trách một câu.
Song trên thực tế, Thẩm Yểu vẫn luôn dựng lên một khoảng cách vô hình với anh, cậu không tiến lên phía trước một bước, cũng không cho phép Từ Ý Bạch tiến gần lại bước nào.
Anh chỉ là thành công trói buộc Thẩm Yểu bên mình, nhưng trừ phi anh duy trì sự cảnh giác như vậy suốt đời, bất cứ lúc nào cũng giám sát kỹ Thẩm Yểu, không để lộ bất cứ sơ sẩy nào.
Bằng không sớm muộn cũng có một ngày, Thẩm Yểu sẽ bay đi mất. Anh như con rồng dữ canh giác kho báu, một chút gió thổi cỏ lay cũng kích thích thần kinh của anh.
“Em nhìn y.” Giọng điệu của Từ Ý Bạch bình tĩnh, nhưng rõ ràng căng thẳng, ngay cả tên của Yến Tri Hành anh cũng không muốn nhắc đén, “Em còn cười với y nữa.”
Từ Ý Bạch không khống chế nổi đẩy vai Thẩm Yểu, khiến cậu đập thẳng lên ván cửa sau lưng: “Em bị anh đưa đi khỏi tiệc đính hôn của y, hiện tại lại cười với y, thay lòng đổi dạ có phải là nhanh quá mức không?!”
“Ngay cả cười một chút cũng không được sao? Vậy anh dứt khoát nhốt em lại đừng để em xuất hiện tại đây là được rồi mà?” Thẩm Yểu cũng biết rõ hàm ý của nụ cười kia, lại làm ra vẻ mặt khó hiểu, “Anh thật sự rất kỳ quái, em còn chưa đủ nghe lời ư? Sau khi anh cho em thân phận mới, lần nào em cũng tự mình giới thiệu như thế, vậy mà mỗi lần anh dường như chẳng hề vui vẻ gì cả. Vì sao thế, Từ Ý Bạch?”
“Anh thật sự quá tham lam.” Thẩm Yểu giống như có chút bất đắc dĩ thở dài, “Anh vừa muốn em ở bên cạnh, lại muốn em thích anh không chút khúc mắc gì.”
Lý trí của Từ Ý Bạch bị bào mòn từng chút một, anh nâng tay dùng sức đập một cái lên ván cửa, cả cánh cửa liền rung lên dữ dội.
Có lẽ bởi vì anh đã bị Thẩm Yểu tổn thương quá nhiều lần, lần này hốc mắt đỏ ửng của Từ Ý Bạch không còn có nước mắt rơi xuống nữa, anh chất vấn:
“Điều này khó lắm ư......? Chẳng lẽ anh chưa từng bị em lừa gạt sao? Thẩm Yểu, anh đã bị em lừa gạt bao lần rồi?”
“Để bồi thường, chẳng phải em đã cùng anh chơi trò gia đình bao lâu nay rồi sao? Chơi đến tận bây giờ, anh đã thấy đủ chưa?” Thẩm Yểu nhìn anh, như thể mệt mỏi không chịu nổi đến cực hạn, hất tay Từ Ý Bạch ra, “Em bị anh giam giữ đến tận lúc này mà tinh thần còn chưa sụp đổ, anh hẳn phải cảm động đến rơi lệ vì tố chất tâm lý của em không tệ ấy chứ. Em đã từng nói một lần, nhưng giờ lặp lại lần nữa.”
“Ly hôn đi, em không thích ở chung với kẻ cuồng ghen.”
Ánh mắt Từ Ý Bạch dần dần đông cứng lại, anh đã sớm biết, Thẩm Yểu căn bản chưa từng từ bỏ suy nghĩ này.
Cậu vẫn luôn muốn ly hôn, đầu óc Từ Ý Bạch như thể bị sập nguồn, anh cơ hồ muốn gào thét nói mình không muốn, trong không khí đều là tiếng hít thở gấp gáp của anh.
Đồng tử của Từ Ý Bạch co rút rồi lại phóng đại, điểm sáng li ti tụ tập ở trước mắt anh, mơ hồ đến mức sản sinh một hồi choáng váng.
Khóe mắt anh bất chợt thoáng thấy ánh bạc trên mặt bàn, là con dao gọt hoa quả sắc bén. Từ Ý Bạch không biết bản thân phải làm gì để giữ Thẩm Yểu lại, đầu óc trống rỗng, chợt xoay người đi đến bên bàn.
Từ Ý Bạch nắm lấy chuôi dao, anh mất sạch lý trí, chỉ muốn không từ thủ đoạn mà trói Thẩm Yểu lại bên mình.
Thân dao lóe lên ánh bạc trí mạng, Từ Ý Bạch rũ mắt, thoạt trông như hung thủ giết người bình tĩnh trong điện ảnh, song nơi mũi dao nhắm tới, lại là bàn tay khớp xương rõ ràng đang đặt trên bàn, cũng là bàn tay vừa mới hoàn thành buổi biểu diễn lúc nãy.
Anh thậm chí đã dùng đến loại thủ đoạn hạ cấp này để trói buộc Thẩm Yểu.
Mũi dao từng chút tiến đến gần, Từ Ý Bạch ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc không hề giống như đang đùa giỡn: “Lúc trước, em đồng ý kết hôn với anh, là bởi vì áy náy. Vậy hiện tại giả như tay của anh thật sự bị thương, thì em sẽ không ly hôn với anh nữa chứ?”
Lý trí mất kiểm soát của anh đã không còn nghĩ đến hậu quả nữa. Lời vừa dứt, Từ Ý Bạch chẳng hề nhíu mày, nắm chặt chuôi dao không chút chần chừ đâm xuống, khi còn cách mu bàn tay còn có chừng một mm ——
“Từ Ý Bạch, em đã đồng ý, sau khi kết thúc buổi độc tấu sẽ nói với anh lý do em thích anh đàn dương cầm đúng không?”
“Anh nghe xong rồi hãy quyết định xem có cần đôi tay đó nữa không.”
Bàn tay nắm chuôi dao của Từ Ý Bạch rốt cuộc khựng lại, yết hầu của anh khẽ lăn, hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Yểu đứng cách đó không xa, tầm mắt dừng trên tay anh. Cậu đi từng bước tới gần Từ Ý Bạch, vừa mở miệng nói: “Lần trong phòng múa kia, không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Hồi trước em nói thấy anh cho mèo ăn ở dưới khu phòng học, cũng không phải lần đầu tiên em nhìn thấy anh.”
Vẻ mặt Từ Ý Bạch sững sờ, anh loáng thoáng cảm thấy như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó. Đầu óc bắt đầu hồi tưởng lại trước tiên, trong cơn đau đầu như muốn nứt ra, dường như đã bắt được điều gì đó, rồi trong nháy mắt lại tuột qua kẽ ngón tay.
“Lần đầu tiên em gặp anh, là tại lễ tang của cha mẹ em.” Thẩm Yểu lời ít ý nhiều khái quát sự việc từ đầu tới cuối, “Em trốn ở vườn hoa khóc làm anh hoảng hốt, sau đó vì dỗ dành, mà đã đàn dương cầm cho em nghe.”
Bên tai vang lên một hồi tiếng ù ù quẩn quanh, kí ức xông đến như thủy triều, những chuyện đã quên tựa như chiếc đèn nhỏ, đột ngột sáng ngời.
Từ Ý Bạch không tin nổi há hốc miệng, kí ức vốn đã mơ hồ ngay tại lúc này lại dần trở nên rõ nét, khắc sâu như thể mới phát sinh ngày hôm qua.
Căn phòng cử hành tang lễ có không khí bức bối, Từ Ý Bạch nói một tiếng với cha mẹ xong, liền bước ra vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Trong vườn hoa có mấy con mèo hoang nhỏ từ bên ngoài chạy vào, đói bụng cọ bên chân Từ Ý Bạch kêu meo meo.Trên người anh không có đồ ăn gì, chỉ có thể ngồi xổm xuống vuốt đầu mèo con.
Cũng chính là giờ phút đó, anh nhìn thấy bé Omega trốn trong vườn hoa. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh dưới ánh trăng, tựa hồ bởi vì khóc nhiều mà có chút sưng đỏ. Cậu trừng mắt với Từ Ý Bạch, như con thú hoang nhỏ chưa thuần hóa, dọa Từ Ý Bạch giật mình.
Sau khi hoàn hồn, Từ Ý Bạch mới phát hiện bộ dạng cậu bé này rất xinh đẹp. Trên người cậu mặc Âu phục màu đen, ngực cài đóa hoa trắng. Gò má còn có chút mũm mĩm chưa mất đi của trẻ con, nhưng lại đầy mặt cảnh giác nhìn anh.
Có lẽ vì đã trốn trong bụi hoa quá lâu, trên đầu dính mấy cánh hoa, mà không hề hay biết.
“Em là bé con nhà ai thế?” Từ Ý Bạch chỉ lớn hơn cậu một chút, lại ngồi xổm xuống vươn tay muốn nắm lấy tay cậu, “Anh đưa em vào trong tìm papa mama nhé? Ui ——”
Bàn tay vươn ra bị đứa bé dùng sức cắn, Thẩm Yểu xem tất cả Alpha độ tuổi này là kẻ địch, răng nanh càng cắn càng sâu, mắt lại mở tròn xoe, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị người đánh trả.
Chính là dẫu cho bị cắn thành như vậy, Từ Ý Bạch cũng không hề phản công, anh theo bản năng phóng pheromone của mình ra, muốn biểu đạt một chút rằng bản thân không có ác ý.
Lực cắn trên cánh tay anh rốt cuộc tựa hồ thả lỏng một chút. Từ Ý Bạch nhìn thấy đàn dương cầm trong lán trú mưa của vườn hoa, trong túi anh không có kẹo, cũng không biết dỗ trẻ nhỏ thế nào, theo bản năng nói: “Vậy anh đàn cho em nghe được không?”
Có lẽ lời này của anh cũng có tác dụng, Thẩm Yểu rốt cuộc thả lỏng răng nanh. Cậu vẫn không tin tưởng Từ Ý Bạch, thời điểm anh vươn tay đến vẫn tránh đi như cũ, lăn một vòng trên cỏ, sau đó cố gắng bò dậy.
Có điều Thẩm Yểu cũng vẫn chầm chậm bước theo phía sau anh.
Hai bọn họ đều còn nhỏ, đồng thời ngồi trên ghế đàn dương cầm cũng không tính là chật chội.
Từ Ý Bạch đàn cho cậu một khúc dương cầm rất dài, cậu bé bên cạnh đại khái là khóc đến quá mệt mỏi, nghe một lúc, đầu nghiêng sang, đột nhiên lại không hề đề phòng dựa vào vai anh mà ngủ.
Bờ vai anh trĩu xuống, những động tác phía sau cẩn thận dè dặt, không dám quấy rầy Omega bên cạnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa vương trên tóc cậu ra.
Thời gian bọn họ ngồi tại chỗ này rất lâu, lâu đến mức đủ loại nghi lễ bên trong đã kết thúc, người trong nhà mới nhớ ra một đứa bé đã lạc đâu mất.
Một nữ giúp việc nét mặt lo lắng chạy tới, sau khi nhìn thấy Thẩm Yểu vẫn đang ngồi trên ghế, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Ý Bạch còn chưa kịp ngăn cản, cô đã đánh thức Thẩm Yểu đang ngủ say sưa dậy. Thẩm Yểu dụi dụi mắt, trên gương mặt còn có vệt đỏ bị đè ép.
Cậu bị nữ giúp việc kéo đi.
Thẩm Yểu đứng dậy, đồng thời chú ý tới đầu mũi của Từ Ý Bạch, chậm chạp nói:
“Em không có cha mẹ.”
Đầu tiên Từ Ý Bạch thoáng sửng sốt, sau mới phản ứng lại, đây là lời hồi đáp cho câu hỏi lúc ban đầu của anh.
Anh nhìn bóng lưng Thẩm Yểu bị bế đi, theo bản năng đứng dậy muốn đuổi theo, song cuối cùng lại chỉ ngồi về chỗ cũ.
Ngón tay Từ Ý Bạch chạm lên phím đàn, phát ra chút tiếng vang.
Anh nghĩ, bỏ đi, bé Omega này dường như không thích bộ dạng của anh lắm.
Từ Ý Bạch như quên cả hít thở, khuôn mặt còn mang theo nét mũm mĩm trẻ thơ của bé Omega cùng vẻ yêu kiểu rực rỡ hiện tại của Thẩm Yểu chầm chậm trùng khít, cậu đã phát sinh biến đổi rất lớn, nhưng lại vẫn có thể tìm ra dấu vết của quá khứ.
Lẽ ra anh không nên chỉ lớn hơn Thẩm Yểu một tuổi, lẽ ra anh phải lớn hơn Thẩm Yểu thật nhiều. Để thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Yểu trong quá khứ, mới có thể ôm lấy cậu, bảo vệ cậu, tránh khỏi tất cả những sự ức hiếp.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Từ Ý Bạch.
“Tại thời điểm đó, em không biết anh tên gì, cũng không nhớ rõ diện mạo của anh. Nhưng em vẫn luôn ghi nhớ anh đàn dương cầm rất hay, em cũng vẫn nhớ ——” Thẩm Yểu dùng giọng nói đưa anh về từ trong dòng hồi ức, ngón tay chuẩn xác dừng tại một vị trí nơi đầu mũi, “Chỗ này của anh có một nốt ruồi nhỏ.”
“Vậy nên khi nhìn thấy tại đại học em đã nhớ ra anh phải không?” Tứ chi của Từ Ý Bạch tê dại, ý thức tan rã, không biết vì sao, anh bắt đầu xin lỗi, “Xin lỗi......”
“Có gì mà xin lỗi chứ, đó chỉ là một ngày thật bình thường, giữa hai ta cũng không có ước hẹn gì.” Thẩm Yểu thấu hiểu nói, “Thời điểm đó anh còn nhỏ như vậy, không nhớ em cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Hốc mắt Từ Ý Bạch lại dần đỏ ửng, anh thấp giọng hỏi: “Nếu như anh nhớ ra em...... Có phải chúng ra sẽ không như thế này phải không? Nếu tại thời điểm đó......”
Nếu thời điểm đó anh đuổi theo rồi quen biết Thẩm Yểu, cùng trưởng thành với Thẩm Yểu, có phải tất cả sẽ không giống thế này nữa không.
Là anh, đã tự mình lỡ mất cơ hội tốt nhất.
Ngay giây phút này, Thẩm Yểu vươn tay về phía Từ Ý Bạch đang ngẩn ngơ, hỏi: “Giờ có thể đưa con dao cho em hay không?”
Từ Ý Bạch coi tiếng đàn của mình trở thành sự tồn tại cuối cùng có thể lấy lòng Thẩm Yểu, cho nên trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, mức độ luyện tập của anh vượt gấp bội so với lúc trước. Giả như trước kia là cứng nhắc, vậy hiện tại là cố chấp, anh không cho phép bản thân phạm một sai lầm nào trên sân khấu.
Dẫu cho trên sân khấu đã thấy Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành trao ánh mắt cho nhau, anh cũng không hề có bất cứ sai lầm nào.
Mà hiện tại, anh lại càng biết đôi tay mình rốt cuộc quan trọng biết bao nhiêu.
Từ Ý Bạch nâng chuôi dao, không chút chần chừ giao vào tay Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu nhận lấy chuôi dao, thoạt nhìn muốn thả con dao gọt hoa quả xuống, chính là ngay giây tiếp theo, mũi dao đột ngột chuyển hướng, chĩa về phía cậu.
“Thẩm Yểu!”
Từ Ý Bạch chợt mở trừng mắt, tốc độ nhào đến vốn rất nhanh, song vẫn không kịp ngăn cản động tác của Thẩm Yểu.
“Phập ——”
Mũi dao đâm vào phần bụng mềm mại của Thẩm Yểu, máu tươi đỏ chói nháy mắt tuôn chảy.
Từ Ý Bạch chỉ kịp ôm lấy Thẩm Yểu, Âu phục màu trắng trên người anh nháy mắt bị máu thấm đỏ, dòng máu ấm nóng như kề sát da thịt, khiến Từ Ý Bạch mất đi độ ấm.
Anh không kịp truy cứu vì sao Thẩm Yểu lại muốn làm như vậy, anh chật vật quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn hô: “Thẩm Yểu...... Thẩm Yểu......!”
Mảng lớn đỏ rực nhuộm đầy đôi mắt Từ Ý Bạch, tay anh phát run, run rẩy dữ dội nắm lấy di động trên mặt bàn.
“Từ Ý Bạch, bệnh viện gần đây nhất là của nhà Yến Tri Hành.”
Thẩm Yểu vẫn còn ý thức, làn da cậu vốn trắng trẻo quá mức, hiện tại lại gần như trong suốt, tựa như giây tiếp theo sẽ tan biến. lông mi cậu run rẩy, hơi thở dường như trở nên mỏng manh. Cậu tóm lấy cổ tay Từ Ý Bạch, phỏng đoán:
“Nhưng anh vẫn sẽ đưa em tới đó, đúng không?”
Từ Ý Bạch suy nghĩ thấu đáo, dám dẫn cậu đến đây để mở hòa nhạc, nhất định đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn.
Thủ đoạn cực đoan hiện tại của cậu, chỉ là hạ hạ sách mà thôi.
Định post hôm qua làm quà 8.3 mà đi chơi xong vè buồn ngủ quá =))))
Hạ hạ sách
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Thẩm Yểu nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên tay Từ Ý Bạch. Cậu được Từ Ý Bạch dẫn đi, bước lên từng bậc thang hướng lên trên.
Bài múa đơn của cậu cùng buổi độc tấu của Từ Ý Bạch đều có ý nghĩa đặc biệt.
Không biết từ lúc nào, trên sân khấu có nhiều thêm một chiếc ghế chân cao màu trắng, mặt bên hướng về phía thính giả, hòa vào bài trí của khung cảnh và sân khấu, nhìn không quá lạc lõng.
Tựa như một miếng ghép hoàn chỉnh cuối cùng, Thẩm Yểu ngồi lên, cậu cảm thấy một luồng sáng chiếu lên trên thân mình.
Từ Ý Bạch vốn nên quay về bên dương cầm lại chưa đi, anh cúi đầu, nụ hôn rơi lên trán Thẩm Yểu, tựa như sợi lông mềm mại.
Thời điểm nụ hôn hạ xuống, Thẩm Yểu rất phối hợp nhắm hai mắt lại, hình thành một hình ảnh hoàn mỹ đẹp đẽ, phía dưới nháy mắt vang lên một hồi vỗ tay chúc mừng.
Chỉ duy có Yến Tri Hành trên ban công mặt lạnh tanh, tay y lại siết chặt gậy batoong, như muốn ấn sâu nó vào gạch men cứng chắc.
Trần Song phát giác sự xao động dưới cơn sóng ngầm, hắn cúi đầu gọi một tiếng: “Thưa ngài.”
Hàm dưới của Yến Tri Hành siết căng, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Yểu dù một giây, từng bước thả lỏng động tác trên tay.
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, mặt Yến Tri Hành không chút thay đổi nghĩ:
“Ta không giống Quan Thù, bất kể Thẩm Yểu hôn môi ai, cũng không thể kích động ta. Mỗi lần dao động cảm xúc vì Thẩm Yểu, làm ra hành vi thất thố, đều chỉ là vì bản năng của Alpha mà thôi.”
Lúc này Thẩm Yểu lại chậm rãi nâng mặt lên, động tác của cậu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người càng chậm gấp bội. Cậu rõ ràng không biết Yến Tri Hành đang ở chỗ nào, lại chuẩn xác nhìn vọng về phía tầng hai.
Vào một khắc tiếng đàn vang lê, ánh mắt chạm vào nhau giữa không trung, đôi mắt Thẩm Yểu tựa như biết nói.
Thẩm Yểu ngồi dưới ánh sáng, mỗi một biểu cảm đều lộ ra rõ ràng. Yến Tri Hành thấy Thẩm Yểu khẽ cong môi với mình, kiều diễm ngắn ngủi tựa hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya.
Như đang mơ hồ quyến rũ y, giống như trước đây.
Thẩm Yểu luôn thích làm loại chuyện này với y, cậu sẽ không nồng nhiệt trực tiếp vươn tay ôm y, cũng sẽ không nói lời yêu thích. Cậu chỉ như có như không lộ ra vẻ mặt xinh đẹp của mình, vào thời điểm con mồi lơi lỏng nhất, mới cho một kích cuối cùng.
Cái bẫy tương tự, y sẽ không nhảy vào lần thứ hai.
Yến Tri Hành nghĩ như vậy, song ngay cả chính y cũng chưa phát hiện, ngón tay lại bắt đầu dồn sức, làm cho khớp ngón trở nên tái nhợt.
Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, khúc nhạc cuối của Từ Ý Bạch đã hoàn thành không có một lỗi lầm. Buổi biểu diễn kết thúc hoàn mỹ như vậy, trên mặt Từ Ý Bạch ngược lại không có ý cười nhẹ nhõm mãn nguyện.
Anh đứng dậy khỏi đàn dương cầm, thực hiện nghi lễ cuối cùng kết thúc biểu diễn.
Về lý mà nói, hiện tại anh hoàn toàn có thể lui về, song thời điểm anh tóm chặt lấy cổ tay Thẩm Yểu, lôi ra sau cánh gà, lại có vẻ cực kỳ gấp gáp.
Trên con đường phía sau hậu trường có không ít nhân viên công tác, phản ứng đầu tiên khi nhìn đến Từ Ý Bạch đều là muốn chúc mừng anh một chút. Nhưng Từ Ý Bạch lại trực tiếp phớt lờ, tóm chặt cổ tay Thẩm Yểu.
Bước chân Thẩm Yểu theo sau anh có chút loạng choạng, nhưng vẫn mang vẻ hòa nhã thay mặt Từ Ý Bạch nở nụ cười cáo lỗi với nhân viên công tác.
Nhân viên trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ để ý rằng, vẻ mặt Từ Ý Bạch nhìn bình tĩnh như vậy, lại vô cớ làm cho người ta cảm giác như một gã chồng ghen tuông.
Như thể Omega phía sau không chính chuyên vậy.
Nhưng trong mấy ngày nay, bọn họ cũng tiếp xúc với Thẩm Yểu không ít, mỗi lần cậu đều cùng Từ Ý Bạch đến đây xử lý công việc, thoạt nhìn chính là một bạn trai nhỏ khôn khéo xinh đẹp. Bọn họ hai người không tách rời lấy một khắc, tình cảm thoạt trông cũng rất tốt.
Cửa phòng nghỉ bị Từ Ý Bạch hất văng ra, sau một tiếng ầm ỹ, Từ Ý Bạch vẫn không hề buông bàn tay siết chặt ra như cũ.
Thẩm Yểu tựa lưng trên cửa, xương cổ tay bị Từ Ý Bạch siết đến phát đau, cậu nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Đau, buông ra đi.”
Hồi lâu cậu vẫn chưa cảm thấy lực trên cổ tay buông lỏng, ngược lại càng lúc càng chặt. Thẩm Yểu dứt khoát từ bỏ kháng cự, để mặc anh nắm như vậy.
“Từ Ý Bạch, em có chỗ nào không vừa ý anh sao?” Thẩm Yểu bình thản hơi ngẩng cằm, “Anh thu di động của em, mỗi ngày đều giam giữ em, chưa từng cho em chút tự do nào, em có nổi giận, có cãi câu nào với anh đâu? Giờ anh lại nổi cáu gì với em chứ?”
Tay Từ Ý Bạch rốt cuộc chợt buông lỏng, kế đó bàn tay lại nhanh chóng di lên trên, lập tức tóm lấy cánh tay cậu, tựa hồ chỉ có nắm chặt, chạm vào Thẩm Yểu như thế, anh mới có thể cảm thấy an tâm.
Anh biết Thẩm Yểu hoàn toàn hiểu rõ vì sao anh lại giận dữ, song Thẩm Yểu lại cố ý chọc giận anh như vậy.
Giống như trong mấy tháng này, Thẩm Yểu đích xác không hề nổi giận lần nào với anh. Cậu thậm chí rất thức thời phối hợp với Từ Ý Bạch, không hề tỏ ý kiến với sự sắp xếp của anh, cũng không hề oán trách một câu.
Song trên thực tế, Thẩm Yểu vẫn luôn dựng lên một khoảng cách vô hình với anh, cậu không tiến lên phía trước một bước, cũng không cho phép Từ Ý Bạch tiến gần lại bước nào.
Anh chỉ là thành công trói buộc Thẩm Yểu bên mình, nhưng trừ phi anh duy trì sự cảnh giác như vậy suốt đời, bất cứ lúc nào cũng giám sát kỹ Thẩm Yểu, không để lộ bất cứ sơ sẩy nào.
Bằng không sớm muộn cũng có một ngày, Thẩm Yểu sẽ bay đi mất. Anh như con rồng dữ canh giác kho báu, một chút gió thổi cỏ lay cũng kích thích thần kinh của anh.
“Em nhìn y.” Giọng điệu của Từ Ý Bạch bình tĩnh, nhưng rõ ràng căng thẳng, ngay cả tên của Yến Tri Hành anh cũng không muốn nhắc đén, “Em còn cười với y nữa.”
Từ Ý Bạch không khống chế nổi đẩy vai Thẩm Yểu, khiến cậu đập thẳng lên ván cửa sau lưng: “Em bị anh đưa đi khỏi tiệc đính hôn của y, hiện tại lại cười với y, thay lòng đổi dạ có phải là nhanh quá mức không?!”
“Ngay cả cười một chút cũng không được sao? Vậy anh dứt khoát nhốt em lại đừng để em xuất hiện tại đây là được rồi mà?” Thẩm Yểu cũng biết rõ hàm ý của nụ cười kia, lại làm ra vẻ mặt khó hiểu, “Anh thật sự rất kỳ quái, em còn chưa đủ nghe lời ư? Sau khi anh cho em thân phận mới, lần nào em cũng tự mình giới thiệu như thế, vậy mà mỗi lần anh dường như chẳng hề vui vẻ gì cả. Vì sao thế, Từ Ý Bạch?”
“Anh thật sự quá tham lam.” Thẩm Yểu giống như có chút bất đắc dĩ thở dài, “Anh vừa muốn em ở bên cạnh, lại muốn em thích anh không chút khúc mắc gì.”
Lý trí của Từ Ý Bạch bị bào mòn từng chút một, anh nâng tay dùng sức đập một cái lên ván cửa, cả cánh cửa liền rung lên dữ dội.
Có lẽ bởi vì anh đã bị Thẩm Yểu tổn thương quá nhiều lần, lần này hốc mắt đỏ ửng của Từ Ý Bạch không còn có nước mắt rơi xuống nữa, anh chất vấn:
“Điều này khó lắm ư......? Chẳng lẽ anh chưa từng bị em lừa gạt sao? Thẩm Yểu, anh đã bị em lừa gạt bao lần rồi?”
“Để bồi thường, chẳng phải em đã cùng anh chơi trò gia đình bao lâu nay rồi sao? Chơi đến tận bây giờ, anh đã thấy đủ chưa?” Thẩm Yểu nhìn anh, như thể mệt mỏi không chịu nổi đến cực hạn, hất tay Từ Ý Bạch ra, “Em bị anh giam giữ đến tận lúc này mà tinh thần còn chưa sụp đổ, anh hẳn phải cảm động đến rơi lệ vì tố chất tâm lý của em không tệ ấy chứ. Em đã từng nói một lần, nhưng giờ lặp lại lần nữa.”
“Ly hôn đi, em không thích ở chung với kẻ cuồng ghen.”
Ánh mắt Từ Ý Bạch dần dần đông cứng lại, anh đã sớm biết, Thẩm Yểu căn bản chưa từng từ bỏ suy nghĩ này.
Cậu vẫn luôn muốn ly hôn, đầu óc Từ Ý Bạch như thể bị sập nguồn, anh cơ hồ muốn gào thét nói mình không muốn, trong không khí đều là tiếng hít thở gấp gáp của anh.
Đồng tử của Từ Ý Bạch co rút rồi lại phóng đại, điểm sáng li ti tụ tập ở trước mắt anh, mơ hồ đến mức sản sinh một hồi choáng váng.
Khóe mắt anh bất chợt thoáng thấy ánh bạc trên mặt bàn, là con dao gọt hoa quả sắc bén. Từ Ý Bạch không biết bản thân phải làm gì để giữ Thẩm Yểu lại, đầu óc trống rỗng, chợt xoay người đi đến bên bàn.
Từ Ý Bạch nắm lấy chuôi dao, anh mất sạch lý trí, chỉ muốn không từ thủ đoạn mà trói Thẩm Yểu lại bên mình.
Thân dao lóe lên ánh bạc trí mạng, Từ Ý Bạch rũ mắt, thoạt trông như hung thủ giết người bình tĩnh trong điện ảnh, song nơi mũi dao nhắm tới, lại là bàn tay khớp xương rõ ràng đang đặt trên bàn, cũng là bàn tay vừa mới hoàn thành buổi biểu diễn lúc nãy.
Anh thậm chí đã dùng đến loại thủ đoạn hạ cấp này để trói buộc Thẩm Yểu.
Mũi dao từng chút tiến đến gần, Từ Ý Bạch ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc không hề giống như đang đùa giỡn: “Lúc trước, em đồng ý kết hôn với anh, là bởi vì áy náy. Vậy hiện tại giả như tay của anh thật sự bị thương, thì em sẽ không ly hôn với anh nữa chứ?”
Lý trí mất kiểm soát của anh đã không còn nghĩ đến hậu quả nữa. Lời vừa dứt, Từ Ý Bạch chẳng hề nhíu mày, nắm chặt chuôi dao không chút chần chừ đâm xuống, khi còn cách mu bàn tay còn có chừng một mm ——
“Từ Ý Bạch, em đã đồng ý, sau khi kết thúc buổi độc tấu sẽ nói với anh lý do em thích anh đàn dương cầm đúng không?”
“Anh nghe xong rồi hãy quyết định xem có cần đôi tay đó nữa không.”
Bàn tay nắm chuôi dao của Từ Ý Bạch rốt cuộc khựng lại, yết hầu của anh khẽ lăn, hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Yểu đứng cách đó không xa, tầm mắt dừng trên tay anh. Cậu đi từng bước tới gần Từ Ý Bạch, vừa mở miệng nói: “Lần trong phòng múa kia, không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Hồi trước em nói thấy anh cho mèo ăn ở dưới khu phòng học, cũng không phải lần đầu tiên em nhìn thấy anh.”
Vẻ mặt Từ Ý Bạch sững sờ, anh loáng thoáng cảm thấy như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó. Đầu óc bắt đầu hồi tưởng lại trước tiên, trong cơn đau đầu như muốn nứt ra, dường như đã bắt được điều gì đó, rồi trong nháy mắt lại tuột qua kẽ ngón tay.
“Lần đầu tiên em gặp anh, là tại lễ tang của cha mẹ em.” Thẩm Yểu lời ít ý nhiều khái quát sự việc từ đầu tới cuối, “Em trốn ở vườn hoa khóc làm anh hoảng hốt, sau đó vì dỗ dành, mà đã đàn dương cầm cho em nghe.”
Bên tai vang lên một hồi tiếng ù ù quẩn quanh, kí ức xông đến như thủy triều, những chuyện đã quên tựa như chiếc đèn nhỏ, đột ngột sáng ngời.
Từ Ý Bạch không tin nổi há hốc miệng, kí ức vốn đã mơ hồ ngay tại lúc này lại dần trở nên rõ nét, khắc sâu như thể mới phát sinh ngày hôm qua.
Căn phòng cử hành tang lễ có không khí bức bối, Từ Ý Bạch nói một tiếng với cha mẹ xong, liền bước ra vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Trong vườn hoa có mấy con mèo hoang nhỏ từ bên ngoài chạy vào, đói bụng cọ bên chân Từ Ý Bạch kêu meo meo.Trên người anh không có đồ ăn gì, chỉ có thể ngồi xổm xuống vuốt đầu mèo con.
Cũng chính là giờ phút đó, anh nhìn thấy bé Omega trốn trong vườn hoa. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh dưới ánh trăng, tựa hồ bởi vì khóc nhiều mà có chút sưng đỏ. Cậu trừng mắt với Từ Ý Bạch, như con thú hoang nhỏ chưa thuần hóa, dọa Từ Ý Bạch giật mình.
Sau khi hoàn hồn, Từ Ý Bạch mới phát hiện bộ dạng cậu bé này rất xinh đẹp. Trên người cậu mặc Âu phục màu đen, ngực cài đóa hoa trắng. Gò má còn có chút mũm mĩm chưa mất đi của trẻ con, nhưng lại đầy mặt cảnh giác nhìn anh.
Có lẽ vì đã trốn trong bụi hoa quá lâu, trên đầu dính mấy cánh hoa, mà không hề hay biết.
“Em là bé con nhà ai thế?” Từ Ý Bạch chỉ lớn hơn cậu một chút, lại ngồi xổm xuống vươn tay muốn nắm lấy tay cậu, “Anh đưa em vào trong tìm papa mama nhé? Ui ——”
Bàn tay vươn ra bị đứa bé dùng sức cắn, Thẩm Yểu xem tất cả Alpha độ tuổi này là kẻ địch, răng nanh càng cắn càng sâu, mắt lại mở tròn xoe, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị người đánh trả.
Chính là dẫu cho bị cắn thành như vậy, Từ Ý Bạch cũng không hề phản công, anh theo bản năng phóng pheromone của mình ra, muốn biểu đạt một chút rằng bản thân không có ác ý.
Lực cắn trên cánh tay anh rốt cuộc tựa hồ thả lỏng một chút. Từ Ý Bạch nhìn thấy đàn dương cầm trong lán trú mưa của vườn hoa, trong túi anh không có kẹo, cũng không biết dỗ trẻ nhỏ thế nào, theo bản năng nói: “Vậy anh đàn cho em nghe được không?”
Có lẽ lời này của anh cũng có tác dụng, Thẩm Yểu rốt cuộc thả lỏng răng nanh. Cậu vẫn không tin tưởng Từ Ý Bạch, thời điểm anh vươn tay đến vẫn tránh đi như cũ, lăn một vòng trên cỏ, sau đó cố gắng bò dậy.
Có điều Thẩm Yểu cũng vẫn chầm chậm bước theo phía sau anh.
Hai bọn họ đều còn nhỏ, đồng thời ngồi trên ghế đàn dương cầm cũng không tính là chật chội.
Từ Ý Bạch đàn cho cậu một khúc dương cầm rất dài, cậu bé bên cạnh đại khái là khóc đến quá mệt mỏi, nghe một lúc, đầu nghiêng sang, đột nhiên lại không hề đề phòng dựa vào vai anh mà ngủ.
Bờ vai anh trĩu xuống, những động tác phía sau cẩn thận dè dặt, không dám quấy rầy Omega bên cạnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa vương trên tóc cậu ra.
Thời gian bọn họ ngồi tại chỗ này rất lâu, lâu đến mức đủ loại nghi lễ bên trong đã kết thúc, người trong nhà mới nhớ ra một đứa bé đã lạc đâu mất.
Một nữ giúp việc nét mặt lo lắng chạy tới, sau khi nhìn thấy Thẩm Yểu vẫn đang ngồi trên ghế, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Ý Bạch còn chưa kịp ngăn cản, cô đã đánh thức Thẩm Yểu đang ngủ say sưa dậy. Thẩm Yểu dụi dụi mắt, trên gương mặt còn có vệt đỏ bị đè ép.
Cậu bị nữ giúp việc kéo đi.
Thẩm Yểu đứng dậy, đồng thời chú ý tới đầu mũi của Từ Ý Bạch, chậm chạp nói:
“Em không có cha mẹ.”
Đầu tiên Từ Ý Bạch thoáng sửng sốt, sau mới phản ứng lại, đây là lời hồi đáp cho câu hỏi lúc ban đầu của anh.
Anh nhìn bóng lưng Thẩm Yểu bị bế đi, theo bản năng đứng dậy muốn đuổi theo, song cuối cùng lại chỉ ngồi về chỗ cũ.
Ngón tay Từ Ý Bạch chạm lên phím đàn, phát ra chút tiếng vang.
Anh nghĩ, bỏ đi, bé Omega này dường như không thích bộ dạng của anh lắm.
Từ Ý Bạch như quên cả hít thở, khuôn mặt còn mang theo nét mũm mĩm trẻ thơ của bé Omega cùng vẻ yêu kiểu rực rỡ hiện tại của Thẩm Yểu chầm chậm trùng khít, cậu đã phát sinh biến đổi rất lớn, nhưng lại vẫn có thể tìm ra dấu vết của quá khứ.
Lẽ ra anh không nên chỉ lớn hơn Thẩm Yểu một tuổi, lẽ ra anh phải lớn hơn Thẩm Yểu thật nhiều. Để thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Yểu trong quá khứ, mới có thể ôm lấy cậu, bảo vệ cậu, tránh khỏi tất cả những sự ức hiếp.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Từ Ý Bạch.
“Tại thời điểm đó, em không biết anh tên gì, cũng không nhớ rõ diện mạo của anh. Nhưng em vẫn luôn ghi nhớ anh đàn dương cầm rất hay, em cũng vẫn nhớ ——” Thẩm Yểu dùng giọng nói đưa anh về từ trong dòng hồi ức, ngón tay chuẩn xác dừng tại một vị trí nơi đầu mũi, “Chỗ này của anh có một nốt ruồi nhỏ.”
“Vậy nên khi nhìn thấy tại đại học em đã nhớ ra anh phải không?” Tứ chi của Từ Ý Bạch tê dại, ý thức tan rã, không biết vì sao, anh bắt đầu xin lỗi, “Xin lỗi......”
“Có gì mà xin lỗi chứ, đó chỉ là một ngày thật bình thường, giữa hai ta cũng không có ước hẹn gì.” Thẩm Yểu thấu hiểu nói, “Thời điểm đó anh còn nhỏ như vậy, không nhớ em cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Hốc mắt Từ Ý Bạch lại dần đỏ ửng, anh thấp giọng hỏi: “Nếu như anh nhớ ra em...... Có phải chúng ra sẽ không như thế này phải không? Nếu tại thời điểm đó......”
Nếu thời điểm đó anh đuổi theo rồi quen biết Thẩm Yểu, cùng trưởng thành với Thẩm Yểu, có phải tất cả sẽ không giống thế này nữa không.
Là anh, đã tự mình lỡ mất cơ hội tốt nhất.
Ngay giây phút này, Thẩm Yểu vươn tay về phía Từ Ý Bạch đang ngẩn ngơ, hỏi: “Giờ có thể đưa con dao cho em hay không?”
Từ Ý Bạch coi tiếng đàn của mình trở thành sự tồn tại cuối cùng có thể lấy lòng Thẩm Yểu, cho nên trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, mức độ luyện tập của anh vượt gấp bội so với lúc trước. Giả như trước kia là cứng nhắc, vậy hiện tại là cố chấp, anh không cho phép bản thân phạm một sai lầm nào trên sân khấu.
Dẫu cho trên sân khấu đã thấy Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành trao ánh mắt cho nhau, anh cũng không hề có bất cứ sai lầm nào.
Mà hiện tại, anh lại càng biết đôi tay mình rốt cuộc quan trọng biết bao nhiêu.
Từ Ý Bạch nâng chuôi dao, không chút chần chừ giao vào tay Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu nhận lấy chuôi dao, thoạt nhìn muốn thả con dao gọt hoa quả xuống, chính là ngay giây tiếp theo, mũi dao đột ngột chuyển hướng, chĩa về phía cậu.
“Thẩm Yểu!”
Từ Ý Bạch chợt mở trừng mắt, tốc độ nhào đến vốn rất nhanh, song vẫn không kịp ngăn cản động tác của Thẩm Yểu.
“Phập ——”
Mũi dao đâm vào phần bụng mềm mại của Thẩm Yểu, máu tươi đỏ chói nháy mắt tuôn chảy.
Từ Ý Bạch chỉ kịp ôm lấy Thẩm Yểu, Âu phục màu trắng trên người anh nháy mắt bị máu thấm đỏ, dòng máu ấm nóng như kề sát da thịt, khiến Từ Ý Bạch mất đi độ ấm.
Anh không kịp truy cứu vì sao Thẩm Yểu lại muốn làm như vậy, anh chật vật quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn hô: “Thẩm Yểu...... Thẩm Yểu......!”
Mảng lớn đỏ rực nhuộm đầy đôi mắt Từ Ý Bạch, tay anh phát run, run rẩy dữ dội nắm lấy di động trên mặt bàn.
“Từ Ý Bạch, bệnh viện gần đây nhất là của nhà Yến Tri Hành.”
Thẩm Yểu vẫn còn ý thức, làn da cậu vốn trắng trẻo quá mức, hiện tại lại gần như trong suốt, tựa như giây tiếp theo sẽ tan biến. lông mi cậu run rẩy, hơi thở dường như trở nên mỏng manh. Cậu tóm lấy cổ tay Từ Ý Bạch, phỏng đoán:
“Nhưng anh vẫn sẽ đưa em tới đó, đúng không?”
Từ Ý Bạch suy nghĩ thấu đáo, dám dẫn cậu đến đây để mở hòa nhạc, nhất định đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn.
Thủ đoạn cực đoan hiện tại của cậu, chỉ là hạ hạ sách mà thôi.
Định post hôm qua làm quà 8.3 mà đi chơi xong vè buồn ngủ quá =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook