Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo
Chương 39: Chương 37

Chap 37:
..
Nó vẫn chưa tỉnh...hắn đang tay vào nhau...trong sự mệt mỏi...hắn cố gương đôi mắt về phía căn phòng...hắn đang hi vọng...hi vọng của hắn rất mong manh..
Hắn ko để ý đến Tuấn..cậu ta đang nằm lê trên băng ghế..nhìn thật tội..cậu ta luôn là kẻ đến sau...cậu ta có thể nói là 1 thằng đáng thương...dù gì nếu là Tuấn có thể hắn đã ko thể gắng gượng đến giờ..
3 năm trước..hắn đã điều tra về Tuấn..và hắn ko muốn nói nó biết...Tuấn của nó ra sao...Sau bộ mặt của thiên thần..Tuấn là 1 tên bê bết ra sao?...Và hắn cũng đã vô tình nhận ra..Tuyết Nhi cũng là người cậu ta yêu..
"...Hừm...tôi sao lúc nào cũng thua thiệt cậu chứ....tôi có gì kém cậu..."-Tuấn thều thào nói...
"..."-Hắn im lặng..1 sự im lặng đáng gờm...nhưng hắn biết hắn ko nên trả lời câu hỏi này...vì hắn ko có lời đáp..nếu có thì chỉ khiến Tuấn đau khổ hơn thôi...
"Cuộc đời tôi đã bị cái gia đình các người phá hoại...tại sao ông trời ko giúp tôi chứ.."-Tuấn nói tiếp..
"..."-Hắn nhìn Tuấn...trong Tuấn bây giờ người toàn máu me..hắn mạnh tay wá chăng..
"Tôi sao nào?tồi tệ lắm đúng ko?hahaha...."-Tuấn phì cười...rồi cậu ta ko biết sao nước mắt lại rơi ra..cậu ta nghiến răng lại...sao cậu ta lại khóc trước hắn..cậu ta rất ghét hắn... vậy mà nước mắt vẫn cứ tuông trào..có lẽ đó là bao giọt nước mắt mà nó đã đc Tuấn kìm lại sau bao năm chịu đựng...

"Tôi đã cố gắng...tôi đã cố gắng để có thể chiếm đoạt Tuyết Nhi...tôi đã cố bỏ đi cái hận thù...nhưng sao....cậu lại làm cô ấy chết chứ..."-Tuấn nắm lê chiếc áo của hắn...
Wá khứ ..ko thể nào hắn chối cải...chính vì hắn,...hắn nhìn Tuấn...bây giờ hắn mới nhìn ra đc..hắn đã gây ra bao khổ đau ọi người...hắn wá sai..sai vs mọi chuyện..
Tuấn im lặng hồi lâu..cậu ta đã lấy lại đc bình tỉnh..cậu ta nhìn vào phòng bệnh...cười mỉa cậu ta nói...
"Cô ta...wá ngu ngốc ấy nhỉ..."
Hắn way mặt sang Tuấn..lộ vẻ ko hiểu..
Tuấn nhìn hắn cười rồi kể lại câu truyện.
..
Tuấn đưa nó vào phòng của cậu ta...bây giờ Tuấn mới nhìn nó..nhìn say mê..cậu ta như đc lại thấy Tuyết Nhi...vuốt ve nhẹ trên má nó..Tuấn cười...
Cậu ta suy nghĩ và đã tính toán kỉ lưỡng rồi...đang hôn má nó..cậu ta ko thể kiềm lòng đc...thì Tuấn vô tình ăn 1 cái tát trời ban cho ...
Đúng nó mắc bệnh mộng du..ko phải mình Tuấn lãnh đạn đâu...Tuấn ôm má...nhìn nó...Tuấn thấy miệng nó đang lẩm bẩm điều gì đó....
Ráng gắng tai lên nghe Tuấn mới biết nó gọi tên K.Vân...Nhìn nó hồi lâu Tuấn từ bỏ dự định ban đầu...cậu ta có thay đổi nho nhỏ trong kế hoạch...là chỉ dàn dựng cảnh sao cho giống..chứ ko hề làm gì nó cả ...Cậu ta đóng kịch wá giỏi..ngay cả nó cũng sao biết đc...
Nhưng cái gì cũng có giá của nó...khi chụp hình vs nó Tuấn đã bị chịu nhiều cái đau của thể xác...nào là bị đá..bị làm cái gối ôm bất đắc dĩ...
Wá trình thực hiện 1 Album...phải mất hết 2 tiếng...nói album cho hoành trán..thật ra chỉ chụp đc 3 tấm...vì nó cứ chuyển động mãi khiến Tuấn muốn điên lên...nhưng vì sự nghiệp cậu ta đành hi sinh...
..
Hắn nghe xong..vừa ngạc nhiên vừa thương nó hơn..may mắn wá..may mắn Tuấn chưa làm gì nó cả...nếu nó tỉnh lại hắn sẽ kể nó nghe...
Hắn bây giờ có thể nói hiểu Tuấn hơn như 2 người đàn ông vs nhau..như 2 người bạn....cậu ta nếu ko vì thù hận sẽ ko làm như vậy..và 1 phần sai là thuộc về gia đình hắn..về hắn..
"Này....đừng nghĩ tôi nói thế là yên chuyện....trò chơi chưa kết thúc đâu!!"-Tuấn lê bước đi..miệng ngậm điếu thuốc...
"Vậy là sao?"-Hắn giằng giọng đầy thắc mắc..hắn nghĩ Tuấn đã wên ân oán chuyện cũ rồi chứ..

"Chỉ tạm đình công để bảo trì thôi...!!"-Tuấn cười châm chọc hắn rồi bóng dáng cậu ta bước chậm rãi...hắn nghĩ hắn nợ Tuấn 1 lời xin lỗi...có thể là muộn nhưng hắn vẫn muốn Tuấn biết...lời xin lỗi chân thành của hắn...
"Này...."
" Hửm..gì thế..?"
"Xin...."-Hắn nhìn Tuấn...
"Xin gì?"-Tuấn thừa biết nhưng cậu ta cứ vờ thế...
Hắn nhíu mày..miệng méo lại...nhìn cử chỉ của Tuấn vậy thì để 1 ngày khác hắn sẽ nói xin lỗi vậy...
"Xin điếu thuốc đi!"
Cười xòa Tuấn trao cho hắn hộp thuốc... và chiếc hột wẹt...đi tiếp...Tuấn lắc đầu cười...có lẻ...Tuấn đã biết hắn định nói gì rồi...đúng là hắn wá tự cao...
Hắn vẫn đang mong ngóng nó dữ lắm....hắn đang chờ..chờ để nó và hắn có thể hàng gắn sau bao chuỗi ngày xa cách..bây giờ nó ko còn phải sợ bất cứ điều gì nữa...
Mọi chuyện đã kết thúc rồi...đã sáng tỏ rồi...nhìn vào phòng bệnh lòng hắn dân trào...
..
Đã 1 tuần nhưng nó vẫn chưa tỉnh..hắn rất lo...tất cả...chỉ vì hắn....hắn chau mày lại...2 tay cứ suy nghĩ..hắn mong chờ 1 cuộc điện thoại..nhưng vô vọng..

...
RENG RENG
Hắn bất giác..cầm chiếc điện thoại...mắt hắn lộ vẻ vui mừng....nó đã tỉnh lại..tỉnh lại thật rồi...tình yêu của đời hắn...Chạy nhanh nhu bay hắn đã xuất hiện ngay tại phòng bệnh...
Nó đã tỉnh thật rồi...mái tóc dài xỏa ra..nó ngồi trên chiếc giường...hướng ánh mắt nhìn về cửa sổ...nó trông gầy wá nhưng ko sao?hắn sẽ tẩm bổ cho nó...cười hí hoái...hắn gọi tên nó...
"K.Uyên..em tỉnh lại rồi ?"
"..."
"...K.Uyên..em sao thế.."-Hắn nhanh tay kéo vai nó way mặt lại hướng hắn...nó nhìn hắn..ánh mắt kinh ngạc..nó thốt lên..
"Anh là ai?"
Ba chữ của nó..như hàng tấn dao búa đâm xuyên đầu hắn...tại sao nó nói thế..chẳng lẻ nó ko nhớ hắn là ai sao?Nó đã mất trí nhớ rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương