CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO


Ngực của Lâm Tùy An lại nhói lên, lúc này đây là bởi vì bi thương và khâm phục.

Thật là một bé gái tốt, lúc sắp chết còn nhớ đến em gái nhà họ La, sợ cô cũng bị tên cặn bã kia lừa gạt, thậm chí còn không tiếc liều mạng! !
Chờ đã, vì sao phải liều mạng? Lúc nàng xuyên qua hẳn là lúc nguyên chủ bày bài đột tử với tên cặn bã kia, chẳng lẽ cái chết của nguyên chủ còn có điều gì khúc mắc sao?
Gió đêm thổi qua làm ánh nến nhẹ nhàng lắc lư.

Trong lúc chớp nhoãng, da đầu của Lâm Tùy An tê dại, lăn một cái ra ngoài.

Cơn gió sắc bén phá không lao đến, chiếu trúc bị cắt thành hai nửa, vị trí Lâm Tùy An vừa ngồi đột nhiên có nhiều hơn một người, trong tay cầm đao, áo đen mũ đen, chân trần giày vải, thân thể gầy guộc giống như một cây gậy trúc lớn, mặt bịt khăn đen, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Tùy An.

Lông tơ sau lưng cô giống như có thể cảm ứng được ra-đa nguy hiểm, đồng loạt dựng ngược lên, Lâm Tùy An quỳ một gối xuống đất, bàn tay chống đất, bày ra một tư thế cúi người ngầu lòi mà trước kia chắc chắn cô không thể nào làm được, cơ bắp toàn thân giống như đang chờ khởi động, có thể cảm nhận được cảm giác sức mạnh to lớn trước nay chưa từng có trong thân thể mình.


Ai ôi! Lời to rồi, Lâm Tùy An nhướng mày, xem ra thân thể này biết võ công.

- Thiên Tịnh ở đâu?
Sát thủ gầm khẽ.

Thiên Tịnh?
Trong nhật ký đã từng nhắc tới, là tín vật định tình Lâm muội tử đưa cho Tô Thành Thiên, xem ra sát thủ này không phải do Tô Thành Tiên phái tới, nếu không thì đã biết Thiên Tịnh đã bị cho đi rồi.

Nhìn diễn biến của kịch bản này thì Thiên Tịnh tám phần cũng là đạo cụ quan trọng, nói không chừng là ngọc bội chìa khóa của kho báu gì đó cũng nên.

Đáng tiếc nhật ký của em gái Lâm hoàn toàn chỉ là dòng ý thức tình cảm, chỉ nhắc tới một lần đến thiên tịnh, tin tức Lâm Tùy An nắm giữ quá ít, vừa hay có thể lừa được gì đó từ lời của tên sát thủ này.

Lâm Tùy An đứng lên, phủi đất trên người:
- Ngươi là người thứ ba.

Sát thủ ngẩn ra:
- Cái gì?
- Ngươi là người thứ ba tới cướp Thiên Tịnh.

Lâm Tùy An chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Hai người phía trước đều chôn ở bên ngoài làm phân bón cho hoa rồi.

- Không thể nào!
Sát thủ thốt lên, một giây sau lập tức phát giác mình lỡ lời, ánh mắt chợt lóe, tay cầm đao đấm trên mặt đất vọt tới, đao cắt chiếc chiếu cỏ vang lên một tiếng rẹt dài.

Mẹ ơi! Đến thật đó à!
Lâm Tùy An vội lui về phía sau, chỉ vài bước đã bị ép đến bên tường, mắt thấy ánh đao đã đến gần trước mắt, chỉ trong chớp mắt thân thể Lâm Tùy An giống như chạm vào công tắc kỳ dị gì đó, cô đạp vào vách tường phía sau một cái, cả người mượn lực bay lên không trung, thân thể co lại xoay người, lúc phục hồi tinh thần đã vững vàng dừng ở phía sau người sát thủ rồi.


Sát thủ kinh hãi, Lâm Tùy An cũng kinh hãi.

Cái gì vừa rồi? Ký ức cơ bắp sao?!
Chưa đợi Lâm Tùy An hoàn hồn thì tên sát thủ đã hét lớn một tiếng cầm đao chém tới, tốc độ ra đao hẳn là rất nhanh nhưng lọt vào mắt của Lâm Tùy An lại rất chậm, cô thậm chí có thể phán đoán được hướng đi của đao, thân thể cô lại lần nữa tự mình cử động, đột nhiên gập eo xuống, hai cổ tay giao nhau thành hình chữ thập, vừa vặn chặn cổ tay cầm đao của tên sát thủ.

Lưỡi đao dựng thẳng trước mắt cô chưa đến hai mươi xen-ti-mét, Lâm Tùy An lại không hề hoảng hốt, cô có thể cảm giác được tay sát thủ kia đang điên cuồng ra sức, nhưng cánh tay và cổ tay của cô lại giống như chiếc kìm sắt không nhúc nhích.

Cơ thể này đang nói với cô rằng sức mạnh của tên sát thủ hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Đột nhiên, cổ tay của tên sát thủ kêu rắc một tiếng, nghe giống như bị trật khớp rồi.

Mồ hôi sát thủ nhỏ giọt như hạt đậu, nửa khuôn mặt phía trên khăn che mặt vặn vẹo biến dạng, hai mắt trừng ra tơ máu:
- Sao, làm sao có thể?! Chẳng!.

chẳng lẽ lời đồn chủ nhân của Thiên Tịnh có thể lấy một địch trăm là có thật sao?!
Wow, cô còn có lời đồn trâu bò như thế sao?
- Đúng, là thật đó!
Lâm Tùy An nói.

Cho dù lời anh ta nói là thật hay giả thì cứ dọa anh ta sợ đã.


Đồng tử tên sát thủ kịch liệt co rút, cả người chạy lùi phía sau vài bước rồi nhảy ra khỏi cửa sổ chạy vào trong bóng đêm.

Lâm Tùy An thở ra một hơi, ôm ngực chậm rãi ngồi trên mặt đất, mấy động tác vừa rồi hình như lại đụng đến vết thương, thật nguy hiểm, may mà không hộc máu nếu không thì bại lộ rồi.

Sát thủ nói không thể nào có người khác đến cướp Thiên Tịnh, chứng tỏ bí mật của Thiên Tịnh có rất ít người biết đến, tin tức này không tệ, nghĩa là tạm thời cô coi như sẽ được an toàn, không nguy hiểm đến mức bị đập tập thể mất.

Vừa rồi cũng không có cảm giác sự tồn tại của khí dồn Đan Điền hay hai mạch Nhậm Đốc gì, em gái Lâm hẳn là không có nội công, sát thủ cũng chỉ dùng sức mạnh để liều mạng, có lẽ thế giới này căn bản không có thiết lập nội công, cũng có lẽ là còn chưa gặp được cao nhân biết nội công, cũng may sức mạnh và nhãn lực của thân thế này đều rất kinh người, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì.

Sắp xếp những thông tin có ích lại một một cách đơn giản, Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, nhìn căn phòng hỗn độn, xoa vai đứng dậy, nhét nhật lục ở dưới gối, thoải mái nằm vào chăn.

- Chuyện đã đến nước này thì cứ đi ngủ trước đã.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương