Edit: Gà Mlem – The Atlamtis

Bên ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, trên mặt đất tích tụ một mảng nước, lá cây bụi bặm được rửa sạch sẽ, gân lá hiện ra rõ ràng.

Lục Vi Chân không phát ra một tiếng nào, lật đi lật lại đống quần áo mà Trịnh Sở mang tới ngày hôm trước, anh do dự hồi lâu, không biết nên chọn món nào cho cô.

Hôm nay hẳn là không phải đi ra ngoài, mấy chiếc váy đó xinh thì xinh thật, nhưng mặc để nghỉ ngơi thì sẽ dễ bị nhăn nhúm.

Anh là trai thẳng chính gốc, hiểu rất ít về phụ nữ, ngay cả những đồ như váy ngủ cũng không biết. Giống như lần trước khi đi đưa sáu xe đồ kia, Lục Vi Chân tưởng rằng Trịnh Sở cố ý thay váy, còn cố tình không mặc áo bên trong.

Anh nhìn vali hành lý của Trịnh Sở, cảm thấy ngoài quần áo bó sát, những thứ cô mang đều là váy để mặc vào mùa hè.

Lục Vi Chân chần chờ một lúc, lấy ra một chiếc áo sơ mi từ tủ quần áo của mình. Dáng người anh rất cao, áo sơ mi cũng lớn. Trịnh Sở hơi ngây ra, lúc bắt đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến việc nên làm hai người cũng đã làm rồi, mặc một chiếc áo không tính là gì cả.

Áo sơ mi có một hàng cúc, Lục Vi Chân cài từng nút một, khi tay anh đụng phải bộ ngực mềm mại của cô, hai người đều không tránh được mà đỏ mặt. Mặc dù trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi, nhưng hai người đều làm bộ như không để ý.

Giúp cô mặc quần áo tử tế xong, Lục Vi Chân nhẹ nhàng bế Trịnh Sở lên, để cô ngồi vào cái ghế ở bên cạnh.

Bắp đùi bóng loáng của Trịnh Sở lộ ra ngoài, trên đó còn có vài dấu tay. Trên người cô không có sức lực, tay vừa nhấc lên đã cảm thấy run rẩy, đành phải lặng lẽ kéo kéo vạt áo xuống, che đi cảnh xuân.

Lục Vi Chân đứng ở trước giường thuần thục gấp chăn bông lại, bóng lưng khoẻ khoắn tràn ngập vẻ đẹp cường tráng, Trịnh Sở nhìn động tác anh thì nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên cười thành tiếng.

Anh cũng thật là toàn năng, có thể lo liệu việc nhà, nấu cơm ngon, vô cùng thích sạch sẽ, quản lý rừng trúc gọn gàng ngăn nắp. Một mình anh sống đến bây giờ, không thiếu ăn không thiếu uống, nếu đổi lại là cô, nhất định không thể làm tốt như anh hiện tại.

Nếu không có những lời xuyên tạc đó, chắc là sẽ có không ít người vừa ý anh. Ở một nơi nhỏ thế này, cũng chẳng có mấy người dáng dấp cực tốt, những người nói chuyện bịa đặt đã hại anh không ít.

Lục Vi Chân hình như đã phát giác, anh quay đầu lại liếc nhìn Trịnh Sở. Tưởng rằng cơ thể cô không thoải mái, anh buông bộ chăn mới trong tay xuống, xoay người sờ sờ cái trán của cô, nhẹ nhàng thở ra.

Trịnh Sở lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là nghĩ tới một chuyện rất vui.”

Lục Vi Chân ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay cô ra, vẽ một dấu chấm hỏi.

“Cảm thấy anh quá đỉnh.” Trịnh Sở cười nói: “Cái gì cũng làm được.”

Lục Vi Chân nghĩ thầm, còn gì nữa, nếu anh không lợi hại, sao cô lại nhìn trúng anh được?

Nhưng cô giáo Trịnh cũng không kém, có thể dụ dỗ anh vào tròng.

Lục Vi Chân cúi đầu hôn đầu gối trắng nõn của cô một cái, lại ngẩng đầu nhìn cô. Đột nhiên anh lắc đầu, bàn tay to giúp cô kéo áo xuống một chút. Sau khi phát hiện cũng chẳng kéo được bao nhiêu, anh thở dài.

Vẻ mặt Trịnh Sở mờ mịt.

Lục Vi Chân lại đứng dậy, đè chặt bả vai cô, để cho cô không lộn xộn.

Tối hôm qua cô mới khóc lóc, nói nhiều lần rằng không muốn nữa, nếu hôm nay lại làm thêm một hồi, đến lúc đó nhất định sẽ tổn hại cơ thể, cho dù muốn cũng phải cân nhắc đến thân thể của mình trước.

Tuy rằng bản thân anh cũng muốn.

Nhưng cơ thể Trịnh Sở yếu hơn nhiều so với anh, anh cũng không dám làm cô bị thương, lúc này cô lại dụ dỗ anh, không phải muốn cái mạng này của anh sao? Vốn dĩ chiếc áo này không phải rất dài, cô lại siết vạt áo, mặt mày mang ý xuân, người đàn ông nào nhìn cũng không chịu nổi.

Nơi này mùa hè mưa không ít, đã bắt đầu là phải kéo dài mấy ngày, cơn mưa không liên tục, bây giờ còn tốt, bình thường phần lớn đều là mưa to.

Cũng may thời tiết đã mát hơn một chút, dùng chăn mỏng để đắp là vừa vặn.

Lục Vi Chân sẽ thường xuyên xuất hiện những trạng thái làm Trịnh Sở cảm thấy mờ mịt, ví dụ như bây giờ, thế nhưng cô sợ bản thân hỏi đến sẽ làm Lục Vi Chân khó xử, vậy nên thường sẽ nhịn xuống không hỏi.

Hôm nay cũng vậy.

Cô nghĩ thầm sau này nếu như có thể, vẫn nên cùng anh trò chuyện nhiều hơn, khai thông một chút, bằng không vẫn xấu hổ không dám hỏi một câu nào.

Lục Vi Chân ôm Trịnh Sở lên, thả cô xuống giường. Trịnh Sở ngồi ở trên giường, chân nhỏ vắt chéo nhau, vài sợi tóc rủ ở trước ngực.

Lúc Lục Vi Chân muốn giúp cô đắp chăn thì đột nhiên dừng lại, anh liếc nhìn Trịnh Sở một cái, thấy cô không phát hiện thì không nói gì thêm nữa.

Chân cô vừa thon vừa dài, trắng nõn mềm mềm, chỉ là trên da còn có một ít vết bầm. Tối hôm qua anh như muốn phát cuồng, khi đè chân lại đã dùng sức hơi nhiều, những thứ khác thì không chú ý đến nữa.

Ban ngày có ánh sáng nên có thể thấy rõ ràng hơn, liếc mắt qua một cái, cứ cảm thấy đôi chân đan chéo tạo nên sự hấp dẫn đầy ám muội một cách kỳ lạ, làm người ta khô cả miệng lưỡi.

Vỏ chăn uyên ương bị bẩn được Lục Vi Chân ôm ra ngoài, chẳng bao lâu sau anh đã trở lại.

Anh thật sự là một người rất dịu dàng, mặc dù gương mặt khỏe mạnh nhìn lúc nào cũng lạnh nhạt. Lục Vi Chân bưng chén cháo lên, anh ngồi ở mép giường, để Trịnh Sở dựa vào bả vai mình.

Dáng người Trịnh Sở nhỏ xinh, không vừa với chiếc áo ngày thường Lục Vi Chân hay mặc, nó lỏng lỏng lẻo lẻo, Lục Vi Chân không dám nhìn cô, có sự xúc động khó hiểu.

“Em tự bón.” Thanh âm Trịnh Sở nhỏ nhẹ: “Anh Lục cũng ăn chút đi.”

Ngày hôm qua cô không muốn kêu quá lớn, nhưng đến đoạn cuối thật sự là nhịn không được, cả người tê dại giống như muốn tan thành từng mảnh, Trịnh Sở cũng không có cách nào khác.

Lục Vi Chân gật đầu, anh tự cầm chén trực tiếp húp một hớp, sau đó lại cầm lấy muỗng đút cho cô, động tác dứt khoát lưu loát.

Trịnh Sở dựa vào bờ vai dày rộng của anh, bàn tay hơi run rẩy muốn nhận lấy cái muỗng trong tay Lục Vi Chân, nhưng cô vừa chạm vào nó đã rớt xuống.

Gương mặt cô ửng đỏ, thu tay lại, để Lục Vi Chân ăn trước. Đêm qua mất sức quá nhiều, bây giờ cả người đều không có sức lực, không ngờ ngay cả một cái muỗng cũng không cầm nổi.

Lục Vi Chân lại dừng một chút, hình như đã phát hiện chuyện gì đó.

Anh ôm Trịnh Sở vào trong lòng, dùng muỗng đút cho cô.

Trịnh Sở không cự tuyệt, cô nuốt vào từng ngụm nhỏ, đôi môi hơi trắng đã nhiều thêm một chút màu máu.

Cơn mưa phùn kéo dài đến bây giờ vẫn chưa ngừng, cuộc sống thanh bình yên ả, nơi nơi đều nhuốm một màu yên tĩnh. Rau được trồng ở trước sân xanh mướt, đã có thể hái để ăn, trong bát cơm của con chó vẫn còn đống xương dư lại của hôm qua, ăn không hết.

Trịnh Sở tổng cộng có ba ngày nghỉ kết hôn, nhưng cô có chút việc, vốn định ngày mai sẽ đến trường học để gặp Cố Nguyên Trạch.

“Anh Lục nằm cùng em một lát đi, anh cũng bận nửa ngày rồi.”

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ chưa thấy Lục Vi Chân dừng tay dừng chân, tối hôm qua anh và cô ngủ cùng nhau, làm nhiều như thế chắc cũng mệt rồi.

Lục Vi Chân gật đầu với cô, lại chỉ vào cái chén sắp nhìn thấy đáy trong tay, ý bảo anh xuống dưới thu dọn xong sẽ đi lên.

Trịnh Sở không biết làm sao, cô dùng hai tay ôm lấy eo của Lục Vi Chân, không cẩn thận đụng phải chỗ sưng lên trên cơ thể của mình, cô hơi nhíu mày.

Lục Vi Chân tựa như phát giác ra gì đó, anh buông bát cháo xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của cô, giúp cô dễ thở hơn.

Cô lấy lại hơi thở mất một lúc, nói với anh: “Anh Lục, em không sao, để em nghỉ ngơi một chút là được.”

Giọng nói của Trịnh Sở có hơi mệt mỏi, Lục Vi Chân dừng lại. Anh cởi giày rồi trèo lên giường, nhẹ nhàng để Trịnh Sở dựa vào trong lòng mình, nằm cùng với cô.

Trịnh Sở gối đầu lên cánh tay anh, cơ thể hơi nghiêng, tay để lên lồng ngực anh.

“Không biết cơn mưa này có rơi mãi đến ngày mai không.” Trịnh Sở khẽ nói: “Em vốn định đi tìm Nguyên Trạch, nếu như trời còn mưa, ngày mai em sẽ không đi tìm anh ấy nữa.”

Cô kêu tên Cố Nguyên Trạch rất thân mật tự nhiên. Lục Vi Chân đột nhiên dừng lại, nhớ về chuyện trước kia.

Trịnh Sở đã từng ngã một lần ở rừng trúc, lần đó anh không để ý tới cô, là Cố Nguyên Trạch tới cõng cô đi.

Anh cầm lấy bút tùy ý viết lên giấy: “Em với anh ta có quan hệ như thế nào?”

Lục Vi Chân không biết nói, tất cả chỉ có thể dựa vào giấy và bút để trả lời. Thật ra anh không quá thích phương thức biểu đạt như thế này, quá chậm quá phiền toái. Nhưng anh muốn nói chuyện cùng Trịnh Sở, giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, làm cho anh không nhịn được muốn nghe thêm vài lần.

Bên trong căn phòng, ngay cả trên lưng ghế, đâu đâu cũng cột dây vải màu đỏ.

Trịnh Sở cũng không muốn giấu chuyện này, nếu muốn biết chỉ cần tra một chút là rõ, cô nói: “Chúng em cùng nhau lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nên nói là anh em thì hay hơn. Anh ấy rất biết chăm sóc em, nhà chúng em cùng ở trong một đại viện, cách nhau rất gần.”

Lục Vi Chân nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên không thoải mái.

“Thầy Cố là người như thế nào? Ngày hôm qua hình như không nhìn thấy anh ta.”

Trịnh Sở suy nghĩ một chút: “Cũng được, công việc thường ngày thì xử lý gọn gàng, nhưng thường bị phụ nữ lừa gạt, nhân duyên với người khác giới tốt đến mức làm cho không ít người ghen tị. Có điều nhà anh ấy rất nghiêm khắc, bác Cố nhìn anh ấy thấy chướng mắt, Nguyên Trạch ở nhà thường xuyên bị đánh, tới nơi này là đã thay đổi rất nhiều rồi.”

Trong lòng Lục Vi Chân đột nhiên buồn phiền mà không thể giải thích được, anh không hỏi về Cố Nguyên Trạch nữa, tự nghĩ thầm Cố Nguyên Trạch là Cố Nguyên Trạch, liên quan gì đến anh chứ?

Người cô giáo Trịnh thích chính là anh chứ không phải Cố Nguyên Trạch.

Lục Vi Chân bảo Trịnh Sở chờ một chút, Trịnh Sở không hiểu ra sao. Anh xuống giường, rút một tập giấy từ trong ngăn kéo ra, lên giường một lần nữa, ngồi ở trên đó.

Trịnh Sở dựa trên đùi anh, cô nhìn thoáng qua tập giấy, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì? Nhẫn sao?”

Lục Vi Chân gật gật đầu, đặt từng tờ tới trước mặt cô, đưa cho cô xem.

Ánh mắt Trịnh Sở sáng lên: “Anh Lục tự nghĩ ra sao? Đẹp, đều rất đẹp.”

Cô không lừa Lục Vi Chân, Trịnh Sở thật sự cảm thấy Lục Vi Chân vẽ rất mới lạ, độc đáo và xinh đẹp.

Lục Vi Chân được khen thì như là bay lên, anh ra vẻ rụt rè viết: “Tự anh nghĩ bừa ra đấy, bình thường thôi, em thích nhất cái nào? Chọn ra để anh xem xem.”

Anh vẽ mười mấy kiểu dáng, mỗi một loại đều có lời giải thích riêng, ngay cả chi tiết tỉ mỉ cũng được vẽ ra.

Trịnh Sở nhìn tờ bên trái một chút rồi lại nhìn tờ bên phải một chút, cảm thấy đều thích hết, bản vẽ nào cũng có cảm giác. Phụ nữ yêu đồ trang sức xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ, Trịnh Sở tưởng là Lục Vi Chân chỉ biết chữ, không ngờ anh còn biết vẽ tranh.

“Đều rất xinh đẹp, em đều thích, chọn không được.” Trịnh Sở nhìn bản vẽ, hỏi: “Anh Lục trước đây đã từng thiết kế trang sức kiểu này sao?”

Lục Vi Chân lắc đầu, anh mua sách về, vừa đọc vừa nghĩ, bản thân có ý tưởng gì là ghi ra ngay, thuận thế liền vẽ ra nhiều bản như vậy.

Sợ Trịnh Sở ghét bỏ mình làm không tốt, mấy ngày hôm trước anh không dám lấy ra cho cô xem. Hôm nay có chút xúc động, nhưng may mà cô cũng thích.

Lục Vi Chân lại viết: “Em thích cái nào, anh đi ra ngoài tìm người làm.”

Anh lại thêm một câu: “Nhẫn kết hôn của chúng ta.”

Gương mặt Trịnh Sở đột nhiên đỏ ửng lên, thầm nghĩ sao Lục Vi Chân cứ nói những lời như này mà không ngại vậy. Cô hắng giọng một cái, nói: “Em đều rất thích, thực sự không chọn ra được, anh cứ để ở đây trước đã, em sẽ nhìn thêm vài lần, rất đẹp.”

Đặt làm nhẫn riêng thực sự rất đắt, Lục Vi Chân làm gì có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa thứ này cũng không cần vội.

Lục Vi Chân không nghe ra ý của cô, anh nắm lấy ngón tay Trịnh Sở, thầm thử ước lượng, một lần nữa cảm thấy cô thật nhỏ nhắn xinh xắn.

Khó trách ngày hôm qua cô vừa khóc vừa kêu, còn đổ rất nhiều mồ hôi, dù sao việc nuốt vào toàn bộ của anh cũng thật sự đã làm khó cô rồi.

Lục Vi Chân viết: “Em muốn thì cứ giữ lấy trước đi, anh xem xem có ý tưởng nào khác không, những món này đều là thiết kế cho em, em không được đưa cho người khác xem.”

Vẽ tranh là do anh tự học, ông hiệu trưởng thường nói anh có thiên phú có hiểu biết cũng không phải là chỉ ở mỗi phương diện học tập. Anh ở một mình nên quá cô độc, không có chuyện gì làm cũng chẳng thể ngồi ngây người mãi ở đó, luyện tập lâu dần rồi cũng đạt được một mức độ nhất định.

Nhưng anh vẫn là một người mới trong lĩnh vực thiết kế, mặc dù Trịnh Sở khen làm anh rất vui vẻ, nhưng Lục Vi Chân vẫn tự mình biết mình trên phương diện này.

“Không giữ đâu không giữ đâu.” Trịnh Sở bất đắc dĩ cười nói: “Em tự mình chọn lấy một cái đẹp nhất.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương