Editor: Thảo – Meow Team

Ánh nắng có hơi chói chang, mặt đất bằng phẳng, dòng nước ven sông chầm chậm xuôi dòng, phản chiếu bóng hình của người bên bờ.

Lục Vi Chân đưa Trịnh Sở đến cửa nhà.

Trên đường có hai người đi ngang qua, vẻ mặt họ kinh ngạc khi nhìn Lục Vi Chân và Trịnh Sở nắm chặt tay nhau, cơ thể cô dựa vào Lục Vi Chân, thân mật khăng khít.

Khuôn mặt nhỏ của Trịnh Sở ửng đỏ, cô trò chuyện với họ vài câu giống lúc nãy, hai người kia lại kinh ngạc một trận.

Lục Vi Chân không nhìn vẻ mặt hai người kia, dường như anh không thèm để ý, chỉ là vành tai càng ngày càng đỏ lên. Anh quay đầu nhìn những căn nhà xung quanh, kéo kéo tay Trịnh Sở.

Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn anh, lòng bàn tay như có lửa đốt, cô chào tạm biệt hai người kia.

Nếu để Lục Vi Chân miêu tả trạng thái bản thân mình lúc này, anh cảm thấy cơ thể mình như đang bay bổng, bàn chân giống như đang giẫm lên bông mềm.

Không biết trong đầu anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Trịnh Sở. Anh nghĩ Trịnh Sở không hổ là cô giáo, thủ đoạn lợi hại thật, tùy tiện làm vài động tác, nói vài câu đã khiến anh cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất đời anh.

Nơi đó đều là ánh mặt trời ấm áp, tràn ngập khắp mọi nơi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, còn muốn cùng cô ra ngoài đi dạo thêm một vòng. Hôm nay là thứ bảy, không cần phải lên lớp, cô hẳn là không có việc gì lớn.

Nghe nói thím Lý bị trẹo chân, nhưng bà cũng không phải trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân mình. Trịnh Sở trở về chỉ có thể trò chuyện với bà, anh nghĩ Trịnh Sở trẻ tuổi như vậy thì có chuyện gì để nói với thím Lý chứ?

Buổi tối, cô và thím Lý ở cùng nhau sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm, nhưng bản thân anh thì chỉ có thể ở bên Trịnh Sở lúc tan học.

Nếu so sánh hai khoảng thời gian đó, thời gian của anh rõ ràng ít hơn rất nhiều.

Trịnh Sở sờ khuôn mặt đang nóng lên, nói với anh: “Em về đến nhà rồi, anh cũng về đi.”

Lục Vi Chân nhẹ nhàng lắc lắc hai bàn tay đang nắm vào nhau, không muốn tách khỏi cô, vô cùng không muốn. Anh giơ tay chỉ vào bờ sông, muốn cùng Trịnh Sở qua đấy ngồi.

Trịnh Sở bật cười một tiếng: “Anh Lục, để lần sau đi, hôm nay lúc ra ngoài em chạy nhanh quá, còn chưa nói rõ với thím.”

Lục Vi Chân thoáng thất vọng nhưng vẫn gật đầu, anh không muốn làm Trịnh Sở khó xử.

Trịnh Sở nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói: “Chiếc nhẫn rất có giá trị, anh cất đi đã, lần sau anh mua cho em một chiếc nhẫn vừa vặn hơn nhé… Về thời gian thì, ngày mai anh chọn xong rồi nói cho em là được, đến lúc đó em tính tiếp.” 

Ngay trước cổng nhà Trịnh Sở, khuôn mặt người đàn ông cao lớn trực tiếp đỏ như tôm luộc, lúc đen lúc hồng. Nhưng biểu cảm của anh vẫn hờ hững, nếu cơ thể không tỏa ra hơi nóng thì gần như không nhìn ra sự biến hóa nào.

Anh cảm thấy bản thân mình quá giỏi nhẫn nại. Trịnh Sở cứ nói với anh những lời âu yếm mềm mại vừa ngọt ngào vừa tinh tế. Lần nào Lục Vi Chân cũng bị làm cho tim đập thình thịch, hận không thể đưa hết đồ vật trên người cho cô, để cô nói thêm vài câu nữa.



Lục Vi Chân và Trịnh Sở quấn lấy nhau ở bên ngoài một lúc lâu, cả người Trịnh Sở nóng ran. Cô bước vào cửa, phát hiện có hai người đang ngồi trong sân.

Bên cạnh thím Lý có gậy ba toong, bà mặt ủ mày ê, sự chấn động trên mặt thím Trần vẫn chưa biến mất.

Vừa rồi Trịnh Sở ở ngoài thì thầm với Lục Vi Chân, bây giờ nhìn thấy trong nhà có người, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

“Thím, thím Trần, hai thím đều ở đây sao? Ăn cơm chưa?” Trịnh Sở sờ mặt, cười cười: “Vừa nãy con ăn rồi, anh Lục đưa con về.”

Thím Trần đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, cực kỳ tiếc nuối, bà vẫy tay ra hiệu cho Trịnh Sở đi tới: “Sở Sở, con đừng chê thím nhiều chuyện, con nói xem có phải con là đồ ngốc không, sao lại ở cùng Lục Câm. Không phải con đang làm khổ bản thân mình ư?”

Ở trong mắt bà, ngày thường Trịnh Sở và Lục Vi Chân không qua lại gì, nhiều nhất là lần trước Lục Vi Chân phát sốt, Trịnh Sở và thím Lý cùng tới chăm sóc anh, còn có Lục Vi Chân đã cứu Trịnh Sở một lần.

Chỉ vì những chuyện như vậy mà yêu nhau được, Trịnh Sở đúng là chịu thiệt rồi. Con mắt cô nàng này ngày thường có vẻ lanh lợi, sao đến lúc then chốt lại bị người khác làm cho mơ hồ rồi?

Lần trước Tạ Lâm nói Lục Vi Chân cùng Trịnh Sở ở cùng nhau, thím Trần không tin. Tình huống của Lục Vi Chân như vậy, các cô gái trong thôn đều không vừa ý anh, Trịnh Sở lại càng không.

Lúc này, bà có chút nghi ngờ, có phải bọn họ sớm đã có qua lại với nhau hay không, nếu không sao lại bất ngờ như thế? Không ai từng nghĩ tới chuyện như vậy.

Thím Trần là người nóng vội, vừa mở miệng liền hỏi.

“Anh ấy đã cứu con một lần, cho nên con đi tìm anh ấy vài lần. Khi ấy con không có ý gì, nhưng gương mặt anh ấy quả thật rất anh tuấn.” Trịnh Sở suy nghĩ một chút: “Tính cách anh ấy rất tốt, nấu cơm cũng rất ngon, hôm nay con đi tìm anh ấy hỏi chuyện, anh ấy đã mời con ăn cơm.”

Thím Lý kinh ngạc nói: “Cơm nhà cậu ta sao có thể ăn chứ? Nhỡ đâu cậu ta bỏ thuốc vào là xong rồi.”

Trịnh Sở lắc đầu cười nói: “Thím yên tâm, không có chuyện ấy đâu, anh ấy rất tốt. Con đi hỏi chuyện nhà anh ấy trước kia, anh ấy không muốn nói, con cũng không hỏi nhiều, thím nói cho con biết đi.”

Lục Vi Chân là người ngay thẳng, hoàn toàn không có khả năng tìm thuốc mê gì đó, nhìn bộ dạng anh hôm nay thì biết. Nếu anh thật sự muốn làm điều xấu, có thể trực tiếp ra tay.

Trịnh Sở nhớ tới còn có chút ngượng ngùng, thế mà cô lại tương đối thích.

Thím Trần thở dài nói: “Con đừng không tin lời thím nói, bố mẹ cậu ta chết sớm, người nhà họ Lục cũng chết, không ai dạy dỗ cậu ta, cậu ta chính là một tên không có đạo đức.”

Bà mở miệng là nói, không hề cảm thấy lời nói của mình khó nghe. Người trong thôn thường xuyên chửi bới Lục Vi Chân, hôm nay cũng vậy, còn chưa nói được mấy câu anh đã bị gán cho cái mũ không có đạo đức.

Trịnh Sở dừng một lúc, tiếp tục hỏi: “Bố mẹ anh ấy có phải là người vùng này không? Nghe câu trả lời của anh ấy thì hình như là không phải.”

Thím Lý do dự một lúc, nghĩ đến việc Trịnh Sở có thể bị Lục Vi Chân lừa, buộc lòng phải nói thật: “Mẹ cậu ta là người vùng này nhưng bố cậu ta thì không, trước kia họ đã chuyển đi, không biết vì sao lại dọn về.”

Dọn về? Trịnh Sở suy nghĩ một lát, tự hỏi Lục Vi Chân có biết chuyện này không?

Cô hỏi: “Anh Lục không thể nói chuyện là do trời sinh sao?”

“Cậu ta từ nhỏ đã không thể nói.” Thím Lý không biết tại sao Trịnh Sở lại hỏi chuyện này: “Cũng tại bố mẹ cậu ta, nếu không dọn về cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, con hỏi chuyện này để làm gì?”

“Muốn biết tình hình gia đình anh ấy.” Mặt Trịnh Sở ửng đỏ, nói thẳng: “Con dự định kết hôn với anh ấy.”

Thím Lý cùng thím Trần ngây ra tại chỗ, thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp kết hôn là ý gì.

Trịnh Sở mà bọn họ biết, ngày thường ngoại trừ lên lớp thì là ở trong phòng, không hứng thú với chuyện bên ngoài.

Bây giờ sao lại đột nhiên như vậy? Cô và Lục Vi Chân tiếp xúc với nhau thuận như vậy sao? 

Thím Lý giẫm chân trên mặt đất, cơn đau lập tức dâng lên, bà cố gắng chịu đựng, mở miệng hỏi Trịnh Sở: “Không phải con vừa ý khuôn mặt của cậu ta đấy chứ.”

Cả người Lục Vi Chân không có ưu điểm, ngoại trừ gương mặt và thân hình cường tráng, có điều gì có thể hấp dẫn phụ nữ?



Chuyện của Trịnh Sở và Lục Vi Chân truyền đi rất nhanh, còn chưa tới trưa, hơn nửa số người trong thôn đã biết. Với cách nghĩ vốn có của người trong thôn, bọn họ còn đoán  có lẽ Trịnh Sở và Lục Vi Chân đã có con, cho nên mới muốn kết hôn.

Nhưng Trịnh Sở lại nói chuyện cùng mọi người bằng giọng điệu ung dung, thoáng chốc làm cho người ta cảm thấy chuyện này không có khả năng. Nếu thật sự có thai, có lẽ cô sẽ khiêm tốn, không thể vội vã chia sẻ với mọi người như vậy.

Cô giáo Trịnh là người rất đơn thuần, tính tình hiền lành, nghe nói trừ việc biến động trong gia đình, căn bản là chưa từng gặp việc hệ trọng gì.

Khả năng cô bị Lục Vi Chân lừa rất cao.

Có người muốn hóng chuyện, lén lút đi hỏi thím Lý. Thím Lý đến nay vẫn chưa phản ứng lại, bà cho rằng Trịnh Sở vừa ý khuôn mặt Lục Vi Chân.

Không ít người líu lưỡi không nói nên lời, Lục Câm đúng là đẹp trai thật, nhưng phải xem có cái mệnh đi hưởng thụ nó không, lá gan cô giáo Trịnh cũng lớn quá.

Cố Nguyên Trạch gần như là người cuối cùng biết chuyện, gần đây anh ta vẫn luôn bận rộn, Tạ Lâm bị anh ta quở mắng nặng nề, đang ầm ĩ ở nhà, không muốn ra ngoài cũng không dám đi gây chuyện.

Anh ta chạy một mạch vào nhà Trịnh Sở, không tin vào những gì mà anh ta nghe được trên đường. Không lâu trước đây Cố Nguyên Trạch còn dặn dò cô không nên qua lại với người đàn ông này, hiện tại cô lại muốn kết hôn với cậu ta, coi lời anh nói như gió thoảng bên tai sao?!

Lúc này Trịnh Sở vừa mới ngủ trưa, đêm qua cô nghĩ về chuyện chiếc nhẫn của Lục Vi Chân, hơn nửa đêm mới ngủ. Sáng hôm nay cô lại dậy sớm, ngủ không đủ giấc, đến chỗ Lục Vi Chân làm loạn trên sô pha với anh, khi trở về đã buồn ngủ không chịu được.

Cô dụi mắt từ trên tầng hai đi xuống, thím Lý đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Cố Nguyên Trạch.

Trịnh Sở cảm thấy khó hiểu hỏi: “Sao anh lại tới đây, vừa đúng lúc em có việc muốn nhờ anh.”

Cố Nguyên Trạch nhìn về phía cô, vẻ mặt vô cảm nói với thím Lý: “Con có chuyện muốn nói với em ấy, thím sang nhà bên cạnh đi dạo một chút nhé.”

Thím Lý nhìn về phía họ vài cái, chống gậy nói: “Con hãy khuyên con bé, thím nói con bé không nghe.”

Cố Nguyên Trạch gật đầu nói một câu không sao.

Sau khi thím Lý rời đi, anh ta mới ép lửa giận xuống, hòi: “Chuyện của em và người câm kia là thế nào, tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho anh.”

Anh ta mới không quản mấy ngày, cô đã muốn buông thả rồi? Kết hôn là việc có thể tùy tiện sao? Cố Nguyên Trạch không biết đầu óc Trịnh Sở nghĩ thế nào, cô cùng Lục Câm mới gặp nhau được bao lâu?

Trịnh Sở ngáp một cái, sớm đoán được phản ứng của anh ta, thành thật nói: “Không phải việc gì lớn, là anh tình tôi nguyện, anh yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cố Nguyên Trạch gằn từng chữ: “Em làm thế này, vậy còn chú Trịnh thì sao?”

“Bố vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của em.” Trịnh Sở nói: “Đến lúc ấy em sẽ viết một lá thư, anh giúp em đưa cho bố.”

Cô đã nói đến vậy, cho dù Cố Nguyên Trạch chậm chạp thế nào cũng có thể nghe ra cô rất kiên quyết.

Anh ta có chút kiêu căng, nhưng với Trịnh Sở vẫn có kiên nhẫn. Cố Nguyên Trạch hít vào một hơi, đè nặng giọng nói: “Một năm sau hãy nói đến chuyện kết hôn, bây giờ quá sớm.”

Trịnh Sở bất đắc dĩ: “Giống như anh và Tạ Thần, anh biết cảm giác này mà, đừng lớn tiếng như vậy, bên ngoài sẽ cho rằng chúng ta cãi nhau.”

“Cảm giác gì? Anh và Tạ Thần?” Cố Nguyên Trạch nghẹn họng: “Anh và cô ấy là tình huống đặc biệt, cô ấy mang thai cho nên anh… Hiện tại em đúng là muốn anh tức chết!”

Trịnh Sở xoa xoa đôi mắt nói: “Nguyên Trạch, anh ấy thực sự rất tốt, anh không cần phải lo lắng.’’

Cố Nguyên Trạch lạnh lùng nói: “Em đừng mơ, anh sẽ không đồng ý, chú Trịnh chắc chắn cũng không đồng ý.”

Trịnh Sở im lặng trong chốc lát, nói: “Lúc trước khi anh và Tạ Thần kết hôn, tuy rằng em bất ngờ nhưng cảm thấy không có chuyện gì lớn, em nghĩ nếu anh nguyện ý em sẽ ủng hộ anh. Cô ấy làm khó em nhiều lần, em không nhịn được mới nói với anh. Nguyên Trạch, anh là người bạn tốt nhất của em, em hy vọng anh tôn trọng em.”

Cố Nguyên Trạch nhìn Trịnh Sở, không trả lời câu nói của cô, chỉ nói: “Em thật sự muốn làm thật hay chỉ là thử xem? Nếu như em muốn thử, vậy anh có thể không ngăn em, nhưng nếu em muốn làm chuyện khác thì không được.”

Trịnh Sở không nói rõ được là cô thật sự thích Lục Vi Chân hay bị làm cho đầu óc choáng váng, nhưng cô luôn có cảm giác, không ai thích hợp với mình hơn Lục Vi Chân.

Cô nhìn Cố Nguyên Trạch, khẽ nói: “Nguyên Trạch, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, anh còn không hiểu em sao? Chuyện em muốn làm anh không ngăn cản được, dù sao cũng còn thời gian hơn nửa năm, anh đừng quản bọn em.”

Cô không ra ngoài, không đi lĩnh chứng được, chỉ kết hôn trên danh nghĩa, về sau nếu không hợp nhau không cần phải ly hôn.

Cố Nguyên Trạch nắm chặt nắm tay, anh ta quay người rời đi, Trịnh Sở ở đằng sau nói: “Mấy ngày nữa làm một bữa rượu, nếu anh có chuyện cần làm thì đừng lãng phí cơ hội này



Lục Vi Chân không ở trong thôn.

Sau khi về nhà anh cầm lịch vạn niên chọn ngày, còn cầm bút ghi lại, trong đầu đang không ngừng lải nhải. Anh không tin quỷ thần, nhưng mâm cỗ cùng với Trịnh Sở phải đem lại điềm lành, làm cho hẳn hoi.

Anh phải làm thật nhanh, không thể lãng phí thời gian, dù sao sau khi mua được đồ rồi, còn phải đi chào hỏi người khác. Trong thôn hẻo lánh, chỗ có thể đi chắc cũng chỉ có vài nơi. 

Ý nghĩ trong đầu anh luôn luôn nhiều hơn người khác, thậm chí có những ý nghĩ thật quái lạ. Người Lục Vi Chân biết đều trọng nghĩa khí, nhưng có những lúc việc họ làm ngay cả bản thân anh cũng không thuận mắt. Nếu bọn họ thấy Trịnh Sở xinh đẹp, thích cô thì làm thế nào? Có nên mời bọn hay không?

Lục Vi Chân chợt cảm thấy rối rắm, ngộ nhỡ những người đến trông còn nhiều tiền hơn anh thì phải làm sao? Anh nhìn tiền và thẻ ngân hàng ở trong lòng, nghĩ đến điều này, cuối cùng vẫn dắt chó ra ngoài.

Anh rất coi trọng chuyện này, liên tiếp mấy ngày ra ngoài mua sắm đồ đạc, cũng không có nhiều thời gian gặp Trịnh Sở.

Trịnh Sở đang ở trường, anh không thể lúc nào cũng tới tìm cô.

Mỗi lần Lục Vi Chân tới gặp Trịnh Sở, anh đều cảm thấy vui vẻ không thôi, luôn phải tìm một nơi không có người hôn đến khi cả người Trịnh Sở không còn sức lực, khiến cho cô hễ nhìn thấy anh là chân mềm nhũn. 

Nhưng anh và cô không thể bên nhau lâu, Lục Vi Chân rất bận, anh nói với Trịnh Sở về ngày đã định, Trịnh Sở đã gật đầu đồng ý. Đến giờ phải đi Lục Vi Chân lại không nỡ, anh ôm lấy cô, thầm nghĩ tiểu tổ tông này nhất định không được nhìn trúng người khác. Kẻ có tiền thì nhiều lắm, nhưng đều không đẹp trai bằng anh.

Người trong thôn thân với Trịnh Sở, thấy Lục Vi Chân không bên cạnh cô, họ lớn gan hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Họ thật sự không hiểu cô đang yên đang lành, sao lại đột nhiên nhìn trúng Lục Vi Chân? Trong thôn có nhiều người tốt hơn Lục Vi Chân, tại sao nhất định phải tìm người kém cỏi nhất?

Trịnh Sở cũng không thể nói cho bọn họ những lần tiếp xúc của cô và Lục Vi Chân, lần nào cũng trả lời một cách qua loa lấy lệ vài câu như anh rất tốt, vẻ ngoài cũng không tồi.

Cũng may ngày thường quan hệ của cô với mọi người không tồi, tính tình cũng cũng rộng rãi hào phóng, bị người khác lén lút bàn tán sau lưng thì cũng không tức giận, còn có thể cùng người ta nói giỡn vài câu.

Nhưng cái danh khắc mệnh của Lục Vi Chân có hơi lớn, một số người già không dám qua lại với Trịnh Sở, sợ cô bị Lục Vi Chân lây. Thím Lý ở cùng cô lâu như vậy nên không sợ Trịnh Sở, chỉ là ngày nào cũng khuyên cô chia tay Lục Vi Chân.

Trịnh Sở có phần không biết phải làm sao, Lục Vi Chân chưa từng làm chuyện không có tính người, không cần phải đề phòng anh như vậy.

Có lẽ thím Lý thật sự cảm thấy chuyện kết hôn của Trịnh Sở và Lục Vi Chân không xứng đáng, những lời trước kia không muốn nói với Trịnh Sở đều đã nói ra không ít, bao gồm chuyện bố mẹ của Lục Vi Chân cùng với chuyện nhà họ Lục nhận nuôi Lục Vi Chân, cuối cùng khắc chết người nhà họ Lục.

Còn chuyện có người nhìn thấy trận hỏa hoạn mà không ai đi cứu, thím Lý không có mặt mũi nói ra. Bà cũng là một trong số những người ấy, đây là điểm duy nhất làm bà áy náy với Lục Vi Chân.

Bà khuyên bảo hết nước hết cái, muốn Trịnh Sở tin bà, đừng tùy tiện cưới Lục Vi Chân, Trịnh Sở lại không có phản ứng gì.

Nhưng Trịnh Sở vẫn lắng nghe.

Phản ứng của người lớn tuổi trong thôn và thím Lý đều giống nhau, thím Lý thì tính là nghiêm trọng, người khác cũng không nhẹ.

Lục Vi Chân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tính cách lạnh lùng một chút là điều đương nhiên.

Khi anh và Trịnh Sở ở cạnh nhau, Lục Vi Chân giống như một đứa trẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng anh thật sự rất tốt đối với Trịnh Sở, sự dịu dàng trong vô thức giống như vợ chồng vô cùng thân mật. Nếu không có những điều ấy, Trịnh Sở cũng sẽ không bị anh làm cho mặt đỏ tim đập.

Cô nghĩ đến là việc này trước tiên, sau đó mới nghĩ đến nhà họ Mạnh.

Tuy rằng gia đình ấy không mang họ Mạnh, nhưng chuyện xảy ra rất trùng khớp, khi nói chuyện với cô thím Lý cứ che che đậy đậy, không giống như là giả. Nếu như người của Cố Nguyên Trạch điều tra không kĩ càng, có khả năng chỉ tra được những chuyện trên bề mặt.

Có lẽ Lục Vi Chân thật sự là con nhà họ Mạnh, đến lúc ấy thì dễ xử lý hơn rồi.



Mặt trời vừa mới mọc, Trịnh Sở nghe thấy thím Lý ở dưới tầng gọi cô, cô còn tưởng có việc gấp, vội vàng rời giường mặc quần áo chạy nhanh xuống dưới tầng.

“Thím làm sao vậy?” Cô vừa xuống tầng vừa gọi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thím Lý kéo tay cô, bị dọa đến không thể nói thành lời: “Lục Câm gọi một đám người đưa mấy xe đồ đạc đến đây, đều là màu đỏ.”

Trịnh Sở hơi sửng sốt, nhìn ra phía cửa.

Cô thấy Lục Vi Chân đã cắt tóc, mặc áo sơ mi mới, tay đút vào túi quần đứng thẳng tắp ở cửa. Khuôn mặt anh cứng rắn, đôi mắt sáng ngời vẫy tay với Trịnh Sở.

Trịnh Sở khẽ vỗ vỗ tay thím Lý bảo bà yên tâm, không phải việc gì lớn. Cô đi đến trước mặt Lục Vi Chân, Lục Vi Chân nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, hôn lên tóc cô.

Buổi sáng hôm qua Lục Vi Chân đã gặp Trịnh Sở, nhưng anh vẫn rất nhớ cô.

Mặt Trịnh Sở ửng đỏ, trên người cô mặc váy ngủ, bên trong không mặc gì, bị anh ôm như vậy có chút không quen. Cô không nghĩ Lục Vi Chân sẽ đến sớm như vậy.

Cô quay đầu, đột nhiên kinh ngạc. Bên ngoài có người kéo sáu xe chở đồ, có mấy bộ chăn ga màu đỏ, có bàn ghế mới được buộc bằng dây màu đỏ… Trước mắt là một mảng đỏ.

Trịnh Sở hoàn toàn ngây ra.

“…Anh Lục.” Cô líu lưỡi: “Những thứ này nhiều quá rồi.”

Khi ở nhà cô cũng nhận được rất nhiều quà tặng, nhưng chưa lần nào giống như bây giờ, ngay cả nồi bát gáo chậu đều được buộc ruy băng màu đỏ, đặt ở bên trên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương