Edit: Gà Mlem – The Atlamtis

Mặt trời vừa mới mọc lên, bầu trời còn có chút u ám.

Lục Vi Chân nằm ở trên ghế dựa, không có tâm trạng quan tâm tới con chó đần độn. Tốn công nuôi lớn như vậy, đáng đời bị người ta bắt nạt.

Để con sói già này trốn đi, anh không giải quyết mà chỉ giữ chặt con chó không cho nó đuổi theo. Lục Vi Chân không muốn quan tâm đến những gì đang diễn ra ồn ào trong làng, nước giếng không phạm nước sông, có vấn đề gì xảy ra cũng là tự mình rước lấy, không liên quan gì đến anh.

Mà chó không biết rằng, bản thân bị người khác ghét bỏ, còn cọ vào bắp chân rắn chắc của Lục Vi Chân, thấp giọng gào hú.

Đêm qua nó đã đi ra ngoài một chuyến, đói bụng gần chết, ngày thường bây giờ Lục Vi Chân đã sớm cho nó ăn cơm.

Lục Vi Chân bị cuốn lấy đến phiền, kìm ý nghĩ muốn đá nó xuống, lạnh lùng vào nhà rồi đổ thức ăn cho chó.

Nếu anh có thể nói chuyện, nhất định sẽ chỉ vào con chó này mà mắng một trận.

Người khác đã bắt nạt đến mình rồi, trong đầu còn muốn đuổi theo những thứ khác, cho rằng mọi người đều sẽ giống như Trịnh Sở mà giúp đỡ nó? Cũng không thèm suy nghĩ xem Trịnh Sở tại sao lại đối tốt với nó như vậy, nếu không phải vì tiền của anh, có lẽ còn có thể cảm thấy là nó vừa ngu xuẩn lại xấu xí đáng yêu đấy.

Lục Vi Chân nhìn con chó ăn từng họng cơm lớn, cảm thấy nó thật sự là vô dụng. Khắp người anh đều là hơi lạnh, quay người bỏ lọ cồn i ốt đặt bên cạnh cái giếng vào trong tủ bát.

Sau khi đóng cửa tủ bát lại, anh mới đột nhiên nghĩ đến Trịnh Sở cũng ở trong xóm.

Động tác của Lục Vi Chân ngừng lại, do dự hồi lâu, anh mới nghĩ rằng vẫn là bỏ đi. Bản thân anh lại không biết Trịnh Sở ở đâu, hơn nữa cô cũng chỉ là giúp con chó của anh, không đáng để anh đặc biệt đi nhắc nhở.

Nhưng không đi nói, một cô gái yếu đuối như cô cũng quá nguy hiểm, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nhận ra được bản thân mình đang suy nghĩ cái gì, Lục Vi Chân lập tức lắc đầu, vứt bỏ đi suy nghĩ. Anh mới không quan tâm loại chuyện này.

Hôm nay trường học đang tổ chức thi giữa kỳ, bởi vì không có nhiều giáo viên,  Trịnh Sở một mình coi thi một lớp.

Cô đột nhiên hắt hơi một cái, học sinh làm bài phía dưới ngẩng đầu nhìn cô. Trịnh Sở thản nhiên mặc thêm áo khoác, học sinh cũng không để trong lòng.

Trịnh Sở nhìn lướt qua phòng học, phần lớn đều đang viết nghiêm túc. Có một học sinh ngồi ở cuối cùng thỉnh thoảng cúi đầu, cô đứng dậy đi xung quanh một vòng và tịch thu sách trong bàn của cậu.

Mặt của học sinh kia đỏ bừng lên, Trịnh Sở không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với cậu rồi quay lại bục giảng.

Hôm nay Lý Tư không có đi học, cô của cô bé tới xin nghỉ. Lý Tề đã đến đây nhưng đang ngáp liên tục, hẳn là một đêm ngủ không ngon.

Đêm qua chắc là đã xảy ra chuyện gì, không biết có phải chuyện buổi sáng thím Lý nhắc đến hay không.

Trịnh Sở ở lại chỗ này hai năm, biết được những lời của người trong chốn quê này phần lớn đều là đồn tầm bà tầm bậy, có khi đợi tới lúc cô đi hỏi Lý Tề Thì câu chuyện lại thay đổi theo hướng khác rồi.

Bàn ghế gỗ bình thường và cũ kỹ được xếp trong phòng học, mặt bàn lồi lõm, trên tường dán các loại lời nói của nhân vật vĩ đại. Cửa sổ mở ra, ánh mặt trời tiến vào sáng rực.

Thầy hiệu trưởng từ bên ngoài đi qua, bàn tay ông để ở ngang hông, đứng ngoài cửa sổ nhìn xem tình hình các học sinh đang làm bài thi, sau đó lại đi đến phòng tiếp theo để kiểm tra.

Chỗ này người không tính là ít, nhưng mấy năm nay cũng chưa có gì phát triển, vừa nghèo lại vừa khổ.

Thầy hiệu trưởng năm nay đã sắp bảy mươi, thầy rất tốt, đến bây giờ còn chưa về hưu.

Họ thích một cuộc sống tự cấp tự túc, không theo đuổi thứ mới mẻ, mặc dù hướng về bên ngoài nhưng cũng không theo đuổi quá mạnh mẽ. Nếu điều kiện nơi này tốt hơn một chút, Trịnh Sở cảm thấy sau này cũng có thể tới nơi này dưỡng lão.

Chuông báo kết thúc giờ thi đã vang lên, Trịnh Sở mở miệng nói: “Các bạn học hàng cuối thu bài thi.”

Sau khi học sinh phía sau nhanh chóng thu các bài thi lên, cô mới nói có thể đi rồi.

Một vài nữ sinh cùng nam sinh nhanh nhẹn vây lại, rối rít nói: “Cô Trịnh, kỳ thi lần này thật khó mà.”

Trịnh Sở thu gọn bài thi, cười cười nói: “Lần này không khó một chút nào, ai thi được 10 điểm sẽ có thưởng.”

Ánh mắt của chúng sáng lên, cô Trịnh thật sự rất tốt đối với chúng, người nào có biểu hiện xuất sắc đều có khen thưởng. Rất nhiều lần là sách bài tập mới tinh, bút chì, còn có kẹp tóc cùng quả cầu.

Sau đó lại có người than phiền nói rằng: “Tối hôm qua nhà tao có chó kêu một lúc lâu, lúc thi thiếu chút nữa là tao ngủ rồi, chắc chắn thi không tốt.”

Người nói lời này là Lý Kỳ Kỳ, hàng xóm của Lý Tư.

Trịnh Sở hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Trong nhà có chuyện gì sao?”

Lý Kỳ Kỳ chau mày nói: “Không biết, bố em ra ngoài thì trông thấy Lục câm, có thể chú ta tới nhà em trộm đồ.”

Trịnh Sở hơi giật mình, Lục Vi Chân không giống như là sẽ ăn cắp đồ của người khác, cô lại hỏi: “Nhà em mất đồ sao?”

Lý Kỳ Kỳ thành thật trả lời: “Mất một con gà.” 

Trịnh Sở gật đầu, không hỏi thêm nữa, quan tâm nói: “Nói bố mẹ em chú ý một chút, bình thường em học tập cho giỏi là được.”

Lý Kỳ Kỳ ngượng ngùng sờ cái ót, mặt đỏ bừng. Ngày thường đi học cô bé toàn mất tập trung, hoá ra cô Trịnh đều biết.

Chỗ ở của Trịnh Sở và Lục Vi Chân không gần nhau, rất ít khi liên lạc với nhau. Cô muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dù sao việc này hình như không đơn giản, nhưng cô ngại đi hỏi trực tiếp thím Lý.

Thím Lý không muốn trả lời cô chuyện có liên quan đến Lục Vi Chân, Trịnh Sở ngứa ngáy trong lòng, nhưng cũng biết bản thân mình nên làm cái gì, không truy hỏi nhiều.

Cô cùng các giáo viên khác ở trường học chấm điểm bài thi, thỉnh thoảng trao đổi mấy câu. Vô tình nói tới Cố Nguyên Trạch, cô Hoàng bên cạnh lại nổi lên tâm tư muốn khuyên nhủ.

“Cô dạy thay cho thầy Cố mấy ngày rồi, cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?” Hoàng Dịch xoay người qua nhìn cô: “Gần đây tôi cũng không gặp cậu ấy, hình như là cãi nhau một trận cùng con gái lão Tạ.”

Bút trên tay Trịnh Sở không dừng lại, cô nói: “Thầy Cố phải nuôi bốn miệng ăn, tiền lương của chúng ta lại thấp, một mình anh ấy gánh vác gánh nặng, có lẽ là đi theo người khác lên núi tìm đồ rồi.”

“Thầy Cố là người có trách nhiệm, thân thể lão Tạ kia không thể làm việc, làm khó cậu ấy một người nuôi gia đình.” Bà ấy đè thấp giọng: “Thầy Cố có năng lực như vậy, sẽ không bị chôn vùi. Căn bệnh của lão Tạ vẫn luôn ở đó, chống đỡ không được bao lâu đâu, cô nhớ phải nắm lấy thời cơ đấy.”

Hoàng Dịch không biết khi nào bọn họ có thể trở về, nhưng nếu vẫn luôn không thể quay về, nói không chừng Trịnh Sở cũng ba mươi tuổi mất rồi.

Ba mươi tuổi không lấy chồng, nói ra thì có hơi mất mặt.

Trịnh Sở hiểu rõ phong tục bên này. Kết hôn không cần phải lấy giấy kết hôn, dán mấy tấm giấy đỏ, mở tiệc rượu mời làng xóm ăn một bữa thì xem như đã thành vợ chồng.

Mặc dù pháp luật không có hiệu lực, nhưng không mấy người quan tâm cái này, sinh con xong bổ sung một tờ cũng chưa muộn.

Giống như Cố Nguyên Trạch cùng Tạ Thần, bọn họ có hai đứa con, nhưng giấy chứng nhận còn chưa có. Tạ Thần khó sinh đã chết, bổ sung hay không bổ sung cũng chẳng sao cả.

Trịnh Sở vội vàng nói sang chuyện khác, nói đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

“Việc này khó mà nói, chờ sau này xem xem. Đúng rồi, em nghe học sinh nói ngày hôm qua xảy ra chuyện, cô Hoàng có nghe nói không?” Trịnh Sở hỏi.

“Hình như rất nghiêm trọng, lớp của em có một vài học sinh xin nghỉ.”

Hoàng Dịch biết cô không muốn nói, chỉ có thể đành bất lực lắc đầu một cái.

Bà ấy cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm rồi nói:

“Nghiêm trọng thì đúng là nghiêm trọng thật, chú Phú cũng vào bệnh viện rồi, cả nhà đều đã ra ngoài, bây giờ còn chưa trở lại, cũng không biết tình hình thế nào rồi.”

“Chú Phú cũng đã bảy mươi tuổi, sức khỏe cũng không tốt nữa.” Trịnh Sở hỏi: “Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?”

“Đám trẻ con đó gây hoạ, nghe nói là Lục câm biết bọn nó bắt nạt con chó của cậu ta, cho nên cậu ta liền thả chó ra cắn người.” Cô Hoàng cảm thấy nhóm trẻ con này quá mạnh mẽ: “Nhưng mà tôi cũng không hiểu tình huống cụ thể, tôi không ở bên đó.”

Bút của Trịnh Sở chấm chấm trên bài thi, cô lắc đầu nói: “Hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà màu vàng ấm áp.

Trịnh Sở dựa vào ghế duỗi người, các thầy cô đều đã rời phòng làm việc rồi, chỉ còn một mình cô. Hôm nay là cô khoá cửa phòng làm việc, cho nên rời đi cuối cùng.

Cô thu dọn lại đồ đạc, bỏ vào trong ngăn tủ, lúc sau kiểm tra lại một lần cửa sổ, cuối cùng mới cầm chìa khoá cửa.

Cỏ dại mọc thành cụm ở ngọn núi bên cạnh trường, cây cối khô héo cũng bắt đầu mọc mầm mới.

Chờ Trịnh Sở đi ra ngoài, mới phát hiện Lục Vi Chân đứng ở cổng trường. Không phải một mình anh, trước mặt còn có thầy hiệu trưởng già.

Thầy hiệu trưởng cùng anh nói chuyện, trên mặt Lục Vi Chân không có sự đề phòng đối với người khác, ngược lại là sự kính trọng đối với trưởng bối.

Trịnh Sở ôm túi bài thi trong tay, có hơi kinh ngạc. Lục Vi Chân có quan hệ không tồi với thầy hiệu trưởng?

Hôm nay Lục Vi Chân không mang theo chó, cũng không biết đến làm gì.

Trịnh Sở thấy thầy hiệu trưởng vui mừng vỗ tay anh, nói một câu đã trưởng thành rồi, có thể nuôi sống chính mình là được.

Lục Vi Chân gật đầu, lấy một lá thư từ trong túi ra đưa cho ông, thầy hiệu trưởng lắc đầu đẩy trở về.

Thầy hiệu trưởng nói: “Tôi ở đây cái gì cũng không thiếu, cậu tự giữ lại đi. Tuổi của cậu không nhỏ, nên cưới vợ rồi, giữ lại làm vốn cho cô vợ trẻ đi.”

Trịnh Sở tò mò nhìn về phía bọn họ, tầm mắt Lục Vi Chân liếc đến, đột nhiên bắt gặp Trịnh Sở.

Trịnh Sở dừng bước, ngập ngừng một lúc, tiến lên kêu một tiếng hiệu trưởng cùng anh Lục.

Thầy hiệu trưởng quay đầu, hơi cong lưng. Ông thấy Trịnh Sở cầm túi bài thi trong tay, hiền hoà mà cười cười nói: “Tiểu Trịnh bây giờ mới về nhà à? Về nhà sửa bài thi?”

“Hôm nay em trực nhật, chuẩn bị ở nhà cả cuối tuần.” Trịnh Sở cười trả lời: “Hiệu trưởng cũng trở về sớm một chút đi, trời sắp tối rồi.”

“Chờ chút rồi về.” Thầy hiệu trưởng chỉ vào Lục Vi Chân, nói: “Giới thiệu cho em một chút, đây là Lục Vi Chân, học sinh của tôi. Cậu ấy học tập rất giỏi, trước kia nhiều lần đều thi điểm cao, tự học rất nhiều thứ.”

Lục Vi Chân thế mà lại đi học.

Trịnh Sở gật đầu nói: “Chúng em có quen biết, lần trước em té xin nghỉ, vẫn là anh ấy cứu em.”

Nếp nhăn trên mặt thầy hiệu trưởng dãn ra vì cười: “Đứa nhỏ này tâm tính lương thiện, chỉ là có chút cố chấp. Tiểu Trịnh có việc gì đều có thể tìm cậu ấy hỗ trợ, nhất định cậu ấy sẽ không từ chối.”

Trịnh Sở nghĩ thầm trong đầu, bản thân không dám tìm Lục Vi Chân giúp đỡ, đến lúc đó thím Lý có thể nói cô nửa ngày. Nhưng cô không nói ra lời, chỉ là nhíu mày đáp vâng.

Cô không nghĩ người bị mọi người chán ghét như Lục Vi Chân lại là học sinh của hiệu trưởng.

Trịnh Sở hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Lục Vi Chân một cái.

Đôi mắt của cô thiên về cặp mắt hoa đào, nếu người khác có lòng, tự nhiên khi nhìn vào sẽ quan sát nhiều hơn, cảm thấy cặp mặt đầy nước kia dường như mơ hồ lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Ánh mắt Lục Vi Chân không biến động lướt nhanh qua cô, đã đoán trước được đáp án của cô.

Ngay trước mặt ông còn dám nhìn anh như vậy, thật là… Lục Vi Chân khẽ nhíu mày.

Ghê gớm quá.

Trên đường có mấy người từ phía ruộng về, đi ngang qua trường học, nhìn thấy thầy hiệu trưởng thì còn muốn chào hỏi một chút. Sau khi thấy Lục Vi Chân, họ lại ghét bỏ đi đường vòng.

Bọn họ không có ý gì với thầy hiệu trưởng, chỉ là không muốn đến gần Lục Vi Chân mà thôi.

Mà Lục Vi Chân cũng không quan tâm hành động của bọn họ, anh đến nơi này cũng chỉ muốn nhắc nhở thầy hiệu trưởng buổi tối đừng ra ngoài.

Thầy hiệu trưởng sinh hoạt có quy luật, nửa đêm sẽ không ra ngoài. Anh liền viết thư để trong bì thư, muốn nhắc nhở thêm một câu, đến lúc đó đừng hứng lên rồi chạy ra ngoài.

Bên trong còn để thêm xấp tiền, không nhiều không ít, đúng một một ngàn.

Lục Vi Chân để lá thư vào trong tay hiệu trưởng, làm một động tác tay với ông.

Dường như iệu trưởng nhìn ra cái gì, cầm thứ đó trong tay, trong mắt có chút nghi ngờ.

Lục Vi Chân không giải thích thêm, bảo ông về nhà mở ra xem một chút/ Trịnh Sở đứng một bên còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đã bị Lục Vi Chân kéo tay rời đi rồi.

Hiệu trưởng ở phía sau sững sờ một lúc, sau đó cười xua tay: “Tiểu Trịnh nhìn cậu ấy nhiều một chút.”

Vẻ mặt Trịnh Sở ngỡ ngàng, không biết Lục Vi Chân muốn làm gì, còn nghĩ rằng anh có chuyện muốn nói. Bọn họ lại không quen biết, có lời gì để nói chứ? Cô một tay ôm túi bài thi, một tay khác bị Lục Vi Chân nắm lấy. Tay anh rất lớn, nắm cổ tay Trịnh Sở giống như xiềng xích ấm áp.

Bước chân Lục Vi Chân lớn, chân vừa dài vừa thẳng, thiếu chút nữa Trịnh Sở đã không theo kịp bước chân của anh.

Bọn họ vòng qua một chỗ ngoặt, Trịnh Sở không nhịn được mà lên tiếng: “Anh Lục có chuyện gì à?” Bước chân anh mới ngừng lại được.

Lục Vi Chân buông tay cô ra, trên mặt có chút mất kiên nhẫn. Anh nghĩ phụ nữ thật phiền toái, đi hai bước đã kêu không ngừng, một chút sức lực cũng không có.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương