Chàng Câm - Kính Lý Phiến
-
Chương 1
Edit: Ngọc – Meow Team
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng phủ kín những chiếc lá trúc khô héo trên mặt đất, gió xuân thổi xào xạc qua từng cây trúc xanh thẳng.
Cánh tay Trịnh Sở bị đất đá nhô ra làm trầy da, từng vết đỏ ửng hiện lên, bàn chân cô sưng to, mái tóc dài hơi rối, cô ngồi ở rừng trúc dưới chân núi. Trịnh Sở thử vịn vào rễ cây để đứng lên, nhưng vừa động đậy thì chân đau như xát muối, chỉ đành chậm rãi ngồi xuống.
Xui xẻo thật, biết thế đừng nghe lời người phụ nữ kia nói cho rồi.
Lớp Trịnh Sở có một bạn nhỏ bỏ nhà đi, cô là giáo viên chủ nhiệm, đi tìm người cùng bố mẹ bạn nhỏ đó. Trên đường gặp con gái thứ của nhà họ Tạ, nghe nói rằng đã từng nhìn thấy đứa nhóc xuất hiện ở phía bên này, cô không kịp suy nghĩ, cứ thế mà chạy đến tìm. Kết quả là người thì không thấy, nhưng một chân mất thăng bằng, ngã xuống.
Đây là địa bàn của người câm, những đứa trẻ ở quê đều sợ anh ta, không ai dám chạy đến đây.
Cả người Trịnh Sở đều đau nhức, ánh trăng không xuyên qua được lá trúc rậm rạp, thật sự khiến người ta hoảng sợ. Cô chỉ hy vọng rằng ngày mai khi vào lớp, cô giáo phát hiện cô không ở đó sớm chút, sẽ có người đến cứu cô.
Một tiếng sột soạt kì lạ vang lên, Trịnh Sở cảm thấy hơi căng thẳng. Tưởng là có rắn tới, cô ôm lấy thân cây trúc cứng cáp, sợ hãi rụt chân về phía sau, bỗng một cơn đau ập đến khiến cô rít lên một tiếng
Chẳng có con rắn nào quanh đây cả mà ngược lại, có một ánh đèn chiếu tới chỗ cô.
Một bóng đen cao lớn cầm đèn pin chiếu xuống, anh cầm trong tay một chiếc xẻng nhỏ, hình như là đến cuốc đất buổi tối. Anh nghe thấy tiếng động ở phía bên này, tưởng rằng có gì đến, cho nên tới đây kiểm tra.
Trịnh Sở bất thình lình bị ánh sáng chiếu lóa mắt, giơ tay lên che một phần ánh sáng.
Cô liếc mắt nhìn người kia. Hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau vài bước, chân không cẩn thận dùng sức, mắt cá chân chịu từng trận đau.
Trịnh Sở đau đến mặt trắng bệch, nghĩ thầm xong rồi, gặp phải Lục câm rồi.
Lục câm tên thật là Lục Vi Chân, dáng người cao ráo, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, trông rất rắn rỏi, đẹp trai. Nhưng trên người anh lại toát ra vẻ hung ác nham hiểm khiến kẻ khác sợ hãi. Cha mẹ anh đều đã qua đời, để anh ở lại đây một mình.
Mấy năm trước đây, Lục câm này chẳng biết bị chập mạch gì, tự dưng trồng một loạt trúc ở đây, tới giờ đã biến thành một rừng trúc.
Người trong thôn đều truyền miệng nói rằng trồng thứ này cũng vô dụng, nhiều năm rồi cũng chả có kết quả gì, đã thế lại còn chẳng mấy ai sử dụng, làm sao bán được giá cao? Tiền thu được không đủ bù vào tiền vốn, anh chàng câm này muốn kiếm tiền tới phát điên rồi.
Trịnh Sở không thân với anh lắm, chỉ nhìn thấy một vài lần, nhưng cô biết đôi điều về anh.
Người này quá lạnh lùng, cũng không qua lại với họ hàng thân thích. Hơn nữa lại còn sống tận sâu trong rừng trúc, thân tàn ma dại, càng không ai dám tiếp xúc với anh.
Gió thổi xào xạc, đêm lạnh như băng.
Tim Trịnh Sở đập loạn nhịp, những chuyện kỳ lạ đột nhiên vụt qua đầu cô. Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lúc chậm rãi di chuyển ra bên ngoài bỗng đụng phải một sào trúc, cô nhanh chóng nắm chặt trong tay.
Một người phụ nữ bị thương được một người đàn ông cao lớn phát hiện trong đêm, cô không nhịn được mà nghĩ lung tung.
Lục Vi Chân lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen lãnh đạm có chút khó hiểu, dường như không hiểu sao Trịnh Sở lại xuất hiện ở đây.
Lục Vi Chân không tin mấy cái trò vớ vẩn như là hồ ly tinh, không thì anh cũng sẽ không ở đây một mình. Nhưng anh cũng chẳng lo chuyện bao đồng, anh không định xuống, ánh sáng chói lóa kia cũng thu về.
Trịnh Sở thở hắt một hơi, sống lưng căng cứng thả lỏng, nắm chặt cây gậy trúc không buông. Mắt cá chân cô vốn đã sưng tấy, lúc nãy đột nhiên lại động, giống như là đã bị thương đến gân cốt.
Tiếng lá trúc cọ xát hòa trong tiếng cỏ dại sột soạt cách đó không xa, Lục Vi Chân không đến đây cứu Trịnh Sở, anh chỉ quan tâm tới mấy bụi cỏ dại trước mắt. Một mình anh phải chăm lo cho nửa ngọn đồi, ban ngày có quá nhiều thứ phải làm, chỉ đành dành ra thời gian buổi tối. Lục Vi Chân không thừa ý tốt để quan tâm người khác.
Trịnh Sở nghe người khác nói Lục Vi Chân lạnh nhạt vô tình, nhưng cụ thể là như thế nào thì không ai nói kỹ. Mặc dù hơi sợ anh một chút, nhưng cô cũng biết những lời đồn mà mấy bà thím đó nói, tốt nhất chỉ nên nghe rồi cho qua.
Tiếng động vật hú theo gió vang lên, Trịnh Sở cảm thấy hơi lạnh sống lưng, tự dưng nhớ ra hình như ở đây từng có chó sói xuất hiện. Chóp mũi cô toát mồ hôi lạnh, gió thổi lạnh cóng cả người.
Nếu anh ta có dụng tâm khác thì lúc nãy đã nên đi xuống rồi. Trịnh Sở do dự chốc lát, cuối cùng vẫn vì sợ hãi mà kêu lên: “Lục tiên sinh, anh còn ở đó không?”
Tiếng nhổ cỏ dừng lại một chút, sau đó lại vang lên.
Lục Vi Chân là một người câm, không thể đáp lại lời Trịnh Sở, Trịnh Sở cũng chẳng mong anh có thể nói gì.
“Chào Lục tiên sinh, tôi là giáo viên tên Trịnh Sở.” Cô nhìn quanh bốn phía, khẽ cắn môi, cô sợ đâu đó sẽ có con gì nhảy xổ ra: “Một học sinh trong lớp tôi cãi nhau với người nhà, nửa ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng. Tôi đến đây để tìm em ấy, không cố ý quấy rầy anh đâu.”
Cô đến từ bên ngoài, giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu ôn hòa, khác xa với sự thô bạo của nơi đây.
Lục Vi Chân đã quen nghe người ta chỉ gà mắng chó, dùng những từ thô bỉ với mình. Vừa nãy nghe thấy cô gọi Lục tiên sinh, anh đột nhiên dừng tay lại, có chút không kịp phản ứng lại.
Giọng cô trong veo như tiếng chim hót buổi sớm, nghe rất dễ chịu. Động tác tay của Lục Vi Chân lại tiếp tục, cũng không hề có ý định sẽ giúp cô.
Trịnh Sở không biết Lục Vi Chân có nghe thấy mình nói hay không, cô không dám nói quá lớn, cũng sợ dưới này không an toàn, chỉ có thể tìm một chủ đề để nói.
“Tôi không biết có ai tìm thấy nó chưa, nhưng Lục tiên sinh có thấy đứa nhỏ đó tới đây không? Lúc trước có một người nói đã thấy thằng nhóc đó ở đây, chắc là nhìn nhầm rồi.”
Bên tai Trịnh Sở vang lên tiếng gì đó, nhưng âm thanh càng ngày càng nhẹ. Lục Vi Chân vẫn ở gần đây, nhưng anh đi ngược chiều với cô.
Dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một người, Trịnh Sở chỉ có thể nghĩ tới vậy.
“Lục tiên sinh, nơi này yên tĩnh như vậy, không biết có nuôi động vật gì không nhỉ? Thật ra tôi có hơi sợ tối, lúc ngã xuống tôi thực sự bị dọa hết hồn luôn.”
“Lục tiên sinh, anh đi rồi à?”
Giọng cô vang lên, tiếng hú ngày càng gần, tiếng của Lục Vi Chân cũng không nghe thấy gì nữa.
Trịnh Sở chống tay xuống dưới đất, tảng đá cọ rách lòng bàn tay trắng nõn của cô. Trịnh Sở định lùi lại rồi trèo lên, cổ chân mảnh khảnh sưng tấy khiến cô đau tới ứa mồ hôi lạnh.
Trong bóng tối có thứ gì đó nhảy ra, tim Trịnh Sở đập điên cuồng, giơ tay lên ngăn cản, cô nhắm mắt lại trong vô thức.
Người đàn ông đột nhiên nhảy xuống, nhấc chân đá bay thứ kia, có điều không dùng nhiều lực. Anh vòng một tay qua chân bế cô lên.
“Lục tiên sinh?” Trịnh Sở hết hồn.
Mặt Lục Vi Chân hờ hững, không có biểu cảm gì. Quần áo anh ướt đẫm mồ hôi, tay chạm vào chỗ đau của Trịnh Sở, khiến cô đau đến nhíu mày.
Lục Vi Chân không thấy rõ sắc mặt cô, mà dù có thấy, e rằng anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chỉ cảm thấy cô gái này rất phiền phức. Cứ một lúc lại Lục v, hai lúc lại Lục tiên sinh, chẳng khác gì con mèo hoang phát tình. Anh chưa từng dạy học bao giờ, gọi tiên sinh cái gì chứ?
Lục Vi Chân ôm Trịnh Sở đi lên sườn dốc. Ngực anh dày rộng, cánh tay cường tráng, tiếng tim đập mạnh mẽ vang bên tai Trịnh Sở.
Con gì đó bị đá văng ra không biết mình bị bắt nạt, vẫn vui vẻ phe phẩy đuôi đi theo bọn họ.
Hình như đây là lần đầu tiên Lục Vi Chân ôm một người phụ nữ, trong lồng ngực nhẹ tới nỗi làm anh chần chừ nhìn xuống vài lần. Cơ thể mềm mại của người con gái trong lòng tựa như người không xương, hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi anh.
Anh nghĩ trong lòng thảo nào giọng nói bé như thế, căn bản người trong lòng cũng không lớn.
Lục Vi Chân toát mồ hôi khiến Trịnh Sở hơi bối rối, cô chỉ có thể xấu hổ làm như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn với Lục Vi Chân. Cô đã chuẩn bị tinh thần ở đây qua đêm, không ngờ rằng Lục Vi Chân sẽ tới đây cứu mình.
Tay anh đụng đến eo cô, mặt Trịnh Sở đỏ lên.
Người đàn ông bước từng bước vững vàng đạp lên những lá trúc khô về phía trước, ra khỏi nơi đây. Bên ngoài là một vùng đất rộng lớn, dưới ánh trăng sáng tỏ còn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét của ngôi nhà.
Hàng rào bao quanh sân nhà, trên mặt đất trồng đủ loại rau xanh. Tuy Lục Vi Chân ở một mình nhưng anh rất gọn gàng ngăn nắp, xung quanh đều rất sạch sẽ.
Anh đẩy cổng ngoài hàng rào, ôm Trịnh Sở đi vào trong, đặt cô lên một chiếc ghế trúc ở bên cạnh. Quê nghèo, vẫn chưa có điện, Lục Vi Chân lấy đèn dầu ra, lại cầm rượu thuốc đưa cho Trịnh Sở.
Trịnh Sở chưa kịp nói câu cảm ơn thì người đàn ông này đã đứng dậy trở về phòng mình, khóa cửa lại mặc kệ cô.
Lục Vi Chân cứu Trịnh Sở là coi như cô may mắn, gặp được khi tâm trạng anh không tồi. Còn bôi thuốc cho cô, không thể nào. Lục Vi Chân trực tiếp quay về đi ngủ.
Trong lòng Trịnh Sở nhẹ nhàng thở ra, ở cùng chỗ với một người đàn ông xa lạ, cô cũng sợ mình gặp chuyện không may.
Con chó kia đứng ngốc ngoài cửa, quỳ rạp trên mặt đất cắn đồ vật gì đó.
Trịnh Sở mở chai rượu thuốc ra ngửi thử. Bây giờ cô không thể di chuyển, chỗ đau sưng thành một cục, chỉ có thể rót ra tay, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân.
Cô đau đến mức không thể nhịn được, cách một bức tường vẫn còn nghe được tiếng cô khẽ rên. Trịnh Sở cắn môi, nhẹ nhàng xoa rượu thuốc. Tuy rằng tới đây cô đã chịu ít nhiều khổ sở, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bị đau đến nhường này.
Con chó ở bên ngoài đột nhiên sủa vào trong bóng tối, Trịnh Sở ngẩng đầu lên thì thấy có ánh đèn vụt qua.
Một người đàn ông thân hình cân đối tiến tới, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở ngoài hàng rào, trên người anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, ánh đèn hắt lên người anh ta, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận.
“Em không về nhà mà ngồi đây làm gì?” Cố Nguyên Trạch cố nén tức giận: “Anh tìm em nửa ngày rồi đấy.”
Cố Nguyên Trạch phát hiện ra Trịnh Sở mất tích, lại thấy ánh mắt trốn tránh của Tạ Lâm, mập mập mờ mờ, anh ta cương quyết hỏi một hồi mới biết Trịnh Sở đi về phía này.
Không phải Trịnh Sở vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có chuyện gì đó. Cố Nguyên Trạch lo lắng cả buổi, nửa đêm nửa hôm vẫn đi tìm người, ai mà biết được Trịnh Sở đã yên vị ở nhà người câm này chứ! Nếu không phải trời đủ sáng thì anh ta thật sự không nhìn thấy người.
“Vừa nãy không cẩn thận bị ngã, trẹo chân rồi.” Trịnh Sở nhìn thấy Cố Nguyên Trạch đến đây, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Một mình ở chỗ Lục Vi Chân, sao vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện gì: “Sao anh lại tới đây? Nam Nam ngủ rồi à?”
Cố Nguyên Trạch và Trịnh Sở đến đây cùng nhau, hai người là bạn từ thuở nhỏ, quan hệ rất tốt.
Trong vòng năm năm bọn họ không thể ra khỏi đây, vốn đã định kết hôn với nhau, thế mà con gái cả của nhà họ Tạ đột nhiên chen một chân vào. Nam Nam chính là đứa con gái của họ.
Khi sinh đứa con gái đầu này, Tạ Thần bị khó sinh, cuối cùng đứa bé sống, mẹ thì không còn.
Đứa bé này đã gần một tuổi, người trong thôn lại mai mối cô với Cố Nguyên Trạch. Tuy rằng đã kết hôn còn có cả một đứa nhỏ, nhưng ở đây thật sự khó người đàn ông nào có thể sánh bằng anh ta, cả về khí chất lẫn gia thế.
Nhưng Trịnh Sở không có ý kiến gì, cô chỉ xem Cố Nguyên Trạch là bạn.
“Nam Nam ngủ rồi, em bị làm sao vậy?”
Cố Nguyên Trạch nghe thấy chân cô bị trẹo, cau mày thật chặt, nhấc chân định đẩy cửa đi vào, con chó ngoài cửa điên cuồng sủa lên.
“Anh đợi em chút, em tự đi ra ngoài.” Trịnh Sở bám vào tay vịn: “Em vừa ngã xuống dưới núi, có người đã cứu em lên, anh đừng động vào chó của người ta.”
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng phủ kín những chiếc lá trúc khô héo trên mặt đất, gió xuân thổi xào xạc qua từng cây trúc xanh thẳng.
Cánh tay Trịnh Sở bị đất đá nhô ra làm trầy da, từng vết đỏ ửng hiện lên, bàn chân cô sưng to, mái tóc dài hơi rối, cô ngồi ở rừng trúc dưới chân núi. Trịnh Sở thử vịn vào rễ cây để đứng lên, nhưng vừa động đậy thì chân đau như xát muối, chỉ đành chậm rãi ngồi xuống.
Xui xẻo thật, biết thế đừng nghe lời người phụ nữ kia nói cho rồi.
Lớp Trịnh Sở có một bạn nhỏ bỏ nhà đi, cô là giáo viên chủ nhiệm, đi tìm người cùng bố mẹ bạn nhỏ đó. Trên đường gặp con gái thứ của nhà họ Tạ, nghe nói rằng đã từng nhìn thấy đứa nhóc xuất hiện ở phía bên này, cô không kịp suy nghĩ, cứ thế mà chạy đến tìm. Kết quả là người thì không thấy, nhưng một chân mất thăng bằng, ngã xuống.
Đây là địa bàn của người câm, những đứa trẻ ở quê đều sợ anh ta, không ai dám chạy đến đây.
Cả người Trịnh Sở đều đau nhức, ánh trăng không xuyên qua được lá trúc rậm rạp, thật sự khiến người ta hoảng sợ. Cô chỉ hy vọng rằng ngày mai khi vào lớp, cô giáo phát hiện cô không ở đó sớm chút, sẽ có người đến cứu cô.
Một tiếng sột soạt kì lạ vang lên, Trịnh Sở cảm thấy hơi căng thẳng. Tưởng là có rắn tới, cô ôm lấy thân cây trúc cứng cáp, sợ hãi rụt chân về phía sau, bỗng một cơn đau ập đến khiến cô rít lên một tiếng
Chẳng có con rắn nào quanh đây cả mà ngược lại, có một ánh đèn chiếu tới chỗ cô.
Một bóng đen cao lớn cầm đèn pin chiếu xuống, anh cầm trong tay một chiếc xẻng nhỏ, hình như là đến cuốc đất buổi tối. Anh nghe thấy tiếng động ở phía bên này, tưởng rằng có gì đến, cho nên tới đây kiểm tra.
Trịnh Sở bất thình lình bị ánh sáng chiếu lóa mắt, giơ tay lên che một phần ánh sáng.
Cô liếc mắt nhìn người kia. Hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau vài bước, chân không cẩn thận dùng sức, mắt cá chân chịu từng trận đau.
Trịnh Sở đau đến mặt trắng bệch, nghĩ thầm xong rồi, gặp phải Lục câm rồi.
Lục câm tên thật là Lục Vi Chân, dáng người cao ráo, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, trông rất rắn rỏi, đẹp trai. Nhưng trên người anh lại toát ra vẻ hung ác nham hiểm khiến kẻ khác sợ hãi. Cha mẹ anh đều đã qua đời, để anh ở lại đây một mình.
Mấy năm trước đây, Lục câm này chẳng biết bị chập mạch gì, tự dưng trồng một loạt trúc ở đây, tới giờ đã biến thành một rừng trúc.
Người trong thôn đều truyền miệng nói rằng trồng thứ này cũng vô dụng, nhiều năm rồi cũng chả có kết quả gì, đã thế lại còn chẳng mấy ai sử dụng, làm sao bán được giá cao? Tiền thu được không đủ bù vào tiền vốn, anh chàng câm này muốn kiếm tiền tới phát điên rồi.
Trịnh Sở không thân với anh lắm, chỉ nhìn thấy một vài lần, nhưng cô biết đôi điều về anh.
Người này quá lạnh lùng, cũng không qua lại với họ hàng thân thích. Hơn nữa lại còn sống tận sâu trong rừng trúc, thân tàn ma dại, càng không ai dám tiếp xúc với anh.
Gió thổi xào xạc, đêm lạnh như băng.
Tim Trịnh Sở đập loạn nhịp, những chuyện kỳ lạ đột nhiên vụt qua đầu cô. Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lúc chậm rãi di chuyển ra bên ngoài bỗng đụng phải một sào trúc, cô nhanh chóng nắm chặt trong tay.
Một người phụ nữ bị thương được một người đàn ông cao lớn phát hiện trong đêm, cô không nhịn được mà nghĩ lung tung.
Lục Vi Chân lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen lãnh đạm có chút khó hiểu, dường như không hiểu sao Trịnh Sở lại xuất hiện ở đây.
Lục Vi Chân không tin mấy cái trò vớ vẩn như là hồ ly tinh, không thì anh cũng sẽ không ở đây một mình. Nhưng anh cũng chẳng lo chuyện bao đồng, anh không định xuống, ánh sáng chói lóa kia cũng thu về.
Trịnh Sở thở hắt một hơi, sống lưng căng cứng thả lỏng, nắm chặt cây gậy trúc không buông. Mắt cá chân cô vốn đã sưng tấy, lúc nãy đột nhiên lại động, giống như là đã bị thương đến gân cốt.
Tiếng lá trúc cọ xát hòa trong tiếng cỏ dại sột soạt cách đó không xa, Lục Vi Chân không đến đây cứu Trịnh Sở, anh chỉ quan tâm tới mấy bụi cỏ dại trước mắt. Một mình anh phải chăm lo cho nửa ngọn đồi, ban ngày có quá nhiều thứ phải làm, chỉ đành dành ra thời gian buổi tối. Lục Vi Chân không thừa ý tốt để quan tâm người khác.
Trịnh Sở nghe người khác nói Lục Vi Chân lạnh nhạt vô tình, nhưng cụ thể là như thế nào thì không ai nói kỹ. Mặc dù hơi sợ anh một chút, nhưng cô cũng biết những lời đồn mà mấy bà thím đó nói, tốt nhất chỉ nên nghe rồi cho qua.
Tiếng động vật hú theo gió vang lên, Trịnh Sở cảm thấy hơi lạnh sống lưng, tự dưng nhớ ra hình như ở đây từng có chó sói xuất hiện. Chóp mũi cô toát mồ hôi lạnh, gió thổi lạnh cóng cả người.
Nếu anh ta có dụng tâm khác thì lúc nãy đã nên đi xuống rồi. Trịnh Sở do dự chốc lát, cuối cùng vẫn vì sợ hãi mà kêu lên: “Lục tiên sinh, anh còn ở đó không?”
Tiếng nhổ cỏ dừng lại một chút, sau đó lại vang lên.
Lục Vi Chân là một người câm, không thể đáp lại lời Trịnh Sở, Trịnh Sở cũng chẳng mong anh có thể nói gì.
“Chào Lục tiên sinh, tôi là giáo viên tên Trịnh Sở.” Cô nhìn quanh bốn phía, khẽ cắn môi, cô sợ đâu đó sẽ có con gì nhảy xổ ra: “Một học sinh trong lớp tôi cãi nhau với người nhà, nửa ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng. Tôi đến đây để tìm em ấy, không cố ý quấy rầy anh đâu.”
Cô đến từ bên ngoài, giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu ôn hòa, khác xa với sự thô bạo của nơi đây.
Lục Vi Chân đã quen nghe người ta chỉ gà mắng chó, dùng những từ thô bỉ với mình. Vừa nãy nghe thấy cô gọi Lục tiên sinh, anh đột nhiên dừng tay lại, có chút không kịp phản ứng lại.
Giọng cô trong veo như tiếng chim hót buổi sớm, nghe rất dễ chịu. Động tác tay của Lục Vi Chân lại tiếp tục, cũng không hề có ý định sẽ giúp cô.
Trịnh Sở không biết Lục Vi Chân có nghe thấy mình nói hay không, cô không dám nói quá lớn, cũng sợ dưới này không an toàn, chỉ có thể tìm một chủ đề để nói.
“Tôi không biết có ai tìm thấy nó chưa, nhưng Lục tiên sinh có thấy đứa nhỏ đó tới đây không? Lúc trước có một người nói đã thấy thằng nhóc đó ở đây, chắc là nhìn nhầm rồi.”
Bên tai Trịnh Sở vang lên tiếng gì đó, nhưng âm thanh càng ngày càng nhẹ. Lục Vi Chân vẫn ở gần đây, nhưng anh đi ngược chiều với cô.
Dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một người, Trịnh Sở chỉ có thể nghĩ tới vậy.
“Lục tiên sinh, nơi này yên tĩnh như vậy, không biết có nuôi động vật gì không nhỉ? Thật ra tôi có hơi sợ tối, lúc ngã xuống tôi thực sự bị dọa hết hồn luôn.”
“Lục tiên sinh, anh đi rồi à?”
Giọng cô vang lên, tiếng hú ngày càng gần, tiếng của Lục Vi Chân cũng không nghe thấy gì nữa.
Trịnh Sở chống tay xuống dưới đất, tảng đá cọ rách lòng bàn tay trắng nõn của cô. Trịnh Sở định lùi lại rồi trèo lên, cổ chân mảnh khảnh sưng tấy khiến cô đau tới ứa mồ hôi lạnh.
Trong bóng tối có thứ gì đó nhảy ra, tim Trịnh Sở đập điên cuồng, giơ tay lên ngăn cản, cô nhắm mắt lại trong vô thức.
Người đàn ông đột nhiên nhảy xuống, nhấc chân đá bay thứ kia, có điều không dùng nhiều lực. Anh vòng một tay qua chân bế cô lên.
“Lục tiên sinh?” Trịnh Sở hết hồn.
Mặt Lục Vi Chân hờ hững, không có biểu cảm gì. Quần áo anh ướt đẫm mồ hôi, tay chạm vào chỗ đau của Trịnh Sở, khiến cô đau đến nhíu mày.
Lục Vi Chân không thấy rõ sắc mặt cô, mà dù có thấy, e rằng anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chỉ cảm thấy cô gái này rất phiền phức. Cứ một lúc lại Lục v, hai lúc lại Lục tiên sinh, chẳng khác gì con mèo hoang phát tình. Anh chưa từng dạy học bao giờ, gọi tiên sinh cái gì chứ?
Lục Vi Chân ôm Trịnh Sở đi lên sườn dốc. Ngực anh dày rộng, cánh tay cường tráng, tiếng tim đập mạnh mẽ vang bên tai Trịnh Sở.
Con gì đó bị đá văng ra không biết mình bị bắt nạt, vẫn vui vẻ phe phẩy đuôi đi theo bọn họ.
Hình như đây là lần đầu tiên Lục Vi Chân ôm một người phụ nữ, trong lồng ngực nhẹ tới nỗi làm anh chần chừ nhìn xuống vài lần. Cơ thể mềm mại của người con gái trong lòng tựa như người không xương, hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi anh.
Anh nghĩ trong lòng thảo nào giọng nói bé như thế, căn bản người trong lòng cũng không lớn.
Lục Vi Chân toát mồ hôi khiến Trịnh Sở hơi bối rối, cô chỉ có thể xấu hổ làm như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn với Lục Vi Chân. Cô đã chuẩn bị tinh thần ở đây qua đêm, không ngờ rằng Lục Vi Chân sẽ tới đây cứu mình.
Tay anh đụng đến eo cô, mặt Trịnh Sở đỏ lên.
Người đàn ông bước từng bước vững vàng đạp lên những lá trúc khô về phía trước, ra khỏi nơi đây. Bên ngoài là một vùng đất rộng lớn, dưới ánh trăng sáng tỏ còn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét của ngôi nhà.
Hàng rào bao quanh sân nhà, trên mặt đất trồng đủ loại rau xanh. Tuy Lục Vi Chân ở một mình nhưng anh rất gọn gàng ngăn nắp, xung quanh đều rất sạch sẽ.
Anh đẩy cổng ngoài hàng rào, ôm Trịnh Sở đi vào trong, đặt cô lên một chiếc ghế trúc ở bên cạnh. Quê nghèo, vẫn chưa có điện, Lục Vi Chân lấy đèn dầu ra, lại cầm rượu thuốc đưa cho Trịnh Sở.
Trịnh Sở chưa kịp nói câu cảm ơn thì người đàn ông này đã đứng dậy trở về phòng mình, khóa cửa lại mặc kệ cô.
Lục Vi Chân cứu Trịnh Sở là coi như cô may mắn, gặp được khi tâm trạng anh không tồi. Còn bôi thuốc cho cô, không thể nào. Lục Vi Chân trực tiếp quay về đi ngủ.
Trong lòng Trịnh Sở nhẹ nhàng thở ra, ở cùng chỗ với một người đàn ông xa lạ, cô cũng sợ mình gặp chuyện không may.
Con chó kia đứng ngốc ngoài cửa, quỳ rạp trên mặt đất cắn đồ vật gì đó.
Trịnh Sở mở chai rượu thuốc ra ngửi thử. Bây giờ cô không thể di chuyển, chỗ đau sưng thành một cục, chỉ có thể rót ra tay, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân.
Cô đau đến mức không thể nhịn được, cách một bức tường vẫn còn nghe được tiếng cô khẽ rên. Trịnh Sở cắn môi, nhẹ nhàng xoa rượu thuốc. Tuy rằng tới đây cô đã chịu ít nhiều khổ sở, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bị đau đến nhường này.
Con chó ở bên ngoài đột nhiên sủa vào trong bóng tối, Trịnh Sở ngẩng đầu lên thì thấy có ánh đèn vụt qua.
Một người đàn ông thân hình cân đối tiến tới, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở ngoài hàng rào, trên người anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, ánh đèn hắt lên người anh ta, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận.
“Em không về nhà mà ngồi đây làm gì?” Cố Nguyên Trạch cố nén tức giận: “Anh tìm em nửa ngày rồi đấy.”
Cố Nguyên Trạch phát hiện ra Trịnh Sở mất tích, lại thấy ánh mắt trốn tránh của Tạ Lâm, mập mập mờ mờ, anh ta cương quyết hỏi một hồi mới biết Trịnh Sở đi về phía này.
Không phải Trịnh Sở vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có chuyện gì đó. Cố Nguyên Trạch lo lắng cả buổi, nửa đêm nửa hôm vẫn đi tìm người, ai mà biết được Trịnh Sở đã yên vị ở nhà người câm này chứ! Nếu không phải trời đủ sáng thì anh ta thật sự không nhìn thấy người.
“Vừa nãy không cẩn thận bị ngã, trẹo chân rồi.” Trịnh Sở nhìn thấy Cố Nguyên Trạch đến đây, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Một mình ở chỗ Lục Vi Chân, sao vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện gì: “Sao anh lại tới đây? Nam Nam ngủ rồi à?”
Cố Nguyên Trạch và Trịnh Sở đến đây cùng nhau, hai người là bạn từ thuở nhỏ, quan hệ rất tốt.
Trong vòng năm năm bọn họ không thể ra khỏi đây, vốn đã định kết hôn với nhau, thế mà con gái cả của nhà họ Tạ đột nhiên chen một chân vào. Nam Nam chính là đứa con gái của họ.
Khi sinh đứa con gái đầu này, Tạ Thần bị khó sinh, cuối cùng đứa bé sống, mẹ thì không còn.
Đứa bé này đã gần một tuổi, người trong thôn lại mai mối cô với Cố Nguyên Trạch. Tuy rằng đã kết hôn còn có cả một đứa nhỏ, nhưng ở đây thật sự khó người đàn ông nào có thể sánh bằng anh ta, cả về khí chất lẫn gia thế.
Nhưng Trịnh Sở không có ý kiến gì, cô chỉ xem Cố Nguyên Trạch là bạn.
“Nam Nam ngủ rồi, em bị làm sao vậy?”
Cố Nguyên Trạch nghe thấy chân cô bị trẹo, cau mày thật chặt, nhấc chân định đẩy cửa đi vào, con chó ngoài cửa điên cuồng sủa lên.
“Anh đợi em chút, em tự đi ra ngoài.” Trịnh Sở bám vào tay vịn: “Em vừa ngã xuống dưới núi, có người đã cứu em lên, anh đừng động vào chó của người ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook