7:45 tối giờ Bắc Kinh.
Lúc An Hinh cầm rượu vang dẫn con trai gõ cửa phòng 501, người ra mở cửa là một quý bà xinh đẹp.

Lộ Tiêu phải thừa nhận rằng, dù cậu đã quen nhìn nhan sắc tuyệt trần của mẹ mình, nhưng vẫn bị quý bà trước mặt chấn động một phen.

Quý bà này giữ dáng một cách quá đà, chiếc váy dài màu đen gần như size S, chiếc áo choàng lụa đỏ thẫm, kiểu trang điểm tự nhiên, môi đỏ thắm, trong nhà còn mang giày cao gót.

Đặc biệt trong nhà này không lót sàn thường mà là đá cẩm thạch, đèn chùm trên cao sáng rọi xuống khiến người phụ nữ này nổi bật đến mức có thể đến thẳng studio chụp ảnh.
An Hinh bày tỏ mục đích đến của mình rồi tặng chai rượu lẫn quà cáp khác.
Lộ Tiêu lắp ba lắp bắp, “Uầy, chị gái… Chào chị, chị đang định đi ra ngoài sao?”
Từ Kiều vén tóc ra sau tai, nở nụ cười: “Chị gì chứ, thằng bé này biết cách ăn nói thật đấy.”
Vị phu nhân này tự xưng đang duy trì kiểm soát chế độ ăn uống nên từ chối khéo quà cáp khác trừ rượu vang, sau đó mời hai mẹ con vào nhà.

Lộ Tiêu thay giày, lặng lẽ quan sát nhà Lương Hàn, bố cục của nhà đối diện với nhà mình vừa vặn thành trục đối xứng hoàn hảo, cơ mà cách trang hoàng của nhà Lương Hàn trông xa hoa hơn, lối vào thuỷ tinh mờ*, sofa trắng, bàn trà điêu khắc đá, hệ thống loa Bang Olufsen màu vàng hồng, ban công ở phía cuối phòng khách còn có máy tập gym cường độ thấp, tường được tô màu hồng, khiến cả phòng ngập hơi thở phụ nữ, dẫu cho gia đình ba người này có hai người là đàn ông.

[Cửa thuỷ tinh mờ*]
Từ Kiều thanh lịch đi cao gót đến sofa đẩy người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Chồng, khách đến rồi sao anh còn ngồi đây, đi gọt trái cây đi anh.”
Người đó hẳn là ba của Lương Hàn, có thể thấy được vẻ ngoài đẹp mã của Lương Hàn là di truyền từ ông ra, có điều nhìn mặt ông hơi mệt mỏi, sau khi chào hỏi với An Hinh và Lộ Tiêu thì đi vào bếp, để Từ Kiều ngồi lại tiếp khách.
“Dọn nhà mệt thật đấy, ở chỗ mới cũng không dễ dàng.” Lộ Tiêu ngồi bên cạnh hai người phụ nữ, nghe bọn họ hàn huyên, nói từ con cái đến việc làm mẹ vất vả, lại nói đến tình hình gia đình, Từ Kiều cứ như vậy có đà để hỏi: “Vậy ba thằng bé đâu chị?”
Nếu dùng loài hoa để diễn tả người mẹ, An Hinh sẽ là đoá hoa nhỏ màu trắng, Từ Kiều là hoa ăn thịt người, từ bộ nail lẫn đôi môi đỏ tươi kia, vừa mở miệng đã như muốn ăn thịt người.
An Hinh nói: "Nghỉ ở nhà chị."
Từ Kiều nói: "Vất vả thế nhỉ, ba Lộ làm công việc gì đấy ạ?"
An Hinh ngại ngùng vuốt tóc: "Ông ấy à, là một người làm IT bình thường thôi."
Từ Kiều vân vê móng tay, vẻ mặt nhạt đi hẳn: “À, công ty internet sao, vậy đi làm thì nặng nhọc quá.”
An Hinh cười khổ: "Đúng vậy, mấy tháng trước ba nó xảy ra việc ngoài ý muốn nên bị xuất huyết não, bây giờ đang nghỉ bệnh tại nhà.”

"Ơ?" Từ Kiều trông như vừa mới biết tin tức này, trưng bộ dạng vừa kinh ngạc vừa lo lắng: "Vậy có nghiêm trọng không ấy?"
An Hinh thành thật nói: "Khá nghiêm trọng.

Nhưng mà hai tay trên đã hồi phục nhiều rồi, có điều đứng dậy không nổi.
Từ Kiều thở dài nói: “À…tàn phế rồi.”
Người nói có thể không có ý gì, nhưng người nghe là Lộ Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt cố ý nhìn chằm chằm đóa hoa ăn thịt người này.

Từ Kiều cười nhìn nhóc Lộ Tiêu, mà lời lại như đang nói với An Hinh: "Người làm mẹ như chị em mình thật vất vả, con trai phải đi học còn chồng phải chăm lo, Tiểu Lộ ơi, con học hành như thế nào?"
Lộ Tiêu cũng cười lại, cắn nhẹ răng hàm dưới: “Cũng được, cảm ơn dì đã quan tâm.”
An Hinh lặng lẽ đụng con trai một cái, vẫn bình tĩnh: “Tôi nghe Tiêu Tiêu nói Lương Hàn học chung với thằng bé, lại còn ở đối diện, sau này hai đứa nhỏ hoàn toàn có thể cùng nhau học, thúc đẩy lẫn nhau.”
Từ Kiều bật cười, lịch sự nói: "Không cần đâu ạ, thành tích thằng bé nhà tôi khá tốt."
An Hinh: …..
Cuộc nói chuyện này khiến Lộ Tiêu mém chút không kiềm được nữa, nếu không phải do cách bà phu nhân này xoè đuôi trông quá nghiêm túc, Lộ Tiêu còn tưởng bà ta đang giỡn chơi đấy.

An Hinh hơi sững sờ, Lộ Tiêu chủ động giải vây cho mẹ cậu: "Mẹ không biết đấy thôi, Lương Hàn là hạng nhất khối bọn con, trên bảng danh dự toàn là tên cậu ấy.

Con trai của nhà sát bên chúng ta đúng là con nhà người ta mà, dì ạ, hình như kiểu học sinh giỏi như Lương Hàn dì nên bớt lo mà lấy làm tự hào mới phải, có phải bình thường ngoài học tập ra cậu ấy không ngủ, mỗi lần ngủ giống như đi chết cho rồi không, khát vọng học hành khiến cậu ta không làm sao ngủ được…Á.”
An Hinh đá mạnh Lộ Tiêu một cái, dùng khẩu hình nói: Con lên cơn gì vậy?
Lộ Tiêu không cam lòng ngậm miệng lại.

Từ Kiều cười lạnh, gương mặt đẹp tuyệt trần hừ một tiếng: “Đúng vậy, con trai tôi cực kỳ ưu tú, những bài thi khá quan trọng thầy cô đều thích tìm thằng bé lấy suất, bình thường về nhà đã là nửa đêm rồi, có lúc bài tập về nhà còn không có thời gian làm, nói chi giúp người chẳng liên quan gì…”
"Mẹ."
Không biết tại sao cảnh giương cung bạt kiếm trên sofa đột nhiên im bặt, An Hinh quay đầu mới phát hiện trên cầu thang bỗng xuất hiện một nam sinh.

Gác mái không bật đèn, nam sinh đứng trên cầu thang có vóc dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng, bởi vì khuôn mặt không được hoàn toàn chiếu sáng nên thoạt nhìn không được rõ ràng, chỉ trông thấy hắn ở nhà còn mặc quần áo tay dài, vải lụa đen bóng khiến cho bờ vai hắn trông vừa rộng vừa thẳng băng, đôi chân dài quá thể khiến đôi chân lộ ra ngoài dưới chiếc quần lửng trông cực kỳ đẹp mắt, mắt cá chân hằn lên xương xẩu gầy guộc, bởi vì người cao quá nên khi đứng trên cầu thang, vô duyên vô cớ có một cảm giác áp bức đọng lại.

"Con là Lương Hàn nhỉ?" An Hinh cười đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lương Hàn, nhưng tầm mắt lại dừng trên con mèo Maine Coon* xuống cùng với Lương Hàn.
[*Mèo Maine Coon: Mèo lông dài Mỹ]
Vật giống chủ nhân, mèo cưng nhà Lương Hàn đều là dáng vẻ oai phong, biểu cảm ngạo mạn.

Từ Kiều kiêu căng cau mày, lập tức hỏi con trai: “Sao con lại xuống đây?”
Lương Hàn cũng cau mày, thấy ánh mắt lộ ra vẻ phản đối lạnh nhạt của mẹ, thế nên hắn chủ động nói chuyện với An Hinh: “Chào dì ạ.”
An Hinh ép mình nhìn sang Lương Hàn thay vì nhìn mèo: “Chào con nhé, thằng bé này trông đẹp trai quá, cao lớn thật, dì chưa từng gặp nhóc nào lớn như con.

Thằng nhóc nhà dì ham chơi, dì biết con có thành tích tốt nên bây giờ Tiêu Tiêu chuyển đến lớp con rồi, nếu con có rảnh thì giúp đỡ thằng bé một chút, dì lo nó theo không kịp.”
Lương Hàn còn được coi là lịch sự, im lặng gật gật đầu.
Lộ Tiêu chịu đựng bài nịnh nọt dài của mẹ, cười hihi ngẩng đầu nhìn Lương Hàn: “Mạnh dạn đoán tí, cậu nghe tôi nói chuyện với dì khi nãy rồi.”
Lương Hàn không nói gì, cụp mi xuống, nhìn cậu.
Lộ Tiêu nhìn không ra cảm xúc của hắn.

Nói cho chính xác thì lúc Lương Hàn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ba mẹ hắn cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Lương Hàn không ngại nhìn chằm chằm Lộ Tiêu hồi lâu, mở miệng hỏi: “Cậu có đề muốn hỏi?” Sau đó hắn xoay người bên mép cầu thang, làm tư thế mời: “Có thì lên lầu.”
Ở trong quần đồng phục của Lộ Tiêu còn giấu một tờ chép note, nhưng lúc này cậu chẳng muốn đồ ăn thừa bố thí đâu, ánh mắt cậu sắc lẹm, cắn răng nói: “Tôi không có.”
An Hinh đá con trai thêm phát nữa.
Lần này Lộ Tiêu tỏ thái độ hẳn, không buồn nhúc nhích.
Lương Hàn trầm mặc giây lát, nửa khuôn mặt hắn vùi trong bóng tối, bởi vì mí mắt mong mỏng nên ánh mắt trông lạnh nhạt: “Được.”
Không biết vì sao mà từ lời hắn, Lộ Tiêu nghe được hắn có hơi thất vọng, cơ mà cậu đã bỏ đi ý nghĩ này rất nhanh, bởi vì thằng cha ôn dịch trên cầu thang khách sáo nói: “Vậy không còn sớm nữa, cảm ơn quà dì đã tặng, người nhà con cần nghỉ ngơi nên không tiễn.”
An Hinh và Lộ Tiêu: …..
—--
Két.


8:15 giờ Bắc Kinh.
Cửa B502 bị đập cái rầm, Lộ Tiêu tức ói máu.
Con mợ nó, cuối cùng cậu cũng đã biết Lương Hàn lây cái nết này từ ai, hoá ra không phải đột biến gen mà là di truyền sinh học, hổ phụ sinh hổ tử.
"Con mà đi nhờ cậu ta nữa con là chó!"
Lộ Tiêu thề với trời đất, vác bình chuẩn bị đi pha cà phê, sẵn sàng bật đèn chiến đấu.
Cơ mà điều mẹ cậu chú ý đến lúc này khác hẳn so với cậu, sau khi về nhà, vị phu nhân ngây thơ này kéo con trai lí nhí hỏi: “Nhà thằng bé có mèo con thấy không? Nhóc con khá bự, trông giống hệt chó ấy.”
Lộ Tiêu: …..
Phòng ngủ chính sáng trưng, Lộ Văn Diệp mặc đồ ngủ ngồi trên xe lăn lăn tới, thấy vẻ mặt con trai cũng đoán được xuất quân thất bại, đặt quyển tập trên đầu gối hỏi con trai: “Cần ba lập dàn ý cho con không?”
Lộ Tiêu phất tay: "Không cần đâu, ba ngủ đi, đừng lo cho con."
Tháng đầu tiên sau khi xuất huyết não Lộ Văn Diệp hoàn toàn bại liệt, những ngón tay này mới lấy lại được độ linh hoạt, Lộ Tiêu không muốn ba mệt vì mình.
Lộ Văn Diệp chần chừ cầm điện thoại, "Vậy ba gọi điện thoại cho thầy con…?"
"Ba!" Lộ Tiêu kinh hãi nói: "Không cần làm lớn chuyện vậy đâu, con ở trường còn muốn làm người!”
Lộ Văn Diệp cầm điện thoại cười: “Gọi có một cuốc mà không làm người rồi?”
Cơ mà Lộ Văn Diệp vẫn tôn trọng quyết định của Lộ Tiêu, tùy ý con trai mang balo với đèn bàn lên lầu.

1:00 sáng, Lộ Tiêu vò tóc đỡ hết nổi nổi nằm vật ra giường, trước khi ngủ còn ráng vực dậy ý chí cuối cùng đặt 6 cái đồng hồ báo thức.
Mấy tiếng sau, đồng hồ báo thức của Lộ Tiêu vang lên như giết người.

Lương Hàn với Lộ Tiêu ở đối diện nhau, sát vách Lộ Tiêu cũng là phòng ngủ của Lương Hàn, tiếng báo thức tương tự chấn động làm nhịp tim Lương Hàn muốn ngừng đập.

Hắn che đầu lập tức tỉnh dậy, lúc hắn còn mơ mơ màng màng nghe được sát vách gào lên: “Mẹ—--xay cà phê!”
Như đấm vào tai.
Lương Hàn đau đầu nắm tóc mò kiếm điện thoại, nhìn chằm chằm: 3:30.
Gà còn chưa tỉnh, Lương Hàn xoay người một cái, lấy tay đập thẳng vào trán: “Đệt—--”
Cách xếp thời gian thi của Tô Trung biến thái cực, một ngày thi 5 môn từ 7:00 sáng đến 9:00 tối, sáng xếp chỗ ngồi trước 30 phút, balo lẫn mấy món lặt vặt đều ném hết ra ngoài phòng, học sinh ngồi trong phòng đợi bắt đầu thi.

Trước khi thi 15 phút, Lộ Tiêu còn đứng bên ngoài lớp học thuộc bài văn, từ sáng sớm cậu đã bắt đầu học rồi, bởi vì nhớ cấp tốc nên không dễ bị phân tâm.


Tất cả học sinh đều đã ngồi xuống, chỉ có cậu đứng ngoài hành lang lẩm bẩm mấy từ ghi nhớ, thầy cô giám thị đều không đành lòng, dây dưa mãi đến 5 phút trước giờ thi giục cậu vào lớp.
"Bạn học này ơi, được rồi được rồi, đừng xem nữa, thi không tốt cũng không trách em."
Lúc Lộ Tiêu bước vào phòng học, ánh mắt cả lớp nhìn cậu đầy thương hại, thảm vãi, một ngày chuẩn bị thi 6 môn, nhìn đê, sắp khiến anh đẹp trai điên luôn rồi.

Thầy giám thị đứng trước mặt đếm bài thi, chia bài thành từng xấp, để bàn đầu chuyền xuống.

Lâm Thiến ngồi bên cạnh lo lắng gõ gõ bàn Lộ Tiêu: “Cậu tính làm sao?”
Lộ Tiêu để ngón trỏ trước miệng: “Đừng nói chuyện với tớ, tớ sắp quên rồi.”
Lâm Thiến: …..
Đề thi Ngữ văn mau chóng được chuyền qua, Lộ Tiêu lật sang phần thơ cổ, lướt xem một cái.

Ông trời có mắt, 5 câu đã có 4 câu trong phạm vi ghi nhớ của cậu, cậu lập tức lấy bút ra viết, sợ mình quên nên viết trước một từ, muốn nhân lúc đầu nóng hừng hực tranh thủ viết xong.

"Lộ Tiêu." Người đằng sau đang gọi cậu.
Lộ Tiêu ứ care.
"Này! Lộ Tiêu!"
Người đằng sau bắt đầu dùng bút chọc cánh tay cậu.

"Làm gì vậy hả!"
Lộ Tiêu quay đầu quát, nhìn chòng chọc người đằng sau.

Lương Hàn nhìn cậu lạnh lùng, vô tội chìa tay ra: “Đưa tôi bài thi được không?”
Lộ Tiêu liếc một cái, giờ mới nhớ ra vừa rồi kích động quá nên quên chuyển bài xuống, cậu vội vã xoay người đưa hắn bài thi, “Của cậu của cậu đây, ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi, ký tự dĩ tâm vi hình dịch…”
“Chúng nữ tật dư chi nga mi hề.”
Lương Hàn nhìn cậu, bỗng xen nhẹ vào một câu.
Lộ Tiêu sửng sốt, nhìn chòng chọc hắn: “Cậu bệnh thần kinh hả?”
Vừa dứt lời, cậu lập tức xoay người viết bài dưới ánh mắt chằm chằm của thầy giám thị, đến câu viết chính tả thứ bốn, “Ký tự dĩ tâm vi hình dịch…” Bỗng nhiên, ngòi bút cậu dừng lại, cái đầu load nhanh cực của cậu tự nhiên lag:
Con mợ nó chớ, câu tiếp theo là gì ế?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương