Mặt tôi có chút gượng ép, cười nhẹ "Tôi ở đây mà, nhà tôi cũng chẳng giàu có gì, tự mình mà vào được trường thôi" Tôi nghĩ chắc Băng Băng sẽ có gì đó gọi là khinh nhẹ tôi nhưng không, cô ấy lại trưng ra ánh mắt rất ngưỡng mộ tôi nữa.

"Cậu không nhờ vào gia đình mà vào được ngôi trường này quả thật giỏi đấy"

"Cảm ơn nhé"

"Đừng có tự ti, tôi hơi bị ngưỡng mộ đấy" Băng Băng tươi cười nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp như thế này, trong thâm tâm tôi luôn có định kiến với những người nhà giàu, họ sẽ luôn khinh bỉ chúng tôi dù cho chúng tôi có làm được những điều thật phi thường giỏi giang nhưng trong mắt bọn hộ chúng tôi cũng chẳng khác gì "ruồi nhặng" nhưng cô gái này thật khác. Một cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng.

"Bai bai, tui về đây" Băng Băng vui vẻ tạm biệt.

Tâm trạng vui vẻ tôi bước vào sảnh thì bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc khiến tôi giật thót "Nhanh vậy đã tìm được bạn?"

Tôi nhìn cậu ta khuôn mặt kiểu "Ừ đấy thì sao?"

Cậu ta nói tiếp "Từ ngày mai tôi phải canh cậu tốt hơn mới được, cứ để cậu lông nhông như vậy có khi kéo cả đàn trai về nhà lúc nào không hay"

Từ ngữ có chút nhạy cảm nhỉ, tôi lập tức nhảy dựng lên "Cậu nói ai lông nhông hả, tôi đâu phải chó"

"Thì lang thang, được chưa?"



Tôi khanh tay, gật đầu "Được" Nhưng hình như vẫn có cái gì đó sai sai. Cậu ta cười khúc khích nhìn tôi sau đó nói "Tối gặp!" Rồi phóng một mình đi luôn.

Tôi vẫn hoang mang, câu nói này hình như hơi mờ ám ta, nhưng không đưa địa chỉ thì gặp kiểu quần què gì, đúng là cái tên điên.

Tôi mở cửa về nhà thì thấy một bàn cơm thịnh soạn, tôi khó hiểu nhìn mẹ tôi. Chắc chắn là bà ấy có cái gì đó mờ ám và sau đó thì lại một câu nói khiến tôi tức điên "Mẹ làm món ngon cho con nè, hình như bạn trai con có đưa chút ít đúng không, cho mẹ một ít"

"Con không có bạn trai"

"Con đừng lừa mẹ, cái cậu bảnh bao đi mô tô vào khu nhà giàu trong kia chẳng phải bạn trai con hay sao, mẹ còn thấy nó đưa..."

"Con đã nói không phải" Tôi chưa từng thấy bà mẹ nào lại có thể bán rẻ con gái đến cái mức này cơ chứ.

Bà ta sau đó tức giận tát tôi một cái "Tao nói nhẹ nhàng thì không nghe đến lúc tao lấy hết tiền thì đừng có hỏi tao"

Tôi bật khóc....

Mẹ tôi, bà ấy không phải con người nữa rồi, bán rẻ con mình như vậy. Cũng đúng, dù sao tôi cũng chẳng phải là con ruột của bà ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương