-Bạch Tử Khiêm: Giọng nói ôn nhu có phần hơi mệt hướng đến mọi người nói “Mọi người đây sẽ là nơi sinh sống mới của chúng ta.”
-…: “Công Tử đây chẳng phải là vùng đất chết sao?”
-…: “Đúng đấy công tử người có nhầm lẫn gì không?”
-----Tất cả: To nhỏ xì xầm.
-Bạch Tử Khiêm: Anh nở một nụ cười chấn an nói, lúc này mọi người điều im lặng lắng nghe “Tôi biết mọi người đang lo lắng tại sao tôi lại tiếp tục đẩy mọi người vào vùng đất cần cỏi không có sự sống này.

Thật ra lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần chửa khỏi bệnh và đưa mọi người về nơi ở trước và sẽ yên bình mà sống.

Nhưng trời không thỏa lòng người.”
-----Tất cả: Mọi người lúc này điều châm chú nghe anh, thật lòng họ chỉ thắc mắc nhưng luôn đặt lòng tin ở anh vì chẳng một ai quan tâm sự sống còn của họ trong khu rừng đó.

Nhưng anh lại xuất hiện cứu rỗi họ bất chấp nguy hiểm, Anh trong mắt họ bây giờ không giống như lời đồn đoán trước đó là một Ôn Thần.
-Bạch Tử Khiêm: Chân thành nói “Tôi mong mọi người hãy đặt lòng tin ở tôi thêm lần nữa, tôi đảm bảo nếu chúng ta đồng lòng chắc chắn nơi đây sẽ sung túc và là nơi ở mới của tất cả mọi người.”
-----Tất cả: Nghe lời anh nói quả quyết cũng như họ luôn đặt lòng tin ở anh kia mà.

Anh không hề bỏ rơi họ dù kế hoạch đào tẩu đã dẫn đến tình huống không mong muốn “Chúng tôi luôn nghe theo sự sắp xếp của ngài.”
Anh đã lên một bản kế hoạch và nghiên cứu địa điểm ở nơi đây.

Thông qua đó anh sẽ hướng dẫn từng bước từng công đoạn cho tất cả mọi người.
-Bạch Tử Khiêm: “Nơi đây đất được bao phủ toàn là đá lớn.


Bù lại nguồn nước lại không xa cũng nằm cạnh các tuyến đường sau này nó sẽ là nơi thuận lợi cho việc giao thương sau này.” Anh nhìn một lượt tất cả mọi người mỉm cười nói tiếp.

“Đầu tiên, các thanh niên trai tráng phân chia làm ba nhóm.

Nhóm đầu tiên đào và đập tất cả các đá tách khỏi đất, nhóm hai hãy đào hố, đốn tre làm đường dẫn nước đến đây để sinh hoạt và dự trữ, các lão gia gia cùng các nhóc tử đi phía sau nhặt những tản đá thả vào tấm vải bố lớn, nó sẽ dẫn trực tiếp đến hố chứa nước, một số người khác hãy đấp đá quanh thành hố, nhóm ba đốn cây cất hai nhà tập thể trước để cư ngụ trong thời gian đầu này.
Các nữa nhân chia làm nhiều nhóm giúp tôi, mọi người lo việc nấu nướng và tìm nguồn thức ăn, tôi cũng sẽ cùng vài người vận chuyển thêm lương thực và đồ dùng y phục đặt biệt nhất sẽ là hạt giống cho vụ mùa đầu tiên.

Một số khác cũng sẽ cùng làm đường dẫn nước, cất nhà trang hoàng cho hai căn nhà tập thể trước.

Sau này việc đồng án mọi người sẽ là thành phần chính.

Những người trước đây dẫn đầu đoàn nhóm tôi sẽ làm việc với họ để tiếp tục chỉ dẫn mọi người.

Mọi người đã rõ?”
-----Tất cả: Đồng thanh “Đã rõ”.
Đến đây cũng gần đến tháng thứ sáu sau thời gian dài, đồng cũng đã nặng quả, vườn tượt cũng đã xum xê.

Vụ mùa đầu tiên cũng bội thu trước đó và do số lượng người cũng đông nên việc đồng án vào những tháng này cũng được mở rộng và lượng lương thực đã dư ăn.

Mọi người thì cùng nhau cất nhà ở riêng biệt, đã gọi là sung túc hơn ai nấy điều vui mừng.

Anh cũng được mọi người cất một căn nhà gần hồ chứa nước trông rất đẹp và sáng sủa.
Trong sân vườn nhà Anh
-Bạch Tử Khiêm: “Đại Trung huynh, nhà của mọi người được cất tới đâu rồi?”
-Đại Trung: “Công tử, theo tính toán còn khoảng hai mươi lăm cân nữa tất cả điều hoàn thành.”
-Bạch Tử Khiêm: “Còn phía của Nhất Bửu huynh, đã thống kê được số lương thực chưa?”
-Nhất Bửu: “Công tử yên tâm tôi đã thống kê và chia điều cho các hộ, còn số dư tôi đã cất ở kho lương.”
-Bạch Tử Khiêm: “ Vậy là tốt rồi.

Tôi tính quay trở lại kinh thành, vì cũng đã hơn hai tháng không về rồi.

Với lại số lương thực hiện tại đã nhiều, mà lại gần tới vụ mùa kế tiếp tôi nghĩ sẽ đổi thành ngân lượng hoặc vải vóc có thể nữa là các vật dụng cần thiết.

Mọi người nghĩ sao?”
-Nhất Bửu: “Công tử đã đưa ra kiến chúng tôi điều tán thành.

Nhưng các đứa trẻ sẽ nhớ người lắm.” Mặt của hai người điều không được vui
-Bạch Tử Khiêm: Anh cười nói “Tôi sẽ quay lại mà, có thể sẽ cùng một vài bằng hữu đến đây.


Mong mọi người chào đón.”
- Đại Trung: “Nếu là bằng hữu của công tử thì chúng tôi sẽ hoan nghênh mà chào đón.”
Hôm nay là ngày anh về kinh thành, mọi người điều ra tiễn anh, ai cũng xem anh là người trong nhà, mọi người càng yêu quý anh hơn, mấy đứa trẻ cứ ôm anh không buông.

Anh đồng hành cùng một vài người để vận chuyển lương thực vào thành.

Nó không xa nhưng cũng mất một ngày đường.
-Nhất Bửu: “Kinh thành vẫn nhộn nhịp, công tử người định về phủ sao.”
-Bạch Tử Khiêm: “Không.

Chúng ta đến Tịnh Kì Lâu.”
-Nhất Bửu: “Nơi…nơi đó chẳng phải.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười cười “Đừng lo lắng.

Quận Chúa không nhai xương của huynh đâu.” Mọi người điều cười hả hê vì câu nói của anh làm Nhất Bửu đen mặt.
Anh nói mọi người để xe hàng ở cửa sau quán, một vài người ở lại canh thay phiên, còn lại đi vào trong quán ăn uống.

Anh vào quán hỏi và biết nàng có ở quán, thế là anh không nói gì mà đi lên thẳng phòng làm việc của Quận Chúa Đinh Yên.

Trước cửa phòng như thường lệ có hai người canh cửa.
Cốc cốc cốc
-…: “Vào đi”
-Bạch Tử Khiêm: /Giọng nói này có khi nào/ Anh bước vào “Liễu…Liễu Thanh Di.” /Tiêu mình rồi sao bà hổ lại ở đây.

Rồi sao bàn bạc khi có tên chĩa mũi xào./
-Liễu Thanh Di: Uống trà nhìn anh “Lâu rồi không gặp bạch công tử, đúng là mai danh ẩn tích, bây giờ cũng đã đến kì hạn rồi có thể ngồi xuống đàm đạo.


Mà còn không thì đặt đầu bỏ lại rồi đi về.” Quận Chúa thì ngồi hướng đối diện anh đứng, nghe Thanh Di nói một tràng còn cái tên kia thì xanh mặt cũng nhoẻn miệng cười
-Bạch Tử Khiêm: Xanh mặt đứng bất động sau là run run người nói “Cái…cái gì mà đặt đầu bỏ đi về, đi tây thiên thì có.

Cô…cô có thể nào bớt hù dọa tôi không.”
-Triệu Đinh Yên: Hướng mắt về Anh “Chẳng hay Bạch công tử đến đây vì lời hứa? Mời ngồi.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh hướng phía đối diện Thanh Di mà ngồi “Không phải vì lời hứa mà là giao dịch hợp tác."
-Liễu Thanh Di: Tức giận đập bàn, lớn tiếng quát anh “Bạch Tử Khiêm ngươi đừng có được nước lấn tới.

Ngươi định giở trò gì, đừng nghĩ chúng ta không làm được gì ngươi.

Rồi muốn làm chuyện quá đáng.”
-Bạch Tử Khiêm: Giật mình ngồi nép về phía Đinh Yên “Tôi...!tôi nào có ý gì chớ.

Tôi… chỉ bàn chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
-Liễu Thanh Di: “Ngươi đừng nghĩ Đinh Yên cho ngươi cơ hội rồi lợi dụng muội ấy.

Còn nữa ngồi né xa muội ấy ra không ta cho ngươi thân thiên.”
-Bạch Tử Khiêm: Ngồi ngay ngắn lại, hướng mắt Đinh yên tạ lỗi “Xin thứ lỗi tôi không cố ý.” Rồi quay nhìn Thanh Di “Cũng do cô làm tôi giật mình.

Tôi nào dám có ý gì.”
-Triệu Đinh Yên: “Vậy Bạch Công Tử muốn bàn bạc về việc gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương