Chân Trời Sau Mưa
-
Chương 60
Trần Quốc Tùng theo sau Vũ Huyền Trâm cầm đồ giúp.
Đặng Trà My nghe tiếng chuông ở ngoài thì chạy ra mở cửa.
Cô bạn ôm chầm lấy Vũ Huyền Trâm, định kéo vào nhà thì thấy có một cậu trai lạ bên cạnh.
Đặng Trà My kinh ngạc hỏi: "Người yêu mà mày nói?"
Vũ Huyền Trâm quay đầu, lấy mấy túi quà trên tay Trần Quốc Tùng: "Ừ."
Đặng Trà My không khỏi tò mò mà nhìn trái nhìn phải đánh giá, cuối cùng gật đầu như đã đánh giá xong.
Cậu bị nhìn chằm chằm như quần áo bị người ta ngó nghiêng đánh giá ngoài chợ, khoé môi giật giật.
Ngô Hoàng Dương từ nhà bên cạnh đi đến, anh vươn tay kéo cổ áo Đặng Trà My lại gần mình: "Em giữ ý tứ tí đi được không?"
Cô bạn tỏ ra mình rất đàng hoàng, trừng mắt cãi lại anh: "Gì? Em có mắt mà không thể nhìn à? Em có anh rồi thì ăn thịt được người khác hả? Lại còn là người yêu của bạn thân nữa!"
Ngô Hoàng Dương bất lực, anh chọc chọc chiếc má bánh bao trắng trắng mềm mềm của cô bạn: "Anh cũng không nói nổi với em."
Vũ Huyền Trâm lườm hai người, quay sang bảo Trần Quốc Tùng: "Bạn có việc thì cứ về trước đi, lúc nào về thì tớ sẽ gọi bạn đón.
Được không?" Cô chớp mắt, không cho Trần Quốc Tùng từ chối.
Mẹ của Đặng Trà My mua một chút hoa quả ở siêu thị về, bà thấy trước cửa nhà mình bị vây chật kín thì bảo cả đám vào nhà chơi: "Làm gì mà đứng chắn hết ở cửa thế này? Không muốn vào nhà cho mát thì mẹ cho tất ở ngoài này phơi nắng nhé."
Bà thấy bên cạnh Vũ Huyền Trâm còn có một người lạ nên hỏi: "Con là bạn Trâm hả?"
Trần Quốc Tùng lịch sự gật đầu, còn sửa lại lời giúp bà: "Vâng, bạn trai ạ."
Vũ Huyền Trâm muốn che cái mặt mình đi vì ngại với cái độ khoe của Trần Quốc Tùng, còn mẹ Đặng Trà My thì cười cười giục họ vào nhà.
Gia đình nhà người ta đã vào hết, chỉ còn mình Vũ Huyền Trâm vẫn đứng lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Quốc Tùng: "Không phải nói vội à? Sao còn chưa đi nữa?"
Sáng nay cậu được bố gọi điện, sức khoẻ của ông nội chuyển biến xấu, phải vào viện gấp, nói cậu cũng nhanh đến cùng gia đình xem tình hình.
Trần Quốc Tùng vén vài sợi tóc mắc trên cổ áo cô ra đằng sau, tiện tay còn véo má một cái in vết hồng hồng trên đó: "Chờ bạn vào rồi tớ đi."
Vũ Huyền Trâm khoanh tay đá nhẹ vào chân cậu, rất tuyệt tình đuổi người đi: "Không thích đấy.
Lúc nào bạn đi thì tớ mới vào.
Không thì cả hai đứa phơi nắng ngoài này luôn."
Nếu không phải Đặng Trà My và anh Ngô Hoàng Dương đem hết quà lễ vào hộ thì cô đã lấy hết mấy cái đồ đấy ôm vào người giả vờ là một cô bé khổ sở bị bạn trai ép đứng ngoài đường rồi.
Trần Quốc Tùng cũng hết cách đành phải chịu thua.
Cậu ngồi lên xe cũng phải quay sang nhìn.
Vũ Huyền Trâm vẫn đứng đấy, vẫy tay chào cậu và nở nụ cười hoà trong nắng sớm đầu xuân.
Cậu cũng không vội vàng gì khi đến bệnh viện, dù sao vội hay không vội thì vẫn chỉ có một kết quả.
Lúc đến nơi thì ông vừa được chuyển về phòng hồi sức.
Một mùi khử trùng nồng nặc khắp căn phòng.
Trần Quốc Tùng vừa vào thì đã bị sặc.
Bố và chú vừa đi theo bác sĩ đến phòng riêng để trao đổi về tình hình sức khoẻ ông nội.
Trong căn phòng chỉ còn mình ông với những ống ghim tiêm trên bàn tay.
Giường bệnh bên cạnh thì có thím dâu và em họ.
Cậu nhìn thím dâu, gật đầu chào một tiếng: "Thím.
Ông cháu thế nào rồi ạ?"
Cô con gái út nhà thím cậu năm nay cũng mới 7 tuổi đang nhìn chằm chằm anh họ cả năm bé mới chỉ thấy mặt vài lần.
Cô bé rất hay hỏi mẹ khi nào anh sẽ về, vì lúc đó anh chị nhà bác cả sẽ cho cô bé rất nhiều kẹo, hai cháu nhỏ bằng tuổi cô bé cũng sẽ chẳng bao giờ tranh kẹo với bé cả.
Nhưng ông luôn lấy hết kẹo của bé, có khi còn giấu bé đem vứt hết kẹo đi làm em khóc cả tuần liền vì tiếc.
Trần Quốc Tùng thấy cũng chẳng để chuyện này vào mắt, về nhà thì lại mua cho em một vài viên kẹo nhỏ khác, dặn em cất kĩ.
Chị Trần Ngọc Anh Thư khi đó cũng có con nhỏ, cũng thương cho em mình nên khi về nhà chính cũng sẽ mua cho em mấy món đồ ngon.
Tình hình trong nhà chính thì chẳng lúc nào ngừng gay gắt và bí bách.
Chú thím vì thấy đứa út được đối xử tốt nên mới bớt áp lực hai chị em cậu.
Trần Quốc Tùng đi đến chỗ cô bé, từng trong túi áo khoác còn sót lại vài viên kẹo mua cho Vũ Huyền Trâm đưa cho cô bé.
Em gái vươn hai tay nhỏ của mình ra nhận rồi cười rộ lên: "Em cảm ơn anh Tùng!"
Cậu mỉm cười xoa đầu em, tìm một chỗ trống để ngồi.
Nhìn ông ốm yếu trên giường bệnh, cậu bỗng dưng cảm thấy khó chịu, rất nhiều cảm xúc thi nhau chen lên.
Cậu đưa tay che miệng mình, rất muốn hút thuốc nhưng phải cố kiềm lại.
Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh nắng nhạt đâm thủng tầng mây, len qua tán lá rồi xuyên ô cửa sổ đậu xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Những con gió từng đợt thổi qua mang hơi lạnh chứa sự sống đang dần sinh sôi.
Bỗng những kí ức cũ ùa về trong trí nhớ.
Một Tết năm nào đó ông phát lì xì cho mọi người, thấy chị mình được ít tiền hơn nên cậu đã bảo ông đổi lại.
Chị kéo tay cậu nói ít hay nhiều thì đều là lộc từ lời mẹ dạy.
Ông cũng nói con gái thì được ít, con trai mới được nhiều hơn.
Khi đó cậu bé Trần Quốc Tùng còn quá nhỏ để hiểu những điều đó, thấy chị mình thiệt nên mới muốn chị được như ba anh em.
Mãi sau này, khi lớn hơn một chút, thấy chị mình không được kẹo vì ông đã chia hết cho mình và hai em trai nhà chú, cậu mới biết ông thiên vị và ghét chị.
Cậu vì thế mà cũng bắt đầu ghét ông.
Lúc đó cậu ngỗ nghịch, ương bướng nhưng sợ nhất là chị mình.
Ngày cả gia đình cãi nhau, ông thẳng lời đuổi gia đình cậu ra khỏi nhà, Trần Quốc Tùng lúc đó còn đang đeo cặp sách có vài quần áo của mình trong ra khỏi phòng xuống nhà vì muốn sang nhà Bùi Mạnh Hùng ở ké, liền hô to: "Cháu chuẩn bị đồ xong hết rồi!" làm ông tức đến ném luôn chiếc chén trà mà ông thích nhất trên bàn vỡ thành từng mảnh giữa sàn nhà.
Cả gia đình ngay hôm đó cũng dọn về ngoại luôn.
Ông bà đã mất được vài năm, từ lúc hai chị em còn nhất nhỏ, mẹ chỉ còn lại gia đình nhỏ này là nhà để về nên bố cũng hay dặn hai chị em không được làm gì để mẹ buồn.
Bà ngoại Bùi Mạnh Hùng có bệnh về xương khớp đã lâu, đi lại khó khăn nên gia đình bên đấy cũng về.
Cậu nhớ như in tối hôm ấy dọn quần áo, chờ hai bố nói chuyện xong, Bùi Mạnh Hùng xin được nói chuyện một lát với cậu.
Cách một cái màn hình điện thoại lạnh lẽo, Bùi Mạnh Hùng cười như mặt trời nhỏ nói cho cậu biết rằng: "Nghe bố tao nói nhà mày chuyển về quê sống.
Mày đang buồn vì phải xa tao chứ gì? Nhưng mà đừng lo, anh em cũng về với mày."
Cánh tay đang dọn đồ chơi của cậu dừng lại, môi mím thẳng rồi mới bật cười: "Ờ, tao đợi mày."
Trần Quốc Tùng nhớ lại mà bật cười, một nụ cười nhạt rất dễ bị gió thổi bay đi.
Đó cũng lí do vì sao cậu có thể chịu đựng và chơi được cùng với một thằng khùng như Bùi Mạnh Hùng.
Khùng nhưng vẫn ấm áp cực kì.
Thím thấy cậu cười thì nhìn sang, nhưng từ góc độ của cậu này thì cứ như lườm cậu vậy.
Thấy Trần Quốc Tùng nhìn sang thì thím lại cúi đầu cất kẹo cho con gái mình.
Cậu thu lại nụ cười rồi nhìn đến cô em họ.
Nếu chị Trần Ngọc Anh Thư luôn nhẹ nhàng với cô bé vì chị cũng đang là bậc cha mẹ, có con rồi nên tình thương với những đứa trẻ nhỏ tuổi cũng trở nên mẫn cảm thì Trần Quốc Tùng lại khác.
Cậu có cảm tình với cô bé, một phần là cô bé là thế hệ cách bọn họ quá xa, không còn tính tranh đấu như còn trẻ con nữa.
Phần nhiều vì cô bé là người duy nhất trong nhà có hai chiếc răng khểnh kia.
Giống bà nội- người cậu chưa từng gặp bao giờ.
Còn giống với Vũ Huyền Trâm.
Cái cách em chìa hai tay, bật cười khanh khách rồi nói cảm ơn cũng đặc biệt giống.
Chỉ vừa sáng nay, cậu đưa cho cô một nắm kẹo là đã khiến cô cười rộ lên, cong cả mắt đưa cả hai bàn tay nhận kẹo.
Có lẽ vì vậy nên khi nãy cậu mới cười, mới xoa đầu em như vậy.
Lí do đứa bé này được sinh ra khi thím cũng đã có tuổi vì ông càng già sẽ càng cảm thấy cô đơn.
Mà còn cháu sớm đã trưởng thành hết.
Chú thím vì muốn lấy lòng ông để hưởng thêm ít tài sản nên cố sinh thêm một đứa.
Biết là con gái, ông cũng có một phần thất vọng, nhưng cô bé với tính cách ngọt ngào, rất biết làm nũng và lấy lòng nên ông cũng yêu thương.
Cuối cùng đứa bé được ngắm nhìn thế giới cũng chỉ là vì lợi ích của bố mẹ mình.
----------------
Đặng Trà My đu lên người Vũ Huyền Trâm nài nỉ ăn vạ: "Nào, kể đi mà, tao muốn nghe.
Mấy lần trước gọi điện không phải mày bận thì cũng là tao bận nên tao có biết chuyện chuyện của mày bên đấy đâu."
Vũ Huyền Trâm phụ gia đình rửa rau, cô không cách nào làm được vì có một con khỉ đang đu trên người mình: "Mày muốn nghe mà mày đu lên người tao thế này à?"
Đặng Trà My bị bạn mình ví thành động vật trong sở thú mãi thành quen, buông hai tay đang ôm eo, siết cổ Vũ Huyền Trâm ra lải nhải: "Nhưng mà mày phải kể cho tao nghe.
Người ta cũng hóng chuyện của mày mà.
Nha? Nha?"
Vũ Huyền Trâm bất lực thở dài: "Mày nói mày muốn biết cả cái lí lịch gia phả nhà người ta luôn đi để tao kể cho một thể luôn?"
Đặng Trà My bật cười, còn rất ra vẻ nói: "Ok! Kể luôn đi.
Rồi cung hoàng đạo, bản đồ sao, tất tần tật luôn để tao bói cho!"
Vũ Huyền Trâm: "..."
Không ngờ gặp phải đứa lì.
Vũ Huyền Trâm lấy một hơi sâu rồi thở ra, hét lớn gọi anh Ngô Hoàng Dương: "Anh Dương ơi! Bảo nhỏ này buông tha em đi! Nó muốn tìm hiểu trai nè!"
Tiếng anh từ ngoài truyền vào: "Bảo em ấy là tối ngủ riêng hộ anh nhé!"
Đặng Trà My: "..."
Sao mấy người có thể đối sử độc ác với tôi như vậy?
Cuối cùng lúc ăn trưa xong thì Vũ Huyền Trâm cũng kể lại.
Nhưng vì không có quá nhiều đặc biệt nên kể rất nhanh.
Đặng Trà My thì cứ thích hỏi mấy câu trọng điểm.
Nào là ngủ chung lần đầu thấy thế nào? Làm cô đỏ mặt phải bịt cái miệng của cô nàng này lại.
Đặng Trà My thấy vậy thì nổi tính xấu muốn trêu tiếp nhưng còn chưa được thêm ba câu thì đã bị anh Đỗ Hoàng Dương lôi vào phòng đi ngủ nhưng cô nàng vẫn muốn ở đây chờ người đến đón cùng bạn mình nên đã đuổi anh về nhà.
Ngồi thêm vài phút thì cuối cùng "tài xế" vừa lạc đường của cô cũng đến.
Đặng Trà My tiền ra đến tận cửa, lúc này mới thấy có một cảm giác không đành lòng.
Từ lúc tốt nghiệp xong, bọn họ tuy vẫn còn giữ mối quan hệ rất tốt nhưng người Nam kẻ Bắc lại chẳng mấy khi gặp được nhau.
Nghĩ vậy, Đặng Trà My lại suýt bật khóc đến nơi.
Vũ Huyền Trâm cười cười ôm cô bạn an ủi: "Èo, lớn rồi mà còn hay khóc nhè như trẻ con ấy.
Cẩn thận anh Dương lại chẳng thích nữa đâu."
Đặng Trà My bật cười, nhéo má Vũ Huyền Trâm mắng: "Gì? Dám trê tao khóc xấu à?"
Vũ Huyền Trâm nhe răng, má cảm thấy hơi đau nên nghiêng mặt thoát ra khỏi tay Đặng Trà My: "Thế thì đừng khóc.
Người mẫu mà khóc sưng mắt thì không ai dám nhận mày đâu.
Nhưng mà chắc tao cũng sẽ về lại đây thôi."
Đặng Trà My vừa nuốt ngược nước mắt vào trong, bất ngờ vì câu nói này: "Gì? Lúc nào mày về lại đây? Ý là làm cố định ở đây luôn hả?"
Vũ Huyền Trâm gật đầu: "Ừ.
Chắc tao chơi thêm ở đấy một năm nữa rồi về.
Dù sao tao đôi khi cũng không hợp ở bên đấy lắm."
Trần Quốc Tùng nhìn Vũ Huyền Trâm mở cửa xe rồi ngồi xuống liền hỏi: "Tính về đây sống luôn?"
Vũ Huyền Trâm bóc một gói kẹo, nhét vào miệng Trần Quốc Tùng: "Ừ.
Có dự định từ nửa năm trước rồi.
Thế nào? Ngọt không?"
Cảm nhận vị ngọt tràn vào khoang miệng, đầu lưỡi như được ướp mật ngọt, không ngấy.
Cậu nở nụ cười tiến gần đến chỗ Vũ Huyền Trâm.
Cô che miệng, bất ngờ quên luôn cả phải đánh cái người ranh mãnh này.
Trần Quốc Tùng làm xong thì ngồi lại chỗ mình khởi động xe.
Xe vừa lăn bánh mới nghe thấy giọng của Vũ Huyền Trâm.
Cô bĩu môi khinh bỉ, mở vỏ kẹo chưa vứt ra rồi nhả kẹo: "Không ngọt.
Chả ngon gì cả." rồi thẳng tay vứt ra ngoài qua cửa kính, trúng mục tiêu là thùng rác bên vệ đường.
Trần Quốc Tùng nhìn kẹo bị ném đi thì chẳng thể làm gì khác, cứ vậy viên kẹo ngọt lần đầu bị ai đó chê nó không ngon, không ngọt.
----------------
Màn kịch nhỏ:
Viên kẹo said: "Kẹo cũng là con người mà"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook