Thật lâu sau đó, Mục Gia Liệt cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn đã trông thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa với nhau. Hắn nhìn mà nóng cả mắt, lập tức lật chăn rời giường.

“Ấy, Liệt, anh tỉnh rồi hả?”

“Tỉnh rồi.”

Giọng nói mang theo mười phần buồn bực.

Chỉ tiếc là cô gái nhỏ nào đó không để ý đến hắn. Từ đầu đến cuối, sự tập trung của Tô Liên Dĩ đều đặt lên người con trai nhỏ.

“Anh xem, con rất giống anh.”

“Giống chỗ nào?”

Mục Gia Liệt hừ một tiếng, đang định phán “xấu chết đi được” thì phanh kịp, nuốt lời định nói vào bụng.

Chê xấu, khác gì đang sỉ nhục bộ gene đỉnh cấp của hắn và bà xã!

Đang chuẩn bị chê một cách nói giảm nói tránh, Mục Gia Liệt lại nghe thấy bà xã nói.

“Giống anh, đều có ngủ quan, tay chân lành lặn.”

Mục Gia Liệt: “…” Đệt!

Anh thuê gia sư về dạy em, họ không dạy em văn miêu tả sao?

“Được rồi. Liệt, anh qua đây xem con đi. Tiện thể nghĩ tên cho con luôn.”


Mục Gia Liệt tặc lưỡi một cái, rất không tình nguyện đi qua, chậm rãi cúi đầu, rủ mắt nhìn đứa con bé tí trong vòng tay của Tô Liên Dĩ.

Tuy hắn không có ý định có con sớm, thế nhưng đã có rồi, vậy thì cũng nên yêu thương đàng hoàng, đương nhiên, ngoại trừ lúc con tranh vợ với hắn.

Tô Liên Dĩ mang thai, sinh quý tử cho nhà họ Mục. Người nối dõi, xem ra không cần tính toán nữa. Mục Gia Liệt cũng không có ý định để cô sinh thêm, vừa để cô không phải chịu đau nữa, cũng âm thầm giảm bớt “tình địch” của mình.

Con trai hắn sinh vào mùa đông…

“Mục Dĩ Hàn, tên thân mật là Đông Đông.”

Mục là họ của hắn. Dĩ là tên của cô.

Tô Liên Dĩ nghe xong cái tên, đỏ mặt gật đầu, vô cùng hài lòng. Chỉ là…

Mục Gia Liệt đặt tên, cô ngại ngùng cái quái gì chứ!

Hắn nhếch môi, khẽ cười một tiếng: “Bà xã, da mặt em thật mỏng.”

“Anh cũng đâu kém.” Tô Liên Dĩ trừng mắt lườm hắn, nheo mắt, nguy hiểm nói: “Lần đầu tiên em biết có người chồng còn ngất trước cả bà bầu lúc sinh.”

Mục Gia Liệt: “…” Chết tiệt!

Lịch sử đen tối của hắn, thế này có nằm mơ cũng không xóa được!

“Khụ… vợ à…” Em quên chuyện đấy đi nhé?

Mục Gia Liệt chưa nói xong, Tống Khương đã đẩy cửa đi vào, tiện thể dội thêm một gáo nước lạnh, triệt để khiến hắn tuyệt vọng.

“Tôi chụp ảnh anh ngất xỉu ở hiện trường rồi, cũng gửi lên nhóm gia đình rồi. Anh không thoát được đâu!”

“…”

Mục Gia Liệt cảm thấy chết không còn gì luyến tiếc.

Nhóm gia đình trong miệng Tống Khương chính là một nhóm tán ngẫu, thành viên gồm có gia đình bốn nhà Tống, Mạc, Thiệu, Hạ và Mục Gia Liệt. Tô Liên Dĩ mới được thêm vào cách đây không lâu.

Thẩm Tây Mạn đẩy cửa đi vào, cười cười nhìn Mục Gia Liệt và Tô Liên Dĩ đầy ẩn ý.

“Khi nào hai đứa tính tổ chức đám cưới? Qua tháng à?”

“Không tổ chức ạ.”

Tô Liên Dĩ không chút do dự đáp.

Về vấn đề này, cô đã thảo luận với Mục Gia Liệt đâu ra đấy rồi. Dù sao cũng kết hôn hơn một năm rồi, đám cưới cũng chỉ là hình thức thông báo thôi. Huống hồ, bộ dáng chú rể của hắn đẹp như vậy, cô không muốn đám con gái nhìn thấy.

Còn về việc thông báo kết hôn, rất đơn giản!


Mục Gia Liệt lấy điện thoại ra, chọn một góc thật đẹp, ánh sáng vừa đủ, chụp “tách” một cái.

Hắn lục trí nhớ, tìm được mật khẩu mạng xã hội, cười cười: “Nhờ cha mẹ và mọi người trong nhóm một chuyện.”



Ba mươi phút sau, mạng xã hội chính thức bùng nổ.

Hot search được đẩy lên cao, chiếm vị trí thứ nhất chính là: #Sốc! Mục gia chủ, Mục lão đại, Mục Gia Liệt tuyên bố kết hôn!#

Kéo xuống còn có bài đăng Mục Gia Liệt đăng cách đây ba mươi phút.

[@Mục (tích xanh): Đàn ông đã có gia đình! Vợ yêu: Tô Liên Dĩ. Của nợ: Mục Dĩ Hàn. (hình ảnh) @TLD.]

Bên dưới, bình luận đã nhiều như thủy triều.

[1: Tui hết cơ hội rồi ư???]

[2: Lầu trên, nằm mơ à? Từ lúc nào chúng ta có cơ hội vậy? Mục lão đại còn lơ chúng ta.]

[3: Mẹ nó chứ! Lần đầu lên mạng xã hội, anh ta tuyên bố kết hôn, phát cơm chó cho tui!!!]



[100023: Mẹ tròn con vuông, chúc gia đình hạnh phúc!]

Nhóm gia đình máu mặt ở Kinh Bắc thành cũng được ủy quyền, đến góp vui.

[@TP: (đã chia sẻ bài của @Mục) nhanh hơn chú mày năm đó. @Mục @TLD.]

[@Tống: (đã chia sẻ bài của @Mục) nó còn ngất lúc vợ sinh. Ha ha, còn hơn cả tôi! @Mục @TLD.]

[@Mạt: Chào mừng Đông Đông (đã chia sẻ bài của @Mục) @Mục @TLD.]


Mạc Đình Cảnh, Hạ Kiều, Thẩm Tây Mạn, hai anh em sinh đôi nhà họ Mạc, ba anh em nhà họ Thiệu vì không online đúng giờ vàng, chỉ có thể ngậm ngùi ở trong nhóm chúc mừng.

Tô Liên Dĩ lần đầu tiên nhận làn sóng kinh người, số người theo dõi tăng vọt, sợ hãi tắt điện thoại.

“Liệt… mọi người đều đang chúc phúc chúng ta.”

“Đúng vậy. Ai cũng nói anh với em đẹp đôi.”

Tô Liên Dĩ bật cười thành tiếng, ôm chầm lấy Mục Gia Liệt, cắn nhẹ lên yết hầu của hắn.

“Đừng nghịch. Nhà hết bao rồi.”

“Liệt, em đã từng nói lời này rồi. Nhưng em vẫn muốn nói lại. I love you so much, my destiny!”

Dịch: Em yêu anh rất nhiều, định mệnh của em.

Mục Gia Liệt không nói lời nào, cúi người giữ lấy gáy Tô Liên Dĩ, toàn bộ cảm xúc đều hóa thành hành động, thể hiện qua nụ hôn ngọt ngào, nóng bỏng mà ướt át.

Dĩ Dĩ, anh cũng vậy.

Anh cũng yêu em, nhiều hơn bất cứ ai trên đời.

Thân ái ạ.

_ Hoàn _

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương