Đào Tâm Lạc vừa chặn số, Phó Thiệu Nam liền lập tức phát hiện mình đã bị cho vào sổ đen.
Cùng lúc đó, điện thoại reo lên, Phó Thiệu Nam bắt điện thoại, giọng điệu bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Tiếng cười của Trình Nguyên Quân truyền qua đầu dây, có vẻ rất ầm ĩ.

"Tổng giám đốc Phó đang làm gì đó!"
Phó Thiệu Nam cũng chẳng muốn giấu, trả lời: "Xem livestream."
"Lại xem livestream? Ai da tối nào cậu cũng tặng quà cho người ta làm nhân viên tốt của tôi tối nào cũng phải gửi riêng biểu đồ quà tặng vào group chat cho tôi đây này.

Giờ người ta nói đủ thứ chuyện, còn có người hỏi tôi xem có phải tôi định bồi dưỡng người kia thành trụ cột không nữa..."
"Cậu có thể nói là tôi tặng."
"Vậy thì còn gì là thú vị nữa, nếu bọn họ biết là bạn của tôi tặng thì bọn họ sẽ không chú ý tới streamer nhỏ kia mỗi ngày nữa đâu, làm sao mà tôi hóng chuyện được." Trình Nguyên Quân vừa nói vừa cảm khái, như thể thuận miệng hỏi, "Gần đây cậu rảnh lắm à? Ngày nào cũng có thời gian xem livestream luôn? Hai ngày nay tôi bị ba tôi sai vặt, còn không có thời gian quản lý trang web nữa!"
"Cũng tạm." Phó Thiệu Nam nói, "Nhàm chán, giết thời gian."
Hai người nói nhảm một trận, Phó Thiệu Nam không có kiên nhẫn, Trình Nguyên Quân rốt cuộc cũng nói chuyện chính trước khi anh cúp điện thoại.

"A Nam, chỗ tôi có chuyện này thú vị lắm."
Phó Thiệu Nam nhíu mày, nhạy bén nhận ra nguy hiểm, lập tức bày ra thái độ cự tuyệt: "Tôi còn bận việc lắm."
"Cậu mới nói cậu không bận xong!" Hai người quen biết nhau lâu như vậy, Trình Nguyên Quân hiểu Phó Thiệu Nam, hắn sốt ruột mở miệng: "Cậu biết mà! Lý Hoài Tả chết rồi, trận tai nạn xe cộ kia đại khái là do anh gã ra tay!"
Đây là tin tức của tuần trước.

Đầu dây bên kia im lặng, Trình Nguyên Quân biết Phó Thiệu Nam sẽ không cúp điện thoại ngay, ý cười trong giọng nói biến mất sạch sẽ: "Hai ngày trước có kết quả giám định thi thể, kết quả người bị cháy tới mức không nhận diện được trong cái xe kia không phải Lý Hoài Tả."
"Cậu nhớ tối hôm đó không? Tôi lôi kéo cậu xem livestream, sau đó tôi đi nghe điện thoại."
Phó Thiệu Nam cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên, thay vì nói anh không sợ hãi thì nói là anh không thèm để ý mới đúng.

"Rốt cuộc cậu đang muốn nói gì?"
Trình Nguyên Quân nghe ra là Phó Thiệu Nam đã đoán được, thở dài, sâu xa nói: "Cuộc gọi kia là Lý Hoài Tả gọi cho tôi."
"Bây giờ tất cả mọi người nhà họ Lý đều đang tìm gã, nhưng gã căn bản không thể lộ diện được.

Gã chết được lần đầu tiên không có nghĩa là chết được lần thứ hai, mà lần thứ hai chưa chắc đã may như lần đầu."
"Tối hôm đó gã tìm tôi uống rượu, nói với tôi rất nhiều.

Nói thật tôi cũng thấy lạ, quan hệ của tôi với gã cũng bình thường, không hiểu sao gã lại đột nhiên nói với tôi mấy chuyện này."
"Sau đó tôi mới biết gã muốn hợp tác với cậu.

Lý Hoài Tả biết tôi thân với cậu nên muốn nhờ tôi hỏi xem cậu có ý muốn hợp tác với gã không."
Như sợ bị Phó Thiệu Nam trách, Trình Nguyên Quân lập tức biện minh cho bản thân: "Tôi chắc chắn không có đồng ý! Tôi biết cậu sợ phiền nên đã từ chối thay cậu rồi.


Chỉ là hình như Lý Hoài Tả rất tin tưởng cậu, nói là có thể thương lượng điều kiện."
"Sau đó thì xảy ra chuyện tuần trước, hôm nay gã lặng lẽ cho người báo tin cho tôi, hỏi xem tôi suy xét thế nào rồi."
Trình Nguyên Quân nói xong thì phát hiện miệng đắng lưỡi khô.

Hắn uống hơn nửa ly nước đang cầm trong tay, sau đó trở lại giọng điệu cà lơ phất phơ: "A Nam, cậu thấy sao? Anh trai của Lý Hoài Tả là đồ vô dụng, cho dù có tiếp nhận nhà họ Lý cũng không ngồi vững trên vị trí kia được.

Không bằng chúng ta nhân cơ hội lần này hợp tác với Lý Hoài Tả, giúp gã giải quyết phiền toái rồi đòi gã một món lớn sau."
"Chẳng phải ông cụ Phó vẫn luôn cảm thấy chuyện buôn bán đá quý của nhà họ Lý rất có tương lai sao?" Trình Nguyên Quân cười hì hì giựt dây Phó Thiệu Nam, "Nhà họ Lý đang là món mồi thơm, bây giờ Lý Hoài Tả đang một thân một mình, đoán chừng điều kiện gì gã cũng đồng ý.

Cậu xem gã tin tưởng cậu như vậy, bằng không cậu rút luôn động mạch của gã đi?"
"Giờ gã đang ở đâu?"
"Không biết, dù sao cũng không ở thành phố Z."
Tiếc là mãi tới khi cuộc gọi này chấm dứt, Phó Thiệu Nam cũng không nghe theo lời đề nghị của Trình Nguyên Quân.

Quả nhiên Phó Thiệu Nam thấy thật phiền, huống hồ anh cũng không muốn làm chuyện nào mà anh không nắm chắc.
Có một số rắc rối Phó Thiệu Nam có thể từ chối, nhưng có một số rắc rối anh chỉ có thể bị động chấp nhận.

Phó Trung Lâm nhớ nhung chuyện chung thân đại sự của cháu trai, luôn xem xét đối tượng môn đăng mộ đối thay anh.

Lần này ông còn đặt cho anh một bữa tối ánh nến, đối tượng là con gái lớn của nhà họ Khương.

Xuất phát từ lễ phép, hôm sau Phó Thiệu Nam chỉ có thể lái xe đi đón người.

Cửa xe bên ghế phó lái mở ra, lộ ra một người phụ nữ trang điểm tươi tắn xinh đẹp.

Địa điểm dùng bữa tối ở ngay gần công ty Phó Thiệu Nam, ở ngay trung tâm của khu kinh doanh.

Mỗi khi đêm đến đèn đuốc ven biển sẽ sáng trưng, phong cảnh rực rỡ, xa hoa lãng phí.

Khương Minh Vi lên xe xong thì cài dây an toàn, đánh giá vẻ ngoài của Phó Thiệu Nam rồi đi thẳng vào vấn đề: "Dễ nhìn đấy, nhưng tôi có bạn trai rồi."
"Người trong nhà vẫn chưa biết, tôi lén lút quen sau lưng bọn họ." Khương Minh Vi cười cười xin lỗi, lộ ra hai cái răng nanh, "Tôi cũng chỉ được thông báo thôi, mẹ tôi gạt tôi đồng ý với lần hẹn lần này."
"Tôi sẽ không làm lỡ thời gian của anh chứ? Bữa tối nay tôi mời, coi như nhận lỗi với anh."
Phó Thiệu Nam chắc chắn sẽ không để Khương Minh Vi mời khách, nhưng vì lời mà người phụ nữ nói khi gặp mặt mà bữa tối này hai người dùng bữa vô cùng hòa hợp.

Khương Minh Vi là một người có tính cách sáng sủa, là người với kỹ năng giao tiếp trời sinh, mà Phó Thiệu Nam hoàn toàn đối lập với cô.


Đến tối Phó Thiệu Nam đưa Khương Minh Vi về nhà, trên đường Khương Minh Vi tìm đề tài nói chuyện phiếm với anh.

"Tôi nghe cụ Phó nói trước kia anh sống ở nước ngoài à?"
"Ừ, nước Y."
"À, nơi đó loạn nhỉ."
Phó Thiệu Nam thờ ơ trả lời, ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu sáng thùng xe tối tăm, tạo thành một cái bóng lờ mờ trên mặt người đàn ông.

Trong lúc nhất thời, trong xe yên lặng tới kỳ quái, một lát sau Khương Minh Vi nhếch miệng, "phì" cười một tiếng.

"Cười cái gì?" Phó Thiệu Nam nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh hỏi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Khương Minh Vi chạm vào ánh mắt tìm tòi sắc bén của người đàn ông, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

"Không có gì."
Vốn Khương Minh Vi còn muốn tìm chuyện nói đùa với Phó Thiệu Nam để khuấy động không khí nhưng người đàn ông này không giống một đối tượng thích hợp để nói đùa.

Phó Thiệu Nam cũng không hỏi, có vẻ như không hề hứng thú dù chỉ một chút.
Tới nơi, Khương Minh Vi xuống xe, tạm biệt Phó Thiệu Nam.

Cô mới đi được vài bước thì điện thoại trong túi reo lên.

"Alo, mẹ."
"Ăn xong rồi, con về tới dưới lầu rồi...!Bộ dạng rất tuấn tú.

Đúng vậy, cao lắm, chắc 1m87 đó." Khương Minh Vi phụ họa vài câu rồi nói tiếp, "Có điều anh ta nói ít quá, tính cách vừa khó chịu vừa lạnh lùng giống y như cục băng vậy! Con không thích đâu."
Khương Minh Vi quay đầu nhìn lại, chiếc xe màu đen đã sớm biến mất trong dòng xe cộ.

Lời muốn nói tới bên miệng rồi lại nuốt vào, Khương Minh Vi nghe mẹ mình lải nhải cằn nhằn, liên tục từ chối không ngừng.

"Không được không được không được! Con cảm giác anh ta là một người đàn ông có ý muốn khống chế rất khủng khiếp..." Trực giác của phụ nữ trước giờ vẫn luôn khủng bố, Khương Minh Vi cũng không thích làm bên yếu thế trong chuyện tình cảm, "Bị anh ta thích còn chưa tính, căn bản là người ta đâu có thích con! Con chỉ nói chuyện với anh ta thôi đã áp lực rồi."
Ban ngày Đào Tâm Lạc đi lấy ít ảnh chụp đã được rửa xong ở chỗ Tần Tại Chi, thuận tiện kể cho cô nghe chuyện hôm qua cậu gặp phải biến thái.

Tần Tại Chi khá là nhạy cảm, nghe Đào Tâm Lạc kể xong thì hỏi cậu có phải là người nào mà cậu biết trong trường không.


"Không phải, em có hỏi bạn học rồi, cậu ta nói cậu ta cũng không biết."
"Có khi nào là người biết em qua mạng không nhỉ?" Tần Tại Chi nghĩ tới ông chủ mà Đào Tâm Lạc đụng phải khi livestream, giọng lo lắng, "Em có để lộ wechat không?"
Đào Tâm Lạc lắc đầu: "Tối hôm qua em có cố ý xem tin nhắn ở hòm thư riêng rồi, không phát hiện có người nhắc tới wechat."
"Dù sao thì em cũng phải cẩn thận chút, nếu còn gặp phải tình huống như vậy thì phải báo cảnh sát biết chưa!"
"Ừm, em biết rồi."
Hai người hàn huyên thêm một lát, Tần Tại Chi biết được gần đây kênh livestream của Đào Tâm Lạc có thêm đại gia mới, nghe cậu miêu tả thì thấy ông chủ này có vẻ rất tốt.

"Có khi là có tiền, đơn thuần thích ảnh của em thôi."
Đào Tâm Lạc đuổi con muỗi đang kêu ong ong trước mặt, mặt nhăn mày nhíu, nhăn mũi lại.

Tần Tại Chi nhìn nốt ruồi màu cà phê trên mũi cậu, nở nụ cười: "Chẳng phải ông chủ kiểu này là tốt nhất sao, vừa hào phóng mà làm việc lại gọn gàng.

Dù sao chỉ cần không thấy mặt, gã muốn bao nhiêu ảnh thì em cứ cho là được."
Đào Tâm Lạc cũng nghĩ vậy, nhiều quà như vậy căn bản không phải là số lượng nhỏ.

Đại gia đầu bảng như thế đốt đèn cũng khó tìm, nếu được thì Đào Tâm Lạc cũng muốn dỗ cho gã vui.

Tối đó Đào Tâm Lạc livestream trễ nhưng lại offline sớm.

Ngày mốt là thi cuối kỳ rồi, Đào Tâm Lạc phải dành chút thời gian ôn bài.

Phó Thiệu Nam chở Khương Minh Vi về nhà, trong lúc đó nhận được điện thoại của trợ lý.

Chờ tới khi anh giải quyết công việc xong, mở livestream lên lại phát hiện Đào Tâm Lạc đã offline rồi.

Kênh livestream thông báo Streamer đã livestream một tiếng trước, Phó Thiệu Nam muốn làm gì đó, chợt nhớ ra hôm qua mình đã bị block rồi.

Vì vậy anh mở hòm thư riêng ra, nhắn tin cho Đào Tâm Lạc.

Nửa tiếng sau có tin nhắn trả lời.

User 111: Hôm nay em off sớm.
Tâm Tâm: Vâng! Hai ngày nay có việc nên không livestream lâu được.

User 111: Hôm qua em có nói chuyện ảnh chụp trên kênh.

Tâm Tâm: Đúng vậy đúng vậy! Anh trai có muốn không? Không cần bỏ tiền đâu! Anh trai thích kiểu nào mai em gửi cho anh!
Tâm Tâm: Vẫn là địa chỉ chuyển phát nhanh lần trước đúng không ạ!
User 111: Ừ.


Khoảng ba giờ chiều ngày hôm sau, trợ lý cầm một phong bì chuyển phát nhanh đi vào văn phòng.

Lần này trợ lý nhận ra chuyển phát nhanh này, lúc đưa qua còn lắm miệng quan tâm: "Là chuyển phát nhanh của cậu Trình."
Lúc này Phó Thiệu Nam đang lật xem một tập tài liệu quan trọng, trợ lý biết rõ tính tình của tổng giám đốc Phó nên sau khi đặt chuyển phát nhanh xuống thì nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Chuyển phát nhanh lần này nặng hơn lần trước rất nhiều.

Phó Thiệu Nam xem tài liệu xong thì mở chuyển phát nhanh.

Bìa thư bằng giấy dai cỡ B6 bị nhét muốn đầy tràn khiến phong thư lồi lên.

Miệng thư bị xé ra, Phó Thiệu Nam nhìn thoáng qua bên trong.

Sau đó anh vươn tay trực tiếp đổ phong bì xuống.

Ảnh chụp trong phong bì liên tục rơi ra, lúc chạm xuống bàn phát ra tiếng rầm rầm rất khẽ, nằm trên đống tài liệu mà Phó Thiệu Nam đã ký.

Trong phong bì có khoảng năm, sáu mươi tấm ảnh, Phó Thiệu Nam nhìn thoáng qua, tiện tay cầm tấm ảnh trên cùng lên.

Thân hình Nam sinh gầy gò mặc một cái váy hai dây màu đen, chiều dài váy miễn cưỡng che được đùi, phối hợp với quần lót ren cùng màu.

Đầu gối cậu cong lại, ngồi quỳ chân trên một cái ghế tròn chật hẹp.

Ống kính chỉ chụp được bóng dáng của nam sinh, Phó Thiệu Nam còn thấy được cái nịt đùi màu trắng viền hoa bên trên đầu gối, cái mông khẽ nhếch lên, đầu đội một cái bờm màu đen.
...!Là lỗ tai mèo mà Đào Tâm Lạc đã nói trên kênh livestream.

Ảnh chụp nằm lộn xộn trên bàn làm việc của anh, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta hoa cả mắt.

Phó Thiệu Nam nghiêng đầu, cầm di động đang để một bên lên, vào trang web livestream.

Quả nhiên có mấy tin nhắn chưa đọc ở hòm thư riêng.

Tâm Tâm: Không biết anh trai thích kiểu ảnh nào, nên kiểu nào em cũng chụp một ít.

Tâm Tâm: Người nào mua ảnh của em rồi cũng rất vừa lòng đó! Hy vọng anh cũng thích!
Tâm Tâm: Lúc trước em nói chuyện với anh trên kênh mà anh không để ý tới em.

Tâm Tâm: Cảm ơn quà tặng gần đây của anh nhé.

Tâm Tâm: Quen biết anh vui lắm đó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương