Chân Tình Người Một Đời Không Quên
-
Chương 43: Chiêu Trò Con Nít
Phản ứng đầu tiên của Tạ Đông Dương khi nghe xong không phải là sợ, cũng không hề kinh ngạc mà là buồn cười.
“Mang thai sao?”
“Đúng vậy.” Lương Tiêu Tiêu gật đầu, trong lòng hơi bất an, cô ta không hiểu Tạ Đông Dương cười cái gì, chuyện này có gì đáng để cười chứ.
“Con của ai?”
“Đương nhiên là của anh, sao anh lại hỏi như vậy chứ?”
Lương Tiêu Tiêu cảm thấy tủi thân, đúng là trước đây cô cũng có qua lại với vài người đàn ông nhưng từ ngày quen Tạ Đông Dương cô chỉ có một mình anh ta, không hề lăng nhăng bên ngoài, một phần cũng là vì cô ta biết quá rõ tính khí Tạ Đông Dương.
“Tôi với cô cũng chẳng được mấy lần nhỉ? Mới thế đã mang thai, cô là Ngụy Thục Phân à?”
“Ngụy Thục Phân là ai?” Lương Tiêu Tiêu ngẩn người.
“Chưa xem qua vở kịch ấy à, là một con đàn bà rất giỏi đẻ trong đội du kích.”
Lương Tiêu Tiêu: …
“Đông Dương, chuyện này là ngoài ý muốn… Hiện giờ em cũng không biết phải làm sao nên mới tìm đến anh… Anh xem…”
Lương Tiêu Tiêu đã chuẩn bị sẵn, lấy que thử thai trong túi xách ra. Tạ Đông Dương nhìn lướt qua, que thử hiện hai vạch rất rõ ràng.
“Rồi sao? Cô muốn bao nhiêu tiền để xử lý cái thai này?” Tạ Đông Dương tựa vào cổng, miệng cười khẩy. Nói tới nói lui chẳng phải đến để đòi tiền bồi thường sao?
“Đông Dương, em không cần tiền, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, em cũng không cần danh phận, em sẽ không cản trở anh đi tìm người phụ nữ khác…chỉ cần anh không bỏ rơi em là được, hai chúng ta cứ như trước đây, có được không?”
Lương Tiêu Tiêu là ca sĩ nên có giọng nói rất êm tai, lúc làm nũng quả thực khiến đàn ông rất dễ xiêu lòng. Cô lay lay cánh tay Tạ Đông Dương khiến hắn mềm lòng.
Hôm nay cô ta còn đem theo hành lý chắc chắn không có ý định rời đi, muốn nhân cơ hội này để ở lại đêm nay. Hai người mặn nồng bên nhau một đêm, khẳng định mâu thuẫn gì sáng mai cũng có thể biến mất.
Nào ngờ lần này Tạ Đông Dương đã không còn muốn ở bên cạnh cô ta nữa.
“Nói mấy lời đó cũng vô dụng, không phải cô mang thai rồi à? Đi, bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện, kiểm tra xem cái thai được mấy tháng rồi.” Nói xong, Tạ Đông Dương liền hất tay cô ra bỏ đi về hướng nhà xe.
Lương Tiêu Tiêu liền hốt hoảng. Bởi vì căn bản cô ta không mang thai, cái que thử thai này là cô xin của một người bạn đang mang thai mà thôi.
Cô ta muốn dùng cái thai để có cớ níu kéo Tạ Đông Dương. Sau đó tìm cơ hội nói bản thân bị sảy thai có lẽ sẽ anh sẽ thương tình ở bên cô.
“Đông Dương, giờ tối rồi, không còn bệnh viện nào mở cửa đâu.”
“Bệnh viện tư mở 24/24, tôi quen viện trưởng ở đó, bây giờ có thể đi ngay.”
“Đông Dương, đừng có lôi em. Ngày mai mình mới đi có được không? Hôm nay em cảm thấy không khỏe.” Lương Tiêu Tiêu bối rối.
Cô ta tức bản thân mình không ra gì, nếu như có thể mang thai thật thì tốt biết bao.
“Lương Tiêu Tiêu, cô còn chưa biết tính tôi sao? Cô dám chơi với tôi trò này à? Nghĩ rằng bọn tôi chỉ là những tên nhà giàu ngốc nghếch hả? Loại trà xanh như cô mà muốn qua mặt tôi sao?”
“Đông Dương, tha cho em, sau này e không dám nữa…Em làm như vậy chỉ vì muốn anh suy nghĩ lại mà thôi.”
Biết Tạ Đông Dương đã nhìn thấu chiêu trò của mình, Lương Tiêu Tiêu sợ hãi bật khóc.
“Cho cô mười giây, lập tức cút khỏi mắt tôi… Nếu không thì đừng trách.”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Tạ Đông Dương, Lương Tiêu Tiêu không nói gì thêm lập tức kéo hành lý chạy đi.
Tạ Đông Dương quả thực không giống những tên công tử khác, một khi đã tuyệt tình thì đến cả bản thân hắn cũng còn thấy sợ.
“Đúng là đồ đàn bà điên.” Nói xong, Tạ Đông Dương chỉnh lại áo choàng tắm đi về phòng khách.
Sau khi đến phòng khách, hắn lại nghĩ đến Hoa Sanh. Liền lấy một số điện thoại khác gửi tin nhắn cho cô: “Hoa Sanh, vẫn là anh – Tạ Đông Dương, đây là số của anh, hôm nay anh thấy ảnh Hoa Chỉ chụp em trên weibo rồi, rất đẹp.”
Mười mấy giây sau hắn liền nhận được âm báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của Hoa Sanh, vô cùng phấn khích, vội vàng mở điện thoại ra xem.
“Mang thai sao?”
“Đúng vậy.” Lương Tiêu Tiêu gật đầu, trong lòng hơi bất an, cô ta không hiểu Tạ Đông Dương cười cái gì, chuyện này có gì đáng để cười chứ.
“Con của ai?”
“Đương nhiên là của anh, sao anh lại hỏi như vậy chứ?”
Lương Tiêu Tiêu cảm thấy tủi thân, đúng là trước đây cô cũng có qua lại với vài người đàn ông nhưng từ ngày quen Tạ Đông Dương cô chỉ có một mình anh ta, không hề lăng nhăng bên ngoài, một phần cũng là vì cô ta biết quá rõ tính khí Tạ Đông Dương.
“Tôi với cô cũng chẳng được mấy lần nhỉ? Mới thế đã mang thai, cô là Ngụy Thục Phân à?”
“Ngụy Thục Phân là ai?” Lương Tiêu Tiêu ngẩn người.
“Chưa xem qua vở kịch ấy à, là một con đàn bà rất giỏi đẻ trong đội du kích.”
Lương Tiêu Tiêu: …
“Đông Dương, chuyện này là ngoài ý muốn… Hiện giờ em cũng không biết phải làm sao nên mới tìm đến anh… Anh xem…”
Lương Tiêu Tiêu đã chuẩn bị sẵn, lấy que thử thai trong túi xách ra. Tạ Đông Dương nhìn lướt qua, que thử hiện hai vạch rất rõ ràng.
“Rồi sao? Cô muốn bao nhiêu tiền để xử lý cái thai này?” Tạ Đông Dương tựa vào cổng, miệng cười khẩy. Nói tới nói lui chẳng phải đến để đòi tiền bồi thường sao?
“Đông Dương, em không cần tiền, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, em cũng không cần danh phận, em sẽ không cản trở anh đi tìm người phụ nữ khác…chỉ cần anh không bỏ rơi em là được, hai chúng ta cứ như trước đây, có được không?”
Lương Tiêu Tiêu là ca sĩ nên có giọng nói rất êm tai, lúc làm nũng quả thực khiến đàn ông rất dễ xiêu lòng. Cô lay lay cánh tay Tạ Đông Dương khiến hắn mềm lòng.
Hôm nay cô ta còn đem theo hành lý chắc chắn không có ý định rời đi, muốn nhân cơ hội này để ở lại đêm nay. Hai người mặn nồng bên nhau một đêm, khẳng định mâu thuẫn gì sáng mai cũng có thể biến mất.
Nào ngờ lần này Tạ Đông Dương đã không còn muốn ở bên cạnh cô ta nữa.
“Nói mấy lời đó cũng vô dụng, không phải cô mang thai rồi à? Đi, bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện, kiểm tra xem cái thai được mấy tháng rồi.” Nói xong, Tạ Đông Dương liền hất tay cô ra bỏ đi về hướng nhà xe.
Lương Tiêu Tiêu liền hốt hoảng. Bởi vì căn bản cô ta không mang thai, cái que thử thai này là cô xin của một người bạn đang mang thai mà thôi.
Cô ta muốn dùng cái thai để có cớ níu kéo Tạ Đông Dương. Sau đó tìm cơ hội nói bản thân bị sảy thai có lẽ sẽ anh sẽ thương tình ở bên cô.
“Đông Dương, giờ tối rồi, không còn bệnh viện nào mở cửa đâu.”
“Bệnh viện tư mở 24/24, tôi quen viện trưởng ở đó, bây giờ có thể đi ngay.”
“Đông Dương, đừng có lôi em. Ngày mai mình mới đi có được không? Hôm nay em cảm thấy không khỏe.” Lương Tiêu Tiêu bối rối.
Cô ta tức bản thân mình không ra gì, nếu như có thể mang thai thật thì tốt biết bao.
“Lương Tiêu Tiêu, cô còn chưa biết tính tôi sao? Cô dám chơi với tôi trò này à? Nghĩ rằng bọn tôi chỉ là những tên nhà giàu ngốc nghếch hả? Loại trà xanh như cô mà muốn qua mặt tôi sao?”
“Đông Dương, tha cho em, sau này e không dám nữa…Em làm như vậy chỉ vì muốn anh suy nghĩ lại mà thôi.”
Biết Tạ Đông Dương đã nhìn thấu chiêu trò của mình, Lương Tiêu Tiêu sợ hãi bật khóc.
“Cho cô mười giây, lập tức cút khỏi mắt tôi… Nếu không thì đừng trách.”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Tạ Đông Dương, Lương Tiêu Tiêu không nói gì thêm lập tức kéo hành lý chạy đi.
Tạ Đông Dương quả thực không giống những tên công tử khác, một khi đã tuyệt tình thì đến cả bản thân hắn cũng còn thấy sợ.
“Đúng là đồ đàn bà điên.” Nói xong, Tạ Đông Dương chỉnh lại áo choàng tắm đi về phòng khách.
Sau khi đến phòng khách, hắn lại nghĩ đến Hoa Sanh. Liền lấy một số điện thoại khác gửi tin nhắn cho cô: “Hoa Sanh, vẫn là anh – Tạ Đông Dương, đây là số của anh, hôm nay anh thấy ảnh Hoa Chỉ chụp em trên weibo rồi, rất đẹp.”
Mười mấy giây sau hắn liền nhận được âm báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của Hoa Sanh, vô cùng phấn khích, vội vàng mở điện thoại ra xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook