Chân Tình Người Một Đời Không Quên
-
Chương 40: Ở Nhà Vợ Không Được Đâu
Ở nhà họ Hoa.
Bức ảnh chụp Hoa Sanh mà Hoa Chỉ vô tình đăng đã thu hút rất nhiều người quan tâm. Bởi vì cô viết rõ đây là em gái thứ năm nên có rất nhiều lượt chia sẻ.
Dù sao Tiểu Ngũ nhà họ Hoa cũng là nhân vật chính trong hôn lễ nhà họ Tạ mấy hôn trước, còn ở ngay tại hiện trường bắt cóc luôn thái tử của Giang gia.
Người phụ nữ thần bí như thế, người ngoài làm sao mà không tò mò muốn biết cô ấy là người như thế nào? Vì vậy chuyện này không bao lâu sau đã lên hot search.
Hoa Sanh vốn không quan tâm nên không hề hay biết gì.
Hoa Chỉ cười nói: “Tiểu Ngũ, chị mới đăng ảnh em lên weibo, trời ơi, tin được không? Còn nhiều lượt like hơn cả chị. Em không gia nhập vào giới giải trí thật đúng là lãng phí.”
“Em không có hứng thú.” Hoa Sanh chỉ nhàn nhạt nói.
Giới giải trí hay giới kinh doanh đều không phải lĩnh vực cô thấy hứng thú.
Tuy rằng không được yêu thương như các chị nhưng trước đó ba cô cũng đã cho cô năm phần trăm cổ phần. Mấy năm qua Hoa Sanh cũng có một khoản tiền từ đó.
Nhưng gần đây lợi nhuận của nhà họ Hoa không nhiều nên số tiền nhận được chẳng đáng là bao. Còn không bằng tiền cô tự mình kiếm được từ việc mua bán đồ cổ.
Ở lại Hoa gia mãi đến tận tối, hai người mới quay lại Thập Lý Xuân Phong.
Vừa về đến nhà thì mẹ Giang Lưu gọi tới: “Mẹ bảo anh về nhà một chút, em có muốn đi cùng không?” Giang Lưu hỏi cô.
“Không đi được không? Tôi thấy hơi mệt.”
Cả một ngày không thoải mái ở Hoa gia, ăn uống cũng không ngon miệng, cô thực sự rất muốn đi ngủ sớm.
Nhưng nguyên nhân chính là vì bà Giang chỉ bảo Giang Lưu trở về mà không hề nhắc đến muốn Hoa Sanh về cùng, nên Giang Lưu gật đầu đồng ý: “Vậy em ngủ sớm đi nhé.”
Sau đó anh một mình lái xe về Giang gia.
Ông nội Giang Lưu sống ở một trấn nhỏ phía Nam có phong cảnh rất hữu tình, nhà thờ họ của Giang gia cũng được đặt ở đó. Ông cụ rất sùng đạo Phật, ăn chay trường nhiều năm qua và rất ít khi về sống ở với gia đình Giang Lưu.
Sống ở đây thường ngày chỉ có ba mẹ Giang Lưu, vài người giúp việc và lái xe. Khi Giang Lưu về đến nhà chỉ có một mình mẹ anh ở trong nhà.
“Ba chưa về hả mẹ?”
“Uh, ông ấy còn đang bận họp.”
“Mẹ tìm con có việc gì sao?”
Giang Lưu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà Giang, quan hệ giữa anh và ba mẹ trước giờ rất hoà thuận. Chí ít cũng tốt hơn so với mối quan hệ của Hoa Sanh với gia đình.
Bà Giang nghiêng đầu nhìn còn trai, khẽ nhíu mày nói: “Nhiều chuyện lắm, để mẹ nói từng chuyện một, hai đứa ở Thập Lý Xuân Phong chỉ là tạm thời thôi hay là lâu dài?”
“Chuyện này… con cũng chưa nghĩ đến, ở đó cũng thoải mái, trước mắt cứ ở bên đó xem sao.” Giang Lưu trả lời.
“Con đúng là đồ ngốc, suy nghĩ nông cạn quá mà. Thập Lý Xuân Phong là nhà của vợ con, cái này gọi là gì, nhà họ Giang chúng ta đi cưới vợ chứ không phải là để con đi ở rể, sao có thể để con ở nhà của Hoa gia chứ? Quan trọng nhất là vị trí của ngôi nhà đó cũng không được tốt lắm, chất lượng nhà cũng vậy, làm sao so được với dinh thự Đông Hưng mà ba mẹ đã mua cho con được. Nó là biệt thự độc lập, còn có vườn hoa với bể bơi riêng, diện tích sử dụng hơn tám trăm mét vuông, nội thất toàn đồ tiện ích cao cấp, phí lắp đặt cũng đã hơn nghìn vạn, chỗ đó không phải tốt hơn sao?”
Quả thật ba mẹ Giang Lưu từ lâu đã chuẩn bị sẵn cho anh một ngôi nhà trước khi kết hôn, chính là dinh thự Đông Hưng, nằm trong khu vực cao cấp nhất ở thành phố này, nhà ở đây giá cũng phải mấy tỷ, một số tiền mà nhiều người cả đời cũng không thể kiếm được, mơ cũng chẳng dám mơ.
“A Sanh thích ở Thập Lý Xuân Phong, nên con ở đó cùng với cô ấy, chỉ là một nơi để ngủ, lớn nhỏ không quan trọng mà mẹ.” Giang Lưu cười ôn hòa.
Lúc này, điện thoại của anh nhận được một tin báo – Chuyên gia giám định đồ cổ SS lại sắp xuất hiện lần nữa để livestream giám định một bảo vật giá trị hơn 120 vạn.
Giang Lưu nhướn mày. SS? Nghe đồn vị chuyên gia đồ cổ bậc thầy này là một phụ nữ.
Bức ảnh chụp Hoa Sanh mà Hoa Chỉ vô tình đăng đã thu hút rất nhiều người quan tâm. Bởi vì cô viết rõ đây là em gái thứ năm nên có rất nhiều lượt chia sẻ.
Dù sao Tiểu Ngũ nhà họ Hoa cũng là nhân vật chính trong hôn lễ nhà họ Tạ mấy hôn trước, còn ở ngay tại hiện trường bắt cóc luôn thái tử của Giang gia.
Người phụ nữ thần bí như thế, người ngoài làm sao mà không tò mò muốn biết cô ấy là người như thế nào? Vì vậy chuyện này không bao lâu sau đã lên hot search.
Hoa Sanh vốn không quan tâm nên không hề hay biết gì.
Hoa Chỉ cười nói: “Tiểu Ngũ, chị mới đăng ảnh em lên weibo, trời ơi, tin được không? Còn nhiều lượt like hơn cả chị. Em không gia nhập vào giới giải trí thật đúng là lãng phí.”
“Em không có hứng thú.” Hoa Sanh chỉ nhàn nhạt nói.
Giới giải trí hay giới kinh doanh đều không phải lĩnh vực cô thấy hứng thú.
Tuy rằng không được yêu thương như các chị nhưng trước đó ba cô cũng đã cho cô năm phần trăm cổ phần. Mấy năm qua Hoa Sanh cũng có một khoản tiền từ đó.
Nhưng gần đây lợi nhuận của nhà họ Hoa không nhiều nên số tiền nhận được chẳng đáng là bao. Còn không bằng tiền cô tự mình kiếm được từ việc mua bán đồ cổ.
Ở lại Hoa gia mãi đến tận tối, hai người mới quay lại Thập Lý Xuân Phong.
Vừa về đến nhà thì mẹ Giang Lưu gọi tới: “Mẹ bảo anh về nhà một chút, em có muốn đi cùng không?” Giang Lưu hỏi cô.
“Không đi được không? Tôi thấy hơi mệt.”
Cả một ngày không thoải mái ở Hoa gia, ăn uống cũng không ngon miệng, cô thực sự rất muốn đi ngủ sớm.
Nhưng nguyên nhân chính là vì bà Giang chỉ bảo Giang Lưu trở về mà không hề nhắc đến muốn Hoa Sanh về cùng, nên Giang Lưu gật đầu đồng ý: “Vậy em ngủ sớm đi nhé.”
Sau đó anh một mình lái xe về Giang gia.
Ông nội Giang Lưu sống ở một trấn nhỏ phía Nam có phong cảnh rất hữu tình, nhà thờ họ của Giang gia cũng được đặt ở đó. Ông cụ rất sùng đạo Phật, ăn chay trường nhiều năm qua và rất ít khi về sống ở với gia đình Giang Lưu.
Sống ở đây thường ngày chỉ có ba mẹ Giang Lưu, vài người giúp việc và lái xe. Khi Giang Lưu về đến nhà chỉ có một mình mẹ anh ở trong nhà.
“Ba chưa về hả mẹ?”
“Uh, ông ấy còn đang bận họp.”
“Mẹ tìm con có việc gì sao?”
Giang Lưu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà Giang, quan hệ giữa anh và ba mẹ trước giờ rất hoà thuận. Chí ít cũng tốt hơn so với mối quan hệ của Hoa Sanh với gia đình.
Bà Giang nghiêng đầu nhìn còn trai, khẽ nhíu mày nói: “Nhiều chuyện lắm, để mẹ nói từng chuyện một, hai đứa ở Thập Lý Xuân Phong chỉ là tạm thời thôi hay là lâu dài?”
“Chuyện này… con cũng chưa nghĩ đến, ở đó cũng thoải mái, trước mắt cứ ở bên đó xem sao.” Giang Lưu trả lời.
“Con đúng là đồ ngốc, suy nghĩ nông cạn quá mà. Thập Lý Xuân Phong là nhà của vợ con, cái này gọi là gì, nhà họ Giang chúng ta đi cưới vợ chứ không phải là để con đi ở rể, sao có thể để con ở nhà của Hoa gia chứ? Quan trọng nhất là vị trí của ngôi nhà đó cũng không được tốt lắm, chất lượng nhà cũng vậy, làm sao so được với dinh thự Đông Hưng mà ba mẹ đã mua cho con được. Nó là biệt thự độc lập, còn có vườn hoa với bể bơi riêng, diện tích sử dụng hơn tám trăm mét vuông, nội thất toàn đồ tiện ích cao cấp, phí lắp đặt cũng đã hơn nghìn vạn, chỗ đó không phải tốt hơn sao?”
Quả thật ba mẹ Giang Lưu từ lâu đã chuẩn bị sẵn cho anh một ngôi nhà trước khi kết hôn, chính là dinh thự Đông Hưng, nằm trong khu vực cao cấp nhất ở thành phố này, nhà ở đây giá cũng phải mấy tỷ, một số tiền mà nhiều người cả đời cũng không thể kiếm được, mơ cũng chẳng dám mơ.
“A Sanh thích ở Thập Lý Xuân Phong, nên con ở đó cùng với cô ấy, chỉ là một nơi để ngủ, lớn nhỏ không quan trọng mà mẹ.” Giang Lưu cười ôn hòa.
Lúc này, điện thoại của anh nhận được một tin báo – Chuyên gia giám định đồ cổ SS lại sắp xuất hiện lần nữa để livestream giám định một bảo vật giá trị hơn 120 vạn.
Giang Lưu nhướn mày. SS? Nghe đồn vị chuyên gia đồ cổ bậc thầy này là một phụ nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook