Chân Tình Người Một Đời Không Quên
-
Chương 27: Cầu Cứu Quân Sư
Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác nhìn anh.
“Cô lo lắng thế làm gì, tôi chỉ muốn xem con mèo của cô thôi, rất đáng yêu.”
Giang Lưu vuốt ve đầu Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc rất sợ người lạ, coi chừng nó cào anh đấy.”
Đúng là Tiểu Hắc rất sợ người lạ, thậm chí nó còn đề phòng không cho Xuân Đào và Ngân Hạnh chạm vào. Ngoại trừ Hoa Sanh ra bất luận là ai cũng không dễ gì chạm vào nó.
Tiểu Hắc không phải loại mèo quý gì, chỉ là sáu năm trước khi ở núi Chung Thúy cô vô tình phát hiện một con mèo hoang. Hoa Sanh cảm thấy nó đáng thương nên đã nuôi nó đến tận bây giờ.
Lúc Hoa Sanh nói câu kia thì đã muộn rồi, Giang Lưu đã làm thân ôm Tiểu Hắc vào lòng. Không ngờ nó không cào mà còn nũng nịu dựa vào lòng anh. Hoa Sanh bất ngờ đến mức trợn tròn mắt, mặt biểu lộ vẻ không thể tin được.
“Nó đâu có hung dữ gì đâu, không giống với lời cô nói lắm.”
“Trước đây nó không như vậy…” Hoa Sanh thể nào tin được Tiểu Hắc lúc nào cũng hung dữ lại có thể trở nên ngoan ngoãn như vậy trong lòng Giang Lưu.
“Có lẽ là nó thích tôi đấy.”
Giang Lưu rất vui vẻ, một tay đỡ Tiểu Hắc một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Chủ đề được chuyển sang Tiểu Hắc khiến cho không khí ngại ngùng vừa nãy không còn nữa.
Giang Lưu ở lỳ trong phòng Hoa Sanh tới hơn hai giờ, còn ăn hết hoa quả vốn dĩ là chuẩn bị cho cô. Cuối cùng thấy Hoa Sanh đã buồn ngủ anh mới lưu luyến trở về phòng của mình.
Buổi tối trong khi dọn dẹp vệ sinh, Ngân Hạnh còn đùa với Xuân Đào: “Xuân Đào, chị nói xem tiểu thư nhà chúng ta với cậu chủ cứ ở cùng nhau thế này có khi nào sẽ yêu cậu ấy luôn không?”
“Cái này khó nói lắm, cậu chủ là người rất ưu tú, để xem sau này đối với tiểu thư nhà mình như thế nào đã. Theo chị thấy, tiểu thư mình tuy rằng tính cách lạnh lùng nhưng cũng không phải là người lòng dạ sắt đá. Nếu như cứ đối xử tốt với cô ấy, dù cho có là sắt đá cũng sẽ lung lay thôi đúng không?”
Vừa lúc Giang Lưu tỉnh giấc để đi uống nước, những lời vừa rồi anh đều nghe thấy, tâm trạng đột nhiên vô cùng vui vẻ.
Sau này như thế nào anh không dám nói trước nhưng hiện giờ anh rất thích nha đầu Hoa Sanh này. Cảm thấy cô rất thú vị, nhất là dáng vẻ lúc tức giận, anh thấy đáng yêu vô cùng.
Tại biệt thự riêng của Tạ Đông Dương.
Anh ta gọi điện thoại cho một người, đầu bên kia chuông đổ rất lâu mới nghe máy.
“Tạ Đông Dương, anh phát điên cái gì vậy, mới sáng sớm gọi làm gì? Có để người khác ngủ không hả?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ the thé.
Tạ Đông Dương mặc áo choàng tắm màu trắng bộ dạng uể oải nằm trên ghế cạnh bể bơi. Tay cầm một ly rượu Whiskey, hắn uống một ngụm nhỏ rồi đặt ly rượu xuống bên cạnh.
“Tạ Đông Dao, nhìn thử xem mấy giờ rồi. Canada và bên này cách nhau mười ba giờ, bên này đang là mười giờ tối, còn chỗ em chắc cũng chín giờ sáng rồi chứ nhỉ…Em thế mà vẫn còn đang ngủ à, mặt trời chiếu đến mông rồi em có biết không?”
“Tối qua uống hơi nhiều rượu, bây giờ anh kiêm luôn quản lý em à?”
Đang tính cúp điện thoại thì Tạ Đông Dương lên tiếng…
“Ấy, đợi chút, anh thật sự có chuyện mới tìm em, đừng có cúp máy.”
“Anh mà tìm thì chẳng có gì tốt.” Tạ Đông Dao hung hăng trợn mắt.
Cô từ nhỏ rất hay cãi nhau với anh hai, hai người họ giống như là oan gia, thương nhau lắm cắn nhau đau, có lẽ là do tuổi tác xấp xỉ nhau. Tạ Đông Trạch lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều vì vậy mà ít chơi cùng hai người. Tạ Đông Dương năm nay 26, Tạ Đông Dao 22, vừa khéo cùng tuổi với Hoa Sanh.
“Không tốt nhưng cũng không phải là chuyện xấu.”
“Không quan tâm, không quan tâm”.
“Nếu em giúp được anh sẽ mua đồng hồ cho em, là cái loại lần trước em thích ấy.” Tạ Đông Dương cảm thấy không trao đổi gì đó là không được rồi.
Qủa nhiên, đầu bên kia mới nghe đến đồng hồ đã lập tức hòa nhã: “Được rồi, thế anh nói đi em nghe xem.”
Tạ Đông Dương ngồi thẳng dậy, hăng hái.
“Dao Dao, em đoán xem hôm nay anh nhìn thấy ai?”
“Ai?”
“Hoa Sanh.”
“Hoa Sanh? Là ai cơ?”
Rõ ràng, nha đầu này mù tịt thông tin đối với mấy chuyện trong nước, lúc trước nghe nói ở nhà định liên hôn cho anh hai, bố mẹ còn hy vọng cô sẽ quay về nước tham gia hôn lễ, nhưng cô cảm thấy không có gì thú vị.
Cũng vì anh hai cô là loại người không đáng tin nên đến cả vé máy bay cô cũng không đặt. Kết quả đúng là hôn lễ không thành. Vậy nên nghe đến tên của Hoa Sanh, cô không có quen thuộc gì.
“Chính là cô gái của nhà họ Hoa, cái người mà bố mẹ định cưới về cho anh.”
“Ồ… em nhớ ra rồi, chính là cái người bị anh đào hôn ấy hả.”
“Không sai, chính là cô ấy.”
“Ây da, thế thì chắc anh khó xử lắm nhỉ, nếu em mà là cô gái kia ấy hả. Việc đầu tiên khi thấy anh chính là em sẽ là xông lên tát anh hai bạt tai.”
“Em là theo phe bên nào đấy hả, đừng có mà chặn họng người ta, nghe anh nói hết đi đã.”
“Nói đi, nói đi.”
Nghe anh hai kể chuyện, Tạ Đông Dao cũng cảm thấy thích thú.
“Cô lo lắng thế làm gì, tôi chỉ muốn xem con mèo của cô thôi, rất đáng yêu.”
Giang Lưu vuốt ve đầu Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc rất sợ người lạ, coi chừng nó cào anh đấy.”
Đúng là Tiểu Hắc rất sợ người lạ, thậm chí nó còn đề phòng không cho Xuân Đào và Ngân Hạnh chạm vào. Ngoại trừ Hoa Sanh ra bất luận là ai cũng không dễ gì chạm vào nó.
Tiểu Hắc không phải loại mèo quý gì, chỉ là sáu năm trước khi ở núi Chung Thúy cô vô tình phát hiện một con mèo hoang. Hoa Sanh cảm thấy nó đáng thương nên đã nuôi nó đến tận bây giờ.
Lúc Hoa Sanh nói câu kia thì đã muộn rồi, Giang Lưu đã làm thân ôm Tiểu Hắc vào lòng. Không ngờ nó không cào mà còn nũng nịu dựa vào lòng anh. Hoa Sanh bất ngờ đến mức trợn tròn mắt, mặt biểu lộ vẻ không thể tin được.
“Nó đâu có hung dữ gì đâu, không giống với lời cô nói lắm.”
“Trước đây nó không như vậy…” Hoa Sanh thể nào tin được Tiểu Hắc lúc nào cũng hung dữ lại có thể trở nên ngoan ngoãn như vậy trong lòng Giang Lưu.
“Có lẽ là nó thích tôi đấy.”
Giang Lưu rất vui vẻ, một tay đỡ Tiểu Hắc một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Chủ đề được chuyển sang Tiểu Hắc khiến cho không khí ngại ngùng vừa nãy không còn nữa.
Giang Lưu ở lỳ trong phòng Hoa Sanh tới hơn hai giờ, còn ăn hết hoa quả vốn dĩ là chuẩn bị cho cô. Cuối cùng thấy Hoa Sanh đã buồn ngủ anh mới lưu luyến trở về phòng của mình.
Buổi tối trong khi dọn dẹp vệ sinh, Ngân Hạnh còn đùa với Xuân Đào: “Xuân Đào, chị nói xem tiểu thư nhà chúng ta với cậu chủ cứ ở cùng nhau thế này có khi nào sẽ yêu cậu ấy luôn không?”
“Cái này khó nói lắm, cậu chủ là người rất ưu tú, để xem sau này đối với tiểu thư nhà mình như thế nào đã. Theo chị thấy, tiểu thư mình tuy rằng tính cách lạnh lùng nhưng cũng không phải là người lòng dạ sắt đá. Nếu như cứ đối xử tốt với cô ấy, dù cho có là sắt đá cũng sẽ lung lay thôi đúng không?”
Vừa lúc Giang Lưu tỉnh giấc để đi uống nước, những lời vừa rồi anh đều nghe thấy, tâm trạng đột nhiên vô cùng vui vẻ.
Sau này như thế nào anh không dám nói trước nhưng hiện giờ anh rất thích nha đầu Hoa Sanh này. Cảm thấy cô rất thú vị, nhất là dáng vẻ lúc tức giận, anh thấy đáng yêu vô cùng.
Tại biệt thự riêng của Tạ Đông Dương.
Anh ta gọi điện thoại cho một người, đầu bên kia chuông đổ rất lâu mới nghe máy.
“Tạ Đông Dương, anh phát điên cái gì vậy, mới sáng sớm gọi làm gì? Có để người khác ngủ không hả?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ the thé.
Tạ Đông Dương mặc áo choàng tắm màu trắng bộ dạng uể oải nằm trên ghế cạnh bể bơi. Tay cầm một ly rượu Whiskey, hắn uống một ngụm nhỏ rồi đặt ly rượu xuống bên cạnh.
“Tạ Đông Dao, nhìn thử xem mấy giờ rồi. Canada và bên này cách nhau mười ba giờ, bên này đang là mười giờ tối, còn chỗ em chắc cũng chín giờ sáng rồi chứ nhỉ…Em thế mà vẫn còn đang ngủ à, mặt trời chiếu đến mông rồi em có biết không?”
“Tối qua uống hơi nhiều rượu, bây giờ anh kiêm luôn quản lý em à?”
Đang tính cúp điện thoại thì Tạ Đông Dương lên tiếng…
“Ấy, đợi chút, anh thật sự có chuyện mới tìm em, đừng có cúp máy.”
“Anh mà tìm thì chẳng có gì tốt.” Tạ Đông Dao hung hăng trợn mắt.
Cô từ nhỏ rất hay cãi nhau với anh hai, hai người họ giống như là oan gia, thương nhau lắm cắn nhau đau, có lẽ là do tuổi tác xấp xỉ nhau. Tạ Đông Trạch lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều vì vậy mà ít chơi cùng hai người. Tạ Đông Dương năm nay 26, Tạ Đông Dao 22, vừa khéo cùng tuổi với Hoa Sanh.
“Không tốt nhưng cũng không phải là chuyện xấu.”
“Không quan tâm, không quan tâm”.
“Nếu em giúp được anh sẽ mua đồng hồ cho em, là cái loại lần trước em thích ấy.” Tạ Đông Dương cảm thấy không trao đổi gì đó là không được rồi.
Qủa nhiên, đầu bên kia mới nghe đến đồng hồ đã lập tức hòa nhã: “Được rồi, thế anh nói đi em nghe xem.”
Tạ Đông Dương ngồi thẳng dậy, hăng hái.
“Dao Dao, em đoán xem hôm nay anh nhìn thấy ai?”
“Ai?”
“Hoa Sanh.”
“Hoa Sanh? Là ai cơ?”
Rõ ràng, nha đầu này mù tịt thông tin đối với mấy chuyện trong nước, lúc trước nghe nói ở nhà định liên hôn cho anh hai, bố mẹ còn hy vọng cô sẽ quay về nước tham gia hôn lễ, nhưng cô cảm thấy không có gì thú vị.
Cũng vì anh hai cô là loại người không đáng tin nên đến cả vé máy bay cô cũng không đặt. Kết quả đúng là hôn lễ không thành. Vậy nên nghe đến tên của Hoa Sanh, cô không có quen thuộc gì.
“Chính là cô gái của nhà họ Hoa, cái người mà bố mẹ định cưới về cho anh.”
“Ồ… em nhớ ra rồi, chính là cái người bị anh đào hôn ấy hả.”
“Không sai, chính là cô ấy.”
“Ây da, thế thì chắc anh khó xử lắm nhỉ, nếu em mà là cô gái kia ấy hả. Việc đầu tiên khi thấy anh chính là em sẽ là xông lên tát anh hai bạt tai.”
“Em là theo phe bên nào đấy hả, đừng có mà chặn họng người ta, nghe anh nói hết đi đã.”
“Nói đi, nói đi.”
Nghe anh hai kể chuyện, Tạ Đông Dao cũng cảm thấy thích thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook